Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 92

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Có vẻ..... Giống như..... Ngờ ngợ..... Phía sau truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ!
A! Không phải chứ?
Ngũ Y Y hơi xoay người nhìn, khi thấy khuôn mặt tuấn tú đến hoa nhường nguyệt thẹn của Hoắc Phi Đoạt thì choáng váng.
Phần phật!
Cô ra sức xốc chăn lên, nhìn thấy rõ ràng Hoắc Phi Đoạt cũng ngủ trần!
Song song với cô..... Giống mấy đứa trẻ sơ sinh!
Hai người đều trống trơn, ôm chặt lấy nhau, cùng nằm trong một ổ chăn..... Hơn nữa còn là cảnh tượng vào sáng tinh mơ.....
A a a a a!
Ngũ Y Y sụp đổ, thét chói tai.
Hoắc Phi Đoạt bị cô làm cho mày nhíu mặt nhăn, nhưng không trợn mắt, cánh tay lại ôm chặt Ngũ Y Y, nỉ non: "Mệt quá, ngủ tiếp đi, đừng lên tiếng."
Ngũ Y Y bị hắn ôm chặt, cô mẫn cảm lập tức cảm giác được ở dưới thân có một cái gì đó cứng rắn!
Dựa vào cảm giác ban đầu, vật kia không chỉ cứng rắn mà còn rất vĩ đại!
Oanh!
Nhận ra nó là cái gì, Ngũ Y Y lại sụp đổ!
"Sao lại thế này? Chuyện gì đây? A a a a! Tôi điên mất! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"
Ngũ Y Y phát điên vung loạn bốn chi, thịch một tiếng ngã xuống đất, hoảng sợ đứng lên, tránh xa mấy thước như tránh ôn dịch, nhìn mĩ nam đang nghỉ ngơi, la hét như một kẻ điên: "Hoắc Phi Đoạt! Anh là đồ trứng thối! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói đi, anh không nói cho rõ ràng tôi sẽ Gi*t anh!"
Thanh âm của Ngũ Y Y sắc nhọn, cất cao như còi báo động, làm chấn động lỗ tai của Hoắc Phi Đoạt.
"Ầm ĩ đã ૮ɦếƭ."
Hắn vô thức nói nhỏ, mở to đôi mắt phượng đẹp đẽ.
Ặc..... Tên Hoắc Phi Đoạt kia nằm trên giường, nhìn thế nào cũng thấy giống một bức tượng điêu khắc thời La Mã cổ đại.
Đều là con người, tại sao động tác mở mắt của người ta cũng đẹp vậy hả?
Lông mi kìa, sao lại dài thế?
Đàn ông muốn lông mi dài thế làm gì?
Ngũ Y Y dán đứng trên tường, không ngờ vẫn còn có thể miên man suy nghĩ .
Ngũ Y Y nuốt nước miếng, tức giận ồn ào: "Tôi nói cho anh biết, Hoắc Phi Đoạt, đừng cho mình đẹp trai là có thể đem chuyện đã xảy ra nói thành tôi chiếm lợi của anh! Đừng cho rằng anh là người đứng đầu thế giới ngầm thì anh có thể đổi trắng thay đen. Đừng cho rằng...."
"Em cứ cái dạng này đứng ở đó để tôi quan sát, có phải là ám chỉ với tôi rằng em cực kỳ thích ** vào buổi sáng không?"
Hoắc Phi Đoạt mở to đôi mắt mê hoặc, chậm rãi phun ra từng chữ.
Âm điệu lười biếng, tư thế mê hoặc, nụ cười xấu xa .
"Cái gì?"
Ngũ Y Y bị người cắt ngang có phần không hiểu.
Hắn nói cái gì? Cô cứ cái dạng này? Cái dạng này là cái dạng gì?
Hậu tri hậu giác [1] cúi đầu xem xét bản thân.....
[1] Hậu tri hậu giác : Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
Ngũ Y Y hít sâu một hơi, hai chân nhảy dựng lên khỏi mặt đất: "A a a a! Tôi muốn ૮ɦếƭ!"
Cô cô cô cô, thực ra là đang nhẵn bóng.
Nếu so với bây giờ để hắn nhìn hết thế này, không bằng nằm trong lòng hắn như vừa rồi còn hơn.
Như vậy, tối thiểu cũng không nhìn cả 360 độ như thế.
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ phi, Ngũ Y Y phát điên muốn tìm chỗ núp.
Dưới cái bàn? Trong tủ quần áo? Hay là nhấch chăn lên quấn thành xác ướp?
Luống cuống chân tay một lúc, đến khi Hoắc Phi Đoạt cảm thấy hoa cả mắt, nha đầu kia Hoắc phi đoạt đều đã hoa cả mắt khi đó, nha đầu kia mới trốn sau sofa, chỉ lộ ra cái đầu của cô, tức giận hét chói tai: "Hoắc Phi Đoạt! Quần áo của tôi đâu? Mau trả lại quần áo cho tôi!"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, thở dài: "Tiểu Tổ Tông, hầu hạ em thật đúng là vất vả."
"Quần áo! Quần áo! Đừng nói nhảm nữa! Mau trả lại quần áo cho tôi!"
Ngũ Y Y ở đằng sau sofa cắn ngón tay.
Quá rối loạn, thật sự là quá rối loạn!
Tại sao vừa mở mắt tình cảnh đã rối loạn không thể chịu nổi thế?
Chỉ mong đây là nằm mơ!
Để cô lập tức tỉnh lại.
"Được, được, được, nghe lời em, đưa quần áo cho em."
Hoắc Phi Đoạt sủng nịnh lôi kéo, đứng lên.
Nhất thời, ánh mắt của Ngũ Y Y biến thành viên đạn.
Ba tôi ơi!
Bình thường không chú ý, bây giờ khoảng cách gần như vậy mới phát hiện không ngờ hắn lại cao lớn thế!
To lớn như thế!
Dũng mãnh như thế!
.... Cái gì kia, thật dọa người!
Ngũ Y Y ngây ngốc nhìn vài giây rồi mới kịp phản ứng, bàn tay nhỏ bé bịt chặt hai mắt, kêu lên: "Quần áo! Tại sao anh lại không mặc quần áo! Anh đúng là đồ Đại Lưu Manh!"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, dở khóc dở cười: "Xin em đó, giữa hai chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?"
Những chuyện nên làm cũng đều đã làm rồi. Mà còn tối hôm qua lại còn không chỉ một lần.....
Ngũ Y Y choáng váng: "Anh mau mặc quần áo đi!"
"Được được được, tôi mặc quần áo."
Hoắc Phi Đoạt hết cách, dàng phải tuỳ ý mặc chiếc quần ở nhà vào, đi đến tủ quần áo, tìm một bộ cho Ngũ Y Y rồi ném cho cô.
"Đừng qua đây, không được nhìn! Anh xoay người đi! Không được nhìn!"
Ngũ Y Y cầm lấy quần áo, khẩn trương tìm kiếm trước sau.
Hoắc Phi Đoạt nghe lời xoay người lại, lấy tay vuốt tóc, thở dài: "Có muốn tôi giúp em mặc không?"
"Không cần!!" Ngũ Y Y tức giận đến lỗ mũi hếch lên.
"Tôi cảm thấy....." Hoắc Phi Đoạt trầm ngâm.
"Cảm thấy cái gì mà cảm thấy! Cấm anh xoay người lại."
"Nói cũng không được hả?"
"Nói cái gì mà nói! Ngậm miệng lại! Phiền ૮ɦếƭ đi được!"
Ngũ Y Y cảm thấy mình không giống một người phụ nữ bình thường. Cô gái nào gặp phải chuyện này không phải đều khóc lóc rất dữ dội thì cũng than thở mình thiếu kinh nghiệm hay sao?
Vậy mà cô không khóc.
Hoắc Phi Đoạt xoa cái mũi, bởi vì tối hôm qua hoan ái, lửa nóng phát tiết rất lâu, bây giờ lại càng môi hồng răng trắng, đẹp không gì sánh nổi.
"Tôi cảm thấy tốt nhất là em nên tắm rửa trước, tối hôm qua...."
Ngũ Y Y giật mình.
Vài giây sau, cô liền đấm иgự¢ giậm chân kêu lớn: "Hoắc Phi Đoạt! Anh mà dám nhắc lại chuyện tối qua thì tôi sẽ liều mạng với anh! Anh ra ngoài đi! Mau lăn ra!"
Hoắc phi đoạt xoay mặt, nhe răng cười: "Nhưng đây là phòng của tôi mà...."
Ngũ Y Y đấm sofa, hữu khí vô lực: "Nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ tức ૮ɦếƭ mất! Đi ra ngoài!"
"Thật ầm ĩ."
Hoắc Phi Đoạt gãi gãi lỗ tai, ưu tai du tai (an nhàn thảnh thơi) [1] đi ra ngoài.
[1] Từ điển thành ngữ tiếng Hán thậm chí sau khi thích nghĩa “an nhàn thảnh thơi” cho thành ngữ “ưu tai du tai” đã đặt câu với Đào Tiềm: “Đào Uyên Minh nửa đời còn lại ẩn cư chốn sơn dã, an nhàn thảnh thơi, sống cuộc sống điền viên bay bổng tựa thần tiên” (Dẫn từ 金山词霸Kim Sơn Từ Bá. Nguyên văn quyến rũ làm ví dụ giải thích cho thành ngữ này: 陶渊明的后半生隐居在山野之中,优哉游哉,过着飘然若仙的田园生活).
Thấy cửa phòng đóng lại, Ngũ Y Y lập tức từ chui ra khỏi ghế sofa, đương nhiên chưa mặc quần áo, đang muốn đến phòng tắm thì cửa phòng lại bật mở, Hoắc Phi Đoạt ngó vào.
"A a a! Anh là đồ trứng tròn hư hỏng! Không phải anh đã ra ngoài rồi sao? Bây giờ lại vào làm gì hả?"
Ngũ Y Y sợ tới mức vội vội vàng vàng lấy quần áo che người, đôi má đỏ bừng.
Hoắc Phi Đoạt nhìn cô khẽ cười: "Muốn nói cho em biết, bồn tắm lớn có chỗ massage, bong bóng gì đó cũng ở bên cạnh."
Sắc mặt Ngũ Y Y đỏ tím, nghiến răng nghiến lợi: "Biết rồi! Anh mau cút đi!"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày cười nhạt: "Còn nữa..... Dáng người của em vẫn không tồi. Mặc dù có chút béo, nhưng béo rất thích hợp."
Ngũ Y Y tức điên, cũng không quản Đông Tây Nam Bắc, lập tức ném quần áo của mình về phía Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Ngũ Y Y ủ rũ đi vào phòng tắm.
Muốn khóa cửa, suy nghĩ một chút lại cảm thấy khóa hay không cũng chẳng có tác dụng.
Ngũ Y Y ngâm mình vào làn nước ấm, nó khiến thần kinh căng thẳng của cô hoàn toàn thả lỏng.
"A...... Đau quá, đau quá...."
Lúc này cô mới phát hiện hai chân cô đều rất đau, nhất là..... Phần bắp đùi...... Đau đớn không chịu nổi!
Thắt lưng cũng đau.
Cẩn thận cảm giác một chút, toàn thân tựa như không có chỗ nào là không chua xót đau đớn.
Giống như, tối hôm qua cô bị người ta gỡ ra, sau đó lại lắp ráp lại.
Bàn tay nhỏ của cô lặng lẽ chạm xuống dưới....
"Hí hí!"
Cô lập tức nhíu mày hít một ngụm khí lạnh.
૮ɦếƭ tiệt, phía dưới nhất định là đã sưng tấy, hơi động vào một chút là đã đau đến không thể chịu được.
"Tối hôm qua..... Chẳng lẽ mình...... Thật sự gì gì đó.... Cùng Hoắc lão đại rồi? Trời ơi, tại sao lại như vậy? Tại sao mình lại có thể làm ra cái loại chuyện này chứ? Điên rồi, thật đúng là muốn điên rồi!"
Ngũ Y Y vuốt trán, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ.
Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô chỉ nhớ được là khi cô đến gần trạm xe buýt thì đột nhiên choáng váng, sau đó thì không nhớ gì nữa.
Ngũ Y Y nghiêm mặt, cố gắng nhớ lại, trong đầu lộn xộn, lờ mờ còn có một chỗ giống như khách sạn, đều là mơ hồ, giống thật mà là giả.
Tại sao cô lại đột nhiên ngất xỉu?
Nếu ngất xỉu, không phải cô nên ở trong bệnh viện ư? Tại sao lại chạy lên giường của Hoắc Phi Đoạt, lại còn bị ăn sạch luôn?
Ngũ Y Y thật muốn dìm ૮ɦếƭ mình.
Tắm rửa rất lâu cô mới thay quần áo, chậm rãi đi ra ngoài.
Đúng là không muốn đối mặt với hiện thực.
Hiện thực thật sự là rất tàn khốc.
Ra khỏi phòng tắm, cô liền nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt Đi đã đổi mới hoàn toàn.
Rõ ràng hắn đã tắm rửa ở phòng khác, tóc hơi ướt, xuyên qua bộ quần áo ở nhà màu be, trong hắn như đeo giống ngọc quan (mũ ngọc) vậy.
Xinh đẹp quyến rũ như yêu nghiệt!
Đúng! Tên gia hỏa kia chính là một tên yêu nghiệt!
Ngũ Y Y phồng má, đi qua, ngồi phịch xuống ghế sofa, hung tợn trừng Hoắc Phi Đoạt, tức giận nói: "Nói đi! Ngày hôm tại sao lại như thế? Tại sao tôi lại chạy đến chỗ của anh!"
Còn bị anh ăn..... Những lời này, cô thật sự là không có mặt mũi nói ra.
Hoắc Phi Đoạt đưa cho Ngũ Y Y một ly sữa, nhàn nhạt nói: "Uống chút sữa trước đi, có cho thêm táo đỏ đấy."
Ngũ Y Y theo bản năng muốn nhận lấy, lại nghĩ đến đây là người đàn ông đã ngủ với cô đưa liền giận dỗi rụt tay lại, xoay mặt qua chỗ khác.
Hừ, không thèm!
Tưởng rằng dùng một chút ơn huệ là có thể bỏ qua chuyện tối qua ư? Đừng mơ!
Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Được rồi, tôi sẽ nói với em những gì tôi biết. Hôm qua A Trung đến trường đón em nhưng phải đợi rất lâu, vì thế cậu ta gọi điện thoại cho em, gọi rất nhiều cuộc em mới nhận, thanh âm của em cực kỳ suy yếu, em nói em rất khó chịu, nói được vài câu đã tắt máy. Tôi cảm thấy em đang gặp nguy hiểm liền tra vị trí cụ thể của em. Lúc tôi đến khách sạn kia, em gần như đã ngất đi, mặt cực kỳ đỏ, hô hấp dồn dập, khó chịu muốn ૮ɦếƭ. Đưa em tới đây, cho bác sĩ kiểm tra thì mới biết em bị người ta tiêm тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢."
"тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢?"
Ngũ Y Y hít một ngụm khí lạnh.
"Ừm, tục ngữ gọi là xuân dược."
"A! Có lầm lẫn không?"
"Nếu em không tin thì có thể gọi bác sĩ Trần hôm qua đến khám cho em đối chất. Ông ta có tiêm cho em thuốc giảm dược thanh nhưng bởi vì тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢ trong người em là loại thuốc mới được nghiên cứu phát triểni gần đây nhất nên ông ta cũng thúc thủ vô sách (Bó tay, không có cách nào giải quyết). Sau đó, trước kích dục trong người em phát tác, em rất khó chịu, em quấn lấy tôi muốn tôi và em....."
"Được rồi, đừng nói nữa!" Mặt Ngũ Y Y lại đỏ lên.
"Tôi nhất định phải nói. Tối hôm qua, nếu không phải tình huống như vậy, tôi chắc chắn sẽ không ᴆụng đến em. Tôi dùng tính mạng của mình cam đoan với em, tôi căn bản không muốn phát sinh quan hệ với em khi em không tình nguyện. Tối hôm qua chỉ là bất đắc dĩ thôi."
Ngũ Y Y cắn môi, cúi thấp đầu, lộn xộn cắn đầu ngón tay.
Xấu hổ...... Nhưng vẫn bực bội và tức giận.
"Nói như vậy......" Ngũ Y Y nhẩu miệng nhỏ lên, ngập ngừng nói: "Anh với tôi.... Hai chúng ta..... Thật sự đã xảy ra chuyện đó rồi hả?"
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên tiến tới, trêu chọc cô: "Chuyện đó mà em nói, có phải là chỉ làm việc tình không?"
Quả nhiên mặt Ngũ Y Y lại đỏ lên, cúi đầu thấp hơn nữa.
"Ừm."
Bên môi Hoắc Phi Đoạt thoáng qua nụ cười: "Đương nhiên rồi. Dược tính của loại тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢ này rất lớn, làm lần một lần hai cũng không thể giải trừ được. Tối hôm qua tôi phải hầu hạ em tới bốn giờ sáng em mới yên tĩnh, không theo tôi đòi làm tiếp nữa."
Ngũ Y Y rất muốn chui xuống hầm rồi.
Xấu hổ ૮ɦếƭ đi được!
Nói đi nói lại, thực ra là cô quấn lấy người Hoắc Phi Đoạt, muốn người ta \'ái ái\' với mình!
Nghe thấy chưa, tối hôm qua là cô muốn, cô muốn, muốn không ngừng thấy được đi, mọi người đều nói , nàng tối hôm qua là vẫn muốn, vẫn muốn, muốn không ngừng, cùng người ta tới tận bốn giờ!
Mẹ ơi, đúng là có thể đi ૮ɦếƭ rồi, quá mất mặt!
Bởi vì quá xấu hổ và giận dữ, Ngũ Y Y lấy cốc sữa còn chưa uống vừa nãy tới, uống ừng ực, mượn cái này giảm bớt sự xấu hổ.
Hoắc Phi Đoạt cũng không trêu chọc Ngũ Y Y nữa, nói tiếp: "Nói đúng ra thì tối hôm qua tôi vì cứu em mới ℓàм тìин cùng em."
Ngũ Y Y đang uống sữa suýt sặc.
Tên gấu này, sao cứ mở miệng ra là "ℓàм тìин" thế? Từ này rất nhạy cảm đó!
Hoắc Phi Đoạt nhìn khuôn mặt khó xử của Ngũ Y Y, cực kỳ đáng yêu.
Ngón tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tối hôm qua tôi cứu cái mạng nhỏ của em, em phải biết báo đáp."
Ngũ Y Y cả kinh giương mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đối diện.
Mày kiếm dày rậm, có chút giả dối.
"Tối hôm qua tôi hầu hạ em tổng cộng sáu giờ, mà còn là sáu giờ loại cường độ cao chất lượng cao. Em nợ tôi, không một thì cũng hai. Tôi cũng không bắt chẹt em, dù sao thì chúng ta cũng coi như là người quen, để em chiếm tiện nghi. Vậy thì...... Bồi thường bằng thân xác đi."
Phốc ——
Ngũ Y Y phun hết sữa ra ngoài.
Cô mở tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Thân xác... Bồi thường bằng thân xác?"
Hoắc Phi Đoạt bắt chéo chân, vuốt vuốt cằm: "Cũng không. Cho nên nói là em chiếm tiện nghi. Làm người phụ nữ của tôi, bồi thường bằng thân xác, nói thế nào thì cũng là em thơm lây."
Đôi môi cô bắt đầu run rẩy.
Dựa vào cái gì thế?
Dựa vào cái gì mà thân thể của một thiếu nữ như cô bị tên xấu xa này giày vò, đến bây giờ xương cốt vẫn còn đau, phía dưới còn tê dại mà giờ lại thành cô mắc nợ hắn?
Đây là ngụy biện xằng bậy ở đâu vậy?
"Không thể! Tôi không đồng ý!"
Ngũ Y Y tức giận, thở hổn hển đứng bật dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc