Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 93

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Hoắc Phi Đoạt vẫn duy trì bộ dạng thờ ơ như cũ, “Nha đầu, em thật không có lương tâm nha”
Ngũ Y Y lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn
“Nha đầu, lương tâm , lương tâm a. Nếu hôm qua không có tôi hạ thân mình giúp đỡ em, thì bây giờ em đã đi uống trà với thượng đế rồi, hơn nữa còn là bồ dạng vô cùng thê thảm nha. Nếu tôi không tiếc thương thân thể mình sợ bị thân hư, bao nhiêu tinh hoa đều dâng cho em hết, hơn nữa còn liên tục sáu giờ nha, như vậy em bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này sao? Làm người, trước tiên phải nói tới lương tâm!Chẳng lẽ suốt đêm hôm qua đều chỉ có mình tôi hưởng thụ thôi sao? Em sai lầm rồi! Hoàn toàn khác biệt a, tối hôm qua người hưởng thụ nhiều nhất là em đó! Có muốn tôi nói cho em biết hôm qua em *** bao nhiêu lần không?Còn mấy lời của em khi đang điên cuồng nữa, muốn nghe không?”
Ngũ Y Y càng nghe, môi càng run rẩy lợi hại
Khí thế vừa rồi còn dâng cao bị những lời nói của Hoắc Phi Đoạt đánh tan không còn một mảnh, cô chán chường ngồi xuống sô pha, hai tay bưng kín mặt
Hoắc Phi Đoạt không thèm để ý cô ngữ điệu thản nhiên nói, “Đừng nói tôi cùng em sáu giờ Hoan **, sáu mươi giờ cũng chẳng là gì! Để cho em ăn tôi, rõ ràng người lợi là em nha, nếu em không muốn, thì trả lại vốn cho tôi, sáu trăm giờ, thế nào?”
Sáu trăm giờ?|
Sáu trăm giờ, vận, vận động trên giường?
Mẹ ơi, còn muốn tới tháng năm nào a?|
Không bằng đổi thành tiền mặt đi, thiếu hắn bao nhiêu cũng có thể trả, dù sao cụng nợ quá nhiều rồi, có thiếu nhiều hơn một chút, hẳn là không sao đi?|
Nghĩ tới đây, Ngũ Y Y đề nghị, “ Vậy anh nói một cái giá đi? Anh cả đêm cống hiến, tương đương bao nhiêu tiền. Tôi sẽ trả lại cho anh”
Hoắc Phi Đoạt nghe vậy liền vặn chân mày, hừ lạnh, “ Tôi ℓàм тìин với em, em cho tôi là ai, có thể tính băng tiền sao?”
Ngũ Y Y vừa nghe giọng tức giận của Hoắc Phi Đoạt, sợ hãi rụt cổ lại, Mặt nhăn như mướp đắng, “Làm đàn bà của anh, cũng phải có thời hạn chứ?”
Cũng không thể cả đời dâng mình cho hắn a?
Cô còn có thể lập gia đình không? Còn có tự do không? Còn cuộc sống muôn màu bên ngoài nữa?
Hoắc Phi Đoạt có chút thất vọng
Thì ra , đối với chuyện xảy ra quan hệ ngoài ý muốn của bọn họ,cô lại phiền não như vậy?
Một chút xíu mừng rỡ cũng không có
Mặc dù phiền não, thì cũng nên có chút vui vẻ chứ
Cô lại ghét thân cận với hắn như vậy
Hoắc Phi Đoạt đứng lên, cả người tản ra hơi thở sát phạt, “ Tốt lắm. Em muốn tính rõ ràng, cũng được, trả lại sáu trăm giờ, tôi với em không còn quan hệ nữa”
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng đi ra ngoài
A? Thật phải trả sáu trăm giờ sao?
Không phải vậy chứ, cô có khi già như bà lão , cũng không thể trả hết
“Này! Có thể giảm bớt thời gian không?!”
Ngũ Y Y nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt không cam lòng kêu lên
Sống lưng Hoắc Phi Đoạt cứng đờ, hai tay nắm chặt lại, vài phút sau mới sâu kín nói, “ Hoặc là ngày nào đó tôi vứt bỏ em”
Ngũ Y Y mở to mắt, sửng sốt một hồi
Vứt bỏ mình?
“Ý là. Ngày nào đó hắn chơi chán mình rồi, mình mới có thể tự do?”
Ngũ Y Y tự nhiên ngộ ra một điều, “Ah! Nói như vậy, hiện tại hắn đang có hứng thú với mình sao?”
Không thể nào!
Đường đường là lão đại của công ty Hắc đế, đàn bà nào chưa từng gặp qua, sao có thể đề ý tới một người không chu toàn như mình, Hoắc lão đại mới không thiếu hụt đàn bà a
Ngũ Y Y bĩu môi, buồn bực một lúc, vẫn không chống được cơn đói giày vò, sau đó cầm lấy dao nĩa lên ăn thức ăn ngấu nghiến.
Quai hàm phồng to lên, cô trợn to hai mắt liếc qua liếc lại.
Cô trúng độc, Hoắc lão đại hy sinh vì nghĩa, dùng thân thể và hành động thực tế cứu lại mạng sống cho cô.
Nói như thế, Hoắc lão đại vẫn là một tên rất có nghĩa khí, còn có thể có tâm, ít nhất, hết lòng giúp đỡ cô.
Mặc kệ nói thế nào, chẳng qua cô chỉ là nữ giúp việc của Hoắc lão đại thôi, còn chạm phải con nha đầu xấu xa chạy Bugatti, để cho người ta có thể trá giá thật nhiều………… Đến giúp đỡ mình, thật sự tốt quá rồi.
Ngũ Y Y nhớ lại, gật gật đầu.
Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh gương mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt khi ngủ.
Thật đẹp………!
Không thể tin được, lúc Hoắc lão đại ngủ, gương mặt lại đáng yêu trẻ con như vậy, cũng có thể đẹp như vậy!
Nghĩ đến khi người ta thức dậy, trợn to hai mắt nhìn cô, toàn thân bắp thịt cường tráng, nhất là bộ phận quan trọng kia, lại cường đại, to lớn như thế…..
Nghĩ nghĩ một chút lại cảm thấy như chảy máu mũi a!
Trời ơi, thật sự đêm qua cô lăn qua lăn lại trên gường nhớ đến gương mặt đẹp trai của Hoắc lão đại kia đến 6 tiếng đồng hồ sao?
Anh ta nói đêm qua cô rất hưởng thụ, vô số lần đều lên cao trào……..Thật đáng tiếc, vì sao cô lại không nhớ một chút nào hết vậy?
Hiện tại nghĩ muốn thưởng thức cảm giác cao trào đêm qua đều uổng công. Cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc!
Nếu để cho người đàn ông xa lạ ngủ để giải thuốc cho cô, cô sẽ hối hận cả đời.
Nhưng vì sao người đàn ông ngủ với mình lại là Hoắc Phi Đoạt………..Cô cảm thấy cô được lợi rồi à?
“Mình hèn hạ, *** người đẹp Hoắc Phi Đoạt, rõ ràng mình được thơm lấy rồi.”
Ngũ Y Y ngậm chiếc đũa, hiếp mắt cười gian.
Sau đó cô lại phản ứng kịp, đưa bàn tay nhỏ bé lên vỗ vỗ vào đầu mình.
Ngũ Y Y, mày tỉnh táo lại đi, mày còn mặt mũi vui vẻ sao?
Rõ ràng là………mày xui xẻo bị người ta làm việc đó trong lúc ngủ, mày còn mặt mũi cười à?
Nếu bạn là một người phụ nữ có đạo đức, hiện tại việc bạn phải làm là: Khóc lóc, đòi ૮ɦếƭ.
A Trung từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy một mình Ngũ Y Y ngồi trước bàn ăn, trên gương mặt nhỏ nhắn lại thay đổi vẻ mặt liên tục như vậy.
Bóng dáng của nhỏ nhắn, lại ngồi trong phòng ăn rộng lớn nhìn giống như một đứa trẻ.
“Khụ khụ! Ngũ tiểu thư! Cô khỏe rồi hả?”
A Trung ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Ngũ Y Y giật mình, nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy A Trung, cô nhếch miệng cười: “Chú A Trung………Khoan đã, chú mới hỏi tôi cái gì?”
Cô khỏe rồi hả?
Có ý gì?
Chẳng lẽ…………..Anh ta biết đêm qua mình cái kia cái kia rồi sao?
A Trung ý thức được mình vừa mới lỡ miệng, nhanh chóng cười gượng, vội vàng nói: “Cô tiếp tục ăn đi, tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi tìm Lão đại.”
Lúc Ngũ Y Y phồng má trợn mắt, A Trung nhanh chóng chạy trốn.
Ngũ Y Y bĩu môi: “Hu Hu! Quả nhiên là anh ta cũng biết! Chẳng lẽ mọi người trên đời này biết hết rồi sao? Tối hôm qua mình cùng Hoắc lão đại cái kia cái kia đó! Thật sự không thể sống mà! Mọi người đều biết rõ Hoắc lão đại bỏ *** ra để cứu mình, nếu mình không báo đáp anh ta, chắc chắn sẽ bị người trên thế giới này phỉ nhổ sao?
Lúc A Trung đi vào thư phòng, Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện với cửa sổ, đưa lưng về phía A Trung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Trung vừa muốn nói chuyện, lại nghe Hoắc Phi Đoạt thở dài một hơi.
Lão đại đang rầu rỉ chuyện gì?
Sao lại ở trong này than thở rồi?
“Lão đại……….”
“Hửm?”
Hoắc Phi Đoạt không xoay người, hừ lạnh một tiếng, vẫn thất thần nhìn ra cửa sổ.
“Tình hình đêm qua đối phương chuẩn bị tấn công đã điều tra xong.”
“A……”
Lúc này Hoắc Phi Đoạt mới xoay ghế lại nhìn A Trung.
A Trung quét mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt 1 cái, bị vẻ đẹp bức người của Hoắc Phi Đoạt làm cho mi mắt anh run lên.
Quả nhiên âm dương hòa hợp làm tinh thần người ta thật tốt, nhìn Lão đãi xem, đêm qua anh ta ăn sạch sẽ, hôm nay lại đẹp bao nhiêu.
“Đã dùng qua VK, đều có nguồn gốc sản xuất từ Châu Âu.”
“Hừ, tôi đoán quả không sai.” Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: “Xem ra, mai phục bên cạnh chúng ta đều là cá mập!”
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Trước tiên không làm gì cả, tôi muốn yên lặng suy nghĩ xem, tôi muốn hiểu rõ mục đích của hắn, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.”
“Dạ.”
A Trung đi ra ngoài.
Ngũ Y Y nằm trên sô pha đầu hướng xuống, chân đưa lên trời, vừa nhìn thấy A Trung liền hoảng sợ.
“Ngũ tiểu thư, cô đây đang làm cái gì vậy?”
Giống như ma quỷ đang dọa người.
“Ha, tôi đang lộn ngược, để cho máu từ nơi này chảy lên não, để suy nghĩ của tôi rõ ràng một chút.”
Ngũ Y Y tượng hình tượng dáng trả lời.
A Trung giật giật khóe môi.
A Trung chạy đến phòng bếp, nhìn quản gia đang kiểm tra vệ sinh, anh ta bóc một miếng thịt lên ăn rồi hỏi: “Quản gia, lão đại đã ăn chưa?”
“À……..Không có!” Quản gia lo lắng thở dài: “Lúc nãy Hoắc tiên sinh một mực chờ Ngũ tiểu thư, vẫn chưa có ăn gì, đợi Ngũ Y Y cùng xuống ăn cơm, không biết hai người đã nói cái gì, Ngũ Y Y làm cho Hoắc tiên sinh tức giận bỏ đi. Hoắc tiên sinh một miếng cơm cũng chưa ăn! Lòng tôi đau ૮ɦếƭ a…….”
“Hả?” A Trung ngạc nhiên, “Lão đại bị Ngũ Y Y làm cho tức giận bỏ đi? Tôi nói này, tôi vừa mới vào thư phòng, Lão đại còn đang thở dài, Ngũ Y Y này đúng là người không dễ chọc.”
“Tôi rất tỉnh táo………”
Ngũ Y Y dựa vào cánh cửa, tức giận nói thầm.
A Trung và quản gia hoảng sợ quay lại nhìn, không biết Ngũ Y Y đã vào đây từ lúc nào, dựa vào bên kia.
Quản gia vụng trộm liếc A Trung một cái. Ý tứ là hỏng việc rồi, hai người ở sau lưng nói xấu người khác, bị người ta bắt gặp rồi.
A Trung dứt khoát không phục, tức giận nói: “Tôi nói này Ngũ Y Y, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Cô tốt rồi, sao lại làm cho Lão đại chúng tôi tức giận, Lão đại chúng tôi đối xử với cô như vậy, cô cũng nên có trái tim, có thể cảm giác được không?”
Ngũ Y Y khẩn trương gật đầu: “Tôi cảm giác được, cảm giác được, Hoắc lão đại đối với tôi thật sự rất tốt. Tôi đều biết.”
Ân nhân cứu mạng thôi………….
“Cô biết, tại sao cô làm Lão đại tức giận?”
“Tôi đâu có chọc anh ta tức giận!”
Cô không cảm thấy cô làm cho anh ta tức giận.
“Mấy ánh mắt đều nhìn thấy, Lão đại chúng tôi bị cô chọc tức giận bỏ đi! Tức giận đến thư phòng, Lão đại chúng tôi đến giờ vẫn chưa ăn gì! ngược lại cô giống như con heo vậy!”
A Trung tức giận đến lỗ mũi lúc đóng lúc mở.
Ngũ Y Y phồng mặt bánh bao lên.
Cái gì, vào sao nói cô giống heo?
Cô không phải!
“Tôi nghĩ rằng anh ta ăn rồi, ai biết anh ta chưa ăn.”
Lão quản gia cũng lên tiếng nói chen vào: “Hoắc tiên sinh vẫn chưa dùng bữa, luôn chờ cô, kết quả cô vừa đến, liền chọc cho Hoắc tiên sinh tức giận bỏ đi, một miếng cơm cũng chưa ăn. Bình thường mà không ăn cơm, tổn hại đến sức khỏe rất nhiều, vừa nghĩ đến đây, lòng tôi thật khó chịu…………”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc