Mua Được Tiểu Đào Thê - Chương 14

Tác giả: Lạc Dao Dao

Khiết Tâm hôm nay sẽ có bài thuyết trình về văn học, nhưng mà mọi chuyện Khả Phong gây ra cho cô đêm qua hoàn toàn khiến thần kinh cô bị tê liệt. Cô đã chẳng thể chuẩn bị kịp cho bài của mình.
Thế là một học sinh gương mẫu bậc nhất hôm nay lại bị điểm trừ, lòng buồn rười rượi. Cảm thấy như bị tổn thương, Khiết Tâm buồn bã ngồi ục mặt ra bàn
-Cậu sao vậy? Lần đầu tiên mới thấy cậu bị điểm trừ?
Triệu Bân vẻ mặt lo lắng, tay đặt nhẹ lên vai Khiết Tân
-Tất cả chỉ tại cái ông chú đáng ghét đó...
Khiết Tâm khẽ lên tiếng, Triệu Bân nghiêng đầu bắt đầu tò mò
-Có chuyện gì sao? Người đó làm gì cậu à?
Khiết Tâm thoáng trấn tĩnh, cô không thể để bất kì ai biết về những việc "xấu hổ" đó. Khiết Tâm vội tránh sang một phía, giọng điệu đầy vẻ lúng túng
-Chuyện nhỏ thôi, một chút chuyện vặt. Không có gì cả....
Nói thế thôi chứ Triệu Bân chả tin chút nào, cái vẻ mặt cùng dáng vẻ kia của Khiết Tâm phần nào đủ khiến người khác nhận ra điều bất thường. Đúng là một con người nói dối dở tệ!
Buổi học kết thúc, Khiết Tâm đang thu dọn đồ đạc bỗng dưng Triệu Bân vỗ vào vai cô làm cô muốn ૮ɦếƭ khi*p
-Ê! Nhớ ngày gì sắp tới không?
Triệu Bân ngã đầu vào vai Khiết Tâm vẻ mặt đầy ẩn ý
Khiết Tâm dạo gần đây đủ thứ chuyện ập đến, thật nhiều khi đến thời gian biểu cô còn mém tí nữa soạn nhầm ngày.
-Ngày gì?
Khiết Tâm ngẫn người, vẫn tiếp tục thu dọn sách vở.
-Trời má ơi, đến sanh thần của mình cũng quên? Cậu chưa gì đãng trí rồi hả?
Hai chữ "sanh thần" kia như một quả tạ ném thẳng vào Khiết Tâm, nó như đè bẹp cô xuống đất.
Vốn dĩ mục đích cô đưa ra ý kiến "đợi cô đủ mười tám tuổi" kia là mong rằng kéo dài được thời gian để nhân cơ hội nào đó mà trốn đi được.
Ai ngờ quay đi quay lại đã chuẩn bị đến, thật là ông trời quá biết trêu người. Tự dưng Khiết Tâm chưa bao giờ cảm thấy kinh sợ ngày sanh thần đến vậy.
Người cô như sắp toát mồ hôi, hai tay có vẻ hơi run run. Cô nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi tạm biệt Triệu Bân rời khỏi lớp.
Bên ngoài cổng trường, một nam nhân đang đứng ngã lưng trên một xế hộp, vẫy tay về phía cô, nụ cười toả nắng
Khiết Tâm bất giác rùng mình, cứ nghĩ đến ngày định mệnh kia sắp đến cô sẽ bị cái tên kia ăn trọn thì tay chân cô không tự chủ mà run lên cầm cập.
Khiết Tâm cố gắng giữ bình tĩnh, cô đi chậm rãi đến phía xe, không nói một lời, cô ngồi thẳng vào bên trong.
-Em có gì không vui sao Tâm Nhi?
Khả Phong ngồi cạnh cất giọng quan tâm, Khiết Tâm chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt chỉ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Khiết Tâm lặng lẽ đi nhanh lên phòng, Khả Phong thận trọng quan sát cô từ lúc cô bước khỏi cổng trường. Nhận ra đúng là có gì đó làm cô không vui ra mặt đến vậy.
Khiết Tâm lên phòng lôi tập vở ra, liền nhìn thấy bài thuyết trình điểm trừ của mình, cô bực dọc, ấm ức muốn hét lên. Cô vò nát tờ giấy đáng ghét kia mà ném mạnh vào góc tủ rồi giận dỗi đi vào phòng tắm.
Khả Phong mở cửa phòng, không thấy cô đâu chỉ nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm. Anh đi vào vô tình dẵm phải thứ Khiết Tâm vứt bỏ lúc nãy, Khả Phong mở ra xem, nét mặt như ngộ ra vấn đề
Khiết Tâm tắm rửa sạch sẽ, tinh thần được tỉnh táo và sảng khoái hơn đôi chút. Cô bận một chiếc đầm voan hai dây màu trắng dài chạm đầu gối. Mái tóc vẫn còn ướt được quấn khăn trên đầu.
-Ra là em buồn bực vì thứ này sao?
Khả Phong ngồi trên giường, tay cầm tờ giấy cô vứt bỏ.
Khiết Tâm không trả lời, cô đi đến bàn trang điểm kéo ngăn tủ lấy máy sấy ra. Ngay lập tức một bàn tay từ phía sau đỡ lấy cái máy sấy từ tay cô khiến cô khá sửng sốt
Khiết Tâm hậm hực muốn quay mặt lại cằn nhằn thì bắt gặp ánh mắt Khả Phong nhìn cô.
-Để tôi làm!
Nói rồi một tay Khả Phong gỡ lấy chiếc khăn trùm trên đầu Khiết Tâm xuống, một tay cầm lấy máy sấy.
Từng ngón tay anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc ẩm ướt của Khiết Tâm khiến cô thoáng chút ngại ngùng. Hai đôi má đáng yêu ửng nhẹ như quả chín đầu mùa.
-Là tên giáo viên nào dám cho em điểm trừ?
Khả Phong tay vẫn sấy tóc cho cô, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.
-Chú...chú hỏi làm gì?
Khiết Tâm ấp úng, bất chợt ngón tay Khả Phong lướt nhẹ trên gáy cô khiến cô nổi gai óc.
-Để tôi xử lí hắn ta cho em!
Khả Phong giọng điệu lãnh đạm, Khiêt Tâm trợn tròn mắt hoảng hốt đứng phăng dậy thì bị máy sấy va mạnh vào đầu khiến cô đau đến cau có
-૮ɦếƭ thật! Sao rồi
Khả Phong nhanh như cắt ném máy sấy sang một bên, một tay xoa lấy đầu cô, một tay được cớ lại đặt trên eo cô.
-Đau lắm không?
Giọng điệu và vẻ mặt ôn nhu kia của Khả Phong thật khiến người khác xiêu lòng. Khiết Tâm cong nhẹ bờ môi, hai mắt chau lại.
-Đau ૮ɦếƭ luôn!
Khiết Tâm bực dọc ngẩng mặt nhăn nhó liền suýt chút chạm luôn vào môi Khả Phong. Quá gần....khoảng cách quá gần rồi.
Cô thoáng ngượng chín mặt, muốn cúi gầm mặt xuống đất thì lại bị ngón tay kia của Khả Phong nâng khuôn cằm cô lên
-Để tôi làm em hết đau!
Dứt lời Khả Phong liền kéo mặt Khiết Tâm về phía mình, dán chặt lên hai cánh môi nhỏ bé của cô. Nhưng nụ hôn lần này có vẻ nhẹ nhàng, không chút тһô Ьạᴏ.
Khiết Tâm dường như không né tránh hay phản kháng lại nụ hôn kia, cô đứng im ngoan ngoãn. Bỗng dưng tim lại đập liên hồi, cảm xúc hỗn độn dâng lên trong đầu cô, hai má lại ửng hồng.
Khả Phong rời môi cô, ánh mắt đầy sự ngọt ngào như một cặp vọ chồng mới cưới thật sự
-Hôm nay Tâm Nhi rất ngoan. Cứ ngoan thế này mà nằm bên cạnh tôi ngủ tiếp được không?
Khả Phong vừa nói vừa luồn tay vào mái tóc còn ẩm của Khiết Tâm, thoáng chốc gương mặt cô lộ rõ sự ngượng ngùng. Đúng đúng, đó không sai chính là nét mặt của các cô gái mới lớn mà bị rung động đầu đời ấy.
Khiết Tâm không trả lời, chỉ lặng nhìn sang nơi khác muốn che giấu gương mặt e thẹn kia.
Nhưng làm sao qua mặt được cao thủ tình trường như Khả Phong, anh nhìn sơ là biết ngay anh đang dần cảm hoá được tiểu đào thê này. Miệng anh nhoẻn cười đầy mãn nguyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc