Mười Năm Thương Nhớ - Chương 112

Tác giả: Thư Hải Thương Sinh

Chiếc cốc trong tay Ngôn Hi rung lên,nước trà sánh cả ra ngoài. Anh nhìn cô, ánh mắt không hề giấu giếm.\'\'A Hoành, còn em thì sao? Em nghĩ thế nào về anh? Trong mắt em, anh là kẻ đồng tính *** ư?\'\'
Ngôn Hi bình thản nói ra bốn chữ đó. Anh mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt.
Chiếc cốc sứ trong tay cô rơi xuống nền nhà, vỡ tan.
Cô cúi đầu, khựng lại, \'\' đồng tính *** \'\' ư, tại sao anh có thể tùy tiện nói ra mấy chữ đó, rồi cô chợt nghĩ, làm vỡ cốc chắc không phải là điềm lành.
Ông chủ rất chiều khách, ân cần bước đến thay cốc. Ngôn Hi nhìn lên nền trời ngoài cửa sổ nói:\'\' Không cần đâu.\'\' rồi rút từ trong ví ra mấy tờ tiền mới cóng đưa cho ông ta, sau đó nắm tay A Hoành, rời quán giữa chiều hoàng hôn
Anh sải bước rất nhanh. Gấu tay áo A Hoành bị anh kéo rúm ró cả lại, cô nói:\'\' Ngôn Hi, anh buông tay ra,buông ngay ra, không em giận đó nhé.\'\'
Dưới nắng chiều, chàng trai với cần cổ trắng ngần đó đã kéo cô chạy miệt mài. Nếu đổi sang hoàn cảnh khác, với tính cách coi trời bằng vung củaNgôn Hi, chắc chắn anh sẽ bế bổng cô gái họ Ôn lên và quả quyết tuyên bố rằng:\'\' Lục Lưu là cái quái gì,lão tử có buồn để mắt đến hắn đâu, trên thế gian này là lão tử yêu nhất baby nhà mình.\'\' Đổi sang giả thuyết khác có thể anh sẽ đau khổ thốt lên rằng:\'\'A Hoành, anh...không thể quên được Lục Lưu.\'\' Dĩ nhiên, cô gái họ Ôn sẽ âm thầm rơi nước mắt và nói:\'\' Em chúc anh hạnh phúc.\'\'
Haizz, chỉ tiếc rằng cả hai giả thuyết trên đều không xảy ra.
Thực ra, Ngôn Hi không nói gì cả, anh chỉ nắm tay A Hoành... à không, nắm tay áo và chạy thục mạng. Dưới nắng chiều, hai người thở hổn hển. Mãi đến khi tới trước cổng trường cấp ba, anh mới buông ra.
A Hoành cảm thấy chân mình như sắp gãy đến nơi, cô vừa thở dốc vừa chỉ vào anh.\'\'Anh điên rồi à, có ai nói gì anh đâu, em chỉ bảo em không thích Lục Lưu thôi mà. Sao vậy, chọc vào chỗ đau của anh à?\'\' Giọng đầy vẻ ghen tuông
Ngôn Hi lại cúi đầu, buông gấu tay áo cô ra, cười nói:\'\'Đi loanh quanh với anh một lát, anh muốn tìm lại cảm giác ngày xưa.\'\'
A Hoành tần ngần nhìn tấm biển trường lấp lánh ở cổng Tây, nỗi bực dọc trong người đã vơi đi hơn nửa, cô gật đầu:"Vâng, lâu lắm không về trường rồi.\'\'
Khu lớp học yên tĩnh trong ánh hoàng hôn, gió thổi hiu hiu, thảm cỏ xanh rờn. Trên sân bóng rổ cách đó không xa có mấy cậu học sinh đang chơi, cơ bắp, mồ hôi, tiếng la hét, vỗ tay dồn dập, bóng vào rổ, ba điểm.
Ngôn Hi nằm dang tay dang chân trên cỏ, nhắm mắt, nở một nụ cười hài lòng.
A Hoành đứng nhìn anh,bất giác mỉm cười.
Anh nói:\'\'Đêm qua anh nằm mơ.\'\'
\'\' Anh mơ thấy gì?\'\'
\'\' Anh cưới em và chúng mình sinh được một đứa con. Em đặt cho nó một cái tên rất hay, chỉ tiếc là anh không nhớ được. Sau đó, ba người nhà mình ở trong một ngôi nhà có lò sưởi kiểu Tây và thảm trải sàn Ba Tư. Cu con nhà mình còn rất bé, ngồi trên thảm chơi đồ chơi, bọn mình gọi nó ra ăn cơm, gọi thế nào nó cũng không nghe thấy. Sau đó, anh tỉnh giấc mất.\'\'
A Hoành chống tay lên cằm, cười nói:\'\' Haizz, sao em lại xui xẻo thế nhỉ, chưa nói đến việc suốt đời nằm trong tay anh, lại còn đẻ một thằng con bị điếc mới khổ.\'\'
Ngôn Hi mở mắt, nhìn mây trôi lững lờ trên bầu trời, nói:\'\' Nhưng em có nhìn thấy đâu, thằng nhỏ xinh xắn lắm, mắt giống anh, miệng thì giống em.\'\'
A Hoành đỏ bừng mặt, cảm thấy không hổ là mặt trời mùa hạ, chiều tối rồi mà vẫn còn nóng rực như quả cầu lửa
Ngôn Hi đứng dậy, vỗ những cọng cỏ sau lưng, trên sân bóng rổ đằng xa có tiếng ném lệch bóng, bóng đang lăn về phía họ.
Anh nhướng mày, nhặt bóng lên, bước về phía sân, nheo mắt nhìn về phía cột rổ, tư thế đó,phong cách đó, nhanh nhẹn như một vị thần đột ngột xuất hiện, rồi anh nhẹ nhàng ném bóng vào rổ. Ánh vàng lấp lánh, anh như cảm thấy mình tỏa ra ánh vàng.
Sau đó...hơ, bóng đập vào thành rổ.
Ngôn Hi che mặt, thật sự không thể lí giải, tại sao lại không trúng... sao có thể...
Tiếng cười rộ lên trên sân bóng.
A Hoành:\'\'...\'\'
Ngôn Hi hắng giọng:\'\' Nghe nói trường mới xây thư viện, bọn mình đi xem đi, hình như ở đó còn có ảnh của em.\'\'
Cô thắc mắc:\'\' Tại sao lại có ảnh em?\'\'
Anh cười đáp:\'\' Thủ khoa khóa nào cũng có ảnh, từ khi thành lập trường cho đến nay.\'\'
Cô bán tín bán nghi đi xem, quả nhiên ở ô thứ hai từ dưới lên trong tủ kính có ảnh của cô thật.\'\'A, tấm này.\'\' Cô nhìn tấm ảnh, cau mày, có vẻ ngại ngùng.
Đó là một ngày mùa đông của năm lớp mười hai, đợt ấy anh vừa mới khỏi bệnh, cô mua một củ khoai nướng, trước đó anh không bao giờ ăn đồ ngọt, hôm ấy không hiểu tại sao lại đòi ăn cùng cô cho bằng được.Đang ăn dở thì cô chủ nhiệm nói phải chụp ảnh để lưu giữ thông tin, chưa ăn xong khoai đã đi chụp, ảnh rửa ra, miệng hai người đều có vòng đen như mọc thêm râu.
Anh chỉ vào tấm ảnh cười lớn:\'\' A Hoành, em coi này, thực ra tấm này là mình chụp chung đó chứ.\'\'
A Hoành nheo mắt nhìn, sau lưng cô là một bóng người mặc đồng phục, tuy không rõ nhưng vẫn nhìn thấy được củ khoai vàng chưa ăn hết còn cầm trên tay
Anh cúi xuống, ra sức lấy tay lau mặt kính, cho đến khi khuôn mặt ngờ nghệch của cô gái kia sắc nét hơn. Anh ngắm nghía hồi lâu như ngắm một báu vật mà mình vô cùng yêu quý, sau đó cười nói:\'\' A Hoành, hồi ấy em không phải ngố bình thường đâu, người khác nói gì, chỉ cần nói giọng Bắc Kinh trôi chảy hơn em một chút là em đều tin.\'\'
Anh thường trêu cô bằng những câu nói xoắn lưỡi, kiểu như \'\' con cá mòi béo để gốc quéo cho mèo đói ăn \'\',\'\' buổi trưa đi bán bưởi chua \'\'...
Cô nàng ngờ nghệch sống ở miền Nam từ nhỏ, bằng trắc bất phân, cuối cùng ngửa mặt lên trời nói sai hết thảy.
A Hoành thở dài vẻ bất lực nói:\'\' Ngôn Hi, anh đừng kì vọng em không giận anh...\'\'
Cô chưa dứt lời thì anh đã hôn lên bức ảnh của cô gái ngờ nghệch đó.
Anh hôn lên trán cô, cầu nguyện thiên trường địa cửu. Anh véo nhẹ mũi người trong hình nói:\'\' Ngốc ạ.\'\'
A Hoành lặng lẽ nhìn anh, trong lòng có gì đó thật xót xa. Cô muốn nói:\'\'Ngôn Hi, tại sao anh luôn nhìn về phía sau vậy?\'\'
Lúc có A Hoành thì không buông được Lục Lưu, lúc có Lục Lưu thì không buông được A Hoành. Lúc có A Hoành ở hiện tại thì không buông được A Hoành trong ký ức.
Nhưng thế gian có bao giờ vẹn cả đôi đường được đâu.
Lại đến ngày giỗ của cha Ôn Hoành.
A Hoành ngủ toàn gặp phải ác mộng, tiếng ù ù của máy bay cất cánh ngày một rõ hơn, vụt qua khí lưu, bay tới thiên đường.
\'\'Cha đừng đi máy bay, mẹ không cho đâu. Về mẹ sẽ mắng con đấy, cha...\'\'
\'\' Mai là sinh nhật mẹ con, bao nhiêu năm rồi cha chưa tổ chức sinh nhật được cho mẹ. Năm nay kiểu gì cũng phải về sớm, tặng cho mẹ con một niềm vui bất ngờ. Hơn nữa con ngốc quá, con không nói, cha không nói thì làm sao mà mẹ con biết được?\'\'
\'\' Mẹ bảo tuyệt đối không được cha ạ.\'\'
\'\' Ngày mai là sinh nhật mẹ con.\'\'
\'\'Mẹ bảo...\'\'
\' Được, hai cha con mình về, ai mà làm lộ bí mật trước thì bị phạt, à, phạt hai năm không được bước vào cửa nhà.\'\'
\'\' Hê, thôi được, ngoắc tay nhé cha.\'\'
\'\' Trò trẻ con, cha con đầu đội trời, chân đạp đất, giữ lời, ngoắc tay gì chứ. Ha ha, điều bất ngờ lớn như thế, chắc chắn mẹ con sẽ rất vui.\'\'
Lúc A Hoành mở mắt ra, nắng sớm vô cùng rực rỡ. Tiếng ù ù của máy bay đã biến mất, sờ lên trên trán, cô thấy ướt sũng mồ hôi.
Cô đi đánh răng, thấy Ngôn Hi đang ôm đôi mắt thâm quầng bước vào. Mặc kệ cho cô giận dỗi, anh lại đi uống R*ợ*u đến gần sáng mới về.
A Hoành buồn lắm, nhưng dù cho cô có nói ghét Lục Lưu thì cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu. Từ trước tới nay, cô không nở ép anh điều gì, chỉ xem mình chiếm vị trí gì trong lòng anh mà thôi.
A Hoành nói:\'\' Ngôn Hi, anh đừng uống R*ợ*u nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.\'\'
Anh vốc nước lên rửa mặt.\'\' Ngôn Hi uống R*ợ*u chẳng ai quan tâm, cháu nội cụ Ngôn Soái uống R*ợ*u mới có người xem.\'\' Trong tiếng nước chảy, giọng anh khá lạnh lùng.\'\' Em là con gái, đừng quản những việc này.\'\'
Cô đáp:\'\' Em vốn cũng không định quản, nhưng mấy hôm trước xem tivi, thấy bảo số người nghiện R*ợ*u ૮ɦếƭ vì viêm gan lại tăng bao nhiêu phần trăm đó, em sợ anh sẽ ૮ɦếƭ sớm.\'\'
Anh cúi đầu, nước trên tóc nhỏ tong tong, anh cười nói:\'\' Hôm qua...lúc về, anh nhìn thấy trên đường có người bán hồ lô tẩm đường,liền mua cho em một xiên, đang cắm trong chiếc cốc trên bàn đấy, em đi ăn đi.\'\'
A Hoành chạy ra, trời nóng, đường tan và chảy hết xuống bàn như những giọt nước mắt màu đỏ. Cô thầm than, anh chàng ngốc này chẳng khéo léo tí nào cả, muốn thương người khác mà cũng không biết cách. Cô cắn một miếng, răng tê đi vì chua.
Ngôn Hi cau mày hỏi:\'\' Không ăn được nữa hả? Thôi vứt đi đi.\'\'
Cô lắc đầu nói:\'\'Mấy khi anh tặng em cái gì đâu.\'\'
Bàn tay đang cầm khăn mặt của anh khựng lại, anh quay mặt đi, ánh mắt thể hiện điều gì khác mà cô không thấy được. Anh nói:\'\'Hôm nay là ngày giỗ cha em, về nhà ới anh nhé.\'\'
A Hoành đang ngậm quả sơn tra trong miệng, chua đến cả rơi nước mắt.
Anh vừa cầm khăn vừa ôm cô vào lòng nói:\'\' Khóc gì chứ, bọn họ không thích em là bọn họ dở hơi,chú Ôn là người thấu tình đạt lý, trong số mấy anh em, người cha em thương nhất là em.\'\'
Nước mắt A Hoành rơi lã chã, cô nói lí nhí:\'\' Nhưng người yêu thương em nhất lại bị em hại ૮ɦếƭ.\'\'
Anh cười nói:\'\' Em thật thà quá, tòa chưa hỏi cung em đã tự khai hết rồi.\'\'
Anh buông cô ra, nhìn vào mắt cô nói:\'\' Đi máy bay,bệnh tim của cha em tái phát, sao em có thể trở thành hung thủ giết cha được? Chẳng lẽ em là phi công lái máy bay à?\'\'
A Hoành thổn thức.\'\' Đáng lẽ em phải khuyên cha em và không cho ông ấy đi máy bay mới phải.\'\'
Đôi mắt to tròn của Ngôn Hi rất sáng:\'\' Chú Ôn là người có trình độ,em lại là con gái, chẳng lẽ em quản được đôi chân của cha mình ư? Nếu nói như em thì khi mẹ anh sinh anh, suýt thì mất mạng,anh cũng phải tự sát để tạ tội sao, logic của họ rất hay, thảo nào mà mẹ anh không thích anh.\'\'
Anh hiểu suy nghĩ của cô, cô không quay về nhà họ Ôn không phải vì sợ mẹ trách mắng, không phải vì anh em xa cách, mà vì lương tâm bị cắn rứt,giày vò, nhìn thấy bài vị của cha lại đau khổ ân hận.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, cười để lộ hàm răng trắng nói:\'\' Em không thể chạy trốn suốt đời, cũng không thể giả vờ mạnh mẽ. Em phải sống cho thật tốt, làm một A Hoành thật sự trước mặt họ, làm một A Hoành như hiện nay trước mặt Ngôn Hi, anh cũng sẽ cố gắng, thế có được không?\'\'
Cô mỉm cười gật đầu nhưng không nói được lời nào. Đối với cô,những lời an ủi này còn quý giá hơn vàng.
Sắc mặt anh trắng bệch.\'\'Anh thật sự xin lỗi vì không thể đưa em đối đầu với toàn thế giới.\' Anh không trao cho cô được tình yêu như thế, để cô có đủ dũng cảm không để tâm đến nhà họ Ôn nữa
A Hoành nhìn anh, cau mày nói:\'\' Em cứ có cảm giác anh khác rất nhiều so với ngày xưa.\'\'
Mặc dù vẫn là tướng mạo đó, nhưng cứ có cảm giác anh giống như một đóa hoa hướng dương rực rỡ dần dần lụi tàn, mất đi luồng sinh khí vàniềm tự hào của ngày trước.
\'\' Ờ, không giống.. Ngôn Hi nữa.\'\' Anh bật cười hỏi:\'\' Đẹp trai hơn ngày xưa hả?\'\'.
Cô mím môi cười khúc khích đáp:\'\' Mất đi vẻ trong sáng của ngày trước,em vẫn thích anh ngày đó hơn, coi trời bằng vung, chẳng câu nệ gì.\'\'
Anh ôm chặt lấy cô, nhắm mắt thì thầm:\'\'Anh không quan tâm, chỉ cần em vẫn tồn tại trên thế giới này thì anh chẳng quan tâm bất kì điều gì cả.\'\'
\'\' Anh làm sao vậy?\'\' Cô cảm thấy điều gì đó bất thường.
Anh nắm tay cô,mỉm cười đáp:\'\' Lát nữa đến nhà họ Ôn, anh nói cái gì thì em cứ hùa theo là được, nói chuyện ổn thỏa rồi mới tính đến chuyện tình cảm. Họ nhớ em, cảm thấy có lỗ với em, anh phần nào hiểu được suy nghĩ của Tư Hoán và mẹ em.\'\'
Lúc này ở nhà họ Ôn,mẹ A Hoành và bà Trương đang thu dọn vàng mã để đưa lên xe. Cụ Ôn ngồi trên sôfa mái tóc bạc phơ, tay cầm chiếc kẹo đút cho chú chim trong chuồng nhưng tinh thần không mấy tập trung.
Tư Hoán và Tư Nhĩ mặc bộ quần áo tối màu đơn giản đứng trước cầu thang, không hiểu đang tranh cãi chuyện gì. Anh cau mày nhìn Tư Nhĩ, vẻ bực bội và bất lực
Lúc quay lại nhìn thấy Ngôn Hi và A Hoành liền cười nói:\'\' Về rồi hả?\'\'
A Hoành giật bắn mình, trong anh như hồi còn chưa có ác cảm đối với cô.
Tư Nhỉ thì \'\' hứ \'\' một tiếng rồi bước ra cửa, lúc đến gần chỗ Ngôn Hi liền mỉa mai một câu:\'\'Anh uống ít thôi,bạt mạng như thế không biết ai thương xót anh đâu.\'\'
Nét mặt bà Uẩn cũng có phần gượng gạo, bà vẫn đến trước mặt anh nói:\'\' Cuối cùng thì cũng biết về thăm bà già này rồi hả, cậu định bán con gái tôi đến tận chân trời ư?\'\'
Ngôn Hi liền cười lớn đáp:\'\' Cô ơi, cô mà là bà già thì Củng Lợi, Trương Mạn Ngọc sẽ đi đâu về đâu?\'\'
Bà gí tay lên trán anh nhưng không giấu được nụ cười.\'\' Ngay từ nhỏ cái miệng này đã bép mép rồi.\'\'
Anh đưa mắt nhìn A Hoành, cô liền hùa theo:\'\' Anh ấy nói đúng đó mẹ, mẹ còn trẻ, đâu có già.\'\' Cô đưa tay lên gãi mũi, không nghĩ được thêm câu nào, lại thật thà bổ sung:\'\'Thật đấy!\'\'
Bà liền cười, véo mũi cô, dịu dàng nói:\'\' Không được rồi, con gái tôi từ xưa đến nay thật thà, có muốn học theo cái miệng dẻo quẹo kia cũng không được.\'\'
A Hoành cúi đầu nói:\'\'Mẹ,mẹ không giận con nữa ạ?\'\'
Bà nhìn cô, nụ cười của con bé này mới ngây thơ làm sao, trong lòng bà chợt thấy xót xa, biết sớm thế này...
Bà lắc đầu, ôm cô khóc nấc lên.\'\' Mẹ không giận con, mẹ sai rồi, mẹ không nên đánh con, không nên cấm con về nhà. Mẹ chưa bao giờ trách con về chuyện cha con, có điều cha con chỉ mong con và con trai nhà họ Cố được đến với nhau, mẹ chỉ muốn hoàn thành di nguyện của cha con thôi.\'\'
Bà chỉ nói ra một phần nguyên nhân và giữ lại những cái tối tăm, dơ bẩn, rối rắm mà bà vẫn chưa hiểu hết, những chuyện giữa cánh đàn ông, sao phải để con gái chịu trận. Không phải bà không oán hận khi con gái ruột của mình bị bế đi cho người khác, nhưng dù có oán hận thì cũng có giải quyết được gì đâu. Để bảo toàn cho gia đình, ngoài việc yêu thương Tư Nhĩ, bà còn cách nào khác?
Từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, tính ra, A Hoành ở bên bà chưa đến ba trăm sáu mươi lăm ngày. Lúc chào đời, cổ tay phải của con bé có một nốt ruồi đỏ, bà nhớ như in, khi bố chồng thông báo đã tìm thấy con gái mất tích, mang về thì bà lại không thấy nốt ruồi đó đâu nữa. Bà đã từng hoài nghi, đã từng muốn khóc một trận cho nguôi ngoai nỗi đau, muốn truy tìm nguyên nhân, nhưng đứng trước ánh mắt năn nỉ của mẹ chồng và nét mặt buồn khổ của chồng mình, bà còn làm được gì?
Năm đó, bà cũng nghe nói người đàn bà được mệnh danh hồ ly tinh gây chuyện tai tiếng nhà họ Ngôn qua đời vì sinh khó, để lại đứa con còn đỏ hỏn.
Bố chồng nhìn bà bằng ánh mắt sắc lạnh nói:\'\' Uẩn Nghi, con phải cười lên, cuối cùng nhà họ Ôn ta đã gửi được một chút máu mủ.\'\'
Trái tim bà rỏ máu hằng đêm, đêm nào bà cũng mất ngủ, vừa đưa nôi cho Tư Nhĩ vừa tự nói với mình hàng nghìn lần rằng:\'\' Đây là con gái của mình.\'\'
Mười lăm năm sau, A Hoành bé nhỏ của bà mang theo nốt ruồi đỏ bên cổ tay phải quay trở về bên bà, tuy nhiên từ lâu, trong thâm tâm bà, bà chỉ có một đứa con gái là Tư Nhĩ. Nghĩ lại mới thấy đúng là bà và A Hoành không có duyên làm mẹ con.
Lúc đốt tiền vàng cho chồng, bà chắp tay cầu khẩn:\'\' An Quốc, mong anh phù hộ độ trì.\'\'
Sau lưng, con trai, con gái bà cũng chắp tay cầu nguyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc