Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 61

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Cố Tại Viễn trừng to đôi mắt đào hoa: “A, nha đầu tóc vàng, lần này là Lão đại của chúng tôi cứu cô đấy!”
Ngũ Y Y trợn mắt: “Là Tiêu Lạc giải vây được không?”
“Ơ! Cái con nhóc này…………..”
“Đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là con nhóc, chú sao lại thế này hả?”
Cố Tại Viễn giơ cao quả đấm, còn Ngũ Y Y thì le lưỡi làm bộ dáng không nghiêm túc.
Hoắc Phi Đoạt đã sớm nhìn ra được Ngũ Y Y luôn dựa sát vào Tiêu Lạc, đột nhiên hắn thốt lên một câu: “Không muốn làm phỏng vấn rồi sao?”
“A?” Ngũ Y Y trợn to hai mắt.
Đúng vậy, tên Cố Tại Viễn đang đứng trước mặt cô, tại sao cô lại quên bắt hắn lại yêu cầu được phỏng chứ?
Ngũ Y Y lập tức thu hai cái răng nanh lại, nở nụ cười giả dối lên, bước từng bước đến gần Cố Tại Viễn: “Ha ha…Cố Tổng…Nhìn thấy chú tôi rất rất vui vẻ nha, chú có cảm thấy vậy không? Chúng ta rất có duyên, ha ha.”
Cố Tại Viễn đầu đầy vạch đen, nói thầm: “Nha đầu xấu xa, nghe giọng cười ha ha của cô da đầu tôi muốn run lên. Lão đại! tôi còn có việc, nên đi trước đây.”
Nếu việc phỏng vấn này giải quyết không xong, nhất định lão đại sẽ chặt đầu hắn, đó không phải là thiệt thòi lớn sao?
Lúc này chạy trốn là cách tốt nhất!
“Này, Cố tổng! Chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói mà.”
Hoắc Phi Đoạt tiến lên một bước, hai bàn tay nắm chặt tay nhỏ bé của Ngũ Y Y nói nhỏ: “Tôi cũng có việc muốn nói, em đi theo tôi qua bên kia.”
Tiêu Lạc gọi to: “Y Y!”
Ngũ Y Y đều có thói quen nghe theo sự sai khiến của Hoắc Phi Đoạt, vừa bước đi liền nghe Tiêu Lạc gọi to thì ngừng lại, cô nhìn Tiêu Lạc rồi lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy khó xử nói: “Hôm nào nói không được sao?”
Bỏ Tiêu Lạc ở đây, có vẻ không hợp lý.
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh nói: “Thế nào? Không nỡ đi sao? Nhưng mà em vĩnh viễn sẽ không có cách nào khác để được phỏng vấn rồi. Tự mình làm đi.”
Nói xong Hoắc Phi Đoạt bỏ tay Ngũ Y Y ra, xoay người đi về hướng khác.
“A? Phỏng Vấn?” Trái tim của Ngũ Y Y bị cuộc phỏng vấn này kéo đi rồi, cô lo lắng quay lại giải thích với Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc, em ra phía trước nói với Phi Đoạt vài câu, lập tức quay lại liền.”
Nói xong Ngũ Y Y nhanh chóng chạy theo Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt vui vẻ nhìn Hoắc Phi Đoạt nịnh hót nói: “Ha ha, Phi Đoạt tôi đến rồi, có gì muốn nói thì nói đi.”
Tiêu Lạc đứng tại chỗ trong tay vẫn cầm chai R*ợ*u kia, hắn hơi dùng sức một tí làm nứt một đường trên thân chai R*ợ*u nhưng vẫn không bị bể.
Đây là dùng nội lực!
Y Y lại rất tự nhiên gọi tên kia là Phi Đoạt sao?
Không phải là chú Hoắc rồi hả?
Phi Đoạt…. Phi Đoạt gọi nghe rất thân mật
Vẻ mặt tiêu lạc trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh nhã nhặn, lúc này lại tăng lên vài phần u ám.
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt đang tươi cười của Ngũ Y Y, trong lòng âm thầm vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lẽo: “Không phải là em không nỡ rời xa cậu Tiêu Lạc của em sao? Sao không đi tìm hắn đi chạy theo đến đây làm gì?”
Nếu Cố Tại Viễn còn ở đây nhất định sẽ nôn mửa ૮ɦếƭ mất.
Hoắc lão đại cũng nói những lời dấm chua như vậy sao?
Ặc, chú Hoắc không được tự nhiên!
Ngũ Y Y le lưỡi cười sáng lạn hơn: “Nói đi nói lại, chuyện của chú là quan trọng nhất! Dù ai cũng không quan trọng bằng chú có đúng hay không?”
Hoắc Phi Đoạt tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Ngũ Y Y. (tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)
Khụ khụ! Hoắc Phi Đoạt cố ý ho khan hai tiếng, nhìn xuống hai bàn tay trắng đang lắc lư của mình.
Ngũ Y Y từ từ nhìn qua bên này suy nghĩ xấu xa, rồi nhìn lại vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt lúc này mới hiểu được, cô nhanh chóng cười nịt hót bắt lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại: “Phi Đoạt, chú để cho tên Cố háo sắc kia trở về nhanh lên một chút, để hắn đồng ý cho tôi làm phỏng vấn nha.”
Vì muốn việc cầu xin đáng thương có hiệu quả, Ngũ Y Y vẫn lắc lắc cánh tay Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt chân mày, nhìn theo tay Ngũ Y Y nắm lấy tay hắn, xoay chuyển lại đổi thành hắn nắm lấy tay cô, lúc này mới nở nụ cười hài lòng, môi mỏng hơi kéo lên một độ cong: “Những gì tôi nói em đều không nghe, tại sao vẫn hi vọng tôi giúp em?”
Ngũ Y Y vểnh cao miệng, bước theo Hoắc Phi Đoạt giải thích: “Không phải, không phải tôi không muốn nghe lời chú nói, hôm nay tôi vốn không có nằm trong những người được mời đi, mà do Tiêu Lạc dẫn tôi đi theo chơi, nhưng cuối cùng tôi không thể giữ được hắn.”
“Tiêu Lạc là cậu của em.” Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nói ra một câu.
“Hả?”
“Hắn là cậu của em. Em luôn luôn hiểu rõ điều này.”
“Tôi, tôi vẫn hiểu rõ.”
“Vậy làm sao em lại có thể không tôn trọng cậu mình, hai người ôm ôm ấp ấp liếc mắc đưa tình như vậy?”
“A, tôi không có.”
Gì mà liếc mắt đưa tình, ôm ôm ấp ấp chứ?
Hoắc Phi Đoạt đứng lại, vóc dáng cao lớn như bức tượng điêu khắc, hắn nhíu mày lại: “Không có sao?”
Ngũ Y Y nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, cố gắng nhìn vóc dáng cao lớn Hoắc Phi Đoạt nói: “Được rồi, là tôi sai rồi. Nhưng mà…….Lúc chú tức giận là bởi vì chuyện kia sao? Bởi vì tôi cùng Tiêu Lạc kia sao?”
Ngũ Y Y lộ ra nụ cười gian.
Hoắc Phi Đoạt hơi có chút hốt hoảng nhìn Ngũ Y Y, rồi quay sang chỗ khác: “Tôi sẽ tức giận vì em sao?”
Ngũ Y Y cười nhăn răng: “Nếu không tức giận, vậy chú giúp tôi đi, phỏng vấn phỏng vấn.”
Hoắc Phi Đoạt nhìn từ trên cao xuống vừa lúc có thể nhìn thấy được *** xinh đẹp trắng như tuyết của Ngũ Y Y đang lộ ra.
Một luồng khí nóng trong người hắn đang trào ra.
“Em qua đây.”
Hoắc Phi Đoạt kéo tay Ngũ Y Y đến hành lang.
“Này này, chậm một chút, tôi ít khi mang giày cao gót, nên không thể đi nhanh được.”
“Muốn tôi bồng em không?”
“Vậy…..hay là không cần…….”
Rất nhiều người đang mở to hai mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt không gần phụ nữ lại dẫn một cô bé rời khỏi ánh mắt mọi người.
Mọi người đều bàn tán nhộn nhịp: “Cô bé kia là ai vậy?”
Là người phụ nữ của Hoắc lão đại sao?
Nhưng tại sao lại đi chung với Tiêu tổng Tiêu Lạc chứ?
Aizz, già rồi, hoa mắt rồi.
Hoắc Phi Đoạt dắt Ngũ Y Y đến chỗ hành lang không người đi tới, nơi đây có rất nhiều căn phòng.
Có một tên tiểu tử muốn nhìn xem, liền bị hai người đàn ông mặc tây trang đeo kính đen chặn lại: “Bên kia không thể đi qua!”
Muốn đi theo sau Hoắc lão đại, nằm mơ đi.
“Này, đi đâu vậy?”. Ngũ Y Y đi theo bước chân nhanh như chớp của Hoắc Phi Đoạt, cô vừa đi vừa thở hổn hển.
Hoắc Phi Đoạt mở một cánh cửa phòng ra, nắm tay Ngũ Y Y vào, sau đó giữ chặt cô trên ván cửa.
A Trung bưng một dĩa thức ăn dựa vào tường ăn ngon lành.
Một tên tiểu đệ chạy đến nói nhỏ vào tay hắn: “A Trung, lão đại dẫn theo người phụ nữ đi vào trong phòng rồi.”
“A?” A Trung vội vàng nuốt thức ăn vào miệng, trừng to hai mắt: “Là Âu Dương tiểu thư sao?”
Đêm nay tiểu thư Âu Dương Phúc Hi theo lão đại đến đây.
Tên tiểu tử kia lại kiên quyết: “Không phải!”
“A cái gì mà a, đó là người phụ nữ độc quyền, nói cái gì thì nói dứt khoát, thật là ghê tởm!”
“Là một người phụ nữ khác, họ Ngũ gì đó!”
“Hả?” A Trung vì kinh ngạc mà đồ ăn bị mắc nghẹn trong họng, hắn liền trừng mắt khinh bỉ.
Tên tiểu tử kia vội vàng vỗ lưng hắn, cầm lấy dĩa đồ ăn để xuống, A Trung nắm lấy cổ áo tên tiểu tử lại hỏi: “Cậu nói cái gì? Ngũ Y Y cũng đến đây?”
“Ưm, ưm!” tên tiểu tử kia không thể trả lời được, chỉ có thể ra sức gật đầu.
“Ai da, thật là không có việc gì tốt rồi! Nha đầu kia đến đây làm gì chứ? Phiền ૮ɦếƭ!”
Ngũ Y Y vừa xuất hiện, lão đại lập tức trở nên kì lạ, nhất định là lão đại muốn đem tất cả lực chú ý chuyển qua bên người nha đầu Ngũ Y Y kia mà. Quan trọng là Âu Dương tiểu thư vẫn còn ở đây, vị Âu Dương tiểu thư ngang bướng kia muốn gả cho lão đại, đúng là một người phụ nữ cô chấp!
Vả lại Âu Dương tiểu thư là con gái một của sư phụ lão đại, thân phận và quan hệ lại đặc biệt như vậy…..
Nếu bị Âu Dương tiểu thư phát hiện lão đại chú ý đến Ngũ Y Y….
Dựa theo cá tính của Âu Dương tiểu thư, nếu như cô ấy trở mặt sẽ sai người *** Ngũ Y Y kia …….
Vậy phải làm sao bây giờ?
Lão đại à lão đại, anh không phải là rất quyết đoán, lý trí nhất sao?
Vì sao khi Ngũ Y Y kia xuất hiện, tất cả lý trí của anh đều bay mất dạng rồi?
A Trung ném cái dĩa thức ăn, bỏ lại tên tiểu tử đáng thương kia rồi xoay người rời đi.
Ngũ Y Y dựa vào ván cửa thở hổn hển.
Trong phòng này không có mở đen, ánh sáng từ cửa sổ bên kia chiếu vào rất mờ nhạt.
Đến chỗ này làm gì? Chỗ này rất tối! thật đáng sợ!
Ngũ Y Y nhìn xung quanh căn phòng vài lần, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Hoắc Phi Đoạt đang ở trước mặt.
Hoắc Phi Đoạt rất cao!
Đêm nay cô mang giày cao gót vẫn không cao đến bả vai hắn.
Chú Hoắc cao 1m9, hắn chơi bóng rỗ chắc không cần phải nhón lên đâu?
“Phi Đoạt! đến chỗ này làm gì? Rất tối!”
Ngũ Y Y muốn động đậy thân thể, lúc này mới phát hiện cô không có cách nào nhúc nhích được!
“Anh đè tôi, ra bên ngoài chút, buông tôi ra, đè đau quá !" Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nói thầm.
Hoắc Phi Đoạt vẫn không lên tiếng.
Ngũ Y Y hé mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, lúc này mới phát hiện hắn nhìn cô chằm chằm giống như một con báo đen dùng ánh mắt đi săn rất mãnh liệt.
Ôi!
Tại sao cô lại có cảm giác như hắn muốn ăn tươi nuốt cô vậy?
“Anh, sao anh lại không nói chuyện? Rốt cuộc là không bị câm điếc đấy chứ?”
Ngũ Y Y cười khan hai tiếng. 
Hắn thật đáng sợ!
Trong đầu không được tự chủ lại bắt đầu tưởng tượng Hoắc Phi Đoạt đột nhiên P0'p chặt cổ cô rồi nở nụ cười u ám, tay to của hắn hơi dùng lực một chút, chỉ nghe một tiếng răng rắc, sau đó cổ cô bị đứt lìa.
Ặc, cô không muốn ૮ɦếƭ như vậy! Có phải rất khó coi hay không? ૮ɦếƭ toàn thay thì tốt hơn!
Chỉ trong vài giây ngăn ngủi mà Ngũ Y Y đã suy nghĩ lung tung rất nhiều.
Rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt thở ra một hơi, đem khí nóng thổi lên trên mặt Ngũ Y Y, hắn nghiến răng nói: “Tôi thật muốn cạy cái đầu em re xem bên trong được làm từ vật liệu gì?”
“A, không phải đâu? Tôi làm sai cái gì để cho anh thù oán tôi vậy? Tôi sẽ sửa đổi không được sao? Trăm ngàn lần không cần phải mở đầu tôi ra, như vậy thì làm sao tôi sống được? Thật ra tôi đã rất cố gắng ngoan ngoãn lắm rồi. Tôi đảm bảo sẽ ngoan hơn nhiều được chưa?”
Ngũ Y Y nhăn mặt chu môi, vẻ mặt bi thương mà nhìn gương mặt lạnh lẽo của Hoắc Phi Đoạt.
Chả trách mọi người thường nói gần vua như gần cọp, thì ra là như thế!
Tính tình Hoắc Phi Đoạt luôn thay đổi thất thường, thật khó đoán được!
Hở ra là muốn lấy đầu người ta!
Hoắc Phi Đoạt tức giận quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt biểu hiện sự bất lực, sau đó quay mặt nhìn Ngũ Y Y gầm nhẹ: “Em có thể chậm chạp thêm chút nữa sao?”
Chậm chạp?
Cô chậm chạp chỗ nào hả?
Cô đã giải thích sai cái gì sao?
Ngũ Y Y vội vàng lấy hai cánh tay nhỏ bé của mình ôm eo Hoắc Phi Đoạt, cô dùng giọng điệu của người dân Châu Phi đi chạy nạn mà cầu xin hắn: “Tôi đần độn, tôi đần độn hơn so với heo, Phi Đoạt, trăm ngàn lần không được lấy đầu tôi ra, tôi thật sự là trẻ con dễ dạy, tôi đắc tội với anh chỗ nào anh nói cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ sửa đổi, sửa đổi thật tốt mà.”
Hoắc Phi Đoạt có chuyện khó nói đành thở dài: “Aiz….Em à…..Cả người em từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đắc tội với tôi chỗ nào cả!”
“Hả?” Nghiêm trọng vậy sao?
Dù sao cơ thể cô cũng quan trọng chứ?
“Tôi biết anh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt…….Đúng là không có biện pháp, tôi lớn lên trông có vẻ khốn khổ lắm rồi, tôi đáng thương mà, anh không được *** đáng thương.”
Ngũ Y Y nói chuyện, hai tay cô ôm eo Hoắc Phi Đoạt rồi làm loạn trên người hắn.
Giống như cô đang nhẹ nhàng vuốt ve, trêu chọc hắn.
Hơi thở Hoắc Phi Đoạt ngày càng nặng, cảm giác cả người hắn dần dần nóng lên, hắn nhanh chóng bắt lấy hai tay nhỏ bé Ngũ Y Y rồi cố định trên đầu cô.
Hả? Tại sao lại đổi thành tư thế này rồi?
Ngũ Y Y cắn môi, lo sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Cơ thể cứng rắn của Hoắc Phi Đoạt gắt gao dán chặt vào người cô.
Cơ thể cô không giống như hắn, cơ thể cô rất mềm mại như chú cá nhỏ bé không xương.
Trên người cô liên tục tỏa ra hương thơm tươi mát phả vào mặt hắn.
Một loại hương thơm tươi mát, cám dỗ, mê hoặc người khác.
Hai *** đầy đặn của cô đang dán chặt vào người hắn, từng mảnh *** lại mẫn cảm như vậy.
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này!
Mỗi lần đều làm cho thể xác và tinh hắn mệt mỏi.
Cả người hắn đều hổn loạn!
Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt càng thêm sâu sắc, môi mỏng hé ra, chiếc cắm nhọn gần chạm vào mũi Ngũ Y Y, hắn thở hổn hển nói: “Nha đầu xấu xa! Vẫn luôn biết rõ là tôi nhìn em không vừa mắt, sao em vẫn luôn chọc tôi?”
Nhìn xem, cô biết chú Hoắc luôn nhìn cô không vừa mắt mà!
Ánh mắt của chú Hoắc chỉ nhìn những người mẫu thế giới, nhìn những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng mà thôi.
Hừ!
Ngũ Y Y không quan tâm đến tư thế hiện tại của mình không được tự nhiên cỡ nào, lúc này cô chỉ nghĩ đến làm cho Hoắc Phi Đoạt giảm nhiệt thôi.
“Tôi đâu có chọc giận anh, hôm nay không có gọi anh là chú, cũng không gây ồn ào bên cạnh anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc