Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 47

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Anh Duy Hạ đến đồn cảnh sát trước. Khi nhận được điện thoại của Anh Hạo Đông, nghe nói anh đang ở đồn cảnh sát, anh ta tưởng anh lại xảy ra chuyện rắc rối gì, vội vàng chạy đến. Kết quả vừa vào đồn cảnh sát chưa được bao lâu, anh ta liền bị viên cảnh sát họ Tôn đưa vào phòng kín, hỏi một số vấn đề. Mồ hồi Anh Duy Hạ túa ra như tắm, chẳng mấy chốc anh ta đã hiểu ra, anh ta được gọi đến đây không phải để giải quyết chuyện của Anh Hạo Đông, mà chính bản thân anh ta có chuyện cần giải quyết.
Viên cảnh sát họ Tôn không vòng vèo, hỏi ngay vào vấn đế. Đầu tiên có phải anh ta có chìa khóa và thẻ ra vào căn hộ số Lam Tố HinhAnh Duy Hạ0Quảng Viễn tòa A tầng Lam Tố HinhAnh Duy Hạ của tòa cao ốc Tử Kinh không. Sau khi anh ta trả lời có, viên cảnh sát hỏi: “Anh Duy Hạ tiên sinh, có phải anh từng đưa phụ nữ đến căn hộ chung cư đó không?”
Mặt Anh Duy Hạ trắng bệch, anh ta cố giữa bình tĩnh. “Tôi không hiểu, sao anh lại hỏi vậy? Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Đó đúng là chuyện riêng của anh nhưng trước mắt, có vẻ chuyện đó có liên quan rất lớn đến một vụ án. Hơn nữa, người bị hại trong vụ án này là em trai anh, Anh Hạo Đông, cho nên, Anh tiên sinh, anh nên phối hợp một chút.”
Sắc mặt Anh Duy Hạ càng lúc càng trở nên khó coi, rồi anh ta khẽ rùng mình. Viên cảnh sát họ Tôn lại hỏi: “Anh Duy Hạ, xim hỏi anh có quen Tần Tú Nhuận không?”
Toàn thân Anh Duy Hạ chấn động, biết không thể che đậy sự thật được nữa rồi.
Vì bị viêm ruột thừa nên Anh Duy Hạ phải nằm viện mất một tuần, cũng chính thời gian đó, anh ta đã quen Tần Tú Nhuận, cảm mếm vẻ thanh tú, dịu dàng của cô ta. Cô ta cũng gặp tiếng sét ái tình với Anh Duy Hạ. Mộ Dung San từng đến viện thăm anh ta vài lần, cô ta cũng thừa biết anh ta đã có vợ chưa cưới nhưng vẫn chủ động tiếp cận và cam tâm tình nguyện làm người tình bí mật của anh ta.
Anh Duy Hạ không thể cự tuyệt được cô y tá trẻ trung, giàu tình cảm này, thân làm con nuôi của Anh gia, tuy từ nhỏ đến lớn, anh ta không cần lo lắng đến vấn đề cơm ăn áo mặc, nhưng trước nay, anh ta chưa từng được ai yêu thương, quan tâm đến thế. Mộ Dung San là đối tượng Anh phu nhân lựa chọn cho anh ta, gia cảnh tốt, dung mạo đẹp, anh ta không tìm được chỗ nào để chê. Nhưng cô ta được chiều quá sinh hư, chỉ nghĩ cho bản thân mình, không quan tâm gì đến anh ta. Ở bên cô ta, anh ta không cảm nhận được sự đẹp đẽ và ngọt ngào của tình yêu. Còn Tần Tú Nhuận lại giống như vầng mặt trời ấm áp, sưởi ấm trái tim nguội lạnh của anh ta. Anh ta cứ đắm chìm trong tình yêu ấy, không có cách nào thoát ra được. Không yêu được công khai thì họ lén lút hẹn hò.
Họ rất cẩn trọng trong việc hẹn hò, không để cho Mộ Dung San và Anh phu nhân phát hiện. Dù gì anh ta cũng không phải con ruột của bà, không thể sống buông thả như Anh Hạo Đông được. Anh phu nhân có thể bao dung với sự nông nổi của Anh Hạo Đông nhưng tuyệt đối sẽ không bao dung với anh ta như vậy. Huống hồ, anh ta đã có vợ chưa cưới, càng phải chú ý giữ gìn danh tiếng cho bà. Vì vậy, anh ta và Tần Tú Nhuận chưa từng xuất hiện cùng nhau ở những nơi công cộng hay khách sạn, nhà nghỉ nào, mỗi lần gặp nhau đều là ở tòa cao ốc Tử Kinh. Anh ta hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của Anh Hạo Đông, anh không bao giờ ở nhà vào ban ngày, tối mới về nhà nghỉ ngơi.
Mỗi lần hẹn hò với Tần Tú Nhuận, Anh Duy Hạ đều lên lầu, vào phòng trước, nửa tiếng sau, cô ta ấn chuông, anh ta mở cửa thì cô mới được vào. Xong việc, cô ta rời đi trước, lát sau anh ta mới xuống lầu, rời đi. Họ hẹn hò bí mật như vậy được hai tháng.
Nhưng tối đó, khi Anh Duy Hạ đang cùng Mộ Dung San ăn tối trong một nhà hàng kiểu Pháp mới khai trương, đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Tú Nhuận gọi đến. Vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, anh ta liền nhăn nhó mặt mày, đã dặn dò cô ta đừng chủ động gọi điện mà cứ gọi. Mộ Dung San liền bĩu môi, tỏ ra bất mãn. Anh ta đứng dậy, ra ngoài cửa nhận điện thoại, “Có chuyện gì vậy?”
Ở đầu dây bên kia, Tần Tú Nhuận cuống quýt hỏi: “Duy Hạ, anh không sao chứ?”
Anh Duy Hạ ngơ ngác, “Anh làm sao? Em nói linh tinh gì thế?”
“Anh đang ở đâu? Có ở tòa cao ốc Tử Kinh không? Nếu có người đến ấn chuông cửa, anh nhất định không được mở, nhớ chưa? Bất luận anh ta có nói gì, anh cũng không được mở!”
“Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bạn… bạn trai cũ của em, không biết tại sao anh ta lại biết được chuyện em thường xuyên gặp anh ở tòa cao ốc Tử Kinh. Hơn một tiếng trước, anh ta cầm một cao dao gọt hoa quả xông ra ngoài, nói là muốn đi tìm anh tính sổ.”
Anh Duy Hạ sửng sốt, “Hơn một tiếng trước, sao bây giờ em mới nói?”
“Lúc anh ta ra khỏi cửa, em định giữ anh ta lại nhưng không được, còn bị anh ta đẩy một cái, khiến trán đập vào bàn, ngất xỉu. Bây giờ em mới tỉnh lại, gọi chuôn cho anh đây, em rất sợ, sợ anh…”
Cô ta nghẹn ngào không nói nổi nữa, lòng Anh Duy Hạ rối như tơ vò, một dự cảm chẳng lành bỗng dấy lên. Sau khi đến đón Mộ Dung San, anh ta có gọi cho Anh Hạo Đông, bảo anh đi ăn cùng nhưng anh từ chối, nói đang trên đường về nhà tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị hẹn hAnh Hạo Đôngo với bạn gái.
Vậy lúc này, chắc chắn Anh Hạo Đông đang ở tòa cao ốc Tử Kinh, có phải đã bị…Anh Duy Hạ bất an, lập tức gọi vào máy Anh Hạo Đông, chuôn reo hai hồi thì có người nhấc máy. Anh ta vừa định thở phào thì lại giật thót tim, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ. “Xin hỏi anh là ai?”
Anh Duy Hạ vội nói: “Còn anh là ai? Đây là điện thoại của em trai tôi mà!”
“Tôi là cảnh sát, em trai anh là Anh Hạo Đông phải không?”
Toàn thân Anh Duy Hạ run rẩy: “Vâng, anh cảnh sát, sao anh lại cầm điện thoại của em trai tôi? Cậu ấy…có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Anh tiên sinh, em trai anh xảy ra chuyện lớn rồi, mời anh nhanh chóng đến tòa cao ốc Tử Kinh ngay.”
Anh Duy Hạ vội vàng chạy vào báo với Mộ Dung San, cô ta nghe thấy thế thì kinh hãi, mặt bỗng tái mét, cùng Anh Duy Hạ lái xe về tòa cao ốc Tử Kinh. Lúc này, Anh Hạo Đông đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, viên cảnh sát nói sơ qua tình hình hiện trường cho họ rồi đưa ra suy đoán sơ bộ, đây là một vụ án Gi*t người vì tình. Viên cảnh sát hỏi Anh Duy Hạ có quen Diệp U Đàm, cô gái trẻ ૮ɦếƭ thảm dưới lầu kia không? Anh ta chỉ biết sững sờ lắc đầu.
Anh ta cùng Mộ Dung San, Anh phu nhân và bà Chu ngồi suốt một đêm bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện. Anh phu nhân không ngừng khóc lóc, than vãn. Mộ Dung San liên tục lựa lời an ủi bà, còn bà Chu thì luôn miệng cầu khẩn, xin bồ tát phù hộ. Anh Duy Hạ lo lắng ngồi bên cạnh, đan chặt mười đầu ngón tay, đến mức các đốt xương phát ra những tiếng kêu răng rắc. Toàn thân liên tục đổ mồ hôi lạnh, thấm ướt bộ quần áo trên người anh ta.
Vụ án Gi*t người vì tình ư? Anh Duy Hạ cảm thấy mọi việc có vẻ quá trùng hợp. Tần Tú Nhuận vừa nói cho anh ta biết chuyện bạn trai cũ của cô ta cầm dao đến tòa cao ốc Tử Kinh tìm anh ta tính sổ, mà Anh Hạo Đông và bạn gái cũ lại một ૮ɦếƭ, một trọng thương trong căn hộ đó. Xem ra hiện trường rất giống một vụ án Gi*t người vì tình, trên bàn trà còn có một tờ chi phiếu với những con số không nhỏ. Bên cảnh sát suy đoán, Anh Hạo Đông muốn dùng món tiền này để chấm dứt quan hệ giữa anh và Diệp U Đàm nhưng cô ấy không đồng ý nên đã xảy ra một cuộc tranh cãi vô cùng kịch liệt. Trong lúc phẫn nộ, cô ấy đã đâm anh một nhát, sau đó, theo bản năng phòng vệ, anh đã đẩy cô ấy ngã khỏi cửa sổ, rơi từ trên tầng mười tám xuống, thiệt mạng.
Phía cảnh sát đợi Anh Hạo Đông được cứu sống, tỉnh lại rồi lấy khẩu cung, lúc đó mới tiến hành điều tra rõ ràng.
Anh Hạo Đông phẫu thuật xong, bác sĩ nói cần phải theo dõi trong vòng mười hai tiếng nữa thì mới có thể xác định được rốt cuộc anh có qua cơn nguy hiểm hay không. Anh phu nhân ở lì trong phòng bệnh với anh, khuyên thế nào cũng không chịu rời đi. Anh Duy Hạ đưa Mộ Dung San về nhà trước, vừa ra khỏi Mộ gia, anh ta lập tức gọi cho Tần Tú Nhuận: “Gã bạn trai của em mang một con dao gọt hoa quả đến tìm anh sao? Trông nó như thế nào?”
Tần Tú Nhuận miêu tả rất chi tiết: “Đó là con dao em mới mua, thân dao dài ba tấc, cán dao bằng nhựa màu đỏ.”
Anh Duy Hạ đột nhiên thở gấp, cảm thấy vô cùng đau đớn. Anh ta đã tận mắt trông thấy hung khí đựng trong một chiếc túi nylon trong suốt mà bên cảnh sát đã thu được, con dao đó giống hệt con dao mà Tần Tú Nhuận miêu tả.
Ba giờ sáng, Anh Duy Hạ ngồi trên xe, dõi mắt về phía xa xăm, chỉ có cảm giác khắp nơi đều là một màu tối đen sâu thẳm. Ánh sáng của những ngọn đèn đường trong mắt anh ta cũng đều biến thành đêm đen.
Có nên nói tất cả những chuyện này cho bên cảnh sát biết không? Anh Duy Hạ đấu tranh tư tưởng hồi lâu. Anh Hạo Đông đã được cứu sống rồi, cho dù anh ta không nói thì khi Anh Hạo Đông tỉnh lại, mọi chuyện sẽ vỡ lẽ. Giấy không thể bọc được lửa, vẫn nên nói rõ ngọn ngành mọi chuyện. Nhưng hôm sau, trong viện, anh ta nghe các bác sĩ nói Anh Hạo Đông còn bị thương ở vùng đầu, vết thương đó ảnh hưởng đến não bộ, sau khi tỉnh lại, có thể anh sẽ mất đi một phần ký ức, còn để lại di chứng là những cơn đau đầu.
Nhờ có những lời của bác sĩ, Anh Duy Hạ quyết định im lặng, giấu nhẹm mọi chuyện. Dù gì phía cảnh sát đã nhận định đây là vụ án Gi*t người vì tình, giờ anh ta nói sự thật ra để làm gì chứ? Huống hồ, chưa chắc Anh Hạo Đông đã nhớ ra mọi chuyện, anh ta quyết định đánh cược với vận mệnh, đợi Anh Hạo Đông tỉnh lại rồi tính.
Anh Hạo Đông hôn mê sâu, hơn một tháng sau mới tỉnh, như lời của bác sĩ, anh quả nhiên đã mất đi một phần ký ức, hơn nữa, đầu óc còn vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đã xảy ra ở tòa cao ốc Tử Kinh đêm đó. Anh Duy Hạ thầm thở phào nhưng mỗi khi nhìn người em trai như biến thành một người hkác, anh ta lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Đều là vì anh ta nên em trai mới gặp phải tai họa bất ngờ này.
Một tháng sau khi Anh Hạo Đông xảy ra chuyện, Anh Duy Hạ không còn gặp Tần Tú Nhuận nữa, thậm chí gọi cho cô ta, anh ta cũng cẩn thận gọi bằng sim khác. Bạn trai cũ của cô ta lỗ mãng và kích động như vậy, anh ta không muốn hắn lại tìm đến mình gây chuyện.
“Bạn trai em là loại người gì vậy? Sao em lại đi quen loại người này? Sao hắn ta biết được chúng ta thường gặp nhau ở tòa cao ốc Tử Kinh, chỗ đó người lạ không thể vào được.”
“Em cũng không biết.” Tần Tú Nhuận lảng tránh, không muốn nói ra lý do quen biết Tiểu Vũ, chỉ run rẩy hỏi ngược lại: “Duy Hạ, em đọc báo rồi. Vụ án Gi*t người vì tình xảy ra ở tầng mười tám, tòa cao ốc Tử Kinh, sao lại khéo như vậy chứ? Có phải…có phải Tiểu Vũ đã gây ra chuyện này không?”
Tần Tú Nhuận cũng là một cô gái thông minh, Anh Duy Hạ thở dài. “Có thể là vậy, vì hung khí chính là con dao gọt hoa quả mà em nói.”
“Trời!” Tần Tú Nhuận kinh hãi thốt lên, “Tiểu Vũ, anh ta thật…Duy Hạ, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Anh Duy Hạ im lặng hồi lâu. “Phía cảnh sát cũng kết luận đó là vụ án Gi*t người vì tình rồi, coi như hắn ta may mắn đi.”
Tần Tú Nhuận hiểu rõ ý của Anh Duy Hạ. Rõ ràng anh ta không muốn người khác phát hiện ra sự việc này có nguyên nhân sâu xa liên quan đến họ. Cô ta không nhắc đến chuyện báo cảnh sát nữa, chỉ nói sau khi xảy ra chuyện, không biết Tiểu Vũ đã đi đâu, chắc sợ tội nên bỏ trốn rồi. Như vậy cũng tốt, sau này giữa cô ta và hắn không còn vướng víu gì nữa.
“Duy Hạ, em biết thời gian này anh không có tâm trạng tới tìm em. Đợi một thời gian nữa, khi vết thương của em trai anh tốt hơn, anh hãy bớt chút thời gian đến gặp em, được không? Em thực sự…rất nhớ anh.”
Anh Duy Hạ có thể không gặp cô ta được sao? Tuy anh ta quá hiểu câu nói: “Trên đầu chữ sắc có một con dao”, nhưng chuyện xảy ra ở cao ốc Tử kinh, Tần Tú Nhuận là người biết rõ nhất, muốn che giấu chân tướng thì anh ta không thể không gặp cô ta.
Cứ như vậy, anh ta lại lén lút qua lại với Tần Tú Nhuận, chỉ khác là cẩn thận, chú ý hơn trước mà thôi. Họ không hẹn nhau ở một chỗ cố định nữa, sau khi Anh phu nhân đưa Anh Hạo Đông chuyển đến căn biệt thự ở vịnh Ngân Sa, anh ta nghiễm nhiên sống một mình trong căn nhà ở đường Triển Dương, thỉnh thoảng anh ta vẫn đưa Tú Nhuận về nhà qua đêm, vì trong căn nhà này chỉ có một mình anh ta, rất an toàn.
Anh Duy Hạ kể tpàn bộ câu chuyện cho viên cảnh sát Tôn nghe, thừa nhận việc đã từng đưa cô ta đến tòa căn hộ ở cao ốc Tử Kinh hẹn hò, nhưng tuyệt nhiên không nói gì đến việc bản thân biết chuyện Tiểu Vũ Gi*t người mà không báo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc