Mục Tiêu Đã Định - Chương 56

Tác giả: Tâm Thường

Anh trai
Do sự xuất hiện bất ngờ của Phong Ấn mà Lôi Vận Trình kinh ngạc đứng ngây ngốc tại chỗ, sau đó cả người cô bị anh kéo vào lòng, hơi thở quen thuộc trên người anh bỗng nhiên ùa mạnh vào lòng cô, khiến cô quên đi giãy dụa trong tích tắc. Lục Tự đứng bên cạnh khoanh tay trước иgự¢, vẻ mặt không có một chút biểu cảm nào. Lúc Lôi Vận Trình bắt gặp ánh mắt của Lục Tự cô mới bừng tỉnh, đẩy mạnh Phong Ấn ra.
Trên tay, chân và cả người Phong Ấn vẫn còn rất nhiều vết thương chưa lành, anh bị cô đẩy mạnh như thế nên lùi về sau vài bước, cuối cùng anh không chống đỡ được cơ thể nên ngã quỵ xuống, cánh tay còn vướng băng gạc vô thức chống xuống nền đất, ngay lập tức anh đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Phong Ấn cắn chặt răng cố gắng không phát ra bất kì một thanh âm nào. Một người đàn ông cao to như anh nhưng lại dễ dàng bị đẩy ngã như vậy, mọi người đứng vây quanh xem không khỏi bật cười.
Anh ngọ ngoạy muốn đứng lên, nhưng đều thất bại, cứ một lần rồi một lần như thế, cứ thử đứng lên rồi lại quỵ xuống. Mồ hôi từ trên trán anh chảy xuống, anh thở hổn hển ngẩng đầu lên nhìn cô gái đứng cách đó vài bước, trên mặt anh không hề có vẻ giận dữ hay xấu hổ khi bị cười nhạo, chiếc cằm mọc râu lởm chởm của anh càng làm nổi bật vẻ thê thảm sa sút của mình.
“Trình Trình…” Phong Ấn khẽ gọi tên cô, yết hầu anh chuyển động, dường như đang cố gắng hết sức đè nén cảm xúc, đôi con ngươi tối đen tỏa sáng. “Cho anh một ít thời gian, chúng ta nói chuyện được không?”
Hai tay giấu sau làn váy của Lôi Vận Trình âm thầm nắm chặt thành quyền. Cô biết anh bị thương, cũng đoán được anh nhất định bị thương rất nặng, nhưng làm thế nào cô cũng không tận mắt chứng kiến cảnh chấn động đó, nói cách khác chính là cô luôn cố gắng lẩn tránh không suy nghĩ đến dáng vẻ bị thương của anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông có thần thái sáng sủa lúc trước lại có dáng vẻ như thế này.
“Chỉ cần ba mươi phút, không, chỉ cần mười lăm phút là được rồi.” Giọng nói của anh mang theo sự khản đặc khó có thể hình dung, nhưng ánh mắt thì lại rực sáng.
“…”
“Mười phút? Mười phút thôi, được không em?” Phong Ấn gần như là cầu xin cô, anh chăm chú nhìn cô, tựa hồ như tất cả cả những người xung quanh đều không tồn tại trong mắt anh, ngoại trừ cô.
Móng tay khảm vào lòng bàn tay thật sâu, cánh môi của Lôi Vận Trình hơi run rẩy, cô không nói chuyện, cứ thản nhiên nhìn Lục Tự. Lục Tự nhận ra ánh mắt ra hiệu của cô, anh ta trầm mặc tiến lên đỡ Phong Ấn đứng dậy, phủi phủi bụi trên người anh.
“Trình Trình, chỉ cần mười phút thôi.” Phong Ấn cố chấp giành giật từng giây từng phút, từ đầu đến cuối ánh mắt anh không hề rời khỏi cô.
“Sao lại để bản thân ra nông nổi này?” Lục Tự nghiêng người che chắn trước mặt anh, đồng thời ngăn cách tầm nhìn của hai người. “Bỏ bệnh viện chạy đến đây à? Để tớ đưa cậu về.”
Phong Ấn buông cánh tay Lục Tự ra, anh lui vài bước dựa vào trên cột đá, lặng lẽ thở ra một hơi chịu đựng cơn đau nhức dữ dội. “Anh biết em không muốn nói chuyện với anh, không sao cả, anh nói, em nghe là được rồi.”
Lục Tự không để ý đến anh, bước đến chụp vai anh khuyên. “Đừng thế nữa, đừng lấy thân thể của mình ra để đùa giỡn, đừng để đến mức bản thân mình phải ngừng bay chỉ vì bị thương -----”
“Ngừng bay thì ngừng bay!” Anh ta vẫn chưa nói hết lời đã bị Phong Ấn lạnh lùng cắt ngang. “Chuyện của tớ và cô ấy xin cậu đừng nhúng tay vào.”
“Được, tốt lắm.” Lục Tự cười nhạo, anh ta lui lại đứng cạnh Lôi Vận Trình, một tay vòng qua ôm lấy thắt lưng cô. “Nếu vậy thì tớ rất ngại phải nói cho cậu hiểu, đêm nay, cô ấy là bạn gái của tớ, tớ không muốn có người đến quấy rầy cô ấy, bố cô ấy đã giao cô ấy cho tớ, tớ phải đảm nhiệm chức vị hộ tống người đẹp đến cuối thì mới không phụ lòng sự tín nhiệm của Lôi tiên sinh.”
Trong nháy mắt cằm của Phong Ấn căng lên, ánh mắt anh chuyển về trên gương mặt của Lôi Vận Trình. Cô mặc lễ phục lộng lẫy như thế đừng gần Lục Tự ăn vặn chỉnh tề đâm thẳng vào mắt anh, mà anh giờ phút này, ngay cả đứng thôi cũng phải mượn sức của thứ gì đó.
Quản lý phụ trách an ninh buổi tiệc thấy ở đó xôn xao nên chạy đến, người đó đề phòng quét mắt nhìn Phong Ấn, lịch sự hỏi: “Vị tiên sinh này, ở đây chúng tôi không cho phép người không phận sự vào, xin hỏi tiên sinh có thiệp mời không ạ?”
Phong Ấn ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tiên sinh, mời anh giao thiệp mời ra hoặc nói rõ thân phận của mình, nếu không tôi buộc phải mời anh rời khỏi đây.”
Phong Ấn không nói gì, bỗng chốc không khí buổi tiệc trở nên căng thẳng, có người châu đầu ghé tai vào nhau nói nhỏ, rồi chỉ trỏ.
Lôi Vận Trình mấp máy môi, đánh vỡ sự căng thẳng. “Để anh ấy ở lại đi, anh ấy không phải là người lạ.”
“Lôi tiểu thư, dựa theo nội quy, nếu không có thiệp mời hay không rõ thân phận thì chỉ có thể -----”
“Anh ấy là…” Lôi Vận Trình kéo góc váy bước đến, khoác tay Phong Ấn. “Anh ấy là anh trai tôi.” Rõ ràng cô cảm nhận được thân thể của anh bỗng nhiên cứng lại, Lôi Vận Trình nhìn anh nở nụ cười.
Quản lý nửa tin nửa ngờ. “Anh trai của Lôi tiểu thư tôi đã thấy, vị này…”
“Bố anh ấy và bố tôi quen biết nhau, anh ấy là anh trai nuôi của tôi.” Lôi Vận Trình thấy người quản lý chưa tin cô không khỏi thở dài. “Có muốn tôi mời Phong tổng của Phong thị đến xác nhận đây là con của ông ấy không?”
“Thật sự xin lỗi, hóa ra là Phong tiên sinh, làm phiền các vị quá.” Sắc mặt của quản lý cứng lại, nhưng cũng không dám nhiều lời liền xoay người giải tán đám đông xung quanh, khôi phục lại trật tự.
Lôi Vận Trình rút tay về, cô kéo kéo quần áo hơi lộn xộn của anh, sau đó lại thản nhiên nói: “Năm phút.”
Lục Tự nhìn bọn họ rời đi, anh ta tu một hơi hết ba ly rượu mà bồi bàn vừa mang đến. Lôi Dật Thành âm thầm đứng một bên chứng kiến toàn bộ sự việc, bước đến vỗ vỗ vai anh ta. “Loại rượu này uống không say, nồng độ cồn rất thấp.” Lôi Dật Thành tiện tay đưa cho anh ta một loại rượu khác. “Uống đi.”
Lục Tự lại tu một hơi hết sạch. “Cũng không khá hơn cái vừa rồi là bao.”
Lôi Dật Thành cười. “Nhưng phát huy tác dụng rất lớn.”
Lục Tự quan sát chiếc ly trống không, xuyên thấu qua chiếc ly thủy tinh là vách tường với màn đêm rực rỡ bên ngoài, ánh mắt anh ta trầm xuống. “Giống như em gái của cậu sao? Ngay từ đầu tớ không nghĩ cô ấy như thế nào, ai biết rằng cuối cùng…”
Từ lúc nhất thời muốn chinh phục cô rồi lại diễn biến trong sự hứng thú, đến bây giờ, Lục Tự mới phát hiện tình cảm của mình dành cho cô giống như nhu cầu cần thuốc của một người nghiện Mα túч, biết rõ đó là không thể, biết rõ là không nên, nhưng vẫn cố tình không muốn từ bỏ.
Bên ngoài gió rất lạnh, Lôi Vận Trình khoanh tay đứng trước mặt Phong Ấn.
Phong Ấn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn gầy gọc của cô, anh lấy thiệp mời trong túi ra, bật cười tự giễu bản thân mình, trên miệng thì lặp đi lặp lại khe khẽ cách xưng hô mà cô vừa dùng để gọi anh. “Hừ, anh trai.”
Lôi Vận Trình cũng không bất ngờ khi anh có thiệp mời. “Không phải anh luôn canh cánh trong lòng vì tôi không gọi anh là anh trai sao? Không phải là đang chiều ý anh à?”
Phong Ấn hít sâu một hơi, hai tay anh chống bên hông cô, để cô rơi vào vòng tay anh rồi cúi đầu đến gần cô.
Lôi Vận Trình không né không tránh nhìn thẳng vào anh. “Anh trai, đừng hôn tôi, sẽ khiến tôi có cảm giác loạn luân đấy.”
Động tác của Phong Ấn sựng lại, hai mắt anh như bắn ra lửa. “Em có muốn anh nhắc cho em nhớ ngoại trừ hôn nhau chúng ta còn làm gì nữa không? Lúc đó, sao em không gọi anh là anh trai, sao không nói đó là loạn luân?”
“Con người ai cũng có lúc làm sai, chỉ cần biết sai rồi sửa là được.”
“Em đang nói với anh, em yêu anh là sai lầm? Cho nên bây giờ em muốn sửa đổi lại, cho nên em mới có ý định tiếp nhận Lục Tự?”
Lôi Vận Trình lắc đầu. “Tôi sai là ở chỗ đã không nghe lời anh lúc anh năm lần bảy lượt tìm đủ mọi cách để khiến tôi tránh xa anh một chút, cố chấp bức anh yêu tôi, bức anh đến với tôi; Càng sai hơn nữa là tôi không biết quý trọng bản thân mình, vì một người đàn ông mà vứt bỏ lòng tự trọng và tự ái ra phía sau.”
Cô nói rất nghiêm túc, không hề có một chút giận dỗi nào, mắt cũng không chớp một lần, từ đáy mắt cô toát ra vẻ trong sáng không một chút oán hận khiến anh không dám nhìn thẳng.
Nhìn thẳng, trái tim sẽ đau. Phong Ấn vươn cánh tay phải bị thương của mình nhẹ nhàng nắm cằm cô. “Em có ý gì?”
“Tôi đã lựa chọn phi hành thì nhất định sẽ nghiêm túc với sự nghiệp của bản thân, tôi thật sự rất cám ơn anh vì đã đưa tôi đến với bầu trời bao la, để tôi cảm nhận được mị lực của phi hành mà người thường không thể biết được.” Khóe môi Lôi Vận Trình hơi nhếch lên, cười chân thành. “Anh hãy cho tôi một ít thời gian, để tôi quên hết tất cả những chuyện của quá khứ.”
Phong Ấn nghiến răng, sức trên tay anh vô thức mạnh hơn, anh hoàn toàn không biết đã làm đau cô, lại càng không phát giác bản thân mình cũng đang đau đớn. “Sau… Sau đó thì sao?”
“Sau đó.” Cô nghiêng đầu, lông mày khẽ cau lại, nhưng lại giãn ra ngay sau đó. “Mọi thứ đều trở về vị trí của nó, tôi sẽ trở lại là tôi trước năm mười tám tuổi ------ Không, tôi sẽ trở về trước lúc tôi mười hai tuổi, giữa chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ anh em, có lẽ lúc đầu sẽ không quen, sẽ rất khó khăn, nhưng mọi việc đều phụ thuộc vào con người.”
Lôi Vận Trình nhẹ nhàng đẩy anh ra, nơi bị ngón tay anh tóm quá mạnh trở nên trắng bệch, cô vuốt nhẹ chỉ tay chằng chịt trên lòng bàn tay anh. Lúc trước nhìn chỉ tay của anh, cô vẫn thường hay lén lút suy nghĩ, những đường nét chằng chịt này, lại được tạo nên vì cô? “Cuối cùng thì cũng sẽ có ngày thư thái đó thôi, có được không? Anh trai.”
Cô không biết, mỗi lời nói khe khẽ của cô như một con dao gạch vào tim anh, mỗi một nét vẽ đều chỉ nhầm vào một vị trí, không xê dịch một ly nào. Cô không biết, nơi đó mang tên “Lôi Vận Trình”.
Ánh mắt Phong Ấn giống như muốn ứa máu, mấy lần hé miệng như không tài nào phát ra âm thanh. “Anh không làm được.”
“Nhất định phải bức tôi xem anh như người xa lạ sao? Sau khi chia tay thì tôi không cách nào chấp nhận việc làm bạn được, đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để tôi và anh không cách nhau quá xa nhưng cũng không cách nhau quá gần.” Lôi Vận Trình ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cô rất dịu dàng.
“Anh không làm được! Trình Trình, anh yêu em, chỉ là anh đã dùng sai cách, em không thể trực tiếp phán anh tội ૮ɦếƭ như thế!” Phong Ấn kéo mạnh cô vào lòng, anh cắn vào bờ vai để trần của cô như phát tiết nỗi hận, cố gắng hít thở thật sâu kìm nén trái tim đau đớn sắp nổ tung kia. “Sao lúc ban đầu em yêu anh, em không nghĩ đến việc trả mọi thứ về vị trí của nó? Không nghĩ đến nhất quyết chỉ để chúng ta duy trì quan hệ anh em? Bây giờ khi anh yêu em rồi thì em lại bức anh trở về vị trí ban đầu! Anh phải làm sao đây? Em nói với anh đi, anh phải làm gì bây giờ? Hơn nữa là anh không tin! Không tin em không còn tình cảm với anh!”
Lôi Vận Trình nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên thắt lưng anh. “Lúc này đây, tôi vẫn còn yêu anh như trước, nhưng… Đã không còn cố chấp muốn ở bên cạnh như nữa, tôi đã kiệt sức rồi, đuổi theo anh đến mệt mỏi, sau này, tôi đã thầm nhủ sẽ đổi xử với bản thân mình tốt hơn một chút. Tôi trưởng thành rồi Phong Ấn, tôi không còn là Trình Trình vì yêu mà hy sinh bản thân mình nữa. Làm phi công không ai có thể đảm bảo số mệnh dài đến đâu, còn có rất nhiều đam mê mà anh đã từng trải qua mà tôi vẫn chưa nếm trải được, tôi muốn giải mã nó, tôi muốn cảm thụ nó. Nếu anh vẫn còn yêu tôi, vậy thì có thể thành toàn nguyện vọng cuối cùng của tôi không?”
Lúc này, kim đồng hồ chỉ đúng không giờ, vô số ánh lửa và khói đồng loạt được bắn lên không, thắp sáng màn đêm khắp thành phố, rải ánh sáng hạnh phúc lên tất cả mọi người.
Vào thời khắc âm vang báo không giờ, bình sinh đây lần đầu tiên Phong Ấn nếm thử hương vị của những giọt nước mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc