Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 68

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ví dụ như Ngũ Y Y, cô ta có cái gì chứ? Về khuôn mặt, nhiều nhất cũng xem như là trên trung bình, nhưng mà so với những minh tinh nổi tiếng xinh đẹp, Ngũ Y Y cũng không được coi là nổi bật.
Nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy vây quanh Hoắc lão đại, điên cuồng ném mị nhãn cho Hoắc lão đại, lão đại đều nhìn cũng không nhìn.
Vì sao khi Ngũ Y Y đến, lão đại liền mê muội?
Ngũ Y Y nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn của Hoắc Phi Đoạt, bụng nhỏ dán lên người hắn, sưởi ấm.
"Phi Đoạt, trên người anh thật là ấm áp. Giống như một lò sưởi nhỏ."
Ngũ Y Y muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Hoắc Phi Đoạt, để xem tâm tình của Hoắc lão đại là tốt hay xấu, cô nằm úp sấp ghé vào bên tai Hoắc Phi Đoạt, cố gắng hết sức nhìn một bên mặt của Hoắc Phi Đoạt, đáng tiếc cổ quá ngắn, cũng không phải hươu cao cổ, hoàn toàn không có khả năng kéo dài đến tận trước mặt người ta, chỉ có thể như vậy.
Ngũ Y Y vừa nói, miệng nhỏ của cô liền thở ra khí nóng, đều thổi tới bên tai của Hoắc Phi Đoạt, thổi khiến cho toàn thân Hoắc Phi Đoạt nóng lên.
"Có phải có liên quan tới luyện võ hay không?"
Hoắc Phi Đoạt hơi nghiêng mặt, "Mùa đông lạnh không cho em chui vào trong chăn của tôi sưởi ấm."
"A. . , không được thì không được. . . . " Ngũ Y Y nói xong mới nhận ra cái gì, trừng to mắt, "Tôi, tôi chui vào trong chăn của anh làm gì, thật là."
Hoắc Phi Đoạt âm thầm bật cười, nhẹ giọng nói, "Không nhất định . . . . "
"Vừa rồi anh nói cái gì?"
"Nói em thực nặng! So với con heo cái còn nặng hơn! Không phải là lúc sáng em nuốt một tảng đá vào bụng chứ?"
Ngũ Y Y tức giận đến nỗi tóc cũng dựng đứng cả lên, "Tôi không nặng, tôi thật sự không nặng! Mới có 95 cân! Tôi biết dáng người tôi cao, trọng lượng cơ thể quả thật cũng không nhẹ, nhưng mà cũng không đến nỗi giống như heo mẹ chứ? Nhiều lắm cũng là hơi đầy đặn một chút thôi. Thật là, vậy mà anh nói tôi như vậy, tôi không muốn sống!"
Ngũ Y Y kêu gào, dùng bàn tay nhỏ bé cào cào bả vai Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhếch khóe miệng lên, vụng trộm cười.
"Ôi ôi! Phi Đoạt! Anh nhìn xem, phía trước có ngựa! Chính là ngựa! Tôi muốn cưỡi ngựa! Thả tôi xuống! Tôi muốn tìm ngựa để tâm sự!"
Ngũ Y Y ở trên lưng của Hoắc Phi Đoạt lắc qua lắc lại, vùng vẫy muốn xuống.
Hoắc Phi Đoạt bị *** đầy đặn của cô cọ vào, hít sâu một hơi, không nhịn được nhéo cái ௱ô** mũm mĩm của cô một chút.
Ngũ Y Y đều không cảm giác được, một lòng nghĩ muốn cưỡi ngựa.
Nhảy xuống từ trên người Hoắc Phi Đoạt, cô liền vui vẻ kêu lên a a a rồi chạy đi.
A Trung đã qua đây đón, "Lão đại."
"Ừ, cầm."
Hoắc Phi Đoạt đưa túi lớn cho A Trung, đi về phía Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y nhảy nhót ở phía trước, đột nhiên nhìn thấy trên đường có mấy đóa hoa, vội vàng hái xuống, nhìn thấy là cây đẹp mắt, cũng nhặt lên đặt trong tay, xoay người ngoắc tay với Hoắc Phi Đoạt đang cách hơn mười thước, "Phi Đoạt! Nhanh lên. . ., chúng ta cưỡi ngựa!"
Hoắc Phi Đoạt đút hai tay vào túi, cử chỉ nhàn nhã, lững thững đi tới, ngọc thụ lâm phong.
Gió nhẹ, nhẹ nhàng thổi, ấm áp.
Hồ nước, trong suốt trông thấy đáy, một mảnh lục nhạt.
Tiểu nha đầu mềm mại cười nhảy nhót ở phía trước. . . .
Cuộc sống, cứ như vậy, đã vô cùng hoàn mỹ rồi.
Hoắc Phi Đoạt híp mắt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy hạnh phúc.
"Tôi muốn cưỡi ngựa, tôi muốn cưỡi ngựa!" Ngũ Y Y đứng ở trước mặt một con ngựa màu đỏ thẫm, nghĩ đi nghĩ lại, lại không dám, chỉ có thể dùng sức ngoắc tay, hướng về phía Hoắc Phi Đoạt xin giúp đỡ.
"Em biết cưỡi ngựa sao?"
Hoắc Phi Đoạt đi qua, trước tiên vuốt ve con ngựa vài cái.
Con ngựa vô cùng hiền lành, lại còn *** lòng bàn tay của Hoắc Phi Đoạt.
“Tôi sẽ không.”
“Em còn muốn cưỡi ngựa không? Sợ sẽ té xuống à?”
“Anh có thể dạy tôi hả? Này, con ngựa này có quen với anh không?”
Ngũ Y Y vừa nhìn thấy con ngựa há miệng le lưỡi, sợ tới mức chạy trốn sau lưng Hoắc Phi Đoạt, gắt gao ôm lấy eo hắn.
“Ừm, con ngựa này tên Lung Linh, nó là tiểu bảo bối của tôi.”
“Cái gì? Nó cũng có tên à? Là ngựa cái hả?”
Thật buồn nôn, xem con ngựa là tiểu bảo bối, Hoắc lão đại thật buồn nôn.
“Ừ, là một con ngựa cái rất ngoan. Có phải rất đẹp không?”
Ngũ Y Y lập tức bĩu môi: “Tôi nhìn nó không đẹp một chút nào, không phải là mũi ngựa mặt ngựa thôi sao? Thật bình thường. Tôi không cưỡi nó, tôi cưỡi con khác đi.”
“Nó rất ngoan. Tại sao không cưỡi nó?” Hoắc Phi Đoạt ngạc nhiên nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đi đến chỗ con ngựa khác, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận: “Tôi chán ghét tiểu bảo bối của anh, chán ghét, anh thích thì cưỡi nó đi! Tôi mới không cần nó!”
Hoắc Phi Đoạt ngớ ra, lập tức nỏ nụ cười: “Em cũng ăn giấm chua với một con ngựa à?”
Tâm tình hắn lại rất tốt.
“Cái gì? Tôi không có ghen! Tôi chỉ sợ đè ૮ɦếƭ con tiểu bảo bối của anh thôi!”
Ngũ Y Y mở to hai mắt, bĩu cong môi, vẻ mặt rõ ràng đang rất tức giận.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm, hắn đi qua, chỉ vào một con ngựa trắng: “Nó cũng rất ngoan, mà còn rất khỏe mạnh. Em cưỡi nó được đó!”
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn qua: “Nó cũng là con ngựa cái? Cũng là tiểu bảo bối của anh hả?”
“Ha ha” Hoắc Phi Đoạt cười khẽ: “Nó không phải, nó là con ngựa đực.”
“Ngựa đực tốt, tôi sẽ cưỡi ngựa đực.”
“Tại sao?”
“Anh không biết à? Nam nữ kết hợp làm việc sẽ không phiền phức.”
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được liền cười nhẹ, đưa tay vuốt ve mái tóc Ngũ Y Y: “Tôi và em sống cùng một chỗ, cũng không có phiền phức gì.”
Ngũ Y Y không nghe rõ người kia đang nói gì, cô nắm lấy dây cương, một chân đạp lên bàn đạp, một chân dùng sức, nhún người một cái muốn nhảy lên ngựa.
Đáng tiếc là con ngựa kia cao quá, mà Ngũ Y Y thì rất thấp, làm sao cũng không thể leo lên được.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm, đưa tay qua nâng ௱ô** Ngũ Y Y lên, chỗ đó của cô thịt rất nhiều, sờ vào cảm giác thật tốt.
Hắn không nhịn được liền vuốt ve vài cái, giọng nói đầy say mê vang lên: “Thịt thật nhiều.”
“Hả? Anh nói cái gì?”
“Tôi nói chân em thật ngắn.” Hoắc Phi Đoạt nâng Ngũ Y Y lên ngựa, Ngũ Y Y ngồi trên lưng con ngựa, vừa H**g phấn vừa vui vẻ, lại nói lơ đễnh: “Chân ngắn thì làm sao? Chân tôi ngắn đó! Hừ, tôi không phải là người mẫu, làm sao có chân dài được chứ?”
Lại coi thường cô. Hừ! Kém cỏi!
Hoắc Phi Đoạt đứng bên thân con ngựa gần đó, một tay nắm lấy dây cương, quay đầu lại hỏi Ngũ Y Y: “Đê tôi dắt em đi một đoạn đường thử xem?”
“Được được, anh đừng dắt đi nhanh quá nha.”
Hoắc Phi Đoạt dùng một tay để trên lưng Ngũ Y Y: “ngồi thẳng lưng.”
Sau đó lại sờ lên chỗ đù* cô, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói ám muội: “kẹp chặt chân…….”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà trong giờ phút này Hoắc Phi Đoạt lại nghĩ đến, cái đêm điên loan đảo phượng kia chứ.
Cô khít chặt làm cho hắn gần như điên lên.
“Này này này, tiếp theo tôi phải làm gì hả?” Ngũ Y Y gọi Hoắc Phi Đoạt vài tiếng, người này đang ngẩn người, cô dùng chân đá đá vào *** Hoắc Phi Đoạt, lúc này hắn mới hoàn hồn lại.
Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía ánh mắt của Ngũ Y Y, sự ngang ngược lộ ra trôi trào, phải khống chế lại sự trôi trào vô hạn đó.
Ngũ Y Y nhìn thấy liền bối rối.
Đây là một loại ánh mắt nhìn không thấu.
“Sau đó em nhìn về phía trước, nắm chắc dây cương.”
Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, lấy lại sự tỉnh táo.
“Được được, nhìn về phía trước, nắm chắc dây cương…..” Ngũ Y Y cười híp mắt, H**g phấn cắn môi, đôi mắt mở to lấp lánh: “Anh biết không? Tôi nằm mơ thấy mình cưỡi ngựa, tôi cũng lợi hại nha, nhảy lên ngựa, kéo dây cương, con ngựa liền đưa tôi đi ra ngoài, tôi như một nữ anh hùng xuất sắc.”
“Tốt lắm, nữ anh hùng, bắt đầu đi chậm rãi về phía trước đi.” Hoắc Phi Đoạt cười cưng chiều, nắm lấy dây thừng đi về phía trước.
Hắn giống như người chăn ngựa của cô vậy.
A Trung đứng ở phía xa nhìn vào, không nhịn được lắc đầu thở dài: “Lão đại của chúng ta đã thành người đầy tớ cho cô bé kia rồi, thật là đáng thương.”
Một người hầu ở phía bên kia say sưa nhìn Hoắc Phi Đoạt, chắc lưỡi: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lão đại của chúng ta cười nha, wow, thật không ngờ Lão đại cười lên làm cho người ta ngây ngất quên cả đường về.”
A Trung liếc ngang một cái, tỏ vẻ bất lực xem thường: “Lão đại không cười với cậu, cậu ngay ngất với cái rắm à?”
Cô bé kia ngồi trên lưng ngựa, nhưng ngay từ đầu đều không ngây ngất chút nào.
Ngũ Y Y, Lão đại chúng tôi dắt ngựa cho cô, xin cô biểu hiện lòng biết ơn một chút có được không?
Tất nhiên là không công bằng mà.
Con ngựa vừa đi được một lúc, Ngũ Y Y lập tức thay đổi thần sắc.
Cả người cô chợt căng thẳng, ánh mắt hoảng sợ mở to, cái miệng nhỏ cũng sợ tới mức há to, sợ hãi kêu lên: “A a a, không được không được! Thật đáng sợ! Đáng sợ ૮ɦếƭ mất!”
Hoắc Phi Đoạt đi rất chậm, ngẩng đầu lên nhìn vật nhỏ đang ngồi trên lưng ngựa, thở dài: “Đi chậm hơn bà cụ rồi đó.”
“A, nhưng mà thịt của nó lại chuyển động, nhún một cái chuyển động một cái.”
“Đây là động vật đang sống sờ sờ, chứ không phải là vòng xoay ngựa gỗ đâu, ngựa sống không thể chuyển động sao?”
“Nhưng mà nó vừa chuyển động, tôi có cảm giác như muốn ngã xuống! Không được, tôi sợ lắm! Sợ lắm!”
Ngũ Y Y quẹt miệng, vẻ mặt như muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến mức trắng bệch, không chờ Hoắc Phi Đoạt dừng lại, cô ném dây cương, một chân từ bên kia bỏ qua một bên, cái ௱ô** nhỏ cọ xát.
Nhảy lên trên người Hoắc Phi Đoạt 
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng ôm lấy ௱ô** cô.
Ngũ Y Y gắt gao ôm cổ Hoắc Phi Đoạt, cả người dựa sát vào người hắn, nhắm mắt lại trách mắng: “Hù dọa người, rất hù dọa người rồi! Thật đáng sợ! Tôi không muốn làm nữ anh hùng nữa! Cứu tôi, cứu tôi với!”
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Ngũ Y Y, nhíu mày hỏi: “Còn chưa chạy đi đã hù dọa em trở nên như vậy rồi hả? Ngày thường em rất mạnh mẽ mà?”
“Không được không được, tôi quyết định không học cưỡi ngựa nữa! Khi con ngựa này không nghe lời tôi, nhật định sẽ quăng tôi xuống, tôi sẽ ngã từ trên lựng ngựa xuống mất.”
Ngũ Y Y lắc lắc đầu như cái trống lắc.
Hoắc Phi Đoạt vỗ nhẹ vào ௱ô** Ngũ Y Y.
Cô hận không thể hóa thành con sâu, trực tiếp chui vào trong người hắn.
Dường như làm như vậy mới có thể an toàn một chút.
“Tôi rất sợ, tôi không cần tinh thần can đảm và nghị lực nữa! Không cưỡi ngựa, nhất định không cưỡi ngựa nữa!”
Hai chân Ngũ Y Y vòng qua bên hông Hoắc Phi Đoạt, dùng sức lắc lư.
Từ xa nhìn lại, giống như một cô bé đang cáu kỉnh làm nũng với ba ba.
Trong rừng cây xanh um tươi tốt, một cao ngựa cao lớn tính tình tốt đang ăn cỏ.
Người đàn ông khôi ngô cao lớn tay ôm bé gái, hai người dựa sát vào vào nhau người đàn ông đang thủ thỉ thù thì khuyên nàng
Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ một chút, quả quyết nói, “Không cưỡi ngựa được, thật vô dụng. Hôm nay em nhất định phải học cưỡi ngựa.”
“Không cần!”
Ngu Y Y van xin, Hoắc Phi Đoạt đã nhẹ nhàng ôm cô đặt lên yên ngựa, tay chân Ngũ Y Y run loạn lên, giây kế tiếp , Hoắc Phi Đoạt buông lỏng tay ra, xoay người nhảy lên ngồi phía sau Ngũ Y Y.
Một tay cầm dây cương, một tay ôm lấy eo cô.
Cúi người, ở bên tai Ngũ Y Y thật thà nói, “Hai chúng ta cùng nhau cưỡi, tôi ôm em…..Em sẽ không sợ bị té xuống, đưa tay đây, cùng nhau cầm dây cương.”
Ngũ Y Y phe phẩy đầu, “Tôi không muốn cầm!Tôi muốn xuống! Tôi muốn Xuống! Anh không thể ép tôi học cưỡi ngựa! Tôi ghét anh!”
Hoắc Phi Đoạt thở dài, giật dây cương một cái, con ngựa nhận được lệnh chậm rãi đi về phía trước.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Hoắc Phi Đoạt không phải người! Anh thật đáng ghét! Thả tôi xuống.”
Ngũ Y Y vẫn rất sợ, thân thể bé nhỏ run lẩy bẩy, dựa sát vào người phía sau, la ầm lên.
Hoắc Phi Đoạt cũng không để ý cô, ôm chặt cơ thể mềm mại, thuần thục điều khiển con ngựa kia, tốc độ chạy dần dần tăng lên.
Từng cây từng cây bên đường xẹt qua, ngựa chạy lên sân cỏ phía trước, bên tai chỉ có tiếng gió thổi mát rượi.
Ngũ Y Y dần an tĩnh, từ e ngại, biến thành giật mình, sau đó là vui mừng.
Oa, cưỡi ngựa thật sảng khoái! 
Giống như là mọc thêm cánh vậy, cảm giác thật mát.
“Nắm chắc dây cương! Muốn nhảy” Âm thanh Hoắc Phi Đoạt vang lên bên tai cô.
Ngũ Y Y vội vàng nắm chắc dây cương, Sống lưng thẳng về phía trước.
Vụt!
Con ngựa nhảy lên, nhẹ nhàng bay qua một cái hàng rào.
“A! Thật là giỏi ! Ngựa của ta cũng có thể vượt rào cản rồi.”
Ngũ Y Y vui vẻ kêu lên.
Hoắc Phi Đoạt nhìn khuôn mặt tràn đầy phấn khởi của cô, nhất thời mặt cười trên một nhộn nhạo.
Hoắc Phi Đoạt đem dây cương hoàn toàn đưa cho Ngũ Y Y, dạy cô cách điều khiển con ngựa, hai tay ôm lấy hông của cô, đem thân thể mềm mại ôm vào trong lòng.
“Mình làm được rồi! Mình có thể cưỡi ngựa được rồi! Thật tốt quá! Mình thật lợi hại!”
Ngũ Y Y vui vẻ, miệng hét to thích thú, giống như trẻ con được kẹo cười không dứt.
Hai người thân thể dán chặt một chỗ, cùng chung cưỡi một con ngựa, nhìn từ xa, vô cùng hài hòa.
Hoắc Phi Đoạt nhảy xuống ngựa, khiến Ngũ Y Y một người tự cưỡi, Ngũ Y Y chậm rãi điều khiển con ngựa đi lòng vòng… chung quanh Hoắc Phi Đoạt (Chu tước: ta thề đây là tác giả viết…)
Hoắc Phi Đoạt đứng tại chỗ, nhìn Ngũ Y Y dẫn ngựa đi xung quanh mình, không nhịn được cười.
Nha đầu này thật là.
Ngũ Y Y cưỡi ngựa mệt mỏi, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, xoay người, phát hiện Hoắc Phi Đoạt đứng cách cô 10 mét nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt tĩnh mịch và ấm áp.
“Tôi học được cưỡi ngựa rồi! Chú thấy không? Tôi biết cưỡi ngựa rồi! A! Thật vui!”
Ngũ Y Y cười kêu lên, hướng Hoắc Phi Đoạt chạy tới, rất tự nhiên, nhào vào trong lòng anh, ôm chặt ai đó.
Cô giống như một con chim bay quanh, làm trái tim anh run sợ một hồi.
Săn sóc nhìn người đang chôn trong *** mình, “Mệt mỏi sao? Khát không? Uống chút nước đi.”
Ngũ Y Y gật đầu một cái, “Ừm, thật khát, muốn uống nước.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc