Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 17

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Cuối thu, mưa triền miên không dứt. Quảng Viễn vẫn chưa có cơ hội dạy Lam Tố Hinh tập xe, mà với thời tiết này, cô cũng không muốn đi xe đạp đi học, ngày ngày cô vẫn cầm chiếc ô hoa xanh nhỏ ra bến chờ xe buýt. Tuy chiếc ô là di vật của Diệp U Đàm nhưng cô lại không thấy sợ hãi hay mâu thuẫn đối với chuyện này, có thể là bởi cô đã từng diễn vai Diệp U Đàm. Trái lại, cô còn rất thích chiếc ô này, sau khi đến trường, nhấtg định phải tìm chỗ thoáng gió để hong khô rồi mới cẩn thận gấp lại.
Một hôm, một bạn nữ hỏi mượn chiếc ô của cô, nói là chỉ đi đến bưu điện ở đường bên cạnh, gửi bức thư rồi sẽ quay lại ngay, nhưng lúc quay về, khuôn mặt cô bạn đó đầy vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, Tố Hinh, mình không cẩn thận làm mất chiếc ô rồi, mình sẽ mua chiếc khác đền cho bạn, thật sự rất xin lỗi!”
“Cái gì? Sao cậu lại làm mất?”
Cô bạn đó nói lúc vào bưu điện đã dựng chiếc ô vào thùng đựng ô ngoài cửa, đến lúc ra ngoài thì phát hiện chiếc ô đã không cánh mà bay, chắc người nào đó tiện tay cầm đi rồi.
Lam Tố Hinh chau mày hồi lâu, không đòi cô bạn phải đền một chiếc ô mới mà chạy ngay ra bưu điện đó, trong lòng ôm một tia hy vọng, không ngừng hỏi nhân viên ở đó có nhìn thấy ai cầm chiếc ô hoa màu xanh không? Đương là là chẳng có ai để mắt đến chuyện vụn vặt này.
Từ bưu điện đi ra, Lam Tố Hinh không quay về trường, cô đột nhiên chạy quanh gần nửa thành phố, tìm mua bằng được một chiếc ô giống như vậy. Cô sợ nếu biết chuyện cô làm mất chiếc ô của Diệp U Đàm thì chắc chắn bà Diệp sẽ rất buồn, nhưng cô đi đến đau nhừ cả bàn chân mà chẳng nơi nào bán. Sắc trời dần tối, cuối cùng cô đành buồn bã ngồi xe buýt quay về Diệp gia.
Ở dưới lầu nhà họ DIệp, Lam Tố Hinh bất ngờ nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc. Đó là xe của Anh gia, vừa nhìn cô đã nhận ran gay.
Từ khi rời khỏi Anh gia, Lam Tố Hinh không gặp bất cứ ai nhà học Anh nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy xe của Anh gia đỗ ở đây, cô vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Là ai đến nhỉ? Anh Hạo Đông sao? Sao anh lại đến chỗ này? Anh lại nhớ Diệp U Đàm chăng? Nhưng nếu ông bà Diệp nhìn thấy thì anh sẽ gặp họa lớn mất.
Cô đang do dự xem có nên đi đến chào hỏi không thì chợt thấy cửa sổ xe hạ xuống. A Thái thò đầu ra, lịch sự chào: “Lam tiểu thư!”
Lam Tố Hinh đi qua đó, liếc nhìn vào trong xe. Kỳ thật, A Thái tự lái xe đến đây sao? Cô liền hỏi: “A Thái, sao ông lại ở đây?”
“Nhị thiếu gia vừa mới lên trên rồi!”
Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì sửng sờ, đúng là Anh Hạo Đông đến, còn lên lầu rồi sao? Anh đến Diệp gia làm gì nhỉ? Ông bà Diệp nhất định sẽ lại đuổi đánh anh. Nhớ lại cái tát lần trước của bà Diệp, trái tim cô bất giác đập rộn lên. Không nói chuyện với A Thái nữa, cô vội vàng chạy lên nhà. Đứng chờ thang máy, nhìn đến hiển thị đang chầm chậm giảm xuống từng tầng, trái tim cô nóng như có lửa đốt.
Cuối cùng cũng lên đến tầng này, hành lang vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng quát tháo của bà Diệp như Lam Tố Hinh dự đoán. Cánh cửa nhà họ Diệp đang mở, lẽ nào Anh Hạo Đông được phép vào nhà rồi? Không phải vậy chứ? Cô lo lắng chạy như bay vào trong nhà, nhìn thấy bà Diệp đang dựng một chiếc ô ở góc phòng khách.
Lam Tố Hinh sững người, đây chẳng phải là chiếc ô hoa mà bạn cô làm mất sao? Sao nó lại ở trong tay bà Diệp?
Cô chưa kịp hỏi thì bà Diệp đã quay lại, nhìn thấy cô đang đứng ở cửa, liền cười, nói: “Tố Hinh à, cháu chơi trò trốn tìm với dì phải không? Ấn chuông rồi đến lúc đi ra mở cửa thì chỉ nhìn thấy chiếc ô này treo trên tay nắm cửa, không thấy người đâu. Cháu định hù dì chứ gì, nghịch ngợm quá đấy!”
Những lời bà Diệp nói khiến Lam Tố Hinh nhất thời không hiểu. Ngớ người hồi lâu mới phản ứng lại được, cô chạy vội ra ngoài, được mấy bước lại quay vào nhà, phi đến bên cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe màu đen dưới lầu đang chầm chậm rời đi, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng xe qua lại như mắc cửi trên đường rồi biến mất sau ngã rẽ.
“Cháu sao vậy? Cứ chạy qua chạy lại nhìn gi thế?” Bà Diệp tò mò hỏi.
Lam Tố Hinh ậm ờ đáp: “Không có gì ạ!...Dì ơi, cháu đi tắm trước đây!”
Trong phòng tắm, cô đờ đẫn hồi lâu, rõ ràng là Anh Hạo Đông đã đem trả lại chiếc ô nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao chiếc ô này lại ở trong tay anh? Cô vội vàng chạy đến lầu nhưng không gặp được anh, chắc anh đã đi thang mấy khác hoặc đi cầu thang bộ xuống dưới.
Lỡ mất một diệp tốt, Lam Tố Hinh buông tiếng thở dài, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại dấy lên cảm giác đáng tiếc vô hạn.
Anh Hạo Đông vô tình nhìn thấy chiếc ô quen thuộc lướt qua bên ngoài cửa xe. Chiếc ô màu xanh da trời nhàn nhạt, điểm xuyết những cánh hoa li ti màu trắng sữa. Cơ thể anh bỗng chấn động, anh vội nói: “A Thái, dừng xe!”
A Thái không hiểu, vội đạp chân phanh. Chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, Anh Hạo Đông đã vội vàng mở cửa, lao ra ngoài, gấp gáp đuổi theo người đang cầm chiếc ô kia.
Đó là một người đàn ông trung niên thấp bé, miệng phì phèo ***, nhìn thấy Anh Hạo Đông với vẻ mặt kỳ quặt đứng chắn trước mặt, liền gắt: “Làm gì vậy?”
“Tiên sinh, ô của ông…” Anh Hạo Đông không biết phải nói thế nào, anh nhớ Diệp U Đàm từng có một chiếc ô hoa giống thế này nên vừa nhìnt hấy, liền vô thức đuổi theo. Nhưng khi nhìn rõ người che ô, anh bỗng hoàn hồn, nói được nửa câu, không nói tiếp được nữa.
Người đàn ông kia nghe thấy câu nói lấp lửng của anh, mặt đanh lại, nói: “Ô của tôi thì sao?”
“Không có gì!” Anh Hạo Đông buồn bã, đứng tránh sang một bên nhường đường. “Xin lỗi, làm phiền ông rồi!”
Người đàn ông đó bước thật nhanh, Anh Hạo Đông nhìn chiếc ô dần khuất xa, đột nhiên lại đuổi theo: “Tiên sinh…”
Người đàn ông kia lại bị anh đứng chặn trước mặt, mặt mũi đỏ gay, ông ta quát: “Này, rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Tiên sinh, tôi…muốn mua chiếc ô này của ông, được không?”
“Anh muốn mua ô của tôi?”
Người đàn ông đó ngơ ngác, không tin vào taim ình, nhìn Anh Hạo Đông với ánh mắt kỳ lạ. Anh vội rút ra tờ một trăm tệ, khẩn thiết nói: “Xin ông bán cho tôi, cảm ơn ông!”
Người đàn ông đó nhìn Anh Hạo Đông rồi lại nhìn tờ một trăm tệ trong tay anh, sau khi ngơ ngác một hồi, liền giật lấy tờ tiền, nhét chiếc ô vào tay anh: “Bán, bán, bán, bán cho cậu đấy!”
Sau đó, ông ta liền chạy biến đi như một làn khói, như sợ nếu đi chậm quá, Anh Hạo Đông sẽ hối hận mà đòi lại tiền.
Anh Hạo Đông cầm chiếc ô, chầm chậm đi về phía chiếc ô tô dừng bên vệ đường, chưa được mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, trên cán ô có khắc ba chữ tiếng Anh nho nhỏ: YYT. Đó là chữ viết tắt phiên âm họ tên của Diệp U ĐàmLam Tố Hinh. Chiếc ô này không phải chỉ là một chiếc ô bình thường giống hệt chiếc ô hoa của Diệp U Đàm mà nó chính là chiếc ô của cô ấy. Kỳ lạ thật, tạo sao nó lại nằm trong tay người đàn ông kia?
Anh Hạo Đông nhớ lại bộ dáng mất tự nhiêncủa ôong ta khi anh hỏi về chiếc ô và hành động ông ta giật lấy tờ tiền khi anh ngỏ ý muốn mua chiếc ô, bỗng nhiên hiểu ra chắc ông ta đã tiện tay cầm chiếc ô này ở đâu đó.
A Thái lái xe đến bên anh, mở cửa xe cho anh, nói: “Nhị thiếu gia, mau lên xe đi, đã hẹn với bác sĩ Trần đúng ba giờ có mặt rồi!”
Gần đây, Anh Hạo Đông đang được một vị bác sĩ họ Trần điều trị tâm lý, đó là người mà bác sĩ Uông giới thiệu. Sức khỏe của anh dần hồi phục, trí óc cũng không còn hỗn loạn như trước, chỉ cần điều trị tâm lý nữa là ổn. Do vậy, Anh phu nhân lập tức liên hệ với vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng đó.
Nhưng Anh Hạo Đông mới đến gặp bác sĩ đó một lần đã không chịu đến nữa. Lần đó, anh cảm thấy vô cùng tồi tệ, bác sĩ bảo anh nằm xuống sofa, thả lỏng tinh thần, nằm chưa được bao lâu, đầu anh đã đau dữ dội, như bị người ta dùng Pu'a đập vậy. Chẳng mấy chốc, anh rơi vào trạng thái hôn mê, lúc tỉnh lại, thấy đang nằm trong phòng mình, đầu óc vẫn choáng váng. Anh không biết tại sao lại như vậy nhưng phản xạ mách bảo anh không nên đến chỗ bác sĩ đó nữa.
Anh Hạo Đông không biết sự đau đớn đó bắt nguồn từ việc tiến hành thôi mien trị liệu. Ông ta muốn thông qua phương pháp này để tìm lại ký ức đã mất của anh, sau đó sẽ dần gỡ bỏ nút thắt trong lòng anh. Nhưng việc trị liệu đã thất bại, vừa chạm vào ký ức là Anh Hạo Đông liền cảm thấy đau đầu dữ dội, cuối cùng chưa nói được gì đã hôn mê.
Bác sĩ Uông liền giới thiệu cho Anh gia một vị bác sĩ tâm lý khác, họ Trần. Phương pháp trị liệu của ông ấy rất thích hợp với Anh Hạo Đông. Mỗi tuần trị liệu ba lần. Anh Hạo Đông đã tới hai tuần rồi. Thật may mắn là phương pháp này cũng có chút hiệu quả, giờ anh không còn khép mình như trước nữa. Anh phu nhân cảm thấy rất vui mừng.
Sau khi trị liệu xong, anh cầm chiếc ô, vuốt ve rất lâu, sau đó bảo A Thái lái xe đến nhà họ Diệp. Anh nghĩ chắc lúc bà Diệp cầm chiếc ô này ra ngoài đã không cẩn thận để mất, nhất định bà ấy đang rất buồn, dù gì đó cũng là di vật của Diệp U Đàm. Tuy Anh Hạo Đông rất muốn giữ lại chiếc ô này nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định trả nó về.
Lặng lẽ treo chiếc ô lên tay nắm cửa, sau khi ấn chuông nhà Diệp gia, Anh Hạo Đông quay người, bước nhanh về phía cầu thang bộ, anh biết bà Diệp không muốn nhìn thấy anh.
Tìm lại được chiếc ô, Lam Tố Hinh càng yêu quý nó, không tùy tiện cho người khác mượn nữa.
Tiết trời vào cuối thu đầu đông, không khí càng lúc càng lạnh. Lúc Lam Tố Hinh chạy trốn khỏi nhà bố dượng, trong túi hành lý chẳng nhét được mấy bộ quần áo ấm. Chủ nhật, bà Diệp đưa cô đi trung tâm thương mại mua sắm quần áo. Bà bất chập sự can ngăn của Lam Tố Hinh, bà Diệp mua cho cô đủ các loại quần áo ấm thời thượng.
Lúc từ trung tâm thương mại đi ra, ngoài trời mưa lớn, Lam Tố Hinh bảo bà Diệp đứng đợi trước cửa, còn cô che ô, ra đường đón taxi.
Trời mưa nên rất khó gọi taxi, hầu như chiếc nào đi qua cũng có người. Lam Tố Hinh cẩn thận nhìn vào từng chiếc taxi, đột nhiên như có giác quan thứ sau, vừa quay lại liền nhìn thấy Anh Hạo Đông đang đứng trước cửa kính lớn của toà nhà bên kia đường, nhìn cô chăm chú.
Mưa mịt mùng dày đặc giăng khắp đất trời, họ bị mưa ngăn cách ở hai đầu đường. Dòng xe qua lại, khuôn mặt đối diện thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa và khói xe, tựa như ảo ảnh, Lam Tố Hinh vừa nhìn đã nhận ran gay đó là Anh Hạo Đông, khoác trên mình chiếc áo màu nâu sẫm, anh yên lặng đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Mưa vẫn rơi lộp bộp trên chiếc ô, giống tiếng trống gõ dồn, trái tim của Lam Tố Hinh cũng đập thình thịch. Cố trấn tĩnh, cô gật đầu chào anh, khẽ nở nụ cười. Cô từng làm giúp việc trong nhà Anh gia, anh là chủ nhân cũ của cô, lúc gặp nhau, chào hỏi là phép lịch sự tối thiểu. Không đúng sao?
Từ phía xa, Anh Hạo Đông cũng khẽ gật đầu chào cô. Sau đó, Lam Tố Hinh thấy từ chiếc ô tô đen láng đỗ trước cửa tòa nhà không xa, A Thái cầm một chiếc ô lớn, ra ngoài đón anh. Sau khi nhìn cô thêm lần nữa, anh lên xe, rời đi.
Lam Tố Hinh hoàn toàn quênmất chuyện gọi taxi, ngơ ngác đứng nhìn theo bóng chiếc xe đi xa dần rồi mất hút nơi cuối con đường. Cảm giác buồn bã như vừa mất đi thứ gì đó chầm chậm dâng lên tự đáy lòng. Đội nhiên chiếc xe quen thuộc ấy quay lại, đi gần về phía cô. Giữa con đường có một hàng rào phân cách hai làn đường nên xe của anh phải vòng lại. Chắc thấy cô khổ sở đứng đón xe trong mưa gió nên anh muốn tiễn cô một đoạn chăng?
Nhưng còn bà Diệp? Nhìn chiếc xe sắp tiến đến gần, Lam Tố Hinh ra sức xua tay rồi chỉ về phía sau, ra hiệu cho họ đừng dừng xe. Có lẽ họ cũng đã nhìn thấy bà Diệp đang đứng trước cửa trung tâm thương mại, chiếc xe chạy chậm hẳn nhưng không dừng lại, từ từ đi lướt qua cô. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, khuôn mặt trắng xanh của Anh Hạo Đông hiện ra. Ánh mắt anh nhìn cô mơ hồ, cảm xúc vô cùng hoang mang.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong một khắc, chiếc xe đi lướt qua cô rồi rời đi. Lam Tố Hinh nhìn chiếc xe đi xa, vẻ buồn bã, mất mát trong lòng càng nặng nề hơn.
Lam Tố Hinh tiếp tục đội mưa, đứng bên đường gọi xe, chẳng mấy chốc có một chiếc xe dừng ngay bên cạnh cô, một người đàn ông trung niên thò đầu ra hỏi: “Xin hỏi, cô là Lam tiểu thư phải không?”
“Vâng, ông là…” Lam Tố Hinh không quen người này.
“Tôi là nhân viên phục vụ cho Anh thị, nhị thiếu gia bảo tôi đến đưa cô về, trờ mưa ở chỗ này rất khó gọi được xe. Cô mời bà Diệp lên xe đi, cô cứ bảo bà ấy tôi là bố của bạn cô, thuận đường đưa cô về một đoạn.”
Anh Hạo Đông đã sắp xếp cẩn thận như vậy, Lam Tố Hinh không muốn từ chối, cô gọi bà Diệp cùng lên xe. Bà ấy tin người đàn ông trung niên này là bố của bạn cô, cả đoạn đường không ngớt nói lời cảm ơn, còn muốn mời ông lên nhà ngồi uống nước, nhưng ông khách sáo từ chối rồi rời đi.
Lúc lên lầu, bà Diệp hỏi: “Bố của bạn cháu thật tốt, nhưng bạn ấy là nam hay nữ vậy?”
Lam Tố Hinh đành nói dối: “Dì yên tâm, là bạn nữ.”
bà Diệp hài lòng gật đầu, không nói thêm nữa. Lam Tố Hinh quay về phòng, đặt các túi lớn nhỏ xuống giường rồi nhìn chiếc ô hoa đến thất thần. Cô đoán ở một khoảng cách như vậy, trong màn mưa dày đặc, Anh Hạo Đông nhìn thấy cô, nhất định là vì chiếc ô này. Giây phút đó, anh cho rằng mình đã nhìn thấy Diệp U Đàm phải không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc