Mục Cửu Ca - Chương 35

Tác giả: Dịch Nhân Bắc

Tuyên Chiến
Tấm bình phong biến mất, MC Lý vốn là muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên trong khoảnh khắc lại nghẹn lời.
Sau tấm bình phong là một người phụ nữ hoàn toàn đối lập với những gì ông tưởng tượng.
Trong suy nghĩ chủ quan của ông, một người phụ nữ chỉ vì một chút thiệt thòi đã vội chạy đi tìm Ban tổ chức làm loạn, thậm chí còn làm cho chủ nhiệm Tiết phải động thủ dùng đến cả dao, cứ cho là xinh đẹp, cũng nhất định là đẹp theo kiểu ghê gớm, sắc sảo, nói không chừng còn là người phụ nữ cay nghiệt nữa.
Mà ông lại ghét nhất chính là loại người cay nghiệt không biết trời cao đất dày là gì, cậy có người bệ đỡ rồi dám vênh mặt chỉ tay năm ngón sai khiến với nhân viên công vụ đang làm việc, cho dù có tài năng cũng làm cho ông ghét cay ghét đắng.
Thế nhưng hiện tại…
Người phụ nữ này lại chính là “người phụ nữ xuẩn ngốc” mà chủ nhiệm Tiết nhắc đến ư, là người mà ông và những đồng nghiệp luôn nghĩ là cay nghiệt, ác độc, nham hiểm, có tâm kế, cậy có chỗ dựa mà không biết mình là ai đây hay sao?
Không chỉ có MC Lý nghẹn lời, đến Ban giám khảo và khán giả tại hiện trường cũng đồng loạt ngây người.
Cái cảm giác này thật vô cùng kỳ lạ, cứ như là bọn họ bỗng nhiên đi nhầm hội trường vậy, không, chính là cô gái đang ở trên sân khấu kia đi nhầm chỗ thì đúng hơn.
Nhân viên quay phim sau một hồi ngơ ngẩn. nhanh chóng chỉnh ống quay về phía Mục Cửu Ca gần hơn nữa, hơn thế thời gian quay vào cô lại còn tương đối lâu.
Mục Cửu Ca ở trên sân khấu trang điểm không hề lòe loẹt, tạo hình cũng không phức tạp.
Mái tóc dài tết thành đuôi sam, được cố định theo viền tóc mọc quanh đầu, trông giống như một cái đai hình tròn vậy, kiểu tóc hơi có chút cổ điển này lại vừa hay làm lộ ra những nét đẹp trên khuôn mặt cô, cũng làm cho khí thế hào sảng bức người của cô lại trở thành bao dung, độ lượng.
Ưu điểm của trang điểm còn làm lược bớt phần thô cứng trên khuôn mặt của cô, nét dịu dàng được ẩn giấu đằng sau vẻ cứng cỏi đó lại được lộ ra một cách kín đáo, song đồng thời cũng không quên hiện lên nét khí khái của chủ nhân khuôn mặt.
Thân hình thẳng tắp của cô được khoác lên bộ áo dài truyền thống làm bằng lụa, tay ngắn, thân áo ôm sát người, phần cổ áo dài được may theo kiểu cao cổ màu trắng thêu họa tiết chìm, phần thân trước được đính hàng cúc tinh xảo lên đến hết phần cổ.
Tà áo dài mềm mại được nhuộm dần xuống dưới thành một màu trắng bạc, chia thành hai mảnh rủ xuống hai bên đùi, quần dài được may bằng chất liệu giống với phần thân áo trên, ống quần được che xuống tận gót chân.
Dưới chân có thể lấp ló nhìn thấy một đôi giầy vải thêu họa tiết chìm, đế giầy dày, màu trắng bạc.
Mà đồ trang sức cũng chỉ có mấy chiếc cặp tóc gắn ngọc trai dùng để cố định tóc ở trên đầu, và một đôi hoa tai dài có đính treo một viên bảo ngọc màu xanh nhằm làm thon gọn khuôn mặt, ngoài ra không còn có gì khác.
“Đại ca, mắt nhìn không tệ.” David rất thành ý mà khen ngợi.
Hòa Thượng dương dương tự đắc, cứ như là vợ mình được khen vậy, Châu Tiểu Ảnh nhìn không thuận mắt, lấy tay chọc hắn.
Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca trên màn hình, không nói năng gì, nhưng ai cũng nhìn ra vẻ tán thưởng và một chút… tự hào từ trong mắt anh.
“Bình thường cô ấy không trang điểm có xinh như thế này không?” Anh chàng Trùng đế giày dùng ánh mắt nghiên cứu quét đến nhìn người trên màn hình.
Anh bác sĩ cầm cái cốc đi đến: “Da dẻ không tệ, rất mịn.”
Mọi người giật mình nhìn anh chàng bác sĩ, vị bác sĩ nọ trấn định ngồi xuống… ngồi lên trên nền nhà. Thật là dọa ૮ɦếƭ người mà, vẻ mặt của Hoa Vô Ý cứ làm như hắn ta cưỡng Hi*p vợ mình không bằng.
Mọi người nhòm lại vẻ mặt làm cho người khác trống иgự¢ đập thình thịch của Hoa Vô Ý, rất vô liêm sỉ mà lần lượt đi hỏi da tay của phu nhân anh bác sĩ như thế nào.
Hoa Vô Ý ngồi ở vị trí chính giữa ở sofa, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là buồn bực.
Mục Cửu Ca đứng khép chặt hai chân, hai tay chồng lên nhau để trước đùi, quay mặt hướng về phía tất cả khán giả, phần đầu và nửa người trên hơi nghiêng, vươn người rất tự nhiên, mắt nhìn hướng về phía khán giả cười mỉm.
Nhìn đi, diễn kịch đối với cô mà nói cũng chẳng khó khăn gì. Cảm giác căng thẳng cũng không nhiều như trong tưởng tượng của cô, chắc do bình thường lái xe buýt tiếp xúc với mọi người cũng đều là từng tốp từng tốp chăng?
Cửu Ca cười thầm trong bụng, nụ cười trên mặt lại càng thật thêm đến mấy phần.
Nụ cười này cứ như một làn gió xuân thổi qua, làm cho tất cả mọi người ở trường quay và trước màn hình tivi đều có một cảm giác không thực, người con gái ở trên sân khấu kia không phải chỉ là một thí sinh đi thi, rõ ràng cô là đang ngồi ở vườn hoa nhà mình, là một vị công chúa hoàng thất nào đó đang ngồi yên tĩnh thêu thùa cả một buổi chiều, mà chính là do bọn họ không cẩn thận nên đã náo động đến vị công chúa này, song vị công chúa đang bị mọi người làm phiền này nhìn thấy khách đến, chẳng những không tức giận, lại còn nở nụ cười đúng mực, đầy khoan dung với bọn họ.
MC Lý nhẹ nhàng ho một tiếng, nói ra thì dài dòng, thực chất từ lúc Cửu Ca xuất hiện đến bây giờ cũng chỉ khoảng mười mấy giây, thế nhưng chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi này, thậm chí Mục Cửu Ca còn không nói câu nào, đã làm thay đổi ấn tượng về cô của đại đa số mọi người, thậm chí bọn họ còn thấy dao động nữa.
Bản thân cô là người như vậy, hay là được đóng gói thành ra như vậy.? MC Lý đã nhìn không ra nữa rồi.
Nếu chỉ là do đóng gói, dựa vào kinh nghiệm mười mấy năm lăn lộn trong giới giải trí, kiểu ngôi sao nào ông cũng chỉ nhìn một cái là nhìn ra bản chất thực. Một số nghệ sĩ mới khởi nghiệp, trên người thậm chí vẫn còn dấu vết của việc đóng gói sản phẩm này, làm cho người khác nhìn một cái liền cảm thấy đây không phải là con người thực của họ.
Thế nhưng người con gái này… lại tự nhiên đến vậy, cứ như vốn cô sinh ra đã là như thế này rồi.
Dưới khán đài Tiểu Trâu và Khai Văn cười đầy đắc ý, con mắt của họ nham hiểm thế nào chứ, Mục Cửu Ca rốt cuộc là người như thế nào, con người cô ẩn giấu những đặc điểm gì, có lẽ Hoa Vô Ý còn không rõ ràng bằng họ.
Dựa vào tay nghề của họ, họ có thể tạo hình theo yêu cầu của khách hàng, nhưng nếu như bản thân khách hàng đã có những tố chất này, hơn nữa còn biết diễn xuất, thì việc tạo hình lại biến thành khai phá và nuôi dưỡng.
Có lẽ do việc từ nhỏ Cửu Ca đã phải gánh vác cả gia đình, có lẽ do từ nhỏ cô đã không thể không tự biến mình thành người mạnh mẽ, làm cho bản thân con người cô đã tồn tại một loại khí chất mà Hòa Thượng muốn cô thể hiện, chính là khí chất của người phụ nữ trẻ tuổi trụ cột của một đại gia đình.
Mà với xuất thân con nhà quyền quý của Tô Ngải đối với việc hun đúc dạy dỗ những điều tốt đẹp cho con gái, làm cho Cửu Ca dù có chút “Thô”, cũng vẫn có cái khí chất từ trong cốt cách.
Với hai điểm này, cộng thêm diện mạo và ngoại hình của Cửu Ca không tệ thêm vào, muốn đạt đến hình tượng mà Tiểu Trâu với Khai Văn hướng đến không hề khó, hơn nữa Cửu Ca còn diễn tương đối tự nhiên nữa kìa.
“Nghe nói tiểu thư là tài xế lái xe buýt?” MC Lý không hề biết rằng, bản thân mình tự nhiên vô tri vô giác đã gọi Cửu Ca một cách rất kính trọng, đến câu hỏi đã chuẩn bị từ trước như thế này, dường như ông cũng hỏi một cách rất ngại ngùng, cứ như sợ câu hỏi quá mạo muội vậy.
Cửu Ca gật đầu, cười một cách đầy cởi mở rồi nói: “Đúng vậy, tôi là tài xế lái xe buýt, có lẽ giờ này có rất nhiều khán giả ngồi trước màn hình tivi đã nhận ra tôi rồi, tôi lái tuyến số 16, thường ngày có thể được tiếp xúc với rất nhiều hành khách, tôi rất thích công việc này.”
MC Lý mỉm cười, xem ra đây là một cô gái rất có cá tính: “Làm tài xế rất vất vả, đặc biệt là tài xế lái xe buýt, vậy mà tiểu thư đây vẫn thích công việc này, thật là không dễ dàng gì. Thế còn thêu thùa chỉ là một sở thích của tiểu thư thôi sao?”
“Không, thêu tay không phải là sở thích của tôi.” Cửu Ca bình tĩnh nhìn về phía MC Lý, lại nhìn một cái về phía Ban giảm khảo và khán giả, nói rất chân thành: “Tôi không hề thích thêu thùa.”
Câu trả lời của Cửu Ca rõ ràng đã làm cho tất cả mọi người rất ngạc nhiên, giám khải Lâm Đạt Trần ngay lúc đó tỏ ý muốn nói, nhưng lại bị MC Lý ςướק lời.
“Tiểu thư không thích thêu thùa, vậy lại sao lại tham gia cuộc thi này? Tôi tin rằng đối với câu hỏi này, khán giả dưới kia chắc chắn cũng vô cùng tò mò.”
Khán giả không những tò mò mà còn vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng có tin nóng hổi. Trong lòng họ ai cũng có cái cảm giác mờ mờ, câu trả lời của Mục Cửu Ca nhất định sẽ khá là giật mình! Ông trời phù hộ, hi vọng đừng có quảng cáo xen vào.
Người phụ trách sản xuất tiết mục nhăn nhăn lông mày, song nghe đến tỷ suất người xem chương trình, vẫy tay một cái, để MC Lý tiếp tục phát huy.
Cửu Ca không làm cho người xem phải thất vọng, cô nói: “Ngày hôm nay tôi đến đây là muốn nói với tất cả mọi người đáp án này.”
Khán giả tại hiện trường đều tự nhiên vươn người về phía trước, người xem trên tivi lại nín cả thở.
Trước ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, Cửu Ca nói: “Tôi đến đây, tham gia vào tiết mục này, chính là để muốn nói với tất cả mọi người, trên thế giới không có cái gọi là nghề thêu gia truyền của Lý gia hay Hàn gia, mấy kỹ nghệ thêu của Hàn Điềm Phương cháu nội của bà Lý Hạnh là học được từ tôi mà ra, những kỹ nghệ này là của Nhà họ Tô, chúng vốn là những kỹ nghệ gia truyền của Tô gia.”
Một lời thốt ra kinh động cả năm châu bốn biển!
MC Lý nhìn phắt về phía người phụ trách sản xuất.
Anh phụ trách này vẫn còn đang do dự thì tổ trưởng Trần bỗng nhiên xuất đằng sau lưng anh ta, trầm giọng nói: “Tiếp tục phát sóng, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.”
Anh phụ trách không có quay người lại, cứ thế mà gật đầu với MC Lý.
MC Lý kích động tới mức rùng cả mình, đây chính là truyền hình trực tiếp đấy nhé, những lời Mục Cửu Ca vừa nói là nhắc đến đại danh của vợ và cháu nội của ông chủ xí nghiệp nổi tiếng trong tỉnh Hàn Vĩ Thiệu đấy!
Cửu Ca tiếp tục nói: “bà Lý Hạnh cùng cháu là Hàn Điềm Phương và những người trong nhà họ Hàn vì muốn lấy những kỹ nghệ thêu truyền thống của nhà họ Tô trong tay tôi, đã không tiếc dụng tâm dùng tiền bạc “mời” người mẹ đang mắc bệnh alzheimer của tôi từ trong viện dưỡng lão ra, với mục đích là ép tôi phải dạy cho Hàn Điềm Phương những kỹ nghệ thêu gia truyền này, chính vì lẽ đó mà tôi không thể không đồng ý với yêu cầu của họ, tiếp nhận lấy hai trăm vạn tiền mặt và quyền giám hộ mẹ tôi làm điều kiện.”
“Anh! Anh có xem tivi không? Anh nhanh gọi điện cho Đài truyền hình phản đối, yêu cầu dừng tiết mục lại di! Ngay lập tức!” Hàn Điềm Phương mất bình tĩnh la hét trong điện thoại. Cô ta biết ngay là với tính cách ૮ɦếƭ tiệt của Mục Cửu Ca sẽ thông qua tiết mục trực tiếp nói hết tất cả sự việc, cho nên cô ta với bà nội mới tìm mọi cách để không cho cô xuất hiện!
Thế nhưng hiện tại…
“Sao em không gọi?” Hàn Gia Duệ hỏi.
“Em gọi không được, tất cả các số đều không gọi được! Hàn Gia Duệ--!” Hàn Điềm Phương rít lên.
Ánh mắt u ám ở trên người Mục Cửu Ca của Hàn Gia Duệ thu lại, đặt điện thoại xuống, gọi điện cho đài truyền hình Trung Sơn.
Mà vào giờ phút này, tất cả khán giả đã trở nên điên cuồng hỗn loạn.
Tất cả mọi phương thức liên lạc như wechat, tin nhắn đều đang nhanh chóng phát đi đoạn tố cáo tại trường quay của Cửu Ca.
Vốn là cuộc thi chẳng có mấy người để ý, nay tỷ suất người xem trong chốc lát đã đuổi kịp bộ phim truyền hình tình cảm đang nổi như cồn.
“Hai trăm vạn…” MC Lý nhún vai: “cũng được coi là một món tiền lớn, nếu những lời cô nói là sự thật, tại sao ngay từ ban đầu nhà họ Hàn không dùng luôn tiền để trao đổi? Gia đình nhà họ cũng được coi là có tiền mà có phải không?”
Khán giả cười ồ lên.
Cửu Ca cũng cười: “tôi cũng rất tò mò, chắc là càng là người có tiền thì lại càng không nỡ tiêu tiền, bọn họ chắc tưởng rằng mẹ con tôi là mẹ góa con côi nên dễ lừa gạt chăng. Được rồi, nói đùa vậy thôi. Thực ra bên phía nhà mẹ tôi đối với việc này có gia quy tương đối nghiêm ngặt, kỹ nghệ gia truyền chỉ có thể truyền lại cho con cháu đích tôn, không được truyền cho người ngoài. Bà Lý Hạnh là người biết rõ điều này, nói cho cùng bà ấy đã từng là dâu của nhà họ Tô…”
“Oaaa…!” Cả hội trường òa lên.
Cửu Ca tiếp tục nói: “Bà Lý Hạnh sau khi sinh được mẹ tôi, do ông ngoại qua đời, bà ấy biết được rằng không còn cơ hội được truyền lại những kỹ nghệ này, lại cũng không muốn trẻ như vậy mà thành quả phụ, nên đã bỏ lại đứa con gái vừa mới sinh rời bỏ nhà họ Tô, sau đó chắc là gả cho ông Hàn Gia Thiệu. Chính là không ngờ cho đến tận bây giờ bà ấy vẫn lưu luyến không dứt với những kỹ nghệ gia truyền của nhà họ Tô như vậy, thời gian trôi qua bao năm, nhà họ Tô sa sút, bà ấy cố tình sắp đặt gặp tôi và mẹ tôi, bắt đầu tính kế để hãm hại chúng tôi.”
Phu nhân Lý Hạnh của ông Hàn Gia Thiêu - ông chủ xí nghiệp lớn trong tỉnh không những đã từng lấy qua một đời chồng, lại còn vứt bỏ con gái để có thể tái giá!
Mỗi một tiết lộ của Cửu Ca đều làm cho tất cả mọi người trấn động đến mức sắp hôn mê luôn rồi, nhưng cũng làm cho tất cả khán giả càng thêm hưng phấn, mắt của ai cũng đều mở to, chờ đợi Cửu Ca tiết lộ càng nhiều tin tức nóng hổi trên truyền hình hơn nữa.
Nội dung của tiết mục đã làm kinh động đến một số người nào đó, điện thoại lũ lượt gọi về đài truyền hình, song không có một cuộc gọi nào là trường hợp ngoại lệ có thể gọi được!
Giám đốc đài lão Trương sau khi nghe được tin tức vội vội vàng vàng chạy đến hội trường quay, giơ bảng lên về phía người phụ trách sản xuất yêu cầu nhanh chóng đưa quảng cáo xen vào, ngừng phát sóng tiết mục.
Cửu Ca không biết khi nào thì tiết mục sẽ bị kêu ngừng lại, thế nên cô âm thầm tăng nhanh ngữ điệu: “Thực ra nhà họ Hàn nên dùng tiền để nói với tôi việc mua bán này. Bởi vì bệnh tình của mẹ tôi, tôi cần một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho bà, đối với tôi mà nói, bất kể quy tắc hay gia truyền nào của nhà họ Tô cũng không quan trọng bằng bà, nếu như nhà họ Hàn và bà Lý Hạnh cùng với những người khác cứ đường hoàng dùng tiền bàn bạc với tôi, đến chín phần là tôi sẽ bán những kỹ nghệ gia truyền này cho họ. Thế nhưng…”
Nhân viên kỹ thuật gấp đến mức mồ hôi toát đầy đầu, nói với người phụ trách sản xuất: “Không ngắt tín hiệu được.”
“Cái gì?” Người phụ trách sản xuất nghi ngờ vào lỗ tai của mình.
“Không cách nào ngắt được tín hiệu phát sóng truyền hình, tiết mục quảng cáo không thể nào phát xen vào dược!” Nhân viên kỹ thuật sắp khóc đến nơi rồi, tình huống này chưa từng xảy ra trước đây.
Người phụ trách sản xuất vội vàng tự xông vào chỗ nhân viên kỹ thật, tổ trưởng Trần cũng cảm thấy kỳ lạ nhìn về phía bọn họ, giám đốc đài lão Trương không ngừng giậm giậm chân, tín hiệu sao lại không ngắt được cơ chứ?
Cửu Ca nhìn thấy không có người đến ngăn cản cô, vui mừng tiếp tục nói: “Thế nhưng bọn họ không những lợi dụng quyền thế, tiền bạc trong tay để lạm dụng lỗ hổng pháp luật, ςướק đoạt quyền giám hộ mẹ tôi, nhờ đó đưa được mẹ tôi từ trong viện dưỡng lão đi khỏi, cuối cùng sau khi tôi và bọn họ đã đi đến thỏa thuận trao đổi, bọn họ lại còn quay lại đổ tiếng oan cho tôi, nói rằng tôi mới là tên trộm cắp, thậm chí một lần nữa lợi dùng quyền lực và tiền bạc để ngăn cản tôi lấy danh nghĩa thực tham gia cuộc thi này.
Con giun xéo mãi cũng quằn, nếu như bọn họ chỉ dừng lại ở việc trao đổi với tôi, sau này việc bọn họ sẽ phát triển những kỹ nghệ này như thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ để ý, tôi chỉ hi vọng được cùng với mẹ mình sống một cách vui vẻ, yên ổn, không có quá nhiều khó khăn. Đáng tiếc là bọn họ quá tham lam, không những đem những kỹ nghệ gia truyền của nhà họ Tô đi đăng ký bản quyền di sản văn hóa phi vật thể thành của nhà bọn họ, lại còn muốn một đòn diệt trừ người kế thừa chân chính và biết điều là tôi đây.”
Người phụ trách sản xuất làm một động tác tay với MC Lý, biểu thị ông hãy tìm cách để Cửu Ca không nói tiếp nữa.
MC Lý trả lời anh ta bằng ánh mắt bất lực, đã nói đến lúc này rồi, có ngăn lại thì cũng để làm gì đâu? Còn không bằng cho mọi người nghe hết.
Người phụ trách sản xuất bực đến mức nghiến răng nghiến lợi, tổ trưởng Trần tiến đến vỗ vỗ anh ta: “Thôi nào, đã như thế này rồi, cứ để tiết mục tiếp cho hết thôi.”
Những người lăn lộn ở đài truyền hình bao nhiêu năm nay đều chẳng phải là đồ ngốc, điện thoại phòng ngoại giao không kết nối được, tín hiệu phát sóng không cách nào ngắt, nếu nói không có người làm trò ma quỷ thì đến ma quỷ thật cũng chẳng tin nổi.
Hơn nữa có thể làm được hai trò quỷ kia khẳng định không phải là đồ ma quỷ thông thường.
Lâm Đạt Trần cuối cùng cũng ςướק được một cái micro, trước đó cô ta muốn phát biểu, song bị hai vị giám khảo bên cạnh lôi kéo, micro vẫn là bị cầm đi.
“Tất cả những việc này mới chỉ là lời của một mình cô nói! Cô có bằng chứng gì có thể chứng mình những lời mình nói là thật không? Đây là tiết mục truyền hình trực tiếp, những gì cô nói có thế cấu thành tội danh phỉ báng và vu cáo hãm hại người khác. Mục Cửu Ca, đây là hiện trường cuộc thi thêu tay, không phải là tòa án, cũng không phải là tiết mục kiểu thăm hỏi, cô đến đây nói những điều này có phải là để tìm kiếm sự đồng tình hay không?” Lâm Đạt Trần không còn giữ được phong cách lười biếng như trước, cầm lấy micro kích động nói to.
“Bằng chứng ư? Tôi đến với cuộc thi này chính là bằng chứng.” Cửu Ca nhìn thẳng vào Lâm Đạt và các vị giám khảo: “Tôi không cần đến sự đồng cảm nào hết, tôi sẽ dùng những kỹ thuật thêu tay của chính bản thân mình để chứng mình những lời tôi nói là sự thật.”
Nói đến đây, Cửu Ca đột nhiên nhìn thẳng vào ống kính, dùng thần thái trấn định để nói: “Bà Lý Hạnh, Hàn Điềm Phương, các người có dám không dùng mấy trò mưu kế để ngăn cản tôi tham gia cuộc thi hay không? Các người có dám đường hoàng để đấu với tôi một trận hay không? Hàn Điềm Phương, tôi biết kỹ thuật thêu hiện của cô vẫn chưa thành thục, nhưng đến trận thi đấu cuối cùng vẫn còn hai tháng nữa để cô luyện tập, cố gắng luyện tập nhé, đừng để sự tập trung vào việc khác nữa.”
MC Lý đột nhiên vỗ tay kịch liệt, cao giọng nói: “Nói rất hay! Rốt cục ai mới là người thừa kế chân chính của những kỹ nghệ thêu tay này? Rốt cục ai là người có kỹ nghệ cao hơn? Chỉ nói miệng không thể biết được, nói có sách mách có chứng! Hãy để tất cả những âm mưu toan tính rời khỏi cuộc thi này, công bằng, công chính, công khai chính là tiêu chỉ cuộc thi của chúng tôi. Muốn biết thí sinh Mục Cửu Ca có thật là người mang tuyệt kỹ trong mình, mời khán giả hãy đón xem chương trình truyền hình trực tiếp kỳ thi này! Bắt đầu từ giây phút này, sau mười giây nữa, cuộc thi được chính thức tính giờ. Xin mời ba vị thí sinh chuẩn bị, mười, chin…”
Khán giả dưới đài cũng hô lên theo: “Tám, bảy, sáu…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc