Một Phần Trái Tim - Chương 17

Tác giả: Đản Đản 1113

Mấy ngày nay, không khí lạnh đột kích, cảm sốt cũng đến rào rạt.
“Hắt xì”
Triệu Sĩ Thành lấy khăn tay che mũi, lại hắt xì một cái. Trong phòng truyền dịch, dựa lưng vào ghế… “Hắt xì” Có người cũng hắt xì.
Anh dựa vào ghế, híp mắt lại, vì hai má hơi hồng, có chút nóng. Cô cũng thế, mệt mỏi day trán, cả người mê man. Khiến cô có cảm giác hồ đồ, đó là kết quả xét nghiệm cầm trong tay kia.
“Tiểu thư, tôi rút kim giúp cô.” Y tá vừa đi đến, thấy bình dịch không tốt, bước đến trước mặt cô.
“Cám ơn.” Cô vươn tay ra.
Động tác rút kim của y tá rất nhanh, cô dùng miếng bông gìm kim, cầm lấy túi da, lại xoa trán rồi vội mở bình. Cô bận nhiều việc muốn ૮ɦếƭ, giờ lại sắp đến giờ đón Thụy Thụy.
Y tá cũng đến phía sau rút kim giúp Triệu Sĩ Thành.
Anh vừa mới đi vài bước, chợt nghe thấy, “Tống Dư Vấn, vị nào là Tống Dư Vấn?” Cô y tá hắng giọng gọi.
Tống Dư Vấn? Tên này rất quen.
“Có chuyện gì không?” Anh nhớ tới ai đó, chủ nhân của tên này quen vợ chưa cưới của anh.
“Anh là chồng cô ấy? Thuốc và kết quả xét nghiệm của cô ấy ở đây!” Thấy có người phản ứng, cô y tá bận rộn bất chấp mọi thứ đưa giấy xét nghiệm vào tay anh.
“Tôi không phải…” Không kiên nhẫn nghe anh giải thích, y tá đã bận rộn tránh ra.
Cái này, xong rồi! Làm sao bây giờ? Việc cấp bách, bản năng nghề nghiệp làm cho anh xem qua thuốc một chút, xem có quan trọng không. Là một ít vitamin, thuốc bổ thai, còn có vài thuốc bổ khác và giấy xét nghiệm.
Anh nhìn một chút, đường máu và sắc tố vô cùng thấp, trách không được bác sĩ lại kê nhiều vitamin như thế. Còn có kết quả xét nghiệm cuối cùng là… A!
“Bác sĩ Triệu.” Có người gọi anh.
Anh ngẩng đầu, một phụ nữ vô cùng xinh đẹp đoan trang đã đứng trước mặt anh. Anh không nhận ra nhưng hiển nhiên là đối phương quen anh.
“Bác sĩ Triệu, y tá nói trên tay anh cầm đồ của tôi.” Tống Dư Vấn mỉm cười mở miệng.
Vừa rồi khi đi ra ngoài cửa, cô liền nhận ra mình quên đồ, quay đầu hỏi mới biết được có người bị hiểu lầm là chồng cô, vì thế thuận tay giữ đồ của cô.
Thấy vẻ mặt anh dường như có chút mờ mịt về cô, Dư Vấn lập tức lại mở miệng giới thiệu bản thân, “Tôi là Tống Dư Vấn.”.
Triệu Sĩ Thành không nhớ rõ dung mạo của cô, cho nên, vừa nghe thấy tên cô, anh nhất thời cảm thấy khá xấu hổ. Giống như hồi bé bị đứa bạn lôi lên cây hái trộm quả, kết quả kẻ trộm chạy mất, anh lại xấu hổ bị người trông coi bắt được tại trận. Không phải anh cố ý giữ đồ của cô.
“Tống tiểu thư, trả lại cho cô.” Bởi vì rất xấu hổ, vốn còn chỉ điểm đỏ mặt, lúc này hơi nóng đã lan cả đến lỗ tai.
Đặc biệt, vừa rồi anh không nên xem đơn xét nghiệm của người khác, không ngờ lại là cô…
Riêng tư bị nhìn trộm, cô lại không lộ vẻ kích động, không có hứng bắt nạt người thành thật, chỉ bình tĩnh cho đơn xét nghiệm vào túi, cầm thuốc vào tay.
“Bác sĩ Triệu, anh cũng bị cảm à?” Dư Vấn biết cách xem sắc mặt, lập tức chuyển đề tài.
Thấy mặt anh đỏ hồng, tình hình còn xấu hơn cả cô.
“Vâng.” Anh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà Tống tiểu thư không giống cụ bà khí thế ép người trước kia, không chỉ hỏi này hỏi nọ, còn nói muốn đưa anh đến đồn cảnh sát, làm hại anh mất mặt đến muốn ૮ɦếƭ.
“Tôi tưởng là bác sĩ Triệu anh cũng không hay dùng thuốc kháng sinh.” Mày cô chau lại.
Chủ nghĩa đàn ông, nói một đằng làm một nẻo ha! Mỗi lần Thụy Thụy đi khám, anh luôn nhắc đi nhắc lại không được lạm dụng kháng sinh cho trẻ nhỏ, liền không lưu tình phê bình cô vài bận.
“Tôi bị cảm quá nặng, nếu không khỏe nhanh sẽ lây bệnh cho bọn trẻ.” Anh nhíu mày, nghiêm túc giải thích.
Ai cũng hâm mộ bác sĩ có địa vị xã hội cao, thu nhập tốt, nhưng thật ra chất lượng cuộc sống của bác sĩ không được như ý lắm. Chẳng hạn như anh, từ nhỏ đến lớn, có bệnh anh cũng chỉ chịu đựng, lớn lên thì khỏe mạnh hơn. Sau khi làm bác sĩ, ngược lại có cảm hay sốt, không còn cách khác phải dùng thuốc mạnh cho mình trước, rồi dần dần hệ thống miễn dịch cũng kém đi nhiều.
Anh nghiêm trang giải thích như học sinh tiểu học trả lời giáo viên như thế làm Dư Vấn cảm thấy buồn cười. Tâm tình u buồn vừa rồi giảm đi đôi chút vì đơn xét nghiệm kia.
Hiện tại, lại nghiêm túc xem xét bác sĩ Triệu, hôm nay anh lại mặc áo trắng quần âu, thật làm người ta có cảm giác bảo thủ! Làm bác sĩ đúng là đáng thương, không có thời gian giải trí, cũng không có thời gian cho mình, làm lãng phí cả dáng người và dung mạo này!
“Tống tiểu thư, số điện thoại của cô là bao nhiêu?” Triệu Sĩ Thành hỏi.
Anh muốn mời cô ăn cơm, nhưng mà, hoàn cảnh hôm nay của họ không thích hợp để dùng cơm.
Suy nghĩ một chút, “Cầm giúp tôi.” Dư Vấn giao đồ vào tay anh, sau đó lấy di động trong túi ra.
Nhìn ngoài túi thuốc trong tay còn có một nửa chiếc bánh nếp lạnh, Triệu Sĩ Thành cay mày. Đây là đồ ăn sáng của cô ư? Giờ đã là bốn giờ chiều rồi. Chẳng trách ở giấy xét nghiệm đường huyết thấp như thế. Anh không thích người không có trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, bây giờ cô là người đặc biệt, thật vô trách nhiệm!
“Số của anh là bao nhiêu?” Cô hỏi.
Triệu Sĩ Thành nói ra số riêng của mình. Cô mở di động, sau đó ấn dãy số của anh, di động trong túi vang một tiếng, cô ngắt máy, họ giờ đã có cách liên lạc với nhau, không tính là người lạ nữa. Nhưng cô biết mình sẽ không chủ động tiếp cận anh giống trước kia. Bởi anh là vị hôn phu của Đỗ Hiểu Văn, cô sẽ tránh cho phiền toái xảy ra.
“Lần gặp mặt tiếp theo cô hãy nói tên mình nhé.” Anh cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn nói, “Tôi có thể không nhớ ra cô.”
Dư Vấn cảm thấy bất ngờ, “Bác sĩ Triệu, thì ra anh mắc chứng mù mặt!”
Chẳng trách chẳng trách, cô đã sớm hoài nghi khả năng này!
“Vâng, ba tôi mắc, tôi di truyền từ ông!” Dù là sinh đôi, anh cả anh lại không bị như thế.
“Vậy anh nhận ra người quen bằng cách nào?” Dư Vấn cảm thấy có chút hứng thú.
Bị lạc trong gương mặt nhiều người, có cảm thấy sợ không? Khác với anh, trí nhớ của cô rất tốt, thỉnh thoảng người qua đường lướt qua cũng có thể nhớ kỹ gương mặt.
“Bằng cảm giác và kiểu tóc.” Thật ra, anh cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, đối với người quen, chẳng hạn như người trong nhà, anh cũng nhớ được.
“Vậy nếu thay đổi kiểu tóc thì sao?” Dư Vấn nói ra trọng điểm.
Triệu Sĩ Thành thấy khó khăn. Nói thật ra, nếu Hiểu Văn thay đổi kiểu tóc, anh không tin có thể lập tức nhận ra cô. Cho nên mới nói, anh hận không thể gắn lên иgự¢ mỗi người một tấm biển tên.
Dư Vấn nở nụ cười, “Bác sĩ Triệu, anh thử nhận qua mắt của mọi người đi.”
Nhận qua mắt của mọi người? Anh và Hiểu Văn khi mới quen, anh quả thật chỉ nhìn vào mắt cô, mắt của Hiểu Văn không trang điểm, dịu dàng điềm tĩnh, mang theo ưu thương thản nhiên.
“Ví dụ như, màu mắt của tôi rất hiếm, là màu hổ phách đấy.”Rất ít người có màu mắt như cô, ngay cả Thụy Thụy của cô cũng không di truyền màu mắt xinh đẹp này.
Triệu Sĩ Thành nghe vậy, nhìn về phía mắt cô. Lông mi đậm mà cong, uốn trên một đôi mắt vô cùng đẹp, rất có thần, ngập tràn kiên nghị và kiêu ngạo. Triệu Sĩ Thành run sợ một chút.
“Vâng, nếu rảnh thì liên lạc, giờ tôi muốn đi đón Hiểu Văn.” Anh cười nhẹ, khôi phục dáng vẻ như thường.
Mặc dù sốt nhẹ, nhưng không thể đến Nghiễm Châu với Hiểu Văn, anh đã đáng trách rồi, hiện tại nếu thân thể thoải mái sẽ chắc chắn đến sân bay đón cô ấy.
“Được, tạm biệt.” Dư Vấn thẳng thắn, vẫy vẫy tay nói lời từ biệt.
Đến tối Hạ Nghị mới về nhà. Khi mở cửa, lần đầu tiên lại có cảm giác e sợ gia đình, anh chột dạ.
Nghe tiếng mở khóa, Thụy Thụy buông điều khiển tivi, lao đến như chú cún con, “Ba, cuối cùng ba đi công tác về!”
Anh ngồi xuống ôm lấy Thụy Thụy, Thụy Thụy ôm chân anh lắc không ngừng, “Ba, có mua quà cho Thụy Thụy không?”
“Ừ, có.” Anh gật đầu.
“Đã về rồi à?” Dư Vấn đi ra khỏi phòng gật đầu với anh,
“Ừ.” Không hiểu sao anh cảm thấy rất căng thẳng rất áp bức.
“Tắm rửa xong thì đi ăn cơm, cơm tối vẫn để phần anh đấy.” Nét mặt cô vẫn thản nhiên như thế.
Chẳng hiểu sao anh cảm thấy như cô đã gầy đi một chút.
“Sức khỏe em không tốt à?” Anh chủ động hỏi, dáng vẻ cô đứng như bị say vậy.
“Ba, ba ra ngoài mấy ngày, mẹ bệnh thảm lắm, không phải sốt thì bị cảm, hôm nay còn phải đi truyền nước, rất đáng thương đó!” Thụy Thụy ςướק tiếng trả lời, nói rất khoa trương, hận không thể để ba biết mẹ nhớ ba nhiều lắm đấy! Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Hạ phu nhân… Em không sao chứ?” Anh cười gượng lại hỏi.
Thật sự bị bệnh ư? Cô vợ khỏe như siêu nhân của anh lại bị bệnh.
“Không có việc gì, giờ đang bị dịch mà.” Quả nhiên, cô nhẹ nhàng bâng quơ.
Suy nghĩ một chút, “Lát nữa em đến phòng anh, em có chuyện muốn bàn với anh.” Về kết quả kiểm tra sức khỏe của cô, tuy cảm thấy việc có nói cho anh hay không không quan trọng, việc này cô có thể giải quyết một mình, nhưng chuyện giữa hai vợ chồng, nếu cô lén quyết định sợ về sau biết được anh sẽ giận.
Anh vừa về nhà đã bàn chuyện công ty với anh? Quả nhiên là nữ vương mà! Nhưng không sao, mấy ngày nay ở Nghiễm Châu, anh đã làm gọn hết công việc rồi.
“Thụy Thụy, con xuống trước đi, trên người ba bẩn đó.” Tay cô vươn ra muốn bế con gái.
Bẩn, chữ này khiến anh hết hồn.
“Hạ phu nhân, sao trên người anh lại ô uế chứ?” Anh cố ý nhíu mày, muốn cười một tiếng cho qua.
Dư Vấn nhìn anh một cái, cảm thấy anh kỳ kỳ quái quái. Quen anh hơn mười năm, lần đầu tiên thấy anh chột dạ như vậy.
“Con muốn quà, con muốn ba bế!” Thụy Thụy ôm cổ anh, vui sướng nhảy cẫng lên.
Sự chú ý của Dư Vấn bị hấp dẫn, cô ôm Thụy Thụy ngăn không cho Thụy Thụy quấn lấy anh.
“Ba con mới về từ bên ngoài, trên người có rất nhiều vi khuẩn, chờ ba tắm thay đồ xong sẽ bế con nhé!”
Thì cô ra cô ám chỉ việc này. Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng vào phòng. ૮ởเ φµầɳ áo, ném xuống đất theo thói quen, anh bước vào phòng tắm.
Nước lạnh phun ào ào xuống đầu, anh lau qua mặt.
૮ɦếƭ tiệt, anh lại hối hận! Sáng nay, một khắc tỉnh lại trên giường anh đã hối hận.
Hành trình đến Nghiễm Châu, anh vốn căn bản không ngờ sẽ phát triển thành như vậy! Tận tình triền miên, say mùi hương dịu dàng, tiếc nuối cuối cùng cũng viên mãn.
Có điều, khoái cảm thân thể chỉ ngắn ngủi, lưu lại muôn vàn suy nghĩ phức tạp chẳng rõ trong lòng, chẳng đuổi đi được. Rõ ràng đã chuẩn bị làm ông chồng tốt, ý chí của anh lại quá yếu ớt, khiến sự tình trở nên quá phức tạp.
Điều này làm cho anh thật sự rất muốn xoay người bỏ chạy theo bản năng. Đây là điều xấu xa của đàn ông.
Song đó là Hiểu Văn, là người con gái khiến anh yêu đến đau lòng. Chia tay với Hiểu Văn ở sân bay, trơ mắt nhìn cô bị chồng chưa cưới đưa đi, chuyện đến bước này, thật sự từ nay về sau hai người trời nam đất bắc, coi như chưa từng xảy ra gì cả ư?
Cuối cùng cô chỉ nhìn vào mắt của anh, khiến tim anh thắt lại.
Nhưng nháy mắt vào cửa kia, khi Hạ phu nhân nhìn đến mắt anh lại thấy lo sợ. Anh hình như sắp bắt đầu trả giá vì mình nhất thời †ïηh †rùηg nhập não.
“Ba tắm xong rồi.” Xác định đã cọ rửa sạch sẽ mùi của Hiểu Văn trên người, mặc quần áo vào rồi bước ra phòng tắm, anh lập tức tìm con gái.
Thụy Thụy đang ăn kem, loại mini rất đáng yêu..
“Này, Hạ phu nhân, em không quản con à?” Anh ngồi xuống sô pha, cách vị trí của cô khá xa.
“Anh thử quản xem.” Cô lườm anh một cái.
Thụy Thụy trưởng thành sớm hù ૮ɦếƭ người, bướng bỉnh khiến người ta muốn điên mất, hoàn toàn là hợp thể tính cách của cô và anh.
Cô hết cách với con gái, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là đáp ứng các yêu cầu của con.
“Ba!” Con gái nhảy vào trong lòng anh.
“Ừ?” Anh bây giờ sạch rồi, có thể ôm con gái chứ.
“Quà đâu ba!” Con gái đưa tay qua anh.
“Có đây!” Anh bế con gái đứng dậy, lấy túi từ vali ra.
Bên trong có bộ siêu điều khiển xe.
“Woa!” Thụy Thụy vui sướng mà nhảy cẫng lên.
Lập tức, nó nhảy khỏi lòng Hạ Nghị, ngay cả ba cũng không cần, ngồi xuống vui vẻ bắt đầu nghịch món đồ chơi mới của nó.
“Hạ phu nhân.”
“Vâng?” Cô ngước mắt, không hiểu vì sao anh bỗng gọi cô.
“Đây tặng cho em!” Anh ra vẻ tự nhiên, đưa một chiếc hộp hình chữ nhật lại.
Cô hiểu ý nhận lấy. Mở ra vừa đã thấy một chiếc ví da.
Ở trong sân bay Nghiễm Châu, cô đã nhìn thấy chiếc túi da này. Lúc ấy muốn mua, nhưng vì muộn giờ chỉ có thể bỏ qua. Không ngờ, anh lại mua đúng chiếc này.
Đây không làm cô bất ngờ, cô bất ngờ chỉ là, đã hơn năm năm anh không tặng quà cho cô rồi. Hôm nay có bão sao?
“Cám ơn, em rất thích.” Không bộc lộ ra vẻ bất ngờ, cô bình tĩnh đóng hộp lại.
Cô thật sự thích ư? Sao chẳng có chút biểu hiện nào thế? Có chút thất vọng, nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa.
“Anh đi ăn cơm, em đi giặt quần áo.” Cô đứng dậy.
Này, anh đã ăn ở máy bay rồi! Anh muốn nói thêm vài câu với cô mà! Muốn kháng nghị, song lời nói lại nghẹn ở cổ.
Mở cửa phòng của anh, Dư Vấn vội vàng đi vào, bởi vì gương mặt nóng rần lên. Vợ chồng nhiều năm, sao lại có những thứ văn vẻ này chứ? Trong phòng tắm, cô phân loại quần áo giúp anh, một số cho vào máy giặt, một số mở vòi nước chuẩn bị giặt. Bên cạnh quần áo là đồ lót, vì suy nghĩ cho sức khỏe cơ thể, cô chưa bao giờ ném đồ lót của anh vào máy giặt cho dù quan hệ của họ có kém đến đâu.
Khi chuẩn bị ngâm áo của anh vào nước, động tác của cô ngừng lại. Bởi vì trên áo của anh có dính một sợi tóc dài, tóc đen thẳng tắp dịu dàng. Dư Vấn cầm sợi tóc dài kia lên, híp mắt lại.

Chín giờ tối, con gái đang ngủ, cô lại đẩy cửa phòng anh ra lần nữa.
“Có chuyện gì muốn nói với anh mà nghiêm túc như thế?” Anh ra vẻ cười hì hì.
Không phải chứ, đã một thời gian Hạ phu nhân không tìm người theo dõi anh rồi. Không phải là phát hiện ra chứ! Hạ Nghị, mày bình tĩnh đi!
“Không đâu chỉ là công chuyện thôi, ngày mai chúng ta sẽ bàn sau.” Nét mặt cô thật nhạt.
“Vậy…” Anh lại muốn tiếp tục lộ ra nụ cười gian.
“Em muốn anh.” Nhưng lại bị cô cắt ngang.
Anh ngây dại vì cô đột nhiên thổ lộ. Chợt, không biết làm sao, cô đã ngồi xuống bên giường anh, gương mặt luôn bình tĩnh thản nhiên lộ ra nụ cười thật dịu dàng khiến trái tim anh đậm mạnh vài nhịp.
“Anh có muốn em không?” Nụ cười của cô rất đẹp, vẻ đẹp chưa từng có.
Hạ Nghị nhìn đến ngây người. Quen cô hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu của phụ nữ. Thì ra, Hạ phu nhân không phải chỉ có một mặt lạnh lùng? Cô cũng biết làm nũng? Làm sao có thể!
“Hạ, Hạ phu nhân…” Ngay cả người nhiều năm tình trường như anh cũng sẽ hoảng hốt.
Đặc biệt, nút áo anh đã bị cởi ra, cô nhẹ nhàng lướt theo xương quai xanh của anh. Hạ Nghị cảm thấy tim đập lên tận cổ. Cả người lập tức chột dạ lại…
Cô từ từ di chuyển xuống, môi chạy trên người anh. Nhiệt độ cơ thể cô rất cao, độ ấm của môi cũng rất lớn.
Cả người anh cũng bắt đầu nóng lên theo. Tay cô còn làm bừa không ngừng trước иgự¢ anh. Tất cả nút áo của anh bị cởi ra. Cô bất động, mắt dừng trước иgự¢ anh thật lâu.
Anh bị nhìn có chút mất tự nhiên, “Khụ, Hạ phu nhân, em muốn gì?” Anh bắt lấy tay cô trêu đùa.
May mà anh đã kiểm tra qua, Hiểu Văn nhu mì, sẽ không cào loạn trên người anh như mèo hoang, lại càng không bảo thủ đến mức chẳng biết cái gì gọi là ô mai.
“Không, hôm nay sức khỏe em không tiện.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Có tháng? Anh đoán không sai thì là ngày này. Hiểu nhưng nếu cô cũng không tiện, vì sao còn ra sức khiêu khích anh như thế?
“Nhưng em có thể dùng khác cách lấy lòng anh!” Cô lại cười nhạt.
Cách khác??? Anh đang muốn nói gì đó, đã quá trễ, ngón tay nhỏ nhắn trêu chọc của cô đã rời xuống dưới, lớn mật chạm vào trung tâm Dụς ∀ọηg lửa nóng của anh.
Anh phun một hơi lạnh vì động tác của Hạ phu nhân. Mười ngón tay đưa đến miệng, không ngừng nhảy múa linh hoạt. Hạ phu nhân, đây là học ở đâu?…
Hạ Nghị ngâm một tiếng, một trận tê dại sảng khoái đã lan đến sống lưng… Bàn tay cô cũng đã “giao nộp” thủy triều ấm áp cho anh.
“Ngủ đi, em về phòng.” Cô đứng dậy, thần sắc đã khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Hạ Nghị cảm thấy mất mặt lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Muốn ở lại không…” Câu nói của anh còn chưa hết cô cũng đã không quay đầu rời phòng.
Ặc. Cứ như vậy? Cũng chẳng nhiều lời một câu? Lúc lạnh lúc nóng, anh bị cô làm điên mất rồi!
Cô đi ra phòng rất nhanh, vài bước cuối cùng, như là chạy vậy. Chạy đến toilet, cô khóa cửa vào.
Dưới ánh sáng cô mở lòng bàn tay mình ra, nhìn cẩn thận, chất lỏng màu trắng kia không nhiều lắm, rất trong, không hề dính. Đây đã chứng minh sự thật, anh đã tìm phụ nữ ở Nghiễm Châu!
Dư Vấn muốn cười, nhưng nhìn mình trong gương, sắc mặt trầm lại đáng sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc