Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 91

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Màn đêm tôn lên, ánh sáng của ánh lửa hết sức sáng ngời, chiếu sáng nửa bầu trời….
Tiêu Lạc ngồi trên xe, híp mắt lại, chỉ huy mấy chiếc xe hơi hướng về phía trứơc
“Lạc ca, phía trước chính là biệt thự Hải Vọng! Từ cửa chính, chúng ta còn cách chỗ đó hai km”
Tiêu Lạc nhìn ánh sáng trên địa đồ
“Hai cây số? Từ cửa chính, vào bên trong. Còn hai cây số?” Tiêu Lac âm thầm than thơ, không hổ là Hoắc Phi Đoạt thâm sâu, cắn răng, “ Phòng thủ thật nghiêm ngặt, Hoắc Phi Đoạt đây không phải là đem mặt phía đông của nửa tòa biệt thự hướng về phái biển sao? Hừ, thật rộng rãi a! Tia chớp, còn cách biệt thự bao xa?”
“Báo cáo Lạc ca, còn 600m, phái trước là cổng sắt”
“Ừ, công chính nhất định có trọng bịnh canh giữ, chuẩn bị vào trạng chiến đấu”
“Vâng….A, phía trước là gì?”
Tia chớp đột nhiên cả kinh la lên
Tiêu Lạc cũng kinh ngạc, nhíu mày nhìn tình hình phái trước
૮ɦếƭ tiệt, như thế nào lại có mấy chiếc xe tăng trang bị VK hạng nặng chắn phía trước vậy?
“Lạc, ca làm thế nào bây giờ?”
Tia chớp trợn mắt, luống cuống hỏi
Vũ khí trên xe tăng không phải loại bình thường, bao quanh đều là Thiết giáp, S***g máy căn bản không bắn hạ được.
Tiêu Lạc nghiến răng, “Không ngờ Hoắc Phi Đoạt còn bí mật nghiên cứu mấy loại VK này! Chuẩn bị bắn ***! Phải đem loại quái vật này thổi đi!”
“Dạ!”
Cửa trên xe hơi mở ra, có người chui ra, trên vai khiên *** , hướng xe tăng bọc thép bắn tới
Rầm! Rầm! Rầm!
Mấy tiếng nổ đi qua, một chiếc xe tăng bốc cháy
Tia chớp lộ ra mỉm cười thắng lợi, đột nhiên phát hiên gì đó, một đạo ánh sáng màu vàng giống ngôi sao đang bay tới”
“Lạc ca Anh xem bên kia ! Đó là cái gì!”
Tiêu Lạc nhìn theo hương Tia chớp chỉ, vừa nhìn liền sợ hãi, lập tức la lên, “Nhanh! Xuống xe! Nhảy xuống mau!Đó là tên lửa đạn đạo!”
A!
Tia chớp sợ hãi kêu lên, rối rít mở cửa xe nhảy xuống
Tiêu Lạc tốc độ nhanh nhất, vừa nói đồng thời mở cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bụi cỏ trên núi
Tiêu Lạc vừa lăn đến một tảng đá gần đó, phái sau liền nghe một tiếng đinh tai nhức óc, trước mắt sáng một mảnh, xe hơi bọn họ vừa ngồi, bây giờ đã bị tạc thành mảnh vụn
Mấy chiếc xe hơi liên hoàn nổ tung
Có một ít người, trực tiếp bị đạn tạc ૮ɦếƭ tại chỗ, ngay cả hài cốt cũng không còn
✓út! ✓út!
Một mảnh vỏ đạn bị nổ bay tới chõ của Tiêu Lạc, hắn vội vàng che đầu, cả người rúc vào bụi cỏ, mùi gay mũi ùn ùn kéo tới, mũi bị sặc đến không thở nổi
Bốn phía không còn một thứ gì tồn tại, có thể thấy màu vàng của ngọn lửa, khói đen bốc lên từng cụm, mùi thuốc S***g nồng nặc bay ra
Có mấy phát đạn lướt qua người Tiêu Lạc, hắn chỉ có thể co rút thành một cục trong bụi cỏ
Xe tăng bọc thép ngông nghênh rời đi, tất cả rút về phái sau cánh cửa sắt đợi lệnh
“Ha ha! Chiến thuật của lão đại thật cường hãn a! Để cho bọn họ đắc ý một chút, sau đó một kích trí mạng, cho bọn chúng không kịp trở tay! Đồ đần, dám khiêu chiến với công ty Hắc đế của chúng ta, thật là có lòng mà không có lực a! Đây chính là tìm lấy cái ૮ɦếƭ mà!”
A Trung nhìn ánh lửa trên màn hình lớn, nở nụ cười hắc ám
Lão quản gia cũng cười hùa theo, “Thật lâu rồi mới thấy cảnh thú vị như vậy, tối nay thật không uổng ta thức khuya a”
A Trung giật mình, hắn lúc nãy bởi vì bận chỉ huy huynh đệ chiến đấu, lại quên mất vị lão gia này
“Má ơi, lão quản gia, làm sao ông còn ở ỳ chỗ này vậy, cái người lớn tuổi như ông, nhìn mấy thứ K**h th**h như vậy, sẽ bị mất ngủ đấy! Đi mau , đi mau, ông nhanh đi ngủ đí”
A Trung đẩy lão quản gia ra ngoài, lão quản gia vô cùng không phục, bất mãn vểnh râu, “Ta không già! Ta già chỗ nào? Ta chỉ mới có sáu mươi tuổi? Gìa chổ nào hả? Ta còn trẻ lắm!”
Qua thật lâu, Tiêu Lạc mới từ trong bụi cỏ chui ra
Khụ khụ khụ….Hắn một mặt bụm mặt ho kịch liệt, một mặt nhìn bốn phía tìm kiếm người thương vong
Mấy chiếc xe đều bị nổ tan tành, người bên trong chưa kịp trốn đều ૮ɦếƭ hết cả
“Tia chớp! Tia chớp!”
Tiêu Lạc ách giọng gọi
“Lạc ca….Em ở chổ này….”
Tiêu Lạc vội vàng tìm kiếm, thấy tia chớp đang che cánh tay, cánh tay trái đều là máu tươi, “Làm sao vậy?”
“Tê tê, không sao, chỉ bị vỏ đạn văng trúng thôi”
Tiêu Lạc đõ tia chớp đứng lên, hai người kiểm tra hiện trường một chút, bọn họ bên này, chỉ còn ba người sống sót
Tiêu Lạc đứng bên cạnh nhìn hài cốt của chiếc xe hơi, mày cau thật chặt, rất lâu cũng không nói ra chữ nào
“Lạc ca, hiện tại làm thế nào?”
Tia chớp nhỏ giọng hỏi
Tiêu Lạc ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy khói đen, thở dài, “Còn có thể làm sao? Lần này thất bại quá thảm, huynh đệ mang tới đều ૮ɦếƭ cả, còn tổn thất mấy che xe cùng VK, là anh đã đánh giá thấp năng lực phòng ngự của Hoắc Phi Đoạt rồi. Lần này, trách nhiệm là do anh sai sót”
Tia chớp cúi thấp đầu, không nói tiếng nào\\
“Đi thôi, xuống núi”
Tiêu Lạc dẫn đầu xoay người đi, tia chớp sửng sốt một chút, liền đuổi sát theo bước chân của Tiêu Lạc
Còn một huynh đệ khập khiễng bước theo sau
Ba người, trong màn đêm, thê thảm như vậy, đáng thương như vậy
Tiêu Lạc cúi đầu, máy móc bước, mắt ươn ướt một chút
Thật xin lỗi Y Y , là anh vô dụng, không có cách nào mang em trở về
Ta thề, ta nhất định sẽ tìm Hoắc Phi Đoạt báo thù!
Nỗi hận này, ta nhớ ở đáy lòng!
Hoắc Phi Đoạt, anh dám công khai ςướק người của tôi, mối thù giữa chúng ta, nhất định không đội trời chung!”
Phúc Hi ngồi trên xích đu lắc lắc, dựa vào gối ngũ thiếp đi
Thạch Ưng cẩn thận ôm cô lên, chuẩn bị mang cô về phòng
Đột nhiên, truyền tới tiếng ầm ầm mơ hồ, mặt đất cũng rung động mấy cái
Thạch Ưng cau mày, nhìn hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy, mặt đông bầu trời, đỏ rực một mảnh
Bên kia, xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ có vụ nổ gì sao?
Mặc kệ, dù sao đều không liên quan tới hắn, quản bọn họ làm gì
Thạch Ưng ôm chặt Phúc Hi trong ***, vững vàng cất bước, hướng biệt thự đi tới
Phúc Hi bởi vì uống rượi, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, khóe mắt còn mang theo một chút lệ, bởi vì tâm tình không tốt, mặc dù ngủ thiếp đi, nhưng máy vẫn cau chặt
Điều này làm Thạch Ưng hết sức thương tiếc
“Ai, tiểu thư, cô tại sao phải lựa chọn một nam nhân không có kết quả mà yêu vậy? Đem mình thành cực khổ như vậy?’
Thạch Ưng cúi đầu, nhìn Phúc Hi ở trong lòng, vậy mà lại ngẩn người mất vài giây.
Mãi đến khi hắn nghe được âm thanh mở của của người hầu, hắn mới tỉnh ngủ, nhanh chân ôm Phúc Hi vào phòng.
Hoắc Phi Đoạt ngắm nhìn cô gái Dưới *** đang trầm mê, cơ bắp toàn thân anh đều đang kêu gào, sự lạnh lùng trên khuôn mặt, vào giờ phút này đã tan đi chỉ còn sự thâm tình mê người.
“Nha đầu, anh không nghĩ rằng anh sẽ ở cùng em dưới tình huống này, chỉ là bất đắc dĩ…..Nha đầu, anh đến đây.”
Nói chưa xong, anh mím môi mỏng, ấn người tiến vào.
“À ư ư!”
Ngũ Y Y cau mày, bởi vì thân thể đột nhiên có một vật vĩ đại xâm nhập vào, có chút không thích ứng, con ngươi phóng to ra, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hô hấp đột nhiên dồn dập.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt đều tràn ngập ***, cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu rên trầm thấp.
Cô, rất nhỏ hẹp, chặt đến mức khiến anh không thể chịu nổi, dường như những dây thần kinh cũng căng thẳng theo, nhạy cảm như vậy.
Cô xinh đẹp dịu dàng thật khiến người ta say mê, anh càng muốn vào sâu hơn để tìm cô.
Sâu hơn.
Căn răng, động thân xuyên vào.
“A, a, a…..
Ngũ Y Y hơi nghiêng đầu, rầm rì, móng vuốt nhỏ túm lấy cánh tay anh.
Anh cúi người, bàn tay đặt ở nơi màu mỡ nhất của cô, chếch mặt, hung hăng hôn lấy đôi môi cô, nuốt lấy tất cả những tiếng hô của cô vào, thắt lưng mạnh mẽ, vận động nhanh chóng.
Ngũ Y Y mơ màng nên tất cả đều hòa tan dưới những luật động của anh.
Anh như sấm vang chớp giật, khí thế như cầu vồng, mỗi một lần động thân đều khiến cô mất đi ý thức trong nháy mắt, sau đó tung bay trên đám mây, một lúc sau lại tung bay theo gió.
Trong phòng, tràn ngập tiếng thở dốc của hai người, tiếng nệm kêu cót két…..còn có âm thanh rầm rì mơ hồ của cô gái.
Khi anh liên tiếp tấn công mạnh mẽ, Ngũ Y Y nhỏ giọng nỉ non, đạt đến đỉnh cao triều.
“Không, không……không cần…..”
Bàn tay nhỏ bé của cô vô ý thức ngăn chặn bờ môi của Hoắc Phi Đoạt, thân thể run rẩy kịch liệt.
Oành…..
Thân thể của cô bị ném lên đám mây cao nhất, lại giống như chìm vào trong đáy nước.
Cả người cô đều ướt sũng.
Một âm thanh trầm thấp dễ nghe quanh quẩn bên tai, phảng phất còn mang theo ý cười, “Mới như vậy đã không thể dịu đựng? Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi sao? Anh còn chưa chính thức bắt đầu đâu, nha đầu.”
Tiếp theo, cô lại bị anh trêu ghẹo, anh ôm lấy thắt lưng cô, vẫn dùng tư thế đó, hòa hợp trọn vẹn.
Rốt cuộc cô không thể chịu nổi gán***, lại một lần nữa ngất đi sau một lần hoàn mỹ.
Chờ đến khi cô từ từ tỉnh dậy, anh đã ở phía sau lưng cô, đưa đẩy lúc nhanh lúc chậm.
Mạnh mẽ như vậy, khiến cho từng đợt hô hấp của cô nhanh dần, cô cúi đầu, chỉ lấy hai chân mạnh mẽ, thật sự là cô muốn thoát khỏi anh, bò về phía trước vài cái, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, ngay sau đó anh đuổi theo lên, khép hông cô lại, xuyên qua tới đáy, cô a lên một tiếng, trước mắt tất cả đều là một màn trắng xóa.
Lại hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại một lần nữa, dĩ nhiên là ngồi trên người anh.
Thân thể của cô vừa ướt lại vừa mềm, thật sự là không còn một chút sức lực nào nữa, muốn xin tha, muốn cầu cứu, thì anh cũng đã nhanh chóng nâng eo lên.
Cô run run, điên loạn, thở gấp, muốn khóc, lại muốn cao giọng mà thét chói tai.
Sau đó trước mặt lại tối sầm, cô không còn biết cái gì nữa.
Hoắc Phi Đoạt lấy vật to lớn trong cơ thể cô ra, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, xoay người nhìn đồng hồ.
Đã bốn giờ sáng rồi.
Dường như cả một đêm anh không hề nghỉ ngơi.
Cô giống như một chú mèo nhỏ tham ăn, muốn lại càng muốn thêm, tiếng kêu thật mất hồn.
Thời điểm cao trào, tiếng kêu thật là phóng đãng.
Cuối cùng thì anh cũng không thể phân biệt rõ, là anh đang cứu cô, hay là cô dụ dỗ anh.
Ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, để cô đối diện với mình, quan sát khuôn mặt cô.
Ừ, cũng không tệ, bây giờ những vệt ửng đỏ khác thường trên khuôn mặt đã biến mất.
Cô lại biến thành một vật nhỏ trắng hồng.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, nghe mạch đập của cô.
Đã vững vàng, hô hấp cũng bình thường rồi.
Nói như thế, có lẽ thuốc trong người cô cũng đã hết.
“Vật nhỏ, em khiến anh mệt muốn ૮ɦếƭ! (Ngáo.) Chỉ là, cũng rất đáng giá, mùi vị của em rất ngon.”
Hoắc Phi Đoạt mỉm cười, cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, ôm lấy cô, nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp đi.
Sáng sớm, trong phòng bếp, một vài nữ giúp việc đang làm cơm, nhỏ giọng bàn luận.
“Tối hôm qua mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Âm thanh gì?”
“Trời ơi, mọi người đều không biết sao, tối qua tôi ngủ, nhưng lại giống như ngeh thấy tiếng thét chói tai của phụ nữ. (Ngáo.) Thỉnh thoảng lại nghe thấy một tiếng, quá nửa buổi lại nghe thấy, hại tôi mãi gần bốn rưỡi mới ngủ được, bây giờ đang mơ mơ màng màng.”
“Thật sao? Tại sao tôi lại không nghe thấy nhỉ? Có phải là cô nằm mơ không?”
“Không phải nằm mơ, căn bản là tôi không có ngủ, tôi cứ nằm đó mà trợn tròn mắt.”
“Tôi biết rồi, vậy là cô bị trúng tà rồi!”
“Ôi trời, nói thật, thật sự là tiếng hét chói tai của phụ nữ, chẳng lẽ mọi người đều không nghe thấy sao? Mấy người cũng thật là, tại sao lại ngủ say như vậy chứ!”
Lão quản gia đi vào nghe được những lời này, nhất thời giật mình.
Dùng sức ho khan vài tiếng, khiến cho nhóm người chú ý đến, tất cả đều không dám nói chuyện.
Lão quản gia nghĩ nghĩ, ông vốn là một Quản gia, rất có trách nhiệm giữ gìn hình tượng của chủ nhân, vì thế lớn tiếng nói, “Đêm qua, sao nhỉ, là do ta xem TV quá muộn, nhìn đồng hồ thì đã hơn bốn giờ, rất có hứng thú! Mấy cô đã hiểu chưa?”
Một vài người hầu mắt to mắt nhỏ trừng lên. Cái gì chứ, lão quản gia nói gì thế, để cho mọi người trong nhà biết cái gì thế.
“Còn không hiểu?” Lão quản gia nóng nảy, trừng lớn mắt nói, “Nói cách khác, mấy cô nghe thấy tiếng thét chói tai, đều là âm thanh phát ra từ TV! (D.Đ.L.Q.Đ) Không được nghĩ lung tung về Hoắc tiên sinh!”
À…..tất cả người hầu đều đã hiểu.
Lão quản gia thật muốn tát cho mình mấy cái. Sao lại thế này chứ, trình độ nói chuyện thế này mà lại để giấu đầu lòi đuôi sao.
Mí mắt Ngũ Y Y run lẩy bẩy, chậm rãi mở mắt.
Trước tiên thở ra một ngụm khí mệt mỏi.
Vì sao lại cảm thấy rất mệt mỏi nha.
Giống như tôi qua cô vừa chạy Marathon.
Khi mở to mắt, ngây người vài giây, cô mới để ý, nhìn cảnh vật, dĩ nhiên là rất xa lạ!
Hả? Đây là nơi nào? Không phải là nhà cô mà!
Ngũ Y Y vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, khẽ đảo mắt đánh giá xung quanh.
Nói xa lạ, nhưng vẫn có chút quen thuộc.
Cô muốn ngồi dậy, thế nhưng lại không thể di chuyển.
Cô không thể di chuyển, nhưng cánh tay lại có thể tự do hoạt động, vì thế, cô xốc chăn lên.
Cúi đầu nhìn bản thân.
***.
Bản thân mình đang ***.
Ngủ trần à.
Khoan đã…..Ngũ Y Y nhíu mày
Trên eo mình có cái gì thế nhỉ?
Cô có nhìn lầm không vậy?
Đó là một cánh tay?
Ngũ Y Y lại ngủ mơ rồi.
Cô nghiêng đầu đếm hai tay của mình, đếm. Không sai, mình có hai cái tay.
Nhưng vậy….. bên hông là cánh tay của anh, là của ai!!
Ngũ Y Y căng lớn mắt, cả người sợ hãi, nghiêng lai lắng nghe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc