Một Nữ Hai Ba Nam - Chương 107

Tác giả: Lãnh Hủy

“Tiểu Lộ Tử dừng xe.” Tần Vũ Hàng cao giọng phân phó một câu, đẩy ra cửa xe, xuống xe, lại ôm thê tử xuống dưới, nhìn thấy bên ngoài có gió, khom người vào trong xe nhặt lên một kiện áo khoác sắc đỏ điểm lông chồn trắng mặc vào cho nàng.
“Ta không cảm thấy có bao nhiêu lạnh, không cần phải mặc nhiều như vậy.” Diệp Tuệ nhíu mi lại, trên đường cái người đến người đi, ăn mặc đều thực mát mẻ, chỉ có nàng ăn mặc nhiều.
“Mùa thu gió lớn, để ý nhiễm phong hàn.” Tần Vũ Hàng lộ ra ngữ điệu nghiêm túc, nắm tay nàng đi về hướng Tam sư đệ Sở Du.
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất, Mặc Kỳ ba người đang muốn cùng đitheo, bị Diệp Tuệ ngăn lại.
“Ta chỉ đi qua nhìn nhìn một lát liền trở về, thập ca, Thập Nhất ở đây chờ, Mặc Kỳ đi theo ta đi!”
không thể đi đâu đều mang theo hai môn thần, lại bội kiếm, lại bày ra bộ dáng tàn khốc, dân chúng không sợ hãi à.
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất đành phải canh giữ ở bên xe ngựa.
Qua bên đường đến cạnh Sở Du, Tần Vũ Hàng cùng sư đệ hàn huyên.
Diệp Tuệ lại để ý hai tầng lầu các gần đó đánh giá, phong cách tổng thể thuộc về kiến trúc lập thể của người phương Tây, rồi lại pha thêm thẩm mỹ của người Đông Phương, trên cửa có tấm biển đề Ares tửu lầu.
Nàng dừng lại bước chân, tò mò nhìn chằm chằm.
“Nhị sư huynh, nhị sư tẩu, các người như thế nào có giờ rảnh tới nơi này?” Sở Du hỏi.
“Chúng ta đi ngang qua, tới đây nhìn xem, Tam sư đệ mở tửu lầu à?”
“Mở vài năm trước rồi, đệ đi Tây Vực Ba Tư buôn bán, việc kinh doanh tửu lầu đều giao cho vương quản sự làm, hắn lại là người có khả năng, kiếm lời không ít. Sư huynh, sư tẩu vào bên trong ngồi.”
Sở Du nhìn thấy huynh trưởng nhà mình, vui mừng ra mặt, mỉm cười thỉnh hai người đi vào, thấy Diệp Tuệ ngửa đầu nhìn bảng hiệu, đôi mắt xanh lam không khỏi sáng lên một chút tia sáng: “Nhị sư tẩu có ý tưởng với tấm biển hiệu này?”
Diệp Tuệ giơ tay chỉ vào: “Theo ta được biết Ares là nhi tử của Zeus cùng Hera, các vị thần ở trên đỉnh Olympus, chiến thần Ares là người bị căm hận nhất, hắn bị hình dung là ma vương vì thị huyết, sát nhân thành tánh, cũng là người chinh phục và bảo vệ lâu đài. Trong cuốn sách Homer 《 do Elijah viết 》 xem hắn như một anh hùng thời đại,một người bách chiến không ngại kẻ thù, *** như ma, số người bị hắn chặt đầu đều không đếm được. Nhưng mà, Tam sư đệ tửu lầu kêu tên này cũng xem như quá tà tính đi!”
Cổ đại tửu lầu phần lớn là nơi văn nhân mặc khách tụ tập, kêu tên Ares có vẻ quái dị.
Sở Du con ngươi màu xanh lam chợt lóe tia sáng rồi biến mất: “Kêu như vậy là có nguyên nhân, lúc gia phụ còn ở trên đời, ban đầu đặt cho ta cái tên La Mã chính là Ares.”
“thì ra là tên của ngươi, ha ha thật ngại quá……” Diệp Tuệ thanh âmmang theo vài phần xấu hổ, nhanh chóng sửa miệng: “Trong thần thoại La Mã Ares là chiến thần, được trời ưu ái, uy nghiêm, nhanh nhẹn, chiến đấu lâu dài không biết mỏi mệt, giỏi võ hữu lực, cường tráng khôi ngô, thông thường là cùng đối thủ giao chiến trên bộ, phi thường ghê gớm.”
Sở Du ôn lãng cười nói: “Nhị sư tẩu mới là ghê gớm, ở Dĩnh đường người đối với văn hóa phương Tây hiểu biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy chỉ sợ không có mấy người.” Đừng nói kỹ càng tỉ mỉ, ngay cả khi hắn nhắc tới phương Tây, người Dĩnh đường đều là một bộ ánh mắt khinh miệt, cho rằng hải ngoại là tiểu quốc, tự cao tự đại, không đáng giá để nhắc tới.
Tần Vũ Hàng trên mặt lóe lên hơi nhiệt tình mà lại ôn hòa, trong lòng cảm động chân thành, không màng nhiều người trước cửa, cúi đầu ấnmột nụ hôn ở trên trán thê tử.
Sở Du trong mắt lấp lánh, xoay người đi trước tiến vào tửu lầu.
Lầu một là thính đường rất lớn, màu sắc tổng thể lấy màu xám bạc cùng ánh kim làm chủ đạo, trang trí thập phần xa hoa.
Bất ngờ nhất chính là khách nhân thế nhưng tới dùng bửa rất nhiều, nam nữ già trẻ tụ tập kín thính đường, mọi người đều giơ chén R*ợ*u lên, hướng vị trí chủ vị ở chính giữa là một văn sĩ trung niên ăn mặc thực rộng rãi nói lời chúc mừng.
Cái gì phúc thọ lâu dài, thân thể khoẻ mạnh. Cái gì đức vì thế trọng, thọ lấy nhân tôn.
Hẳn là nhà giàu có đang cử hành tiệc mừng thọ.
“Sư huynh sư tẩu, nơi này quá ồn, chúng ta lên nhã gian ở lầu hai.”
Lầu một tiếp đãi bá tánh thân phận thấp kém, hay nhà giàu mới nổi gì đó.
Lầu hai nhã gian tiếp đãi khách quý có thân phận cao cấp, cho dù có tiền, không thân phận cũng vào không được.
Diệp Tuệ theo ở bên người đại lão công, cầm váy đang muốn lên thang lầu, chợt nghe được một thanh âm tràn ngập kinh hỉ.
“Tỷ, tỷ phu, là các người.”
Diệp Tuệ theo bản năng nhìn nhìn khắp nơi, lại thấy một thiếu niên thực tuấn tú mười hai mười ba tuổi vòng qua cái bàn, hướng nơi này bước nhanh đi tới.
Nàng nhíu nhíu mi, đứa nhỏ này nàng không quen biết, chưa từng gặp qua.
Mặc Kỳ kéo kéo tay áo chủ nhân, vui vẻ nói: “Tiểu thiếu gia tự nhiên cũng ở chỗ này.”
Diệp Tuệ suy nghĩ tiểu thiếu gia là hài tử nhà ai, Tần Vũ Hàng vỗ vỗ vai thê tử: “Đó là đệ đệ nàng Diệp Tường, nương tử mới rời nhà bốn năm liền không nhớ rõ?”
hắn trí nhớ tốt, năm đó trước và sau khi thành thân gặp qua Diệp Tường vài lần, bốn năm không gặp đã lớn cao lên như vậy, bất chợt nhìn, thiếu chút nữa không nhận ra. Nhưng hai tỷ đệ Diệp gia dáng dấp cơ hồ giống nhau như đúc, sau khi có hơi chút nghi hoặc, liền nghĩ ra.
Thiếu niên đi tới trước mặt, hướng Tần Vũ Hàng quy quy củ củ hành lễ, một đôi mắt anh tuấn đánh giá trên dưới Diệp Tuệ, trong mắt thần sắc rất là kích động, nhịn không được lôi kéo cánh tay của nàng.
Diệp Tuệ tươi cười: “thì ra là tường đệ, đệ không phải vẫn luôn ở nhà ông ngoại đọc sách, như thế nào xuất hiện ở chỗ này?” Lúc ấy nàng mới vừa xuyên tới, về nhà mẹ đẻ thăm người thân, nghe được Diệp mẫu nhắc tới Diệp Tường ở nhà ông ngoại chịu khổ cực ra sức học hành.
“Ông ngoại ba năm trước đây đã qua đời, ta sau lại ở nhà đại cữu phụ đọc sách trong học đường.” Diệp Tường trong mắt hiện lên một tia u buồn, sắc mặt rất là cô đơn, giống như ông ngoại mất đối hắn là đả kích không nhỏ.
Diệp Tuệ không biết nói cái gì cho phải, ông ngoại tuy là nhà đại học sĩ, lại đối với nàng không mang nhiều ý nghĩa, chỉ nghe Diệp Tườngnói: “Hôm nay là đại thọ đại cữu phụ bốn mươi tuổi, ra tiền đãi tiệc mừng thọ tại tửu lầu này, mời đến đều là những người đọc sách có thân phận.”
Diệp Tường tuổi quá nhỏ, chưa có tiếp xúc qua người có thân phận chân chính, hắn chỉ nghĩ đến ai so với mình cường hơn thì chính là người có thân phận.
Diệp Tuệ trong đầu đối với nhà mẹ đẻ rất ít thân thích, trừ ông ngoạiđã mất, quả thực không có một ai có ấn tượng.
Có một việc ấn tượng rất khắc sâu, một năm đầu sau khi diệp phụ ૮ɦếƭ, Diệp gia lâm vào cảnh sống thực túng quẫn, cửa hàng kinh doanh không tốt, phải đóng cửa, da mặt dày tới nhà mẹ đẻ mượn chút bạc ăn tết, nhưng thật ra bạc sau khi mượn về, năm cũ còn chưa có qua đi, đại tẩu từ nhà mẹ đẻ liền tới đòi nợ.
Còn có một lần, Diệp mẫu biếu phụ thân nhà mẹ đẻ mấy bao thực phẩm dùng ăn tết, ai ngờ vào lúc ban đêm lại bị cháu ngoại gái đầy mắt danh lợi trả lui trở về, nói là ăn điểm tâm của Diệp gia ngươi ê răng. Diệp mẫu cùng hai đứa nhỏ thực buồn, cái gì kêu ê răng, rất lâu về sau mới hiểu được, thì ra người ta căn bản chướng mắt nhà Diệp gia cho đồ vật.
Diệp mẫu vì thế khổ sở vài ngày, thề qua ngày lành, từ một nữ nhân thân thể nhu nhược phải gồng gánh gán*** gia đình, mỗi ngày ra ngoài làm lụng vất vả buôn bán ở cửa hàng, mấy năm sau đó thu vào cũng không tồi.
Diệp Tuệ lôi kéo tay Diệp Tường, nhỏ nhẹ nói: “Tường đệ, chúng ta lên lầu đi.”
Đều nói người đọc sách có khí khái, buồn cười, nếu quả thực như vậy, trong lịch sử nhiều đại gian tặc, đại tham ô đều là người ngu ngốc dốt đặc cán mai hay sao?
Diệp Tường đứng bất động, mở to một đôi mắt u buồn: “Tỷ, tỷ khôngđi gặp cậu và bọn họ sao?”
Đứa nhỏ này rốt cuộc bị bao nhiêu ủy khuất, Diệp Tuệ đau lòng, tiến lên một bước, ôm ôm nó, nói: “không có việc gì tường đệ, đừng lo lắng nhiều như vậy, về sau tỷ tỷ đi Hàn Lâm Viện tìm cho đệ phu tử khôngtồi, học vấn phải là nhất đẳng tốt nhất.”
Hàn Lâm Viện? Diệp Tường mở to hai mắt, nơi đó đều là quý nhân Văn Khúc Tinh hạ phàm.
“thì ra là Tiểu Tuệ, sao lại tới mà không ngồi một chút, hôm nay chính là ngày sinh đại cữu phụ ngươi.” Đại biểu tỷ hoàng mai một thái độ cao cao tại thượng đi tới, quay đầu phân phó một người khác lo an bài chỗ ngồi.
“Chỉ còn sót lại hai cái ghế trống trong góc, bên cạnh quản sự của ta ngồi.” Nhị biểu muội hoàng nhuỵ vòng qua mấy cái bàn, dường như xem được kịch vui che miệng ha hả cười: “Nhà chúng ta cho dù khách nhân kém cỏi nhất đã muốn kính đưa một trăm văn tiền, không biết hôm nay diệp biểu tỷ mang theo cái gì để thọ lễ lại đây?”
Lời này rõ ràng hàm chứa kỳ thị, Tần Vũ Hàng sắc mặt nháy mắt trở nên âm hàn, tay phải đè lại bên hông chuôi kiếm.
“Tỷ!” Diệp Tường tâm tư tỉ mỉ, cảm thấy tỷ tỷ cùng tỷ phu đã tức giận, lo lắng giữ chặt tay nàng.
Diệp Tuệ nhẹ nhàng nâng tay trái vỗ ở trên đầu Diệp Tường, ở trên cổ tay trắng nõn tinh tế kia đeo một cái vòng tượng trưng cho thân phận Hoàng Hậu hi thế chi bảo, tơ vàng bích ngọc, cho dù đang ban ngày, ánh sáng lấp lánh rực rỡ phản chiếu trên *** trắng nõn vẫn thập phần lộng lẫy bắt mắt.
Hoàng nhuỵ tuy rằng không biết nhìn hàng, vẫn là lắp bắp kinh hãi, thế nhưng quên hết lễ nghĩa, bước vài bước lại gần đưa tay sờ cổ tay nàng.
Tần Vũ Hàng trong lòng chán ghét, Ng'n t nhẹ nhàng bắn ra, dùng công phu đạn chỉ thần công, một cổ kình phong từ đầu Ng'n t bắn ra, trúng tay hoàng nhuỵ, nàng ta giống bị châm đâm một phát nhảy dựng lên.
Hoàng mai từ trước đến nay tự cho mình là cao nhân nhất đẳng, nhẹnhàng gót sen, kéo muội muội qua, trách nói: “Tại sao không màng thân phận như vậy?”
Những lời này rõ ràng là Diệp Tuệ thân phận so ra kém nhà họ hoàng.
Diệp Tuệ thờ ơ lạnh nhạt, nếu là hài lòng, cũng không ngại về sau nâng đỡ người nhà hoàng gia, không hài lòng liền bà con cũng mặc kệ! Dùng tay kéo đại lão công, ra hiệu hắn không cần nhiều chuyện. Tần Vũ Hàng cùng thê tử tâm ý tương thông, lập tức hiểu ý.
“Tiểu Tuệ, ngươi cũng quá không hiểu chuyện, người đã tới rồi, như thế nào còn không đi bái kiến cậu của ngươi, đây là biểu hiện của cháu ngoại gái sao?” Hoàng mai phát ra ngữ điệu lạnh lùng.
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn giữa yến hội, Hoàng Tử Kỳ đang nói chuyện với một đôi tân hôn vợ chồng, bên cạnh một nữ nhân trung niên cũngđang nói, hẳn là thê tử Hoàng Tử Kỳ, Diệp Tuệ nên xưng hô làm mợ.
Diệp Tuệ đối với người gọi là cậu mợ một chút hảo cảm cũng khôngcó! Nhưng mà không đi gặp, lo lắng giống như có ảnh hưởng khôngtốt.
“Cậu đại thọ, ta tự nhiên muốn gặp.”
Nàng nói rồi lôi kéo tay Tần Vũ Hàng, tư thái ưu nhã vòng qua mấy cái bàn, tới trước mặt Hoàng Tử Kỳ, nhẹ giọng hô một tiếng cậu mợ, lạinói một câu lời chúc, đơn giản là giống vô số người chúc phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Hoàng Tử Kỳ đang nói chuyện với một đôi vợ chồng tân hôn nhà đường đệ, bị cắt ngang câu chuyện, nhíu mày: “Là Tiểu Tuệ hả, nghe nương con nói con đi Bình Châu, như thế nào trở về cũng không đi gặp cậu?”
“Cháu gái vừa trở về không được mấy ngày, ngay cả nhà mình cũng chưa sắp xếp về được, này không phải vội tới mừng thọ cậu sao.” Diệp Tuệ hành lễ, từ trong tay Mặc Kỳ nhận lấy một tấm khăn thêu đưa qua: “Nho nhỏ tâm ý, mong cậu không cần ghét bỏ.”
Tuy nói một tấm khăn thêu, nhưng lại là một bảo bối khó được, ít nhất ở giữa bá tánh bình dân như thế này.
Phải biết tấm khăn này chính là vân cẩm quý báu, công nghệ phức tạp,một người dệt là không thành, cần thiết hai người hợp dệt mới dệt được, một ngày chỉ có thể dệt ra một tấc dài, sau dệt thành nhiều màu sáng lạn, nhìn từ xa như nền trời quang mây tạnh, bởi vậy được gọi vân cẩm, còn gọi là “Tấc cẩm tấc kim” vinh dự.
Vân cẩm xưa nay chỉ được dùng cho cung đình ngự dụng, gia đình đại thần bình thường cũng rất ít có được.
Ở xã hội nàng kiếp trước, nhà ai nếu là có một tấm khăn như vậy đãđẹp muốn ૮ɦếƭ, tiếc không dám lấy ra dùng, đều xem như đồ cổ cất kỹ.
Tấm khăn này làm thọ lễ không những không bị coi là keo kiệt, còn cực có mặt mũi.
Hoàng Tử Kỳ tuy nói xuất thân dòng dõi thư hương, lại chỉ là thân phận tú tài, làm sao biết hàng, nhất thời khuôn mặt chảy xệ xuống, nhận cũng chưa muốn, trực tiếp sai thê tử một bên thu.
Mợ lạnh lùng khinh thường bĩu môi, tiếp nhận khăn rồi thuận tay ném cho nhị nữ nhi hoàng nhuỵ một bên.
Đây là có ý tứ gì? Diệp Tuệ nheo mắt đẹp.
Nàng tự hỏi đưa vân cẩm đã thực quý trọng, nào hiểu được nhân gia căn bản không biết nhìn hàng, không phải nói thời điểm ông ngoại còn trẻ đã làm đại quan sao?
Người nhà họ Hoàng tại sao ngay cả điểm này tầm mắt đều không có?
Vợ chồng đường đệ gia tân hôn là lần đầu tiên tới làm khách sau hôn lễ, làm trưởng bối phải cho bao lì xì.
Hoàng Tử Kỳ đã quên chuẩn bị bao lì xì, từ trong tay áo lấy ra túi tiền, đếm sáu trăm cái đồng tiền đưa cho đường cháu trai, cười ha hả nói: “Cho ngươi sáu trăm văn tiền, sáu sáu đại thuận, các con vợ chồng thuận, về sau có hài tử vẫn là thuận, ta là đường bá phụ còn sẽ cho sáu trăm văn tiền.”
Sáu trăm văn đối với nhân gia như vậy không phải số nhỏ, so với nửa lượng bạc còn nhiều hơn một trăm văn.
Cùng là lần đầu tiên bái kiến trưởng bối sau tân hôn, Diệp Tuệ cái gì cũng chưa được đến, bực đến sắc mặt thực quẫn bách.
Đợi tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Diệp Tuệ hành lễ: “Cậu đang bận, con còn có chút việc cáo từ trước.”
Hoàng Tử Kỳ thần sắc tức khắc thay đổi, quở mắng: “Ngươi đứa nhỏnày không có phụ thân, chẳng lẽ liền không có mẫu thân sao? Nương ngươi dạy ngươi như thế nào, chúc thọ trưởng bối, ngươi vừa tới liền muốn rời đi trước?”
Hoàng nhuỵ ha hả cười nói: “Cha đừng nóng giận, diệp biểu tỷ khôngđọc được bao nhiêu sách, không hiểu lễ nghi đâu.”
Diệp Tuệ nén chịu đựng trong lòng tức giận, nhàn nhạt nói: “Cậu giáo huấn rất phải, nhưng cháu gái đích xác có việc, cáo từ.”
Diệp Tuệ không hề nói thêm một câu, một tay lôi kéo Tần Vũ Hàng,một tay kia lôi kéo Diệp Tường xoay người liền đi.
Tần Vũ Hàng thấp giọng nói: “Nếu nương tử đồng ý, kêu Mặc Kỳ tìm Lão Thập Nhất lại đây cho hắn một cái ra oai phủ đầu.”
Diệp Tuệ lắc đầu: “không cần.” Loại tiểu nhân hám lợi này gặp một cáiđã đau đầu, vốn đang muốn về sau có cơ hội nâng đỡ một chút người nhà mẹ đẻ mình, hiện tại nghĩ đến thật quá dư thừa, sau này bọn họ sống hay ૮ɦếƭ cùng nàng không nửa điểm can hệ.
“Chậm đã.” Sở Du đột nhiên từ phía sau đi đến trước mặt Hoàng Tử Kỳ, nhàn nhạt nói: “Tửu lầu chúng ta đóng cửa, thỉnh cầu hoàng lão gia mang theo người rời đi, về phần tiền tiệc R*ợ*u, ông lúc trước thanh toán một phần tiền đặt cọc, số tiền còn lại ta liền từ bỏ, tiện nghi cho ông.”
Hoàng Tử Kỳ sắc mặt thay đổi: “Ngươi có ý tứ gì?” Nếu ông ở trước mắt mọi người bị đuổi ra khỏi tiệc mừng thọ, sau này còn có cái gì mặt mũi ở giữa những người đọc sách.
Sở Du lạnh lùng nói: “Ông điếc không nghe thấy sao, ta nói thêm câu nữa, ông nhanh nhanh mang theo người nhà của ông lăn ra khỏi quán R*ợ*u của ta, hiện tại, lập tức, lăn!”
hắn một câu cuối cùng dùng nội lực phát ra, chấn động đến nỗi Hoàng Tử Kỳ sắc mặt tái nhợt, nheo lại đôi mắt: “Ngươi một tên mở tửu lầu dám cùng ta nói như vậy, có biết ta ở trong thành đế đô cũng coi như có ảnh hưởng.”
Sở Du trên mặt lộ ra châm chọc: “Có thể làm ăn với ông, ta còn khôngbiết được lai lịch ông, nếu phụ thân ông hoàng học sĩ còn sống, có lẽ đối với ông còn có chút ảnh hưởng. Nhưng ông tuy đọc mấy quyển thư, lại là bùn nhão không thể trét tường, thi hai mươi mấy năm mà cử nhân cũng không đậu, từ năm mười bốn tuổi chính là một tú tài, hiệntại bốn mươi tuổi vẫn cứ là tú tài.”
Hoàng Tử Kỳ sắc mặt xanh mét, tức giận đến cả người phát run.
Sở Du từ đai lưng cầm một cái kim bài cho ông ta xem, cười lạnh: “Thấy đây là cái gì không? Thức thời lập tức lăn đi cho lão tử, chậm nửa khắc, ông một nhà già trẻ liền chờ đi nha môn ăn cơm lao đi!”
Khối kim bài kia mặt chính có hai chữ Dĩnh đường, mặt phụ là một đầu long văn.
Kim bài như vậy, triều đình chỉ ban phát cho con em hoàng thất có ảnh hưởng, ngay cả quan to triều đình cũng không có tư cách được.
Sở Du vì ở trong thành đế đô chiếm hữu một vị trí nhỏ, xin Đại sư huynh có được.
Hoàng Tử Kỳ tuy rằng chưa thấy qua kim bài, nhưng thời trẻ có nghe phụ thân nhắc tới, cũng không rõ lai lịch người mở tửu lầu này làm ăn cái gì, lại không dám lỗ mãng.
“Xem như ngươi lợi hại.”
Hoàng Tử Kỳ quẳng xuống một câu cho có mặt mũi, trong lòng rất tức tối, đối với các thân hữu một câu chào cũng không có, đi nhanh ra khỏi tửu lầu.
Còn lại mấy người đều cảm thấy không còn ý nghĩa gì, sôi nổi rời đi,một lát sau giải tán sạch sẽ.
Diệp Tuệ thập phần bất ngờ sự tình lại phát triển như vậy, nàng biết Sở Du đã lâu, nhưng bởi vì cố kỵ lễ nghi, vẫn luôn không thể nào tiếp cận. không nghĩ tới, hắn sẽ liều mạng không cần mua bán, đứng ở bên phía nàng.
Sở Du thanh nhã cười cười: “Nhị sư tẩu, đắc tội thân thích của tẩu, chớ có trách ta.”
không chờ Diệp Tuệ ra tiếng, Tần Vũ Hàng đã nở nụ cười: “Còn phải đa tạ Tam sư đệ vì nương tử ta trút giận.” hắn giữ lễ nghi vãn bối,không tiện cùng Hoàng Tử Kỳ đấu khí, người ngoài làm chuyện này là tốt nhất, cũng thích hợp nhất.
“Sở công tử.”
một tiếng mềm nhẹ gọi, thấy hoàng mai đã đi tới cửa, lại do dự đivòng trở về, dùng tư thái thực ưu nhã đứng cách một thước ở ngoài,một đôi mắt đẹp chớp chớp, cực kỳ lừa tình nhìn Sở Du.
không cần phải nghĩ nhiều, Sở Du tuấn mỹ tuyệt luân câu linh hồn nhỏbé của vị cô nương tuổi trẻ này đi rồi.
Diệp Tuệ tâm tư thành thục, gặp qua quá nhiều, xem một cái liền hiểu, trong lòng cười thầm, Sở Du đã đi qua nửa cái địa cầu, cái dạng nữ nhân gì chưa thấy qua, sao có thể tùy tiện bị trúng đạn của một cônương qua vài cái mị nhãn?
Quả nhiên, Sở Du giống như không nghe được, mí mắt cũng chưa động một chút: “Nhị sư huynh, nhị sư tẩu, đến nhã gian trên lầu ngồi trong chốc lát, ta sai phòng bếp làm mấy món ăn ngon bưng lên.” Mắt nhìn nhìn vị tiểu nam hài bên cạnh Diệp Tuệ, mỉm cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này cũng thỉnh lên lầu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc