Một Phần Trái Tim - Chương 22

Tác giả: Đản Đản 1113

Gần đây bận rất nhiều việc. Mới đi vào hoạt động chưa được bao lâu, công việc đọng thành đống lớn, việc cần xử lý và thực hiện cũng rất nhiều.
Hạ Nghị làm việc đến kiệt sức, lại luôn vô tình nhìn ra văn phòng giám đốc đã trống trơn ở đối diện qua lớp kính cửa sổ. Hạ phu nhân vẫn không đến đi làm.
Anh bận rộn như thế, Hạ phu nhân lại rất nhàn nhã nhé! Nghĩ đến gã hôm qua đến đón cô và con gái, anh thật khó chịu. Gã kia thoạt nhìn cổ hủ mà lại thiếu muối, chắc chắn không thể hấp dẫn cô rồi? Chắc là kẻ bám đuôi bình thường thôi đúng không?
“Tổng giám đốc Hạ, có điện thoại.” Thư ký báo cho anh.
Anh nhấc máy.
“Một thời gian không gặp ông rồi, bận lắm à?” Là A Lôi bạn anh.
“Ừ, bận lắm.” Anh nói qua loa.
Nhưng.
“Bận yêu hả!” Ông bạn khó hiểu cười nói.
Yêu đương? Anh vừa nghe, cảm thấy khác thường.
“Ít vòng vo đi, có gì thì nói!” Anh thật mất kiên nhẫn.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, anh vẫn mất bình tĩnh. Nếu anh dứt khoát như thế, vậy thì, A Lôi cũng bắt đầu không khách khí.
“Ê Nghị, nghe nói ông ly hôn với vợ rồi à?”
“Ai nói?” Vừa nghe anh đã kinh ngạc.
“Hì hì, không ai bảo, nhưng chúng tôi đoán mà. Bởi vì chúng tôi nghe nói, chỉ là nghe nói thôi nhớ…” Ông bạn cười mỉa, “Nghe nói, vài ngày trước ông vô cùng hoành tráng đi ςướק cô dâu đó!”
Anh càng kinh ngạc. Sao họ lại biết? Ngày đó anh đến thẳng nhà Đỗ Hiểu Văn, không hề đến tiệc cưới, đội ngũ đón dâu còn chưa đến, làm sao ngay cả bạn bè anh cũng biết được?
“Ngày đó, có một phù dâu là em họ của ông chủ tiệm XX, còn có một phù dâu là bạn bè của chị họ Tiểu Hoa, cho nên chúng tôi có tin tức cũng phải qua mấy vòng đấy.” Không cần anh hỏi, A Lôi chủ động giải thích nghi ngờ.
Ôn Thành lớn như thế, khắp nơi đều là người quen, nếu có một chuyện “khác người” chắc chắn sẽ truyền đông truyền tây, đừng ai hòng trốn thoát.
“Cho nên, bây giờ sao rồi? Vợ ông chắc biết rồi chứ? Hai người có đánh nhau không? Ông thắng hay cô ta thắng? Tống Dư Vấn đồng ý cho ông nuôi vợ bé không? Hay là cô ta muốn làm đơn ly hôn?” Ông bạn tiếp tục truy hỏi.
Bởi vì, chuyện này đã sớm ầm lên, Tống Dư Vấn không thể không biết, mọi người cũng H**g phấn bừng bừng chờ tin tiếp theo.
Nhóm bạn vui vẻ vì được xem kịch khiến anh rất khó chịu, “Liên quan đến các người à!” Giọng anh cao lên.
“Ầy, là anh em tôi mới nói nhé, chuyện này ông làm hơi quá đấy, vài người chúng tôi cũng không có cách cho ông rồi!”
Sắc mặt anh trầm xuống, anh biết cách của mình là không đúng, nhưng mà… anh nào có cách khác!
“Dáng người Đỗ Hiểu Văn có phải rất đẹp không? Đáng để ông làm thế à?” Nhóm bạn cảm thấy hứng thú.
“Bình thường, nhưng vừa mắt tôi.” Anh không tình nguyện trả lời. Anh quen rất nhiều phụ nữ còn đẹp hơn cả Hiểu Văn, nhưng chỉ là anh thích tính tình nhu hòa của cô mà thôi.
“Như thế hả?…” Đó chính là tình yêu trong truyền thuyết.
“Nhưng, nghe nói cô ta và giám đốc Hoàng của trang sức Hồng Lan…” A Lôi cười mỉa.
“Câm miệng! Chuyện của tôi không cần các người lắm miệng!” Anh lập tức ngăn họ nói tiếp, bởi vì miệng chó nhất định không thể phun ra ngà voi.
“Được được được, chúng tôi không lắm chuyện, chúng tôi mặc kệ!” A Lôi nhún nhún vai, “Nhưng mà, tôi khuyên ông đừng đùa với lửa, Tống Dư Vấn sớm sẽ nhận ra sai lầm.”
Nhận ra sai lầm… Anh day trán, cảm thấy rất phiền.
“Còn nữa, nếu bọn ông ly hôn ầm ĩ, tài chính công ty sẽ ảnh hưởng, ông cũng biết, vợ ông rất lợi hại rồi, chẳng phải ngồi không đâu!” Bạn nhắc nhở anh, “Nếu cô ta nói đùa, chỉ sợ sẽ đùa ૮ɦếƭ ông! Đương nhiên cũng không phải ông ăn chay mà lớn!” Ông bạn cười hắc hắc an ủi anh.
“Tôi biết rồi!” Anh không kiên nhẫn muốn ngắt điện thoại.
Anh hiểu ý họ, nhưng anh căn bản không để ý điều này. Đấu với Hạ phu nhân năm năm, đây là lần đầu tiên anh tuyệt không muốn “đấu”.
“Tổng giám đốc Hạ, có một số việc muốn nói với ông.” Tài vụ bộ kế toán đến gõ cửa.
“Ngồi đi.” Anh chỉ vào chỗ ngồi trước bàn làm việc.
“Là thế này, chúng tôi không liên lạc được với giám đốc Tống, nhưng lại phát hiện động thái tài chính rất không ổn định…”
Anh ngạc nhiên.
“Cậu nói đi.”
“Mấy ngày hôm trước tiền mặt của công ty đã bị giám đốc Tống chuyển đi mấy trăm vạn.” Kế toán rất khó xử, “Công ty chúng ta bây giờ đang gặp khó khăn về tiền mặt, tuy chúng ta có thể nâng thêm tài khoản cho công ty, không đến mức ảnh hưởng đến kinh doanh của công ty, nhưng vài nét Pu't mà biến mất một khối lượng tiền lớn thì nên xử lý thế nào?”
Tiền mặt của công ty, tất cả đều ở trên người Tống Dư Vấn. Mật mã cũng chỉ có một mình cô biết.
Anh im lặng vài giây, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ bàn bạc với phu nhân của tôi, xem chi vào khoản mục nào sẽ thích hợp.”
Đuổi kế toán đi rồi, lòng anh lại chùng xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Tựa lưng vào ghế ngồi, tim anh đập mạnh và loạn nhịp mở mắt nhìn về phía trước hồi lâu, ánh mắt phức tạp. Mãi cho đến khi, điện thoại của anh vang lên.
“Anh Nghị, có… phiền đến anh không?” Ở đầu kia di động truyền đến một giọng nói dịu dàng.
“Không.” Anh thay đổi sắc mặt giả vờ thoải mái, “Hiểu Văn, có chuyện gì không?”
“Em, em muốn hỏi anh, hôm nay muốn ăn món gì?” Cô ngập ngừng, nhẹ giọng nói.
Anh sửng sốt một chút, “Anh nói rồi, mấy ngày nay anh bận nhiều việc, chỉ sợ sẽ không qua được.” Sáng hôm qua, anh vẫn để cho cô chăm sóc mình.
“Không, anh đưa Thụy Thụy lại đây?” Cô nhẹ giọng yêu cầu.
Đưa Thụy Thụy qua? Lúc này, anh hoàn toàn kinh ngạc.
“Em biết Thụy Thụy rất quan trọng với anh, em sẽ cố gắng làm tốt.” Cô dịu dàng cam đoan với anh.
Nhưng da đầu anh run lên một trận.
“Nói sau được không? Thụy Thụy còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Anh từ chối.
“…” Đầu kia di động truyền đến im lặng rất dài rất dài, sau một lúc lâu, cô mới run rẩy hỏi, “Vậy canh có tới ăn cơm không?”
“Hiểu Văn, em đang mang thai, anh sẽ mời bảo mẫu cho em, em đừng làm chuyện nguy hiểm như nấu cơm nữa.” Anh thở dài.
Anh đã nói rất nghiêm túc, mấy ngày nay anh sẽ không qua được. Anh vốn muốn chăm sóc Thụy Thụy, còn nữa… chờ Hạ phu nhân đi công tác trở về.
Cô chỉ im lặng.
“Hôm nay có buồn nôn nữa không?” Suy nghĩ một chút, anh vẫn chủ động hỏi.
Mấy ngày nay thấy cô nôn nhiều như thế, cảm thấy phụ nữ mang thai rất vất vả.
Nhớ lại cẩn thận mà nghiêm túc, khi Hạ phu nhân mang thai Thụy Thụy là tình hình thế nào, có điều, trí nhớ chỉ trống rỗng. Khi đó anh không thường về nhà, cho dù về nhà cũng là sớm đi trễ về, chung dưới một mái hiên nhưng lại gần như chẳng thấy mặt Hạ phu nhân bao giờ.
“Em nấu canh thịt bò cho anh, còn có bầu dục xào mà anh thích ăn nhất.” Cô vẫn nói một đằng, kiên trì không thôi.
Thật ra, anh đã sớm không thích ăn canh thịt bò và bầu dục xào nữa.
Hiểu Văn làm canh thịt bò quá cay, bầu dục xào lại rất ngọt, anh thừa nhận, rất nhiều năm trước, khẩu vị của mình rất nặng, vừa cay lại vừa ngọt, nhưng mấy năm nay, dưới sự ảnh hưởng của Hạ phu nhân, khẩu vị của anh đã nhẹ đi rất nhiều, hơn nữa, trong miệng Hạ phu nhân luôn gì mà ký sinh trùng, bệnh khuẩn, trùng trứng, làm hại anh bây giờ không dám chạm đến *** động vật nữa.
“Được rồi, nếu tan làm sớm anh sẽ qua.” Anh thỏa hiệp.
Nhưng khi cúp điện thoại, cảm xúc của anh lại rơi xuống đáy cốc, nhìn thoáng qua văn phòng đối diện, anh lại cảm thấy càng khó chịu.

“Cây cối ở đây rất đẹp, không khí thật trong lành.” Sau một ngày bận rộn, khi Triệu Sĩ Thành tới thăm cô, thuận tiện đi một vòng bốn phía sau đó quay lại bên cô, “Khung cảnh thanh nhã, rất thích hợp để an dưỡng sức khỏe, điều trị tâm lý.”
Thấy không ai trả lời, vừa ngước mắt, anh nhìn thấy Tống Dư Vấn đang truyền nước biển đầu giường, gương mặt xinh đẹp cười như không. Không hiểu sao tai anh lại đỏ lên.
Anh lấy nhiệt kế từ miệng cô ra, xem nhiệt độ. May mà không sốt. Bình dần vơi, anh chuyên tâm nhìn chăm chú, không nhìn đến mặt cô.
“Bác sĩ Triệu, thật ra tôi không muốn anh phải yếu ớt như thế, tôi hứa, giai đoạn này tôi sẽ không có triệu chứng uất ức đâu.” Còn điều trị tâm lý nữa, nói cứ như cô là oán phụ ý.
Anh nghẹn lại. Đã nhiều ngày không gặp cô, lòng luôn bất an, khi nhìn thấy mặt lòng bình tĩnh, nhưng rất nhiều lúc lại ngốc nghếch chẳng biết nên nói gì.
“Anh bận nhiều việc, thật ra không cần mỗi ngày đến thăm tôi.” Cô cười nói.
Thật vất vả mới bình tĩnh lại, bên tai anh lại có chút đỏ mất tự nhiên. Rất nhiều lúc, ngay cả chính anh cũng không biết mình làm sao.
“Sức khỏe khôi phục thế nào rồi?” Anh xấu hổ nói sang chuyện khác.
“Cũng được, tuy thỉnh thoảng thường choáng đầu.” Cô nhẹ giọng trả lời.
Vốn nên ra ngoài làm vài việc, ví dụ như đưa Thụy Thụy đi học, ví dụ như nạp thẻ điện thoại, lại ví dụ như liên lạc với thư ký, nhưng thể lực của cô lại không thể chống đỡ được, thật lo mình lại ngất xỉu.
Anh đặt miếng bông lên tay cô, nhanh nhẹn rút ống tiêm. Mạch máu của cô rất nhỏ, mà các y tá không thông thạo kỹ thuật thường làm tay cô chảy máu, biến cánh tay cô thành một mảnh bầm tím, mà anh đã quen tiêm cho trẻ nhỏ, dù là kỹ thuật tiêm hay rút kim cũng vô cùng tốt.
Khi còn ở bệnh viện, bác sĩ phụ trách biết được nghề nghiệp của anh rồi, liền đề nghị anh thay y tá tiêm giúp cô, để tránh lãng phí những giọt máu trân quý. Bây giờ khi cô xuất viện rồi, vẫn còn phải tiêm thuốc vài ngày, nên tự nhiên anh đến giúp.
Có điều, khi tiêm anh không cảm thấy gì, nhưng mạch máu của cô rất nhỏ, mắt thường không nhìn rõ, phải “sờ” mới có thể tìm được vị trí chính xác. Điều này làm cho anh rất xấu hổ. May mà cô tự nhiên hơn anh nhiều.
“Tốt lắm, nhiệm vụ hoàn thành, ngày mai tôi lại đến.” Anh dọn hòm thuốc, chuẩn bị đứng dậy.
“Bác sĩ Triệu, thế này, cùng ăn cơm chiều đi.” Cô gọi anh, đề nghị.
Nghe vậy, anh lắc đầu, “Không, tôi về nhà ăn.” Bình thường ngoài ít quan hệ với phụ nữ, anh chưa bao giờ ăn cơm ở nhà người khác.
Thụy Thụy ở bên tò mò nhìn mẹ một cái, lại nhìn chú Triệu, đột nhiên nhảy xuống giường, thật nhiệt tình: “Chú Triệu, chú ở lại ăn cơm đi, cháu mời chú ăn hải sản lớn nhé!”
A? Triệu Sĩ Thành có chút lúng túng. Mà Dư Vấn cũng sửng sốt một chút. Tủ lạnh trong nhà trống trơn, cho dù mời Triệu Sĩ Thành ăn cơm, cô cũng chỉ tính làm vài món thôi.
“Cháu gọi ba đi mua hải sản về!” Thụy Thụy tự ra chủ trương.
“Thụy Thụy!” Cô vội ngăn lại, nào biết, Thụy Thụy chạy còn nhanh hơn thỏ, chạy thẳng về phòng.
Nó đã phát hiện ba mẹ cãi nhau, tuyệt không thể để chú Triệu được lợi!
Hơn năm giờ chiều, Hạ Nghị còn làm việc ở văn phòng:
“Ba, ba đến mau!” Thụy Thụy hét lớn trong điện thoại.
“Thụy Thụy!” Nghe thấy giọng con gái, khóe môi anh từ từ nhếch lên tạo thành đường cong vui vẻ.
Ba và con gái đồng tâm, quả nhiên, Hạ phu nhân không thể khóa được anh.
“Mua hải sản, phải mua loại đắt tiền nhất ý, sau đó lập tức đến nhà bà ngoại nhé ba!” Thụy Thụy như một bà quản gia, miệng toàn ra lệnh.
“Nhưng Thụy Thụy à, hôm nay ba bận lắm…” Anh khó xử nhìn văn kiện đầy bàn.
Hạ phu nhân không đi làm, di động cũng không mở, toàn công ty đều đang tăng ca, hơn nữa người gõ thước cũng chỉ còn lại có mình anh. Còn nữa, quan trọng hơn là, Hạ phu nhân ngày đó nhìn anh một cái lạnh băng cuối cùng, khiến toàn thân anh run lên. Anh biết rõ trong lòng là anh đã chọc tới cô, hơn nữa, chọc đến loại này nên anh muốn trốn tránh, thuận tiện để Hạ phu nhân bình tĩnh một chút, có thể… nhận đề nghị của anh.
“Việc gì? Ba mà bận nữa là mẹ chạy theo người khác đấy nhé!” Thụy Thụy hạ giọng.
Chạy theo người khác là ý gì?
“Mẹ và chú Triệu đã sờ soạng nhau cả buổi chiều, ba thì bận nhá, tiếp tục làm việc đi!” Hừ hừ hừ, Thụy Thụy rất khoa trương.
Nghe vậy, trên mặt Hạ Nghị dần dần tắt nụ cười.
Sờ tới sờ lui? Không phải như anh hiểu chứ? Anh đang muốn hỏi rõ, nào biết con gái lại nói: “Nhớ nhé ba, Thụy Thụy muốn mời khách một bữa hải sản, trong 40 phút phải lập tức có mặt!” Không cho anh hỏi hơn một câu, Thụy Thụy đã cúp máy.
Anh tiếp tục đưa Pu't, nhưng mấy phút đồng hồ trôi qua, bản thiết kế đã lên khung, nhưng một nét cũng không viết nổi, càng đừng nói đến suy nghĩ cẩn thận. Một khi đã như vậy… Anh đứng dậy, mặc áo khoác, khi bước tới cửa vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
“Hôm nay mọi người cũng tan ca sớm đi!”
Khi chạy đến nhà bố mẹ vợ, anh không muộn một phút. Trước khi kết hôn, vì tính cách hài hước, anh rất vui vẻ với bố mẹ vợ, mỗi khi họ trở về từ Thượng Hải, không phải anh mời khách thì là bố mẹ vợ mời anh đến nhà làm khách. Nhưng sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh bước vào biệt thự này.
Sự kiện đào hôn kia khiến bố mẹ vợ có thành kiến nặng nề với anh, mà mấy năm nay, anh căn bản cũng không hao tâm đến việc tiêu tan hiềm khích lúc trước. Có lẽ, năm này qua năm khác, chờ bố mẹ vợ bình tĩnh lại, anh nên chủ động thể hiện thiện ý.
“Ba, ba!” Ở vườn hoa, Thụy Thụy ra sức vẫy tay với anh.
Vừa thấy nụ cười rạng rỡ của con gái, lòng anh liền ấm lên, giữa anh và Hạ phu nhân có sợi dây tình cảm mà mãi mãi không thể cắt đứt được, đó chính là Thụy Thụy. Cho nên dù có phạm sai lầm lớn thế nào, anh trước sau vẫn tin tưởng, cuối cùng Tống Dư Vấn sẽ không rời khỏi anh.
Nhưng chiếc ô tô đen ở cửa vườn hoa kia vẫn làm anh nhíu mày một chút, anh là người đàn ông bình thường, tự nhiên ghét việc có người ân cần với vợ anh như thế. Hơn nữa, còn diễn trước mặt con gái anh?
“Chú Triệu, chú đừng đi mà, ba cháu sắp đến rồi, mọi người cũng làm quen đi, cùng ăn một bữa cơm thôi mà chú!” Đối với việc anh giật mình rút tay về sau, Thụy Thụy vẫn quấn lấy Triệu Sĩ Thành.
Triệu Sĩ Thành tuy là bác sĩ khoa nhi, nhưng thật ra anh không biết cách chơi với lũ trẻ, anh bây giờ bị bám lấy đến mức da đầu run lên.
“Thụy Thụy, sắp sáu giờ rồi, bác sĩ Triệu phải về nhà, tốt nhất con nhanh thả tay con ra đi!” Tống Dư Vấn quát con gái.
Thụy Thụy không hề bị ảnh hưởng vẫn làm ầm ĩ, khiến cô và bác sĩ Triệu cũng xấu hổ vạn phần.
Hạ Nghị ngừng xe, cảm thấy buồn cười, “Hạ phu nhân, xin hỏi, đây là cô đang mắng con gái sao?” Giọng điệu Hạ phu nhân rõ ràng không tốt, nhưng mà tiếng nói lại có vẻ không phải.
Tống Dư Vấn từ từ ngước mắt, mắt lạnh đã dừng lại ở bóng hình đẹp đẽ tựa vào xe xem náo nhiệt.
“Anh mua hải sản, hải sản lớn!” Anh nhấc vài túi to trong tay lên cao.
Ở chợ rau không mua được đồ tươi, anh rất đơn giản, lái thẳng xe đến chợ hải sản, quét hết hải sản có chữ “to” đến đây. Đương nhiên anh mua nó cũng không rẻ.
“Oa, ba, mực ống lớn ha, tôm sú cũng to, cá hồng lớn quá, cua hổ cũng bự…” Thụy Thụy nhấn mạnh dùng vài chữ “to”, biểu hiện khá vừa lòng.
Đương nhiên, anh mua đồ này không rẻ mà.
“Bác sĩ Triệu, hay ở lại dùng cơm đi?” Tống Dư Vấn cũng không thèm nhìn tới Hạ Nghị, dưới loại tình huống này, để tránh cho Triệu Sĩ Thành xấu hổ, nhẹ giọng mời anh.
Thấy cô đứng ở cửa một lúc, bác sĩ đã dặn, sức khỏe bây giờ của cô không thích hợp đứng lâu hay lao động nặng.
“Vâng.” Tuy rất ghét ông chồng đáng trách của cô, nhưng Triệu Sĩ Thành vẫn gật đầu.
Hai người cùng vào nhà. Với sự lãnh đạm và coi thường của cô, Hạ Nghị xấu hổ nhíu mày. Thực hiển nhiên, anh bị gạt bỏ không được hoan nghênh, hơn nữa, là xuất phát từ thật lòng, tính tình Tống Dư Vấn ngang ngạnh, còn làm ra dáng vẻ không muốn đón chào kia nữa.
“Ba, không phải ba lại làm sai chuyện gì chứ? Cho nên lần này mẹ không khóa cửa đuổi ba ra ngoài nữa, mà trực tiếp chuyển đi luôn?” Thụy Thụy kéo anh xuống lặng lẽ thì thầm với anh.
Thụy Thụy có quan sát qua, tình huống lần này dường như nghiêm trọng hơn lần trước đó.
Anh mất tự nhiên, “Là…” Thế giới người lớn phức tạp, anh thật sự không thể đối diện với con gái.
Chẳng lẽ anh nói cho con gái, thật ra anh căn bản không yêu mẹ nó?
“Nhận sai đi, tranh thủ đón con về nhà sớm nữa!” Thụy Thụy vỗ đầu anh.
Cơ hội đã tạo cho ba, có nắm chắc không, phải xem ba có đủ thông minh không.
“…” Anh nên nói như thế nào? Nói mình rất cảm động? Tuy Hạ phu nhân không để sắc mặt hòa nhã cho anh xem, làm anh rất xấu hổ, nhưng anh vẫn rất cảm kích con gái.
“Bảo bối, ba yêu con nhất!” Dưới ban ngày rõ ràng, anh hôn lên khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu của con gái, làm Thụy Thụy cười khanh khách không ngừng.
Dư Vấn vào phòng đứng cạnh cửa sổ, mắt lạnh nhìn một màn này.
“Thụy Thụy rất thích anh ấy, cho dù rất nhiều lúc, anh ấy không đủ tư cách làm ba.” Nhưng con gái đi đến đâu cũng luôn tự hào về ba.
“Tôi cũng thấy thế.” Triệu Sĩ Thành gật đầu.
Thụy Thụy đề phòng những việc kia, anh cũng cảm nhận được.
“Cho nên, chuyện anh ấy đã làm, tôi không biết nên mở lời với Thụy Thụy thế nào.” Con gái là nhược điểm trí mạng của cô.
Triệu Sĩ Thành đột nhiên cảm thấy *** rất buồn, “Vậy là cô chuẩn bị…” Vì con gái, tiếp tục đi cùng Hạ Nghị?
“Bác sĩ Triệu, tôi muốn di dân.” Lời của cô, làm cho Triệu Sĩ Thành chấn động.
“Chỉ cần bỏ ra 50 đến 100 vạn đô là có thể di dân đến Mỹ, tôi chuẩn bị thuyết phục ba tôi, mở thị trường ở hải ngoại, tôi sẽ phụ trách việc này.” Dù sao cả đời cô vất vả quen rồi, chỉ cần cô tự nguyện, ba nhất định sẽ tán thành đồng ý, giơ tay hoan nghênh.
“Nhưng tôi có hơi lo lắng, tôi chưa quen thị trường Mỹ, hơn nữa hoàn cảnh cũng khác lạ để Thụy Thụy trưởng thành, tôi muốn điều tra cẩn thận, có lẽ nên xem qua tư liệu của vài quốc gia nữa…” Cô làm việc luôn lo lắng chu toàn.
Trái tim Triệu Sĩ Thành nháy mắt liền rơi xuống đáy cốc. Thì ra cô chuẩn bị đi.
“Cứ thế để từ nay về sau anh ta không gặp được con gái nữa, có phải rất tàn nhẫn không?” Anh nhíu mày.
Cô cười lạnh lùng, “Anh ấy không phải rất nhanh sẽ có một cốt nhục khác sao? Dù là anh ấy hay Thụy Thụy, chỉ cần có khoảng cách, có cuộc sống mới, có lẽ cũng sẽ quên đối phương rất nhanh! Thụy Thụy là con gái của mình tôi, tôi không hề cảm thấy mình quá đáng.” Nhắm mắt làm ngơ, có lẽ mang con gái cùng biến mất là cách tốt nhất ngăn tình cảm ba và con gái của họ.
Chuyện anh đã làm cô không thể để Thụy Thụy biết, không thể làm tổn thương con gái.
Hạ Nghị và Thụy Thụy mỗi người một tay cầm đồ ăn, tay nắm tay đi vào. Dư Vấn vội kéo tay Triệu Sĩ Thành, ý bảo đối phương giữ bí mật giúp cô. Hạ Nghị vừa vào cửa, chỉ thấy một màn này.
“Hạ phu nhân, hình như tình cảm của cô với anh bạn này không tồi nhỉ!” Anh che giấu cảm xúc khó chịu, cười như không.
Cô lạnh lùng không nói một tiếng.
“Vị tiên sinh này nên xưng hô thế nào?” Hạ Nghị giơ lên nụ cười tự nhiên, buông tay con gái ra, hào phóng bắt tay với anh.
Nếu không phải anh đuối lý trước, anh đã sớm đánh đối phương rồi.
“Triệu Sĩ Thành.” Triệu Sĩ Thành mím môi, miễn cưỡng nhạt nhẽo nắm tay anh một chút, nhưng lập tức buông ra, bởi vì có bài xích rất lớn trong nội tâm.
Triệu Sĩ Thành? Ba chữ này hình như có chút quen, nhưng Hạ Nghị không nghĩ ra đã nghe thấy ở đâu.
“Tôi là Hạ Nghị, chồng của Tống Dư Vấn.” Nói xong, anh đã muốn ôm vai Tống Dư Vấn biểu thị chủ quyền công khai, nhưng tay còn chưa chạm đến lưng cô, Tống Dư Vấn đã lãnh đạm lui xuống.
Tay anh xấu hổ dừng ở không trung, vì trước kia dù có xảy ra chuyện gì, ở trước mặt người ngoài, Hạ phu nhân cũng nhẫn nhịn nể mặt mũi anh.
“Ba, không phải ba nói muốn đưa đồ ăn cho mẹ à?” Thụy Thụy lên tiếng ở sau.
“À, đúng vậy!” Anh đưa cánh tay khác qua, để đồ ăn tới trước mắt cô.
“Cô ấy không thể xuống bếp.” Triệu Sĩ Thành ngăn lại đúng lúc.
Không thể xuống bếp?
Mày Hạ Nghị nhăn lại một đường, trào phúng nói, “Triệu tiên sinh, anh chắc chưa ăn món Hạ phu nhân nấu rồi? Hạ phu nhân nhà chúng tôi làm bếp rất giỏi!”
Triệu Sĩ Thành chau mày, không phải anh có ý này, chỉ là anh cảm thấy, sức khỏe bây giờ của cô không thích hợp làm việc nhà.
Tống Dư Vấn vẫn bất động, lạnh lùng nhìn Hạ Nghị, ánh mắt kia như nhìn một thằng hề.
Màn độc diễn này, Hạ Nghị gần như không hát nổi nữa.
“Đúng rồi, đúng rồi, sức khỏe mẹ không tốt, để ba xuống bếp! Con muốn ăn thức ăn ba làm.” Thụy Thụy kịp thời vỗ tay, lại giải vây thay ba.
“Được, để ba nấu.” Hạ Nghị xắn tay áo lên.
Anh muốn cho vị Triệu tiên sinh này biết, cái gì gọi là một nhà ba người, cái gì gọi là biết khó mà lui. Triệu Sĩ Thành im lặng vài giây.
“Thật có lỗi, tôi cảm thấy tôi không thể ở lại ăn cơm.” Lịch sự nói xin lỗi xong, Triệu Sĩ Thành không do dự, gật đầu xoay người bước đi.
Tống Dư Vấn không lên tiếng giữ lại nữa.
Hạ Nghị cảm thấy thân hình cao lớn của đối phương rất quen mắt, nhưng anh lại bỏ qua mạch suy nghĩ đó: “Hạ phu nhân, em đứng cạnh anh chỉ điểm, thế nào?” Thật ra vừa rồi anh chỉ đuổi trâu thôi, sao anh có thể làm đồ ăn này.
Cô chỉ cười lạnh. Sau một lúc lâu.
“Hạ Nghị, anh thật sự không quen anh ấy à?” Cô cuối cùng cũng hỏi.
Hạ Nghị lắc đầu. Bạn bè cô, anh không biết, không ngạc nhiên chứ?
“Chi bằng anh gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu Văn một chút, hỏi vị hôn phu của cô ta tên là gì?” Cô lạnh lùng đề nghị.
Anh đông cứng lại trong nháy mắt.
“Không ăn, không có hứng.” Cô xoay người liền lên tầng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc