Một Phần Trái Tim - Chương 11

Tác giả: Đản Đản 1113

Nghe vậy, các phu nhân cũng nở nụ cười.
“Đúng rồi, tôi và chồng tôi cũng thế này, mọi người cứ chơi đi, không ai động đến ai!” Vương phu nhân tiên phong lại vặn vẹo cái ௱ô** béo của mình.
Mà Dư Vấn cúi đầu, thật có lỗi phủi bụi đầu gối cho “Hoàng tử bờ cát”. “Hoàng tử bờ cát” rất cảm động, mặt đỏ lên cầm chặt tay cô, thấy cậu đáng yêu như vậy, Dư Vấn không nhịn được cúi đầu, dùng môi khẽ chạm vào khuôn mặt cậu.
Sắc mặt Hạ Nghị cũng xám ngắt. Đây là anh bị Hạ Phu nhân cắm sừng ngay trước mặt sao? Nhưng tình cảm vợ chồng chúng tôi nguội lạnh lâu rồi, cứ chơi bình thường đi. Thật hay, mẹ nó thật hay!
“Hạ phu nhân, không ngờ cô cũng thích trẻ con nhỉ!” Anh không giận ngược lại còn cười, dựa vào sô pha lành lạnh nói: “Hạ phu nhân, năm nay cô bao nhiêu rồi? Cũng gần ba mươi đó, xin cô già thương xót, buông tha cho mầm non của đất nước đi!”
Cô bị châm chọc nghiêm trọng nhưng vẫn yên lặng, tiếp tục nắm tay “Hoàng tử bờ cát” cùng cậu ngồi xuống sopha.
“Đúng rồi, phụ nữ già đúng là thích những nhóc trẻ hơn tuổi mình.” Yêu thương vuốt tay “Hoàng tử bờ cát”, cô thản nhiên cười.
Anh thật muốn đập nát cái bàn tay kia! Hơn nữa thằng nhóc kia còn dám đỏ mặt, mẹ nó, tám đời chưa từng bị phụ nữ chơi à?
“Nếu già rồi thì phải chịu, non như thế cô có gặm được không?” Khóe môi anh lại hiện lên giọng mỉa mai.
“Chị Tống không già…” Tiếng phản bác bỗng vang lên trong tiếng nhạc ầm ĩ.
Thằng nhóc này không hiểu quy luật giang hồ à? Vợ chồng người ta cãi nhau, nó chen miệng vào làm gì? Hơn nữa, vợ anh có già hay không thì anh rõ chứ? Tuy mấy năm nay không để ý đến Tống Dư Vấn, nhưng cô là người phụ nữ xinh đẹp, điểm này anh chưa bao giờ phủ nhận! Cho dù khá tức giận nhưng Hạ Nghị vẫn không nổi cáu.
“Cám ơn, thì ra tôi còn chưa già, cảm ơn cậu cho tôi tự tin.” Cô mỉm cười chân thành với “Hoàng tử bờ cát”.
Cô mới 29 tuổi, có đôi khi lại cảm thấy mình không bằng cả bã đậu. Ngồi trong tòa thành hôn nhân này, làm trái tim cô nhanh chóng già nua, héo rũ.
Đóng phim à! Họ rốt cuộc muốn đưa tình bao lâu đây? Hạ Nghị nhếch chân lên, thờ ơ lạnh nhạt.
“Hạ phu nhân, tôi cảm thấy ánh mắt của cô không tốt nhỉ.” Anh vuốt cằm Khêu g** của mình.
Cô nhíu mày, “Giải thích thế nào?”
“Kỹ thuật trên giường của anh bạn này rốt cuộc có được hay không?” Anh chậc chậc lắc đầu, “Đi ra ngoài chơi, chọn đàn ông không phải chỉ chọn bề ngoài, còn phải chọn dáng người, chọn thể lực, chọn kỹ thuật giường chiếu!” Nếu anh là cô, muốn đùa đương nhiên phải đùa với loại Wild hăng hái này.
Chọn một đứa bé không hiểu chuyện là có ý gì. Vừa thấy đã biết, cô là người vợ tốt bình thường không thường đi chơi đùa.
“Hạ tiên sinh, anh tưởng mình đang chào hàng à?” Lúc này cô nở nụ cười, nhưng cười đến rất lạnh.
“Hôm nay là mùng 1, nếu em cần sinh lý, chỉ cần giờ em ngoan ngoãn về nhà, tôi sẽ để cho em bay luôn.” Anh nhún nhún vai, rất rộng rãi nói. Cho nên, anh cũng đáp ứng thực hiện nghĩa vụ, họ có thể về nhà, không nên lãng phí thời gian đấu chọi gay gắt ở đây chứ?
“Đáng tiếc, tôi không còn hứng thú với cỏ già như anh nữa, giờ tôi lại thấy hứng thú với đàn ông có kinh nghiệm không phong phú!” Cô cố ý cười lạnh.
Anh nhíu mày. Cô thiếu não à?
“Một tay chơi như anh tự cho là kỹ xảo trên giường rất cao, cũng có cảm giác rất thành công đối với phụ nữ, đúng không?” Vừa nói cô vừa khẽ đưa tay vuốt lên vành tai nóng dần của “Hoàng tử bờ cát”, dường như cô khá vừa lòng đứa trẻ này.
“Hoàng tử bờ cát” thẹn thùng lại đưa TL cho cô. Tống Dư Vấn nhận thuốc, liền mở miệng hút một hơi, cảm giác tê dại vào đầu lưỡi, cô mới nhớ ra loại thuốc này không tốt cho sức khỏe. Nhưng một hai hơi cũng không sao? Loại thuốc này cũng có thể làm người ta quên đi rất nhiều buồn phiền, quên đi tất cả quan hệ máu thịt, giá người dù thế nào cũng không thể sụp đổ!
Cô lại mở miệng, ngửa đầu, nhắm mắt lại, mặc cả người lơ lửng trong cảm giác. Ý nghĩ tỉnh táo, thân thể cũng rất nhẹ, cuối cùng cô cũng biết những phụ nữ cô đơn vì sao lại thích hút loại này.
Dư Vấn vừa hút vừa miễn cưỡng tựa vào lòng “Hoàng tử bờ cát”. Hạ phu nhân đã lâu không *** rồi, trước kia hai người cùng làm dự án, anh khi mất đi cảm tính sẽ rất dữ dằn, mà Dư Vấn khi đó cũng chỉ “sa đọa” cùng anh, thỉnh thoảng lại ***. Nhưng mà, sau khi có Thụy Thụy, đây là lần đầu tiên anh thấy cô chạm vào TL.
Anh không phát hiện ra chuyện khác thường, bởi vì hai người trước mắt không kiêng nể gì tán tỉnh nhau, làm cho anh đã sớm nắm tay thành quyền. Tự dạy mình? Thì ra Hạ phu nhân, thật sự chuẩn bị cắm sừng xanh lên đầu anh!
“Hạ phu nhân, nếu cô cảm thấy hứng thú với đàn ông có kinh nghiệm không phong phú, vậy năm đó sao cô có thể mê cỏ già như tôi?” Anh cười đến thực châm chọc.
Năm đó, tuy rằng anh uống rất nhiều R*ợ*u, nhưng nếu cô nói dừng, anh cũng tuyệt đối không chạm vào cô. Anh nhớ rõ, khi anh tùy ý rong ruổi trong cơ thể cô, cô rõ ràng rất đau nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại anh. Nếu anh không nghĩ sai, năm đó chắc cô mến anh đã lâu, rất yêu anh từ trước đó.
“Mắt có gỉ kìa.” Cô thản nhiên đáp lại.
Gỉ? Cơn tức thiếu chút nữa xông lên đầu, cả người anh sắp nổ rồi!
“Hạ Thiếu, cùng chơi đi.” Bà già Trần phu nhân vẫn im lặng kia lại đến ngồi lên đù* anh.
Vừa rồi quan sát hành động của vợ chồng họ, đúng là tình cảm không tốt lắm.
Anh nhíu mày. Cùng chơi? Làm ơn đi, anh muốn chơi cũng là chơi với các cô bé, anh với mấy bà *** đến bụng này thì chơi cái gì? Anh có bị sét đánh đâu!
Anh ghê tởm đẩy đối phương ra, nào ngờ, Trần phu nhân vuốt lên cánh tay vạm vỡ của anh, “Chỉ cần chúng mình qua một đêm, đừng nói toàn bộ quảng cáo của tập đoàn XX sang năm của em sẽ do Nghi Vấn anh phụ trách, cho là là ký ba năm em cũng không thành vấn đề!” Tống Dư Vấn đúng là chẳng thông minh, ngàn dặm xa xôi đến Nghiễm Châu bàn chuyện làm ăn, cùng họ lên núi đao xuống biển lửa, thật ra còn không bằng trực tiếp đẩy ông chồng đẹp trai của cô ra cho họ ngủ một đêm, đảm bảo mọi người đều vui vẻ ký hợp đồng này.
Mẹ nó, shit! Anh là ai cũng có thể chơi à?
Anh ngoài cười nhưng trong không cười hưởng ứng, “Thật không đúng dịp, tôi là người ít nguyên tắc, cũng không muốn lại xảy ra bất hòa với khách hàng!
“Nếu, tôi giúp cậu ký vài hợp đồng nữa thì sao?” Trần phu nhân nguyện ý tăng giá với sự gièm pha của anh.
Anh không thèm nghĩ ngợi, “Chị trực tiếp đặt mười triệu đô trước mặt tôi, tôi cũng không bán!”
Anh hiện tại tiền thiếu sao? Lại vì hợp đồng mà bán mình sao?
Trần phu nhân lập tức liền trầm mặt, không lên tiếng tránh ra. Xem ra, Vấn Nghị họ đã mất đi cuộc làm ăn này, Hạ phu nhân phải khóc rồi! Anh nhún nhún vai, không thèm để ý.
Xoay người, sắc mặt anh đại biến. Bởi vì, gã kia lại nhân dịp Hạ thiếu anh bị người đùa giỡn, đã quỳ xuống bên cạnh Tống Dư Vấn, hôn lên cổ cô. Mà Tống Dư Vấn ngâm một tiếng rồi ánh măt mê ly ngửa đầu tiếp nhận hành động của đối phương. Làm hại gã kia bị dáng vẻ quyến rũ của cô hấp dẫn đến ngứa ngáy cả lòng, hôn lên đôi môi cô. Cô ôm lấy cổ đối phương, lại hôn nhiệt tình.
Shit!
Shit!
Shit!
“Tống tiểu thư… Chúng ta giờ đi thôi… Em sẽ hầu hạ cô chu đáo…” Hoàng tử bờ cát thở hổn hển buông cô ra, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Tuy có ngây ngô, nhưng dưới vẻ ngoài kia vẫn che dấu *** nam tính.
Dư Vấn khẽ nhếch môi, “Đi!” Cô vui vẻ đứng lên.
Nói thì chậm, đi thì nhanh, sắc mặt Hạ Nghị xanh mét, quay đầu bước nhanh đến kéo tay cô, kéo khỏi gã kia, hung hăng đánh vào mặt gã.
“Vợ của Hạ Nghị tôi mà cậu cũng dám chạm vào!” Anh càng nghĩ càng tức giận, lớn tiếng rít gào.
Vợ của Hạ Nghị anh, cho dù mình không chạm vào, cũng không cho người khác chạm vào! Mặt thằng nhóc kia bị trúng mạnh một đấm, cả người ngã lăn xuống sô pha!
“Ai dám tiến lên tôi giết kẻ ấy!” Anh lại gần thằng nhóc đó tiếp tục đánh cho đối phương một trận, hơn nữa chỉ đánh vào mặt.
Hoàng tử bờ cát kia không hề đánh trả, nhất thời bị nhiều đòn liên tiếp, gương mặt đẹp trai bị đánh thành như “bờ cát”.
Tất cả mọi người ngây dại. Anh nổi giận, dáng vẻ như *** đỏ cả mắt này, ngay cả Dư Vấn cũng chưa thấy qua.
“Hạ thiếu, đừng đánh nữa, anh phải để lại mặt cho cậu ta chứ?” Wild tiến lên, giả bộ làm người tốt muốn ngăn lại.
Nào ngờ anh đã ghi hận, đánh luôn một quyền về phía Wild. Dám chạm vào ௱ô** vợ anh!
Wild ôm mặt đầy máu mũi, lớn tiếng khóc thét. Hiện trường hỗn loạn lên
“Hạ Nghị, được rồi, đừng đánh nữa!” Dư Vấn vội vàng kéo anh lại.
“Sao vậy, đau lòng à?” Anh cuồng nộ đến mức đá lăn cả bàn trà.
Thật giận, thật tức. Tốt xấu gì giờ cô vẫn là vợ anh, cô lại bảo vệ một gã trai bao, làm cả người anh có cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có.
“Được rồi, em sẽ theo anh về nhà ngay, đừng đánh người nữa!” Dư Vấn hít sâu một hơi, rất bình tĩnh nói.
Cô đã đạt được mục đích, giáo huấn anh cũng đủ rồi, cô tiếp nhận chuyển biến, không để tình hình tiếp tục nữa.
Anh đâu chịu từ bỏ ý đồ, đẩy cô ra lại muốn đánh người.
“Hạ Nghị, anh muốn mai được lên báo à? Anh muốn bị tất cả người quen cười nhạo sao?” Cô lại kéo lấy tay anh, lạnh giọng hỏi từng chữ.
Cả người anh đông cứng lại. Lồng *** anh bị lửa giận thiêu cháy, tức giận không cam lòng, nhưng mà biết Tống Dư Vấn nói cũng không sai, anh có thể diện. Để vài đứa bạn chế giễu đã là cực hạn của anh, nếu để cho người khác biết vợ anh như thế, anh không cần sống nữa.
“Được rồi, thu tay anh về đi, em đã biết anh rất bất mãn, chúng ta về nhà thôi!”
Nhìn người diễn xong có thể hạ màn rồi.
Cô vẫn luôn rất bình tĩnh, còn lộ ra nụ cười trấn định với các phu nhân giám đốc đang há hốc mồm mở to mắt: “Ngại quá, xảy ra vài chuyện bất ngờ, về chuyện hợp tác, ngày mai tôi sẽ đến nhà chào hỏi.”
Các phu nhân giám đốc còn đang khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, “Đi, đi…”
Về phần… “hoàng tử bở cát” cô thật có lỗi, ngũ quan đã không còn nhìn rõ thế nào nữa.
Cô lấy danh thiếp, để lên mặt đất, “Với hành vi *** của chồng tôi, tôi rất có lỗi, chuyện bồi thường về sau cậu hãy tìm tôi.”
“Tống Dư Vấn!” Anh thật khó chịu hét lớn.
Không phải về nhà sao? Không cho cô có cơ hội tiếp xúc với hoàng tử rác rưởi kia, anh một cước đá bay danh thiếp, kéo cô bước đi.
Đến cửa nhà, căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, còn chưa vào phòng, anh đã tiến đến như có chút ép buộc, một tay đặt cô lên ván cửa, một tay vén cao váy cô lên, kéo *** của cô, đã muốn yêu cô ngay tại chỗ. Nhưng mà, cô giãy dụa rất nhiều.
“Thụy Thụy đang ở nhà!…” Dưới tác dụng của thuốc, cho dù cả thân người cô nóng không thôi, nhưng cô tuyệt đối không quên làm mẫu giáo dục tốt cho con.
“Trước khi đến quán bar, tôi đã gửi nó đến nhà ba rồi!” Anh thở gấp gáp giận dữ, hạ thân cứng rắn cong lên như cây ớt, ngay cả bản thân cũng không dám tin cô không hề làm gì mà mình lại bị cô trêu chọc thành như vậy.
Đêm nay, chỉ là rất muốn cô, muốn nhìn cô cầu xin tha thứ ở Dưới *** mình, muốn nhìn cô nói mình không dám lăng nhăng nữa.
Anh lại muốn tách chân cô ra, nhưng mà, Dư Vấn ép hai chân lại thật nhanh, không chịu nghe theo. Cô kiêu căng ngước mắt.
“Em nói về nhà với anh chứ không phải đồng ý “yêu” anh!”
Người phụ nữ này, cô có ý muốn chơi chữ với anh à.
Hạ Nghị cảm thấy rất phiền, “Hạ phu nhân, quy định ngày một và ngày mười lăm nộp thuế lương thực là em, giờ nói không cần người cũng là em?” Anh giờ muốn nộp thuế lắm rồi, cô chỉ giỏi miệng nói không cần mà thôi.
Dư Vấn lạnh lùng lại muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn bất động.
“Tránh ra, anh rất bẩn, em sợ nhiễm bệnh!” Cô lạnh lùng, không lưu tình chút nào.
Anh bẩn? Sợ nhiễm bệnh?
“Tống Dư Vấn, tôi bẩn hơn gã trai bao kia sao?” Anh mất đi kiên nhẫn gầm nhẹ, “Tôi nào có bệnh?”
Trên giường với trai bao cô không cảm thấy bệnh, còn lên giường với chồng chính thức của mình thì cô ngại bẩn, sợ nhiễm bệnh? Đây là cái thế giới nào thế?
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Đàn ông bên ngoài bẩn, cho dù nhiễm bệnh, ít nhất cũng là tôi tự lựa chọn, làm với anh, nếu tôi bị bệnh, tôi sẽ cảm thấy mình rất oan ức.” Tính cách của cô dù ૮ɦếƭ cùng phải ૮ɦếƭ trên tay mình, phải hiểu rõ.
“…” Anh hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Kết cấu tư tưởng của Hạ phu nhân nhà anh thật sự khác người thường! Thà rằng nhiễm bệnh trên giường với trai bao, cũng chẳng cần anh? Mẹ nó, đây là cái logic gì, anh chịu nhục rồi!
“Hạ phu nhân, tôi lại thanh minh một lần nữa, tôi, không, bệnh!”
Nói xong, tức giận to lớn, anh cúi người xuống liền cắn lên cổ cô. Vị trí kia giống hệt vị trí cắn của gã đó. Nhưng anh cắn rất ác, hai dấu răng in đậm lập tức liền trùm lên dấu bạc nhợt nhạt dâu tây mà gã kia để lại.
Bởi vì giận, mà người nóng rất nóng. Mà cô lại khác thường, người cũng thực nóng. Rõ ràng muốn đẩy anh, nhưng mà cả người cũng tê dại, một cỗ *** nhanh chóng dâng lên toàn thân. Tác dụng của thuốc làm cho cô trở nên rất khó bình tĩnh.
Đặc biệt, anh kiên quyết đẩy chân cô ra, mặc kệ cô muốn hay không, đã cứng rắn tiến vào. Thân thể dù đau nhưng cũng có một tia phấn khích không nói nên lời. Đặc biệt, cảm giác trong cơ thể kia làm cho người ta căn bản không thể xem nhẹ, làm người ta không thể giữ vững suy nghĩ bình tĩnh. Lý trí nói cho cô biết muốn có tôn nghiêm, nhưng mà thân thể của cô lại nói không.
Hai sức mạnh đang giằng co. Mà anh không cho cô thời gian để suy nghĩ.
*** sắc bén của anh đã xuyên vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, không cho cô phản kháng, dùng sức vào ra, từng lần lại từng lần, độ mạnh yếu mạnh mẽ đâm vào cô. Rất đau, nhưng mà có thể mang đến cho người ta *** trước nay chưa từng có.
“Tống Dư Vấn, nói đi, em sẽ không tìm gã trai bao kia nữa!” Anh đặt cô dựa vào ghế sopha, nâng chân cô lên, từng lần va chạm vào thân thể cô, ép cô gật đầu.
Nhưng mà cô vẫn cắn răng bướng bỉnh. Thân thể khuất phục không có nghĩa là cả tâm hồn.
Chả nhẽ là gã trai bao còn chưa cai sữa kia mê người đến thế? Anh thực rầu rĩ, *** muốn chinh phục cô kia càng mãnh liệt thổi qua anh. Anh vào mãnh liệt, nâng lưng cô lên, cơ thể hai người dán lấy nhau, dây dưa chặt chẽ.
Va chạm mạnh mẽ vui thích khiến cả người anh phấn khởi không thôi. Hơi thở dốc có của anh cũng có của cô. Cuối cùng *** tê dại như thủy triều đánh từng đợt sóng vào anh, khiến anh không kịp, đã…
Cô đứng lên, lấy khăn tay lau khô đù* mình. Mới vừa rồi, anh vào quá nhanh, lại bắn trong cơ thể cô. Kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên anh không ***.
Đến phòng bếp lấy cho mình một ly nước đá, cô mở tủ lấy ra một hộp thuốc, lấy thuốc *** khẩn cấp uống không hề do dự. Cô làm việc, luôn luôn rất có chuẩn bị. Cô từng nói cô không muốn sinh con nữa, cũng không phải chỉ nói vu vơ. Nuốt thuốc xuống, cô từ từ uống ly nước kia, cho đến khi trái tim đập nhanh vì màn yêu vừa rồi bắt đầu dần thong thả tĩnh lặng lại.
Thân thể chiếm được thoả mãn anh cũng tỉnh táo lại, phát hiện sự khác thường.
“Tống Dư Vấn, buổi tối em đã hút gì?” Anh chạy đến phòng bếp hỏi cô.
Anh cái gì cũng đã chơi, cái gì cũng đã thử, cho nên vị ở lưỡi cô kia rất khả nghi. Rất giống MT. Hơn nữa tĩnh tâm nhớ lại, yêu vừa rồi rõ ràng là cô bị ép buộc, nhưng thân thể cô lại nóng quá nhanh, rất khác thường.
Cô im lặng.
“Về sau đừng chạm vào thuốc người lạ đưa!” Anh cảnh cáo cô, “Đừng đến nơi đó nữa!”
Được rồi, hôm nay, con gái không ở nhà, cô không cần băn khoăn nhiều quá.
“Anh có thể đi, tôi vì sao không thể đi?” Cô xoay người lại, dùng ánh mắt rất lạnh nhìn anh.
Anh còn chưa trả lời, cô đã trào phúng, “Bởi vì anh là đàn ông, tôi là người phụ nữ? Đàn ông các anh có thể chơi, phụ nữ chúng tôi lại không được?”
“Đúng.” Anh thực rõ ràng thừa nhận. Anh có thể chơi, cô có thể chơi, nhưng anh không cho phép.
Với sự vô lý của anh, cô lạnh lùng nở nụ cười, “Không, tôi muốn công bằng!”
Công bằng? Anh ôm ***, không cho là đúng.
“Hạ Nghị, tôi nhớ rõ trước khi kết hôn, tôi từng nói qua, tôi hy vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, cho dù anh không nghĩ là trộm tình, cũng mời lau khô miệng, đừng để tôi biết!”
“Nhưng mà, hành vi bây giờ của anh làm tôi cảm thấy mình không được tôn trọng.” Cô nhìn anh, mỉm cười, nói rõ từng chữ: “Cho nên, tôi quyết định từ nay về sau, giữa chúng ta ngang hàng, anh đi bên ngoài một lần thì tôi vượt tường một lần, anh leo lên mười người đàn bà thì tôi cắm mười chiếc sừng cho anh!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc