Mua Dây Buộc Mình - Chương 50

Tác giả: Phiêu A Hề

Sau khi quay về, Trịnh Hài bắt đầu trở nên bận rộn, buổi tối thường làm tăng ca. Hòa Hòa nói: “Không cần vội như thế chứ, mới khỏi chưa được mấy ngày.”
“Làm xong tất cả mọi việc trong tay, anh muốn nghỉ dài ngày.”
Tiêu Hòa Hòa lại rất nhàn rỗi, từ lúc từ biệt cuộc sống làm công ăn lương, cô liền vô cùng lười nhác, hơn nữa càng ngày càng quen. Hàng ngày cô đọc tiểu thuyết 2 tiếng, vẽ tranh 2 tiếng, thời tiết đẹp thì ra ngoài xem triển lãm tranh, có lúc ở trong phòng tranh cả nửa ngày.
Đối với việc của cô mẹ cũng chẳng hỏi gì mấy, lúc cô nói muốn tiếp tục học không hề phản đối, lúc thay đổi quyết định bà cũng tán thành, bây giờ lại muốn học, bà vẫn không có ý kiến, chỉ hỏi cô thiếu bao nhiêu tiền, có cần giúp đỡ không. So ra thì Trịnh Hài giống phụ huynh của cô hơn.
Căn nhà cũ này của nhà họ Trịnh lại vô cùng yên tĩnh, về cơ bản không có người đến, cho nên cũng chẳng có mấy người biết cô ở đây. Mà những hàng xóm cũ ở đây từ nhỏ đã quen biết cô, chỉ coi cô là em gái ruột của Trịnh Hài.
Hôm đó Hòa Hòa lại ra ngoài, buổi chiểu lúc về nhà thấy ở cửa đỗ ba chiếc xe màu đen có biển số ở tỉnh, trên xe còn có người. Cô vừa nhìn dãy số đó trong lòng liền rất rối loạn.
Cô đang đi đi lại lại ở ngoài cửa, cửa lại được mở ra, một khuôn mặt đàn ông trung tuổi hơi quen xuất hiện trước mặt cô, hòa nhã nói với cô: “Tiểu thư Hòa Hòa, bên ngoài lạnh, vào đi.”
Cô chần chà chần chừ đi vào cửa, đứng trong phòng khách, cúi đầu gọi một tiếng “Bác Trịnh” liền chỉ nhìn Ng'n t của mình.
“Ngồi xuống đi, gần đây Tiểu Hài may mà có cháu chăm sóc.” Khẩu khí của cha Trịnh Hài vẫn ân cần ôn hòa như trước đây.
Hòa Hòa vẫn đứng ở đó, thư ký Lâm người gọi cô vào đó đã đẩy vai cô ngồi xuống, nhẫn nại giải thích: “Bí thư Trịnh đến khảo sát, thuận tiện đến xem xem sức khỏe Tiểu Hài hồi phục thế nào rồi.”
“Tôi là đưa mấy người đến thăm căn phòng trước đây tôi sống, ai bảo tôi đến thăm nó chứ?” Thư ký Lâm cẩn thận cười cùng.
“Hòa Hòa cháu béo hơn một chút so với lúc tết gặp cháu, con gái béo một chút mới đẹp, đừng giảm cân.”
“Vâng.” Hòa Hòa ngoan ngoãn trả lời. Cô xưa nay kính sợ vị bề trên này, lúc này vì trong lòng có ma, càng sợ hãi hơn.
Cha Trịnh Hài giới thiệu một người khác trong phòng: “Đây là Hòa Hòa, con gái nuôi của tôi. Lúc còn sống Sảng Nhu hy vọng nhất là có một cô con gái ngoan, Hòa Hòa ở căn nhà này với bà ấy rất nhiều năm, cũng coi như là bù đắp cho bà một nguyện vọng.”
Người có vẻ mặt nghiêm túc còn lại ở trong phòng bỗng nhiên hiểu ra: “Ồ, tôi cũng có nghe nói, có phải là cô con gái ngoan ngoãn của giáo sư Lâm không?”
Da đầu Hòa Hòa tê đi, không biết họ đang nói thật hay là nói mát.
“Chúng ta vốn định mấy giờ đi?”
“4 rưỡi. Nếu anh muốn ở lại nhà một đêm thì…..”
“Không cần, quá phiền phúc. Ở khách sạn cùng với mấy người đó cũng lãng phí. Trịnh Hài vẫn không nghe điện thoại hả? Gọi cho lái xe của nó, bảo nó quay về, lập tức, ngay bây giờ!”
“Vâng.” Thư ký Lâm nhận lệnh đi làm.
Hòa Hòa như ngồi trên đống lửa, thái độ của ông Trịnh càng ôn hòa cô càng cảm thấy hốt hoảng.
Cô mượn cớ đi thay quần áo gọi điện cho Trịnh Hài, tạ ơn trời đất, một lần liền gọi được.
Cô sợ hãi giống như là đi ăn trộm, Trịnh Hài bên đó lại có dáng vẻ chẳng sao cả, nói trong 15 phút nữa sẽ về đến nhà.
Hòa Hòa xuống lầu lại ngồi một lúc, ánh mắt thường nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Ông Trịnh thấy cô lo lắng, cố ý tìm chủ đề các việc thường ngày để nói chuyện với cô. Nhưng đề tài ông cho rằng nhẹ nhàng, trong mắt Hòa Hòa rõ ràng lại giống như là kiểm tra nhập học. Ông dùng khẩu khí vô cùng thoải mái, vẻ mặt vô cùng hiền từ, trưng cầu ý kiến của Hòa Hòa về vấn đề việc làm hiện nay, cải cách y tế và vật giá, Hòa Hòa mười Ng'n t ít chạm đến cuộc sống bên ngoài qua loa cố gắng dùng mấy từ thích đáng mà bạn bè trên mạng lải nhải mấy ngày trước báo cáo với ông một lát, trong lòng vô cùng hối hận lúc bình thường sao không xem tin tức thời sự, đến nỗi không tìm được ngôn ngữ đúng để miêu tả.
Lúc cô đang lo lắng câu hỏi kiểm tra tiếp theo, tạ trời tạ đất, Trịnh Hài đã quay về. Hòa Hòa thở phào nhẹ nhõm đồng thời bắt đầu lo lắng cái mới.
Trịnh Hài chỉ mặc vét, không mặc áo khoác liền đi vào, cung cung kính kính đứng ở cửa: “Cha.” Lại quay mặt đến một người khác, khẩu khí thoải mái hơn chút: “Chào chú, chú Lý. Hay người mặc thường phục vi hành dân gian à?”
Người đàn ông nghiêm túc được gọi là chú Lý cười lên: “Vừa mới khỏi, sao mặc ít như vậy? Cha cháu để có thời gian đến thăm cháu, ngay cả ăn trưa cũng dùng để đi đường, ai ngờ cháu sớm đã tinh thần thoải mái đi làm rồi. Sức khỏe đã tốt hơn rồi phải không?”
Cha Trịnh Hài sầm mặt nói: “Nó ngoài đầu óc có bệnh, những chỗ khác đều không vấn đề.”
Trịnh Hài cúi đầu không nói, thư ký Lâm cũng không dám nói gì, chỉ có người đàn ông trung niên họ Lý cười an ủi: “Mấy hậu bối các cháu chẳng hiểu tấm lòng của người già gì cả, ngay cả điện thoại cũng không gọi, rất nhớ cháu đó, muốn biết tình hình của cháu lại phải đi hỏi người khác, có thể không tức giận sao?” Ông nói con gái nhà ông cũng thích vẽ vời muốn hỏi Hòa Hòa mấy vấn đề liền kéo Hòa Hòa đi, để lại hai cha con Trịnh Hài.
Trịnh Hài đi theo sau lưng cha, vào tận phòng đọc sách.
Sau khi anh đi vào phòng liền đứng ở cửa, không đi lên phía trước thêm một bước. Mà ông Trịnh lại ngồi xuống cái ghế duy nhất ở trong phòng đọc sách, cầm lấy một quyển sách rất dày nhìn mục lục một cái, đó là một cuốn sách kinh tế mà Trịnh Hài xem mấy ngày trước. Sắc mặt ông tối sầm lại: “Đóng cửa lại!”
Trịnh Hài nghe lời đóng cửa lại, bình tĩnh mà khách khí hỏi: “Cha muốn uống trà không?”
Ông Trịnh cầm cuốn sách đó trong tay, dùng sức đập mạnh xuống bàn: “Anh được lắm! Cũng đủ to gan! Anh cảm thấy việc lần trước làm vẫn chưa đủ mất mặt sao, vẫn còn chưa khiến tôi tức ૮ɦếƭ, cho nên anh tiếp tục nỗ lực hả!”
Trịnh Hài cúi đầu không nói.
“Nói đi! Sao vậy, anh dám làm không dám nói?”
“Không phải là con cố tình.” Trịnh Hài thái độ thành khẩn nói.
“૮ɦếƭ tiệt!” Ông Trịnh phẫn nộ, ngay cả từ không nho nhã đã nhiều năm không dùng cũng lôi ra, “Anh không cố tình, liền phá hỏng chuyện đến mức này. Nếu anh cố tình, còn có thể làm đến mức nào nữa?”
Trịnh hài không biện bạch.
Ông Trịnh sau khi mắng một câu tục, đỡ tức giận hơn: “Lý do hủy hôn chính là điều này sao?”
“Không liên quan gì đến cô ấy.”
“Nói kế hoạch tương lai của anh đi.”
“Con muốn nghe ý kiến của cha trước.” Chẳng may cha anh tức lên đến tận đầu, anh nói gì cũng bị phản bác lại, vậy thì anh đã cưỡi lên mình hổ không xuống được rồi, không bằng thái độ mềm mỏng một chút.
Ông Trịnh lại cầm quyển sách dày đập thật mạnh lên bàn, giận dữ nói: “Anh còn có chỗ dựa nên không sợ hả? Đều nói anh là đứa ít khiến người khác lo lắng hơn những đứa trẻ khác, tôi thấy mấy đứa nó làm 10 việc ngu ngốc cũng không bằng anh làm một việc! Còn hễ làm liền làm gấp đôi!”
“Xin lỗi, cha.”
“Cho anh thời gian 1 tuần, giải quyết xong hết tất cả mọi việc! Anh đã có lỗi với con gái nhà họ Dương, anh dám có lỗi tiếp với Hòa Hòa, tôi đánh gẫy chân anh!”
“Con biết. Con muốn đưa Hòa Hòa đi học, một năm sau, đợi mọi người gần quên hết, con sẽ lấy cô ấy.”
“Không đến 1 tháng anh đã chơi đùa đến mức này, anh còn muốn đợi 1 năm sau? Bây giờ lấy, lập tức! Tránh đêm dài lắm mộng!”
“Đương nhiên. Nhưng tâm trạng của bác Dương bên đó, còn cả thể diện của nhà chúng có có cần để ý đến không? Còn cả cha……”
“Đó là vấn đề của anh, anh tự mình giải quyết! Tôi chỉ cần kết quả!”
“Vâng.” Trịnh Hài ngoan ngoan nghe theo.
“Anh còn biết đến thể diện? Tôi cho rằng anh vứt cái nhân nghĩa liêm sỉ vào rãnh nước rồi! Hòa Hòa là em gái anh, anh muốn đối đãi với con bé như những người phụ nữ khác sao? Anh cho rằng nó không có cha đẻ, sẽ không có người làm chủ cho nó sao?”
“Con sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Nếu anh xử lý không tốt, anh sẽ biết tay!”
“Nhưng phía Hòa Hòa, cô ấy có chút ý kiến của riêng mình.” Trịnh Hài nói nhỏ.
Ông Trịnh dò xét Trịnh Hài từ trên xuống dưới một lát: “Được tôi đã hiểu rồi. Hóa ra anh dùng chiêu này với tôi. Bản thân anh thuyết phục không nổi Hòa Hòa, cho nên chuyển hướng ngược lại, mượn tay tôi dễ làm việc? Tôi nói sao lại kỳ lạ như thế, người cẩn thận như anh, nếu có việc không muốn cho tôi biết, nhất định có thể giấu thật kỹ.”
Trịnh Hài nín thở.
“Còn cả việc làm phẫu thuật, năm mới làm ầm ĩ lên, tôi cho rằng nghiêm trọng lắm, hóa ra là anh cố ý, dùng khổ nhục kế, giả vờ đáng thương, rắp tâm muốn được thương hại. Anh cho rằng anh tự nguyện nhận hai đao, tôi sẽ không trách tội sao? Dám dở trò này với tôi!”
Trịnh Hài tiếp tục nín thở.
“Coi như anh may mắn. Tiểu Dương một cô gái tốt như vậy, anh theo đuổi dễ dàng, bỏ cũng thoải mái, con bé còn hết mực nói giúp cho anh. Lại thêm Hòa Hòa con bé ngốc đó, bị anh lừa. Anh cho rằng anh rất thông minh sao? Tôi thấy là đầu anh có sâu bọ, toàn làm việc không suy nghĩ kỹ!”
Trịnh Hài yên lặng đứng ở một bên đợi cha nguôi giận. Nhưng ông Trịnh nhìn thấy con trai dáng vẻ sợ sệt ngoan ngoãn kỳ thực lại là rất ung dung, càng tức giận hơn, đưa tay lên ném cuốn sách trong tay về phía anh: “Còn chưa biến đi!”
Cuốn sách đó vừa dày vừa cứng, ông lo lắng sức khỏe con trai chưa hồi phục hẳn, vốn dĩ ném về phía bên cạnh, nhưng Trịnh Hài lại tránh ra một chút, quyển sách đó rơi đúng vào cẳng chân anh, anh hơi chau mày, nhưng không kêu một tiếng, cúi người hành lễ với cha, mở cửa rời đi.
Làm sao ông Trịnh không biết, với thân thủ nhanh nhẹn của Trịnh Hài, làm sao có thể không phán đoán được phương hướng ông ném sách chứ? Lại dùng cái khổ nhục kế vớ vẩn đó, là muốn làm cho ông nguôi giận, càng muốn làm cho ông không nói nữa. Từ nhỏ ông dạy dỗ Trịnh Hài tuy không nhiều nhưng nghiêm khác, những việc trong nguyên tắc không cho phép anh vượt quá khuôn phép nửa phân, chỉ là không ngờ rằng anh lại dùng mấy cái thủ đoạn đó thành thạo đến vậy.
Nhưng bị ông ném mạnh như thế, người làm cha cũng không nhẫn tâm. Lúc Trịnh Hài mở cửa đi ra, khẩu khí ôn hòa nói: “Bảo Hòa Hòa vào, để cha nói với con bé.”
Hòa Hòa vừa nghe thấy ông Trịnh gọi cô liền biết có chuyện không hay rồi, cô gần như là run rẩy đi vào phòng đọc sách. Nhưng ông Trịnh lại ân cần ôn hòa với cô một cái kỳ lạ: “Hòa Hòa, cháu chịu tủi thân rồi.”
Hòa Hòa không hiểu gì.
“Cái tên tiểu tử thối Trịnh Hài…….cháu yên tâm, bác sẽ làm chủ cho cháu, sẽ không để cháu tiếp tục chịu tủi thân nữa.”
“Bác Trịnh, không phải đâu….”
“Bác quay về sẽ đến chỗ mẹ cháu xin hỏi cưới. Có thể hơi đường đột một chút, đơn giản một chút. Đợi qua một thời gian, sẽ bù cho cháu một nghi lễ long trọng.”
“Cháu…..”
“Đừng lo lắng, bác nhất định sẽ thuyết phục mẹ cháu. Cháu yên tâm đợi là được.”
Cho đến tận lúc đoàn người của bác Trịnh đi rất lâu, Hòa Hòa cũng vẫn chưa hồi tỉnh lại.
“Sao lại như thế chứ?” Hòa Hòa vẫn còn choáng váng đầu óc.
“Có người gửi cho cha mấy bức ảnh, chắc là tuần trước lúc chúng ta chơi đùa ngoài biển.”
“À……..cái người kỳ lạ đó! Em đã nói mà người đó trông không bình thường, sao anh không phát hiện ra chứ? Anh ta vốn định làm cái gì? Tống tiền sao? Không có giá trị mà.”
“Chắc là nhàn rỗi.”
“Thật đáng ghét.”
“Đúng thế, đúng là một người đáng ghét.”
Sau này Hòa Hòa phát hiện một vết thâm đen ở trên chân anh, đã sưng rất to, vô cùng đau lòng: “Sao lại thế này? Thật là quá không cẩn thận.”
Cô chỉ lo nặn và chườm nóng giúp anh, cho đến rất lâu sau đó mới nghĩ ra, bản thân mình hình như đã bị bán đi rồi, hơn nữa kháng nghị vô hiệu.
Lời kết
Hôn sự của Trịnh Hài và Hòa Hòa làm rất nhanh chóng và đơn giản, chỉ mời bạn bè và người thân quan trọng nhất, nhưng Hòa Hòa vẫn cảm thấy hình thức quá long trọng, thật ra cô hy vọng nhất là cô và Trịnh Hài lén lút đăng ký là được, chỉ là cô không có quyền phát ngôn trong vấn đề này. Cô lo lắng nhất là về phía mẹ lại không nói gì, đối với Trịnh Hài cũng vẫn ôn hòa khách khí như trước.
Bất ngờ nhất là trước hôn lễ nhận được một túi lớn của Dương Úy Kỳ, bên trong có một chiếc váy cưới thủ công vô cùng tinh xảo, chính là bức hình mà Hòa Hòa tự tay thiết kế. Trên tờ giấy Dương Úy Kỳ viết, bộ váy này là dựa vào số đo của Hòa Hòa mà làm, coi như là quà đáp trả Hòa Hòa tặng cô chuỗi dây, nhưng Hòa Hòa vẫn nợ cô một bộ ảnh thiết kế.
Trong lòng Hòa Hòa thoải mái hơn rất nhiều, cô từng hỏi Trịnh Hài, cô gái tốt như vậy, lại từ bỏ như thế, có cảm thấy hối tiếc không.
Trịnh Hài nói nửa giả nửa thật, bởi vì quá tốt, cho nên đáng được một người đối đãi với cô ấy thật lòng hơn. Ít nhất bản thân anh, kết hợp với Tiêu Hòa Hòa là đủ rồi. Do đó buổi tối, anh bị Tiêu Hòa Hòa đang phẫn nộ ngược đãi.
Cái cần lo vẫn phải lo, cho nên Hòa Hòa theo kế hoạch của Trịnh Hài đi học, nhưng nơi cô đi rất gần, là một trường cao đẳng ở thành phố bên cạnh, khí hậu tương tự, văn hóa tương tự, khoảng cách cũng gần, mỗi tuần hoặc là Hòa Hòa quay về, hoặc là Trịnh Hài đến đó thăm cô.
Thật ra Trịnh Hài cũng thường vào nửa đêm không phải là cuối tuần, đem theo một chút men say bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Lái xe Tiểu Vương nhẫn nại giải thích nói, Trịnh Hài uống hơi nhiều, vô cùng nhớ cô, do đó ngồi ba tiếng trên xe đến thăm cô.
Lúc đầu Hòa Hòa ở trường. Mùa xuân, căn nhà nhỏ như trong cổ tích đó quả nhiên leo đầy màu xanh, lại rất gần trường, cho nên Hòa Hòa chuyển về đó ở. Trịnh Hài mời một người phụ nữ trung tuổi đến chăm sóc cô, ở cùng Hòa Hòa còn có con mèo Tiểu Bảo càng ngày càng béo càng ngày càng lười và hành vi càng ngày càng giống một con chó. Mỗi lần khi Trịnh Hài đến, nó vừa vẫy đuôi vừa lăn qua lăn lại, hoàn toàn quên mất ai cho nó ăn, tắm cho nó, may quần áo đẹp, làm đồ chơi thú vị, càng quên mất bản thân mình là một con mèo.
Lúc Vi Chi Huyền đến văn phòng Trịnh Hài lấy tài liệu, Trịnh Hài đang xem mấy bức ảnh, cân nhắc có nên bỏ vào máy hủy giấy không.
Vi Chi Huyền nói: “Nếu anh không cần, thì tặng tôi đi. Bức ảnh này chụp đẹp quá. Người bạn học đó của tôi vì không thể dùng mấy tấm đó tham gia triển lãm mà vô cùng đau lòng. Cậu ấy nói đây là tổ tác phẩm cậu ấy hài lòng nhất trong mấy năm gần đây.”
Trong bức ảnh Trịnh Hài và Hòa Hòa đang lăn qua lăn lại trên mặt cát. Trịnh Hài nhìn cười cười, lại cất mấy bức ảnh đó vào ngăn bàn: “Quả thật kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, chỉ là khả năng ứng biến quá kém. Lúc đó rất muốn mời anh ta chụp ảnh kết hôn, lại lo lắng bị Hòa Hòa nhận ra sẽ phát điên.”
“Người đó là dân chuyên nghiệp, lại không phải là xuất thân paparazi hay là phóng viên chuyên tìm hiểu chuyện đời tư. Cậu ấy nghi ngờ tôi muốn làm việc xấu, suy nghĩ hai ngày mới đồng ý. Hơn nữa chụp đẹp là quan trọng nhất, đối diện với cảnh tượng đẹp như vậy, lòng dạ cứng hơn nữa cũng sẽ mềm đi, làm sao nhẫn tâm tách rời hai người trong cảnh chứ.”
“Nghe ra hình như cũng có lý. Tóm lại cảm ơn cô. Còn cả lần này mật thám ở chỗ ba tôi bị cô lợi dụng nữa, nhớ tìm cách nào đó cảm ơn anh ta một chút. Tuần này tôi đến chỗ Hòa Hòa trước một hôm, có việc gấp gọi vào điện thoại kia của tôi.”
Hòa Hòa vừa tìm tài liệu vừa chat với Đinh Đinh và Nhắm Nhiếm ở thư viện điện tử.
Hòa Hòa: “Cuối tuần này các cậu đến thăm tớ hả? Cây cột buồm tớ trồng đã nở hoa rồi.”
Đinh Đinh: “Hôm khác đi, cuối tuần là ngày đoàn tụ của cậu, chúng tớ không làm cột đèn điện.”
Nhắm Nhiếm: “Tối qua tớ tham gia một bữa tiêc, nghe trộm được tin đồn có liên quan đến anh Trịnh Hài, cười ૮ɦếƭ mất.”
Hòa Hòa: “……”
Nhắm Nhiếm: “Bây giờ anh ấy rất ít khi tham gia tiệc kiểu ấy, cuối tuần luôn không thấy đâu. Có người nghi ngờ cơ thể anh ấy có bệnh, cuối tuần đều ra ngoài chữa bệnh, nghi ngờ hôn sự của anh ấy vì thế mà hủy bỏ. Huống hồ bây giờ anh ấy không có bất cứ bạn gái nào.”
Đinh Đinh: “Cũng có lời đồn nói anh ấy là cái đó…..cái đó ấy, nhưng mọi người không phán đoán được anh ấy rốt cuộc là công hay là thụ.”
Hòa Hòa: “……..”
Đối diện với Hòa Hòa, là một nam sinh khoa mỹ thuật tuấn tú lại nho nhã thường ngẩng đầu lên lén lút quan sát Hòa Hòa. Dùng chuột vẽ hình cô trên màn hình.
Thanh tú biết bao, cô gái đáng yêu lại thanh nhã, ngũ quan tinh tế, làn da trắng nõn, giọng nói ôn hòa, nụ cười dịu dàng ngọt ngào, trang điểm thanh thoát lại mộc mạc, khuôn mặt to bằng bàn tay có sự trong sáng của thiếu nữ và sự thùy mị của người phụ nữ trưởng thành. Cả cơ thể giống như là cơn gió xuân khiến người ta say đắm, như bông hoa mùa xuân tỏa hương mê người, hơn nữa còn hơi thần bí.
Tại sao có một số người nói cô ấy được một ông già bao chứ? Vì cô ấy đi xe mui trần đi học, sống tại một ngôi biệt thự nhỏ ven biển xinh đẹp, còn có một nữ quản gia là huấn luyện viên võ thuật giải ngũ cùng với một con mèo ngạo mạn loại quý hiếm?
Nhưng xung quanh cô vốn không nhìn ra một chút bóng dáng của cô gái hám tiền, hoặc là người ta vốn dĩ chính là con gái nhà giàu cũng nên.
Được thôi anh thừa nhận, mấy tin tức trên là anh đi theo cô mấy ngày mới thu thập được, hơn nữa vì thế mà suýt nữa bị bà quản gia ghê gớm đánh cho, lại suýt nữa bị con mèo quái lạ cào rách mặt.
Không được, nếu công chúa của anh thật sự là bị nhốt trong tòa thành, vậy anh nhất định sẽ làm hiệp sỹ dũng cảm, cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
Chỉ là, trông cô dường như không có một chút dáng vẻ gặp khó khăn, hàng ngày đều hoạt bát, tươi tắn lại vui vẻ.
Khiến anh chán nản nhất là, hai người cùng học với nhau 24 môn, anh cũng chủ động làm quen với cô 12 lần, nhưng bây giờ mỗi lần cô thấy anh, nụ cười giành cho anh cũng chẳng khác gì người khác, hơn nữa không hề nhớ được tên anh.
Hòa Hòa không hề phát hiện ra thu dọn đồ đạc rời đi, chàng trai trong sáng ấy mất đi người mẫu, cũng xoa xoa đầu, ủ rũ chuẩn bị về kí túc xá.
Anh nhìn theo cái bóng hoạt bát yểu điệu trước mặt cho đến tận lúc ra khỏi thư viện, dần dần cách xa anh. Nhưng ông trời hình như chê anh vẫn chưa đủ ngã lòng vậy, liền khiến khi anh quay người lại, thấy nữ thần anh yêu thầm bỗng nhiên bay như con chim nhỏ lao vào vòng tay một người con trai.
Thói hư tật xấu nhân loại của anh nói cho anh biết, anh đố kỵ một cách hoành tráng. Cho dù yêu thầm cô gái này, hy vọng cô sống hạnh phúc, nhưng lúc này anh thà rằng người đàn ông ấy là một chú hói đầu trung niên lùn một mẩu, xấu xí không chịu nổi, khí chất bỉ ổi.
Nhưng cho dù ở khoảng cách xa như vậy, anh cũng có thể rõ ràng nhìn thấy người đó trẻ trung tuấn tú, tràn đầy phong độ, khí chất tao nhã, cây ngọc đón gió.
Trái tim anh vỡ thành hàng ngàn ngôi sao trên trời.
“Sao hôm nay lại đến?”
“Ngày mai đúng lúc có chút việc phải làm. Tối nay em bận sao?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn về nhà xem truyền hình trực tiếp lễ trao giải. Sao không báo trước cho em? Lần đầu tiên anh đến trường tìm em đó.”
“Tập kích bất ngờ, xem em có làm việc xấu không.”
“Hứ.” Bàn tay Hòa Hòa ôm lấy eo anh véo anh thật mạnh một cái.
Lúc này rừng cây nhỏ trong vườn trường chẳng có mấy người, Hòa Hòa vùi đầu vào vòng tay anh ôm lấy eo anh vừa nghịch ngợm vừa đi.
“Hòa Hòa”
“Ồ?”
“Anh chàng sau lưng là ai? Em nợ người ta tiền? Vẻ mặt nhìn em như sắp khóc ấy.”
Hòa Hòa nhanh chóng liếc nhìn qua kẽ cánh tay anh: “Một bạn học nam, hình như rất có hứng thú với chuyện của em, theo dõi em. Nghe nói mấy ngày trước cậu ta còn đánh nhau vì em.”
“Trở nên được hoan nghênh như vậy sao? Anh sắp xếp một người chuyên đưa đón em nhé.”
“Vẫn ổn mà, bây giờ đồn thổi em là một cô tình nhân nhỏ được một ông già giàu có bao, hơn nữa ông già đó rất có thế lực, cho nên họ rất khách khí vơi em. Nhưng em nghi ngờ từ tuần sau họ sẽ nói em giấu ông chủ lén lút nuôi công tử bột.”
“Nếu không quen, thì đổi một nơi khác. Cuối năm anh sẽ đón em về nhà.”
“Để em học nốt đi, sau này có thể lấy bằng đi lừa người khác, giả vờ tri thức.”
Trong lòng Hòa Hòa đang nghĩ, ai thèm quay về chứ, bị quản đi quản lại, không có quyền tự chủ và quyền phát ngôn, lại phải đối mặt với rất nhiều người và việc không thích. Ở đây tốt biết bao, tự tại lại thong dong.
Bởi vì ở bên nhau ít xa nhau nhiều, cho nên Trịnh Hài vô cùng yêu chiều cô, mà đám người nhà đó của Trịnh Hài cảm thấy oan ức cho Hòa Hòa, cũng vô cùng bảo vệ cô, hỏi han ân cần. Thật ra một tuần ít nhất cô có thể gặp Trịnh Hài hai ngày, rất lâu trước đây cũng là tần suất này. Ngoài việc anh gần gũi hơn chút, những thứ khác không thay đổi gì mấy.
Trịnh Hài nghĩ lại là một phương án khác. Một năm cũng được hai năm cũng được, anh hà tất không rộng rãi chút, đến lúc đó khiến Hòa Hòa mang thai, cô không muốn về nhà cũng phải về.
Hai người mỗi người trù tính chuyện xấu riêng, đi qua một cây cầu đá cẩm thạch, ở giữa cầu, một đôi yêu nhau đang cãi nhau, rất lớn tiếng.
Cô gái nói: “Tôi đã không yêu anh nữa rồi! Anh buông tha cho tôi đi!”
Chàng trai nói: “Anh yêu em chẳng lẽ có tội sao? Xin em cho anh một cơ hội nữa!”
Cô gái nói: “Xin anh đừng ép tôi!”
Chàng trai nói: “Là em đang ép anh, ép anh nhảy xuống từ đây!”
Hòa Hòa nghe thấy buồn nôn, thò người ra nhìn nhìn trên cầu: “Từ đây nhảy xuống có thể ngã ૮ɦếƭ người sao?”
“Không thể, ngay cả chân cũng không ngã gẫy được. Hai người này là ở đoàn kịch à, diễn tập tiết mục?”
“Ừ, có thể. Đợt trước hai người họ ngày ngày luyện tập ôm nhau trên cầu này, luyện tập mấy tuần liền.” Hòa Hòa cười hì hì nói, “Anh hình như chưa từng nói với em câu đó.”
“Câu nào?”
“Anh yêu em ấy.”
“Anh cũng thế.”
“Anh giảo hoạt quá. Như thế không tính.”
Hòa Hòa quấn lấy kéo tay Trịnh Hài đi, lúc đi qua đôi yêu nhau tiếp tục lằng nhằng đó, kéo kéo lôi lôi anh xuống cầu, ánh mặt trời màu vàng in xuống mặt cầu hình bóng đan xen vào nhau của hai người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc