Một Mình Đấu Với Lưu Manh - Chương 13

Tác giả: Tiểu Di

Đã điều tra được, Mâu Tâm Như quả thật còn có một người chú, hơn nữa còn là người quản lý xí nghiệp Mâu thị!” Tốn Đình Thường cầm tài liệu đã photo thành vài bản trong tay, phát cho Đinh Dục Phàm và mọi người.
Mâu Lập Sinh, mấy năm trước thừa kế sản nghiệp của cha, trở thành người quản lý xí nghiệp Mâu thị.
Mấy năm qua, quản lý phát triển Mâu thị tương đối tốt, trong tài liệu có vô số thành tích của hắn.
“Tiểu Như đưa ra hướng điều tra này, quả thật khiến cho sự việc có chuyển biến mới.” Tốn Đình Thường đi về phía một chiếc ghế trống ngồi xuống, mở miệng nói.
Tốn Đình Tuyền lại như có gì suy nghĩ, nói: “Còn chưa chắc, Mâu Lập Sinh tuy đúng là người thân của Mâu Tâm Như, nhưng biết đâu hắn không biết chuyện này.”
“Đình Tuyền nói không sai, việc cần thiết trước mắt là làm cách nào để Tâm Như gặp mặt Mâu Lập Sinh.”
“Không, tạm thời không được.” Tốn Đình Tuyền quả quyết bác bỏ ý định của Đinh Dục Phàm.
“Lý do.” Đinh Dục Phàm nhíu mày.
“Xem tư liệu trong tay chúng ta, có thể thấy, đối với cái ૮ɦếƭ của anh trai mình, Mâu Lập Sinh hoàn toàn thờ ơ. Hơn nữa cũng không thấy có dấu hiện hắn muốn tìm Mâu Tâm Như. Đủ các loại hành động như vậy, xem ra Mâu Lập Sinh căn bản không quan tâm đến sự sống ૮ɦếƭ của Mâu Tâm Như.”
“Mà điều này cũng chứng thực điều Mâu Tâm Như nói, trong ấn tượng khi còn bé của cô ấy, không hề có hai chữ “thân thích”. Cùng cha mẹ sống nương tựa lẫn nhau, vợ chồng Mâu gia không hề đề cập nửa chữ liên quan tới chuyện người thân, nguyên nhân là gì, chúng ta phải điều tra đã, không thể để Mâu Tâm Như gặp mặt Mâu Lập Sinh được!”
“Như vậy, ý của cậu là?”
Tốn Đình Trạch suy tư một hồi, “Mấy người chúng ta tự mình gặp hắn, có lẽ có thể từ cử chỉ của hắn, nhìn ra chút đầu mối, rồi quyết định sau!”
“Như vậy có quá lỗ mãng quá không?” Đinh Dục Phàm nghĩ hỏi.
“Chắc không đến nỗi. Vậy chúng ta lập tức đi…” Lời của Tốn Đình Trạch bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang.
Anh cau mày nghe. “A lô, Tốn Đình Trạch đây.”
Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, mọi người cũng nhìn ra có gì đó không bình thường.
Điện thoại vừa ngắt, anh lập tức tức giận đứng dậy.
“Chuyện gì xảy ra, sao sắc mặt khó coi như vậy?” Đinh Dục Phàm trầm ổn hỏi.
Đôi mắt Tốn Đình Trạch tràn đầy đau đớn nhìn qua anh.
“Tâm Như bị tai nạn xe rồi, giờ đang nằm trong viện, nguy hiểm tính mạng. Chuyện Mâu Lập Sinh phiền anh…”
Anh không thể chờ thêm một giây nào nữa, bỏ lại câu nói, nhanh chóng chạy như bay đến bệnh viện A Hổ vừa nói, trên đường đi, chỉ cầu nguyện mong Mâu Tâm Như bình an.
“Đình Liệt, cậu chạy theo Đình Trạch trước, nhắc nhở cậu ấy. Tôi sợ cậu ấy vì chuyện của Mâu Tâm Như mà làm hỏng kế hoạch!” Nhìn Tốn Đình Trạch như cơn gió nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người, Đinh Dục Phàm sợ hãi ra lệnh.
“Chúng ta cũng nhanh xử lý mọi việc, rồi đến bệnh viện!”
Nhóm người Đinh Dục Phàm lập tức lên đường đến xí nghiệp Mâu thị.
***
Trên bàn hội nghị hình chữ nhật, có mấy người khách không ngờ tới đang ngồi.
Mâu Lập Sinh không cử động ngồi ghế đầu tiên, Đinh Dục Phàm bên cạnh hơi che lại khí thế.
“Hôm nay mạo muội viếng thăm, đơn thuần là vì chuyện riêng.”
“Ồ?” Đôi mắt Mâu Lập Sinh sắc bén nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đinh Dục Phàm, dĩ nhiên cũng không quên đề phòng Tốn Đình Tuyền và Tốn Đình Thường ngồi cạnh.
Nghe nói, Tốn Đình Tuyền vô cùng thông minh giảo hoạt, thường đoán được mọi chuyện trước người khác một bước, hắn phải cẩn thận ứng phó.
“Chắc ông biết Mâu Lập Phong chứ? Theo tôi được biết, ông ấy là anh của ông.”
Mâu Lập Sinh không biểu hiện gì, hỏi: “Chẳng lẽ mấy người hôm nay tới đây, là vì anh ta?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Quan hệ của mấy người với anh ấy là?”
Đinh Dục Phàm thanh thanh cổ họng, “Là như vậy, gia phụ và ông ấy vốn là bạn chi giao, nhưng hai mươi mấy năm trước, ông ấy đột nhiên biến mất. Những năm qua, vì tìm tung tích của ông ấy, gia phụ đã tốn không ít tâm sức, người làm con cái cũng nên tận hiếu, vì không muốn ông bôn ba khổ cực, tôi đã hứa giúp ông tìm Mâu Lập Phong, coi như hoàn thành tâm nguyện của gia phụ.”
“À. Vậy thì tôi có thể nói cho mấy người biết, nơi này không có đáp án mấy người muốn đâu, mời trở về đi. Từ hai mươi mấy năm trước, Mâu Lập Phong đã hoàn toàn căt đứt quan hệ với Mâu gia, anh ấy đi đâu, sống ૮ɦếƭ thế nào tôi đều không biết gì cả.”
“Xin nghe tôi nói hết. Tôi tới đây không phải muốn hỏi ông ấy ở đâu, mà là mấy ngày trước, tôi điều tra được Mâu Lập Phong đã ૮ɦếƭ từ sáu năm trước.” Đinh Dục Phàm nhìn thẳng hắn nói.
Đôi mắt Mâu Lập Sinh thoáng hiện qua sự lạnh lẽo, nhưng biến mất rất nhanh.
“Anh ấy đã ૮ɦếƭ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy… ૮ɦếƭ thế nào?”
“Không gạt ông, có người sai sát thủ lấy tính mạng vợ chồng bọn họ!”
“Sát thủ? Chẳng lẽ anh ấy gây thù chuốc oán với ai?”
“Đây chính là mục đích chúng tôi tới đây. Mặc dù vợ chồng Mâu Lập Phong không thoát khỏi cái ૮ɦếƭ, nhưng Mâu Tâm Như- con gái bọn họ nhìn thấy tất cả, trong lúc nguy hiểm đã được cứu sống. Tôi hy vọng ông có thể giúp chúng tôi tìm chút đầu mối. Chỉ có ông biết, vợ chồng Mâu Lập Phong khi còn sống có từng kết thù với bất kì ai không?”
“Hai mươi mấy năm trước đã mất tin tức của anh cả, tôi sao có thể biết anh ấy có kết oán với ai không. Các người tra nhầm hướng rồi.”
Đinh Dục Phàm muốn từ vẻ mặt ông ta nhìn ra chút manh mối, nhưng đúng là gừng càng già càng cay, vẻ mặt Mâu Lập Sinh vô cùng tự nhiên, một chút sơ hở cũng không có.
Tốn Đình Tuyền mở miệng hỏi: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi thẳng, vì sao ông ấy lại đoạn tuyệt quan hệ với Mâu gia?”
“Tình cảm của anh ấy với vợ của anh ấy không được cha tôi chấp nhận, vì vậy anh ấy không để ý đến sự phản đối của cha tôi, mang theo cô gái kia bỏ trốn, hai mươi mấy năm nay hoàn toàn không có tin tức gì.”
“Chẳng lẽ cha ông chưa từng cố gắng tìm ông ấy về?”
“Vì một cô gái, anh ấy tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ với Mâu gia, đứa con trai như vậy khiến trái tim ông lạnh lẽo.”
Tốn Đình Tuyền âm thầm nháy mắt với Đinh Dục Phàm, cậu đã có được đáp án mình muốn. Tiếp tục hao tổn sức lực với Mâu Lập Sinh, nói không chừng lại phản hiệu quả. Lão hồ ly này không thể khinh thường!
“Vì gia phụ, mạo muội tới làm phiền ông, xin ông thứ lỗi.” Nhận được ám hiệu của Tốn Đình Tuyền, Đinh Dục Phàm đứng lên.
“Người đâu.” Mâu Lập Sinh nhấn máy nội bộ, ngay sau đó một vị thư ký nữ trẻ tuổi liền xuất hiện.
“Thay tôi tiễn khách.”
“Mời qua bên này.”
Đi theo nữ thư ký, sự kiện viếng thăm kết thúc.
Ba người Đinh Dục Phàm nhanh chóng rời đi.
Sau lưng bọn họ, một tầm mắt âm lãnh tràn đầy hận ý…
***
Trong bệnh viện, Mâu Tâm Như chìm trong hôn mê, toàn thân đầy vết thương, khiến người khác không khó tưởng tượng tai nạn vừa xảy ra nguy hiểm cỡ nào.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. ૮ɦếƭ tiệt, rối cuộc là kẻ nào muốn lấy mạng cô ấy, lại dám động tay động chân xe cô ấy. Nếu để tôi tra được hắn là ai, tôi nhất định làm thịt hắn!”
Ánh mắt Tốn Đình Trạch hung ác khát máu, dường như nổi điên nói lời độc ác. Nhìn Mâu Tâm Như nằm trên giường, lòng càng buồn bực khó chịu.
Sự đau lòng làm tiêu tan mấy phần oán hận, nhìn chăm chú sắc mặt tái nhợt của cô, anh rất muốn vươn tay vuốt ve gò má cô, vuốt lên hàng lông mày không tự chủ mà nhíu chặt kia, nhưng lại sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.
“Mâu Lập Sinh nói thế nào?”
Anh muốn biết, hung thủ phía sau đến cùng có phải Mâu Lập Sinh không?
Tốn Đình Tuyền cười phân tích, “Vẻ mặt ông ta quá mức nghiêm chỉnh, khiến em nổi lòng nghi ngờ. Theo lý mà nói, một người có cùng quan hệ máu mủ với mình, cho dù trở mặt với gia đình thế nào, cũng không thể chối bỏ chuyện có quan hệ máu mủ, vậy mà hắn đối với Mâu Tâm Như lại chẳng quan tâm, khiến em nghi ngờ. Cho nên, trong chuyện này, hắn ta tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan, nói không chừng Mâu Tâm Như phải nằm ở đây, cũng là do hắn sai người gây ra!”
“Anh muốn hắn hải trả giá lớn vì đã làm tổn thương Tâm Như. A Hổ, chuyển hướng điều tra sang Mâu Lập Sinh, trong thời gian ngắn, nhất định phải cho tôi đáp án hài lòng.”
Anh thề phải đích thân giết kẻ này.
“Đúng vậy, em cũng có ý này, chuyển sang điều tra Mâu Lập Sinh, tin rằng nhất định sẽ lấy được đáp án chúng ta muốn.”
“Chuyện này cứ làm như vậy đi!” Cả người Tốn Đình Trạch toát lên anh khí, thề phải bắt được kẻ địch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc