Mua Dây Buộc Mình - Chương 36

Tác giả: Phiêu A Hề

Mọi con đường đều có thể dẫn đến thành Roma
Bãi đỗ xe bến tàu thành phố B, Sầm Thế ngồi trong xe chờ đợi.
Trong xe bài hát cũ phát ra nhẹ nhàng như đang chảy. Anh liên tục nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa chuyến tàu của Hòa Hòa mới đến ga.
Sầm Thế xưa nay rất có quan niệm về thời gian. Trước kia khi đi học, anh chưa từng đến lớp học sớm hơn 1 phút, luôn bước vào phòng học trong tiếng chuông báo và sự chú ý của các thầy cô, sau đó cười thật tươi với họ, họ liền không tức giận nữa.
Hôm nay lại đến sớm như vậy, anh dường như tự chế giễu bản thân mình.
Hòa Hòa nói không cần anh đến đón, hơn nữa nghe nói tàu hỏa mấy năm gần đây luôn đến nơi sớm hơn, do đó anh ở đây ôm cây đợi thỏ.
Anh nhìn cửa đi ra. Đoàn người lũ lượt đi ra khỏi cửa, chắc là lại có tàu đến bến, tính tính thời gian, chắc là chuyến tàu mà Hòa Hòa ngồi.
Anh đi ra, thử tìm Hòa Hòa trong đoàn người hối hả.
Lúc mắt tập trung cao độ, ý nghĩ anh lại bắt đầu lại không tập trung.
Anh nỗ lực nhớ lại, lần đầu tiên anh gặp Hòa Hòa, rốt cuộc là lúc nào nhỉ?
Có lẽ là đi qua nhau vô số lần ở sân bóng, nhà ăn, phòng tự học, nhưng lại chưa từng chú ý.
Cho đến tận hôm đó, họ chơi bóng ở sân bóng rổ, rổ bên đối diện lại bị một đám con gái chiếm mất.
Trịnh độ của đám con gái đó rất kém, chắc là luyện tập để ứng phó với thi cử.
Bỗng nhiên một anh em nói: Mau nhìn mau nhìn kìa, đó không phải là tiểu thiên sứ vô cùng nổi tiếng trên mạng BBS của trường đợt trước sao?”
Sầm Thế nhìn theo hướng đó, đúng vào lúc đó cô gái ấy dường như cảm thấy bản thân mình bị chỉ chỏ, cô bất giác nhìn về phía họ một cái, thế là quả bóng đó cô ném vô cùng thiếu trình độ, bóng đập mạnh vào thành rổ bật ngược lại, bay thẳng về phía bọn Sầm Thế. Cô gái đó chạy theo quả bóng, Sầm Thế đưa chân ra chặn bọng lại, nhẹ nhàng nhấc chân lên tâng một cái lên tay, đưa tay ra cho cô.
Cô gái đó thẹn thùng nói một tiếng cảm ơn, mặt dường như hơi đỏ lên.
Sầm Thế nhớ bài thảo luận liên quan đến cô gái này trên BBS. Một cô gái vô cùng bình thường, dáng vẻ trong sáng đơn giản, đặt vào dòng người không dễ tìm ra. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô có một cảm giác gần như là trong suốt, vô cùng đáng yêu.
Các anh em nói: “Cô bé này nhìn gẫn cũng không tồi. Này, mọi người có nghe nói không, thân thế của cô ấy rất thần bí, có người nói cô ấy là trẻ mồ côi, cũng có người nói cha cô ấy là quan chức cấp cao ở một tỉnh nào đó, con nhà cán bộ cao cấp.”
Một người khác nói: “Hai thân phận này cũng không giống lắm, giống với dàng vẻ của cô em gái nhà hàng xóm.”
Người thứ 3 nói: “Đừng nhìn cô em bé này trong sáng đơn thuần, không đơn giản đâu, đợt trước thằng em khóa dưới ở phòng bên cạnh viết cho cô ấy mấy bức thư tình tặng hoa một tuần liền, kết quả là vấp váp đến mức tím mũi sưng mặt, bây giờ ngày nào đến lúc nửa đêm cũng hát nhạc đoạn trường ở hành lang. Thằng em khóa dưới của chúng ta đó, cũng là cao thủ tình trường đấy, cho nên nói, nha đầu này rất ghê gớm đấy.”
Sầm Thế nói: “Nói lung tung vừa thôi, rõ ràng chính là dáng vẻ một tờ giấy trắng chưa yêu bao giờ.”
“Xời!” Một đám người xuỵt anh.Thế là một vụ đánh cược quái đản trong chốc lát được thành lập.
Khi lần thứ 2 Tiêu Hòa Hòa chân tay lóng ngóng lăn bóng về phía họ, Sầm Thế chủ động nhặt bóng lên đưa cho cô: “Tư thế của em không đúng, có cố hơn nữa cũng vô dụng. Để anh dạy em.”
Lúc đó không hề để ý đến cái vụ đánh cược đó. Hòa Hòa lúc bình thường, không nũng nịu lắm, không giận dỗi, nhưng rất dịu dàng, anh ở bên cạnh cô rất vui vẻ.
Sau này thật ra là anh bị đá, nhưng cũng không để ý mấy. Lúc đó quá trẻ, cho rằng nghìn vàng đổ đi rồi cũng có thể nhặt lại được, cái gì cũng không quan trọng. Anh đã từng thử vãn hồi, nhưng không thành công, do đó cũng không buồn phiền nữa.
Cho đến nhiều năm sau, khi anh ngẫu nhiên gặp lại cô, anh mới nhận thức được, hóa ra sự hối tiếc của bản thân mình lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, chỉ là chưa từng chấp nhận suy nghĩ mà thôi.
Tính khí Hòa Hòa anh không phải là hoàn toàn hiều rõ. Nhưng anh có thể rất tự tin nói rằng, thật ra anh hiểu Hòa Hòa hơn Trịnh Hài. Cho nên trước khi anh rời đi thuận miệng nói với Hòa Hòa một câu “Có việc thì tìm anh”, nhưng đó hoàn toàn chỉ là lời nói suông, anh vốn dĩ không hy vọng Hòa Hòa thật sự sẽ tìm đến anh.
Tính cách Hòa Hòa rất bướng, một khi cô đã quyết định mục tiêu, người khác bất luận thế nào cũng không có cách nào thay đổi được. Cô đã không coi trọng anh, vậy cô vốn dĩ không thể tìm anh giúp đỡ, huống hồ cô có một người anh trai thần thông quảng đại không có gì là không thể.
Cho nên ngày hôm trước khi Hòa Hòa gọi điện cho anh nói: “Sầm Thế, anh chấp nhận giúp em một việc không?” Anh vô cùng bất ngờ.
Mấy phút sau, đoàn người lại ít dần đi, nhưng vẫn không thấy Hòa Hòa. Lại mấy phút sau nữa, dòng người lại bắt đầu đông đúc, chắc là chuyến tiếp theo.
Sầm Thê bắt đầu gọi điện cho Hòa Hòa, muốn hỏi cô có phải là tàu bị muộn không. Tiếng chuông ở đầu bên kia vang lên từng hồi từng hồi, nhưng vẫn không có người nghe máy.
Anh quyết định đi xem tình hình tàu đến, đúng lúc đó Hòa Hòa gọi điện lại.
Cô vẫn đang trên tàu, toa tàu không yên tĩnh lắm, có tiếng tàu chạy, có tiếng trẻ con khóc và đùa nghịch.
Hòa Hòa nói: “Em nhầm thời gian, cho nên đi chuyến tàu sau.”
Sầm Thế cuối cùng mới yên tâm.
Lúc Hòa Hòa đi ra khỏi cửa chỉ cúi thấp đầu đi, đi đến trước xe anh vẫn chưa phát hiện ra anh.
Sầm Thế bấm còi bíp bíp, làm Hòa Hòa giật bắn mình. Cuối cùng cô mới phát hiện ra sự tồn tại của anh, mở cửa xe ra ngồi vào.
Cô chỉ đem một chiếc túi xách rất lớn, nhét đầy lên phồng phồng, nhưng cũng chẳng khác gì lúc bình thường.
Sầm Thế nghi hoặc: “Có phải là em bỏ quên đồ trên tàu rồi không?”
Hòa Hòa nói: “Không. Chỉ có thế này thôi, em không đem gì cả.”
“Không phải là nói sẽ ở một thời gian dài sao?”
“Vốn dĩ cũng chẳng cần gì. Hơn nữa đều có thể mua được.”
Sầm Thế cười: “Có phải là em lại vướng phải vụ nào cho nên cao chạy xa bay không?”
Anh vô tình nói vậy lại nói đúng chuyện trong lòng của Hòa Hòa, cô trừng mắt nhìn anh. Sầm Thế không thèm để ý.
Xe lái rất ổn định. Hòa Hòa nói: “Anh đi sai hướng rồi.”
Sầm Thế nói: “Ăn cơm. Em vẫn chưa ăn trưa phải không?”
Hòa Hòa nói: “Em không đói, em muốn về nhà thăm mẹ trước.”
“Coi như là đi cùng anh vậy. Hơn nữa, bây giờ, bác gái chắc vẫn còn đang làm việc. Ăn cơm xong anh đưa em về nhà, nhân tiện chào bác gái luôn.”
Hòa Hòa cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Sầm Thế nói: “Cái gì “làm gì” chứ? Chúng ta bây giờ không phải là “người yêu” sao? Anh đến chào hỏi bác gái cũng là chuyện đương nhiên.”
Hòa Hòa chau mày: “Thật ra em chỉ là đang lợi dụng anh mà thôi, để tránh khỏi bị người lớn xắp sếp cho em đi coi mắt.”
Sầm Thế cười đau khổ: “Ngày hôm trước em đã nói rồi, anh sẽ không hiểu lầm đâu. Cho nên em thật sự không cần nhấn mạnh thêm lần nữa để làm tổn thương lòng tự trọng của anh.”
Hòa Hòa áy náy: “Cho nên anh không cần quá nhập vai, giả vờ chút là được.”
Sầm Thế cười: “Đạo đức nghề nghiệp của anh rất tốt, cho dù là công việc tạm thời, anh cũng đảm bảo làm hết sức mình.”
Anh trêu cho Hòa Hòa cười cười, sau đó đưa cô vào một nhà hàng gà đồi.
Hòa Hòa nói: “Em không ăn thịt, nhiều dầu mỡ lắm.”
Sầm Thế nói: “Bổ sung một chút đi. Trông em gầy hơn nhiều so với đợt trước khi anh đi. Khí sắc cũng không tốt.”
Ăn cơm xong, Hòa Hòa lấy ra mấy tờ giấy đưa cho Sầm Thế: “Anh xem một lát đi, không có vấn đề gì chứ, chúng ta ký tên nhé.”
Sầm Thế nói: “Đây là cái gì? Thỏa thuận kết hôn?”
Hòa Hòa trừng mắt nhìn anh: “Nói ít thôi. “5 nguyên tắc chung sống hữu nghị” của hai chúng ta, chúng ta cùng nhau thống nhất một chút thì tốt hơn.”
“Chỉ có 5 điều?”
Hòa Hòa nói: “Dưới mỗi điều đều có một số nguyên tắc nhỏ.”
Sầm Thế phì cười: “Tiêu Hòa Hòa, em xem quá nhiều phim Hàn quốc rồi phải không.”
Hòa Hòa chế giễu lại: “Anh mới xem quá nhiều phim Hàn quốc ấy? Cả nhà anh đều xem quá nhiều phim Hàn Quốc rồi.”
Sầm Thế tiếp tục cười: “Không phải là trong phim Hàn quốc hơi động một tý liền ký mấy cái thỏa thuận vô vị này sao?”
Hòa Hòa giận dữ: “Thỏa thuận trở thành của riêng người Hàn Quốc từ khi nào vậy? Anh là con cháu của người Hàn Quốc hả? Cái gì cũng là của mấy người, ngay cả sao hỏa cũng là của mấy người!”
Sầm Thế nói: “Được rồi, anh thu lại lời vừa nói. Anh mới nói có 2 câu thôi mà, xem em nói một tràng kìa, khả năng ăn nói của em tốt như vậy từ khi nào thế. Em vẫn còn chưa qua cầu đâu đã muốn rút ván rồi hả?”
Hòa Hòa nói: “Hơ, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc có liên quan đến lòng tự tôn dân tộc.”
Sầm Thế nói: “Được rồi anh sai rồi, anh là tội phạm dân tộc. Anh ký là được chứ gì.”
Lúc này điện thoại của Hòa Hòa reo lên mấy tiếng, cô vừa mới nghe máy chào một tiếng, điện thoại liền bị ngắt vì hết pin.
Cô tìm một lúc lâu trong cái túi xách vừa to vừa rộng của mình cũng không tìm được cục pin còn lại.
Trong túi của Hòa Hòa rất loạn, đồ đạc chen chúc vào nhau lộn xộn. Cô liếc nhìn thấy Sầm Thế đang cười trộm.
Hòa Hòa ngước mắt lên nhìn anh, Sầm Thế lập tức thu lại nụ cười, khuôn mặt tôn trọng đưa chiếc điện thoại của mình lên.
Cuộc điện thoại lúc nãy là của Tô Nhắm Nhiếm gọi đến. Hòa Hòa gọi lại, nói mấy câu đơn giản với cô ấy.
Cô cầm điện thoại đờ đẫn một lúc, nghĩ đến bản thân mình nên báo một tiếng bình an với Trịnh Hài.
Loại điện thoại của Sầm Thế giống với của cô, cô dùng rất thuận tay, soạn một tin nhắn gửi đi. Lúc cô ấn phím gửi đi, mới phát hiện ra đây không phải là điện thoại của mình, những đã không còn kịp nữa rồi.
Trước đây Sầm Thế đã phát hiện, lúc Hòa Hòa bực mình sẽ kéo nhè nhẹ dái tai mình. Anh nói: “Không nhớ được số điện thoại à? Ngốc, đổi sim điện thoại sang.”
Hòa Hòa nói: “Không cần, tránh khỏi làm lỡ công việc bình thường của anh. Lát nữa em đi mua pin khác.”
Trịnh Hài chắc là sẽ biết rằng đó là tin nhắn của cô, sự ăn ý đó của họ chắc cũng vẫn còn.
————————
Sau khi Trịnh Hài tiễn khách đi, toàn thân mệt mỏi quay lại phòng làm việc.
Anh nhìn nhìn thời gian, Hòa Hòa chắc đã đến nơi rồi. Anh gọi điện cho cô, nhắc nhở từng lần lần nói, đối phương đã tắt máy. Trong lòng Trịnh Hài hơi lạnh đi.
Sau đó anh kiểm tra cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, cuối cùng nhìn thấy tin “Em đã đến nơi an toàn”, số điện thoại lại là một số lạ, cũng không có tên.
Đó là số trong thành phố B, hơn nữa tương đối mới. Trịnh Hài đoán Hòa Hòa có lẽ để tiết kiệm tiền chuyển vùng, vừa đến bên đó liền thay sim khác, để chứng minh sự suy đoán, anh ấn số đó gọi đi.
Anh liên tiếp gọi 3 cuộc, số điện thoại đó luôn bận máy.
Anh nhẫn nại gọi thêm một lần nữa, cuối cùng có người nghe máy, là một giọng đàn ông hình như quen biết: “Alo? Ai vậy?”
Trịnh Hài thất thần trong giây lát. Cái đầu óc tinh vi như máy vi tính đó của anh nhanh chóng nhớ ra người này là ai, cho dù hơi bị lạc tiếng trong điện thoại.
Anh đang sũy nghĩ là nên nói 2 câu hay là tắt máy đi coi như gọi nhầm, nhưng dường như ông trời muốn đối đầu với anh vậy, anh nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến giọng nói mà anh muốn nghe, rất xa xôi, không hề chân thật, nhưng anh nghe rất rõ ràng, dường như cô thu lại thành một người bé nhỏ, trốn vào một góc nào đó trong chiếc điện thoại.
Đầu bên kia của điện thoại, Sầm Thế thanh toan xong liền luôn nhận điện thoại, ít nhất là nghe 20 phút.
Hòa Hòa ngồi ở khu nghỉ đợi anh, lật hết 2 tờ tạp chí du lịch.
Cô cuối cùng không đợi nổi, sau khi Sầm Thế lại nhận một cuộc điện thoại nữa liền nói với anh: “Sầm Thế, em tự mình bắt xe về, anh cứ bận đi.” Sau đó liền muốn rời đi.
Sầm Thế che ống nghe để điện thoại ra xa mình: “Đợi anh một lát là được. Này, tính khí em càng ngày càng kỳ quái đấy.”
Hòa Hòa nói: “Em đến thời kỳ mãn kinh rồi, anh tha thứ cho em nhé.”
Sầm Thế nói: “Đây là thời kỳ mãn kinh gì chứ? Đât rõ ràng là triệu chứng của thời kỳ phản loạn thanh xuân.”
Lúc này anh mới nhớ ra hình như số điện thoại lạ lúc nãy gọi đến vẫn chưa tắt máy, do đó xin lỗi đối phương. Nhưng không biết đối phương đã tắt máy từ lúc nào, đầu dây bên kia yên lặng không một tiếng động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc