Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 01

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Lựa chọn trong lúc túng quẫn
Lựa chọn mãi mãi là việc khiến cho người ta khổ sở nất, bởi việc đó có nghĩa là giữ hay bỏ. Dù giữ hay bỏ thì cũng luôn khiến những người phải lựa chọn cảm thấy vô cùng khó xử. Bởi vì giữ và bỏ thì đều có khả năng làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của chính mình.
Mẹ vừa qua đời, Lam Tố Hinh biết mình không thể ở lại Thân gia được nữa.
Chỉ là cô không ngờ mọi việc lại đến nhanh như vậy.
Đêm hè, trời tối đen như mực. Ngoài xa văng vẳng có tiếng sấm nhưng mưa vẫn chần chừ chưa rơi xuống, trong phòng càng oi bức, giống hệt chiếc ***g hấp. Lam Tố Hinh đóng chặt cửa số rồi lên giường đi ngủ.
Nóng, rất nóng. Cảm giác nóng bức ép chặt cơ thể khiến mồ hôi túa ra nhớp nháp. Chiếc quạt điện cánh nhỏ lạch phạch, nhẹ nhàng thổi ra những làn gió dịu mát, sau khi trằn trọc hồi lâu trên chiếc chiếu cói, Lam Tố Hinh dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, dường như cô nghe thấy cánh cửa phòng phát ra tiếng cót két khe khẽ. Ngay sau đó, một luồng khí kỳ dị xộc thẳng vào mũi cô.
Giây phút đó, Lam Tố Hinh bang hoàng tỉnh giấc. Cô mở bừng mắt, ngay lập tức nhìn thấy một cơ thể béo lùn, bốc mùi nồng nặc đang chậm rãi tiến về phía đầu giường. Hắn ta có đôi mắt vàng vẩn ***c, lóe sáng giống như dã thú trong bóng đêm.
Lam Tố Hinh nhanh chóng thò tay xuống dưới gối, rút ra một con dao sắt, chuyên dùng để bổ dưa hấu. Lưỡi dao sáng choáng, quét một đường dài giống như sao băng, ánh chớp rạch ngang bầu trời đêm.
“Á!” Sau một tiếng kêu thảm thiết, ông bố dượng Thân Đông Lương của cô ôm lấy bả vai phải, ngã xuống đất. Máu bắn tung tóe lên tường và sàn nhà.
“Mày…con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt…Con chó cái thối tha…”
Mò được vào phòng Lam Tố Hinh nhưng Thân Đông Lương không thể nghĩ được cô giấu dao ở dưới gối. Hơn thế, cô thiếu nữa thoạt nhìn có vẻ mảnh mai, yếu ớt này lại có thể chém với lực lớn đến vậy. E là xương bả vai của hắn cũng bị thương, hắn đau đến mức ngã nhào xuống sàn, lăn lộn.
Máu cũng bắn tung tóe lên mặt Lam Tố Hinh sau khi cô vung dao chém xuống ông bố dượng, cánh tay rung lẩy bẩy khiến con dao rơi xuống sàn gạch, kêu “choang” một tiếng. Toàn thân run rẩy, cô chạy ra mở tủ, lôi chiếc túi đã xếp sẵn quần áo, kéo cánh cửa lớn, chạy thật nhanh ra đường, bỏ lại phía sau chuỗi lời mắng chửi độc địa của ông bố dượng.
Từ hôm nay, căn nhà cũ kĩ, chật hẹp này hoàn toàn không còn liên quang gì tới cô nữa.
Thoát khỏi tòa chung cư kiểu cũ, sau khi chạy được một đoạn khá xa, người Lam Tố Hinh mềm nhũn, cô dựa lưng vào một góc tường, từ từ ngồi xuống. Tất cả sức lực dường như cạn sạch, cơ thể mệt mỏi đến mức không cử động nổi. Chỉ có những dòng nước mắt nóng hổi là không ngừng chảy trôi…
Trời càng lúc càng sáng.
Lam Tố Hinh xách túi hành lý, đi đến quán ăn nhanh nơi cô làm thêm. Lúc bà chú đến mở quán, nhìn thấy cô thì rất đỗi kinh ngạc. “Cháu làm gì ở đây thế này? Bỏ nhà đi hay sao?”
“Bà chủ, cháu có thể tạm thời ở lại quán một, hai ngày được không ạ? Thuê được nhà rồi cháu sẽ chuyển đi ngay.”
“Cháu cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bố dượng rồi à?”
Từ khi còn học trung học, khi không có tiết hoặc những dịp nghỉ lễ, nghỉ hè, Lam Tố Hinh vẫn thường tới quán ăn nhanh này làm thêm. Vợ chồng chủ quán cũng biết sơ sơ tình cảnh của cô. Trước câu hỏi của bà, tròng mắt cô đỏ hoe, nghẹn lời không nói được gì. Bà chủ quán quan sát sắc mặt Lam Tố Hinh, thở dài một tiếng, quả nhiên bà đoán không sai. Quán ăn nhanh vừa mở cửa, những người công nhân và khách có thói quen uống trà buổi sáng lũ lượt kéo đến, bà không hỏi cô nữa.
“Tố Hinh, cứ làm việc đi đã. Chuyện này để lát nữa hẵn nói.”
Tất bật đến tận hai giờ chiều, công việc bận rộn mới coi như kết thúc một phần. Buổi chiều có người khác thay ca, cô có thể nghỉ ngơi được rồi. Lam Tố Hinh định đi tìm phòng trọ, trước khi đi, cô quyết định thỉnh giáo đồng nghiệp Trương Mỹ Lan, người có kinh nghiệm lâu năm trong việc tìm phòng trọ.
Trương Mỹ Lan hỏi: “Cô muốn thuê phòng như thế nào? Có điều kiện gì không?”
“Chỉ cần rẻ tiền, ở được là được, không còn điều kiện gì khác.”
“Chỉ cần rẻ tiền là được ư? Phòng ở khu thành Tây rất rẻ, nhưng chỗ đó vừa xa xôi lại hẻo lánh, quản lý trị an thì lơ là, lỏng lão, cô dám ở đó không?”
Một cô gái độc thân đương nhiên không dám ở một nơi quản lý trị an lỏng lẻo rồi, Lam Tố Hinh lập tức lắc đầu.
“Phòng ở những chỗ khác, dù nhỏ nhất, hẹp nhất, sơ sài nhất thì một tháng cũng phải mất đến một nghìn tệ. Tiền lương làm thêm hằng tháng ở quán ăn nhanh này còn chẳng đủ trả tiền thuê nhà. Tố Hinh, tốt nhất cô nên thử tìm xem có người nào muốn thuê cùng phòng không ấy.”
Tố Hinh thấy những lời của Trương Mỹ Lan nói không hẳn là không có lý. Thực ra, thời gian gần đây, cô liên tục cập nhật tin tức về phòng trọ cho thuê ở khắp nơi. Phòng trọ trong thành phố lớn quả thực rất đắt đỏ, nhưng cô không nản lòng, chiều nào cũng bỏ chút thời gian để đi tìm, hy vọng mình may mắn gặp được một căn phòng tốt mà giá lại rẻ.
Đương nhiên, đó chỉ là vọng tưởng hảo huyền mà thôi, trong xã hội vật chất lên ngôi , giữa chốn đô thị phồn hoa này, có cái gì được gọi là hàng tốt giá rẻ chứ? Hơn nữa, ở đâu cũng vậy, đều phải nộp trước ít nhất ba tháng tiền nhà để đặt cọc, ngặt nỗi trên người Lam Tố Hinh hiện giờ không có ngần ấy tiền.
Chín giờ tối, cô quay lại quán ăn nhanh. Giờ này quán ăn nhanh chỉ còn lưa thưa vài vị khách, bà chủ đang ngồi trước quầy thu ngân, tính thu nhập của ngày hôm nay. Lam Tố Hinh đứng bên cạnh, im lặng đợi bà tính toán xong, xốc lại dũng khí, nhắc lại lời ban sáng: “Bà chủ, đêm nay cháu có thể ở lại quán không ạ?”
Cô đột nhiên thấy mình giống như một chú chó nhỏ đang quẫy đuôi xin ăn, không phải cô không có lòng tự tôn, không cảm thấy xấu hổ, mà nếu phải qua đêm noài đường thì thực sự còn khó coi hơn gấp bội phần. Trong quán ăn tuy không có chăn ấm, đệm êm nhưng chỉ cần xếp vài ba chiếc bàn lại với nhau, cũng có thể tạm coi là giường; còn chăn thì đã có khăn trải bàn, vẫn tốt hơn ngồi một mình ở đầu đường đến sáng.
Bà chủ ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa: “Tố Hinh à, cháu đến đây. Bác có chuyện muốn nói với cháu.”
Những người làm công đã thu dọn quán xong xuôi và ra về cả, chỉ có ông chủ, kiêm bếp trưởng vẫn ở trong bếp, cẩn thận kiểm tra bếp ga, vòi nước, nguồi điện đã tắt cẩn thận hết chưa. Trong phòng ăn lúc này chỉ còn một mình bà chủ và Lam Tố HInh, bà ta thân mật, kéo cô ngồi xuống, hỏi: “Tố Hinh à, mẹ cháu mất rồi, bố dượng cháu lại không lo cho cháu, sau này cháu định thế nào?”
Sau này thế nào ư? Lam Tố Hinh chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ cô chỉ lo lắng phải giải quyết chuyện cơm ăn, chỗ ở trước mắt thế nào, đây mới là vấn đề cấp bách nhất.
“Cháu cũng không biết nữa!” Giọng cô thể hiện sự bất lực.
“Cháu thi đỗ đại học rồi, bây giờ học phí tính thế nào? Ai sẽ nộp cho cháu?”
Lam Tố Hinh thấy lòng chua xót, bây giờ cô còn tâm trí đâu để nghĩ đến vấn đề học phí nữa, không lưu lạc nơi đầu đường xó chợ đã là tạ ơn trời đất lắm rồi.
“Tố Hinh, bác có cách này…” Bà chủ ngại ngùng nói.
Vừa nghe nói có cách, mắt Lam Tố Hinh sáng lên, cô khẩn thiết nói: “Bác có cách gì, nói cháu biết với.”
Bà chủ do dự một lát rồi nói: “Cháu biết đấy, con trai cả A Đống nhà bác vì sức khỏe hơi yếu nên vẫn chưa kết hôn. Cháu là một cô gái tốt, dáng người ưa nhìn, lại thật thà, nếu cháu làm con dâu bác, bác nguyện sẽ giúp cháu nộp học phí để cháu có thể học đại học.”
Lam Tố Hinh ngẩng ra, con trai cả nhà bà chủ lúc nhỏ bị tai nạn xa, cụt một chân, thành người tàn phế, hơn thế, tính cách anh ta cũng thay đổi, trở thành một người lúc nào cũng cổ quái và trầm uất, không có cô gái nào thích nổi anh ta. Cứ như vậy đến năm anh ta ba mươi tuổi, em trai, em gái lần lượt kết hôn, sinh con, chỉ có anh ta vẫn còn độc thân nên tính tình càng trầm lắng. Hễ nhìn thấy bất kỳ cô gái trẻ tuổi, xinh xắn nào, mắt anh ta cũng sáng lên, say mê nhưng cũng đầy oán hận mà nhìn chằm chằm.
Những cô gái có chút nhan sắc làm trong quán ăn nhanh này đều bị anh ta nhìn chòng chọc như vậy, đặc biệt là Lam Tố Hinh. Ánh mắt đó sắc nhọn như những chiếc gai, đâm người ta đến mức toàn thân nổi da gà. Cho nên, mỗi lần nhìn thấy anh ta đến quán ăn, Lam Tố Hinh đều tìm cách tránh mặt. Nhưng lúc này, bà chủ lại bảo cô có đồng ý lấy anh ta…
Sau cơn sững sờ, Lam Tố Hinh chỉ biết cười khổ. Trên thế gian này, người chịu giúp đỡ người khác vô điều kiện trong lúc khó khăn thực sự rất hiếm, còn người thừa nước ***c thả câu ở đâu cũng có.
“Xin lỗi, bà chủ, cháu vừa tròn mười tám tuổi, cháu không muốn kết hôn sớm như vậy.”
Mặt bà chủ lập tức chảy dài: “Tùy cháu vậy, bác cũng thấy cháu đáng thương cho nên mới mua việc vào người. Cháu không hiểu ý tốt thì thôi vậy.”
Lam Tố Hinh cũng biết ý, không nhắc đến chuyện ở nhờ quán ăn nữa, cô bước vào trong phòng đưa đồ, lấy hành lý rồi bước ra ngoài. Bà chủ nhìn cô rời đi, nhướng mắt, bĩu môi một cái, tỏ vẻ không hài lòng.
Thẫn thờ bước vô định, Lam Tố Hinh tình cờ bắt gặp bạn cùng lớp – Tôn Chí Cao. Cậu ấy đang đi cùng cặp vợ chồng trung niên bước ra từ trung tâm thương mại bên kia đường, chắc đó là bố mẹ cậu ấy. Nhìn thấy cô, cậu ấy vui mừng chào hỏi: “Lam Tố Hinh!”
Thấy con trai vui mừng chào một cô gái, vợ chồng nhà họ Tôn chăm chú nhìn Tố Hinh. Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng khó xử, một ngày giữa tháng Sáu oi ả, làm việc trong quán ăn hơn nữa ngày, lại đội nắng, chạy ngoài đường hơn nữa ngày nữa, người đầy mồ hôi, nhem nhuốc mà không có chỗ nào để tắm rửa. Cảm thấy người mình chua lòm, mặt dính dầu, thực sự không thích hợp gặp người khác, nhưng không có chỗ nào để tránh, cô đành miễn cưỡng cười: “Chào cậu, Tôn Chí Cao.”
“Cậu mang hành lý đi đâu vậy? Chuẩn bị đến học viện Kinh doanh nhập học à? Vẫn còn hơn một tháng nữa mới khai giảng. Số điện thoại liên lạc của cậu là gì? Hôm đó mình cùng cậu đi nhập học, được không?”
Tôn Chí Cao và Lam Tố Hinh cùng thi vào học viện Kinh doanh của thành phố.
Lam Tố Hinh cúi đầu không nói, Tôn Chí Cao thấy cô có vẻ khác lạ, liền quan tâm hỏi: “Cậu…có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Với các bạn nữ học cùng lớp, Tôn Chí Cao đặc biệt thân thiết với Lam Tố Hinh, loại tình cảm giữa con trai và con gái này chỉ đơn giản là sự yêu thích và ngưỡng mộ. Nhưng Lam Tố Hinh luôn cố tình tránh né cậu ta, một là vì cô không muốn phân tâm trong việc học tập; hai là vì dáng vóc và tướng mạo của cậu ta hết sức bình thường, không đủ mê lực để cô phân tâm. Nhưng lúc này, bất ngờ nghe được một câu hỏi đầy quan tâm, cô rất cảm động, nước mắt bất giác ứa ra.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu đừng khóc, từ từ nói mình nghe.”
Đêm đó, Lam Tố Hinh theo Tôn Chí Cao và bố mẹ cậu ta về Tôn gia.
Tắm rửa sạch sẽ, từ phòng tắm bước ra, Lam Tố Hinh cảm thấy mình như vừa sống lại. Ông Tôn đã kê tạm cho cô một chiếc giường gấp ở thư phòng, vì quá mệt mỏi và buồn ngủ, vừa nằm xuống giường, cô liền thiếp đi.
Ngủ một mạch đến tận sáng mới tỉnh, vừa mở mắt cô đã nghĩ đến việc những ngày tiếp theo mình sẽ sống thế nào. Từ lâu cô đã nhận ra Tôn Chí Cao thích mình. Bà chủ quán kia muốn cô về làm vợ cậu con trai tàn phế, đổi lại, bà ta sẽ giúp cô nộp tiền học phí. Cô không thích cái tên A Đống cổ quái, u uất ấy chút nào nên đã lập tức từ chối, nhưng nếu người ấy là Tôn Chí Cao…
Lam Tố Hinh ôm gối, ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy nếu Tôn Chí Cao ngỏ lờoi, cô sẽ chấp nhận. Tuy cô không thích cậu ta nhưng dù sao cậu ta cũng từng là bạn học, hơn nữa, lại cùng thi vào một trường đại học, sau bốn năm đại học, họ sẽ kết hôn, chẳng phải tốt hơn nhiều so với tương lai mờ mịt trước mắt hay sao?
Nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, Lam Tố Hinh bật dậy, mở cửa đi ra. Thấy bà Tôn đang chuẩn bị bữa sáng, cô liền đến bên, xắn tay phụ giúp.
Bà Tôn cũng không từ chối, vừa vo gạo nấu cháo vừa nói chuyện với cô: “Tố Hinh, tối qua cháu nói sau khi mẹ qua đời, bố dượng không muốn nuôi cháu nữa, vậy cháu đã nghĩ đến việc sau này phải làm thế nào chưa?”
Mọi chuyện Lam Tố Hinh nói với họ đều đã qua chỉnh sửa, vì cô không thể nói cho bất kỳ ai biết chuyện ông bố dượng có âm mưu đồi bại nên cô mới phải chạy ra ngoài.
“Cháu cũng không biết nữa…” Lam Tố Hinh trả lời giống hệt câu cô đã nói với bà chủ quán ăn nhanh. Cô âm thầm tính toán, nếu bà Tôn cũng muốn cô và Tôn Chí Cao định hôn trước, rồi đồng ý trả tiền học phí cho cô thì cô sẽ đồng ý ngay.
“Dù gì bố dượng cũng không quan tâm đến cháu nữa, xem ra cháu không thể học đại học được rồi! Việc cháu nên làm lúc này là tìm một phòng trọ, ổn định cuộc sống độc lập trước. Sinh tồn vẫn quan trọng hơn học cao, cháu nói có phải không?”
Lam Tố Hinh ngẩn ra, giọng điệu của bà Tôn không hề thể hiện ý muốn quan tâm đến cô.
“Bác có một người bạn làm môi giới bất động sản, lát nữa bát sẽ gọi cho cô ấy, hỏi hộ cháu một căn phòng giá rẻ phù hợp. Cháu thấy đấy, nhà bác cũng chật, Chí Cao và bố nói mùa hè cũng thích cởi trần, cháu ở lại đây thực sự không tiện lắm. Cháu thấy đúng không?”
Lam Tố Hinh máy móc gật đầu.
“Bác còn một người bạn làm ở trung tâm giới thiệu việc làm, bác sẽ bảo chú ấy tìm giúp cháu một công việc thích hợp. Những chuyện khác, cháu đừng lo nghĩ nữa, giải quyết công chuyện và chỗ ở trước đã. Cháu thấy đúng không?”
Rốt cuộc vẫn là một cô gái không có nhiều kinh nghiệm sống, Lam Tố Hinh không hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của bà Tôn, liền mạnh dạn khẩn cầu: “Bác Tôn, cháu rất muốn đi học. Bác có thể giúp cháu giải quyết vấn đề học phí trước không ạ? Nếu bác có thể giúp cháu, bác bảo cháu làm gì cháu cũng làm.”
Bà Tôn khó xử nói: “Tố Hinh, nhà bác cũng chẳng khá giả gì, bác thì chỉ ở nhà làm nội trợ, mọi thứ chi tiêu đều dựa cả vào tiền lương của bác trai. Nuôi một mình Chí Cao ăn học, hai bác đã vất vả lắm rồi, nếu giờ thêm cả cháu nữa…Bác e là không thể giúp cháu được.”
Lúc này, Lam Tố Hinh mới cảm thấy mình hơi đường đột, xấu hổ đến độ mặt mũi đỏ gay.
Ông Tôn cũng đã dậy, ngái ngủ, cởi trần bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh, ông mới chợt nhớ ra trong nhà có khách, lập tức quay lại phòng, mặc áo.
Lam Tố Hinh nhận ra không khí bất tiện đang bao trùm gia đình họ Tôn, cô nấu bữa sáng xong, liền quay về thư phòng. Bên ngoài cánh cửa khép hờ, cô nghe thấy vợ chồng họ lén lút nói chuyện.
“Mình à, mình nói với con bé chưa?”
“Em nói rồi. Em nói sẽ giúp nó tìm được một phòng trọ tốt rồi cho nó chuyển đi ngay.”
“Thực ra đứa bé này cũng rất đáng thương…”
“Em cũng cảm thông với nó, nhưng không thể để nó tiếp xúc với Chí Cao nhà mình được. Sau kỳ nghỉ hè, Chí Cao sẽ đi học đại học, còn nó, với tấm bằng trung học, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm được một công việc phổ thông. Hơn nữa, lại còn mồ côi, nghe nói cha nó mất từ khi còn nhỏ, người như thế chắc chắn tâm sinh lý không được bình thường. Dù sao thì nó cũng không phải đối tượng phù hợp với Chí Cao. Cho nên, em bắt buộc phải chia cách chúng nó ra càng nhanh càng tốt, tránh…”
Lam Tố Hinh cảm thấy đầu ong ong, không thể nghe tiếp được nữa. Rất lâu sau, trên gương mặt cứng đờ của cô dần hiện lên một nụ cười ảm đạm, cười cho sự ngây thơ, ấu trĩ của chính mình. Chẳng qua vì đứa con trai tàn phế nên bà chủ quán ăn nhanh mới thèm để ý đến cô, nhưng cô lại tự cho rằng mình là một miếng bánh thơm béo ngậy, vợ chồng nhà họ Tôn cũng sẽ lấy điều kiện làm con dâu để giúp cô đi học. Ai ngờ họ không những không thèm để ý đến đứa trẻ mồ côi như cô, mà còn nghĩ cách làm thế nào để xua được cô đi, để cô và cậu con trai quý tử của họ không thể tiếp xúc với nhau nữa.”
Sau khi hai vợ chồng nhà họ Tôn quay về phòng, Lam Tố Hinh lặng lẽ xách hành lý, rời khỏi nhà họ Tôn. Tôn Chí Cao vẫn chưa ngủ dậy, cô lẳng lặng đứng trước cửa phòng cậu ta một lát rồi âm thầm rời đi.
Cậu nam sinh có dáng vóc và tướng mạo bình thường này trước đây chưa bao giờ thu hút được sự chú ý của cô, nhưng bây giờ, cô không thể với tới cậu ta nữa rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc