Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 73

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Lúc ăn cơm, lần này vô cùng đầy đủ hết, tất cả mọi ngời không vắng một ai,
Ngũ Nhân Tâm thì thỉnh thoảng cách một cái bàn trừng mấy lần Ngũ Y Y, Ngũ Y Y cũng chẳng xem cô ta ra gì
Tiêu Mai cực kì giông nữ chủ gia đình, Luôn gắp thức Ăn cho Ngũ Phong Tập, “Chồng, anh bên ngoài làm việc cực khổ như vậy, nên ăn nhiều một chút a, ăn cái này đi”
“Ừ, em cũng ăn đi” Ngũ Phong Tập cười nhìn Tiêu Mai
Ngũ Y Y nhìn Ngũ Phong Tập, không nhịn được sững sờ
Ba …..Hiện tại rất hạnh phúc sao?
Mẹ qua đời được một năm, ông ta lại cười Tiêu Mai, hiện tại lại hạnh phúc như vậy?
Thôi, không nên đắn đo nữa, chỉ cần có thể vui vẻ sống qua nhày,cái gì cũng không muốn truy cứu nữa?
Mẹ, bây giờ người đã có thể yên nghỉ rồi
Ngũ Y Y rũ mắt xuống, thở dài một hơi
“Đáng suy nghĩ gì vậy? Nhanh lên ăn một chút gì đi, em không thể nào nhịn không ăn cơm, ăn sườn đi” Tiêu Lạc ngồi ở xa, đưa cánh tay dài lên, gắp vào trong chén Ngũ Y Y một miếng sườn
Ngũ Y Y vội vàng giương mắt nhìn Tiêu Lạc, thấy Tiêu Lạc đang cười dịu dàng nhìn mình, cô vừa định cười đáp lại, lại thấy ánh mắt ghen ghét của Ngũ Nhân Aí , đồng thời , cũng nhìn thấy Tiêu Mai đang cau mày
Ngũ Nhân ÁI nhìn Tiêu Lạc, lại nhìn Ngũ Y Y, dùng sức cắn chiếc đũa
Tiêu Mai không nhịn được lên tiếng, “Lạc, em sao lại mặc kệ Nhân Aí vậy? Cũng nên gắp thức ăn cho nó chứ? Chẵng lẻ không thấy, Nhân Aí vẫn chưa động đũa sao? Em nên chăm sóc Nhân Aí một đi chút”
Ngũ Nhân Aí nhỏ giọng nó với Tiêu Lạc, “Mai di, không cần đâu, con có thể tự ăn được, không cần làm phiền Lạc”
Tiêu Lạc bất đắc dĩ, gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Ngũ Nhân Aí, lạnh nhạt nói, “Ăn nhiều một chút”
Ngũ Nhân Aí Chương 274:Lúc này thật sự xong rồi 1
Editor:Chu tước
Lúc ăn cơm, lần này vô cùng đầy đủ hết, tất cả mọi ngời không vắng một ai,
Ngũ Nhân Tâm thì thỉnh thoảng cách một cái bàn trừng mấy lần Ngũ Y Y, Ngũ Y Y cũng chẳng xem cô ta ra gì
Tiêu Mai cực kì giông nữ chủ gia đình, Luôn gắp thức Ăn cho Ngũ Phong Tập, “Chồng, anh bên ngoài làm việc cực khổ như vậy, nên ăn nhiều một chút a, ăn cái này đi”
“Ừ, em cũng ăn đi” Ngũ Phong Tập cười nhìn Tiêu Mai
Ngũ Y Y nhìn Ngũ Phong Tập, không nhịn được sững sờ
Ba …..Hiện tại rất hạnh phúc sao?
Mẹ qua đời được một năm, ông ta lại cười Tiêu Mai, hiện tại lại hạnh phúc như vậy?
Thôi, không nên đắn đo nữa, chỉ cần có thể vui vẻ sống qua nhày,cái gì cũng không muốn truy cứu nữa?
Mẹ, bây giờ người đã có thể yên nghỉ rồi
Ngũ Y Y rũ mắt xuống, thở dài một hơi
“Đang euy nghĩ gì vậy? Nhanh lên ăn một chút gì đi, em không thể nào nhịn không ăn cơm, ăn sườn đi” Tiêu Lạc ngồi ở xa, đưa cánh tay dài lên, gắp vào trong chén Ngũ Y Y một miếng sườn
Ngũ Y Y vội vàng giương mắt nhìn Tiêu Lạc, thấy Tiêu Lạc đang cười dịu dàng nhìn mình, cô vừa định cười đáp lại, lại thấy ánh mắt ghen ghét của Ngũ Nhân Aí , đồng thời , cũng nhìn thấy Tiêu Mai đang cau mày
Ngũ Nhân ÁI nhìn Tiêu Lạc, lại nhìn Ngũ Y Y, dùng sức cắn chiếc đũa
Tiêu Mai không nhịn được lên tiếng, “Lạc, em sao lại mặc kệ Nhân Aí vậy? Cũng nên gắp thức ăn cho nó chứ? Chẵng lẻ không thấy, Nhân Aí vẫn chưa động đũa sao? Em nên chăm sóc Nhân Aí một đi chút”
Ngũ Nhân Aí nhỏ giọng nó với Tiêu Lạc, “Mai di, không cần đâu, con có thể tự ăn được, không cần làm phiền Lạc”
Tiêu Lạc bất đắc dĩ, gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Ngũ Nhân Aí, lạnh nhạt nói, “Ăn nhiều một chút”
Ngũ Nhân AI1 lập tức sủng thụ nhược kinh nhìn Tiêu Lạc, “Ừ, cám ơn anh. Anh cũng ăn nhiều một chút, cả ngày ngồi nhìn máy tình, ắn nhiều một chut rong biển đi, phòng phóng xạ”
Nhân Aí giông như thể tử, nóng lòng gắp nhiều thức ăn bỏ vào chén Tiêu Lạc
Tiêu Lạc hiển nhiên không muôn, nhan nói, “Được rồi, tôi ăn không hết nhiều như vậy”
Ngũ Phong Tập cười ha ha nhìn Tiêu Lạc cùng Ngũ Nhân Aí nói, “Em xem, hai người bọn nó kia, sao lại khách sáo như người lạ vậy, đều al2 người một nhà còn khách sáo như vậy”
Tiêu Mai lập tức cười, “Đúng nga, tương lại có thể thân càng thêm thân nha”
Mặt Ngũ Nhân Aí lập tức đỏ lên, cúi đầu người ngùng
Tiêu Lạc lông mày run lên, mặt bất đắc dĩ, len lén liếc nhìn Ngũ Y Y một cái. Phát hiện Ngũ Y Y còn ngươi đang rũ xuống, không cắn ăn cơm
“Tôi ăn đủ rồi”
Ngũ Y Y thả đũa xuống, đứng lên muốn đi lên lầu
Tiêu Lạc gấp gáp nhìn bóng dáng đang dần xa của Ngũ Y Y, liền nói, “Y Y a, em không ăn đến nữa bát cơm,sao no được, trở lại ăn thêm chút n7a4 đi”
Nụ cười trên mặt Ngũ Nhân Aí cứng đờ, cắn răng không nói
Ngũ Y Y đi lên lầu, không không trở lại, lạnh lùng nói, “Tôi ăn no rồi”
Tiêu Mai dùng đũa gõ bàn một cái, “Được rồi, tiếp tục ăn cơm đi , mặc kệ nó! Cho mình là ai, cũng không phải công chúa! Lạc, ăn cơm đi! Chớ xem vào việc cuaa3 người khác! Đói ૮ɦếƭ là chuyện cua nó. Ăn cơm, ăn cơm đi”
p/s: Mấy chương sau chuẩn bị uất ức thay chú Hoắc nha, thật sự thất vọng về nữ chín
lập tức sủng thụ nhược kinh nhìn Tiêu Lạc, “Ừ, cám ơn anh. Anh cũng ăn nhiều một chút, cả ngày ngồi nhìn máy tình, ăn nhiều một chút rong biển đi, phòng phóng xạ”
Nhân Aí giông như thể tử, nóng lòng gắp nhiều thức ăn bỏ vào chén Tiêu Lạc
Tiêu Lạc hiển nhiên không muôn, nhan nói, “Được rồi, tôi ăn không hết nhiều như vậy”
Ngũ Phong Tập cười ha ha nhìn Tiêu Lạc cùng Ngũ Nhân Aí nói, “Em xem, hai người bọn nó kia, sao lại khách sáo như người lạ vậy, đều al2 người một nhà còn khách sáo như vậy”
Tiêu Mai lập tức cười, “Đúng nga, tương lại có thể thân càng thêm thân nha”
Mặt Ngũ Nhân Aí lập tức đỏ lên, cúi đầu người ngùng
Tiêu Lạc lông mày run lên, mặt bất đắc dĩ, len lén liếc nhìn Ngũ Y Y một cái. Phát hiện Ngũ Y Y còn ngươi đang rũ xuống, không cắn ăn cơm
“Tôi ăn đủ rồi”
Ngũ Y Y thả đũa xuống, đứng lên muốn đi lên lầu
Tiêu Lạc gấp gáp nhìn bóng dáng đang dần xa của Ngũ Y Y, liền nói, “Y Y a, em không ăn đến nữa bát cơm,sao no được, trở lại ăn thêm chút n7a4 đi”
Nụ cười trên mặt Ngũ Nhân Aí cứng đờ, cắn răng không nói
Ngũ Y Y đi lên lầu, không không trở lại, lạnh lùng nói, “Tôi ăn no rồi”
Tiêu Mai dùng đũa gõ bàn một cái, “Được rồi, tiếp tục ăn cơm đi , mặc kệ nó! Cho mình là ai, cũng không phải công chúa! Lạc, ăn cơm đi! Chớ xem vào việc cuaa3 người khác! Đói ૮ɦếƭ là chuyện cua nó. Ăn cơm, ăn cơm đi”
Tiêu Lạc nhíu mày, chậm rãi xoay người lại, trở về bàn ăn cơm, nhưng lại tỏ ra không để ý một chút nào.
Ngũ Y Y nhìn lá thư một lúc, quả thật cảm thấy không có hứng thú, cô đang muốn đi tắm, lại nghe tiếng gõ cửa vang lên.
“Anh có thể vào không?” Là giọng nói của Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y đi đến mở cửa ra: “Đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Tiêu Lạc mỉm cười, từ phía sau lưng biến ra một cái bánh ngọt: “nỗ lực, thấy em ăn rất ít, anh đặc biệt đem đến cho em bánh ngọt Tiramisu nè. (Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên "Tirami su" được hiểu theo nghĩa là "Nhặt tôi lên". Bánh là một sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, R*ợ*u nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai. Chỉ cần ăn một miếng là sẽ cảm nhận được tất cả các hương vị đó hòa quyện cùng một lúc, chính vì thế mà người ta còn gọi nó là "Thiên đường trong miệng của bạn" )
Ngũ Y Y cười nhạt, nhận lấy miếng bánh ngọt, cô ngồi trên sàn nhà, dùng muỗng nhỏ múc từng miếng lên ăn.
Nói thêm, Tiêu Lạc là một người rất chu đáo, sự chăm sóc của hắn cũng rất chu đáo.
Người khác đều không nhớ chuyện, bình thường hắn có thể để ý nhớ kỹ.
Ví dụ như bây giờ vậy.
Hắn lại nhớ đến cô ăn chưa nó, sẽ mang thức ăn đến cho cô.
Từ lúc vào Ngũ gia trang ở đến nay, cô còn chưa cảm nhận được sự quan tâm như vậy.
“Ăn ngon thật, cảm ơn anh.”
Tiêu Lạc ngồi kế bên Ngũ Y Y, dựa lưng vào cạnh giường, hắn đưa tay nhéo một cái vào mũi cô: “Vẫn khách sáo với anh sao? Sau này ăn cơm nhiều vào một chút, không cần phải kén ăn, dinh dưỡng sẽ không đủ.”
Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, nhịn không được liền cười nói: “Anh đúng là mẹ em, cái gì cũng dặn dò, không gì không đủ.”
Tiêu Lạc đưa tay qua ôm lấy vai Ngũ Y Y, vuốt ve lỗ tai cô, thâm tình nói: “Anh không muốn làm mẹ của em, anh muốn làm………..”
“Được được, không cần hơn nữa! Em còn có việc muốn hỏi anh nè.” Ngũ Y Y sợ Tiêu Lạc nói những lời nói làm người ta mắc cỡ, nhanh chóng cắt lời hắn.
“Hả? Chuyện gì? Xin quản lý cứ phân phó.”
“Cái gì mà quản lý hả? Em không phải là quản lý của anh.”
“Sao em không phải là quản lý của anh? Anh muốn em làm quản lý, ở nhà anh là lính của em, làm sao em không phải là quản lý của anh?”
“Nghiêm túc một chút.”
“Hiện tại anh rất nghiêm túc.”
Tiêu Lạc lật người qua, *** lên trên mặt Ngũ Y Y, cô sợ đến mức muốn nhảy dựng lên.
“Anh làm gì vậy?”
Cô bất mãn nhăn gương mặt nhỏ nhắn lại, lại có chút thẹn thùng.
Thật là, Tiêu Lạc này sao lại có thể dùng lưỡi của hắn *** mặt mình chứ thật mắt cỡ mà.
“Em ăn cái gì cũng bị dính trên mặt cả. Anh vừa mới lau sạch một miếng bơ cho em đó, còn không cảm ơn anh à?”
“Em không cảm ơn anh đâu. Hừ!”
Hắn dám chiếm tiện nghi cô, ngược lại còn phải để cô cảm ơn hắn sao? Sao lại có chuyện lỗ vốn như vậy chứ?
“Tốt lắm, nếu em không cảm ơn anh, vậy thì trả lại cho anh cái *** vừa rồi đi. Đến đây, *** trên mặt anh nè.”
Tiêu Lạc cười, hắn đưa mặt mình đến gần miệng Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y nhịn không được, đưa tay đẩy Tiêu Lạc ra, Tiêu Lạc vui vẻ cười lớn.
“Em hỏi anh một chuyện quan trọng.”
“Được, em hỏi! anh tuyệt đối sẽ nói thật với em.” Mặt Tiêu Lạc cũng đến gần mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đẩy mặt hắn ra xa một chút: “Anh sẽ đính hôn với Ngũ Nhân Ái sao?”
“Cái gì?” Tiêu Lạc giật mình mở to hai mắt, ngớ ra vài giây, sau đó chớp chớp ánh mắt đẹp, la lên: “Em không nói đùa chứ? Làm sao anh có thể đính hôn cùng Ngũ Nhân Ái được? Anh là cậu trên danh nghĩa của cô ta mà.”
Ngũ Y Y nghịch ngón tay: “Đúng vậy, là em nghe Ngũ Nhân Ái nói chuyện với ba ba, nói là có ý định tác hợp hai người với nhau, cho anh và Ngũ Nhân Ái đính hôn. Đính hôn, vậy anh có thể sẽ kết hôn sao? Anh sẽ đính hôn với Ngũ Nhân Ái sao?”
Tiêu Lạc vẫn còn kinh ngạc, nhìn về chỗ khác, hơi há miệng ra, lắc đầu ngắt lời cô: “Sẽ không! Anh khẳng định sẽ không đồng ý! Làm sao có thể?”
Ngũ Y Y nôn nóng: “Trước tiên cho dù có phải là sự thật hay không, anh hãy trả lời em trước, nếu bọn họ để cho hai người đính hôn, anh có thể đồng ý đính hôn không? Hay là sẽ không?”
Tiêu Lạc chớp mắt vài cái, nhìn về phía Ngũ Y Y, đưa hai tay nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn gần vào cô, kiên quyết nói: “Chắc chắn sẽ không! Y Y, vẫn còn hỏi chuyện này sao? Đáp án đã rõ ràng, anh lại không thích Ngũ Nhân Ái, làm sao anh có thể đính hôn với cô ta được chứ? Anh muốn một người là em, chính là em. Anh muốn đính hôn cùng với Ngũ Y Y, sau đó kết hôn, em nghe có hiểu không?”
Sau khi Ngũ Y Y nghe xong, liền cảm thấy xấu hổ, ánh mắt rũ xuống, muốn trốn khỏi tay Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc đau lòng nhìn Ngũ Y Y, trong lòng bắt đầu nổi lên từng trận lửa nóng, từ từ đến gần cô, nỉ non: “Vấn đề này do em hỏi anh, rõ ràng là đang muốn ђàภђ ђạ anh…..Y Y, đừng giày vò anh nữa, em còn chưa hiểu tâm ý của anh đối với em sao? Y Y……”
Môi Tiêu Lạc, từ từ đến gần, áp sát vào môi Ngũ Y Y.
Trong phút chốc, Ngũ Y Y hoảng sợ, cả người run lên, cô lắc lắc đầu muốn né tránh, còn đưa hai bàn tay nhỏ của mình phủi phủi tay Tiêu Lạc.
Cô càng vùng vẫy, hắn lại càng căng thẳng, càng áp sát lại cô.
Tiêu Lạc lấn người lên, bổ nhào vào người Ngũ Y Y, cố định mặt cô không cho cô lộn xộn, môi lưỡi của hắn càng ngày càng nóng, điên cuồng đoạt lấy hương thơm trong miệng cô.
Tiêu Lạc dồn cô vào cạnh giường, ở trong miệng cô thả khí nóng, Ngũ Y Y càng lúc càng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y sợ hãi như vậy, cô chống cự lại như vậy.
“Ưm….Đừng……..Đừng mà………”
Ngũ Y Y nhỏ giọng cầu xin, khó khăn lắm mới tránh được môi Tiêu Lạc, Tiêu Lạc nghĩ muốn bắt cô lại, Ngũ Y Y dùng hai tay bịt miệng lại, hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc ngơ ngác, vẻ mặt bi thương, khó chịu nói khẽ: “Em không cho phép anh……….Em không cho phép anh………Em lại ghét bỏ anh…..”
Ngũ Y Y thật không dám nhìn vào đôi mắt bi thương của Tiêu Lạc, đáy lòng quặn đau, cô vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, em không ghét anh, chỉ là………”
Tiêu Lạc từ từ tách ra khỏi người cô, rũ mắt xuống, vẻ mặt bi thương.
Ngũ Y Y cắn răng, cô xem nhẹ cảm nhận của mình, nắm chặt tay Tiêu Lạc, rồi nói: “Tiêu Lạc!”
Tiêu Lạc lắc đầu, không trả lời cô.
Ngũ Y Y thở dài, hít một hơi thật sâu, nói: “Tiêu Lạc! em thích anh!”
Tiêu Lạc kinh hãi, xoay mặt lại nhìn Ngũ Y Y.
Trong ánh mắt hắn đều là tìm kiếm.
Ngũ Y Y nói: “Đúng vậy, em bắt đầu thích anh rồi, trên người anh luôn mang theo hương vị của mẹ, làm cho em chỉ muốn dựa dẫm vào anh. Tuy nhiên, bây giờ em không có xuất hiện loại thích mãnh liệt như vậy, nhưng mà em sẽ cố gắng, thích anh càng nhiều một chút.”
Tiêu Lạc mỉm cười.
Hắn thì thầm một câu: “Anh biết nha đầu này có tính thông cảm, lại dễ dàng bị lừa.”
Hả? Ngũ Y Y sửng sốt. Hắn nói cái gì? Cái gì mà tính thông cảm? Cái gì mà dễ dàng bị lừa?
Vẫn chưa suy nghĩ kỹ, Tiêu Lạc thở hổn hển nhào vào cô, đem Ngũ Y Y đặt Dưới *** hắn, lại nhào vào môi cô, điên cuồng *** vào.
Cả người Ngũ Y Y vẫn căng thẳng như vậy, cứ ở trong trạng thái đề phòng chống cự lại hắn. Cô nghe Tiêu Lạc thở dốc, Ngũ Y Y từ từ thả lỏng cơ thể.
Cứ như vậy đi, chính hắn thôi, để cho cô cảm giác được trên người đàn ông này lại có hương vị của mẹ, chỉ mình hắn thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc