Một Phần Trái Tim - Chương 34

Tác giả: Đản Đản 1113

Anh lấy một chiếc hộp giấy lớn từ tủ quần áo ra, bên trong có quần áo Thụy Thụy đã mặc, đồ chơi đã chơi, đều được anh thu dọn gọn gàng, cất giấu như trân bảo. Ở ngăn kéo thấp nhất ở bàn học, có mấy quyển sách tranh vẽ, bản tập viết chữ, Thụy Thụy không thích viết chữ, nó cũng không viết chữ ba, vì nó ghét nhiều nét chấm ngang, nó cũng không viết tên của mình, vì lý do như trên, nhưng nó lại dùng hết tu tưởng học viết xong chữ “mẹ”. Còn có, Thụy Thụy rất giỏi ghép vần, thỉnh thoảng xem hết một bộ tiểu thuyết cũng có thể dùng ghép vần chép lại hết, Thụy Thụy của anh thật sự vừa đáng yêu lại rất thông minh.
Mất một thời gian và sức lực, cuối cùng anh cũng tìm được “di thư” cuối cùng kia của Thụy Thụy, phong thư kia không đề địa chỉ chỉ viết “gửi cho mẹ”. Lá thư này, toàn bộ đều là ghép vần đơn giản, trong thư Thụy Thụy dỗ mẹ, trong tranh có nguyện vọng của Thụy Thụy… Nó hi vọng ba và mẹ sống bên nhau, sinh ra em trai nhỏ, cả nhà bốn người nhất định phải hạnh phúc!…
Cất trang thư vào túi giấy chuyển phát nhanh, cẩn thận điền địa chỉ của Hạ phu nhân hiện tại, dán lại, hốc mắt anh đã ửng đỏ. Đừng nói Hạ phu nhân, đến nay anh cũng không thể thừa nhận bi thương đã mất đi Thụy Thụy. Anh sẽ trao lại nguyện vọng của Thụy Thụy cho Hạ phu nhân, nhìn thấy di vật của Thụy Thụy, hy vọng Hạ phu nhân có thể giải phóng cảm xúc, hy vọng Hạ phu nhân có thể… Lớn tiếng khóc ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, anh vội vàng lau nước mắt chỉnh sắc mặt, đi qua phòng khách nhìn màn hình một chút.
Là mẹ anh – Hạ Lan nữ sĩ. Anh sửng sốt một chút, nhưng vẫn mở cửa ra.
Đối mặt với con, nét mặt Hạ Lan vẫn lãnh đạm và ngạo mạn.
“Vào đi.” Anh thản nhiên hỏi, “Muốn uống gì không ạ?”
“Trà!” Hạ Lan tao nhã bước vào.
Chỉ là, khi con trai thật sự vào nhà bếp pha trà cho bà, bà sửng sốt một chút. Bà luôn đối địch với con trai, bà không muốn gặp anh, anh lại càng không muốn để ý đến bà, nhưng không ngờ, giờ đây anh lại bình tĩnh tiếp đón bà. Xem ra, con trai bà đã khác trước kia, sau màn giáo huấn bằng máu đó.
“Tìm con có chuyện gì?” Anh ngồi đối diện mẹ nói.
Cái ૮ɦếƭ của Thụy Thụy khiến anh hiểu được tình thân rất đáng quý, không thể tùy tiện phá hỏng.
“Tôi nghe nói tinh thần Dư Vấn có vấn đề.” Hạ Lan uống một ngụm trà, buông chén xuống, thong thả hỏi.
“Mẹ nghe ai nói?” Cổ anh nghẹn lại.
“Trong một tháng này, Dư Vấn không bước chân ra khỏi nhà, hơn nữa cha mẹ con bé đưa nó đến khoa tâm lý của bệnh viện, được một người bạn của tôi nhìn thấy đúng lúc, việc này đã truyền ra rồi.” Hạ Lan cau mày.
“Cô ấy cần thời gian, rất nhanh sẽ khỏe thôi!” Anh trả lời.
Anh tin tưởng Hạ phu nhân sẽ rất kiên cường, sống qua một cửa này.
Đối với vấn đề này, Hạ Lan nữ sĩ không tỏ thái độ trước, bà chỉ thản nhiên nói, “Ngày đưa tang Thụy Thụy, rất nhiều bạn bè thân thích đều chỉ trỏ sau lưng tôi, người con dâu này thật máu lạnh, con gái ૮ɦếƭ mà chẳng hề chảy một giọt nước mắt!”
“Họ thì biết cái gì!” Hạ Nghị biến sắc, “Chỉ là bên ngoài, không khóc không có nghĩa là cô ấy không đau lòng!” Anh không cho phép người khác nói xấu cô! Trên thực tế, cô đau đớn hơn ai hết, những người đó, anh thật muốn xé miệng họ!
Hạ Lan nữ sĩ có chút bất ngờ, quan sát anh vài lần rồi mới chậm chạp hỏi, “Tinh thần Dư Vấn bây giờ thất thường, anh tính thế nào?”
Không do dự, Hạ Nghị kiên định, “Con muốn chăm sóc cô ấy cả đời!” Mặc kệ là cô bị bệnh hay điên rồi, anh cũng không rời xa cô!
Đáp án này, hiển nhiên làm cho Hạ Lan rất vừa lòng.
“Tôi tìm bác sỹ lúc trước của Dư Vấn biết được một số chuyện, bệnh của con bé có tính đột phát, trong thời gian ngắn, khả năng chữa khỏi “bệnh tâm thần phân liệt” lại thấp. Bác sĩ cho rằng, với tình hình như nó, thời kỳ phát bệnh rất ngắn, là một thời kỳ tinh thần hoảng hốt, rối loạn, nếu được điều trị và khống chế đúng lúc, sau khi lành bệnh rồi thì phần lớn bệnh nhân sẽ không tái phát nữa.” Nhưng mà, mấu chốt là bệnh này nhất định phải chữa khỏi!
“Vâng.” Nghe được mẹ nói như thế, anh cũng thoáng an tâm.
Nhưng mà, anh nên chữa khỏi cho Hạ phu nhân thế nào? Anh căn bản không có nửa điểm đầu mối. Anh muốn ở lại bên cạnh chăm sóc Dư Vấn, nhưng hiển nhiên cha mẹ vợ anh rất cố chấp, sẽ không đồng ý.
“Nhưng mà, tổng kết một câu, bệnh này của con bé nói nặng không nặng nói nhẹ không nhẹ, có lẽ sẽ khỏi, có lẽ cả đời sẽ cứ như thế, con hiểu rõ rồi, có muốn ly hôn không?” Hạ Lan nữ sĩ hỏi ra mục đích của mình tối nay.
Chăm sóc có rất nhiều hàm nghĩa, có thể chỉ là giúp nhân đạo, cũng có thể từ bỏ tất cả toàn tâm toàn ý, bà muốn hỏi rõ con mình, chăm sóc anh nói rốt cuộc là thế nào?
“Không, con sẽ không đi.” Anh xiết chặt tay, kiên định lắc đầu.
Anh không ly hôn, trừ phi là ૮ɦếƭ.
Cuối cùng Hạ Lan cũng lộ ra nụ cười, con thật sự đã trưởng thành, có trách nhiệm.
“Đi đi, có những lời này của con là được rồi, hai ông bà Tống đừng mơ “bắt nạt” được chúng ta!” Hạ Lan nói rõ, “Tống Dư Vấn là người con dâu ta rất hài lòng, cho dù con bé có điên, cũng là mệnh của Hạ gia chúng ta, nó vẫn là con dâu của cả đời Hạ Lan ta!” Tính cách bà rất mạnh mẽ, số người đi vào mắt bà cả đời này không đến vài người, bao gồm cả hai cha con họ, nhưng Tống Dư Vấn bà lại rất thích!
Bây giờ không phải vấn đề anh muốn hay không, mà là nhà mẹ đẻ bên kia của Tống Dư Vấn kiên quyết muốn ly hôn.
“Con yên tâm, chỉ cần con không đồng ý, không thể ly hôn!” Hạ Lan rất tự tin.
Anh nhìn mẹ.
“Mẹ đã hỏi qua luật sư, người đăng ký xin ly hôn có một loại mà ban quản lý hôn nhân sẽ không ban thụ lí, đó là một trong hai bên đương sự bị hạn chế năng lực hành vi dân sự hoặc là không có năng lực hành vi dân sự. Bây giờ tinh thần Dư Vấn có vấn đề, đã làm mất năng lực hành vi dân sự, càng không có khả năng phân biệt và kiềm chế, mình đã chẳng thể quan tâm đến bản thân, quan tòa sẽ cho rằng, ngay cả ly hôn là chuyện gì con bé cũng không hiểu hoặc bị người xui khiến! Cho nên, quan tòa sẽ chỉ có một phán quyết, đó là “bãi án dài hạn”!” Nếu con muốn ly hôn, vậy mới khó giải quyết, bây giờ chỉ cần con không bỏ đi, cho dù Tống gia có làm ầm ở tòa án, cũng không thể làm gì!
Nghe vậy, khóe môi Hạ Nghị chậm chạp cong lên. Trong một tháng này, cuối cùng cũng nghe được một tin tốt.
“Chuyện của Thụy Thụy, mọi người cũng rất thương tâm, khổ sở, cho nên con mau chóng thuyết phục Dư Vấn, nghĩ cách sinh một đứa nữa với Dư Vấn!” Hạ Lan nữ sĩ ra lệnh cho anh.
Đứa cháu gái thông minh như thế lại chế, bà cũng buồn lắm, nhưng khổ sở lại chẳng giải quyết được gì, việc có thể làm bây giờ là nhanh chóng tìm cách giải quyết!
Sinh một đứa nữa? Anh im lặng, giai đoạn hiện nay, anh không hề nghĩ đến vấn đề này. Hơn nữa, anh nào có thể sinh một đứa nữa với Hạ phu nhân? Bây giờ cô tránh anh như rắn rết, chẳng lẽ bảo anh phải dùng ***?
“Đúng rồi, Đỗ Hiểu Văn kia con tính xử lý thế nào?” Hạ Lan cau mày hỏi.
Hiểu Văn… Anh nghẹn lại.
“Người đàn bà kia không thể giữ, đúng là đồ sao chổi mà, mỗi lần cô ta xuất hiện là chẳng có một ngày bình yên! Không có cô ta, Thụy Thụy sẽ ૮ɦếƭ sao?” Hạ Lan nói mạnh mẽ, giọng điệu tràn ngập khinh thường, “Đừng nói bước vào cửa nhà chúng ta, loại đàn bà này có xách giày cho Hạ Lan ta cũng không xứng, muốn sinh con cho Hạ gia chúng ta à, đúng là nằm mơ!” Giọng điệu cực lạnh.
“Nghiệt chủng ở bụng cô ta, con tự giác chút cho ta, lập tức bảo nó xóa đi, đừng có chờ ta ra tay!” Bà mà ra tay, cũng không phải chỉ làm ầm lên đâu!
Luôn như thế, sắc mặt dũng mãnh của Hạ Lan nữ sĩ làm cho người ta phản cảm hết sức. Nhưng mà, lúc này, anh không thể nói đồng ý.
Hít sâu, anh nhắm mắt, “Con hiểu rồi, con sẽ chia tay với Hiểu Văn.”
Không phải Hạ Lan nữ sĩ bức bách, mà là anh, muốn xuất ra thành ý với Hạ phu nhân.

Dư Vấn nhận được một phong thư chuyển phát nhanh. Người ký tên bên trên lại là Thụy Thụy.
Trái tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, Thụy Thụy viết thư cho cô? Nhưng rõ ràng Thụy Thụy ở bên cạnh cô mà. Thụy Thụy bên cạnh cô kia, lộ ra nụ cười đáng yêu, như đang cổ vũ cô. Cô xé giấy ngoài, ngoài hai chữ mẹ con, tất cả còn lại đều là ghép vần:
Mẹ, xin lỗi, Thụy Thụy lại chọc mẹ tức giận! Mẹ có thể không khóc khi giận Thụy Thụy không? Đừng khóc, đừng khóc nhé, Thụy Thụy sẽ vẽ tranh cho mẹ xem, có bức tranh này, mẹ sẽ không khóc, tha thứ Thụy Thụy không ngoan, được không?
Dưới bức thư hé ra giấy vẽ.
Mặt trên bức họa là người phụ nữ mặc váy cưới, đó là cô, trong tay ôm một bé trai mới sinh, bên cạnh cô có một người đàn ông mặc âu phục, từ kiểu tóc và nét mặt đẹp của anh có thể đoán ra là Hạ Nghị, trong tay anh đang nắm tay Thụy Thụy cười đến rạng rỡ. Phía dưới có ghi thêm một hàng chữ: Thụy Thụy đảm bảo, khi mẹ có em trai nhỏ rồi, Thụy Thụy sẽ không ăn giấm, không nghịch ngợm, Thụy Thụy sẽ yêu thương em trai.
Cô che miệng. Đứa con ngốc, vì sao không chịu chấp nhận sự thật chứ, ba và mẹ không thể có em trai nữa?
“Ông nội, ông nội, Thụy Thụy phải có em trai nhỏ!” Mỗi sáng sớm, tiếng kêu xé giọng của con gái lại vang lên trong phòng cô không ngừng.
Cô có lỗi với con gái, luôn vô tình làm vỡ tan hi vọng của nó. Trái tim nghẽn lại, đau quá.
Cô cẩn thận phát hiện, bức tranh này dày dị thường, cô nhìn kỹ, lại có hai bức họa dùng hồ dán vào nhau. Cô thật cẩn thận tách lớp dán kia ra. Phía dưới bức họa kia, là mình cô nắm tay Thụy Thụy, mà ba mặc âu phục lại ở mặt sau cùng.
“Mẹ, con chọn mẹ!” Đây là một câu cuối cùng Thụy Thụy để lại cho cô
Mẹ, con chọn mẹ? Thụy Thụy, Thụy Thụy, Thụy Thụy! Thụy Thụy của cô chọn cô? Chọn cô! Ánh sáng lóe lên, một lần lĩnh ngộ, nhập vào trong đầu cô.
Thụy Thụy của cô chưa từng bỏ cô, nó chỉ hi vọng cả nhà hạnh phúc, nên mới giả vờ chọn ba! Mà cô, cô đang làm cái gì? Bởi vì thương tâm, cô mặc Thụy Thụy đi theo ba, hy vọng Thụy Thụy có thể ૮ɦếƭ tâm. Là cô hại ૮ɦếƭ con gái, nếu ngày đó, cô nhường một bước, nhìn nước mắt của con gái, nếu ngày đó cô có thể bỏ đi kiêu ngạo, ςướק lại Thụy Thụy, Thụy Thụy của cô sẽ không phải ૮ɦếƭ!
Thụy Thụy yêu mẹ, Thụy Thụy rõ ràng rất yêu mẹ!
Đau, đau quá, đau quá.
Không thể thở, trái tim như bị móc ra, hối hận làm cho đầu như bị hàng trăm cây kim châm vào. Từng giọt nước mắt, rơi xuống bức vẽ kia, cô đau đến ngồi phịch xuống đất khóc không thành tiếng, ôm lấy đầu muốn nứt ra, đau đến xé lòng thét lớn…
Cuối cùng, không chịu nổi đau đớn và tuyệt vọng, cô hôn mê bất tỉnh.
Thụy Thụy vẫn đứng bên cạnh cô đã biến mất.
Giữa trưa, Hạ Nghị hẹn Đỗ Hiểu Văn. Đúng giờ, xuất hiện ở nhà hàng, cô đi giày đế bệt, mặc váy dành riêng cho bà bầu, cả người mang vẻ thanh nhã.
“Cuối cùng anh cũng gặp em.” Hiểu Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Về nước đến giờ, cô đã gọi vài cuộc điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn rơi vào đau thương mất con, vẫn không chịu nhận điện của cô.
Anh im lặng một lát, vẫn mở miệng: “Hiểu Văn, hẹn em ra ngoài này là hy vọng có thể nói rõ với em, quan hệ bất chính của chúng ta nên chấm dứt, anh hi vọng em có thể bỏ đứa bé.”
Cô kinh hoàng, ly nước trên bàn vì cầm không chắc mà nghiêng đổ, nước chảy thành đường, từ trên bàn rơi xuống váy cô, rơi xuống giày anh.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Hiểu Văn kinh hoảng ngồi xuống, muốn lau nước trên giày da cho nhanh, nhưng ngồi xuống rồi, lại không nén nổi nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Không, người nên xin lỗi là anh.” Anh rút giày lại, không để cô chạm vào rồi muốn nâng cô dậy, nhưng vừa mới đỡ xuống ghế, đã lập tức buông ra.
Anh nói cho bản thân, từ nay về sau, anh và Đỗ Hiểu Văn đã hết rồi.
“Vì sao vậy? Là vì Thụy Thụy, cho nên anh hận em ư?” Hiểu Văn nhịn chua xót xuống, khó chịu truy hỏi.
Là vì Thụy Thụy ૮ɦếƭ, anh không thể tha thứ cho cô? Có thật không?
Anh lại im lặng một lát, “Không phải, anh không hận em, Thụy Thụy ૮ɦếƭ là lỗi của mình anh! Chấm dứt với em, là vì anh muốn bắt đầu với Dư Vấn một lần nữa.” Về sau, ngoài Hạ phu nhân, anh sẽ không gặp người đàn bà khác.
Anh muốn bắt đầu với Dư Vấn một lần nữa? Mặt Hiểu Văn không còn hạt máu, đôi môi run không ngừng.
“Các người bắt đầu một lần nữa ư? Anh không yêu cô ta, anh ở bên cô ta lần nữa, chỉ biến thành bất hạnh cho cả ba người chúng ta!”
Anh yên lặng vài giây, sau đó, từ từ trả lời, “Không, anh yêu cô ấy.” Anh yêu Hạ phu nhân, cho dù là cuộc sống tương lai không thể hạnh phúc, chỉ bị Tra t**, anh cũng sẽ đi chung một con đường cùng Hạ phu nhân.
Anh yêu cô ta? Hiểu Văn đã bị vô vàn con dao vô hình cắm sâu vào.
“Anh yêu cô ta ư? Nào có thể, vậy còn em? Em thì sao? Anh yêu em, chẳng lẽ cũng là giả sao? Chẳng lẽ anh không còn yêu em chút nào nữa?” Cô không tin, cô không tin anh đột nhiên lại không thích cô, cô không thể tín!
Nhìn cô thương tâm tột cùng, lặng im trong chốc lát, anh mở miệng: “Anh đã từng rất yêu em, tình yêu đó bởi không có được, trước sau luôn khắc sâu trong đầu anh, cho nên, nhiều năm như thế, đã khiến anh xem nhẹ người bên cạnh kia, xem nhẹ bảy năm cùng bước đi của anh và cô ấy, tình cảm tích tũy trong hoạn nạn đồng cam cộng khổ, thật ra đã rất lớn rồi. Nó không ghi lòng tạc dạ, cho nên anh đã hồ đồ, xem thường nó! Em hỏi anh, bây giờ không yêu em chút nào ư? Nói thật ra, em vẫn ở trong lòng anh, không thể mất hoàn toàn, nhưng anh sẽ dần quên em, cho đến khi giao cả trái tim cho Dư Vấn, đó là anh nợ cô ấy, cũng là anh cam nguyện. Vì một khắc trước cơn sóng thần kia, ở trước mặt cái ૮ɦếƭ, anh đã tỉnh ngộ sâu sắc, có lẽ anh còn yêu em, nhưng tình yêu của anh với em chỉ là lắng đọng lại của năm tháng, đã sớm thành hư vô ẩn hiện. Mà Dư Vấn lại khác, sự tồn tại của cô ấy rất chân thật trong cuộc sống của anh, bọn anh cãi nhau, bọn anh gây lộn, anh tức cô ấy, cô ấy giận anh, tình cảm gây dựng từng chút trong cuộc sống, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng nó đã thành rắc rối không thể gỡ trong sinh mệnh rồi. Anh bây giờ, đã không là anh lúc trước, anh đã thay đổi, người anh muốn cùng sinh cùng tử, chỉ có thể là…
Tống Dư Vấn.” Anh kiên định nói ra ba chữ này.
Sắc mặt Đỗ Hiểu Văn càng tái nhợt. Cô nghe không hiểu, không hiểu cái gì là có lẽ anh còn yêu cô, nhưng tình yêu của anh với cô đã sớm thành hư vô ẩn hiện? Cô không hiểu đâu! Vì sao tình yêu lại thay đổi, vì sao anh lại không muốn cùng sinh cùng tử với cô, mà vì sao cô lại thành một người bị lãng quên kia?
“Em biết, Thụy Thụy ૮ɦếƭ nên anh áy náy với Dư Vấn, là chúng ta có lỗi với cô ta, anh có thể gánh trách nhiệm anh muốn, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được rồi! Em thề, em sẽ không làm loạn, em hứa, em và con sẽ không cần danh phận nào cả!” Kéo tay anh, cô đã khóc hết nước mắt, “Đừng bỏ em, đừng bảo em bỏ con, xin anh, đừng mà…”
Hạ Nghị cũng chịu khổ sở, nhưng vẫn đưa tay từ từ tách tay cô ra, “Xin lỗi, xin hãy bỏ đứa bé đi, chúng ta chấm dứt hoàn toàn.” Về sau, anh sẽ chuyên tâm làm người chồng tốt.
Hiểu Văn sụp đổ trong chớp mắt, “Nó đã được 11 tuần rồi, nó là cốt nhục của anh đấy, nó sẽ thành hình người rất nhanh, làm sao anh có thể tàn nhẫn như thế?”
Đối mặt với sự lên án của cô, anh chỉ có thể trả lời chua chát một câu, “Xin lỗi, anh không muốn có nó.” Sinh con ra sẽ dây dưa không rõ, Thụy Thụy là ví dụ tốt nhất.
Anh biết, anh rất có lỗi với Hiểu Văn, nhưng đây là lựa chọn anh nên làm. Anh đã sai lầm rồi một lần, không thể lại sai lần nữa.
Hiểu Văn không thể tin nhìn anh vững tâm như sắt, “Hạ Nghị, em hận anh!”
Anh khẽ cắn môi, “Em hận đi.” Đáp án của anh sẽ không thay đổi.
Chấm dứt với cô, anh không cần đứa con này.
Có điều.
“Em sẽ không thỏa hiệp, đây là con của em, con của anh và em! Em nhất định phải bảo vệ nó, em nhất định phải sinh nó ra!” Vừa nói, cô vừa lui về phía sau.
Anh đứng dậy, đưa tay nhưng không giữ được cô đã xoay người bỏ chạy.
Buổi chiều, Hạ Nghị đến Tống gia.
Cha vợ vừa mở cửa ra, cả giận nói: “Lại là anh?”
Hạ Nghị quỳ xuống: “Ba, xin ba cho con gặp Dư Vấn!” Đời này, anh chỉ quỳ hai lần, anh không quỳ trời, không quỳ quỷ, lần đầu tiên là anh quỳ trước di thể con gái, lúc này đây, anh quỳ gối trước mặt cha mẹ cô. “Con biết, con đã sai rất nhiều, nhưng xin ba mẹ cho con một cơ hội nữa!”
Cha vợ chẳng hề cảm động, ngược lại còn cười lạnh, “Anh biết sai rồi ư, họ Hạ kia, tôi nói cho anh biết, đời người không phải biết sai mà sửa là tốt đâu! Sai chính là sai, anh chỉ nói một tiếng sai thì có thể đưa Thụy Thụy trở lại không? Anh nói một tiếng sau thì có thể để Dư Vấn khỏe lại không? Nếu sai lầm gì cũng có thể sửa, vậy thì trên thế giới này, cần đến công lý làm gì?”
Anh bị giáo huấn đến không lời nào để nói.
“Xin cho con một cơ hội chăm sóc Dư Vấn, con xin ba đấy!” Mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, là anh có lỗi với cô, nhìn cô bị đả kích thành như thế vì cái ૮ɦếƭ của Thụy Thụy, anh cũng rất đau khổ.
“Cơ hội ư?” Cha vợ không bị cảm động, ngược lại giận đến mỉm cười, giống như nghe xong thì rất buồn cười. “Tôi hỏi anh, ngày hôm qua, là anh gửi một bức thư cho Dư Vấn sao?” Cha vợ chất vấn.
Thư của Thụy Thụy đã đến tay cô?
“Là con.” Anh thừa nhận rõ ràng, “Một nhà đoàn viên là nguyện vọng của Thụy Thụy!”
“Nguyện vọng của Thụy Thụy?” Cha vợ cười lạnh, “Tôi thấy đó chỉ là tâm tư của anh thôi!”
Anh nói không nên lời. Đúng! Là tâm tư của anh! Anh hy vọng có thể tiếp tục ở bên Hạ phu nhân, anh hy vọng được chăm sóc Hạ phu nhân, anh hy vọng cha mẹ cô sẽ không ngăn cản, không được sao?
“Họ Hạ, anh thật ích kỷ, mãi mãi chỉ biết thứ mình muốn, không biết Dư Vấn không chịu được, thứ con bé muốn là gì?” Ánh mắt của cha vợ, cực kỳ thống hận.
Anh sửng sốt.
“Anh đi đến bệnh viện với tôi, tôi cho anh trông thấy Dư Vấn bây giờ!”

Mẹ, con chọn mẹ!
Bệnh viện, Dư Vấn đang cố gắng ngủ trưa, nhưng nhắm mắt lại thỉ lại tỉnh dậy.
“Có khỏe không con? Đầu còn đau không?” Má Tống vội vàng tiến lên, đưa gối đầu đến bên công, đỡ cô ngồi dậy.
Cô không rên một tiếng, từ từ ngồi xuống. Khi má Tống đưa tay đỡ đầu cô, cô lại lúng túng, muốn tránh đi.
Tay má Tống dừng ở không trung, “Vấn Vấn, ta là mẹ con mà!” Má Tống đau lòng lặp lại.
“Vâng, con nhớ rồi.” Không phải cố ý, chỉ là cô không biết nên biểu đạt thế nào.
Cô dời ánh mắt đi, phát hiện trong phòng còn có hai người khác. Hai người đàn ông, diện mạo cũng na ná, cũng thuộc dáng vẻ đoan chính, dáng người khôi ngô, một người hơn sáu mươi tuổi, còn một người… hơn ba mươi.. chỉ là… Cô nhìn hai người đàn ông trước mắt này, họ cũng mặc rất đơn giản áo trắng sơ vin, chất quần áo khá giống nhau, nhưng cũng có chút.. kém. Chỉ là, cô sẽ không lịch sự vạch ra tại chỗ đâu, cái đó khác với giáo dục cô nhận được từ nhỏ.
Nhưng mà, rốt cuộc cô đã được giáo dục cái gì? Cô day trán có chút đau, đầu rối tung căn bản không nghĩ ra.
“Biết ta là ai không?” Người đàn ông lớn tuổi một chút hỏi cô.
“Tôi biết, ông là bác sĩ của tôi, Triệu Tuyết Minh.” Cô mặt không chút thay đổi trả lời.
“Vậy anh ta, anh ta là ai vậy?” Triệu Tuyết Minh chỉ người bên cạnh mình.
Ánh mắt Triệu Sĩ Thành phức tạp nhìn cô.
“Anh ta là Triệu Sĩ Thành, là con trai bác sĩ Triệu, cũng là bạn của tôi.” Cô trả lời như học thuộc, đôi mắt như suối nước lạnh nhìn anh, không một gợn sóng.
“Còn cô, cô thì sao?”
“Tôi là Tống Dư Vấn, Tống trong Triều tống, Dư trong dành cho, Vấn trong chiếm đoạt giang sơn.” Cô không có hứng thú trả lời.
“Trí nhớ của cô tốt lắm, đều nhớ được.” Triệu Tuyết Minh cười hiền hòa, khen ngợi cô.
“Tống Dư Vấn, lúc cô ngủ vừa rồi có nghe thấy ai nói chuyện không?” Triệu Tuyết Minh hỏi cô như thường lệ.
Vấn đề này, làm cho mày cô nhíu lại, “Có, rất nhiều.”
Có người không ngừng gọi cô là mẹ.
Có người nói thật có lỗi, anh không thể kết hôn với em.
Có người nói anh ấy yêu tôi, anh ấy không yêu cô.
Có người cười nói Hạ phu nhân ra trận, mọi chuyện đều không sợ!
Các âm thanh dâng lên từ chỗ sâu trong đầu, làm cô rất phiền, chẳng thể đi vào giấc ngủ.
Khi Hạ Nghị chạy tới, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
“Dư Vấn…” Anh kinh ngạc gọi tên cô.
Nghe cha vợ nói, cô đã khóc, khóc đến ngất xỉu, nhưng mà, vừa rồi cô nói cho bác sỹ cô còn nghe thấy nhiều việc? Cô chưa hồi phục?
Nghe giọng nói, ánh mắt cô nhìn anh. Hoang mang nổi lên trong mắt. Hạ Nghị nhìn cô không chớp mắt, cô cũng không quay đi.
“Anh là ai?” Cuối cùng cô cũng mất đi kiên nhẫn, mở miệng trước hỏi.
Hạ Nghị hóa đá trong thoáng chốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc