Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 83

Tác giả: Chân Huyến Lệ

"Đương nhiên, làm việc không tốt, chính là muôn cắt tiền lương."
Ngũ Y Y thở dài, "Đêm nay tôi sẽ qua đó đi."
"Hả. . . ? Không phải là em không muôn bị bóc lột sức lao động sao?"
Ngũ Y Y cọ giầy, "Tôi không muốn trở về cái nhà kia. . . .Lại càng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ. Tôi sợ phải chịu kích thích."
Mấy chữ cuối cùng, làm cho trái tim của Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên tê rần.
"ĐƯợc, vậy thì đi qua đi. Nếu buổi chiều tôi có chuyện không thể đi qua đón em, tôi sẽ gọi A Trung đến đón em."
"Ừm." Ngũ Y Y gật gật đầu.
Hoắc Phi Đoạt nhìn bóng dáng Ngũ Y Y đi vào bên trong, yên lặng như thế, cô đơn như thế, hắn lại không nhịn được chua xót.
Tiêu Lạc, tới cùng cậu muốn làm cái gì!
Tại sao cậu lại muốn cho Ngũ Y Y đau khổ như vậy!
Hoắc Phi Đoạt lên xe, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bức người.
"Đi tìm Tiêu Lạc!"
"Dạ. . . .hả? Đi tới chỗ nào vậy lão đại?"
A Trung còn tưởng hắn nghe lầm rồi.
"Đi tìm Tiêu Lạc!"
"A. . ., dạ!"
A Trung nhìn sắc mặt của Hoắc Phi Đoạt ừ kính chiếu hậu, âm thầm lè lưỡi.
Lão đại tức giận rồi. . . .
Tiêu Lạc đang bận rộn xử lý một đống lớn tài liệu, Hoắc Phi Đoạt cứ như vậy đẩy cửa mà vào.
Một nam nhân viên đuối theo ở phía sau, khó xử nói, "Thực xin lỗi, ngài không thể đi vào. . . "
Tiêu Lạc nhìn Hoắc Phi Đoạt ngọc thụ lâm phong, khoát tay với tên thư kí, "Cậu đi ra ngoài đi."
Hoắc Phi Đoạt vẫy tay một cái, một đám bảo vệ đi theo A Trung vào, tất vả đều đii ra ngoài.
"Phi Đoạt, sao cậu lại rảnh rỗi mà đến chỗ tôi vậy?"
Tiêu Lạc có vẻ ó chút mệt mỏi.
Hoắc Phi Đoạt không mời mà tự ngồi xuống, gác nhân lên bắt chéo, động tác này của hắn lại mang dáng vẻ tao nhã lười biếng như thế.
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng cười, "Tiêu Lạc, cậu rất có bản lĩnh, có thể ςướק đi trái tim nhỏ của Ngũ Y Y, cậu là muốn khiêu chiến với tôi sao? Cậu đã hứa hẹn tình cảm với cô ấy, vậy tại sao còn muốn nuốt lời? Vì sao lại muốn đính hôn với đại tiểu thu của Ngũ gia?"
Tiêu Lạc nghiêm mặt lại, cũng không khách khí, thân thể dựa vào ghế giám đốc, nói, "Hoắc tổng, anh với còn là bạn bè sao? Còn lài bạn học sao?"
Con người của Hoắc Phi Đoạt híp lại, "Từ lúc cậu chuẩn bị ςướק đi người phụ nữ của tôi, cậu nên biết, giữa chúng ta chỉ còn quan hệ đối địch."
"Tốt lắm, anh với tôi đã là quan hệ đối địch, tôi từ bỏ Ngũ Y Y, anh không phải nên cảm ơn tôi sao? Anh lấy tư cách gì chạy đến nơi này của tôi chất vấn tôi?"
Hoắc Phi Đoạt nhìn về phia Tiêu Lạc, "Cậu không nên lại chọc đến cô bé kia nữa, rồi lại vứt bỏ cô ấy."
"Vậy ý của Hoắc tổng chính là. . . . Tôi nên ở cùng một chỗ với Ngũ Y Y, đính hôn rồi kết hôn? Như vậy anh sẽ vui vẻ hả?"
Hoắc Phi Đoạt thở hồn hển đứng lên, lạnh lùng nói, "Tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu, về sau không thể lại trêu chọc cô ấy, cậu đã mất quyền cạnh tranh với tôi rồi."
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt đi ra ngoài cửa.
Tiêu Lạc cười gằn, sâu xa nói với bóng dáng của Hoắc Phi Đoạt, "Mặc dù tôi lại ruồng bỏ cô ấy, cô ấy vẫn chỉ thích một mình tôi, vậy không phải anh vô cùng đáng thương sao?"
Bước chân của Hoắc Phi Đoạt ngừng lại một chút, không có xoay người lại, dừng lại hai giây, sau đó kiên nghị rời đi.
Cửa văn phòng đóng lại thật mạnh, Tiêu Lạc ngẩn người, sau đó phiền não đứng lên, đi về phía cửa sổ, ra sức vò rồi tóc.
"Tại sao lại phiền như vậy! Phiền muốn ૮ɦếƭ!"
Một tay hắn nện thật mạnh trên cửa thủy tinh.
Ngũ Y Y mơ mơ màng màng học xong một tiết học, cũng không có nghe được cái gì.
Trong lúc đó, Tiêu Lạc gửi tới một tin nhắn.
"Y Y, có rảnh chúng ta hãy nói chuyện một chút, giữa chúng ta có hiểu lầm."
Ngũ Y Y nhìn điện thoại di động, lẩm bẩm: “Còn hiểu lầm cái rắm, có gì mà nói chuyện, tên lừa đảo! Mơ tưởng mê hoặc được tôi à! Cút xa ra một chút!”
Trực tiếp xóa bỏ tin nhắn.
Ngũ Y Y đi tản bộ ngoài hành lanh, tiết sau có bài giảng, cô chẳng muốn nghe chút nào.
“Ngũ Y Y! Cô là Ngũ Y Y sao?” Đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói ngọt ngào.
“Hả?” Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái ở phía trước xinh đẹp động lòng người, làm cô ngây ngẩn cả người.
Trời ạ! Đây là cô gái lần trước mình gặp mặt, không phải là vị hôn thê của Hoắc Phi Đoạt sao?
Là cô gái có phong cách ăn mặc như công chúa, ngày đó lúc gặp ở trên đường, lần trước cô ta còn nói lời thê son sắc, nhất định phải gả cho Hoắc Phi Đoạt!
Là cô ta!
“Cô………..”
“Tôi là Âu Dương Phúc Hi, chúng ta đã gặp mặt ở trên đường, cô còn nhớ rõ không?”
Ngũ Y Y gật đầu, vẫn còn mờ mịt: “Nhớ rõ, nhớ rõ, xin chào.”
Hai người nắm tay.
Hai tay Âu Dương Phúc Hi thật mềm mại, vừa nhìn đã biết là người được chăm sóc từ nhỏ.
“Làm sao cô đến trường học của tôi?”
Ngũ Y Y nhìn sau lưng Âu Dương Phúc Hi, không nhìn thấy người nào khác.
“À. Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, liền đi dạo đến đây, kết quả là gặp cô, lập tức nhận ra cô, tôi nghe anh Phi Đoạt đã nhắc đến cô rồi.”
“À, phải không? Hoắc lão đại còn nói với cô về tôi à?”
Phúc Hi cười khoa trương: “Tất nhiên rồi, cái gì anh Phi Đoạt cũng nói với tôi, tôi đã nói rồi, tương lai tôi sẽ gả cho anh Phi Đoạt mà.”
“A….à….Hiểu rồi.”
Ngũ Y Y cười gượng.
Nhưng mà sao Âu Dương Phúc Hi này nói chuyện, lại có cảm giác cô ta không được tự nhiên.
Có phải là vì người ta học ở nước ngoài, cho nên không hiểu nhau.
Âu Dương Phúc Hi rất thân thiết nắm tay Ngũ Y Y: “Hôm nay cô có bận việc gì không? Đi dạo phố với tôi đi.”
Ngũ Y Y nhíu mày: “Tôi còn phải đi học, hôm qua đã nghỉ một buổi rồi.”
“Cô không phải là nữ giúp việc của anh Phi Đoạt sao?”
Ngũ Y Y ngạc nhiên gật đầu: “Đúng vậy, là nữ giúp việc, chỉ có chủ nhật mới làm nữ giúp việc thôi.”
“Vậy nếu cô là nữ giúp việc của anh Phi Đoạt, cũng đồng nghĩa là nữ giúp việc của tôi rồi. Tôi muốn người nữ giúp việc đi dạo phố với mình, có gì mà không thể chứ?”
Ngũ Y Y nhíu mày.
Cô không thích nghe loại người tự cho mình là đúng.
Ngũ Y Y nghiêm mặt, không hờn không giận nói: “Nữ giúp việc chỉ là phụ trách dọn dẹp vệ sinh cho Hoắc lão đại, không phụ trách làm chuyện khác. Huống chi, chỉ có hai ngày thứ bảy và chủ nhật tôi mới đúng là thân phận nữ giúp việc, bình thường thì không phải. Vừa rồi cô yêu cầu, xin lỗi tôi không thể đáp ứng…. Cô đi tìm Hoắc lão đại đi, để cho hắn an bài những người khác đi theo dạo phố với cô. Tôi còn phải đi học.”
Vừa thấy Ngũ Y Y trở mặt, Phúc Hi bớt ra vẻ, cười hì hì thân thiết ôm lấy cánh tay Ngũ Y Y: “Được rồi, được rồi, là tôi không tốt, tôi không nên nói như vậy. Cô đừng tức giận có được không? Nếu cô tức giận, tôi sẽ khóc đó.”
Nói xong, Phúc Hi làm mặt quỷ trêu đùa Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y nhịn không được liền cười khẽ.
Cô nói: “Trách không được Hoắc lão đại rất thích cô, thì ra tính tình của cô đáng yêu như đứa con nít vậy.”
Phúc Hi giật mình.
Anh Phi Đoạt……Thích cô sao?
Lời này là từ miệng Ngũ Y Y nói ra, tại sao vừa lại cảm thấy buồn cười như vậy.
Phúc Hi cười gượng gật đầu: “Phải ha, từ nhỏ anh Phi Đoạt đã thích tôi rồi, lúc đó hai chúng tôi còn nói lớn lên sẽ kết hôn với nhau. Nhiều năm qua sự nghiệp của anh Phi Đoạt tăng lên rất nhanh, đúng là hắn vẫn giữ mình trong sạch…….. Tôi biết, anh ấy đang chờ tôi lớn lên.”
Ngũ Y Y không rõ cảm nhận gì, nghe Phúc Hi nói như vậy, cô cảm thấy có điểm không hợp, đáy lòng nhỏ bé hơi chua xót, biết làm sao đây? Nghe tin vui của Hoắc lão đại, mình cảm thấy vui mừng thay anh ta mới đúng.
“Hai người là thanh mai trúc mã, đều vô tư như nhau, thật làm cho người khác hâm mộ! Hoắc Lão đại có một bà xã như vậy, hắn nhất định rất hạnh phúc.”
Ngũ Y Y bỏ qua cảm giác không thoải mái trong lòng, cười nói.
Phúc Hi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ngũ Y Y: “Đúng sao? Tôi biết hai chúng tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc. Ai da, Y Y, tôi chỉ hận là tại sao tôi không gặp cô sớm một chút? Tôi cảm thấy nói chuyện với cô rất vui, tôi muốn có một em gái như vậy thật tốt quá, có thể trò chuyện, tán gẫu với nhau. Nếu cô không thể đi dạo với tôi, vậy tôi sẽ ở đây nghe giảng bài vs cô.”
Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen.
Không phải chứ?
Đường đường là vị hôn thê của Lão đại công ty Hắc Đế, lại cùng cô ngồi trong phòng học đơn sơ tốn thời gian để nghe giảng bài sao?
Làm gì?
Ngũ Y Y khó xử cau mày: “Chẳng lẽ cô không có chuyện gì để làm sao?”
“Không có, tôi vừa về nước, đều nhàn rỗi ở nhà, anh Phi Đoạt bảo tôi ra ngoài dạo phố, tôi cũng không muốn đi. Anh Phi Đoạt nói buổi tối mới trở về. Anh Phi Đoạt rất tốt với tôi, buổi tối đều ôm cô ngủ, bởi vì sợ tôi bị cảm lạnh, cho nên ôm tôi làm cho tôi ấm áp.”
Ngũ Y Y gãi gãi đâu.
Không ai hỏi cô Hoắc Phi Đoạt đối xử với cô rất tốt, sao cô lại nói nhiều làm gì, nói một hơi nhiều vậy chứ?
Hoắc Phi Đoạt muốn ôm nha đầu Phúc Hi này ngủ sao?
Buồn nôn.
Hẳn là…….Người ta sắp là vợ chồng, đương nhiên muốn ôm nhau ngủ rồi.
Giống như Hoắc Phi Đoạt là đàn ông, bên người không thể thiếu phụ nữ.
Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Phúc Hi và Hoắc Phi Đoạt quấn chặt cùng một chỗ với nhau.
Hai người đều trần trụi, Hoắc Phi Đoạt lên xuống trên người cô ta……….
Nôn!
Vì sao vừa nghĩ đến một chút, cô lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Ngũ Y Y lắc lắc đầu, đem ý nghĩ vừa rồi bỏ ra sau đầu, nhìn Phúc Hi, Phúc Hi đơn thuần vui vẻ như vậy, giống như đóa hoa sáng lạn rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Cô dẫn tôi đi theo nghe giảng bài có được không? Tôi rất buồn nha.”
Phúc Hi cười híp mắt ôm cánh tay Ngũ Y Y: “Không sao, chỉ cần ở cùng một chỗ với tôi, tôi sẽ cảm thấy không buồn nữa, rất có ý tứ…. Sẽ không nói chuyện…. tôi và cô vừa gặp như đã quen thân, chúng ta làm bạn đi.”
Ngũ Y Y một đầu mờ mịt.
Có thể làm bạn nhanh như vậy sao?
Chỉ nói chuyện vài phút ngắn ngủi, có thể làm bạn thân sao?
Âu Dương Phúc Hi này thật đúng là đơn thuần.
“Vậy, hay là không cần đi nghe giảng, quên đi, tôi đi dạo phố với cô.”
Ngũ Y Y chợt ngoan ngoãn.
Dù sao nghe giảng bài cũng không vô chữ nào, không bằng ra ngoài đi dạo.
Đoán chừng đi dạo cửa hàng mấy vòng, đưa cô tiểu thư này đi dạo cho mệt mỏi, cô ta sẽ không rủ cô đi nữa.
Phúc Hi vừa nghe, vui vẻ vỗ tay: “Như vậy tốt quá, như vậy tốt quá! Hai chúng ta cùng đi dạo phố, còn có nghĩa hơn so với ngồi nghe giảng bài! Đi thôi!”
“A? Đi bây giờ sao?”
“Tất nhiên rồi, bây giờ không đi thì khi nào đi?”
‘Tôi nói với bạn học chung một tiếng ký thay chữ ký của tôi đã.”
Phúc Hi giữ chặt tay Ngũ Y Y, cô nhìn ra cổng nói: “Không cần, cô gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô ấy là được rồi.”
“Nhưng tôi….”
Ngũ Y Y vẫn còn đang chần chờ, đã bị nhiệt tình quá mức của Phúc Hi, lôi ra ngoài
Một chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài, bên cạnh là một nam nhân lãnh khốc đã mở cửa xe chờ sẳn ở đó
“Hắn gọi là Thạch Ưng, là vệ sĩ của tôi”
“A, xin chào” Ngũ Y Y lên tiếng chào hỏi Thạch Ưng
Thạch Ưng lạnh lùng liếc Ngũ Y Y một cái, không nói gì, chỉ là gật đầu một cái
Nếu Hoắc lão đại là băng sơn, vậy Thạch Ưng này chính là khối băng chân chính
Phong cách lạnh buốt.
Kiểu không dẽ dàng làm cho người khác có thể tới gần
“Thạch, Ưng, không thích nói chuyện, không cần đẻ ý tới hắn, hắn chỉ phụ trách bảo vệ, lên xe a…Y Y”
Phúc Hi hì hì cười đẩy Ngũ Y Y lên xe
Ngũ Y Y quét mắt nhìn Thạch Ưng một cái, má ơi, thế nào mà cô cảm thấy Thạch U7`ng này giống như có thù với cô từ kiếp trước vậy?
Chỉ mong là cô ảo giác thôi
Phúc Hi ngồi cạnh Ngũ Y Y, cô ta cầm tay Ngũ Y Y, thân thiết nói, “ Y Y, lúc tôi với Hoắc Phi Đoạt kết hôn, cô đến làm phù dâu cho tôi, có được không?”
“A?Các người muốn kết hôn sao?”
Ngũ Y Y theo bản năng trợn to hai mặt, giật mình kêu lên
Phúc Hi cười ngọt ngào, “Đểu là chuyện sớm hay muộn thôi. Ba tôi năm đó đã cứu Phi Đoạt ca, cũng nhận anh ấy là sư đồ, ba tôi đã ngầm cho phép chuyện tình hai chúng tôi rồi. Tôi kết hôn với Phi Đoạt ca, đây là chuyện ván đã đóng thuyền”
“A, như vậy nha”
Ngũ Y Y hia mắt khép hờ, nhìn nhìn chân mình
Thế nhưng…..Đáy lòng có chút khó chịu…..
Giống như có người nào đó kết trụ cổ họng của cô, thở cũng có chút khó khăn
Đáng ૮ɦếƭ, cô là như thế nào đây?
Tại sao nghe Hoắc Phi Đoạt muốn kế hôn với Phúc Hi, lại đột nhiên trở thành như vậy?
“Y Y , cô làm sao vậy?”
Phúc Hi đột nhiên ᴆụng Ngũ Y Y một cái, Ngũ Y Y giật mình ngẩng đầu lên nhìn
“À? Tôi không có thế nào hết?”
“Cô không nói chuyện, tôi còn nghĩ cô mất hứng đấy”
“Ha ha, không có, tôi rất vui mà”
“Vây cô đã đồng ý sao, làm phù dâu của tôi?”
Ngũ Y Y nhìn ánh mắt hào hứng của Phúc Hi, cắn răng gật đầu, “Ừ, có thể”
“Vậy thì tốt quá, Đúng rồi, Y Y, ngày đó trên đường tôi, thấy bạn trai của cô nha, rất đẹp trai, cũng không sai biệt với Hoắc Phi Đoạt lắm, rất cao. Hai người khi nào thì nói chuyện kết hôn?”
Ngũ Y Y lập tức sửng sốt
Tiêu Lạc sao?
Tiêu Lạc đã không phải của cô rồi
Tiêu Lạc đã…bên cạnh một nữ nhân khác…
Ngũ Y Y kìm nét sự mất mát, cười khổ một tiếng, “Tôi đã chia tay với anh ấy rồi”
“A? Chia tay? Tại sao?”
Phúc Hi mặt không dám tin
Ngũ Y Y mất hồn nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói,” Có thể tôi quá ngây thơ, tôi hiểu sai ý tứ của anh ấy, hắn không thích tôi, hắn thích một cô gái khác rồi”
“Sao lại như vậy? Thật không tưởng tượng nổi! Tôi lần đó nhìn thấy hai người, còn cảm thấy hai người cực kỳ có tướng vợ chồng nha, hơn nữa hai người đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi”
Ngũ Y Y không có chú ý tới, Phúc Hi lúc này chân mày nhíu lại, con người đảo quanh
Ngũ Y Y vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ,cả người chìm đắm trong ký ức, “Đã từng, tôi cũng cảm thấy anh ấy rất ăn ý, cảm thấy anh ấy chính là người mà tôi muốn thân thiết, cảm giác như người một nhà. Xứng đôi sao? Xứng đôi cũng vô ích, anh ấy muốn cùng nữ nhân khác đính hôn”
“Anh ta tại sao lại có thể như vậy?”
Phúc Hi cũng thở dài theo
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc