Mục Cửu Ca - Chương 86

Tác giả: Dịch Nhân Bắc

Vòng thi thứ hai kết thúc, tất cả thí sinh đều được nghỉ ba ngày.
Để cho công bằng, cũng để cho sáu thí sinh có thể thả lỏng một chút, tổ tiết mục quy định ba ngày này phòng riêng phải khóa kín cửa, không ai được phép đi vào.
Đồng thời tất cả thí sinh đều nhận được giấy mời Buffe tối ngày mùng 1 tháng tám do tổ tiết mục tổ chức, và có thể mang theo tối đa là hai người thân hoặc bạn bè tham gia bữa tiệc.
Trên giấy mời còn liệt kê những người nổi tiếng được mời cùng với danh sách những công ty nổi tiếng đến tham dự, vừa nhìn là biết đây là cơ hội để cho thí sinh để có thể tự mình tìm được hướng đi sau này.
Trên một con thuyền, Cửu Ca ngồi trên ghế nhỏ, ôm lấy Hoa Vô Ý từ phía sau, cằm gác lên vai anh, cùng xem di động với anh: “Chúng ta có tham gia không?”
Hoa Vô Ý dừng động cơ, để cho thuyền tự trôi trên mặt nước, cầm lấy điện thoại xem thư mời, sau đó quay đầu lại hỏi: “Em muốn tham gia không?”
Cửu Ca véo tai anh: “Em không muốn tham gia lắm, nhưng trong giấy mời có yêu cầu tất cả thí sinh lọt vào vòng thi cuối đều phải tham gia.”
“Ừ, yêu cầu như vậy cũng không lạ, không ít những công ty cùng với những người nổi tiếng đó sẽ đồng ý tham gia vì sáu người các em, nhất là em.”
“Em? Vì sao?”
“Bởi vì em đã từng trình bày cách dệt vải cũng như phương pháp chế tạo chỉ thêu, còn có bí quyết gia truyền của nhà họ Tô nữa. Cho dù em đã nói rõ những kỹ thuật này, nhưng đọc sách không thể so với nghe giảng trực tiếp, nếu như được em đích thân giải thích, thì những công ty này khi phát triển sản phẩm mới có thể bớt đi được rất nhiều đường vòng, hơn nữa em cũng có thể trở thành hình ảnh đại diện tốt nhất cho sản phẩm mới của công ty bọn họ.”
“Sản phẩm mới của công ty chúng tôi đã qua sự kiểm định của các chuyên gia, cũng được chính nghệ nhân thêu truyền thống đại tài Mục Cửu Ca đích thân truyền thụ tài nghệ, thiên cổ kỹ nghệ được công ty XX một lần nữa tái tạo, kết hợp giữa truyền thống và hiện đại….”
Cửu Ca lớn giọng nói được một nửa thì không chịu nổi nữa, phá lên cười.
Hoa Vô Ý quay lại cắn cô một cái.
Cửu Ca liền cắn lại vào tai anh.
“…Đừng câu dẫn anh.”
“Em không có! Mau mau lái thuyền đi!” Cô vỗ đùi, hạ lệnh.
“Anh cứng rồi, làm sao bây giờ?”
Cửu Ca bị nhìn chăm chú, lập tức thu tay lại. Nhìn xung quanh, sau đó bỏ mũ che nắng xuống, yên lặng ngồi phía trước người đàn ông.
Hoa Vô Ý cúi đầu: “….”
Cửu Ca hắng họng, nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong phạm vi một trăm mét gần nhất không có con thuyền nào khác, vì thế lá gan cũng lớn hơn….Tay phải ôm thắt lưng anh, chậm rãi trượt xuống, gian xảo lấy mũ che lại.
Hoa Vô Ý đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, lập tức thả lỏng rồi nheo mắt lại, đồng thời giữ lấy cái mũ che nắng kia, không cho nó rơi ra.
Con thuyền nhỏ lẳng lặng trôi trên mặt hồ phiêu đãng, trong thuyền có một đôi vợ chồng nhỏ đang ôm nhau, người chồng nằm gối đầu lên lòng vợ mình, khép hờ mắt, hô hấp nặng nề, người vợ thì ôm lấy thắt lưng chồng, tựa đầu vào bả vai người chồng, không biết có phải nóng quá hay không mà mặt rất đỏ, không được tự nhiên.
“Hoa phu nhân, mặt em rất đỏ.”
“Không được nói!”
“Nhưng mà anh rất thoải mái, rất thích, có thể nhanh lên một chút không?”
“…Anh còn nói thêm một chữ nữa, em sẽ ném anh xuống hồ, cho anh tự bơi về!”
Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát: “Có thể góp ý được không?”
“Không!”
“Một câu cũng không được sao?”
“….”
“Bà xã à, có thể đừng dùng lực nắm tiểu jj của anh không?”
Suốt một buổi chiều vị trí nào đó của Hoa Vô Ý bị tổn thương, được tỉ mỉ an ủi, chăm sóc, yêu thương, cuối cùng cũng tìm lại được tự tôn đàn ông của mình.
Vừa nâng thắt lưng để ngồi lên xe, Cửu Ca khóc không ra nước mắt. Từ nay về sau cô nhất định sẽ không làm bộ phận nào đó của người nào đó bị thương nữa, người chịu đả kích cuối cùng vẫn là cô này …
Hoa Vô Ý che chở đầu của cô, nhìn cô ngồi trên xe, lúc này mới ngồi về vị trí lái.
“Hoa phu nhân….”
“Không được nói!” Cửu Ca tức giận: “Hiện tại em không muốn nghe anh nói một chữ nào cả! Nếu như trái đất có nổ tung thì cũng không cần anh nói chuyện với em!”
Trong mắt Hoa Vô Ý hiện lên ý cười, cắm chìa khóa, bật máy, khởi động xe.
Khi tới khách sạn vừa đúng sáu rưỡi, cũng là thời gian bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Cửu Ca mặc lễ phục kiểu váy đuôi cá khoác tay Hoa Vô Ý, đi theo sự hướng dẫn của phục vụ vào đại sảnh.
Bữa tiệc lần này, bên tổ tiết mục yêu cầu tất cả những người tham gia đều phải mặc trang phục dạ hội, tổ tiết mục nói sẽ cung cấp trang phục cho thí sinh cũng như giúp trang điểm, nhưng tất cả mọi người đều biết phúc lợi này chẳng qua là tổ tiết mục muốn chiếu cố những thí sinh có gia cảnh không tốt, để thí sinh đó không phải bỏ ra chi phí lễ phục, cũng như không làm mất mặt tổ tiết mục.
Cửu Ca có dáng người cao gầy, đường cong cũng được, cho nên khi cô mặc kiểu lễ phục váy đuôi cá màu bạc này lên thì cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Hoa Vô Ý cảm thấy kiêu ngạo, đây bà xã của tôi xinh đẹp của tôi đó!
Về việc bà xã lộ ra tấm lưng tuyết trắng….. Cũng chỉ có tôi mới có thể hôn!
Ánh mắt Cửu Ca nhìn xung quanh đại sảnh một vòng, phát hiện hầu hết các thí sinh đều đến đây, có người một mình tới, có người mang theo cả người nhà, cũng có người mang theo cả con nữa.
“Cửu Ca, anh rể, bên này!” Bàn Tứ Muội kéo Tịch Hòa vẫy vẫy tay gọi Cửu Ca.
Cửu Ca kéo Hoa Vô Ý, vừa cười vừa đi về phía Tứ Muội.
Đêm nay cô bé này mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt có thắt lưng, vạt trước xẻ tà, đôi chân dài thẳng đẹp lộ ra bên ngoài một nửa, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trang điểm hoạt bát, mĩ lệ khiến cho cô bé tỏa ra hơi thở thanh xuân bức người.
“Ánh mắt của Tịch Hòa khá đấy, bộ y phục này rất hợp với em.” Cửu Ca ban đầu định tặng cho Tứ Muội một bộ lễ phục, đều là những bộ lễ phục được may đo riêng cho cô, có một tối mà Hoa Vô Ý chuẩn bị cho cô những năm bộ, Tứ Muội cao gần bằng cô, nên không cần sửa chữa gì liền có thể tặng cho cô bé.
Nhưng Tứ Muội nghe cô nói xong liền thở dài, tiếc nuối nói Tịch ca ca đã chuẩn bị cho cô ấy rồi.
Cho nên tối đó Cửu Ca đã đi tìm Tịch Hòa, hỏi rốt cuộc anh ta có ý gì, nếu như đối với cô bé ấy chỉ đơn thuần là tình cảm anh em, vậy thì phải nói rõ ràng, không thể để cho cô bé ấy cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy.
Tịch Hòa đỏ mặt gật đầu nói, anh dự định sau khi cuộc thi kết thúc sẽ đến nhà Tứ Muội cầu hôn.
Vì thế Cửu Ca cao hứng suốt cả buổi tối, khiến cho Tiểu Hoa nhà cô cũng thu được không ít phúc lợi.
Tịch Hòa đưa tay, đây không phải lần đầu tiên anh gặp Hoa Vô Ý, nhưng lúc trước chưa được nói chuyện với nhau.
Hoa Vô Ý cũng đưa tay bắt lấy tay Tịch Hòa: “Xin chào em rể, tôi là anh rể của cậu.”
Tịch Hòa: “….Xin chào anh rể.” Người này cứ thản nhiên xưng hô thứ bậc theo vợ, tuổi tác của anh so với người này còn lớn hơn đó.
Cửu Ca mỉm cười, lén véo eo Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý lấy một tấm thẻ giống như sim điện thoại từ trong ví ra , đưa cho Tịch Hòa: “Đây là quà gặp mặt.”
Người này thật sự học được phong tục truyền thống của Trung Quốc sao? Tịch Hòa yên lặng tiếp nhận: “Cảm ơn, đây là cái gì vậy?”
“Thẻ IC chống nghe lén, chống nghe trộm điện thoại di động, cũng có thể dùng thay thẻ xe bus, tàu điện ngầm, các phương tiện giao thông công cộng,… cậu có thể tìm một công ty điện thoại di động đưa cho họ hòa mạng là có thể sử dụng được, nếu như họ không thể hòa mạng được, cậu có thể đến tìm tôi.”
Cửu Ca và Tịch Hòa nhất thời im lặng, kỹ sư trạch nam này thật ghê gớm nha, còn ngang nhiên đi ςướק bát cơm của công ty viễn thông nữa!
Chỉ có Bàn Tứ Muội cảm thấy quà ra mắt này thật long trọng, vui mừng hỏi: “Anh rể, còn nữa không? Có thể cho em một thẻ như vậy không? Sau này em đi tàu điện ngầm cũng thuận tiện hơn.”
Hoa Vô Ý gật đầu: “Em đưa sim điện thoại di động của em cho Cửu Ca, anh sẽ trực tiếp làm một cái sau đó Cửu Ca đưa lại cho em.”
‘Cảm ơn anh rể! Anh thật tốt quá!”
“Leng keng.” Giám đốc kế hoạch Vu Phi đi lên sân khấu, gõ gõ cốc thủy tinh để mọi người chú ý, sau đó nói một bài phát biểu mở đầu như thường lệ, rồi mời vài nhân vật quan trọng lên sân khấu.
Hòa Thượng từ chối lên sân khấu, lùi về đứng ở một vị trí tự cho là ít người để ý nhất rồi nhìn về phía Hoa Vô Ý và Cửu Ca.
Cửu Ca囧.
Chờ những nhân vật quan trọng luân phiên phát biểu xong, buffe sẽ chính thức bắt đầu.
Một nhân viên trợ lý tiết mục đi đến cạnh Cửu Ca, vui vẻ nói: “Vu tổng mời cô qua đó một chuyến, có mấy vị khách muốn giới thiệu với cô, ở bên kia, nhìn thấy không? Cô mau tới đi.”
Trợ lý cũng nói những lời tương tự như vậy với Bàn Tứ Muội và Tịch Hòa, sau đó nhanh chóng rời đi, đại khái là còn phải đi thông báo cho các thí sinh khác.
Cửu Ca đoan trang nhìn ông xã nhà mình, hắng hắng cổ giọng, dịu dàng nói: “Cưng à, mama bảo ta đi tiếp khách, chàng muốn đi cùng ta hay ở đây đợi ta?”
Bàn Tứ Muội cười haha: “Ai nha, chị, sao em lại cảm thấy bây giờ chúng ta giống như đang ở Di hồng viện vậy?”
Tịch Hòa trố mắt: “Em còn biết Di hồng viện nữa cơ à?”
Bàn Tứ Muội cười nham hiểm: “Em đương nhiên biết! Em còn biết hoa cúc với dưa chuột có ý gì nữa cơ.”
Cửu Ca cười đến đau bụng, Hoa Vô Ý ôm cô, nhẹ nhàng 乃úng lên mũi cô: “Nghịch ngợm.”
Cửu Ca….bị điểm huyệt thành công.
Lần này đến lượt Bàn Tứ Muội cười đến đau bụng, chỉ vào Cửu Ca nói không lên lời: “Xem, Cúc hoa điểm huyệt thủ! Anh rể điểm một cái Cửu Ca đã bất động!”
Tịch Hòa giữ eo cô lại mấy lần, Bàn Tứ Muội mới ngồi yên lại, chỉ có đôi mắt vẫn đảo tới đảo lui hóng chuyện.
Cửu Ca rất phối hợp với Tứ Muội, duy trì tư thế bất động.
Hoa Vô Ý cúi đầu hôn Cửu Ca, Cửu Ca sợ đến run người, huyệt bị điểm tự động hóa giải .
Bên này bốn người đang đùa vui náo nhiệt, bên kia vốn Vu Phi đang cùng với mấy vị khách đứng trong đại sảnh chờ thí sinh đi tới, lúc này đột nhiên đi đến cửa lớn, Hòa Thượng cũng lẫn vào trong đó.
Ánh mắt Hoa Vô Ý nhìn về phía đại sảnh, sau đó cúi đầu nói nhỏ với Cửu Ca: “Tào Phi cũng tới.”
Cửu Ca giữ mặt anh lại, sau đó quay đầu nhìn: “Xem ra chúng ta rất được Tào ca coi trọng. Ơ, đó là Hàn Điềm Phương với vị Tôn thiếu kia phải không? Bọn họ đến cùng Tào Phi sao?”
Ở cửa đại sảnh, Vu Phi chủ động đưa tay ra bắt tay Tào Phi, mấy vị khách kia cũng e dè tiến lên chào hỏi Tào Phi.
Tào Phi vỗ vỗ vai Vu Phi, không biết nói cái gì, chọc Vu Phi cùng với mọi người xung quanh cười lớn.
Mà sau khi Tào Phi tiến vào không lâu, Hàn Điềm Phương mặc một bộ trang phục dạ hội thời trang Paris mới nhất và Tôn thiếu cũng đồng thời đi vào.
“Thảm đỏ, ánh sáng hoa lệ, nhưng tiếc là không có đông phóng viên, nếu không sẽ giống như hiện trường trao giải gì đó.” Cửu Ca đùa.
Tứ Muội gật mạnh đầu: “Giống, đặc biệt giống. Em cảm thấy mình cũng cao quý thêm không ít.”
Cửu Ca nhíu mày: “Chân em có đau không?”
Tứ Muội nghiêm túc đáp: “Nếu như chị dám tháo giày cao gót ra, em sẽ tháo ra với chị.”
Cửu Ca vẫn chưa trả lời, Hoa Vô Ý đã cau mày nói: “Không được, trên đất rất bẩn, lại không có thảm, sẽ bị cảm lạnh. Nếu không thích thì chúng ta đi về.”
Tịch Hòa cũng nói. “Đến cũng đã đến rồi, tổ tiết mục cũng không quy định thí sinh không được về sớm, vậy thì đi thôi.”
Tứ Muội chu môi: “Nhưng em cảm thấy chưa đã, đầy món ăn ngon em mà còn chưa được ăn nè.”
Cửu Ca cảm thấy rất có lý: “Đúng đó, cũng đã chịu tội rồi, rời đi sớm như vậy thì quá hời cho tổ tiết mục, tốt xấu gì cũng phải ăn no cái bụng đã.”
Hai mắt Bàn Tứ Muội sáng lên: “Em thấy trên bàn kia có tôm hùm bự như vậy nè, từ trước đến nay em mới chỉ nhìn qua tivi mà chưa được ăn, chúng ta qua bên đó trước đi.”
“Okê.”
Hai bà xã kéo nhau đi ăn tôm hùm, Hoa Vô Ý với Tịch Hòa không biết nói gì chỉ đành nhìn nhau cười.
Ở một góc khác, Hòa Thượng đang chú ý đến Hàn Điềm Phương, cô ta thỉnh thoảng giả bộ lơ đãng liếc về phía Mục Cửu Ca cùng với Hoa Vô Ý, sờ sờ cằm, rồi đột nhiên cười khà khà hai tiếng.
Hòa Thượng có một loại dự cảm, tiệc rượu đêm nay nhất định rất đặc sắc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc