Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 87

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Người đàn ông nằm sấp xuống, hai tay kích động mà trở nên run rẩy, vuốt ve gương mặt mềm mại của Ngũ Y Y, cười háo sắc nói: “Được được, anh lập tức sẽ cứu em, cái này sẽ cứu em, đem cái này đến………”
Ngũ Y Y há miệng thở hổn hển, đột nhiên rất muốn vuốt ve gương mặt của người đàn ông này một chút, không có bất kỳ lý do nào, nghĩ muốn làm như vậy!
Tay từ từ giơ lên vuốt ve gương mặt người đàn ông, há miệng muốn nói cứu tôi, ai ngờ môi cô đã bị chặn lại: “Cho tôi……..”
Trời ơi, rốt cuộc là cô bị sao vậy?
Cô không ngờ mình lại làm như vậy!
Vì sao cơ thể mình lại nghe theo sự sai khiến này?
Người đàn ông giật mình, lập tức cười vui vẻ.
“Được, bảo bối, anh lập tức sẽ cho em. Cho em cái này!
Người đàn ông vội vàng cởi *** ra, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, cửa phòng phía sau bị người ta đá văng ra.
“A! là ai? Ra ngoài!”
Người đàn ông giật mình, nhanh chóng lấy tay che đậy phía dưới.
Không tồi, không có cởi xuống.
Tiêu Lạc vẻ mặt sát khí đi vào, đã nhìn thấy Ngũ Y Y, lại nhìn thấy bộ dáng của người kia, lập tức hiểu rõ vài phần, lửa giận lập tức bốc lên, hai tròng mắt anh đều đỏ ngầu!
“Mày muốn làm gì cô ấy? Hả?”
Tiêu Lạc đi đến nắm cổ người đàn ông kia.
“A, tôi không. Tôi không muốn làm gì cả.”
Người đàn ông sợ đến mức nắm lấy cánh tay Tiêu Lạc, cố gắng làm cho anh ta buông tay ra, nhưng mà cánh tay Tiêu Lạc cứng rắn như thép, làm hắn ngày càng sợ hãi.
“Đi giải thích với thượng đế đi!”
Tiêu Lạc hiếp mắt lại, cánh tay tăng lực, rắc rắc, cổ người đàn ông kia bị vặn gãy, phút chốt ngã xuống đất ૮ɦếƭ tươi.
Tiêu Lạc đến bên giường, sờ vào gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y: “Y Y! Em thế nào? Em có chỗ nào không thoải mái? Nói cho anh biết chỗ nào không thoải mái?”
Thật đáng ghét! Gương mặt Ngũ Y Y thật là nóng.
Ngũ Y Y nở nụ cười nhẹ với Tiêu Lạc, đưa bàn tay nhỏ bé mò mẫn, bắt được cánh tay Tiêu Lạc, hà hơi nóng: “Nóng......Nóng quá……Tôi muốn………muốn………”
Chính Ngũ Y Y cũng không biết mình đang làm cái gì, nói đúng ra là rất khó chịu.
Tiêu Lạc híp mắt lại, lập tức hiểu được.
Chẳng lẽ……Ngũ Y Y bị hạ dược!
Tiêu Lạc cắn răng, không dám tin mà đưa tay ***ng đến *** Ngũ Y Y, cô lập tức phát ra âm thanh thỏa mãn, ánh mắt kiều mỵ híp lại, cô thể run rẩy, miệng nỉ non: “Vẫn còn muốn…….”
Oanh………..
Tiêu Lạc chợt ngẩn ra.
Quả nhiên, đúng như hắn suy đoán.
૮ɦếƭ tiệt! là ai thất đức hạ dược Ngũ Y Y chứ?
Cứu tôi…….Tôi thật khó chịu…… Nóng quá………”
Ngũ Y Y nhăn gương mặt nhỏ nhắn, muốn khóc, hai tay cầm lấy tay Tiêu Lạc đặt lên *** mình: “Cứu tôi, tôi khó chịu quá………..”
Tiêu Lạc lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, an ủi: “Được, anh nhất định sẽ cứu em, em yên tâm, anh sẽ cứu em.”
Đem Ngũ Y Y ôm vào trong ***, đi ra khỏi phòng.
Đi đến lối nhỏ, liền đối diện với một đám người.
Sau khi Tiêu Lạc suy nghĩ, xoay người bước đi, phía sau cũng có một đám người bao vây.
Anh nhướng mày lên, hơi cười lạnh.
“Thả cô ấy xuống.”
Trong đám người, ánh mắt Hoắc Phi Đoạt hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Lạc, lạnh lùng lên tiếng.
Hoắc Phi Đoạt dẫn theo mọi người, bước từng bước đến trước mặt Tiêu Lạc, chỉ cách anh ta hai mét.
“Phi Đoạt, mày tới thật nhanh, còn nhanh hơn con chó theo đuôi.” Tiêu Lạc không sợ cười mỉa mai, cùng mặt đối mặt với Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng híp mắt nhìn cô gái trong lòng Tiêu Lạc.
Mặt cô ửng hồng rất khác thường, trước đây *** cô lạnh lẽo, giờ lại hồng hào trong thật mê người.
Mái tóc rối loạn, bộ *** sữa che đậy.
Một bộ dạng thùy mị thật đáng yêu.
Nhưng mà……..Vì sao ánh mắt cô khép hờ, không nhìn ra anh?
Gặp được anh, vì sao lại không có một chút phản ứng nào?
Cô như đang choáng váng, không nhận biết được người khác sao?
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên phát hiện, Ngũ Y Y ở trong lòng Tiêu Lạc, hai tay cô nắm chặt nút áo của Tiêu Lạc rồi vuốt nhẹ lên nó.
Điều này không phải là Ngũ Y Y bình thường.
Cô sẽ không ở trước mặt mọi người làm ra động tác phóng đãng như vậy.
Như vậy…………Chỉ có một khả năng
Cô ấy bị hạ dược.
Nghĩ đến đây, Hoắc Phi Đoạt nhảy dựng lên.
“Để cô ấy xuống, giao cho tôi.” Hoắc Phi Đoạt hạ quyết tâm, Anh tuyệt đối không thể đem Ngũ Y Y giao cho Tiêu Lạc.
“Dựa vào cái gì? Phi Đoạt!” Tiêu Lạc cười lạnh, ôm chặt Ngũ Y Y trong lòng. Đáng ૮ɦếƭ, cô bé kia môi nhỏ hồng, thôi hơi nhẹ vào quần áo anh, thổi trúng điểm yếu của anh.
“Phi Đoạt, mày nên biết, Ngũ Y Y là người nhà của tao, tao muốn đưa cô ấy về nhà khám bệnh, vì sao muốn tao giao cho mày? Về lý thì không thể.”
Hoắc Phi Đoạt cười: “Chúc mừng cậu, được thăng chức thành người nhà của Ngũ Y Y, nghe nói cậu đính hôn với Ngũ Nhân Ái, cậu trở thành anh rể của Ngũ Y Y rồi. Anh rể vẫn là cậu, cũng không bằng người đàn ông thân thiết của cô ấy. Anh rể của Y Y, cậu còn không giao Ngũ Y Y cho người đàn ông của cô ấy sao?”
“Mày! Mày lúc nào đã trở thành người đàn ông của Y Y rồi! Đừng nói đùa! Người trong lòng Ngũ Y Y là tao! Mới không phải là Hoắc Phi Đoạt!”
Hoắc Phi Đoạt trong lòng đau nhói, vẫn bình tĩnh cười nhẹ: “Đây đã là quá hạn của cậu rồi. Tại lúc Ngũ Y Y không hiểu chuyện, có lẽ đã có một chút tình cảm tốt với cậu, nhưng mà hiện tại người trong lòng cô ấy là tôi. Lúc Y Y còn tỉnh, đã gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi nhanh chóng đến đón cô ấy về. Nếu không, làm sao tôi có thể tìm đến đây được.”
Tiêu Lạc nhíu mày, không dám tin sau đó lảo đảo.
“Hoắc Phi Đoạt, mày đúng là tên tồi, hôm nay tao sẽ không giao Ngũ Y Y cho mày. Lúc này, tao muốn bảo vệ Y Y.”
Hoắc Phi Đoạt quay đầu cười nhẹ, giống như anh đang nghe một chuyện cười: “Chỉ bằng cậu? Cũng muốn bảo vệ Ngũ Y Y sao? Cậu nên bảo vệ Ngũ Nhân Ái mới đúng. A Trung, đừng làm càn, đưa Ngũ Y Y chỗ Tiêu Tổng đi đi.”
A Trung cười một tiếng, lập tức vung tay lên: “Lên.”
Lập tức hơn mười tên tiểu tử phía sau tấn công vào Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc không sợ hãi, ôm Ngũ Y Y trong lòng, nâng chân dài lên đá liên hoàn, bốn năm tên tiểu tử bay thẳng ra ngoài.
Tiêu Lạc ôm Ngũ Y Y, quay đầu đánh trả đám người kia. Một đám tiểu tử của công ty Hắc Đế bay ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt vẫn im lặng đứng một bên, lạnh lùng nhìn.
A Trung lo lắng nói nhỏ với Hoắc Phi Đoạt : “Lão đại, em lên.”
“Khoan đã…….” Hoắc Phi Đoạt ngăn A Trung lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lạc không chớp mắt: “Tôi muốn xem võ công của anh ta một chút.”
Vừa dứt lời, Hoắc Phi Đoạt lao đi như một cơn gió.
Đột nhiên Tiêu Lạc cảm thấy một cơn gió lớn lướt qua, anh ta lường trước là Hoắc Phi Đoạt sẽ đuổi đến đây, nhanh chóng xê dịch, muốn dùng nội lực để bảo vệ.
Ai ngờ, sau lưng đột nhiên đau đớn, sức lực trong tay dần dần biến mất, anh nhíu mày lại, trên đầu đau nhức từng cơn.
Một ý niệm trong đầu thay đổi trong nháy mắt, Ngũ Y Y đang ở trong lòng Tiêu Lạc, đã nằm trong lòng Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y trong lòng, anh cùi đầu, đưa tay vén mái tóc Ngũ Y Y lên, nói nhỏ: “nha đầu ngoan, chúng ta về nhà thôi.”
Tiêu Lạc chống đỡ không nổi, quỳ một chân trên mặt đất, đau đớn hít một ngụm khí lạnh.
Võ công của Hoắc Phi Đoạt cao vượt xa ngoài dự đoán của hắn.
Một chiêu chế địch!
Động tác xuất thần nhập hóa, anh vừa không nhìn thấy rõ đã bị đánh bại.
“Hoắc Phi Đoạt!”
Tiêu Lạc cắn răng, quỳ một gối xuống, ngẩng đầu lên.
Trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.
Hoắc Phi Đoạt lười biếng liếc mắt nhìn Tiêu Lạc: “Thua cuộc còn muốn nói gì sao?”
Tiêu Lạc nhíu mày nhìn Ngũ Y Y: “Trừ phi tao ૮ɦếƭ, hôm nay thế nào tao cũng sẽ không đem Ngũ Y Y giao cho mày.”
“Bây giờ mới mới có tình cảm thấm thiết với Ngũ Y Y rồi sao? Vì sao ngay từ đầu đính hôn với cô gái khác, lại làm Ngũ Y Y đau khổ hả? Tiêu Lạc, cậu không thể đòi hỏi nhiều quá.”
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt chẳng muốn nhiều lời với Tiêu Lạc nữa, liền xoay người rời đi.
“Hoắc Phi Đoạt! đứng lại! Đem Ngũ Y Y trả lại cho tao!”
Tiêu Lạc tê tâm liệt phế gọi, cố gắng đứng lên.
Vừa mới đứng lên, đầu óc liền choáng váng một trận, đau đớn lan tràn khắp toàn thân, trước mắt hắn đen tối, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống.
Ngã xuống trên lối đi nhỏ, liền hôn mê.
Lúc nãy, Hoắc Phi Đoạt đã phong kín huyệt đạo của hắn.
A Trung nhìn thoáng qua Tiêu Lạc, tự nói: “Xú tiểu tử, giấu diếm võ công nhiều năm như vậy, thật sự là lão luyện, các anh em, rút thôi.”
Cộp cộp cộp………… Mọi người trong công ty Hắc Đế bảo vệ Hoắc Phi Đoạt đi đến thang máy.
Hoắc Phi Đoạt đem áo choàng của mình choàng lên người Ngũ Y Y, quấn cô lại thật chặt.
Gương mặt nhỏ nhắn chôn trong *** anh, thổi hơi nóng.
“Nóng……..nóng quá………”
Hoắc Phi Đoạt vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vỗ nhè nhẹ vào ௱ô** Ngũ Y Y, ôm ấp rắn chắc, thấp giọng dụ dỗ: “được được, lấp tức sẽ hết nóng.”
A Trung mở cửa xe, một đám đám đàn em cầm S***g lục bảo vệ xung quanh xe hơi, mọi người trong khách sạn cũng không biết tại sao lại như thế, Hoắc Phi Đoạt đã lái xe rời đi.
Trong vài phút ngắn ngủi, một đám đàn em cầm S***g đã dần dần biến mất.
Mọi người bên trong vẫn duy trì trạng thái ngồi xổm xuống đất, nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Hình như mọi người đã đi hết rồi…..Chúng ta có thể đứng lên chưa?”
“Người nào vừa mới đánh rắm! Thối ૮ɦếƭ được.”
Một người tức giận kêu lên.
Lần này xem như giống như một ngòi nổ, một đám người vừa ngồi xổm trên mặt đất, tất cả đều nổ tung, vì trốn cái rắm, mọi người đều chạy toán loạn.
Hoắc Phi Đoạt vén y phục bên ngoài ra, lộ ra gương mặt Ngũ Y Y.
Cô cuộn mình lại ngồi trên đù* hắn, hai móng vuốt nhỏ từ từ cởi cúc áo của hắn ra.
Cô chu môi nhỏ lên, đưa tay cởi bỏ từng cúc áo trên người hắn, vuốt ve *** hắn.
Vù vù…………………
Hoắc Phi Đoạt hít một hơi khí lạnh, cả người đều căng thẳng.
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, nhiệt độ rất cao. Lại nhanh chóng vạch mắt cô ra nhìn xem, tròng mắt rất đỏ.
“૮ɦếƭ tiệt! Hạ liều thuốc lớn như vậy, thật độc ác mà.”
Vậy liều thuốc này, nếu không thể *** đầy đủ, chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Có bao nhiêu trai gái điên cuồng dùng thuốc quá liều, ૮ɦếƭ *** trong quán bar với tư thế thật khủng khiếp.
“A Trung! Lấy nước ấm cho tôi.”
“Dạ…Đây ạ.”
A Trung đưa lý nước đến, Hoắc Phi Đoạt hớp một ngụm nước, kề vào môi Ngũ Y Y, đưa nước vào miệng cô.
Ngũ Y Y giống như người lạc giữa sa mạc vừa tìm thấy nguồn nước, nhanh chóng hớp ngụm nước nuốt vào trong họng.
Không chờ Hoắc Phi Đoạt đứng dậy, cô đã chủ động cầu xin, hôn lên đôi môi Hoắc Phi Đoạt.
Đây không phải là hôn môi, giống như con mèo nhỏ đang *** *** thức ăn.
Chẹp chẹp, cô ngày càng thở dốc hơn, âm thanh rên nhẹ vang trong miệng.
Oanh……..
Đầu óc Hoắc Phi Đoạt K**h th**h.
*** căng thẳng lên, bắp thịt toàn thân đang kêu gào.
Kiềm lòng không đậu, hắn cúi xuống hôn trả lại cô.
“Ưm…..Ưm……..” Ngũ Y Y vặn vẹo cơ thể, hai bàn tay nhỏ bé vuốt ve ***g *** Hoắc Phi Đoạt, cô nhắm mắt lại khát cầu nụ hôn sâu hơn.
Cô nhiệt tình như vậy làm Hoắc Phi Đoạt trở tay không kịp, anh kìm không được nụ hôn của cô.
Hai tay Ngũ Y Y vuốt ve từ trên *** xuống *** Hoắc Phi Đoạt, lúc ***ng đến cơ bụng rắn chắc của anh, làm cả người anh run lên.
Không ngờ, cô lại chưa thỏa mãn, nếu tiếp tục nữa, sẽ ***ng đến nơi kéo *** của anh.
A!
Hoắc Phi Đoạt phát ra tiếng kêu trong lòng ***, anh rời khỏi môi cô, nhanh chóng bắt hai tay đang lộn xộn của cô lại, khàn giọng nói: “Hiện tại không được………Về nhà rồi hãy nói……….”
Ngũ Y Y bất mãn lắc lắc cơ thể, ánh mắt hoảng hốt: “Nóng……..Tôi nóng…… Tôi muốn………..”
Hoắc Phi Đoạt cắn môi, áp chế ngọn lửa mãnh liệt trong lòng, nói với A Trung trước mặt: “Lái nhanh lên! lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Trần nói với ông ta có người bị hạ dược, để cho ông ta đến biệt thự Vọng Hải.”
“Dạ!”
A Trung đáp. Lập tức gọi điện thoại.
Ngũ Y Y bị người khác hạ dược?
Mẹ ơi, người nào mà thất đức vậy, lại dám hạ dược một tiểu công chúa này chứ?
Xe hơi chạy như bay trên đường với tốc độ cao.
Phúc Hi sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, luôn luôn hỏi Thạch Ưng, “Ngũ Y Y trở lại căn phòng kia chưa?”
Thạch Ưng nhìn chằm chằm màn hình: “Vẫn chưa có.”
“Có thể xảy ra tình huống gì khác rồi không?”
Phúc Hi lo lắng nhìn về phía Thạch Ưng.
Sau khi Thạch Ưng cân nhắc: “Tôi vừa mới nghĩ đến, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Ngũ Y Y bị hạ một liều thuốc lớn như vậy, nếu không có người đàn ông nào thỏa mãn cô ta, cô ta cũng đường sống sót! Tiêu Lạc đã đến, nhất định Tiêu Lạc sẽ thỏa mãn cô ta. Ngày mai, Ngũ Y Y sẽ phát hiện, cô *** nằm trong lòng người đàn ông, khi đó, cô ta cũng đã hiểu cái gì rồi. Tiểu thư, cô nói xem, Ngũ Y Y như vậy còn mặt mũi nào dám đến gặp Hoắc Phi Đoạt không? Chúng ta cũng có thể đem đoạn video clip giấu tên này đưa cho Hoắc Phi Đoạt xem, để cho anh ta nghĩ rằng đêm nay cô ta đã đi đâu, đã ở Dưới *** người đàn ông nào. Hoắc Phi Đoạt là người thông minh như thế, hắn nhất định sẽ nghĩ Ngũ Y Y bị người khác làm bẩn rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc