Mục Cửu Ca - Chương 10

Tác giả: Dịch Nhân Bắc

Bắt Đầu
Mục Cửu Ca tự nhéo mạnh vào đùi mình, đẩy Hoa Vô Ý ra, cầm ly nước đá trên bàn đổ lên mặt.
Ai cũng không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, không ít khách hàng lén nhìn sang đều che miệng lại hoặc là kinh ngạc thốt lên.
“Cửu Ca?” Hàn Gia Duệ lập tức quan tâm nhìn cô.
Hoa Vô Ý cũng hơi giật mình.
“Cho tôi một ly nước đá. “Mục Cửu Ca lau mặt qua loa, nói với người phục vụ đang định cất tiếng bên cạnh.
Người phục vụ có chút khó xử nhưng vẫn gật đầu, vội vã đi lấy một ly nước đá tới, còn quan tâm đưa cho cô một xấp khăn giấy.
“Cảm ơn.” Mục Cửu Ca cầm lấy khăn giấy lau mặt, sau đó cầm một cục đá bỏ vào miệng, rồi lại lấy một cục đá xoa xoa huyệt thái dương.
Đá lạnh khiến cho huyệt thái dương và ngón tay cô lạnh cứng, nhưng cũng đồng thời khiến cho cơn buồn ngủ của cô biến mất.
“Quý khách, xin lỗi…. Các vị có thể đừng làm ảnh hưởng tới các vị khách khác đang dùng cơm được không ạ?” Người phục vụ áy náy hỏi.
Mục Cửu Ca ngậm đá, nói: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. Ly rượu này tôi muốn mang theo, tôi nghĩ hẳn anh đã biết vì sao. Có cần tôi trả tiền cho ly rượu này không?”
Người phục vụ há miệng, bừng tỉnh nhìn sang Hàn Gia Duệ.
Hàn Gia Duệ làm ra vẻ không hiểu chuyện gì, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
“Xin hỏi, cô có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?” Người phục vụ hỏi.
Mục Cửu Ca lắc đầu, bảo người phục vụ rời đi, sau đó quay mặt nhìn về phía hai người đàn ông bên cạnh, lúc này cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Mục Cửu Ca cầm lấy ly sâm banh trên bàn, xoay người ra khỏi nhà hàng đồ Tây.
Bên ngoài nhà hàng là khu tiếp tân, ở đó có đặt mấy ghế sofa để cho khách hàng nghỉ ngơi thư giãn.
Mục Cửu Ca đi thẳng đến cửa sổ, hít thở thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Vô Ý trước, hỏi: “Anh theo dõi tôi?”
Hoa Vô Ý thoáng do dự, gật đầu.
“Khá lắm, coi như anh thành thật.” Mục Cửu Ca cười lạnh: “Anh Hoa, tôi nghĩ hình như anh đã hiểu lầm gì đó rồi thì phải? Anh cầu hôn tôi là thật, nhưng tôi cũng nhớ rất rõ là mình chưa từng đồng ý. Anh đây là đang cố ý làm tổn hại đến danh dự của tôi hay sao?”
“Anh xin lỗi.” Hoa Vô Ý có chút hoang mang, anh tưởng con gái đều thích như vậy, vào lúc khó khăn nguy hiểm nhất có người xuất hiện cứu mình,…. Hơn nữa tối qua anh tìm hiểu được, nếu một người đàn ông giải cứu một cô gái độc thân khoát khỏi tình trạng nguy cấp thì khả năng cô gái ấy nảy sinh tình cảm với người đàn ông đó lên tới 76%. Chẳng lẽ anh đã chọn sai thời điểm? Lẽ nào anh nên chờ đến lúc Hàn Gia Duệ bắt đầu có hành vi gây rối với Mục Cửu Ca thì mới nên xuất hiện hay sao?
“Cửu Ca, nói như vậy thì đây không phải là chồng chưa cưới của em?” Hàn Gia Duệ xen vào nói.
Nghe thấy Hàn Gia Duệ hỏi, Mục Cửu Ca lại chuyển tầm nhìn về phía anh ta, lần này cô nhìn lâu hơn.
Hàn Gia Duệ khẽ nhíu mày, ánh mắt của Mục Cửu Ca là có ý gì? Còn có, tại sao lại muốn cầm theo ly sâm banh kia? Chẳng lẽ thực sự đã bị cô phát hiện…?
Mục Cửu Ca đột nhiên bật cười: “Hàn Gia Duệ, có phải trong mắt anh em rất ngu ngốc phải không? Hay là phụ nữ trong mắt anh đều là động vật có chỉ số IQ thấp hết hả?”
“Cửu Ca, em đang nói cái gì vậy? Anh không hiểu.” Hàn Gia Duệ kinh ngạc nói.
“Không hiểu?” Mục Cửu Ca cười lạnh: “Vậy em nói rõ cho anh hiểu. Đây không phải là lần đầu tiên buổi tối em mất ngủ, sáng hôm mai còn phải dậy sớm đi làm, cũng không phải lần đầu tiên em uống rượu trong tình trạng này. Em từng nói với anh là cơ thể em hơi khác biệt, uống rượu chưa bao giờ say chưa?”
Sắc mặt Hàn Gia Duệ hơi biến, lắc đầu: “Em chỉ nói em biết uống rượu.”
“Đó là bởi vì em là con gái, xấu hổ khi phải nói rằng tửu lượng của em hơn hẳn anh ấy.” Mục Cửu Ca đặt ly rượu xuống, lấy một sợi dây cột tóc từ trong túi da ra, cột mái tóc xõa dài.
“Anh bỏ thuốc mê đúng không?”
Hàn Gia Duệ lập tức phủ nhận: “Làm sao có thể? Em cũng thấy đấy, chính người phục vụ đã mở rượu sâm banh trước mắt chúng ta, rượu cũng là do anh ta rót vào ly.”
“Vậy sao? Em không biết anh đã giở trò gì, nhưng em tin, nếu em cầm ly rượu này đến xét nghiệm, nhất định có thể tìm ra thành phần khác không nên có ở trong ấy.”
Hoa Vô Ý giơ tay phát biểu.
Mục Cửu Ca nhìn anh ta, hỏi: “Sao vậy? Anh có gì muốn nói?”
Hoa Vô Ý gật đầu, nói: “Thuốc có thể được bôi vào ly rượu, không nhất thiết phải ở dạng bột. Dùng giấy ăn có tẩm thuốc ở dạng dung dịch hoặc là dạng mỡ lau sơ sơ vào ly đều được. Còn có thể dùng thuốc ở dạng xịt, đều có thể khiến người khác khó mà nhận ra.”
“Cậu là ai? Đừng nói lung tung! Mà làm thế nào mà cậu có thể biết được tường tận cách hại người như vậy? Chẳng lẽ là do cậu bỏ thuốc? Cậu muốn hãm hại tôi có đúng không? Nếu không thì tại sao cậu lại đến đúng lúc như vậy?” Hàn Gia Duệ giận dữ.
Hoa Vô Ý giơ ba ngón tay lên.
Mục Cửu Ca ngẩn ra, ba ngón tay là có ý gì? Mười ba giờ?
Sau đó Hoa Vô Ý nghiêm túc nói: “Giải đáp câu hỏi của anh. Thứ nhất, xem nhiều phim trinh thám Mỹ hoặc SCI (tạp chí khoa hoặc) thì ai cũng có thể trở thành cao thủ phá án. Thứ hai, chứng hoang tưởng bị hại của anh hơi mạnh rồi đấy, đề nghị anh nên đi gặp bác sĩ tâm thần khám bệnh. Thứ ba, tôi tới đúng lúc như vậy, là vì…..cái này.”
Hoa Vô Ý đưa tay tháo một cái cúc cực nhỏ gần như trong suốt gắn trên túi da của Mục Cửu Ca xuống.
Hoa Vô Ý giải thích: “Đây là một trong những sản phẩm của công ty chúng tôi. Hiệu quả rất tốt, có thể vừa nghe lén vừa quan sát.”
Hàn Gia Duệ, Mục Cửu Ca, “….”
Hoa Vô Ý xoay người nhìn sang Mục Cửu Ca: “Anh xin lỗi, chưa được sự đồng ý của em đã làm chuyện này. Nhưng em đừng tố cáo anh được không? Công ty sẽ sa thải anh mất.”
Khóe miệng Mục Cửu Ca giật giật, cô đang định nổi giận nhưng nhìn khuôn mặt ngây ngô của ai đó thì lửa giận bỗng chốc bốc hơi hết: “Nếu như anh không nói, tôi căn bản sẽ không biết.”
Hoa Vô Ý lắc đầu: “Lén theo dõi cũng là một hành vi phạm pháp.”
Mục Cửu Ca thật không biết người trước mặt là quá ngốc hay là quá thông minh nữa. Nhưng không thể phủ nhận lời nói và hành động của anh ta đã làm lửa giận trong người cô vơi đi ít nhiều.
“Chuyện của anh đợi lát nữa giải quyết sau.” Mục Cửu Ca chỉ chỉ Hoa Vô Ý, tạm thời chuyển toàn bộ tinh thần và sự chú ý sang Hàn Gia Duệ.
Hoa Vô Ý ngoan ngoãn gật đầu, bé lừa non thật là lợi hại.
“Em không hiểu tại sao anh lại muốn bỏ thuốc em? Nhưng nếu chỉ vì thân thể của em thì bằng thân phận Hàn công tử của anh, không thiếu các cô gái chủ động hiến dâng mới phải?”
Hàn Gia Duệ vẫn cố gắng phủ nhận: “Cửu Ca, em hiểu lầm rồi…”
“Em chỉ nhìn vào sự thật. Chẳng lẽ anh hi vọng em cảnh sát, giao ly rượu này cho họ xét nghiệm sao?”
Hàn Gia Duệ im lặng.
“Nếu như tối nay em và anh phát sinh quan hệ, có phải ngày mai anh sẽ cầu hôn với em đúng không?” Mục Cửu Ca hỏi.
Nhưng cô không cần Hàn Gia Duệ trả lời, trực tiếp tự hỏi tự trả lời: “Anh biết em không có khả năng sinh con, lại muốn kết hôn với em, là vì cái gì? Em có cái gì khiến anh không ngại hy sinh lần kết hôn đầu tiên cũng mong có được hả?”
Sắc mặt Hàn Gia Duệ biến đổi.
Mục Cửu Ca vén tóc mai ra sau, cười: “Em nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một điểm, đó là nhà họ Tô. Hay chính xác mà nói là kỹ nghệ thêu của nhà họ Tô và một vài thứ khác. Hàn Gia Duệ, hình như em chưa từng hỏi công ty nhà anh kinh doanh hạng mục gì thì phải.”
Hàn Gia Duệ không trả lời.
Mục Cửu Ca gật đầu, “Xem ra là công việc có liên quan đến xưởng dệt hoặc ngành thời trang. Em từng nghĩ tại sao em lại may mắn như vậy, đi ra ngoài chơi cũng được một chàng công tử giàu có để ý. Ngay từ đầu anh và em gái anh tiếp cận em chính là vì kỹ nghệ thêu của nhà họ Tô gia phải không? Hai người quen họ hàng của nhà họ Tô? Hay là trong nhà của anh có người gả cho nhà họ Tô thế?”
Nghe đến đó, Hàn Gia Duệ không thể không mở miệng. Đầu tiên anh ta thở dài, sau đó nhìn Mục Cửu Ca, cố gắng dùng ánh mắt chân thành nói: “Cửu Ca, anh nghĩ em đã hiểu lầm quá nhiều rồi. Anh thật lòng thích em. Gả cho anh không được sao? Chỉ cần em chịu lấy anh, anh sẽ gánh vác toàn bộ chi phí chữa bệnh cho mẹ em. Anh sẽ làm em hạnh phúc. Anh sẽ…..”
“Được rồi.”
“Cái gì?” Hàn Gia Duệ và Hoa Vô Ý vẫn luôn giữ im lặng đồng thời mở miệng.
Mục Cửu Ca cười mỉa: “Em đồng ý. Nếu anh đã muốn kết hôn như vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn luôn. Chỉ có điều, trước khi cưới em muốn chúng ta ký một bản thỏa thuận trước hôn nhân. Trong thỏa thuận nhất định phải ghi rõ là tài sản hữu hình và tài sản vô hình của em đều thuộc về em, mà anh sẽ gánh hết toàn bộ chi phí điều trị cho mẹ em. Sau khi cưới, em cũng sẽ không giao kỹ nghệ thêu và những thứ liên quan cho nhà anh, cho dù sau này em kinh doanh mặt hàng này để kiếm sống thì cũng không liên quan gì đến người nhà họ Hàn các anh cả.
Mặt khác, nếu sau này anh có con hoặc có tình nhân, chỉ cần đứa bé đó không có quan hệ máu mủ với em thì chúng ta lập tức ly hôn, mà anh phải chia cho em một nửa gia sản của mình để làm phí bồi thường tổn thất tuổi thanh xuân cho em. Nếu như anh đồng ý với những điều kiện trên, vậy chúng ta lập tức kết hôn đi.”
Hàn Gia Duệ lặng lẽ nhìn Mục Cửu Ca một lúc lâu, tựa như không còn nhận ra cô vậy.
Mục Cửu Ca cũng mặc cho anh ta nhìn.
Vẻ mặt của Hàn Gia Duệ dần dần biến đổi, sự dịu dàng trên mặt hoàn toàn biến mất, hiện ra vẻ mặt kiêu ngạo của một công tử giàu có, đột nhiên anh ta cười to: “Cô tưởng cô là ai? Cô dựa vào cái gì ra điều kiện với tôi? Bởi vì tôi yêu cô? Mục Cửu Ca, cô đề cao mình quá rồi đấy! Cô không thể sinh con, tôi bằng lòng kết hôn với cô, cô chẳng cảm ơn thì thôi, lại còn đề phòng tôi? Trong tương lai tôi chắc chắn phải có một đứa con để kế thừa gia nghiệp, cô không có khả năng sinh con lại còn không muốn cho tôi tìm người khác đẻ hộ? Không ngờ cô lại là một người ích kỷ và tham lam như vậy, lại còn mơ tưởng hão huyền muốn tôi chia cho một nửa gia sản của nhà họ Hàn nữa đấy!”
Hàn Gia Duệ lắc đầu: “May mà tôi không thật sự phát sinh quan hệ với cô, nếu không bị một người phụ nữ tham lam, ích kỷ, độc ác như cô quấn lấy, nói không chừng gia tộc họ Hàn sẽ bị hủy hoại trong tay cô mất. Về phần kỹ nghệ thêu của nhà họ Tô, họ Hàn tôi không thèm!”
Mục Cửu Ca cũng cười nhạo: “A, nếu đã không thèm, anh và em gái anh giống như chó Nhật lấy lòng tôi làm gì? Nói tôi tham lam, ích kỷ, tại sao anh không nói mình đê tiện, bỉ ổi, vô sỉ đi? Tôi vẫn nhớ trước đây anh từng nói chỉ cần tôi bằng lòng sống với anh, anh có thể không cần con cái. Sao bây giờ lại thay đổi thế này?”
Dừng một lát, Mục Cửu Ca nhướng mày cười: “Hay là tôi nên xấu xa như anh nói, dùng ly rượu này để tống tiền anh nhỉ, xem nào, nếu như Hàn công tử bỏ thuốc người khác bị truyền ra ngoài thì dường như không được tốt lắm nha. Cho nên…anh sẵn lòng trả bao nhiêu tiền cho ly rượu này đây ta?”
“Mục Cửu Ca!” Hàn Gia Duệ nhìn ly rượu, hận không thể đi tới đoạt lấy đập vỡ nó ra, “Cô thật là một người đàn bà tham lam, không biết xấu hổ! Chỉ bằng một ly rượu mà cũng muốn tống tiền tôi? Được, cô cứ đi báo cảnh sát đi, cứ đi tố cáo tôi đi. Tôi cũng muốn xem đến tột cùng phẩm phán sẽ phán xét ra sao! Tôi còn muốn tố cáo cô tội vu khống và tống tiền tôi đấy!”
Mục Cửu Ca cố che giấu nỗi buồn đằng sau nụ cười, người cô từng thật lòng thích, chỉ có một, là người đang đứng trước mặt đây.
Chủ động nói lời chia tay, thật ra là vì lòng tự trọng của bản thân. Không thể phủ nhận là cô luôn mong chờ đối phương chủ động liên lạc với mình, an ủi mình, cho cô sự tin tưởng cùng cảm giác yên tâm.
Trước khi anh cầu hôn, cô đã mềm lòng, rung động. Nếu như Hàn Gia Duệ kiên nhẫn một chút, cho cô ít thời gian thì chắc chắn cô sẽ đồng ý, mà sau khi cưới cô cũng sẽ không từ chối để anh tìm một người đẻ hộ, sinh con nối dõi tông đường.
Đáng tiếc anh quá nóng vội, cũng bởi vì thế mà lộ ra bộ mặt thật.
“Mục Cửu Ca, trừ bề ngoài của cô là con gái thì cô còn có điểm nào giống con gái không? Cô xem lại cách ăn mặc của mình đi. Vào nhà hàng Tây mà lại mặc quần jean. Cô cho rằng cô như vậy rất đẹp, rất phong cách sao? Kỳ thực ai nhìn thấy cũng đều cười trộm cô!
Còn cái túi thủng kia, em gái tôi chưa từng nói với cô là cái túi kia chỉ có những người phụ nữ trung niên bốn, năm chục tuổi mới dùng sao? Hơn nữa còn là đồ lỗi thời, đừng nói là lúc cửa hàng đại hạ giá thì cô mua nó chứ?
Cô không biết là mỗi lần cô đeo cái túi xách đó đến gặp tôi, tôi luôn cảm thấy xấu hổ muốn ૮ɦếƭ không? Nhưng vì mặt mũi của cô, cho nên tôi vẫn chịu đựng không nói.”
Lúc này lòng tự trọng của Hàn Gia Duệ đã bị tổn thương trầm trọng, thầm nghĩ chỉ muốn tìm chút danh dự, cũng không thèm để ý đến việc những lời nói của mình sẽ gây tổn thương người khác.
“Còn có nghề nghiệp của cô, tài xế xe buýt? Trời ạ! Cô còn luôn tự hào về nghề nghiệp của mình nữa. May mà tôi không giới thiệu cô với bạn bè của mình, nếu không bọn họ sẽ cười tôi thối mũi mất!
Còn cả lòng tự trọng nực cười của cô nữa. Cô nghĩ rằng cô trông rất kiên cường, rất tự lập, rất nữ anh hùng phải không? Thật ra trong mắt đàn ông, phụ nữ như cô thật buồn cười. Không hề đáng yêu, không hề dịu dàng, càng không hề biết nũng nịu. Hơn nữa còn độc ác, ích kỷ, tham lam. Tương lai cô….”
“Anh nói đủ chưa?” Mục Cửu Ca ngắt lời anh ta.
“Hàn Gia Duệ, cảm ơn anh đã cho tôi một bài học. Đây là thù lao trả cho anh.” Mục Cửu Ca mỉm cười, cầm ly rượu ném thẳng xuống sàn nhà cẩm thạch cách đó không xa.
“Xoảng!” Âm thanh vỡ vụn vang lên, những mảnh vụn và chút rượu sót lại trong ly vương đầy ra đất.
Hàn Gia Duệ giật mình.
Sau đó, Mục Cửu Ca cầm cái túi da tinh xảo, lỗi thời, nghe nói chỉ có những phụ nữ trung niên bốn, năm mươi tuổi mới dùng bước ngang qua người Hàn Gia Duệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc