Một Đường Đau, Một Đường Yêu - Ngoại Truyện 02

Tác giả: Đầu Ngã Mộc Qua

Về một số chuyện vụn vặt (hạ)
Edit : kun’xjh
Ba, về em yêu anh.
Rời khỏi quán lẩu, môi hai người đều đã sưng phồng.
Đường Nhất Đường nhàn nhã tự tại đi phía trước, thỉnh thoảng lấy tay vỗ lưng ấn khóe miệng ran rát. Người phía sau anh thì chân như là mềm oặt vô lực, bị nửa kéo nửa túm đi.
Bạch Khả thề không bao giờ đến quán lẩu này nữa. Lúc cô vừa mới đi vào phòng vệ sinh liền nghe được mấy dì đang tám chuyện, nói người trẻ tuổi bây giờ sống thoáng, con gái lại có thể chủ động vươn đầu lưỡi để đàn ông hôn. Nghe xong câu đó, cô trốn lì trong buồng bên cạnh, chờ tất cả mọi người đi rồi mới dám đi ra.
Cô xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, mà đầu sỏ tạo nên hiểu lầm lần này còn đang mặt mày hớn hở, R*ợ*u đủ cơm no mới hỏi cô tại sao không vui. Vốn là rất vui vẻ, nhưng sau khi bị quỷ cuồng hôn quấy rầy lần nữa, cô là vui buồn mỗi thứ một nửa.
Đang oán thầm, người phía trước đột nhiên dừng lại, làm mũi cô đập vào lưng anh.
“Bạch Khả.” Anh cười đến xán lạn, môi sưng đỏ tăng thêm phần quyến rũ. “Bạch Khả!” Anh lại gọi một tiếng.
“Cái gì?” Cô xoa cái mũi hỏi.
Anh ôm lấy cô, dưới đèn đường sáng trưng, không ngừng xoay quanh. Cô từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, đèn neon sáng rọi trước mắt xoay nhanh tạo thành một màn sương màu xinh đẹp. Anh ngửa đầu cười to, cô cảm giác mình dường như đã bị tiếng cười của anh nâng lên, được hạnh phúc ôm trọn.
Lực bên hông chợt nhẹ, cô lọt vào trong lòng anh, bị anh ôm chặt lấy.
Không cần ngôn ngữ gì cả, ồn ào náo động xung quang cũng không quan hệ tới bọn họ. Bọn họ lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau, vĩnh viễn khắc sâu giây phút này vào trong lòng.
“Nhất Đường, em yêu anh.” Cô vẫn nhịn không được mà bật ra.
“Em không cần nói những lời này.”
“Nhưng em thật sự rất yêu anh.”
“Đừng nói nữa.”
“Em yêu anh.”
“Em cố ý trả thù anh đúng không!”
Đường Nhất Đường lập tức biến sắc, đẩy Bạch Khả ra. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô biết anh sẽ không thật sự tức giận với cô. Hơn nữa, cô cũng có ý trả thù anh. Cô cười hì hì không ngừng nói: “Em yêu anh, em yêu anh……”
“Em còn nói.” Đường Nhất Đường chỉ vào mũi cô, để ý đến đôi môi khô khốc của cô, cơn giận chuẩn bị phát tác bị ép xuống dưới. Anh bưng mặt cô đến gần sát mình nói: “Anh đi mua đồ uống cho em, em đứng ở đây đừng có mà lộn xộn.”
Trả lời anh vẫn là câu “Em yêu anh” như pháo nổ không ngừng.
“Có bản lĩnh thì nói một hơi hơn một ngàn lần cho anh.” Anh hung hăng chà xát mặt cô, xoay người hướng đến quán đồ ngọt ven đường.
Nhìn thân hình thon dài cách cô càng ngày càng xa, Bạch Khả sờ sờ bụng, vừa mới ăn no nên cảm giác cả người rất có lực. Cô hít sâu một hơi, lớn tiếng hét to về hướng anh đi vào quán đồ ngọt kia: “Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh……”
Đại khái khi được gần hai trăm lần thì yết hầu của cô bắt đầu khó chịu, nghĩ thầm nếu có một ly nước thì tốt rồi. Lúc này, đột nhiên có người xông lại đây ôm chặt lấy cô, tiếp theo lại chạy như điên. Cô còn chưa thấy rõ diện mạo người nọ, chỉ nghe tiếng cô gái nói: “Em đã cầm cự giúp anh!”
Cô bị dọa đến quên luôn vừa mới nói đến lần thứ mấy, đành phải bắt đầu lại từ đầu.
“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh……” Cô nói đến chán, đơn giản chỉ như đang hát.
Không bao lâu sau lại có một cô gái da trắng chạy tới hỏi cô: “Em có thể tham gia hoạt động của chị không?”
Cô gật đầu đồng ý, tuy rằng không biết hoạt động mà cô gái này nói là chỉ cái gì.
Dần dần lại có vài người lần lượt gia nhập thêm, bọn họ không hề hỏi ý kiến Bạch Khả, mà là tự phát đứng thành một đoàn đối lập với cảnh vội vàng của người đi đường rồi hô to. Mỗi người đều nói bằng ngôn ngữ quốc gia của mình, có người qua đường nghe hiểu, sẽ kích động chạy tới ôm một cái nồng nhiệt cho người đồng bào.
Trong lúc nhất thời, chỗ bọn họ đứng trở thành một góc náo nhiệt nhất con phố.
Bạch Khả nhìn tình hình trở nên sôi nổi như vậy, tâm tình cũng H**g phấn theo, đặc biệt là sau khi nhận được vài cái ôm của đồng bào. Mặc dù cô còn chưa hiểu rõ là rốt cuộc ở đây đang xảy ra chuyện gì.
Mà Đường Nhất Đường ở một chỗ khác đang hết sức chuyên chú chọn nguyện liệu phối hợp trong nước trái cây cho cô.
Cô vừa trải qua phẫu thuật, khí huyết hơi suy yếu, cho nên anh chọn nước ép táp đỏ ấm cho cô. Anh nhớ cô rất thích quả hạch, anh còn cười cô là sóc đầu thai. Các loại hạch đào, hạt dẻ rất khó để lấy hết hạt ra, nhưng cô ăn lại hết sạch sẽ.
“Cho một ít hạt dẻ ở trên, đừng bỏ nhiều quá.”
“Rồi cho thêm một ít hạch đào, đủ để che lớp hạt dẻ là được.”
“Đặt một viên chocolate Đức, lớn hơn một chút.”
“Ở xung quanh nặn một ít bơ, đừng để dính vào viên chocolate.”
“Trên bơ rắc một ít hạnh nhân, phải đặt cân xứng, không không, màu kia không đúng, đổi cái màu vàng nhạt hơn một chút.”
“Tiên sinh, xin hỏi như vậy đã được chưa?”
Nhân viên quán đồ ngọt đem một bát lớn đồ uống toàn hạt nhìn rất ngon miệng đặt trên quầy, cô cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, nhưng cơ thể lại co rút đau đớn. Ban đầu còn thật vui vẻ vì có một vị khách anh tuấn như vậy, thật không ngờ yêu cầu của vị khách này lại nhiều thế. Một người đàn ông uống đồ ngọt đã rất kỳ quái, lại còn phối hợp khéo léo như vậy, cô thực sự nghi ngờ anh ta là một cái ly.
Đường Nhất Đường không nhìn vẻ bất mãn của cô nhân viên, anh chỉ cẩn thận xem kỹ tác phẩm đã hoàn thành dưới sự giám sát thiết kế của mình, vừa lòng liền thanh toán tiền.
“A, tiểu thư.” Anh đi được vài bước bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay trở lại nói,“Xin hỏi……”
“Cái gì?” Tiểu thư hai tay ôm ***, cô đã nhẫn nại đến cực hạn.
“Xin hỏi cô có nhiệt kế không?” Anh còn thật sự hỏi.
Khuôn mặt của vị tiểu thư kia hoàn toàn đen thui.
“Ồ, không có.”
Anh cười, cẩn thận cất cái ly hơi âm ấm vào trong lòng, nhân lúc vị tiểu thư kia chưa nổi bão liền rời khỏi.
Lúc này, cái góc náo nhiệt kia vẫn còn đang nóng lên. Anh liếc mắt nhìn qua qua, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn người giống như bị điên. Mà Bạch Khả của anh, thấp thấp lùn lùn chen ở giữa, miệng đang nói cái gì đó. Anh bỗng nhiên nghĩ ra, cô sẽ không thật sự ở đây nói một ngàn lần câu “Em yêu anh” đấy chứ.
Thiếu chút nữa bơ đã dính lên người, anh bước nhanh đi qua. Một tay bảo vệ cái ly, một tay đẩy vài người đang vây xem, nghiêng ngả lảo đảo rốt cuộc cũng đứng trước mặt cô.
“Anh đã trở lại!” Bạch Khả nhảy lên ôm lấy anh.
“Em đang làm cái gì đấy?” Anh đẩy tay cô từ trên cổ anh xuống.
“Chờ anh mà,” Bạch buồn cười nói, “Chúng ta đi thôi.”
Cô kéo tay anh, ngoảnh lại thản nhiên cười nói với các bạn đang cùng nói “Em yêu anh” với cô: “Anh ấy đã trở lại. Cám ơn mọi người. Hẹn gặp lại!”
Uống nước trái cây anh mua cho cô, cô hạnh phúc nắm tay anh trở về nhà.
Một đoàn người với màu da khác nhau đang huyên náo ở đầu đường, nhìn bóng lưng hạnh phúc của bọn họ dần dần đi xa, đều lộ ra biểu tình vui mừng. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn nhau lộ ra nụ cười cổ vũ. Dưới sự dẫn dắt của người trung tâm, sau đó hét lớn hai ba lần, dùng các loại ngôn ngữ, tràn đầy tin tưởng, tiếp tục hô lớn câu ấm áp êm tai kia với cái thế giới lạnh lẽo này –
Em yêu anh.
Bốn, về tên
Ở nước Mỹ, sau khi phụ nữ kết hôn sẽ mang họ chồng là chuyện rất phổ biến. Với tư cách là nửa công dân Mỹ, Đường Nhất Đường cũng hy vọng thế. Anh muốn Bạch Khả mang họ của anh, đó giống như con dấu anh in lên người cô.
Việc này đối vói một người đàn ông mà nói, là một loại vinh quang, cũng là một loại chứng tỏ hạnh phúc.
Nhưng mà Bạch Khả không nghĩ như vậy.
Cô không muốn tên mình sẽ là “Đường Bạch Khả”, nghe không hay. Cũng không muốn bị gọi là “Đường Khả”, cô không thể bỏ họ ba đi.
“Ba em rời đi lúc nào?” Đường Nhất Đường hỏi.
“Mẹ nói lúc em ba tuổi thì ông ấy đi.” Cô nói.
“Ba tuổi, chính là nói bao nhiêu năm qua, ông ấy gần như không làm được gì cho em.”
Đường Nhất Đường ngửi mùi trên người, mùi lẩu rất nặng. Anh thấy ghét nên cởi hết quần áo ném vào cái giỏ đựng đồ dơ.
“Ông ấy là ba em, ông ấy cho em mạng sống.”
Tiếng Bạch Khả truyền vào từ phòng khách.
Anh lắc đầu, vặn vòi nước xem thử nước đã nóng chưa. “Đã cho em mạng sống, thì ông ấy cũng phải có trách nhiệm dưỡng dục em. Anh nghĩ sau khi đến Mỹ ông ấy chắc đã vui quên đường về, quên mất em và mẹ từ lâu, căn bản không làm tròn trách nhiệm của người cha.”
“Mẹ nói ông ấy là người cha tốt!”
Tiếng Bạch Khả đến từ ngoài cửa.
Độ ấm nước đã được, Đường Nhất Đường bước vào bồn tắm lớn, vừa xối thân thể vừa nói: “Đúng, ông ấy là người cha tốt. Nếu không có ông ấy, anh cũng không gặp được em. Xem ra người đàn ông vô dụng vẫn có vài điểm tốt.”
Một cơn gió lạnh thổi qua. Anh xoay người, nhìn thấy Bạch Khả một tay ấn cửa, một tay xoa thắt lưng, thở phì phì đứng ở cạnh cửa.
“Làm sao,” Anh xoa xà phòng trong tay nói, “Muốn cắn anh hả?”
Bạch Khả nghe anh nói như thế về ba cô, đúng là rất muốn cắn anh một cái. Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu.
“Hừ.” Cô hung hãn trừng anh liếc mắt, ngẩng đầu ưỡn *** đi ra ngoài. Cho dù là hổ giấy cũng không thể thua khí thế.
Cửa còn chưa đóng chặt, giọng nói lạnh lùng của Đường Nhất Đường lại len lỏi vào lỗ tai: “Không dám cắn? Ba em không dạy em cái gì gọi là ‘Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn’ sao?”
Tưởng là hổ giấy vốn không có răng hả?
Cô mở toang cửa ra, nhìn cái người đang gần như bị che trong hơi nước, đột nhiên bổ nhào về phía anh.
Đường Nhất Đường rất rõ ràng, cho dù là nhìn mặt nào, Bạch Khả đều không phải là người răng nhọn. Cho nên khi cô nhảy lên cắn vai anh, anh chỉ lẳng lặng chờ.
Bạch Khả cũng không tính được chênh lệch giữa cô và anh lại lớn như vậy, mặc dù cô có nhảy lên cũng chỉ miễn cưỡng cắn trúng đầu vai anh, mà trên người anh toàn là xà phòng, rất là trơn trượt. Cô tự cho là răng mình rất sắc nhọn, nên từ đầu vai anh cắn xuống trước *** anh, còn có xu thế đi xuống dưới. Nếu không phải anh túm áo cô lại.
“Em đang khiêu khích anh?”
Anh ôm lấy cô, ma sát hai má của cô.
“Em không có.”
Cô giãy giụa muốn đứng trên mặt đất. Cơ thể lồi lõm cách lớp quần áo ướt đẫm không ngừng vặn vẹo trước *** anh.
“Xem ra ba em dạy em cái khác.” Anh nói.
“Cái gì khác.” Cô hỏi.
Tay anh chạy đến trước *** cô, thuần thục mà linh hoạt cởi bỏ hàng cúc. Trong hơi nước tràn ngập, anh cắn vai cô nói: “Mỹ nhân kế.”
Năm, sau đó.
“Nào, dậy thôi.”
Nắng sớm, ánh mặt trời chiếu khắp phòng. Anh đứng phía sau cô, cười chờ đợi phản ứng của cô.
Nhưng thời gian đã qua rất lâu, cô vẫn chỉ im lặng đứng đó, không hề lên tiếng.
“Này, tỉnh tỉnh.” Anh bất mãn gõ gõ trán của cô, cô nhóc này lại có thể ngủ gà ngủ gật ở đây.
Cô miễn cưỡng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Tối hôm qua sau khi hổ giấy bị đâm phá, kẻ địch phát động phản kích, công thành đoạt đất, càn quét cô đến thảm. Cuối cùng thậm chí bắt đầu biến thành quỷ cuồng hôn, hút hết toàn bộ tinh khí cả người cô.
“Mau nhìn nè!” Anh mất kiên nhẫn, vội vã hướng cô về phía đã bày kiệt tác của mình.
Mạnh mẽ đánh lại cơn buồn ngủ để đi đến trước bàn cơm, cô đúng như dự kiến của anh, kinh ngạc che miệng lại.
Trên bàn bày hai phần bữa sáng khác nhau. Đĩa trứng trên bàn được chiên thành hình trái tim, bên cạnh là màu vàng nhìn rất đẹp. Sợi mỳ nóng hôi hổi trải ở xung quanh, bên trên được trang trí bằng rau thơm và thịt bò cắt lát. Sữa uống ngày thường hôm nay đã được thay đổi, màu đỏ, bên trong trộn ô mai và một ít quả hạch.
Mặc dù đơn giản, nhưng nhìn ra được tâm ý.
“Những thứ này đều là anh làm?” Cô cảm động hỏi.
“Còn ai vào đây.” Anh liếc cô một cái khinh khỉnh.
Lau đôi mắt ****, cô kéo ghế ngồi xuống, vùi đầu chăm chú ăn những món anh nấu cho cô.
Anh cũng ngồi xuống, mở báo ra ngăn tầm mắt cô, để tránh cho cô nhìn thấy nụ cười khó nhịn của anh.
Kỳ quái là, nụ cười ngốc của cô nhóc kia lại có thể được in ở trên báo.
“Để chúng ta đoàn kết, tìm kiếm tình yêu.” Anh đọc tiêu đề chữ to màu đen, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tối hôm qua. Mang theo nghi hoặc, anh nhìn xuống dưới.
Chính văn viết: Một cô gái người da đen khi nhận phỏng vấn đã nói, bọn họ được sự dẫn dắt của một cô gái Trung Quốc nên đã khởi xướng hoạt động “Kêu gọi tình yêu” lần này. Bọn họ chính mắt nhìn thấy cô gái kia gọi người yêu của cô ấy về. Sau cô, trong mười lăm người tham gia hoạt động lần này, có một nửa đều được làm quen với một nửa còn lại của họ vào ban đêm. Bọn họ đặc biệt cảm kích cô gái kia, cô là thiên sứ của bọn họ.
“Cái rắm.”
Đường Nhất Đường vo tờ báo thành viên, nâng tay ném vào thùng rác.
Nghe thấy động tĩnh, Bạch Khả ló khỏi bát, trên cằm dính vài sợi mỳ. Anh làm như không có việc gì lau sạch cằm cho cô, hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Cô nói.
“Vậy cho anh ăn.” Anh ra lệnh.
Kế tiếp, trong phòng chỉ còn lại tiếng va chạm của đũa và bát.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ nói chút chuyện vô vị, ôm nhau trốn vào ổ chăn ấm áp.
Căn phòng im lặng, chỉ có kim giây cô đơn đi trước.
Tích tắc, tích tắc……
Có ai biết, giấu sau âm thanh êm dịu tĩnh mịch này, là thời gian làm việc kinh thiên động địa.
Trong chuyện cổ tích xưa hoàng tử cưỡi bạch mã, dẫm ngàn chông gai. Chàng xuyên qua sông băng, lướt qua sa mạc, đi tìm một đóa hoa tha hương.
Mà trong hiện thực của chúng ta, mỉm cười mang theo hạnh phúc, chậm rãi già đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc