Mua Dây Buộc Mình - Chương 15

Tác giả: Phiêu A Hề

Nghe nói mọi người theo thói quen thường đi một bước mạnh, một bước nhẹ, cho nên nếu lúc đi ở nơi hoang vu mà không có mục tiêu, sẽ luôn đi một vòng về điểm xuất phát. Nếu như thế, cùng một xuất phát điểm, một người đi rẽ trái, một người rẽ phải, cũng sẽ có khả năng gặp lại nhau.
Nhưng cái điều kiện trước tiên của mệnh đề là: A, ở vùng hoang vu, B, không có mục tiêu.
Sau khi quay về, liền ngày đêm bị điện thoại của chị Tường Vi của anh làm phiền. Tiêu Vi có một nghề nghiệp tự do, ông xã đa phần thời gian lại không ở bên cạnh, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn không có quy luật. Mấy ngày nay trước khi cô đi ngủ, sau khi cô tỉnh dậy việc đầu tiên lại gọi điện cho người em họ yêu quý, bất kể lúc đó Trịnh Hài đang họp hay là đang ngủ, nói bóng nói gió, nói mãi không thôi, lải nhà lải nhải, vô cùng lắm điều, ép Trịnh Hài đến mức không thể không xin tha: “Chị à, xin chị thẳng thắn cho em nhờ.”
Nửa tiếng sau Trịnh Hài nhận được một email rất nặng.
Anh mở ra liếc một cái, trang đầu tiên là một danh mục dài dằng dặc, có mấy chục cái tên người, đặt chuột vào sẽ hiện ra mười mấy chữ giới thiệu và hai bức anh, lại tick vào liền hiện ra hàng nghìn hàng vạn chữ tài liệu, kèm theo vô số ảnh.
Đây là một “danh sách thục nữ” của thành phố mà anh đang ở giống như là “niên giám nhân vật” vậy. Trịnh Hài nghiên cứu qua một lát, giới thiệu rất ngắn, ví dụ “***, tên, 26 tuổi, tính cách hoặt bát, thích thể thao.”
Tài liệu tỷ mỉ còn rắc rối hơn nhiều, từ nhà trẻ bắt đầu tính vào lý lịch kỹ càng, sở trường sở thích hứng thú của bản thân ví dụ như thích ăn đồ ăn gì thích bộ phim nào thích màu gì thích minh tinh nào, thậm chí có mầy tiền bối anh quen nhận xét mấy cô gái đó. Cô A nói: “Đây là một cô gái tốt, tâm lòng lương thiện, tôn trọng người già.” Bác B nói: “Không yểu điệu, cá tính thẳng thắn, giống như con trai.” Cuối cùng còn có ý kiến riêng của chị Tường Vi: kiểu con gái này không cần phải dỗ dành, rất đỡ tốn công, làm vợ đồng thời có thể làm bạn.”
Trịnh Hài vừa uống ước vừa xem sơ qua email này, lúc anh xem đến đoạn đó, cuối cùng bị sặc cả nước.
Vì sự an toàn của bản thân, anh tiện tay đưa văn kiện đó cho Vi Chi Huyền, kèm theo một câu chú giải: “Chọn mấy người rồi sắp xếp cho tôi.”
Trịnh Hài quyết không tin vào con mắt của Tiêu Vi. Bắt đầu từ đầu năm nay, chị họ anh đối với yêu cầu bạn gái của anh đã sớm hạ xuống rất thấp “chỉ cần là con gái là được”. Hơn nữa anh cũng lo lắng cái danh mục này của chị có mấy đối tượng anh đã từng qua lại.
Trí nhớ của anh trên phương diện này luôn chẳng ra sao, có lẽ để Vi Chi Huyền kiểm định lại thì tốt hơn.
Thư ký Vi làm việc đáng tin cậy lại hiệu quả cao, buổi chiều cô ôm một đống văn kiện cho Trịnh Hài ký, đồng thời cũng đưa cho Trịnh Hài một tập tài liệu rất mỏng: “Email anh gửi cho tôi, tôi sàng lọc một lát, chọn ra 5 cô gái. Tài liệu tôi đã rút ngắn lại.”
Trịnh Hài nhìn trang thứ nhất liền cười: “Tô Nhắm Nhiếm? Cô có nhầm không đấy.”
“Tính cách Tô Nhắm Nhiếm rất tốt. Lần này chẳng lẽ không phải vì ứng phó chị Tiêu sao?”
“Ai nói thế, lần này tôi là nghiêm túc tìm một người bạn gái, làm một lần luôn. Cô ta có phiền đến đâu cũng không thể phiền bằng Tường Vi, có khó bỏ đến đâu cũng không thể khó dứt ra như chị Tường Vi được, không phải sao?”
Vi Chi Huyền cẩn thận cười cùng anh, không dám nói gì. Nhắm Nhiếm là bạn tốt của cô, cô có chút tư lợi.
Trịnh Hài vừa tiếp tục lật vừa giải thích, tránh khỏi việc thư ký Vi cho rằng anh không coi trọng bạn cô: “Tôi và Tô tiểu thư đã từng ăn cơm cùng nhau 2 lần, tính cô ấy không tồi. Nhưng cô ấy và Hòa Hòa là bạn tốt, tôi đi quyến rũ cô ấy như thế, cô không cảm thấy rất giống *** sao?”
***? Vi Chi Huyền nhìn thấy mấy con quạ vỗ cánh bay qua đầu, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra cái này thì có liên quan gì đến *** chứ. Nhưng cô không dám nói xen vào.
Hiệu suất của Trịnh Hài cũng rất cao, vừa nói, vừa dùng một phút xem hết tập giấu 10 trang, đa phần đều xem rất nhanh, sau đó ánh mắt anh dừng lại 2 giây ở trên mấy hàng chữ ở giữa tờ giấy, sau đó đưa cái phần đó cho Vi Chi Huyền: “Người này.”
“Vị tiểu thư này trước đây anh đã từng gặp.” Vi Chi Huyền nhìn một cái, nói nhỏ, “Cô gái mà anh tặng chiếc khăn.”
“Ồ, chẳng trách tôi cảm thấy hơi quen.”
“Vậy……”
“Cô ấy đi, giúp tôi liên hệ, hẹn một thời gian.”
Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ bắt đầu qua lại thuận buồm xuôi gió như thế.
Dương Úy Kỳ có gia thế tốt, học lực tốt, vẻ ngoài tốt, thân hình đẹp, còn có đầu óc thông minh và tấm lòng tốt, xem ra không có gì để mà phải bới móc. Tính cách cô rất ôn hòa, không yểu điệu, có cách nhìn, không nói những lời rỗng tuếch. Lúc nói chuyện vừa không một mực theo anh, cũng không thao thao bất tuyệt, cố chấp như nghề nghiệp của cô, đa phần đều cùng yên lặng với sự trầm tĩnh của Trịnh Hài.
Hơn nữa cô không trang điểm đậm, không nhuộm tóc, không có móng tay xanh xanh đỏ đỏ, không dùng nước hoa quá nồng, ngay cả lúc lén lút hẹn hò, màu sắc quần áo cũng rất mộc mạc, chỉ trừ chiếc xe màu đỏ tươi mà cô thường lái.
Dương Úy Kỳ nói, mỗi ngày lái nó đi làm giống như là đi chiến đấu, màu sắc rực rỡ cũng đủ nâng cao ý trí chiến đấu rồi. Lúc cô di làm cũng luôn mặc quần áo rất nghiêm chỉnh có màu rực rỡ. Lần đầu gặp mặt đó, cô đúng lúc vừa đi làm về chưa kịp thay quần áo.
Tóm lại, đây là một cô gái không làm cho người ta cảm thấy nhàm chán.
Lần đầu Trịnh Hài mời cô ăn cơm. Hai người tương đồng lại gặp lại lần nữa, họ ở bên nhau khá ổn.
Sau đó cô mời anh một lần, người trả tiền đương nhiên vẫn là Trịnh Hài. Do đó ăn xong cô mời Trịnh Hài đi ăn kem.
Lần hẹn hò chính thức thứ ba và thứ 2 cách nhau khá nhiều ngày.
Lúc đó trong lòng Trịnh Hài có sự do dự, cảm thấy chỗ nào đó không được thỏa đáng, nhưng tìm không ra nguyên nhân. Hoặc là Dương Úy Kỳ quả thật không giống với những cô gái qua lại với anh trước đây, trên cơ thể cô có một chút ít khí chất khiến anh cảm thấy quen thuộc và an toàn, đến mức khi qua lại với cô anh đối đãi rất thận trọng.
Hơn nữa cô không giống với những phụ nữ trước đây, sau khi gặp 2 lần liền mấy tiếng một cuộc điện thoại hoặc một tin nhắn đến truy sát, thái độ chủ động quá rõ ràng. Cô không bám lấy người khác, nếu lúc gọi điện cho anh anh đang bận, cô liền bảo anh rỗi thì gọi lại, quyết không gọi lại nữa.
Cô gái này hoặc là không để ý, hoặc là cẩn trọng, hoặc là lạt mềm buộc chặt, nhưng cho dù là bất cứ loại nào trong đó, cũng không chủ động quấy rầy.
Trịnh Hài không chịu được nhất chính là phụ nữ chủ động. Anh luôm cảm thấy người phụ nữ thông minh cho dù thích một người đàn ông nào đó, cũng chỉ nên nghĩ cách khiến người đàn ông chú ý mà theo đuổi cô ta, chứ không phải bản thân mình lại cứ dính vào.
Trịnh Hài luôn có chủ nghĩ gia trưởng và chủ nghĩa đại nam nhân, đối với vấn đề thái độ nam nữ, bảo thủ đến mức buồn cười.
Tối đó có một bữa tiệc xã gia, theo lệ cũ anh bảo Vi Chi Huyền cùng ứng phó với mình. Kết quả là thư ký Vi bị cảm, cố gắng chống đỡ nước mũi nước mặt sụt sịt, nói chuyện thì khào khào, anh đành cho cô về nhà trước.
Anh lại tìm Tiêu Hòa Hòa, mấy ngày rồi anh không gặp cô, nha đầu này gần đây rất phấn chấn rất siêng năng, nhận được sự trả lời quả nhiên là “ Em đang làm tăng ca.”
“Không thiếu một buổi tối, nơi anh đưa em đi có thức ăn ngon của đầu bếp lớn Thái Lan làm ngay tại chỗ.”
Sau đó Hòa Hòa nói lần này Thời Lâm về nước có một hạng mục phát triểu hướng về những đứa học sinh nhỏ, công ty họ là bên hợp tác, thời gian rất gấp gáp.
Nghe thấy tên Thời Lâm, Trịnh Hài cũng không kiên quyết nữa, sau đó liền nghĩ đến Dương Úy Kỳ.
Dương Úy Kỳ cũng đang ở công ty làm tăng ca, không kịp thay quần áo, Trịnh Hài đưa cô đi mua.
“Bình thường em thường phối theo tạp chí, hoặc là chỉ mặc màu đen, như thế xác xuất sai lầm rất nhỏ. Nhưng ông chủ của em luôn không có sáng tạo.” Dương Úy Kỳ đang hoa mắt trước giá quần áo, thẳng thắn nói thật bản thân mình không hiểu thời trang, mặc dù cô luôn mặc hàng hiệu.
Trịnh Hài tiện tay lấy ra hai bộ váy: “Hai cái này hợp với khí chất của em. Em thích cái nào?”
“Màu vàng nhạt. Anh thấy sao?”
Trịnh Hài do dự một lát: “Đều được. Nhưng anh cảm thấy màu xanh da trời, đừng ngại thử tất đi.”
Dương Úy Kỳ ướm thử vào người xem xét một lát, cong môi cười nhạt: “Vậy màu xanh da trời nhạt di, chỉ thử một cái là được, không cần lãng phí thời gian.”
Cô không tranh giành chuyện trả tiền với Trịnh Hài, nhưng nhất quyết không để anh mua cho đồ trang sức, chỉ đeo chiếc dây chuyền và đồng hồ cũ của mình. Hơn nữa cô không có có lỗ tai, cho nên không đeo hoa tai.
Hình dáng chiếc dây chuyền của cô cũng rất thường thấy, một chiếc vòng hột soàn rất nhỏ, mỗi hạt soàn đều có thể chuyển động, nhưng Trịnh Hài biết giá của chuỗi hạt đó, mỗi hạt ngọc đều là ngọc lam bảo thượng đẳng hàng thật giá thật, vì đảm báo màu sắc hài hòa, mỗi một miếng nguyên liệu tốt mài thành một hạt ngọc nho nhỏ, quả thật là tàn phá thiên nhiên.
Dương Úy Kỳ thấy anh nhìn chuỗi hạt của mình, cười cười: “Có phải rất trẻ con không?”
“Không, rất đẹp.” Để ánh mắt trước *** của một cô gái là rất thất lễ. Trịnh Hài đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Nguyên nhân anh biết chuỗi hạt đó là vì chuỗi hạt đó xuất xứ từ một đại sư thủ công trong thành phố, tất cả có ba chuỗi, xanh đỏ lam ba loại, là kiệt tác đại sư cất giữ riêng. Bởi vì tạo hình trẻ con, giá cả không hợp thói thường, chỉ sau khi đại sư qua đời mới được đưa ra.
Hòa Hòa có một dạo thích chuỗi hạt màu xanh lục bảo đó, thề rằng lấy cái đó làm mục tiêu phấn đấu của cuộc đời. Sau này Trịnh Hài mua chuỗi hại đó về. Hòa Hòa không chịu nhận, nói anh làm tổn hại đến chí hướng cuộc đời của bản thân mình.
Trịnh Hài cũng không ép cô nhận, chỉ nói đợi cô góp đủ tiên, chuỗi hạt đó không biết đã sớm lưu lạc đến góc nào của thế giới rồi.
Đợt đó Hòa Hòa vì chuyện đó mà nói anh là gian thương. Nhưng trí nhớ cô xưa nay rất kém, thời gian lâu rồi sẽ quên đi, Thật sự nếu không phải là Dương Úy Kỳ cũng đeo một chuỗi như thế, bản thân Trịnh Hài cũng quên đi còn có chuyện đó nữa.
Dương Úy Kỳ nói: “Em biết có tất cả ba chuỗi, nhưng em chỉ mua được 2 trong số đó. Em đã từng nỗ lực nghe ngóng một người bán khác, hy vọng cô ấy có thể tiết lộ cho, nhưng bên bán từ chối lộ ra tài liệu khách hàng. Như vậy cũng tốt, không phải chuyện gì cũng được như ý.”
Trịnh Hài cúi đầu cười cười, không nói.
Cuối cùng anh đã hiểu vì sao anh cảm thấy Dương Úy Kỳ khiến anh có cảm giác quen thuộc.
Rất nhiều sở thích của cô rất giống với Hòa Hòa, bao gồm lúc họ xem mặt cô gọi những món ăn đó, bao gồm lần thứ 2 đi ăn cơm cô mặc chiếc váy ghép từ những mảnh vải, bao gồm cô đứng giữa giá quần áo không biết phải chọn cái nào, hoặc là còn bao gồm cái tài liệu tỷ mỉ mà chị Tường Vi đưa cho anh viết về cô “lúc nhỏ thích hội họa, năm XX đặt được giải nhì hội thi vẽ lần thứ XX thiếu nhi toàn quốc.” Anh có ấn tượng rất sâu đậm về cuộc thi lần đó, bởi vì Hòa Hòa đặt được giải nhất lần đó, là lần đầu tiên cô đạt được giải thưởng lớn.
Hai người cùng tham dự, ở buộc tiệc không tránh khỏi việc gặp người quen. Người quen cũng biết Dương Úy Kỳ, thấy hai người họ đi cùng nhau rất ngạc nhiên: “Ồ, mấy ngày không gặp, càn khôn đã thay đổi rồi.”
Người đó xưa nay khéo mồm, cho nên Trịnh Hài nhất quyết không nói chuyện, ngược lại Dương Úy Kỳ tự nhiên thoải mái: “Chúng tôi là bạn.”
“Hóa ra chỉ là bạn à.” Người quen vỗ vỗ vai Trịnh Hài, “Tăng nhanh tốc độ, lúc gửi thiệp cưới đừng quên người anh em này nhé.” Trịnh Hài đẩy anh ta một cái.
Dương Úy Kỳ thẹn thùng: “Ngại quá, bình thường trêu đùa quen rồi.”
“Em không để ý là được.” Trịnh Hài cười cười một cách lịch thiệp phong độ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc