Mùa Đông Dài - Chương 27

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngồi trên xe khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, âm thanh gõ cửa xe lại vang bên tai.
Trình Miễn khôi phục lại tinh thần, nhìn về phía người gõ cửa sổ. Hà Tiêu đứng bên ngoài nhìn thấy phản ứng của anh thì sợ hết hồn, hai mắt mở to, chỉ cửa sổ xe của anh. Trình Miễn hạ cửa sổ xuống, nói với cô : " Lên đây đi, ở bên ngoài rất nóng. "
Hà Tiêu đi vòng qua ngồi vào cạnh ghế lái : " Đây là xe của ai thế ạ ? không giống cái lần trước anh đi. "
Trình Miễn giơ tay vuốt lông mày : " Của Phó tư lệnh Trình, sao vậy?"
"Không tệ." Hà Tiêu ngẩng đầu đánh giá xung quanh. «Anh cho xe tiến lên phía trước một chút, chúng ta có thể ngồi trong xe nói chuyện. "
Trình Miễn chậm rãi khởi động xe, lái xe đến chỗ cách chung cư hai con đường, tìm một chỗ yên tĩnh dừng xe lại. Trong lúc đó Hà Tiêu luôn sờ túi, đợi xe dừng hẳn mới đem một tập bản thảo và một cây 乃út ra đưa cho Trình Miễn.
" Thủ trưởng xem qua, có ý kiến gì cứ nói. "
Nhận ra được tâm trạng Hà Tiêu rất tốt, điều này thể hiện rất rõ ràng, không cần nói cũng biết.
Trình Miễn nhận tập bản thảo, sờ mặt cô, cười nhẹ nhàng.Tiện tay lật mấy tờ, sau đó khép lại : «Cứ như vậy đi, anh tin tưởng em. "
«Mới nhìn một chút đã nói tin tưởng em. " Hà Tiêu nhìn anh, nhưng cũng không thèm truy cứu. «Em chỉ có năng lực làm như vậy thôi, anh cầm về nghiên cứu thêm một chút, nếu khôn hợp thì có thể thay đổi. "
" tốt " TRình Miễn nhìn cô, đáp ứng ngay lập tức.
Cuối cùng Hà Tiêu cũng phát hiện ra Trình Miễn hình như có chút không bình thường rồi, bởi vì nói ít lời như vậy thực sự không phải là tác phong của anh.
" Sao vậy ? Tâm trạng không tốt sao ? "
" Không có ", Trình Miễn dứt khoát phủ nhận, giơ tay vuốt mái tóc dài của Hà Tiêu. " Anh chỉ sợ em mệt mỏi mà thôi. "
" Cũng đâu có mệt mỏi gì. " Hà Tiêu cười, nghiêm túc nói. «Em chưa nói với anh sao ? trước khi vào đại học mong muốn của em chính là khoa Trung Văn, sau này do không đủ chỉ tiêu nên lại bị chuyển đến chuyên ngành khác, cả ngày bận công việc, học tập, rất ít có thời gian đọc sách, em còn muốn viết gì đó. "
Quả thật Trình Miễn chưa nghe cô nói đến chuyện này, không khỏi hỏi : «Trường nào ? "
" Một trường học rất bình thường, không đáng để nhắc đến. "
" Sao lại thế ? Cô giáo Triệu nói em từ nhỏ đến lớn đều học rất tốt. "
" Học tập tốt thì có ích gì chứ. " Nhắc tới đoạn bóng tố ngày đó, Hà Tiêu dù che giấu đến mấy cũng không giấu được vẻ tiếc nuối trong giọng nói, «Trước kì thi tốt nghiệp trung học ba tháng, em bị bệnh chán học rất nghêm trọng. "
Học ky hai lớp mười hai, vì nguyên nhân mất ngủ và bệnh viêm khớp, Hà Tiêu chuyên đến gần trường học. Khi đó chỉ cách thời điểm thi tốt nghiệp trung học khoảng hơn một trăm ngày, tất cả học sinh đều tập trung học tập trong không khí đè nén khẩn trương đặc biệt, Hà Tiêu chuyển đến ngày thứ hai thì tiến hành thi năm cấp trong một tháng»
Tiến độ học tập không được liên tục, Hà Tiêu hầu như không có sự chuẩn bị, phó mặc đi thi, thành thích ngược lại dự đoán của mọi người, cả năm cấp đều đứng đầu.
Chủ nhiệm lớp lúc ấy vô cùng vui mừng, Khả Đồng bạn cùng lớp với cô bị áp lực rất lớn vì chuyện này. Cô ấy vốn là bạn cùng bàn ở năm đầu tiên, vì chuyện này đã không nói chuyện với cô, hơn nữa nhưng lúc cô chăm chỉ học tập thì lại nói mấy câu chê cười cô, những bạn học khác nhìn thấy cô cũng rất ít khi chào hỏi cùng cô, hầu như không có ai xem cô tồn tại.
Sau đó Hà Tiêu không chịu nổi sự dặn vặt của bạn cùng bàn cô tự mình ngồi lên bàn đầu, bỏ qua tất cả không khí học tập quỷ dị, nhịn đến khi thi tốt nghiệp trung học. Chính vì vậy, thành tích dĩ nhiên là không tốt.
" Sau đó em suy nghĩ, có lẽ lúc đầu tất cả mọi người đều không sai, mọi người đều vì áp lực của kì thi tốt nghiệp trung học làm điên lên. Thế nhưng khi nhận được kết quả thi, lúc ấy em không nhịn được đã khóc to một trận. "
" Em có ghét các bạn học đó không ?" Trình Miễn nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
" Tiếc hơn nữa, là em không đậu được trường em muốn học, một năm liền còn không có dũng khí quay lại. "
Nhận ra Hà Tiêu có chút thương cảm, Trình Miễn cố ý trêu đùa cô : «Anh nhớ, lúc ấy cô giáo Triệu hỏi khi lớn lên em sẽ học trường nào, em luôn nói là Thanh Hoa. Chính tai anh nghe mà ngứa cả răng, bời vì sau đó cô giáo Triệu luôn kéo lỗ tai anh nói : Nhìn xem con bé Tiếu Tiếu kia thật là chí khí ! "
Hà Tiêu đúng là bị anh làm cho vui vẻ, véo nhẹ lên mặt anh : «lúc nào mà em nói thi đậu trường Thanh Hoa ? Em chỉ nhớ là nói muốn thi Bắc Đại. "
Trình Miễn nhân cơ hội cầm tay cô : " Dù sao cũng hợp thành một. "
" Theo ý của anh hợp thành một, dù sao cái gì anh cũng không biết. "
" Không biết cái gì ? "
Hà Tiêu muốn rút tay mình lại, nhưng không rút được, không thể làm gì khác hơn đành quay mặt đi : «Làm sao anh biết hết được ? Lúc đó trường em muốn học nhất không phải là Bắc Đại, cũng không phải Trung Văn, từ khi biết anh thi đậu, em cũng muốn thi trường giống anh, đó chính là trường quân đội. "
Trình Miễn sững sờ. Hà Tiêu liếc anh, cặp mắt ửng hồng, giống như chiếc kim đâm vào lòng anh, khiến anh đột nhiên tỉnh táo lại, ôm lấy cô.
Đầu tiên Hà Tiêu còn có chút giãy dụa, nhưng sức ôm của anh quá lớn, cô đành từ bỏ, vùi mặt trong иgự¢ anh.
"Thật xin lỗi." Trình Miễn hôn xuống mái tóc của cô, âm thanh khàn khàn nói .
Hà Tiêu dùng sức lắc đầu. làm sao có thể trách anh ? Là cô làm không tốt.
Nhưng Trình Miễn vẫn tiếp tục nói xin lỗi, vì chỉ có anh biết vì sao. Anh đã từng nghĩ cô có phải cứ như vậy quên anh rồi, nhưng anh không biết trong quá khứ những năm đó, cô vẫn còn vì anh mà sóng vai cố gắng. Thậm chí vừa rồi anh cũng vì lời của Điền Anh nói mà cảm thấy tương lại của bọn họ quá mong manh. Trình Miễn cảm thấy cô không nói đó là lỗi của anh, nhưng anh đúng thật là tên khốn kiếp.
Một lúc lâu sau, Trình Miễn mới buông tay ra.
Hà Tiêu bình tĩnh lại, cảm thấy lúc nãy thật là quá xấu hổ không chịu nổi, để che giấu cô ngẩng đầu trợn mắt nhìn Trình Miễn : " Anh thật đáng ghét, sao tâm tình anh không tốt, lại cũng phải khiến cho em cũng khó chịu ? "
Trình Miễn cười, cười đặc biệt hài lòng: "Tâm ý tương thông, đồng chí Tiếu Tiếu, điều này chứng minh em đã yêu anh"
Hà Tiêu không nhịn được lại nhéo anh một cái.
Trình Miễn phóng xe như bay, nhanh chóng quay lại khu vực trinh sát.
Vừa đến cửa chính đã gặp hai sĩ quan hậu cần, hai người lên tiếng chào anh, lú đi qua Trình Miễn còn gọi lại hỏi : «Chuyện Tôn Nhữ Dương xử lý như thế nào rồi ? "
«không nhắc đến nhưng mà chắc chắn là có chuyện tốt rồi. " Sĩ quan hậu vần cười híp mắt, «Hôm đó cô bé kia đi cùng mẹ mình, ba người nói chuyện trong quán cà phê hơn một giờ, lúc đi ra hai người rất thân mật, mẹ cô bé còn tưởng tôi là người thân của Tiểu Tôn, lôi kéo tôi hỏi có đối tượng chưa, còn nói trong nhà có người thân thích chưa kết hôn. "
Trình miễn: ". . . . . ."
Về dến kí túc xá, Trình Miễn cầm bản thảo Hà Tiêu viết đưa cho chỉ đạo viên Từ đang xem sách : " Đây là bản thảo sơ lược, cậu xem một chút đi, rồi cho nhận xét. "
Từ Nghi ừ một tiếng, thấy anh lại muốn đi ra ngoài, không khỏi hỏi : " Cậu đi đâu vậy ? "
Liên trưởng Trình không quay đầu bỏ lại hai chữ : " Học hỏi kinh nghiệm ! "
Tinh thần Tôn Nhữ Dương thấp thỏm đi vào phòng sinh hoạt, Trình Miễn đang ngồi một bên viết gì đó, thấy cậu ta đi vào, nhấc tay lên ý bảo cậu ta ngồi xuống.
«Cậu với bạn gái bây giờ thế nào ? "
Tôn Nhữ Dương kinh ngạc nhìn, đáp: "Hai chúng tôi tốt vô cùng."
"tốt thế nào?" Trình Miễn cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Tôn Nhữ Dương có chút không hiểu nhìn anh, không biết nên trả lời như thế nào. Trinhg Miễn cũng ý thức được bản thân hỏi như vậy không thích hợp lắm, nắm 乃út trong tay lại, bỏ dáng vẻ Đại đội trưởng xuống, hỏi : «Sao cô ấy lại muốn chia tay với cậu ? "
"chuyện này, còn có thể là gì nữa ạ, chính là chê tôi trong thời gian này coi thường cô ấy, dỗ dành một chút là tốt rồi. " Tôn Nhữ Dương ngượng ngùng nói : «À, tôi cũng phải cảm ơn Liên Trưởng anh. "
" Tôi nghe sĩ quang hậu cần nói cậu đã găp cha mẹ cô bé rồi, bọn họ có phản đối các cậu kết giao không ? " Trình Miễn thành khẩn hỏi
Tôn Nhữ Dương cảm thấy Liên trưởng hôm nay có hơi lạ lùng, nhưng không dám không trả lời vấn đề của cấp trên : «Liên trưởng, nói thật, với thân phận trước mắt là tân binh, cha mẹ cô ấy nhất định là không đồng ý. Cũng may là tôi còn có cách, "
"Nói nghe một chút?"
Tôn Nhữ Dương vỗ иgự¢ một cái: "Tôi nói với cha mẹ cô ấy, tôi cả đời này cũng không làm tân binh. Sang năm tôi sẽ thi trường quân đội, sau này sẽ làm sĩ quan. "
Trình Miễn: ". . . . . ." Anh không muốn nói cho cậu ta biết, cho dù thành sĩ quan, cũng không nhất định là có tác dụng.
Trình Miễn cào mái tóc, phất tay ý bảo cậu ta có thể đi.
Tôn Nhữ Dương không yên tâm, trước khi đi còn hỏi : «Liên Trưởng, sau khi tôi tốt nghiệp rồi có thể giống như ngài không ? "
Nhìn ánh mắt mong đợi của cậu ta, Trình Miễn không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc trả lời : «Trên nguyên tắc, thì chính là như vậy. "
Tôn Nhữ Dương thỏa mãn đi ra ngoài, Trình Miễn ném chiếc 乃út trong tay, toàn thân buông lỏng ngả vào ghế. Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tự giễu cười một tiếng : cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, thật đúng là không được !
Thân là quân nhân, Trình Miễn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Thời gian trước, khi kết thúc huấn luyện không bao lâu, đại đội có một chiến sĩ trong lúc thi hành nhiệm vụ gặp tai nạn giao thông, tử vong tại chỗ. Đồng chí ấy cuối năm nay định giải ngũ, chuyện xảy ra khiến không khí trong đại đội vô cùng thấp.
Bởi vì có liên quan đến xác định trách nhiệm và tiền bồi thường, hơn hai tháng mới có kết quả làm rõ chuyện này. Sau khi lấy được tiền bồi thường và tiền cứu trợ sau ૮ɦếƭ người nhà các chiến sĩ sẽ mang tro cốt của họ về quê. Suy nghĩ đến vấn đề cha mẹ chiến sĩ kia đã già, doanh trại quyết định cử Trình Miễn và tiểu đội trưởng của chiến sĩ lúc còn sống hộ tống bọn họ về nhà, hơn nữa doanh trại và đại đội cũng trích ra một phần tâm ý, để Trình Miễn giao cho cha mẹ chiến sĩ kia.
Đi đi lại lại cũng hết gần một tuần, vừa quay lại đại đội chưa đến hai ngày, các trinh sát cùng các binh lính lại phải ra ngoài đường phố dẹp loạn. Chuyện đánh người diễn ra đúng lúc Trình Miễn đang đi họp tại sư bộ, lúc này anh bị doanh trưởng Mã gọi về, Từ Nghi đang xin nghỉ về nhà cũng vội vàng quay trở về.
"Có chuyện gì xảy ra?" Trình Miễn xuống xe, thấy Phó Liên trưởng Ngô đứng ngay cửa doanh trại, anh mở miệng hỏi.
Lão Ngô luôn cười híp mắt, bây giờ cũng không cười nổi : «Là thằng nhóc Trương Lập Quân, khuya ngày hôm trước uống nhiều quá, đánh nhau với người ta. Mà thằng nhó này cũng là găp chuyện bất bình rút dao tương trợ, nhưng xuống tay có hơi ác. Người nhà bọn họ cũng có chút bản lĩnh, tra ra sư đoàn chúng ta, hiện tại lãnh đạo lớn nhỏ đều biết chuyện này, đang thương lượng biện pháp xử lí. "
Trình Miễn nhướn mày, không nói hai lời đi vào phòng làm việc của lão Mã.
Lão Mã chính vì chuyện Trương Lập Quân gây ra cục diện rối rắm này khiến cho ông phải nghe điện thoại đến sứt đầu mẻ trán, thấy Trình Miễn đi vào, tính tình cũng không dễ chịu hơn chút nào. Lúc này ông cầm lấy một tập tài liệu, muốn đánh về phía anh : «Xem cậu dẫn dắt binh lính tốt quá !
Tình Miễn cũng biết là lão mã đang nổi nóng, tạm thời không dám giúp Trương Lập Quân xin tha thứ, chỉ hỏi : " kết quả như thế nào ạ ? "
«Kết quả ? Kéo đi bắn ૮ɦếƭ ! " Lão Mã phát hỏa xong, ngồi vào trong ghế, thấy Trình Miễn còn ngượng ngùng đứng tại chỗ thì hừ một tiếng, nói, «Trình Miễn cậu dậy dỗ lính thật là tài cao mật lớn nhỉ, dạy dỗ người ta một trận là được rồi, có cần phải đánh đến vào bệnh viện mới dừng tay không ? "
"Doanh trưởng, ngài không biết tình huống lúc đó." Trình Miễn nói, "Mấy ngày nay đại đội chúng tôi vừa có một chiến sĩ hy sinh, là đồng hương của Trương Lập Quân, cùng một nơi, giao tình rất tốt, trong lòng không vui nên mới quá chén. "
" Cậu đừng thay cậu ta kiếm cớ ! Tôi có thể hiểu tâm tình cậu ta, nhưng nhưng người bị cậu ta đánh không hiểu, người ta không đồng ý hòa giải, chuyện này không coa cách nào khác giải quyêt ! "
Trình Miễn cũng không dám nhiều lời, sau khi ra ngoài trực tiếp đến phòng tạm giam. Trương Lập Quân Chính bị giam ở bên trong, đã sớm tỉnh rượu, mặt mày thẩn thờ nhìn chằm chằm bức tường .
Trình Miễn đứng trước mặt cậu ta, vốn là muốn giáo huấn cậu ta mộ trận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chán nản, nên anh nhịn xuống: "có biết cậu đem người ta đánh cho thành cái dạng gì không?"
Trương Lập Quân ngẩng mặt lên nhìn anh, thấy rõ một tia ánh sáng toát ra từ đôi mắt dài : «Dù sao cũng không ૮ɦếƭ được. "
"Hồ đồ." Trình Miễn nhỏ giọng quát lớn một câu, hai tay chống bên hông, xoay người đứng quay lưng về phía cậu ta, "Người nhà này có chút thế lực, chuyện không tốt lắm. Mấy ngày này trong sư đoàn đang đàm phán với bọn họ, chuyện như vậy nếu có thể đè thì mhất định đè. Bây giờ tạm thời cậu cứ ở đây, tự kiểm điểm bản thân "
"Biết." Trương Lập Quân cười , "Cùng lắm thì cuối năm đi."
Trình Miễn hoàn toàn không muốn cùng cậu ta nói chuyện, trừng mắt liếc một cái, đóng cửa lại đi ra.
Trương Lập Quân trên đường về doanh trại cùng người ta đánh nhau, ngày đó cậu ta xin nghỉ đi ra ngoài, tâm tình không tốt đi đến tiệm cơm nhỏ ở ven đường uống rượu giải sầu, uống nhiều quá, lúc trở lại cũng đã vượt quá thời gian trả phép, đang đi bộ ở trên đường, lúc đi đến trạm xe buýt thì nhìn thấy một người đàn ông đứng trước một sạp trái cây hùng hùng hổ hổ, chân còn thì thỉnh thoảng đá xuống. Trương Lập Quân đi qua hỏi chủ cửa hàng, mới biết người đàn ông này lái xe đâm đổ một thùng trái cây, hắn ta còn muốn chủ cửa hàng bồi thường tiền, còn bị đàn ông kia mắng chó ngoan không chắn đường. Trương Lập Quân vốn là muốn cùng tên đàn ông kia nói đạo lý, nhưng hai người cũng uống quá nhiều, nói được vài câu đã đánh nhau, kết quả là gây ra chuyện lớnnày.
Tên đàn ông kia bị gãy bốn cái xương sườn, Trương Lập Quân cũng bị đánh sưng mặt và một số chỗ. Theo lý thuyết tên đàn ông kia thêu dệt chuyện , cũng không đáng phải để ý, nhưng trong nhà tên kia có bản lĩnh, chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng biết, chưa đến một ngày đã điều tra ra đươc Trương Lập Quân và phiên hiệu quân đội của anh, trực tiếp tìm đến sư đoàn, vừa bắt đầu nói chuyện đã không có ý định dàn xếp ổn thỏa..
Lão Mã tức giận cũng là chuyện có lý, sau khi ra ngoài ông gọi Trình Miễn và Từ Nghi vao phòng làm việc, mắng: "Khinh người quá đáng!"
Trình Miễn và Từ Nghi liếc mắt nhìn nhau, hỏi "Trong sư đoàn có ý kiến gì ạ?"
Lão Mã mặc dù tức giận, nhưng năng lực của ông có hạn, muốn giúp cũng không giúp được.
"Người bị đánh kia có người nhà làm trong chính phủ, ở thủ đô, huyện như vậy sư đoàn không áp xuống được, chỉ có thể cho ý kiến. Vốn là định xử phạt nặng một chút là xong nhưng bên kia không đồng ý, nói nếu không chó họ câu trả lời hài lòng thì họ sẽ kiện lên phía trên, không tin không đem được Trương Lập Quân vào phòng giam."
Từ Nghi suy nghĩ một chút: "Chuyện này nếu thật sự muốn giải quyết như vậy, chưa chắc bọn họ đã thắng."
Lão Mã chỉ là lắc đầu một cái: "Một khi liên lụy đến địa phương, rất nhiều chuyện nói tốt cũng không được."
Ba người rầm mặc một hồi, sau trình miễn mở miệng hỏi: "Doanh trưởng, ngài cứ việc nói thẳng đi, trong sư đoàn quyết định gì ạ ."
Lão Mã thở dài: "Năm nayTrương Lập Quân cũng đã hoàn thành hai khóa phải không? Còn muốn lưu đội, sợ rằng không dễ dàng."
Trình Miễn ánh mắt rét lạnh: "Để cho cậu ta đi? Trong doanh đoạn thời gian trước nhưng mới vừa xuống thông báo nói muốn sang năm đưa cậu ta và hai binh khác đi học tập ."
"Chủ yếu là vì ảnh hưởng xấu. Chiến sĩ của chúng ta, đã không về doanh trại, còn uống rượu say cùng người ở trên đường đánh nhau, chuyện này truyền đi vốn không dễ nghe. Còn nữa , Trương Lập Quân không biết nặng nhẹ, vừa ra tay liền đem người ta đánh đến bị thương cấp mười. Vốn là một chuyện rất đơn giản, đến nước này, mâu thuẫn không muốn thăng cấp cũng khó !"
"Vậy cũng không đến nỗi ——"
"Phải không chuyện đó!" Lão Mã cắt đứt lời của anh, "Nhưng vấn đề này không phải do tôi và cậu định đoạt!"
Trình Miễn còn muốn nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt khó xử của lão Mã, anh đành nuốt lời nói lại.
Sau đó, trình Miễn lại tìm lão Mã và lãnh đạo trong sư đoàn mấy lần. Lão Mã bị anh làm phiền gần như hỏng mất, cuối cùng không đợi anh mở miệng, xua anh ra ngoài nói: "Cho dù không xảy ra sự việc này, thì cuối năm Trương Lập Quân cũng không ở lại bao lâu. Bây giờ mượn chuyện này, trên danh nghĩa chỉ nhớ điều lớn hơn, đến cuối năm để cậu ta đi, ai dám nói là vì chuyện đánh nhau ? tóm lại chuyện này đến đây coi như xong, nếu chuyện này động tĩnh quá lớn, nói không chừng còn có liên quan đến cả tôi và cậu, TRình Miễn, cậu nghĩ cho rõ ràng ! "
Cuối cùng vẫn là Trương Lập quân tới tìm anh.
"Liên trưởng, thôi. Bản thân tôi cũng có lỗi, hơn nữa nếu không có chuyện như vậy, thì lú đó tôi cũng chuẩn bị giải ngũ." Trương Lập Quân nói, «thân thể mẹ tôi không được tốt, tôi phải trở về cưới vợ cùng cô ấy chăm sóc bà. Hiện tại, đồng hương của tôi cũng hy sinh ở quân đội, bây giờ đến cha mẹ của anh ấy, tôi cũng phải cố gắng tận tâm."
Trình Miễn suy nghĩ khuyên cậu ta đừng có vội , nhưng dáng vẻ Trương Lập Quân cũng không hê vội vàng, ngược lại thì rất binh thản và bình tĩnh. Có thể thấy được, cậu ta thật sự muốn đi.
Trình Miễn nói không ra lời, phất tay một cái, để cho anh ta đi về. Một thân một mình đứng dướng ánh mặt trời chói chang ,quay về chỗ lão Mã vừa nói với anh câu nói kia : "Không nên quá cố chấp."
Không nên quá cố chấp?
Trình Miễn híp mắt nhìn ánh mặt trời, khẽ tự giễu.
Đầu óc của anh hình như đúng là bị trục trặc ròi, nhưng trong lòng có đông lực, khiến anh không muốn khuất phục như vậy. Đối với bất kì ai, bất kì chuyện gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc