Mục Tiêu Đã Định - Chương 32

Tác giả: Tâm Thường

Hối hận
Lôi Vận Trình không biết mối quan hệ giữa cô và Phong Ấn đã được xác định hay chưa, nhưng Phong Ấn luôn luôn đến tìm cô, trong sự ngọt ngào khi yêu nhau của bọn họ, trong lòng cô như vẫn có một áng mây mỏng manh bao phủ. Phong Ấn dẫn cô đi chơi, dẫn cô tham gia những cuộc họp mặt bạn bè, nhưng Lôi Vận Trình vẫn thích ở riêng bên cạnh anh hơn, dù sao thời gian mà bọn họ ở chung cũng có giới hạn, mỗi một giây một phút đối với cô đều vô cùng quý giá.
Hai người thường ở trong phòng Phong Ấn xem phim, cô và anh cùng ngồi trên thảm, cô cuộn người trong lòng anh, ghé sát vào иgự¢ anh. Vào giây phút đó, vẻ thỏa mãn trên mặt cô luôn khiến cho Phong Ấn cảm thấy buồn cười, cô là người luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Điều khiến cô bất ngờ nhất chính là cả hai bên gia đình đều không hề đưa ra ý kiến gì về chuyện tình cảm của bọn họ.
Cô cảm thấy không yên tâm, còn Phong Ấn lại tỏ rõ thái độ đó là điều đương nhiên.
Dùng cơm chiều ở Phong gia, Lâm Thất Thất tán dóc với Lôi Vận Trình một lát thì bà và Phong Hạo phải đi ra ngoài, để lại bọn họ - Cô nam quả nữ chỉ hai người ở nhà. Lâm Thất Thất vừa mới rời khỏi thì Lôi Vận Trình liền bổ nhào vào lòng Phong Ấn, cô giống như một chú gấu Koala dính lấy anh.
Phong Ấn nở nụ cười bắt đắc dĩ, anh gõ đầu cô. “Có thể ra dáng con gái một chút không?”
“Anh thích dạng gì?” Lôi Vận Trình nghiêng đầu hỏi anh.
Phong Ấn hất hất cằm về phía TV, “Như vậy, với em mà nói chắc là hơi khó nhỉ.”
Lôi Vận Trình quay đầu lại, trên TV là hình ảnh một cô gái đang mặc một bộ bikini vênh váo thản nhiên phơi nắng trên bờ biển, dáng người vô cùng nóng bỏng.
“Chẳng qua là vóc dáng đẹp hơn có chút xíu thôi, vậy thì sao chứ, họ có thể lái máy bay không?” Cô khinh thường bĩu môi, vỗ vỗ иgự¢ ra dáng kiêu ngạo. “Em sẽ!”
Tầm mắt Phong Ấn ngắm đến иgự¢ cô, nhưng anh chỉ cười mà không nói gì, Lôi Vận Trình ôm cổ anh, bỗng nhiên cô có chút ngượng ngùng nói: “Em cũng đâu có kém cỏi như vậy đúng không?”
“Chưa sờ qua, nên không phát biểu ý kiến.” Phong Ấn xoa xoa gương mặt cô, “Anh lên lầu mở phim đây, em rửa trái cây xong rồi mang lên nhé.”
Lôi Vận Trình lập tức đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội. “Vâng! Đồng chí cơ trưởng.”
Lúc Lôi Vận Trình mang đĩa trái cây lên phòng, thì Phong Ấn đang đứng trước cửa sổ hút thuốc gọi điện thoại, cô vô cùng ngoan ngoãn ngồi một chỗ bóc vỏ quýt chờ đợi.
“Ừh, nghỉ ngơi sớm một chút.” Phong Ấn thấy cô bước vào thì cố gắng đè thấp thanh âm rồi vội vàng kết thúc cuộc gọi. Anh hút xong điếu thuốc mới bước lại, một tay anh vươn đến ôm cô đặt lên đùi, tay còn lại anh cầm múi quýt ngậm trên môi rồi nâng cằm cô lên, dùng miệng mớm quýt cho cô, dòng nước chua ngọt chảy xuôi theo môi của hai cả hai, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, múi quýt nho nhỏ trở thành đạo cụ vui đùa của anh và cô.
Vừa hôn xong, Lôi Vận Trình đỏ mặt thở gấp, đôi môi cô hơi sưng lên, ửng đỏ bóng loáng vô cùng mê hoặc. “Anh nói chuyện điện thoại với ai mà dịu dàng quá vậy? Em ghen tị đó.”
Phong Ấn cười, ôm trọn thân thể nhỏ bé gầy gò của cô, bàn tay dài của anh vuốt ve má cô. “Đến mười lăm anh phải đi rồi, em khai giảng anh không thể đưa em đi được.”
Lôi Vận Trình gật đầu, “Em có thể đưa anh đi không?”
“Đến lúc đó anh lại muốn dẫn em theo luôn đấy.”
“Em sẽ đi theo anh.” Lôi Vận Trình trả lời không chút do dự, câu trả lời của cô làm con ngươi đen của anh càng trở nên u ám hơn. Bỗng nhiên anh thay đổi tư thế, ôm Lôi Vận Trình ngã xuống giường rồi áp lên người cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, ánh mắt kia khiến Lôi Vận Trình cảm thấy không thể che giấu bất cứ điều gì.
Cô cong môi cười, nụ cười mang theo một chút gượng gạo. “Nếu như có một ngày, anh có thể yêu em như em yêu anh, anh sẽ biết lúc nói ra những lời này, em cảm thấy bất lực đến nhường nào, có một vài thứ khiến em không tài nào khống chế được, là em cam tâm tình nguyện, chứ không phải là em vẫn chưa nỗ lực kìm chế.”
Trong lòng Phong Ấn bị lời tỏ tình thật lòng của cô làm xúc động, từ nơi sâu thẳm trong đáy mắt anh dấy lên ngọn lửa. “Từ trước đến giờ, đã lâu như vậy, có phải anh đã đối xử quá tồi tệ với em không, em có hận anh không?”
Lôi Vận Trình không hé môi, Phong Ấn cúi đầu hôn mấy lần trên chóp mũi cô. “Trong lòng anh em vẫn luôn là một cô bé, em nhỏ như vậy, thì hiểu được cái gì gọi là thích? Cái gì gọi là yêu? Sau này chắc chắn sẽ hối hận, hối hận vì trao tất cả tình cảm cho anh.”
Có một số người sợ nhất không phải là tình yêu kết thúc, mà là nó chưa bao giờ bắt đầu, những lời thề non hẹn biển chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Lôi Vận Trình không biết đây chính là nguyên nhân mà anh mà đã dùng để cự tuyệt cô, nhưng nếu sự chấp nhất và những trả giá cô dành cho không được gọi là tình yêu, vậy thì chúng được gọi là gì?
Buổi tối đưa Lôi Vận Trình về nhà, Phong Ấn lái xe đến quán bar của Châu An Đạt, quả nhiên anh gặp được Lục Tự ở đó.
Anh ngồi ở quầy bar nhìn những người đàn ông đang nhảy cuồng nhiệt mồ hôi đầm đìa trong sàn nhảy, đáy mắt anh mờ mịt như đang được bao phủ bởi một lớp sương mù. Một ca khúc đã kết thúc, Lục Tự lập tức đến ngồi cạnh anh, rót mỗi người một ly rượu. “Tớ còn đang suy nghĩ, khi nào cậu mới đến tìm tớ đây.”
Phong Ấn giương môi nở nụ cười nhạt, “Nói đi.”
Lục Tự uống một hơi hết sạch ly rượu, anh ta xoay đi xoay lại ly rượu đế cao trong tay ngắm ngía. “Không có gì để nói, trái tim và cả con người, thứ tớ muốn cuối cùng cũng đến thì nhận lấy mới thấy không có lỗi với bản thân, huống chi đêm đó là cô ấy chủ động.”

Từ đầu đến cuối Phong Ấn vẫn chưa uống một giọt rượu nào, bỗng nhiên anh bật xuống khỏi ghế, đưa mắt nhìn Lục Tự một cái.
Lục Tự hiểu rõ ý của anh, anh ta đi theo anh đến nhà vệ sinh nam, chờ tất cả mọi người ra ngoài, Phong Ấn mới khóa cửa lại, anh xoay người ϲởí áօ khoác ngoài ném sang một bên, cởi cúc áo hai sơ mi rồi vung tay đấm Lục Tự một cái.
Lục Tự tránh được, nhưng anh ta lại trúng cú đánh thứ hai và thứ ba của Phong Ấn.
Phong Ấn ra tay không hề nhẹ, bản thân anh cũng cảm nhận được tay mình đang run lên. “Nếu như cô ấy tỉnh táo thì tớ sẽ không nói gì cả, nhưng mà cô ấy đã uống rượu, Lục Tự, cậu chính là đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Lục Tự nghiêng đầu lau vết máu trên môi, anh ta vung mạnh tay đánh trả. “Vậy à? Vậy sao cậu không hỏi vì sao cô ấy lại mượn rượu giải sầu? Nói đến cùng thì cũng là cậu cho tớ cơ hội lợi dụng người khác gặp khó khăn!”
Phong Ấn túm chặt cổ áo Lục Tự rồi áp anh ta lên tường, cánh tay anh Ϧóþ yết hầu của anh ta, trong mắt đang tràn ngập sự giận dữ. “Cậu có nghĩ đến như thế sẽ làm tổn thương cô ấy hay không? Lúc này, tớ hoài nghi tình cảm cậu dành cho cô ấy có là thật hay không!”
Lục Tự vểnh môi cười mỉa mai. “Giây phút cậu đẩy cô ấy cho tớ, sự tổn thương mà cậu gây ra cho cô ấy vẫn luôn tồn tại cho đến lúc này! Không phải cậu đã bàn đến việc kết hôn với Hạ Viêm Lương sao? Không phải cậu không yêu Lôi Vận Trình sao? Vậy cậu còn quan tâm đến việc cô ấy lên giường với ai làm gì? Phong Ấn, cậu có tư cách gì chứ?”
Lời nói thẳng thừng của Lục Tự như đâm vào trái tim Phong Ấn, tay anh nắm chặt thành quyền đấm vào bụng Lục Tự, sức lực quá lớn khiến Lục Tự đau đớn không thể không khom người xuống.
“Là tớ sai, tớ hối hận vì đã để cô ấy quen biết cậu.” Phong Ấn nghiến răng nghiến lợi, hai bàn tay đang nắm chặt thành quyền của anh phát ra tiếng răng rắc. “Tư cách của tớ, chính là tình cảm mà tớ đối với cô ấy.”
Lục Tự dựa vào tường ho khan, anh ta cúi đầu nở nụ cười, “Tình cảm? Tình cảm của cậu đối với cô ấy phải chờ đến lúc tớ ngủ với cô ấy xong rồi mới chấp nhận bày tỏ ra ngoài? Cậu có thể nhẫn nhịn lâu như thế, vậy thì phải tiếp tục nhẫn nhịn được nữa mới đúng chứ.”
Anh ta cố nén đau động đậy thân người, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy trong mắt Phong Ấn vì tức giận mà trở nên sáng rực.
“Đừng nghĩ là tớ không biết gì cả, rõ ràng cậu đã đè nén tình cảm của mình với Lôi Vận Trình lâu rồi, nhất là bây giờ Hạ Viêm Lương đã về, mà không chỉ có một mình cô ta về thôi mà cô ta còn dẫn thêm một người về nữa, Phong Ấn, tớ muốn biết cậu sẽ làm thế nào để đối phó với Hạ Viêm Lương, nếu không trị được cô ta, cậu là người biết rõ nhất lựa chọn ở chấp nhận tình cảm của Lôi Vận Trình sẽ có hậu quả gì! Chẳng lẽ cậu muốn vì một người phụ nữ mà buông bỏ quân trang, buông bỏ phi hành?

Phong Ấn trở nên trầm mặc, giống như có một bàn tay đang Ϧóþ nghẹn trái tim anh, anh không hít thở được. Cơn đau của Lục Tự đã qua, anh ta đứng thẳng người rồi đi đến vỗ vỗ vai Phong Ấn. “Có một ngày cô ấy sẽ biết chuyện đó, cậu tin chắc rằng cô ấy có thể chấp nhận chịu đựng sao?”
Bỗng nhiên khóe môi Phong Ấn nhếch lên, trong ánh mắt anh hiện rõ vẻ ngạo nghễ và bình tĩnh, anh đẩy nhẹ tay Lục Tự ra. “Ngay cả khi tớ mất tất cả, cậu cũng sẽ không có được trái tim cô ấy, cậu thua tớ không chỉ có vấn đề quen biết cô ấy muộn vài năm, chính bản thân cậu cũng hiểu, nếu không, cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy chỉ vì muốn có được cô ấy và đang làm gì đó để an ủi bản thân mà thôi.”
Nét vui vẻ khi người khác gặp họa trên mặt của Lục Tự dần dần biết mất, Phong Ấn với lấy áo khoác rồi mặc vào một lần nữa, anh mở cửa, trước khi rời đi anh đã ném lại một câu nói: “Cái gì là mục tiêu đã định? Mục tiêu phấn đấu của cô ấy không phải là cậu, trước kia không phải, bây giờ, sau này, có tớ ở đây, lại càng không phải.”
Phong Ấn đi rồi, chỉ còn lại một mình anh ta trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Bên cạnh Lục Tự là bồn rửa tay, anh xoay người mở nước rồi hất vào mặt mình, anh ta muốn bản thân tỉnh táo một chút. Anh ta chống tay lên bệ rửa mặt nhìn vào đôi mắt đang đỏ ngầu của mình trong gương, bỗng nhiên Lục Tự đập mạnh tay vào kính, vết rạn nứt trên gương đang phản xạ hình dáng không đầy đủ của anh ta.
“Lôi Vận Trình, sớm muộn gì em cũng phải đến bên tôi!”
Anh rít tên của cô qua kẽ răng, Lục Tự nghĩ, đời này của anh ta xem như đã bị hủy trong tay của người phụ nữ này.
Có một số người rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến người khác thầm nghĩ nên cố ý phớt lờ đi. Lục Tự và Phong Ấn, đều giống nhau.
Ngoại trừ Phong Ấn thì chưa từng có ai có thể lọt vào mắt Lôi Vận Trình, đôi khi anh ta muốn moi tim cô xem cuối cùng nó là gì mà lại có thể khiến cô chấp nhất chỉ yêu duy nhất một người như thế, hay nói cách khác, chấp nhất chính là bản năng của cô, cũng như anh ta đối với cô.

Ngày Phong Ấn đi, Lôi Vận Trình lại làm một hộp cơm rất khéo léo cho anh, anh vuốt nhẹ chiếc nơ bướm nhỏ trên miệng túi mà mỉm cười suốt, không hiểu vì sao cô lại khiến anh có cảm giác như là mối tình đầu. Bên ngoài cửa sổ máy bay, từng đám mây trắng đang lượn lờ, Phong Ấn nhắm mắt lại, trong lòng anh đang mường tượng hình dáng của cô, trong cơ thể anh như có gì đó ấm áp chảy xuôi.
Anh biết bản thân mình sẽ có một ngày như vậy, nhưng chỉ là không nghĩ nó lại đến nhanh như thế, anh lại càng không nghĩ đến tình cảm của mình dành cho Lôi Vận Trình một khi đã phóng thích lại không cách nào đè nén được. Anh đã đánh giá cao bản thân, xem nhẹ kích thích mà Lục Tự mang đến cho mình, anh đã từng cho rằng nếu cô và Lục Tự ở bên cạnh nhau cũng có thể xem là kết quả tốt, nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy suy nghĩ này quá mức buồn cười. Lôi Vận Trình càng dũng cảm thì càng gây áp lực lớn cho anh, hai người như hai đầu dây cung được buộc chặt, cũng như Lục Tự nói, nếu như có một ngày cô phát hiện ra việc anh đang cố gắng giấu diếm, vậy có lẽ đó chính là cực hạn của cô. Nhưng sẽ không có việc bảo anh đẩy cô ra nữa, cô gái này thật sự đã tiến vào trái tim anh, như vậy, điều anh có thể làm đó là nắm chặt tay cô, không bao giờ buông.
Ngày khai giảng đến rất nhanh, lúc quay lại học viện Lôi Vận Trình giống như mang một sinh mệnh mới, khắp người cô tỏ rõ sự khác biệt. Giáo viên phát cho mọi người thời khóa biểu huấn luyện trong một học kì, nhân tiện tuyên bố một tin tức.
“Hai tháng sau sẽ có phi công đến từ sư đoàn hàng không X đến trường chúng ta để báo cáo diễn thuyết, mọi người có thể suy nghĩ, đến lúc đó có thể hỏi một vài vấn đề khiến mọi người cảm thấy có hứng thú.”
Sư đoàn hàng không X?
Hướng Bắc Ninh ở phía sau khều khều cô, nhỏ giọng hỏi. “Sư huynh ở sư đoàn này đúng không?”
Khóe môi Lôi Vận Trình vểnh lên, cô gật đầu. “Nếu anh ấy đến thì tốt rồi.”
Hướng Bắc Ninh nhìn cô một cái, “Lôi Vận Trình, thu lại vẻ mặt háo sắc của cậu đi.”
Nhân lúc giáo viên không chú ý, Lôi Vận Trình đấm cậu ấy một cái. “Đúng rồi, tớ gặp Lệ Vũ, cậu ấy bảo tớ chuyển lời hỏi thăm đến cậu.”
Hả? Cậu ấy đến tìm cậu? Đúng là trọng sắc khinh bạn mà, sao lại không đến tìm tớ chứ?” Hướng Bắc Ninh trêu chọc, lại bị Lôi Vận Trình “trả đũa” lần nữa.
“Lôi Vận Trình!” Bỗng nhiên giáo viên gọi tên cô, Lôi Vận Trình hoảng sợ, cất tiếng trả lời rồi đứng lên.
“Em và Hướng Bắc Ninh sắp xếp vài tiết mục, tổ chức một buổi lễ hoan nghênh nhỏ, những người đến đây lần này đều là học viên đã tốt nghiệp ở trường mình, là sư huynh của các em.”
“Vâng.” Lôi Vận Trình ngồi xuống, cô không khỏi lắc đầu thở dài. “Không biết là ai lại có giá lớn như thế, không phải là đến làm báo cáo sao.”
Lôi Vận Trình không để tâm nhiều đến chuyện này, mỗi ngày cô đều trải qua khóa huấn luyện như bình thường. Thời gian thấm thoắt trôi qua rất nhanh. Hôm đó không có nhiệm vụ huấn luyện, Lôi Vận Trình ở thư viện cả buổi trưa tìm được một chồng tư liệu mang về, cô chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp. Trên đường về cô gặp một vài bạn học, trên mặt bọn họ đều lộ rõ vẻ phấn khởi. “Phi công đến làm báo cáo ở trường chúng ta đến rồi! Lôi Vận Trình, cậu đi xem với bọn tớ không?”
Lôi Vận Trình không có hứng thú, “Không cần vội, lễ hoan nghênh vào tối nay không phải sẽ được gặp sao?”
Nghe nói trường học cố ý căn dặn đầu bếp ở căn tin làm thêm vài món ăn tiếp đãi những vị “khách mời” đặc biệt này, sau bữa cơm chiều, ở lễ đường, cuối cùng Lôi Vận Trình cũng nhìn thấy diện mạo thật của đại nhân vật.
Vài người sĩ quan trẻ tuổi ăn vận quân trang màu xám đang ngồi vào vị trí được chỉ định sẵn theo thứ tự trước bục giảng diễn thuyết bài báo cáo xuất sắc của mình.
Một ánh mắt quen thuộc nhanh chóng tìm được cô trong đám đông sinh viên, mặc dù cô cách rất xa, nhưng Lôi Vận Trình vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của người đó kèm theo nụ cười như có như không đang hiện trên môi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc