Mua Dây Buộc Mình - Chương 32

Tác giả: Phiêu A Hề

Tiêu Hòa Hòa liền tránh mối tai họa ngập đầu mà cô dự liệu trước đó một cách không ngờ như thế.
Tất cả đều ngoài dự liệu. Trịnh Hài không những quên đi chuyện tối qua, thậm chí cũng không truy cứu cái tội cả đêm không về của cô. Cô qua loa bịa một lý do, anh gật gật đầu, ra hiệu cô ăn cơm trước đi, liền không nói gì nữa.
Sau này Hòa Hòa cũng không tránh được nghĩ, có lẽ anh nhớ ra điều gì, chỉ là cô và anh giống nhau, đều không có cách nào đối mặt với sự lung túng giống như là loạn luân đó, dứt khoát giả vờ ngốc.
Bất kể thế nào, cô đều vui vẻ phối hợp.
Lúc đó, Tiêu Hòa Hòa một người không mê tín bắt đầu tin vào sự tồn tại của thần linh. Cô nghĩ, nhất định là cô ℓàм тìин nguyện viên nửa mùa hè để tích đức, cho nên ông trời mới đối xử tốt với cô như vậy.
Hôm đó ăn sáng xong, Trịnh Hài liền lên lầu nghỉ ngơi. Cô cũng ngủ một lát, cơ thể và đầu óc đều mệt mỏi cực độ, nhưng lại không ngủ nổi, trong lòng lo lắng không yên. Cô lại bò dậy, lên mạng tìm tài liệu lúc lâu, lấy một chiếc kính đen đeo lên, cầm một chiếc mũ lớn, nói với bảo mẫu cô phải ra ngoài mua đồ.
Bảo mẫu tốt bụng bảo cô cả đêm không nghỉ ngơi tốt, nhất định muốn đi mua giúp cô, Hòa Hòa từ chối lúc lâu mới có thể thoát thân. Cô lén lén lút lút đi rất xa mới gọi taxi, bảo lái xe đưa đến hiệu thuốc cách đó hai khu, đội mũ lên và đeo kính dâm vào, che kín mít ấp a ấp úng muốn mua thuốc. Người bán hàng nhiều tuổi không lấy làm lạ liền vứt cho cô một hộp thuốc nhỏ, đợi lúc cô rời đi còn tốt bụng nhắc nhở: “Thuốc này không được uống nhiều.” Sau này Tiêu Hòa Hòa hết sức tránh đến con phố đó, sợ rằng có người sẽ nhận ra cô.
Tóm lại hôm đó sau khi cô uống thuốc xong, cuối cùng có thể yên tâm đi ngủ, lúc tỉnh dậy trời đã tối.
Ngày mai Trịnh Hài sẽ đi, buổi tối lại không ra ngoài, mà ở lại nhà ăn cơm. Anh hình như cũng ngủ cả một ngày, mắt hơi sưng, ánh mắt không được sắc bén như trước, ăn uống cũng không được tốt.
Bảo mẫu cũng coi như là người nhà, vừa xới cơm cho anh vừa nói mãi: “Đã biết mùi vị uống say rượu khó chịu thế nào rồi phải không? Kỳ lạ, uống đến mức đó, hôm qua bác thật sự không nhìn ra cháu đã uống nhiều, như thế vẫn còn giữ được sỹ diện, nhưng tự mình chịu thêm tội đấy.”
Trịnh Hài yên lặng, Hòa Hòa cũng ra sức cúi đầu, hận không thể chôn mình vào trong chiếc đĩa.
Sau đó Trịnh Hài cuối cùng cũng mở miệng, lại là nói chuyện với Hòa Hòa. Anh nói: “Ngày mai em đi cùng anh, anh đưa em đến thành phố B.”
Hòa Hòa nói nhỏ: “Em còn hai tiết học chưa xong, hơn nữa mẹ em không ở nhà, bà đưa học sinh xuống phía nam khảo sát rồi.”
Trịnh Hài nói: “Mấy môn đó thêm một tiết thiếu một tiết cũng chẳng sao, một mình em ở lại đây không được. Mẹ anh ở bên đó, anh đưa em về đó.”
Hòa Hòa không phản bác lại, âm thầm chấp nhận sự sắp xếp của anh.
Trịnh Hài xuất phát đi nước ngoài du học từ thành phố B, ngày đi đó cả một đoàn người trong nhà đến đưa anh, mỗi người đều dặn đi dặn lại, coi anh như là đứa trẻ con không có khả năng tự lo liệu vậy. Trịnh Hài không phiền cũng thấy phiền, đợi đến lúc đi ra sân bay kiên quyết chỉ cho lái xe đưa anh, không cho bất cứ ai đưa ra sân bay. Lý do của anh vô cùng đơn giản: “Con ghét nhất là cảnh tượng chia lìa, con sợ nhất là người ta khóc.”
Hôm đó mọi người ồn ào ẫm ĩ, chỉ có Hòa Hòa ở trong góc, cứ yên lặng. Có người lớn cười nói: ” A Hài đi Hòa Hòa là luyến tiếc nhất, A Hài hễ đi con bé liền mất đi chỗ dựa lớn. Nhìn Tiểu Hòa Hòa đã buồn đến mức không nói được lời nào rồi kìa.”
Hòa Hòa lúng túng ngẩng đầu lên, không biết nên đáp thế nào, ngớ ngẩn ngồi ở đó.
Trịnh Hài cười cười: “Hai ngày trước giận dỗi một chút với cháu, bây giờ vẫn còn tức giận đó.”
Mẹ Trịnh Hài dì Sảng Nhu quở trách nói: “A Hài con là người lớn, sao không biết ngại mà ức Hi*p Hòa Hòa?”
Hòa Hòa càng cười lúng túng hơn, cảm thấy rất không thoải mái.
Dì Sảng Nhu dụi dàng nhìn Hòa Hòa, nói với Trịnh Hài: “Mẹ cũng rất sợ cảnh chia li như vậy, mẹ không đi. Nhưng để Hòa Hòa đưa con đi nhé, cũng phải có một người đưa đi chứ,đúng không?”
Cuối cùng Tiêu Hòa Hòa trở thành người đi tiễn Trịnh Hài duy nhất ngoài lái xe. Cô không rơi một giọt nước mắt nào đúng như Trịnh Hài mong muốn, ngoan ngoãn đi đằng sau anh, cúi đầu, yên lặng không nói.
Trước khi lên máy bay Trịnh Hài nói với cô: “Vẫn còn thù oán anh hả, ngay cả anh đi cũng không cười một cái.”
Hòa Hòa lắc lắc đầu, sau đó nặn ra cho anh một nụ cười mà cô cho rằng đã đủ tươi nhưng thật ra rất miễn cưỡng.
Đúng lúc có một cơn gió thổi đến, khiến cho tóc mái cô che hết mắt. Trịnh Hài đưa tay ra giúp cô vén lên, lại thu về giữa đường, chỉ nhàn nhạt nói với cô: “Mỗi tuần viết cho anh một bức thư. Mỗi tuần anh đều lên mạng một lần, có việc gì thì nhắn tin lại cho anh, có việc gấp thì gọi điện cho anh. Sau khi anh sắp xếp ổn thỏa sẽ nói cho em cách thức liên hệ.”
Hòa Hòa lại ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Hòa Hòa sau khi về trường, tiếp tục an phận thủ thưởng làm học sinh ngoan, không coi là đặc biệt nổi tiếng, nhưng rất được thầy cô và bạn học yêu quý. Thỉnh thoảng, cô cũng tạo ra một tác phẩm đặc biệt đẹp đẽ. Mỗi lần mọi người ôm đầy hy vọng đợi cô tiếp tục tỏa sáng cuộc đời nghệ thuật của mình, cô lại từ con thiên nga trắng biến thành con vịt xấu xí.
Hòa Hòa làm theo sự dặn dò của Trịnh Hài, mỗi tuần viết cho anh một bức thư, viết không nhiều, chỉ đơn giản báo cáo tình hình học tập, ví dụ: “Em đạt học bổng loại 2, em có một môn suýt nữa không qua, cây thiết mộc lan dưới ký túc xá nở hoa rồi”, có lúc cũng bao gồm ” Hôm nay em đi dạo phố mua 6 cái áo, có 3 cái là cùng kiểu dáng khác màu, nhưng đều rất rẻ”, cho dù là lúc bản thân mình bị ốm nằm ở bệnh viện trường truyền mất cả tuần, thư của cô cũng không đến muộn. Đương nhiên việc đó cô không viết vào mail.
Trịnh Hài trả lời thư cũng rất ngắn, rất giống như là lời phê, bảo cô đừng học những bạn học khác mà giảm cân, đừng ở bên ngoài chơi thâu đêm. Thỉnh thoảng cũng nói những việc bên đó của anh cho cô, thường chỉ có một câu, mặc cô nỗ lực phát huy khả năng tưởng tượng.
Cách khoảng cách xax, quan hệ của họ rất bình thường mà tốt đẹp, hơi có cảm giác xa lạ, nhưng lại dường như rất thân thiết.
Lại một kỳ nghỉ nữa, Hòa Hòa về nhà ăn tết, nhưng không gặp được Trịnh Hài, bởi vì anh tham gia một môn học, không về nhà. Sau khi anh về nhà, Hòa Hòa lại ở trường.
Dì Sảng Nhu gọi điện cho Hòa Hòa nói đến việc cô và Trịnh Hài người đến người đi, giọng nói buồn mà nuối tiếc.
Hòa Hòa lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây khi vẻ mặt cô khác thường, Trịnh Hài chỉ coi như là cô đang giận dỗi với anh. Nhưng bây giờ nếu gặp lại Trịnh Hài, Hòa Hòa không thể đảm bảo bản thân mình đã hồi phục lại trạng thái bình thường, mặt đối mặt đường nhiên không thể so với trên mạng.
Lại một học kỳ mới, những bạn học cùng với ký túc xá của Hòa Hòa, có một người ra ngoài thuê nhà ở với bạn trai, có người mỗi cuối tuần đề có xe đẹp đến đón, mỗi buổi tối hoặc là mỗi sáng sớm lại đưa cô ấy về, có người tần suất thay bạn trai như thay áo, có người vì thất tình mà ngẩn ngơ, còn có người yêu xa xôi với bạn học trung học, ngọt ngào, cãi vã, bất kể là vui hay buồn, đều thích kéo Hòa Hòa cùng chia sẻ.
Chỉ có Hòa Hòa, hàng ngày chìm đắm trong thế giới riêng của mình, đọc sách, vẽ vời, làm thủ công, thỉnh thoảng tham gia hoạt động đoàn thể, ngày tháng qua rất an nhàn.
So ra thì, Tiêu Hòa Hòa người không có đặc điểm nổi bật gì nhất lại trở thành kỳ dị trong cái trường đại học này.
Sự cám dỗ đường nhiên có rất nhiều, trong trường, ngoài trường, nhưng cô đều không có hứng. Nhìn bạn cùng phòng vui vui buồn buồn, sự việc mà cô đã trải qua dần dần cũng quên đi, chỉ là không tìm được trạng thái đúng.
May mà Trịnh Hài luôn đi rất vội vàng, lúc nghỉ cũng chỉ về mấy ngày, đa phần là cô không gặp mặt được, lúc gặp mặt cũng có một đống người bên cạch.
Chỉ cần bối cảnh thỏa đáng, nhập vai rất dễ dàng.
Lại sau một học kỳ nữa, cô cuối cùng vẫn gặp Trịnh Hài, hơn nữa là ở nước ngoài.
Trường đại học của cô có quan hệ thân thiết với một trường đại học ở Châu Âu, hai trường phái 2 đoàn sinh viên giao lưu. Theo lý mà nói Hòa Hòa vốn không có phần, nhưng hoạt động lúc trước của hai trường, tổ tác phẩm của cô khiến một nhân vật quan trọng nào đó của trường đối phương vô cùng có hứng thú, thậm chí mời cô làm sinh viên trao đổi.
Hòa Hòa vô cùng đau đầu với môn ngoại ngữ, thậm chí cô không thương lượng với gia đình liền nói khéo léo từ chối, cô từ trước đều không phải là cô gái có chí hương cao xa. Nhưng cô lại vì thế mà bị trường liệt vào danh sách đoàn sinh viên giao lưu.
Trường đó và trường Trịnh Hài học nhìn trên bản đồ dường như rất gần. Việc như vậy cô không dám giấu Trịnh Hài, do đó nói cho anh biết.
Sự sắp xếp của hành trình rất dày đặc, chỉ có ngày cuối cùng là thời gian tự do.
Không ngờ rằng Trịnh Hài lại lái xe mấy tiếng đồng hồ để đến, mất rất nhiều công sức đến chỗ đoàn trưởng xin chữ ký chấp nhận và giấy đảm bảo, đưa Hòa Hòa và một bạn học rất thân khác của cô ra ngoài, đưa họ đi thăm quan thắng cảnh địa phương, ăn cơm ở nhà hàng tốt nhất, còn xem biểu diễn, lại đưa họ về khách sạn trong thời gian quy định.
Có một bạn học nữ đi cùng, biểu hiện của Hòa Hòa vô cùng tự nhiên, giống như trước đây Trịnh Hài đưa cô đi gặp bạn bè anh vậy. Trịnh Hài lại càng lịch sự nho nhã, có lễ có tiết, tràn đầy phong độ.
Chỉ là khiến người bạn học nữ kia mắc bệnh tương tư hai tháng liền, hễ nhắc đến Trịnh Hài trong mắt liền mọc lên những bong bóng màu hồng: “Các cậu không biết đâu, anh trai Hòa Hòa đẹp trai lắm, quá có hình tượng, lại phong độ có văn hóa, đứng ở đầu đường, ngay cả những anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh cao lớn đó đều không thể so sánh được. Có một người anh trai như vậy, cái tiêu chuẩn này phải đặt cao đến đâu hả.”
Hòa Hòa trong sự dò hỏi hiếu kỳ chỉ hơi mỉm cười, chưa từng mở miệng.
Cô cảm thấy đây là một bắt đầu tốt. Đợi sau khi Trịnh Hài quay lại, nếu họ vẫn có thể gặp mặt, nhất định sẽ khiến quan hệ quay trở lại như trước, hoàn toàn không có sơ hở.
Ông trời lại thỏa mãn yêu cầu của Hòa Hòa thêm một lần nữa, nhưng không phải với cách thức mà cô hy vọng.
Đó lại là một kỳ nghỉ ngắn, sau khi Hòa Hòa đến chỗ mẹ ở mấy ngày, lại quay lại với dì Sảng Nhu. Thật ra cô cũng giống như dì Sảng Nhu không thích không khí và thời tiết ở thành phố B, ở đó nhiệt độ độ ẩm và áp suất đều thất thường, ở đó cô luôn chảy nước mũi, còn thường thường không thở được.
Hòa Hòa nhớ chính vào trước một ngày, cô và dì Sảng Nhu, còn có một nguời dì nào đó cùng làm điểm tâm, cô làm cho cả mặt và cơ thể dính toàn bột, bị họ trê cười một lượt rồi đi rửa mặt thay quần áo.
Cô thay rất nhanh, lúc quay lại, nghe dì nói ở trong bếp: “Từ lúc Trịnh Hài bắt đầu học đại học, Hòa Hòa liền càng giống như con gái chị. Trịnh Hài lại thỉnh thoảng mới về một lần, rồi lập tức đi ngay, giống như chàng rể ngày xưa vậy.”
Dì Sảng Nhu nói: “Hòa Hòa một lát là quay lại thôi, em như thế, con bé sẽ ngại đó.”
Người dì đó nói: “Mấy năm nay chị yêu thương Hòa Hòa như bảo bối, chỉ sợ rằng trong lòng sớm đã đối xử với con bé như con dâu rồi phải không.”
Dì Sảng Nhu cười nhẹ: “Chuyện của bọn trẻ, chị không làm chủ được. Chỉ sợ con bé và Trịnh Hài đều không có ý đó, cố ép ở bên nhau cũng chẳng hay gì. Bản thân chị không phải là một ví dụ điển hình sao? Chị thật sự rất thích Hòa Hòa, rất mong con bé là do chị sinh ra, chứ không phải vì lý do gì khác mà đối tốt với con bé.”
“Haiz, nói cũng đúng. A Hài nếu thật sự có ý định đó với Hòa Hòa, dựa vào tính khí nó, bây giờ không nên trái một người bạn gái phải một người bạn gái.”
“A Hài từ nhỏ đã có chủ kiến, để cho nó tự mình lăn lộn đi. Chỉ là Hòa Hòa cô bé bảo bối đó, ngoan như vậy hiểu chuyện như vậy, phải yêu chàng trai như thế nào chị mới có thể yên tâm đây.”
Hòa Hòa đứng ở cửa rất lâu, mới đi vào giả vờ như không có việc gì.
Buổi tối dì Sảng Nhu muốn Hòa Hòa ngủ với bà một cách rất bất thường. Bà kể cho cô một số chuyện lúc nhỏ của Trịnh Hài, còn có cả chuyện lúc nhỏ của Hòa Hòa mà bản thân cô cũng không nhớ, kể đến mức hơi mệt, mới dần dần ngủ thi*p đi.
Ngày hôm sau, sau khi bà tỉnh dậy liền cảm thấy không thoải mái lắm, sau đó dưới lời khuyên bảo của người trong nhà liền đến bệnh viện. Lần này bà đi, không còn quay về nữa.
Lúc cha Trịnh Hài vội vàng quay về, chỉ gặp được mặt vợ lần cuối. Còn Trịnh Hày đáp máy bay về, anh nhìn thấy chỉ là thi thể lạnh ngắt của mẹ.
Người nha làm theo di nguyện của người đã mất, chôn cất bà ở thành phố mà bà đã sống gần 20 năm.
Tang lễ rất đơn giản, chỉ có người thân thiết nhất mới biết tin.
Mẹ Trịnh Hài xưa nay đối xử tốt với người khác, người thân bạn bè đều quá đỗi bất ngờ với tin bà đã qua đời, khóc lớn thất thanh. Bảo mẫu trong nhà cũng khóc đến mức tiều tụy.
Người lặng lẽ nhất là hai cha con Trịnh Hài. Cha Trịnh Hài cũng rơi mấy giọt nước mắt, nhưng Trịnh Hài đến tận lúc cuối cùng ngay cả một biểu hiện cũng không có.
Đến buổi chiều, khi tất cả sự hỗn loạn đã yên bình trở lại, có người phát hiện Trịnh Hài không về cùng mọi người, điện thoại cũng không mang. Đợi mấy tiếng vẫn không thấy, người thân khó tránh khỏi sốt ruột, lo lắng anh nghĩ không thông, các cô các bác còn muốn báo cảnh sát.
Bởi vì năm nay Trịnh Hài chỉ ở bên me mấy ngày. Kế hoạch của anh là lấy bằng trước, sớm về nhà, cho nên ngay cả kỳ nghỉ cũng không về, dùng để viết luận văn. Nhưng rồi kế hoạch của anh lại không bao giờ nhanh bằng sự thay đổi.
Hòa Hòa đứng dậy: “Cháu đi tìm anh ấy, cháu có thể tìm được anh ấy.” Hòa Hòa sau khi ra khỏi cửa thấy lái xe và thư ký của bác Trịnh cứ đi theo cô, kiên quyết nói: “Một mình cháu đi. Anh ấy không thích nhiều người.” Mắt cô khóc đến mức sưng lên, nói chuyện kèm theo âm mũi nằng nặng. Mấy người quen biết cô đó chưa từng thấy cô kiên quyết như vậy bao giờ, dưới sự sững sờ liền trơ mắt nhìn cô tự mình bắt taxi đi.
Hòa Hòa đến ngọn núi mà lúc nhỏ thường hay trèo lên cùng Trịnh Hài, đằng sau ngọn núi có tảng đá hình dạng kỳ quái và phong cảnh vô cùng đẹp đẽ. Ngọn núi đó không lái xe lên được, chỉ có thể đi bộ, bậc đá rất dốc, bên cạnh có tay vịn sắt, lên núi rất vất vả.
Trước đây lúc Trịnh Hài vui vẻ và buồn phiền, đều thích đến đây. Hòa Hòa lúc nhỏ thích đi theo sau anh, cho nên anh cũng thường đem Hòa Hòa theo, nếu cô leo đến một nửa liền không leo được nữa, anh sẽ cõng cô lên. Thật ra lúc anh vui vẻ và buồn phiền, từ lời nói hành động rất khó có thể nhìn ra, nhưng mỗi lần đến đây, anh đều không thích có người làm phiền. Do đó Hòa Hòa một mình ở bên cạnh hái hoa dại, dọa bươm bướm, có lúc cũng bị côn trùng cắn, còn Trịnh Hài lại yên lặng ngồi trên phiến đá đờ đẫn, nhìn mặt trời chiều khuất núi. Khi trời tối dần, khi Hòa Hòa chơi mệt rồi nửa tỉnh nửa thức, anh liền cõng cô xuống.
Sau này Hòa Hòa lớn lên, anh không chịu cõng cô nữa, mà Hòa Hòa luôn trèo được một nửa liền thở hổn hển, bị anh kéo đi như là dắt con heo con, đến đỉnh núi liền mệt nhoài. Do đó Hòa Hòa không còn leo núi với anh nữa, có lúc cũng đoán rằng anh chắc là sẽ đem theo một người bạn gái nào đó có thể lực tốt cùng leo ngọn núi đó.
Bây giờ Hòa Hòa mất rất nhiều sức trèo từng bậc lên đỉnh núi, đến đỉnh núi vẫn còn phải trèo qua hai đỉnh núi nho nhỏ nữa mới vòng qua được sau núi. Đỉnh núi nhỏ đó chọc nhẵn, không có bậc, chỉ có một số hốc trên phiến đá lớn, trèo qua giống như là leo núi vậy. Hòa Hòa trèo qua đỉnh núi thứ nhất nghĩ, nếu Trịnh Hài không ở đây, vậy cô cũng không còn sức đi xuống nữa, chỉ có thể đợi người đến cứu cô.
Nhưng Trịnh Hài không làm cho cô thất vọng, anh thật sự ngồi trên hòn đá mà trước đây anh thích nhất đó, quay lưng về phía cô, nhìn mặt trời ở phía Tây. Gió trên núi rất mạnh, thổi tung gấu áo anh, dường như lúc nào anh cũng có thể bay lên vậy.
Hòa Hòa đứng lại ở phía sau anh mấy chục mét, không dám đi lên phía trước nữa, mắt hơi cay cay, bởi vì không biết nên nói với anh cái gì.
Trong lúc đó Trịnh Hài lại nhanh chóng quay đầu lại, thấy là cô, dịch sang bên cạnh một chút, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ra hiệu bảo cô ngồi xuống.
Hòa Hòa liền yên lặng ngồi bên anh như thế, cùng anh đợi mặt trời khuất núi. Ánh tà dương đã sắp lặn xuống núi, chân trời trải đầy ráng mây chiều màu đỏ.
Trịnh Hài không nói, Hòa Hòa cũng không nói. Khi cái hình tròn đỏ rực đó cuối cùng lặn vào phía chân trời, gió bỗng nhiên trở nên rất lạnh.
Hòa Hòa co lại một lát, dựa dựa vào phía Trịnh Hài, cô đi ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo phông đen và quần bò.
Sau khi cô dựa vào Trịnh Hài, phát hiện ra không bình thường, lại dịch ra bên ngoài, Trịnh Hài đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô, cho cô một chỗ dựa ấm ấp.
Trịnh Hài vẫn nhìn cái đường chân trời đã lờ mờ không rõ ràng đó, nhẹ nhàng nói: “Em còn nhớ chỗ này không? Rất lâu rồi em không đến phải không. Lần đầu tiên anh đến, là mẹ dẫn anh đi. Mỗi bước đường dều là anh tự mình trèo lên, lúc đó bà rất vui. Không lâu sau bệnh tim bà liền phát tác, từ đó bà không còn sức lực để trèo ngọn núi này nũa, luôn đi được một nửa liền muốn quay lại. Bà nói ánh chiều tà ở đây đẹp hơn ở bất cứ nơi nào.”
Trong lòng Hòa Hòa chua xót, nước mắt lại muốn chảy xuống. Cô gắng sức ngẩng đầu lên nhìn trời, thử ép nước mắt chảy ngược vào trong, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào trên trời đã xuất hiện rất nhiều những ngôi sao.
Cô hơi sợ những ngôi sao, bất giác lại cúi đầu xuống, khóe mắt sáng lên, cho rằng là sao băng vụt qua, ngẩng đầu nhìn, lại nhìn thấy nước mắt Trịnh Hài, hai hàng trong suốt, chảy xuống theo khóe mắt không chút tiếng động, nhìn thấy rõ ràng dưới ánh sao.
Trong một khoảng thời gian dài sau đó, Hòa Hòa gần như quên đi cái đêm hoang đường ấy của cô và Trịnh Hài, nhưng lại nhớ rất rõ thời khắc này. Trịnh Hài cúi đầu vào vai cô, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống cổ cô, chảy xuống xương quai anh và иgự¢, từng giọt từng giọt thấm ướt quần áo cô, một lớp lạnh lẽo. Còn cô ôm anh vào lòng giống như trẻ con, nước mắt của cô rơi xuống tóc anh mặt anh, cuối cùng hòa vào nước mắt anh, cùng nhau chảy xuống. Thời khắc đó, là thời khắc họ thật sự gần gũi nhất, vượt qua cả sự thân mật sai lầm mà họ từng có ấy.
Hòa Hòa không biết là về nhà từ lúc nào và như thế nào. Lúc cô tỉnh dậy, toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực, trên tay còn truyền, trời đã sáng trưng.
Một đống người thấy cô tỉnh dậy, vui mừng gọi: “Tỉnh rồi tỉnh rồi cuối cùng tỉnh rồi, Tiểu Hòa Hòa sao cháu biết cách dọa người khác thế hả?”
Mẹ ngồi bên giường cô, nhìn thấy cô tỉnh, lộ ra vẻ mặt vui mừng, mắt hơi ươt ướt, lại rất nhanh liền che giấu đi, nói nhẹ nhàng: “Sao lại không biết tự chăm sóc bản thân mình như thế? Sốt cao cũng không biết, cuối cùng ngất trên núi, hại Trịnh Hài cõng một người lớn như con từng bước từng bước xuống núi đó. Ngọn núi đó dốc như vậy, trời lại tối, nguy hiểm biết bao. Hai đứa nếu có chuyện không may gì………” Bà ngừng lời, quay đầu sang một bên, một lúc sau mới quay đầu lại.
Hòa Hòa truyền liên tục 5 ngày liền mới hạ sốt. Thật ra hôm tang lễ ấy sáng sớm cô đã hơi không thoải mái, nhưng cứ cố gắng chịu đựng, sau này liền quên mất.
Mẹ ở lại bên cô hai ngày không rời nửa bước, luôn có điện thoại gọi mẹ hỏi ý kiến vấn đề nào đó hoặc là báo cáo kết quả thí nghiệm, sau này Trịnh Hài liền khuyên bà về trường tiếp tục làm thí nghiệm đó, tránh khỏi việc nỗ lực mấy tháng trời không thể hoàn thành xong. Hòa Hòa ở đây để anh chăm sóc.
Trong 3 ngày còn lại, Trịnh Hài luôn giống như bảo mẫu làm tròn trách nhiệm nhất. Hòa Hòa ăn hoa quả, anh sẽ cắt thành từng lát mỏng cho cô, Hòa Hòa muốn đọc sách, anh nói khi sốt cao đọc sách sẽ hại mắt, do đó nhẫn nại đọc cho cô nghe, Hòa Hòa sợ nhất là bị kim tiêm đâm vào và lấy máu, anh cẩn thận giúp cô che mắt.
Ngày thứ 4 Hòa Hòa cuối cùng có thể nói được. Cô nói: “Chắc anh chán lắm rồi phải không, để cho người khác ở lại với em là được, anh cứ bận đi.”
Trịnh Hài nói: “Anh chẳng có việc gì khác để làm. Rất thú vị, giống như là em lúc nhỏ ôm một đống 乃úp bê chơi trò chơi gia đình vậy.”
Anh thấy Hòa Hòa lộ ra vẻ hơi cong cong môi lên, đưa tay ra kéo miệng cô nói: “Dáng vẻ lúc nãy của em giống y hệt như dáng vẻ lúc em mới chào đời. Lúc em mới sinh chỉ bé tẹo.” Anh đưa tay ra miêu tả còn bé hơn một con mèo.
Hòa Hòa nói: “Lịch học của anh luôn rất kín mà, tại sao không quay lại trường?”
Trịnh Hài nói: “Học xong hết học phần rồi, luận văn cũng đã thông qua, không cần quay lại, đợi lúc tốt nghiệp, quay lại nhận bằng là được. Học kỳ sau có phải là em thực tập không, qua chỗ công ty mới của anh làm việc vặt đi.”
Hòa Hòa nói: “Em phải suy xét một lát, em rất được hoan nghênh đó.”
Sau này Hòa Hòa thường thường nghĩ, cô là lấy cái giá mất đi một người thân Gi*t ૮ɦếƭ trái tim quỷ của bản thân mình, để đổi lấy sự bình yên thật sự cho tâm hồn, có thể thản nhiên tiếp tục duy trì tình nghĩa anh em với Trịnh Hài, hoặc là bắt đầu lại.
Người ta nói 25 tuổi là một quẻ khàm của phụ nữ, trong năm đó, tâm trạng của phụ nữ luôn không được yên ổn. Trước đây Hòa Hòa luôn không tin, bây giờ cô đã tin.
Cô bình yên vô sự sống qua mấy năm, cô cho rằng bản thân mình đã hoàn toàn quên đi sự việc đó, lúc đối mặt với Trịnh Hài cô có thể giống như lúc nhỏ trong lòng không một khúc mắc nào, cãi lại và nũng nịu ở mức độ hợp lý, thản nhiên dựa vào anh sưởi ấm. Nhưng hai nhân chứng của sự việc đó lại xuất hiện trước mặt cô vào cùng một buổi chiều, khiến tất cả những gì mà cô che giấu đều mất hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc