Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 85

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Hoắc Phi Đoạt lại nhìn thời gian: "Cô ấy sắp tan học rồi, Nàng sắp tan học , A Trung nên là đi qua đi."
"Lão Đại, tại sao anh lại nói dối, để em đi đối mặt với bão tố chứ? Vậy em đóng cửa lại, miễn để Phúc Hi tiểu thư nhà anh đến gặng hỏi."
"Cậu dám! Muốn luyện tập cùng tôi rồi hả?"
Cố Tại Viễn hận nghiến răng nghiến lợi: "Thôi anh đi đi, Hảo đi được rồi, đố phụ kia nhà anh giao cho em là được rồi. Thật là, đời trước đúng là em thiếu nợ anh mà!"
Hoắc Phi Đoạt gian thương địa nở nụ cười: "Cậu cũng đã thú nhận rồi vậy hôm nào tính toán xem thiếu nợ tôi bao nhiêu, từ đời trước đến giờ, tổng cộng có bao nhiêu lợi tức (lãi)."
Cố Tại Viễn hếch mũi lên, tức giận đến hừ hừ: "Em thú nhận còn không được?"
Nghĩ đến đêm nay sẽ ở chung cùng Ngũ Y Y, bất kể là làm cái gì đều sẽ cực kỳ ngọt ngào. Hoắc Phi Đoạt khẽ mỉm cười.
Ngũ Y Y bất tỉnh nằm ở ghế sau ô tô, theo ô tô xóc nảy, thân thể nhỏ bé hơi lắc lư vài cái.
Phúc Hi âm hiểm cười xoay mặt nhìn Ngũ Y Y, khinh thường nói: "Loại phụ nữ này có cái gì nổi trội chứ? Tôi thấy cũng không phải quá đẹp, thân hình cũng không cao như tôi, lại không biết làm nũng như tôi, thật không biết anh Phi Đoạt nghĩ thế nào mà lại thích loại phụ nữ này?"
Thạch Ưng lái xe, không nói câu nào.
Di động của Phúc Hi vang lên, cô ta giật mình, vừa nâng điện thoại lên đã sợ tới mức khẩn trương nói với Thạch Ưng: "Làm sao bây giờ, là điện thoại của anh Phi Đoạt! Anh ấy có phải phát hiện cái gì rồi không?"
Thạch Ưng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi trầm ổn nói: "Không đâu. Hoắc Phi Đoạt sẽ không biết gì đâu, trước hết cô cô cứ nghe xem hắn có ý gì."
"A." Phúc Hi chột dạ thở sâu vài cái, vuốt ***, sau đó mới nhận điện thoại, run rẩy cẩn thận nói: "Anh Phi Đoạt sao?"
Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Phi Đoạt truyền tới đây: "Ừm, là anh. Công tay anh có việc, anh phải lập tức bay sang Italy cùng Cố Tại Viễn, Thứ hai mới có thể trở về. Em ở nhà ngoan ngoãn. Nếu cô đơn thì về Mĩ đi."
Phúc Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Anh không ăn cơm sao? Đi vội vậy hả?"
Trên mặt là vẻ mừng thầm.
"Ừm, rất vội vội, đang đợi máy bay. Cứ như vậy đi. Có việc sẽ gọi lại sau."
"Được."
Phúc Hi cúp điện thoại, lập tức nở nụ cười, xoay mặt nói với Thạch Ưng: "Thật tốt quá! Trời cũng giúp tôi! Biết không? Đêm nay anh Phi Đoạt muốn xuất ngoại, đi Italy, Thứ hai mới về. Cho nên bất luận Ngũ Y Y này xảy ra chuyện gì anh ấy đều không thể quản. Nha đầu này tùy chúng ta xử lý thế nào cũng được."
Thạch Ưng liếc mắt nhìn Phúc Hi một cái: "Vẫn nên ổn thoả một chút, ngộ nhỡ Hoắc Phi Đoạt biết là chúng ta làm, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."
Nụ cười trên mặt Phúc Hi nhất thời tiêu tan, có chút sợ hãi, có chút tức giận, "Cứ cho là anh Phi Đoạt biết gì có ích gì? Tôi cũng không phải người khác, anh ấy có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ, còn có thể vì một nha đầu mà trở mặt với tôi sao?"
Thạch Ưng sâu xa nói: "Nếu, tôi nói là nếu. Nếu Hoắc Phi Đoạt cực kỳ để ý cô gái này, như thế, tất cả đều có khả năng."
Phúc Hi không lên tiếng.
Thạch Ưng khuyên cô ta: "Cho nên, chuyện này chúng ta phải làm cho gọn gàng, để hai chúng ta không ở hiện trường, mà nhìn qua còn giống ngoài ý muốn."
Phúc Hi gật đầu.
Một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa trường đại học.
Lái xe ngồi ở chỗ tay lái, ngáp một cái, nhìn A Trung ở ghế lái phụ, hỏi: "Anh Trung, chúng ta chạy tới đây làm gì?"
A Trung nhìn về phía cánh cửa: "Đón người phụ nữ của lão đại. Cậu đúng là toàn nói những lời vô nghĩa!"
"Sòng bạc bên kia hỗn loạn như vậy chúng ta cũng không quản, chạy tới chỗ này là vì đón phụ nữ?"
A Trung nhíu mày: "Sòng bạc có loạn cũng không là chuyện gì lớn, so sánh với nha đầu này thì rắm cũng không phải. Tôi cảnh cáo cậu, ở trước mặt Ngũ Y Y thì quản tốt cái miệng của mình đi, ngàn vạn lần đừng đắc tội nha đầu này, cẩn thận cái đầu của cậu không chắc chắn."
Lái xe kia giật mình, khẩn trương ngồi thẳng người.
A Trung lần thứ n nhìn đồng hồ, thở dài: "Ôi bà bà nội tổ của tôi..., tại sao còn chưa ra vậy, mắt của tôi sắp rớt đến nơi rồi đây, phụ nữ đúng là phiền toái, thật cằn nhằn!"
Không có cách, cần phải vô cùng kiên nhẫn với đám người này.
A Trung bất đắc dĩ vò đầu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhích thân thể lại gần, vẫn là muốn nhìn về cánh cửa.
Hội nghị vừa mới kết thúc, Hoắc Phi Đoạt liền mau chóng đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn vui vẻ theo đuôi Hoắc Phi Đoạt, kêu la: "Tiệc R*ợ*u buổi tối anh không đi sao?"
Hoắc Phi Đoạt cũng không quay đầu lại, vẫn thần tốc đi tới: "Vô nghĩa! Tôi có thể đi sao?"
"Vậy được rồi, em chỉ có thể đi một mình thôi."
Hoắc Phi Đoạt dặn dò, đi như gió: "Cậu nhớ kỹ, cậu đã theo tôi đi Italy rồi."
"Biết rõ, không sai được! Tối em sẽ diễn diễn trò, lời kịch hẳn sẽ không sai!"
Cố Tại Viễn nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được thở dài: "Ưm hừm, thực chịu không nổi, lão Đại sao phải khẩn trương vậy?"
Cố Tại Viễn tại nắm tóc, méo mó suy nghĩ, không dám tin.
Sau đó bắt đầu than thở: "Con bé kia cũng quá may mắn rồi, vậy mà khiến lão đại không gần nữ sắc của chúng ta bắt đầu muốn ăn mặn? Nếu con nhóc đó đi mua xổ số, khẳng định sẽ trúng giải nhất, đúng là quá may mắn!"
Hoắc phi đoạt nhảy lên ô tô, cao giọng nói: "Biệt thự Vọng Hải!"
"Vâng, lão Đại!"
Lái xe vững vàng lái xe, Hoắc Phi Đoạt giơ cổ tay lên, không ngừng xem đồng hồ, tự nói: "Nên làm gì với nha đầu kia đây? Tốt nhất là đuổi nha đầu kia về nhà trước."
Vừa quay mặt, nhìn thấy cửa hàng hoa ven đường, lập tức kêu lên: "Dừng xe!"
Lái xe đã giật mình, khẩn trương giẫm thắng xe.
Chiếc ô tô nhanh như chớp bị phanh lại.
Có người muốn mắng, nhưng vừa thấy ô tô phía trước và bảng số xe thì lập tức rụt cổ lại.
Hoắc Phi Đoạt nhảy xuống ô tô, chạy vào cửa hàng bán hoa, hỏi: "Hoa gì thì thích hợp với phụ nữ? Trừ hoa hồng."
Hoa hồng quá tục, nơi nơi đều có thể nhìn đến. Ghê tởm....
Cô bé bán hoa xoay người nhìn lại, nhất thời ngây người.
Wow, trên trời rớt xuống một người siêu đẹp trai như minh tinh điện ảnh...! A... Không, còn có khí chất, có khuôn cách, đẹp trai hơn minh tinh điện ảnh nhiều!
OMG. . . . . . Đầu đầy sao. . . . . .
Hoắc Phi Đoạt nhìn hoa bên trong, có phần vội vàng xao động: "Cuối cùng là hoa gì?"
"A? Nha. . . . . ." Cô bé kia mới tỉnh lại, lau nước miếng, cười tít mắt nói: "Vậy hoa Tulip thì sao? Bày tỏ tình ý kéo dài?"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, gật đầu, "Được, bó một bó đi."
Cô bé vừa lấy hoa, vừa nói: "Lục bình cũng tốt... Đại diện cho không dám biểu lộ tình yêu."
Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ môt chút, gật đầu, "Vậy cũng lấy một bó."
Cô bé bó hoa xong, chuyển qua cho Hoắc Phi Đoạt, hắn nhận hoa, nhìn nhìn, hài lòng mỉm cười: "Không tồi, rất đẹp."
Cô bé lập tức biến thành hoa si đi không được: "Đúng không? Anh thích là được rồi."
Tiêu Lạc đứng trong hành lang, nhịn không được gầm lên.
Hoắc Phi Đoạt xoay người ra ngoài.
Cô bé vẫn còn làm hoa si.
Qua một lúc lâu sau, cô bé kia mới phản lại, lắp bắp kêu to, "Này! Anh chàng đẹp trai kia! Anh còn chưa trả tiền!"
Hóa ra đẹp trai cũng có thể dùng để mê hoặc người bán hàng!
"Kêu la cái gì! Lão đại của chúng tôi sẽ không nợ cô chút tiền ấy đâu! Tổng cộng bao nhiêu tiền?" Một anh chàng vạm vỡ cầm một sấp tiền mặt trong tay, hung dữ nhìn cô gái.
Hoắc Phi Đoạt một tay ôm hoa, nghĩ đến cảnh Ngũ Y Y nhìn thấy chỗ hoa này không biết sẽ như thế nào, nhịn không được âm thầm nở nụ cười.
Ài, nếu nha đầu kia cũng không hiểu ngôn ngữ của những bông hoa như hắn thì mua những thứ hoa này, cô ấy nhìn cũng không hiểu.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên ảo não vỗ đầu, tự nói: "Tại sao bây giờ mình lại ngu ngốc thế? Cầm một bó hoa, y như đứa ngốc! Mình vậy mà cũng làm chuyện đần độn như thế!"
Sắc trời dần dần tối sầm, A Trung chờ tới chờ lui, chờ đến lo lắng không thôi.
Hắn xuống xe, hút rất nhiều thuốc, trên mặt đất là một đống đầu mẩu TL.
"Sao lại thế này, tại sao còn chưa về?"
A Trung mệt mỏi, vẫy tay, gọi mấy tiểu đệ trong xe ra, nói: "Mấy cậu vào trong tìm Ngũ Y Y!"
"Vâng!"
Đợi một hồi, mấy tiểu tử kia thở hồng hộc chạy ra, nhao nhao kêu: "Anh Trung! Anh Trung! Chiều hôm nay Ngũ Y Y không đi học!"
"Cái gì!" A Trung trợn mắt, vứt TL trong tay xuống đất.
Thạch Ưng khiêng Ngũ Y Y đến một phòng tổng thống, đặt lên giường.
Phúc Hi đứng bên cạnh nhìn, lạnh lùng nói: "Cô đừng trách tôi đối xử với cô như vậy, không có cách nào cả, ai bảo cô muốn ςướק người đàn ông của tôi chứ? Thạch Ưng, tiêm Xuân dc cho cô ta!"
"Ừm."
Thạch Ưng đáp lời, lấy kim tiêm ra, tiêm Xuân dc vào cánh tay của Ngũ Y Y.
Phúc Hi cười nói: "Hơn nửa giờ nữa, cô ta sẽ cảm thấy nóng mà bồn chồn tỉnh lại, khi đó, ai ở bên cạnh cô ta cũng là chó đực hết, sẽ vội vã nhào lên, ha ha ha."
Thạch Ưng liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, lại nhìn Phúc Hi, không nói tiếng nào.
Thạch Ưng chạy thử Cameras rồi báo cho Phúc Hi: "Cameras đã chạy thử, hoạt động bình thường."
"Ừm, tốt, chính xác."
Phúc Hi duỗi tay qua: "Mang số điện thoại mới tới đây."
Thạch Ưng đưa cho Phúc Hi một chiếc điện thoại.
Phúc Hi tìm số liên lạc: "Dãy số này... Anh xác định là Tiêu Lạc?"
"Ừm, xác định."
Phúc Hi gật đầu, bấm dãy số kia.
Tiêu Lạc đang ở một hội nghị loại nhỏ, nghe tổng kết công việc gần đây.
Điện thoại di động rung lên, hắn không nghe.
Điện thoại ngừng một hồi lại không nóng vội vang lên.
Tiêu Lạc nhìn cấp dưới vài lần, móc điện thoại ra, vừa thấy là một dãy số xa lạ liền nhíu mày, nhận điện.
Không đợi hắn nói chuyện, bên kia liền truyền đến một giọng nữ: "Ngũ Y Y là bạn gái của anh phải không?"
Ừm?!
Tiêu Lạc nhất thời nhíu chặt mày, cao giọng kêu lên ngay tại chỗ: "Đúng! Là cô ấy! Cô là ai? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tất cả nhân viên đang họp đều kinh ngạc đến ngây người.
Cùng lúc đó, Tiêu lạc đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Phúc Hi cười gằn, hạ giọng nói: "Ngũ Y Y bị bệnh, nếu anh không đến, cô ấy có thể sẽ bị nguy hiểm."
"Cái gì? Cô sinh bệnh gì? Cô là ai? Y Y ở đâu!"
“Ha ha, tôi không là ai cả, mấu chốt là, nếu như anh ngay bây giờ không đến đây....Tôi sợ Ngũ Y Y của anh sẽ xảy ra chuyện đấy. Nhớ đại chỉ là....”
Tiêu Lạc mặt âm trầm, con ngươi híp lại, lúc người kia nói địa chỉ cho hắn, hắn cũng đã đi thang máy xuống bãi đỗ xe
Mấy phút sau, Tiêu Lạc nhanh chóng lái xe đi ra ngoài
Phúc Hi cúp điện thoại, đem điện thoại ném vào bồn cầu, sau đó đi ra ngoài
“Tốt rồi, đã báo cho tên Tiêu Lạc đó, Thạch Ưng, chúng ta đi thôi”
Thạch Ưng gật đầu, “Chúng ta trở về quan sát tình hình, đến lúc hắn ta tới thì gọi điện thoại báo cho Hoắc Phi Đoạt tới xem là xong”
Phúc Hi gật đầu, hai người cùng đi ra khỏi phòng, để lại một mình Ngũ Y Y nằm ngủ ở đó
Trong chốc lát, Ngũ Y Y tỉnh lại, cô mở mắt, nhìn xung quanh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển
Nóng quá
Tại sao lại nóng như vậy?
Giống như cả người đang nằm trong ***g hấp bánh bao vậy, cô đều muốn bị chưng chính
“Nóng muốn ૮ɦếƭ....Có nước không?”
Ngũ Y Y khàn khàn nói, âm thanh rất nhỏ
Chuyện gì đã xảy ra?
Mình bị làm sao vậy?
Tất cả âm thanh cô nghe được đều là tiếng ong ong khó chịu
Trước mắt, giống như những dải lụa dao động qua lại, tầm mắt mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ phía trước
Quơ quơ đầu, muốn đứng lên, chận lại mểm nhũn, một chút sực lực cũng không có, phù một cái ngã xuống đất
Khát nước quá....
“Tôi....tôi, có ai không? Nơi này...có ai không?”
Ngũ Y Y lảo đảo vịn tường đứng lên, người lung lay như sắp đổ đi đến phòng tolet,cô bám vào thành bồn rửa mặt, mở van nước, nước rào rào chảy ra
Dội nước lạnh lên đầu, dùng nước lạnh khiến mình thanh tỉnh, uống từng ngụm từng ngụm nước giải khát
Hơi thoải mái một chút rồi, nhưng cô vẫn thấy khát
Nước lạnh, khiến y phục cô ướt nhẹp, dính sát vào người, lộ ra cảnh đẹp trước *** ,***g *** phập phồng giống như rất khao khát một thứ không rõ
Cô nắm *** mình, rất muốn xé rách y phục trên người
Bụng bốc lên một luồng nhiệt, ngưng tụ lại, rất khó chịu
Nóng quá!
Ngũ Y Y cảm thấy ***,nhiệt nóng hồ hồ, cô đang khát vọng một thứ
Tay, vô thức trên người lục lị, chà xát, cô nghe được tiếng mình thở dốc nặng nề, âm vang rất lớn
Mình bị sao vậy? Bị sao vậy?
Một cái ý niệm thoáng qua trong đầu, cô liền lọt vào trong ảo giác
Tiêu Lạc hung hăng nhìn phía trước, xe chạy rất nhanh, liên tục vượt ba đèn đỏ, khiền người đi đường bị dọa
Có nhiều lúc xem tông vào xe người đi đường, khiến người đi xe sợ đến thét lên
Hoắc Phi Đoạt vừa đến biệt thự Hải Vong, A Trung lại gọi điện thoại tới
Hoắc Phi Đoạt tâm tình cực kỳ tốt, tiếp điện thoại, “Các người đi tới đâu rồi?”
“Lão đại! Không xong! Ngũ tiểu thư hôm nay không có đến trường! Em không đón được cô ấy!”
“Cái gì!”
Hoắc Phi Đoạt dưới sự kinh hãi, hoa tươi trong tay, rơi xuống đất
Hoắc Phi Đoạt vội vã gọi cho Ngũ Y Y, điệnt hoại vang lên nhưng không có ai bắt máy
“Mau nhận! Cầu em mau nhận đi”
Hoắc Phi Đoạt gấp đến toát mồ hôi
Rốt cuộc, gọi đến lần thứ năm, điện thoại cũng có người nhân
“Y Y ! Em đang ở đâu! Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì! Y Y “
Hoắc Phi Đoạt chưa từng hiện ra vẻ mặt giận dữ như bây giờ
Hắn trước giờ vẫn luôn ưu nhã, trầm ổn, bình tĩnh như vậy
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc