Mưa Gió Thoáng Qua Tôi Yêu Em - Chương 11

Tác giả: Tình Không Lam Hề

BIẾN SỐ TÌNH CẢM
Những gì đã thuộc về quá khứ, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu thời gian mới lấy lại được?
Ra ngoài dạo phố gần cả buổi chiều mới quay về, xe taxi bị chặn lại trước cổng lớn khu biệt thự không cho phép vào. Thư Quân xuống xe vừa ᴆụng mặt người láng giềng, người phụ nữ quý phái ấy chừng ba mươi tuổi ngồi trong xe thể thao đỏ nhấn còi về phía cô, ló đầu ra cười nói: “Cô Thư, trùng hợp thế, lên xe đi”.
Thư Quân nói lời cảm ơn, cũng chẳng khước từ, bởi lẽ từ đây vào đó cũng mất một đoạn đường rất dài.
Đây là khu dân cư đắt đỏ nhất của thành phố C, được xây dựng dựa vào chiếc hồ nước nhân tạo lớn. Khoảng cách giữa từng căn biệt thự vô cùng thoáng đãng, cây xanh um tùm, có sự thay đổi rõ rệt theo mùa, một năm bốn mùa cũng chẳng thể trông thấy cảnh xơ xác tiêu điều.
Hiện giờ đã vào đầu xuân, chồi non của cây liễu rũ xuống bên hồ, ánh trời chiều xa xa chiếu nghiêng một góc, ánh sáng vàng cam cùng ảo ảnh chiếu ngược trên bề mặt nước hồ xanh biếc trong veo. Cảnh tượng tựa như một bức tranh sơn dầu.
Người phụ nữ láng giềng quý phái vừa thuần thục cho xe vòng sang con đường rậm rạp cây xanh vừa nói chuyện phiếm cùng Thư Quân.
Thật ra họ đã có duyên ᴆụng mặt vài lần, đều là lúc Thư Quân cùng Châu Tử Hoành đi tản bộ. Thư Quân chỉ biết chị họ Tương, bởi vì lần đầu tiên chạm mặt ở khu dân cư, Châu Tử Hoành nhận ra giọng nói của chị, liền gọi: “Chị Tương”.
Đã ở độ tuổi này rồi, lại là chị mà chẳng phải là bà hay là cô.
Sau đó về đến nhà, Châu Tử Hoành mới giải thích: “Chị Tương có mối quan hệ rất tốt với một đối tác làm ăn của anh, tính ra cũng nhiều năm rồi.”.
Anh nói có phần tế nhị, nhưng Thư Quân suy nghĩ, cân nhắc cũng hiểu ra được đôi phần.
Khó trách có tiền thì nhàn rỗi, ra khỏi nhà vài bước chân chị cũng trang điểm rực rỡ, cứ như là đi dạ hội vậy.
Thế nhưng bỏ qua những cái đó thì chị Tương cũng rất hiền lành. Cách ngày chị đều đem điểm tâm sang chia sẻ với Thư Quân, còn hôm nay lại chủ động dừng xe chở cô cùng về.
Thư Quân cảm thấy chị nhất định phải cô đơn lắm. Lớn tuổi vậy rồi mà lại chú trọng nơi ở riêng biệt, ra vào đều phải đi xe, quan hệ láng giềng gần như không qua lại. Còn về là đối tác làm ăn của Châu Tử Hoành, dù gì cô cũng sống ở đây lâu vậy rồi nhưng cũng chưa từng gặp mặt.
Chị Tương rất giỏi giao tiếp, sau khi quan tâm thăm hỏi tình hình đôi mắt của Châu Tử Hoành còn mời Thư Quân khi nào rảnh rỗi nhất định sang nhà chị chơi.
“Chị sống ở đây đã hơn hai năm rồi, quen biết không quá ba người. Nói thật, chẳng thà như lúc nhỏ sống ở căn nhà tập thể, tuy là vừa nhỏ vừa cũ kỹ nhưng ra ra vào vào đều có người, náo nhiệt biết nhường nào.”
Thư Quân cười cười ra ý tán thành, chị Tương rõ ràng vô cùng phấn khởi: “Hay là hôm nào chị xuống bếp, em và anh Châu cùng sang thưởng thức tay nghề chị”.
“Có phiền chị không?”
“Đương nhiên là không.” Chị Tương thái độ thành khẩn: “Chị mong bọn em đến nhà để có thêm tiếng người ấy chứ”.
Xem ra chị thật sự muốn kết bạn. Thư Quân cũng chẳng khách sáo khước từ nữa, thế là hẹn Chủ nhật tuần sau, cô và Châu Tử Hoành sẽ sang nhà chị làm khách.
Đứng tại bậc thềm dõi mắt theo chiếc xe thể thao màu đỏ rẽ ngoặt và mất dạng, Thư Quân lúc này mới lôi chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Kết quả là tay vừa đưa ra, cửa đã được người bên trong mở ra.
Người mở cửa đương nhiên không phải là Châu Tử Hoành. Anh hiện giờ tựa như vị hoàng đế thời xưa, quần áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, được kẻ trên người dưới hầu hạ. Vả lại thi thoảng còn châm biếm, chòng ghẹo cô làm niềm vui nữa, chiếc mặt nạ từng mang phong cách đàn ông ga lăng cũng đã mất dần cùng với thị lực của anh.
Vì thế mà, trông thấy người phía sau cửa, Thư Quân không khỏi sững người.
Châu Tử Dương cũng sững người.
Là cô ấy?!
Anh hơi hoài nghi bản thân mình nhìn nhầm, hôm đó người phụ nữ tình cờ thoáng qua bên đường, lúc này lại xuất hiện tại đây!
Anh cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay cô, lông mày không khỏi khẽ cử động, gần như nghiêng nghiêng người theo thói quen như đang nhường đường cho cô.
Nhưng Thư Quân đứng ngay trước cửa không nhúc nhích. Ánh mắt lướt sang gương mặt hao hao với Châu Tử Hoành. Kỳ thực trong lòng đã sớm đoán ra được bảy tám phần. Vì thế nhất thời không biết phải nói gì.
Cô không ngờ sẽ gặp mặt bất kỳ người nào của Châu Gia trong tình huống này.
Cô thậm chí vốn không muốn ᴆụng mặt người nhà hoặc bạn bè Châu Tử Hoành. Bởi lẽ cô chẳng có gì chắc chắn cả, kể cả thái độ của Châu Tử Hoành. Trong thời kỳ vô cùng đặc biệt này, anh dựa dẫm và thân mật với cô chỉ tựa như bong bóng xà phòng mỏng manh, đến khi nhìn thấy ánh sáng rồi thì tất cả sẽ quay về con số không.
Anh hiện giờ giống hệt đứa trẻ cần sự chăm sóc còn cô chính là chiếc gậy của anh.
Nhưng cũng chỉ dừng ở giới hạn đó, khoảnh khắc này không thay thế cho mãi mãi được.
Những ngày tháng gian nan rồi cũng sẽ qua đi, anh rốt cuộc cũng vẫn là Châu Tử Hoành trước đây.
Thư Quân hơi bối rối, cầm chiếc chìa khóa tiến thoái lưỡng nan, thoáng chốc thật sự mong muốn cứ thế xoay người bỏ đi. Kết quả là Châu Tử Dương mở miệng nói trước: “… Chị là bạn của anh hai tôi à?”.
“Cho là vậy.” Câu trả lời Thư Quân đầy ẩn ý.
Hơi thở của Châu Tử Dương thoáng chốc ngưng đọng, nhưng chẳng dễ dàng phát hiện ra. Tiếp đó anh mới bình tĩnh nói: “Vào nhà đi”. Ánh mắt không khỏi lần nữa nhìn chiếc chìa khóa, thần sắc anh thay đổi hơi phức tạp.
Dường như anh lần đầu tiên quên cả lễ nghi giao tiếp, bỏ lại người phụ nữ lần đầu gặp mặt sau lưng còn mình thì không nói lời nào đi lên lầu.
Anh vốn định rời đi, nhưng hiện giờ vì sự xuất hiện của Thư Quân mà đột ngột thay đổi ý định.
Châu Tử Dương đi men theo cầu thang vừa đi vừa suy ngẫm, anh muốn biết anh hai rốt cuộc đang làm gì. Người phụ nữ này cực kỳ giống với Châu Tiểu Mạn ngay cả dáng vẻ ngây người đứng ngay cửa cũng y hệt. Càng tệ hơn nữa là, giọng nói của cô, phong cách của cô còn cả cử chỉ lúc trò chuyện nữa chứ, hoàn toàn là bản sao của Châu Tiểu Mạn.
Trên thế gian này sao lại có chuyện trùng hợp thế này, trùng hợp đến mức anh không khỏi kinh ngạc.
Anh muốn biết, Châu Tử Hoành giữ cô bên cạnh rốt cuộc là để làm gì!.
Thư Quân một mình đợi rất lâu dưới lầu, cũng chẳng thấy trên lầu có động tĩnh gì. Cuối cùng trời dần tối sầm lại, cô mới sực nhớ ra phải nấu cơm. Dù rằng tài nghệ nấu ăn vẫn tồi tệ đến mức bị Châu Tử Hoành ghét bỏ, nhưng trước sau trong nhà cũng vẫn chưa thuê bảo mẫu hay người giúp việc theo giờ nên cô đành nhịn nhục chậm rãi mò mẫm.
Mãi đến một lần Trần Mẫn Chi ở lại dùng cơm, khen ngợi mùi vị món bò phi lê cô làm. Cô vừa sợ vừa mừng xác nhận hết lần này đến lần khác mới miễn cưỡng chấp nhận tin vui mình đã tự học thành tài.
Sự thật chính là thế, bởi lẽ không có tài năng vì thế mà cô chẳng có chút tự tin gì đáng nói trên phương diện này. Huống hồ, Châu Tử Hoành trước nay chỉ biết đả kích cô, cứ nghĩ đến là khiến người khác nhụt chí.
Bốn món ăn đơn giản cùng một món canh được bày trên bàn, Thư Quân đứng dưới cầu thang do dự một hồi, kết quả nghe thấy tiếng động vọng lại từ trên lầu hai.
Châu Tử Dương một mình đi xuống lầu, dường như là không được vui cho lắm, nụ cười càn rỡ bất cần đời trên gương mặt thường ngày cũng đã chẳng thấy nữa. Anh trông thấy Thư Quân, con tim bất giác loạn nhịp.
Thư Quân khẽ nhíu mày, vì thật sự không biết nên nói gì, sau một hồi do dự mới hỏi: “Ở lại dùng cơm luôn?”.
Nói xong cô liền thấy không hợp lý, phảng phất như cô đang tự cho mình thân phận nữ chủ nhà vậy. Thế là, Thư Quân lại nói thêm: “Tôi còn có chút việc phải đi trước, chìa khóa để trên bàn trà”.
Cô vội vàng gạt phắt mối quan hệ, vì thế mà đã sớm có sự chuẩn bị hợp lý, áo khoác ngoài cũng mặc sẵn rồi.
Châu Tử Dương nhất thời không tiếp lời.
Thật ra anh đang hoảng hốt.
Đứng trước mặt đây, dường như là người xưa vô cùng thân thuộc, rõ ràng biết rõ là không cùng một người nhưng anh vẫn không khỏi muốn ngắm nhìn cô thêm một lát. Vầng trán xa lạ ấy, với sức quyến rũ cùng hơi thở quen thuộc như thế, tựa như xoáy nước sâu thẳm không đáy, cứ thế thu hút lôi kéo ánh mắt và suy nghĩ của anh khiến anh chẳng dễ gì rời ra được.
Thế nhưng, bọn họ rõ ràng là hai con người.
Tuy mới chỉ chạm mặt nhau hai lần, nhưng Châu Tử Dương dễ dàng phát hiện ra lớp phòng bị dưới đáy mắt Thư Quân. Có lẽ bản thân anh quá nhạy cảm, hoặc có lẽ do Thư Quân vốn cố ý che đậy. Dường như bắt đầu từ khoảnh khắc tình cờ ᴆụng mặt tại cửa thì cô đã cố tình xa lánh và đề phòng. Hiện giờ lại là dáng vẻ chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào, chẳng giống với bộ dạng đang làm bộ làm tịch.
Cô đang đề phòng điều gì chứ? Anh không hiểu. Chỉ biết là dường như cô không muốn đối mặt với anh. Trên người cô dường như đang dựng lên một bức màn không dày cũng không mỏng, dù là nhẹ nhàng tinh tế thì cũng chẳng dễ dàng để người khác tiếp cận.
Đây mới chính là khác biệt của cô và Châu Tiểu Mạn
Châu Tiểu Mạn từ nhỏ đã được Châu gia nhận nuôi, cô con gái nhận được sự bao bọc cưng chiều của người nhà họ Châu, tựa như viên ngọc đang tỏa sáng lấp lánh. Trong hồi ức Châu Tử Dương, cô mãi mãi ngây thơ rạng rỡ, dù là lúc mới bước vào Châu gia cũng chẳng bỡ ngỡ. Sau này lớn lên đối xử với mọi người dịu dàng tựa như làn nước suối trong vắt. Ngay cả ông nội cũng nói, Tiểu Mạn là đứa có tình cảm và mạnh mẽ. Phải biết rằng, ông ngoại đã từng lăn lộn trên chốn thương trường mấy chục năm, ánh mắt sắc nhọn tựa lưỡi dao, đánh giá thế hệ đời sau chưa bao giờ sai cả.
Rốt cuộc vẫn là hai người .
Tiểu Mạn đã mất lâu rồi. Cho dù người khác có giống cô thế nào đi nữa, thì trước sau vẫn là không phải.
Châu Tử Dương từ từ hoàn hồn, biểu cảm cũng thoải mái lên, nói: “Tôi không ăn ở đây. Đồ ăn trông ngon thế này, hy vọng lần sau sẽ có dịp nếm thử”. Nói xong anh gật đầu với cô, khẽ cúi người rồi cất bước rời khỏi căn hộ.
Cánh cửa lơn mở ra rồi đóng lại, trong phòng khách chỉ sót lại một người.
Cô vốn chẳng phải ngốc nghếch, ánh nhìn chăm chú của Châu Tử Dương có chút gì đó kỳ lạ. Kỳ thực có những khoảnh khắc cô đột nhiên nhận thấy ánh mắt đó hơi quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Có lẽ là không lâu trước đây, tiếc là nhất thời không nhớ ra.
Sau một hồi tranh đấu cô mới lên lầu tìm Châu Tử Hoành, oán trách chẳng nặng chẳng nhẹ: “Anh nên nói trước với em ở đây còn có người khác nữa”.
“Nó là em trai anh, không phải người nào khác cả.” Biểu cảm Châu Tử Hoành rất lạnh nhạt, ngồi nghiêm chỉnh tựa lưng vào ghế sau bàn đọc sách. Trước khi cô lên anh dường như vẫn giữ nguyên trạng thái này cũng chẳng rõ là đang suy nghĩ gì nữa.
Thư Quân chau chau mày, quả nhiên cảm thấy anh không hiểu dụng ý những lời mình vừa nói.
“Bởi vì cậu ta là người nhà anh, thế nên phải báo trước với em.”
“Vì sao?”
“Anh thấy sao?”
“Xin lỗi, anh không hiểu.” Ngữ khí của anh vẫn bình thản điềm đạm, không rõ là cảm xúc gì nữa nhưng cô lại thấy hiện giờ anh đang cố ý khiêu khích.
Anh rõ ràng hiểu.
Anh chắc chắn hiểu.
Cô cự tuyệt tiếp xúc với vùng phạm vi của anh, chẳng phải chỉ mới bắt đầu từ hôm nay.
Dù rằng tình hình hiện nay có lẽ có chút thay đổi cô vẫn chưa có sự chuẩn bị. Huống hồ là tất cả mọi thứ hiện giờ chỉ là ảo ảnh, tựa như mặt trời che khuất áng mây trôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ tan biến đi.
Thái độ như vậy của Châu Tử Hoành khiến Thư Quân thấy khó hiểu lại hơi giận dữ, cô dứt khoát không nói nhiều nữa, quay đầu bỏ xuống nhà.
Cuối cùng, cô phá lệ một mình ngồi ăn hết bữa tối. Lúc thu dọn bát đũa trên lầu vẫn không có động tĩnh gì. Thế nhưng cô cũng mặc kệ, vặn vòi nước xả ào ào ra sức chùi rửa sạch chiếc đĩa sứ trắng tinh xảo, dường như muốn để nước cuốn trôi đi tất cả tâm tình, cảm xúc khó chịu.
Thật ra cô càng giận bản thân mình hơn nữa.
Đối mặt với người đàn ông này, rõ ràng biết là không lý trí nhưng rốt cuộc cô vẫn đâm đầu vào. Sau đó thì vẫn như trước kia, chẳng thể nào nắm bắt được.
Cô không nắm bắt được anh, không có niềm tin với tương lai của họ mà cô căm ghét cảm giác bất an này.
Tình cảm đầy ắp biến số, e là chẳng có bất kỳ người bình thường nào thích cả.
Cửa sổ sát đất hình vòng cung tuyệt đẹp nghiêng một góc hai trăm bảy mươi độ đang hé mở phân nửa, luồng gió nhẹ cuốn tung rèm cửa sổ lá chớp, len lỏi vào thư phòng lầu hai qua vô vàn khe cửa sổ nhỏ hẹp.
Châu Tử Hoành ngồi rất lâu bên bàn, cuối cùng mò mẫm chiếc đồng hồ để bàn, ấn phím để nghe giờ giấc.
Hai mươi mốt giờ kém năm phút.
Xem ra Thư Quân và anh đã chiến tranh lạnh gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Anh nhắm mắt lại, ngón tay day huyệt thái dương, dường như hơi mệt mỏi đứng dậy. Đứng ngay tại chỗ chăm chú hồi lâu anh mới bước đi theo hướng ánh sáng le lói mơ hồ. Thật nhanh, ngón tay anh men theo bức tường mò được công tắc, cánh cửa kính lặng lẽ chậm rãi khép lại dưới sự điều khiển.
Kỳ thực hai ngày nay anh dường như đột nhiên hồi phục lại chút cảm giác ánh sáng. Đương nhiên vẫn chỉ là cảm giác thoáng qua khi có khi không, vẫn là cảm giác vô cùng yếu ớt, đa phần thời gian trước mắt đều chỉ là bóng tối.
Thế nhưng chợt nảy ra ý định ngay cả bản thân anh cũng chẳng cách gì giải thích rõ ràng được, anh cũng chẳng nói ngay với Thư Quân.
Cũng tựa như tối nay, theo lệ anh tắm rửa với sự giúp đỡ của Thư Quân, khi bước ra cô đỡ anh nằm lên giường rồi đọc tin tức kinh tế hôm nay cho anh nghe.
Gần đây, hầu như ngày nào cũng đều vậy cả.
Hơi thở gần ngay bên cổ tựa như làn gió xuân dịu nhẹ, mang chút hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng cùng giọng điệu uyển chuyển du dương. Tâm trạng của anh rất vui, họa hoằn lắm mới khen ngợi cô: “Cứ cho là không ca hát nữa thì đi làm phát thanh viên cũng rất thích hợp đấy”.
Cô mỉm cười đáp trả: “Được anh khen ngợi là vinh hạnh của em rồi”. Khi đọc một mẩu tin khác, cô chợt dừng lại hỏi: “Anh đã nghe ca khúc của em chưa?”.
Kỳ thực là đã nghe rồi, cũng không tồi. Nhưng anh chỉ lắc lắc đầu, nói bâng quơ: “Anh cũng không phải là fan của em, huống hồ anh cũng chẳng thích âm nhạc”.
“Nhưng mà trong album lần này có nhiều bài khá hay. Vừa lúc em có đĩa mẫu nghe thử. Hay là anh nghe trước đi, nghe xong thì cho em chút đánh giá nhé?”
“Nhiệm vụ quan trọng thế cơ à, sao lại tìm anh chứ?”
Anh nhướng mày cố ý chất vấn, cô quả nhiên hơi do dự, giọng điệu mang chút gì đó không cam lòng, than thở nói: “Được thôi, em thừa nhận là, ở một phương diện nào đó anh có tài thưởng thức, thế nên muốn nghe cảm nhận của anh”.
Cô đặt tờ báo xuống đi lấy chiếc đĩa, lục tìm trong túi xách một hồi, rồi đi lại bên giường đưa cho anh: “Ngày mai ở nhà nghe nhé”.
Anh khẽ nheo mắt, ánh sáng và dáng hình trước mặt rất mơ hồ, bóng dáng cô dường như bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ lấy, chỉ thấy một bóng hình lờ mờ nhanh nhẹn.
Anh không nhìn rõ tay cô ở đâu, chỉ dựa vào chút cảm giác ánh sáng mơ hồ, bàn tay anh giơ ra chuẩn xác đúng vị trí của cô.
Thư Quân đưa chiếc đĩa vào lòng bàn tay anh rồi ngẩn ra trong giây lát, hét lên kinh ngạc theo tiềm thức: “… Mắt của anh?!”.
Anh tỉnh bơ nghiêng người sờ soạng kệ tủ đầu giường, chậm rãi đặt chiếc đĩa lên đó rồi bình thản hỏi vặn lại: “Mắt của anh làm sao nào?”. Ánh nhìn mờ mịt hướng ngay xuống dưới đất.
Những gì đã thuộc về quá khứ, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu thời gian mới lấy lại được?
Khoảng thời gian anh còn sót lại, liệu có đủ không?
“Không sao cả”, ngữ khí cô dường như hơi thấp trầm, “… Vừa rồi cứ ngỡ là anh nhìn thấy chứ!”.
Anh chỉ khẽ nhếch khóe môi, nửa cười hỏi thăm dò: “Hình như em còn nóng lòng hơn cả anh nữa!”
.
Cô không đáp trả, ngừng trong giây lát mới nhắc anh: “Đến giờ rồi, uống thuốc rồi ngủ thôi”.
Cô đi chuẩn bị nước ấm và thuốc, rồi nắm lấy bàn tay anh, đưa từng thứ một cho anh. Tất cả những việc này cô làm rất thành thạo, động tác dịu dàng, so với cá tính bốc đồng trước đây, thì cô lúc này là một hình tượng hoàn toàn tương phản.
Thực tế, kể từ khi anh bị thương cần người chăm sóc đến nay, thì cô dường như thật sự biến thành người khác vậy.
Có lúc cô dìu anh ra ngoài tản bộ, cả đoạn đường luôn nhắc nhở anh cẩn thận chỗ này, chỗ kia cẩn thận, tỉ mỉ chu đáo là thế, tuy rằng hơi càm ràm nhưng anh cũng chẳng thấy phiền hà. Anh nắm tay cô, chầm chậm bước đi từng bước, vì thế mà có đủ thời gian để cảm nhận không khí mới mẻ đầu xuân se se lạnh hòa quyện cùng mùi hương thơm tỏa ra từ đỉnh đầu cô cứ thế thấm sâu vào tận tâm can.
Anh sống ở đây lâu vậy rồi, đây là lần đầu ngửi thấy mùi cỏ non trong làn không khí. Anh chợt cảm thấy, cuộc sống thế này cũng chẳng tệ.
Anh sinh ra trong một gia đình bề thế, tuổi còn trẻ mà đã nắm trong tay tiền tài và địa vị khiến người khác phải trầm trồ ngưỡng mộ, cờ bạc rượu chè trai gái, bất luận là rượu ngon hay gái đẹp thì dường như anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thế mà cuộc sống hiện tại thế này lại khiến anh đột nhiên lưu luyến bịn rịn.
Mà chính trong khoảnh khắc cuộc sống không tồi này, lúc nào cũng có một đôi bàn tay, một người phụ nữ can dự vào. Kỳ thực, anh hơi kinh ngạc rốt cuộc là bắt đầu tự lúc nào mà bản thân anh lại quen với đôi bàn tay của Thư Quân chứ?
Anh nắm lấy tay cô không muốn buông ra.
Anh không muốn bất kỳ điều gì làm phiền nhiễu khoảng khắc cuộc sống lúc này của anh.
Thật ra đây cũng chính là lần đầu tiên, anh không cảm thấy phiền hà với việc bên mình lúc nào cũng có một người phụ nữ .
Đóng cánh cửa sổ lại, Châu Tử Hoành một mình về phòng ngủ. Anh đứng ngay cửa gọi, mãi một lúc sau, bên giường mới vọng lại tiếng đáp trả, rất đơn giản chỉ vỏn vẹn chữ “Ờ”, mà xem chừng cũng không tình nguyện chút nào.
Điều này có gì giống với Tiểu Mạn chứ?
Trong ấn tượng của anh, Tiểu Mạn chưa bao giờ nổi giận với anh, cô thậm chí không khó chịu với bất kỳ ai cả.
Châu Tử Hoành không có ý kiến gì với thái độ của Thư Quân. Trước khi ngủ nói với cô: “Ngày mai ba anh chắc sẽ đích thân đến đấy”.
“Đến thăm anh sao?”
“Còn có chuyện khác nữa.”
“Được thôi.” Thư Quân trầm mặc giây lát, chủ động nói: “Vừa đúng lúc mấy ngày nay công ty em sắp xếp lịch làm việc dày đặc, em muốn dọn về nhà mình cho tiện hơn”.
Châu Từ Hoành chẳng ngăn cản cô, chỉ cử tài xế sáng sớm hôm sau đưa cô về nhà.
Lần này thì Thư Quân không tỏ vẻ đạo đức giả từ chối nữa, bởi lẽ trước đó lúc đi bệnh viện cùng Châu Tử Hoành, cũng do tài xế này phụ trách việc đưa đi đón về. Một anh chàng non choẹt, làm việc cẩn trọng nghiêm túc, lúc lái xe tập trung chăm chú lại kiệm lời đến đáng thương. Có vài lần ngồi ở ghế sau xe, cô đều có ảo giác đang ngồi trên xe không có người. Thư Quân thậm chí hoài nghi rằng cậu ta có lẽ còn chẳng nhìn rõ diện mạo của cô nữa. Đi xe cùng với người thế này, cho dù là người bên cạnh Châu Tử Hoành đi nữa thì những trở ngại trong lòng cô cũng bớt đi chút đỉnh.
Về đến công ty, trợ lý Tiểu Kiều nhanh chóng lấy thông báo mấy ngày vừa qua cho cô xem. Xem ra cấp trên quả nhiên đã hạ quyết tâm, có ý muốn nâng đỡ cô, album đầu tay được thúc đẩy kịp thời, chiến dịch quảng bá cũng ngày càng dày đặc.
Thư Quân tìm Nicole, chỉ vào lịch trình trên bảng kế hoạch xác nhận: “Địa điểm buổi họp báo album thay đổi rồi sao? Em nhớ là địa điểm lần này và lần trước thảo luận không giống nhau”.
“Đúng vậy.” Câu trả lời của Nicole lời ít ý nhiều, ngồi sau bàn làm việc nhướng mắt sang nhìn Thư Quân, “Sao thế, có vấn đề gì ư?”.
“Không có.” Thư Quân cầm bảng kế hoạch lặng lẽ bước ra ngoài.
Chỉ là việc này đồng nghĩa với việc cô bắt đầu cất bước quan trọng nhất trong sự nghiệp của mình dưới con mắt dõi theo của Bùi Thành Vân.
Vài ngày sau đó, với tư cách là bên cung cấp mặt bằng tổ chức, Bùi Thành Vân chủ động gọi điện thoại chúc mừng cô.
“Buổi họp báo còn chưa bắt đầu, hiện giờ nói điều này liệu có sớm quá không?” Liền một lúc phát ra mấy cái thông báo khiến Thư Quân mệt đến mức thở không ra hơi.
“Thành công như thế này có thể xem là vượt cả mong đợi. Nếu không chúc mừng trước chỉ e là đến lúc đó chẳng đến lượt anh đâu!”
“Này này, em là loại người thế sao?” Thư Quân vờ như không hài lòng kháng cự.
Bùi Thành Vân dường như khẽ mỉm cười bên đầu dây điện thoại. “Anh chỉ sợ sau này em ngày càng bận rộn, phải mệt mỏi ứng phó với đủ loại người và sự việc, chứ chẳng có ý gì khác cả đâu.”
“Nói như anh thì, chúng ta nên chọn thời gian tụ tập? Để tránh việc sau này em nổi danh rồi, có muốn tranh thủ thời gian cũng chẳng được.” Cô đang ở trong phòng thay trang phục rộng rãi tĩnh lặng, vì thế mà nói đùa chẳng kiêng nể sợ sệt gì.
“Vậy thì bây giờ đi, thế nào?” Bùi Thành Vân ngẫm nghĩ đề nghị.
“Không thành vấn đề, gọi cả Mạc Mạc và cả Quách Lâm cùng đi luôn, mọi người lâu rồi chẳng gặp nhau.”
Kết quả là điện thoại của Mạc Mạc và Quách Lâm đều gọi không thông, khi đến địa điểm đã hẹn trước, Thư Quân không kiềm được trách móc: “Hai người này làm cái gì vậy, chưa từng thấy bọn họ ăn ý như thế này bao giờ”.
Bùi Thành Vân không có ý kiến chỉ khẽ nhướng mày. “Vậy, giờ sao nào?”
“Em muốn ăn chút gì đó.”
“Đói rồi à?”
“Chưa.” Thư Quân lắc đầu. “Phòng thu âm nóng ૮ɦếƭ được, em muốn ăn kem.”
Cô nhìn quanh, nhanh chóng trông thấy tiệm Macdonald đối diện bên đường. “Đi thôi, em mời anh.” Cô cười híp mắt đi cùng anh sang bên đường, cặp mắt trắng đen rõ ràng bị ánh đèn xe qua lại chiếu sáng long lanh, tựa như viên pha lê, kẹp trong trời đêm bốn phía đều âm u, duy chỉ có một chỗ lóe sáng rực rỡ.
Bùi Thành Vân nhìn cô, không khỏi cười theo.
“Thật ra anh thay đổi rất nhiều.” Thư Quân chợt nói.
“Thay đổi chỗ nào?”
Ánh đèn giao thông nhấp nhánh thúc giục người đi bộ, họ nhanh chóng sải bước đi băng qua lằn đường.
“Cười nhiều hơn.” Cô suy nghĩ. “Anh trước kia lạnh lùng quá.”
Cụm từ này khiến Bùi Thành Vân khẽ sững người, rồi lại bật cười, “Lúc đó không thích nói không thích cười chỉ vì không biết bắt chuyện với người khác thế nào”. Anh giải thích điềm đạm.
“Thế nhưng quan hệ của chúng ta không tệ mà.” Cô tiện miệng nói.
Anh không để đề tài này tiếp tục nữa, đưa tiền qua bên cửa sổ mua cho cô một cây bánh kem dâu.
“Anh không nhớ nhầm chứ?” Anh nói.
“Không.” Thư Quân khẽ lắc đầu, chẳng hiểu vì sao, trong lòng cô xao xuyến khó hiểu.
Hóa ra anh vẫn còn nhớ.
Cô yêu thích tất cả thức ăn liên quan đến dâu tây. Việc nhỏ nhặt thế này, thời gian lâu như vậy rồi mà anh vẫn không quên.
Cô chẳng rõ việc này có ý nghĩa gì, cũng chẳng muốn suy nghĩ. Chỉ vờ như vô tình liếc nhìn gương mặt ngiêng nghiêng của Bùi Thành Vân bằng ánh mắt còn sót lại nơi khóe mắt, trông thấy thần sắc anh không đổi dường như chẳng định nói gì. Lúc này cô mới âm thầm từ bỏ ý định.
“Anh không mua một cây luôn? Một mình em ăn, ngại ૮ɦếƭ được.” Cô nói.
“Đàn ông đi trên đường ăn thứ này mới ngượng ấy.” Anh nhìn cô. “Tối vậy rồi còn ăn đồ ngọt sao không béo được nhỉ?”
Kỳ thực cô còn gầy hơn so với lần gặp mặt trước, gương mặt như hóp lại nên càng lộ rõ đôi mắt to sáng lấp lánh, long lanh trong suốt tựa như làn nước có thể tràn ra ngoài bất kỳ lúc nào. Cô như ngọn đèn đứng trong bóng đêm toàn thân đang phát sáng.
Nhưng anh lại mong cô béo lên một chút.
Còn nhớ kỳ nghỉ đông thời đại học, thể trọng của cô tăng lên, cuối cùng khai giảng năm học cô vô cùng phiền não, hệt như những sinh viên nữ cũng thề thốt cai bỏ đồ ngọt. Cuối tuần ngồi trong tiệm KFC vạch ra kế hoạch giảm béo rõ ràng. Anh đặt cốc kem Sundae trước mặt cô, cô kiên quyết lắc đầu chống cự, rồi trỏ vào khuôn mặt nói: “Anh xem đi, nhiều thế này. Đừng hại em nữa!”.
Một tay cô chống cằm, một tay gạt cốc kem Sundae sang một bên. Có thể do hơi ấm lại thêm ánh đèn nữa, làn da cô trắng nõn nà khiến anh thoáng chốc liên tưởng đến một loại hoa quả tươi mọng nước. Nếu nếm thử một miếng, có lẽ còn ngọt hơn bất kỳ loại kem nào trên thế gian này.
Anh bị chính ý nghĩ của bản thân mình làm cho sợ hãi, đó cũng là lần đầu tiên anh nảy sinh cảm giác xao động khác thường với cô.
Sau này, cô thật sự giảm béo thành công, cho đến giờ gương mặt mụ mẫm, béo ú năm đó cũng chẳng thấy nữa.
Thư Quân lại chẳng mấy để tâm, “Vấn đề sức khỏe, vả lại gần đây em cũng khá bận!”.
“Công việc vất vả ư?”
Cô ngẩn người, gật đầu “Ừ”. Châu Tử Hoành xưa nay chỉ tồn tại trong thế giới của riêng cô.
Bùi Thành Vân nhìn cô, lạnh nhạt dặn dò: “Em phải chú ý giữ gìn sức khỏe”.
Cô cười rộ, “Em trả nguyên vẹn câu nói này lại cho anh”.
Bùi Thành Vân khẽ sững người, rồi nói: “Anh vẫn khỏe”.
Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt, nhưng cô dường như nghiêm túc, dừng bước lại ngắm nhìn anh. Ánh mắt sáng lướt trên gương mặt anh, đường nhân trung khẽ nhíu lại, có hơi hối hận. “Nhắc đến chuyện này mới sực nhớ, thật ra không nên để anh ra ngoài quá trễ thế này. Hay là chúng ta về thôi.” Cô ăn một lèo hết phân nửa cây bánh kem, có ý chuẩn bị ra về.
Đối mặt với sự quan tâm này, Bùi Thành Vân chẳng rõ bản thân anh nên vui hay buồn. Anh đột nhiên hối hận, có lẽ không nên nói chân tướng sự thật cho cô biết. Anh bất đắc dĩ khẽ mỉm cười, kéo lấy cánh tay cô ngăn cô quay đầu bỏ đi.
“Xe của anh đỗ bên kia.” Thư Quân trỏ về về phía sau cứ ngỡ là anh quên.
Anh lại nói: “Anh lại chẳng muốn về nhà giờ này”.
“Vậy anh muốn đi đâu?”
Anh cử động khóe môi, như muốn nói điều gì đó nhưng đã nhanh chóng ngừng lại.
Trên môi cô còn lưu lại vết trắng sữa in của kem trên làn môi đỏ. Anh chẳng kịp suy nghĩ bàn tay đã chìa ra.
Thư Quân dường như giật thót mình, lùi lại theo phản xạ.
Ngón tay thon dài của người đàn ông cứ thế dừng ở không trung, khẽ ngưng đọng trong giây lát. Thư Quân hơi ngượng ngập, hỏi: “Sao thế?”, vừa nhìn theo ánh mắt anh vừa sờ soạng đôi môi của mình, lúc này mới hoảng hốt thức tỉnh.
Bùi Thành Vân gật gù: “Được rồi”. Anh làm như chẳng có chuyện gì cho tay lại vào túi quần, ngưng một lát rồi nói: “Buổi họp báo hôm tới có lẽ anh đang ở thành phố C, thế nên chẳng thể nào có mặt được”.
“Anh phải đi đâu?”
“Công tác.”
“Ờ.” Bởi vì những cử động vừa rồi, Thư Quân đã lùi ra xa một chút nữa. Lúc này cô lại tiến gần anh, nói giọng chân thành: “Chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió”.
Bùi Thành Vân nghe những lời này lại cảm thấy khách sáo xa lạ. Vẻ mặt anh bất giác lạnh lùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc