Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 48

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Tần Tú Nhuận được mời đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra, viên cảnh sát họ Tôn vừa đặt vài câu hỏi, sắc mặt cô ta xám ngoét, cô ta nói ra toàn bộ sự thực mà anh ta muốn biết.
Tiểu Vũ tên đầy đủ là Vũ Đào, Tần Tú Nhuận quen biết hắn từ hồi học trung học. Lúc dó, hắn là một tên xã hội đen khét tiếng trong giới giang hồ, không may trúng tiếng sét ái tình, hắn tỏ ra rất yêu cô ta. Biết gia cảnh của cô ta không tốt, thi đỗ trường y nhưng không có tiền đóng học phí, mẹ kế còn đang nhăm nhe gả chồng cho cô ta. Hắn liền nói nếu cô ta chịu theo hắn, hắn sẽ chu cấp tiền cho cô đi học. Khi đó, cô ta không tin hắn sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy, liền : nói: “Được, anh mang số tiền học phí bốn năm tới đây, tôi sẽ đi theo anh.”
Mấy ngày sau, quả nhiên Tiểu Vũ cầm một bọc tiền như yêu cầu, đưa cho cô ta, đó là số tiền hắn đã bán căn nhà bố mẹ để lại. Cô ta nói được làm được, sau khi nhận tiền, liền dọn đến, sống chung với hắn.”
Sau khi sống chung, Tiểu Vũ nghe lời cô ta, không còn cả ngày làm tên du côn vô công rỗi nghề nữa mà tu chí làm ăn. Hắn làm đủ mọi nghề, từ bảo vệ đến phụ bếp, sau này làm nhân viên cho một công ty chuyển phát nhanh, nghề này tương đối tự do nên hắn không chuyển việc nữa.
Bốn năms au, Tần Tú Nhuận quen Anh Duy Hạ. Anh ta mới chính là người đàn ông trong mộng của cô ta. Cô ta chủ động tiếp cận, tự nguyện ℓàм тìин nhân bí mật của anh ta. Tuy không thể cùng anh ta đường đường chính chính đến những nơi công cộng nhưng cô ta không mấy quan tâm, bởi cô ta còn có Tiểu Vũ, nếu hắn biết cô có người đàn ông khác thì phiền phức to. Cô ta bắt đầu tính toán, cùng hắn bốn năm, hiến dâng đánh đổi cả tuổi thanh xuân cho hắn, điều đó cũng xứng đáng đối với số tiền anh ta bán nhà để đóng học phí cho cô ta rồi nhỉ?
Biết nói chia tay với Tiểu Vũ thế nào? Đây quả thực là một việc vô cùng khó khắn, không ai hiểu rõ tính khí của Tiểu Vũ hơn cô ta. Thế nhưng cô ta chưa kịp nghĩ xong, tối ngày mười bảy tháng ba định mệnh ấy, hắn kích động chạy về nhà chất vấn cô ta: “Em có một người đàn ông khác ngoài anh rồi đúng không?”
Tần Tú Nhuận sửng sốt, không biết tại sao hắn lại biết được chuyện này. Việc cô ta và Anh Duy Hạ qua lại vốn rất kín kẽ. Trấn tĩnh lại, cô ta gật đầu thừa nhận: “Phải!”
Tiểu Vũ nhảy dựng lên như trúng ta, giơ tay tát, cô ta không thể né tránh, nhắm mắt đón cái tát nảy lửa của hắn. Nếu hắn hạ tay thực sự, cô ta sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, nguyện ý để cho hắn đánh.
Nhưng Tiểu Vũ đột nhiên dừng tay. Hắn chằm chằm nhìn cô ta rồi thở dốc, nói: “Nói đi, sau này em sẽ không qua lại với hắn nữa. Anh có thể tha thứ cho em.”
Tần Tú Nhuận liền thẳng thừng nói ra sự lựa chọn của mình: “Tiểu Vũ, em không làm được. Em thích anh ấy, em đang định nói với anh, chúng ta chia tay nhé?”
Tiểu Vũ như bị đập một gậy, trừng mắt nhìn cô ta: “Em nói cái gì? Em muốn chia tay với anh? Vì gã đàn ông kia sao? Chúng ta ở bên nhau bốn năm rồi, anh đối xử với em như thế nào? Anh tốt với em như vậy, sao em còn lăng nhăng với gã đàn ông khác mà muốn chia tay với anh hả?”
“Tiểu Vũ, em chấp nhận ở với anh bốn năm, là vì anh chịu giúp em trả tiền học phí. Trước giờ em chưa từng thích anh.”
Sắc mặt Tiểu Vũ xám xịt: “Trước giờ em chưa từng thích anh ư? Em thích gã đàn ông họ Anh kia vì điều gì? Vì hắn sống trong một căn hộ chung cư cao cấp, vì hắn là một gã ẻo lả xinh trai phải không?”
Tần Tú Nhuận kinh hãi: “Sao anh lại biết anh ấy họ Anh, sống ở chung cư cao cấp?”
“Nếu không muiốn ai biết thì đừng làm. Gã họ Anh này cậy có tiền muốn ςướק bạn gái của anh, anh sẽ không tha thứ cho hắn đâu!” Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi rít từng từ qua kẽ răng, rồi tiện tay vớ lấy con gao gọt hoa quả trên bàn, xông ra ngoài.
“Tiểu Vũ, anh muốn làm gì?”
“Đến tòa cao ốc Tử Kinh tìm gã họ Anh kia tính sổ.”
Hắn còn biết đích xác tòa cao ốc Tử Kinh nữa. Tần Tú Nhuận có linh cảm chẳng lành, vội vàng kéo tay hắn lại nhưng hắn hất văng ra, cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống, trán đập vào cạnh bàn, thể rồi trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Lúc thuật lại cho cảnh sát nghe, Tần Tú Nhuận không nói tối hôm đó cô ta và Tiểu Vũ cãi nhau gay gắt và hắn cầm dao bỏ đi. Cô ta biết việc này nhất định không thể để lộ, chỉ nói không lâu sau khi quen biết Anh Duy Hạ, cô ta có ý định chia tay với Tiểu Vũ. Sau đó, cô ta chuyển vào ở khu tập thể của bệnh viện, Tiểu Vũ cũng không còn đến tìm cô ta nữa.
Cảnh sát Tôn là một tay chuyên phá án lão luyện, đương nhiên nhận ra cô ta đang mập mờ lấp *** một vài tình tiết.
“Tần tiểu thư, xin hỏi Vũ Đào có biết chuyện cô muốn chia tay với hắn và vì Anh Duy Hạ không?”
Tần Tú Nhuận trả lời một cách khó khăn: “Tôi không nói nhưng không hiểu tại sao anh ta lại biết.”
“Vậy lúc cô và hắn chia tay, hắn có bình thản tiếp nhận không?”
“Khi đó, anh ta hơi kích động.”
“Trước mặt cô, anh ta có nói mấy câu như tìm Anh Hạo Đông để tính sổ không?”
“Ừm…Anh ta có nói mấy câu những tôi nghĩ những câu đó chỉ là nói trong lúc tức giận mà thôi.”
“Cô nhắc đến chuyện chia tay với hắn lúc nào?”
“Năm ngoái…tháng Hai.” Tần Tú Nhuận dè dặt trả lời.
“Sau khi cô và hắn chia tay không lâu, trong căn hộ nơi cô và Anh Duy Hạ thường xuyên hẹn hò, em trai anh ta, Anh Hạo Đông và bạn gái Diệp U Đàm đã xảy ra thảm án, một ૮ɦếƭ, một trọng thương. Chẳng lẽ cô không nghĩ chuyện đó rất có thể liên quan đến Tiểu Vũ sao?”
Sắc mặt của Tần Tú Nhuận lập tức biến đổi, cô ta cố gắng trấn tĩnh: “Khi đó, phía cảnh sát đã kết luận đó là một vụ án *** vì tình, tôi nghĩ chắc là không có liên quan gì đến Tiểu Vũ.”
“Khi đó, phía cảnh sát đã kết luận sai, thực ra hắn có liên quan rất mật thiết tới vụ án này. Tần tiểu thư, hiện giờ đương sự Anh Hạo Đông đã nhớ ra tất cả, tối hôm đó, chính Vũ Đào đã xông vào căn hộ của anh ta, đầu tiên đâm anh ta một nhát, sau đó đẩy Diệp U Đàm ngã xuống lầu. Vậy nên, Tần tiểu thư, giờ tôi muốn hỏi cô, cô có biết hiện giờ Vũ Đào sống ở đâu không?”
“Tôi không biết, sau khi xảy ra chuyện anh ta liền mất tích, tháng trước mới đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, còn hy vọng tôi đi cùng anh ta, nhưng tôi không đồng ý. Sau đó, anh ta có đến tìm tôi thêm hai lần nữa, lần nào cũng đứng đợi trước cổng bệnh viện, tôi không biết phải tìm anh ta ở đâu.”
Tần Tú Nhuận chỉ cung cấp bấy nhiêu tin tức cho bên cảnh sát, cuối cùng, viên cảnh sát họ Tôn đành nói: “Từ giờ Tiểu Vũ có đến tìm cô thì cô hãy lập tức báo với chúng tôi ngay.”
“Tôi biết rồi!”
Sau khi Tần Tú Nhuận rời đi, cảnh sat Tôn lập tức sắp xếp người điều tra nhân viên bảo vệ của tòa cao ốc Tử Kinh, đặc biệt là nhân viên bảo vệ trực ban tối ngày Mười bảy tháng Ba năm ngoái. Bởi Tần Tú Nhuận nói Tiểu Vũ từng làm bảo vệ, rất có thể hắn biết chuyện hẹn hò bí mật giữa cô ta và Anh Duy Hạ ở cao ốc Tử Kinh và thuận lợi tìm cách vào trong tòa cao ốc này, là do trong số những nhân viên bảo vệ của tòa cao ốc này có người quen biết hắn ta.
Sự việc không ngoài dự liêu của cảnh sát Tôn, trong số những nhân viên bảo vệ của cao ốc Tử Kinh có một người tên Vương Đại Tân, anh ta thừa nhận quen biết Vũ Đào.
Vương Đại Tân nói, Vũ Đào từng làm việc cùng anh ta trong một công ty bảo vệ, khi đó, quan hệ giữa hai người khá tốt, hắn còn cho anh ta xem ảnh của bạn gái kẹp trong ví, khoe khoang mình có một cô bạn gái xinh đẹp đang học y tá. Nhưng sau khi hắn ta chuyển nghề, họ rất ít khi liên lạc. Khi Tần Tú Nhuận hay ra vào tòa cao ốc Tử Kinh, anh ta cảm thấy cô ta rất quen, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra đây là bạn gái của Vũ Đào. Lần sau, khi cô ta đến, anh ta giả vờ đi kiểm tra các tầng rồi lén lút đi theo cô ta, để ý xem cô ta đi vào căn hộ nào. Sau đó, căn cứ vào tư liệu vắn tắt của chủ hộ, tra ra được căn hộ đó có một người thanh niên họ Anh sống một mình. Anh ta dễ dàng đoán ra quan hệ giữa họ, chỉ là vẫn thắc mắc, không biết cô ta có phải là bạn gái của Vũ Đào không.
Xế chiều ngày mười bảy tháng ba, lúc anh ta đến làm ca tối, vừa khéo gặp Vũ Đào đang đi chuyển phát nhanh qua tòa cao ốc Tử Kinh, hai người đứng lại, hỏi thăm nhau vài câu. Anh ta hỏi hắn có phải vẫn đang ở chung với người bạn gái trước kia không, hắn nói phải, còn kể cô ta đã tốt nghiệp và đi làm rồi, hắn đang nỗ lực kiếm tiền để lo chuyện kết hôn.
Vương Đại Tần nhớ lại chiều hôm đó, anh ta có cùng mấy người bạn uống bia, xem bóng đá, rồi đến chỗ làm luôn. Trong người vẫn còn hơi men nên anh ta mau miệng, nói hết chuyện mình đã nhìn thấy cho Vũ Đào nghe, cuối cùng còn dặn dò: “Anh cẩn thận đấy, đừng để phụ nữ lừa!”
Khi đó, sắc mặt Vũ Đào tái xanh, hắn lảo đảo rời đi. Một tiếng sau, hắn quay lại tòa cao ốc Tử Kinh, đứng ở cửa lớn, ra hiệu bảo Vương Đại Tần mở cửa cho hắn vào. Anh ta nghĩ chắc hắn còn chuyện gì muốn hỏi anh ta nên mở cửa để hắn vào. Hắn vừa vào trong liền hỏi: “Người họ Anh kia sống ở căn hộ nào của tầng mười tám?”
Đột nhiên Vương Đại Tần thấy lo lắng, “Tiểu Vũ, anh không được lên trên đó tìm anh ta gây rối đâu. Nếu không, người ta sẽ truy cứu là do chúng tôi thất trách, để anh xông vào.”
Khi đó, điệu bộ của Tiểu Vũ rất bình tĩnh: “Anh yên tâm, tôi chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với anh ta thôi.”
Vương Đại Tần liền tin hắn, nói số phòng, để hắn lên trên. Sau khi hắn lên trên được một lát, anh ta liền nghe bên ngoài tòa nhà có một tiếng “bịch” cực lớn, tiếp sau đó là tiếng thét kinh hãi của người qua đường: “Có người rớt từ trên lầu xuống!”
Nhân viên bảo vệ dưới tầng trệt của tòa cao ốc đều hoảng loạn chạy ra xem, Vương Đại Tần cũng vội chạy ra, khi anh ta nhìn thấy một mảnh váy mắc ở cánh cửa sổ phòng trên tầng mười tám, trong lòng liền chấn động, đó chính là căn phòng số 1806 mà anh ta vừa để Vũ Đào lên!
Nhân viên bảo vệ trực ban của tòa cao ốc vừa gọi điện báo cảnh sát vừa sắp xếp vài người ở bên ngoài tòa nhà bảo vệ hiện trường, còn lại lập tức lên phòng 1806 kiểm tra. Vương Đai Tần khi đó được sắp xếp canh giữ bên ngoài tòa nhà, lòng rối như tơ vò. Anh ta đau đầu nghĩ không biết việc này có liên quan gì tới Vũ Đào không, nếu có thì anh ta gặp rắc rối to rồi.
Sau khi cảnh sát đến kiểm tra hiện trường, sơ bộ phán đoán đây là vụ án *** vì tình. Suy đoán này khiến Vương Đại Tần thở phào, nhưng anh ta vẫn mập mờ cảm thấy sự việc dường như không đơn giản như vậy. Có thể trùng hợp như vậy sao? Tiểu Vũ vừa lên trên thì ngay sau đó xảy ra chuyện. Nhưng phía cảnh sát đã nói như vậy, đương nhiên anh ta cũng không rỗi hơi, nhiều chuyện nói thêm vào. Anh ta đã được nếm trải bài học của việc lắm lời, nhiều chuyện rồi.
Không ngờ sự việc này rốt cuộc vẫn là Vũ Đào làm. Đã một năm trôi qua, phía cảnh sát lại đến lật lại vụ án năm đó, Vương Đại Tân cũng không cố ý che giấu nữa, nói mọi chuyện xảy ra đêm đó mà anh ta biết cho họ nghe.
Vụ án đến đây đã được sáng tỏ. Việc cần làm bây giờ chính là nghĩ cách bắt được Vũ Đào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc