Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 50

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y ngậm kẹo que, bị Hoắc Phi Đoạt đẩy xuống xe.
Bên ngoài lạnh lắm a!
Một trận gió đêm thổi qua, lập tức làm Ngũ Y Y lạnh cóng phải ôm chặt cơ thể.
A Trung nhanh chóng chạy tới, tài xế cũng đã tới, Hoắc Phi Đoạt kéo cửa xe xuống, mắng, "Đần ૮ɦếƭ thôi! Còn đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì? Còn không trở về nhà nhanh một chút đi!"
Ngũ Y Y nhảy qua oán trách Hoắc Phi Đoạt, "Hôm nay chú ăn thuốc S***g phải không? Tính khí không tốt! Hung dữ cái gì mà hung dữ!"
Ngũ Y Y chạy như một làn khói trở về nhà.
Lúc này Hoắc Phi Đoạt mới phất tay để cho xe khởi động.
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được quay lại nhìn về phía biệt thự mấy lần, tự nói, "Nha đầu này!"
Ngũ Y Y cũng chạy vào phòng nhảy vào chăn, mới đột nhiên sáng mắt ra, "Ơ? Không đúng nha! Chú Hoắc mang theo thuốc bắc tới, còn chuẩn bị kẹo que, như thế nào lại là thuận đường tới đây?"
Ngũ Y Y giơ cái que kẹo lên, nhìn một chút, hít một hơi, kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ. . . . .Hoắc lão đại anh dũng thần võ lại coi trọng cô bé lọ lem là mình sao? Bingo! Nhất định là vậy rồi! Hắn còn hung hăng, hung hăng cường hôn mình! Nhất định là hắn yêu mình!"
Ngũ Y Y để chân trần,chạy bồm bộp đến trước gương, vỗ gương mặt mình trong gương.
Sau đó liền nhụt chí.
"Hoắc lão đại sẽ coi trọng loại con gái như mình sao? Tuy nói lão nương cũng là một hoa khôi của trường, nhưng dù sao cũng không thể nào so sánh với người mẫu quốc tế, minh tinh điện ảnh và truyền hình a, vóc dáng mình lại không cao, *** cũng không coi là cực lớn, ở trong mắt chú Hoắc, mình còn thuộc loại người lớn lên không trọn vẹn, người ta đường đường là Hoắc lão đại làm sao lại coi trọng mình? Tỷ lệ hắn coi trọng mình, đại khái so với tỷ lệ nhìn thấy người ngoài hành tinh còn thấp hơn! Ai . . . . "
Hơn nữa hơn nữa, bên cạnh người ta còn có một cô gái giống như công chúa thề phải lấy hắn, luân phiên mấy đời cũng không đến phiên Ngũ Y Y cô a.
Ngũ Y Y nặng nề ngã trên nệm.
Ý nghĩ muốn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cũng hoa hoa lệ lệ tan vỡ.
Như vậy, tại sao Hoắc lão đại lại muốn như thế, mạnh mẽ hôn cô như thế?
Tại sao vậy chứ?
Ngũ Y Y lăn đi lăn lại không ngủ được, cũng nghĩ không ra chuyện này.
Suy nghĩ n khả năng, cũng đều bị cô pass từng cái một, cuối cùng, cô chỉ có thể kết luận, đó là cách Hoắc lão đại trừng phạt cô quá ầm ĩ. Chỉ có thể kết luận như vậy.
Ngũ Y Y mặc kệ mấy giờ rồi, gọi cho Hàn Giang Đình.
"A lô, người nào muốn ૮ɦếƭ hả? Có rắm mau thả!" (em thề đây là nguyên văn)
Âm thanh Hàn Giang Đình ngái ngủ truyền tới.
"Giang Đình, là mình đây, Y Y!"
"Mình còn phải ngủ, ngày mai hãy nói."
"Hôm nay! Nhất định phải là hôm nay! Cậu không nghe mình nói xong, hôm nay cậu cũng đừng nghĩ được ngủ!"
"Bà nội của tôi, cậu làm sao?"
"Này, Giang Đình, hôm nay Hoắc lão đại hôn miệng mình, còn đặc biệt đưa thuốc bắc tới cho mình, cậu nói, có phải Hoắc lão đại yêu mình hay không?"
"Mình lấy đầu của mình ra cam đoan với cậu, sư phụ của mình mới không coi trọng cậu! Người ta cái trường hợp gì mà chưa từng thấy qua, người như thế đã sớm chơi qua đủ loại trò chơi, sẽ không yêu người nào."
"Nhưng mà hắn hôn mình đó."
"Ai nha, miệng chạm miệng, không phải giống như bắt tay sao, chỉ là cọng lông thôi!"
"Chẳng lẽ sẽ không có một chút xíu khả năng, Hoắc lão đại yêu mình sao?"
"Mình van cậu bà nội, mình không muốn có thêm một vấn đề ngu ngốc tới chiếm dụng thời gian ngủ quý báu của mình có được không?"
"Giang Đình ૮ɦếƭ tiệt, cậu cứ coi thường người anh em của cậu! Hừ, ngủ đi ngủ đi, ngủ ૮ɦếƭ đi!"
Cúp điện thoại, trong lòng Ngũ Y Y hỗn loạn một hồi, rốt cuộc cô cũng thừa nhận.
Chú Hoắc có thể thích cô, hầu như không có.
Tất cả các đồng chí đều nhìn thấy, ánh mắt của quần chúng sáng đều như tuyết sáng như tuyết.
Được rồi, bị Hoắc lão đại anh tuấn tuyệt mỹ hôn như vậy, nói đi nói lại thì cô vẫn là người được hưởng lợi rồi.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe, tay hắn vô thức đặt trên môi, hắn chuyên tâm nhớ lại cuộc chiến răng môi vừa rồi.
Hắn vô cùng hiểu được!
Nha đầu này lại khiến cho lửa giận trong lòng hắn ngày càng mạnh.
Đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt phong phú của nhà đầu kia, Hoắc Phi Đoạt nhịn không được cười khẽ.
Nụ cười của hắn làm A Trung sởn gai ốc.
Trở lại biệt thự, Hoắc Phi Đoạt vừa *** khoác vừa mở cửa vào phòng ngủ của mình.
Ấn nút mở đèn lên, Hoắc Phi Đoạt phản ứng nhạy bén chợt phát hiện được cái gì, trầm giọng chất vấn: “Ai đang ở trong này?”
Trên giường động đậy, một cái đầu nhỏ chui ra từ trong chăn: “anh Phi Đoạt, là em.”
“Phúc Hi? Làm sao em lại ở trong phòng của anh?” Hoắc Phi Đoạt hoảng hốt nhìn bờ vai trắng như tuyết của Âu Dương Phúc Hi.
Mái tóc thẳng dài xõa xuống, trên người cô hầu như không mặc gì, chăn đắp ngang *** để lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
“Anh Phi Đoạt, em vẫn ở đây chờ anh trở lại, sao anh lại đi lâu như vậy?”
Hoắc Phi Đoạt nhướng nhướng chân mày, thản nhiên nói: “Ồ, em thích ở lại phòng này sao? Tốt lắm, nhường cho em ở, anh đến phòng khác.”
Hắn quay lưng đi, đột nhiên Phúc Hi la lên: “đừng đi, anh Phi Đoạt.”
Phúc Hi vừa nói vừa nhảy xuống giường.
Một thân hình đầy đặn làn da trắng như tuyết, bộ dáng nhanh nhẹn thướt tha.
“Đừng đi, anh Phi Đoạt”. Phúc Hi chạy theo sau lưng Hoắc Phi Đoạt, từ phía sau ôm chặt lấy hắn.
Phía trước của cô đều *** lại gắt gao, dính thật chặt vào sau lưng Hoắc Phi Đoạt.
Sau lưng hắn là cảnh nóng. Đó là cơ thể mềm mại của cô gái.
“Phúc Hi….Không được như vậy…..”. Hoắc Phi Đoạt hít một hơi thật sâu, vẫn không xoay người lại.
“Anh Phi Đoạt, Phúc Hi đã trưởng thành, em không còn là một đứa trẻ nữa, thật sự đã trưởng thành rồi! Anh không cần phải lúc nào cũng xem em là một đứa trẻ, anh có thể nghiêm túc nhìn em một chút, Phúc Hi đã là một phụ nữ rất trưởng thành!”
Phúc Hi siết chặc cánh tay, cách một lớp quần áo hôn sau lưng Hoắc Phi Đoạt.
"Phúc Hi, anh đã nói rồi, em không thể làm vậy với anh được, anh là anh trai của em, anh chỉ có thể xem em như một người em gái. Hai chúng ta, không thể nào."
Phúc Hi muốn khóc, di chuyển cơ thể, "Làm sao lại không được? Làm sao lại không thể được? Em không phải là em gái của anh, anh cũng không phải là anh trai của em, tại sao hai chúng ta lại không thể được?"
Phúc Hi ngoan, không được như vậy, em vào trong chăn nằm ngủ đi.”
Hoắc Phi Đoạt vừa nói nhẹ nhàng vừa đẩy cánh tay Phúc Hi ra, đi về phía cửa.
“Anh Phi Đoạt!”
Phúc Hi chạy đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt dang hai cánh tay ra chặn đường hắn, buộc hắn phải nhìn vào cơ thể cô.
“Anh Phi Đoạt! Anh nhìn xem Phúc Hi…thật sự trưởng thành rồi. Không phải sao?”
Cứ như vậy hương thơm mềm mại từ cơ thể của cô gái không có chút ngăn cản nào liền lọt vào trong mắt Hoắc Phi Đoạt.
Bờ vai mượt mà, bộ *** đầy đặn, phía trên *** là hạt đậu nhỏ màu hồng phấn.
Phần bụng phẳng lì, đám lông tơ đen nhánh *** thật đẹp. (Nguyen Nguyen: chảy máu mũi rồi @@~)
“Phúc Hi! Không được tùy hứng!” Hoắc Phi Đoạt tức giận quát to.
Đôi mắt Phúc Hi ngân ngấn nước mắt, đột nhiên cô cầm lấy tay Hoắc Phi Đoạt đặt lên bộ *** đẫy đà của mình: “Em thật sự trưởng thành, có đúng hay không? Em là phụ nữ, em có thể làm người phụ nữ của anh Phi Đoạt !”
*** đầy đặn nằm trong lòng bàn tay, viện đậu nhỏ hồng kia giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của hắn
Dáng dấp giống như người mẫu Âu Mĩ, thân hình nóng bỏng khiến nam nhân phải mê loạn
Đây là…..Một loại như thế nào dụ hoặc người!
Không người nam nhân nào có thể kìm chế nổi sự hấp dẫn nóng bỏng như vậy
Con ngươi của Hoắc Phi Đoạt tối đi , hắn nheo mắt nhìn người đứng trước mặt.
Phúc Hi nén lệ, mềm mại cầu xin “Phi Đoạt ca, hãy muốn muốn em đi
“Phúc Hi.”
“”Hãy nghe em nói đã”, Cô , hai hàng nước mắt trong suốt chảy theo gò má, những giọt nước men theo cô chảy xuống *** đậu lên hai khỏa hồng hồng mê người.
“”Đời em không có gì mong ước xa vời, chỉ mòng được làm người phụ nữ của anh thồi, em muốn đem thân thể mình tặng cho anh a, , cho dù ai khác cho ai! Phi Đoạt ca, hãy muốn em đi mà, em đây tình nguyện cho anh tất cả”(Chu tước; Vầng, em nó đang Tự sư*ng pà con ạ……đồ không biết xấu hổ)
“Này, không giống nhau, Phúc Hi”
Hoắc Phi Đoạt cau mày, thở dài một hơi, đem tay rút trở về, “Phúc Hi, anh có thể yêu thương em cả đời, có thể cho em tất cả, nhưng đó chỉ là tình cảm của anh trai đối với em gái thôi, ngoài ra anh không thể có tình cảm khác với em được”
“Em nguyện vọng gì cũng không cần, em chỉ muốn làm người phụ nữ của anh, anh nghe thấy không, em chỉ muốn làm người của anh thôi, Phi Đoạt ca, anh toàn thành cho em được không, anh, van cầu anh đó anh , Phi Đoạt ca!”
Phúc Hi khóc nháo lên, nhào vào trong *** ôm chặt lấy hắn, thút thít khóc lên
Hoắc Phi Đoạt nhìn nơi khác, thật sâu thở ra mấy hơi, nhẹ nhàng rút một tay ra, dịu dàng vuốt tóc cô, tay khác nhấc áo khoát trên giá phủ lên người cô
“Không cần nháo nữa, nếu em vẫn như vậy, ngày mai anh lập tức cho người đưa em về Mĩ”
Phúc Hi giật mình, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, “Nếu không muốn , sau này đừng túy tiện nháo như vậy nữa”
“Em…..Em không nháo…..Là thật lòng”Phúc Hi lóe nước mắt, âm thanh yếu xuống
“Đi , nhanh vào trong chăn , muốn bị cảm sao!”
Phúc Hi chần chờ, cuối cùng bất đắc dĩ cắn môi, ngập ngừng,"Em muốn anh ôm em sang”
Hoắc Phi Đoạt mắt nhìn trần nhà, Phúc Hi cong môi, nảy sinh ý nghĩ độc ác, “anh không ôm em đi, em liền không ngủ được! ૮ɦếƭ rét đáng đời!”
“Ai….”Hoắc Phi Đoạt cúi người xuống, bế ngang cô lên, trong mặt không có chút tao chấ dục niệm nào, bộ dạng giống như bế trẻ con mà đi
Phúc Hi len lén quan sát Hoắc Phi Đoạt, âm thầm đau lòng
Hoắc Phi Đoạt ôm mình không một ***,. Nhưng trong mắt không hề có xúc động nào,
Là mình không xinh đẹp, hay là hắn quá mức băng sơn?
Hoắc Phi Đoạt nhét cô vào trong chăn, kéo chắn đến tận cổ cho cô
Vừa muốn xoay người, Phúc Hi liền kêu lên, “Phi Đoạt ca?”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt đưa lưng về Phía Phúc Hi, không có xoay mặt hỏi
Phúc Hi mím môi, ngen ngào nói, “Hôn Phúc Hi một cái , được không?”
Hoắc Phi Đoạt không có bấ kì phản ứng nào
Phúc Hi khổ sở nói, “Anh không thương em nữa rồi, lúc ở Mĩ, trước khi đi ngủ, anh đều hôn em chúc ngủ ngon mà
Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ xoay người, ngồi xổm xuống, Phúc Hi lập tức vui vẻ lên.
Hoắc Phi Đoạt nghiêm mặt nó, “Về sau, chúc ngủ ngon, không cần phải hôn như vậy nữa, em đã là đại cô nương rồi”
Hoắc Phi Đoạt nghiêm mặt nói, “Vầ sau, chúc ngủ ngon, không cần phải hôn như vây nữa, em là đại cô nương rồi”
Phúc Hi quyệt miêng,”Hôn một cái cuối cùng được không?”
Hoắc phi Đoạt cuối cùng không có hôn cô, chỉ lấy tay xoa đầu cô, chúc ngủ ngon
Nói xong, trong ánh mắt thất vọng của Phúc Hi, đứng dậy li khai
Cửa phòng vừa đóng, Phúc Hi liền núp trong chăn ô ô mà khóc
Xong rồi, không còn hi vọng rồi, trong mắt Phi Đoạt ca, một tia phức tâp cũng không có, hắn không hề động lòng với mình a.
Khóc xong, Phúc Hi gọi điện cho bằng hữu tốt của mình ở Mĩ Quốc
Đem sự việc tối nay kể lại cho bạn tốt nghe, bạn tốt nghe xong suy nghĩ một chút liền nói, “Người anh trai kia có phải hay không có cá tính lạnh nhạt a?”
“À?Cái gì?” Phúc Hi trợn to hai mắt, không hề khóc nữa.
“Nói đúng hơn, hắn đối với chuyện T*nh d*c không có hứng thú, cho nên cho dù có nhìn thấy mỹ nữ *** cũng sẽ không có phản ứng a. Hoặc nói là, người anh kia của bạn có chướng ngại về T*nh d*c, vô pháp đứng lên a”
“À? Không phải đâu? Thân hình Phi Đoạt ca rất cường tráng mà, hắn một thân võ thuật chính cống, một người có thể đấu lại mấy chục người , cơ bắp trên người không đếm xuể, nam nhân mạnh mẽ như vậy sao có thể có chướng ngại về T*nh d*c a”
“Phương diện năng lực cùng cơ thể không có quan hệ a.Có nam nhân, người vừa gầy vừa thấp, nhưng khía cạnh đó lại đặc biệt lợi hại, cả đêm không ngừng.MD, lần trươc mình ngử cùng chính là loại nam nhân đó a……Một thước bảy, dáng lùn tịt nhưng phía dưới, ôi còn lớn hơn mấy diễn viên đóng phim *** a, mình thiếu chút nữa bị hắn làm đến ૮ɦếƭ á !Mẹ nó, cực kì sảng nha!”(Chu tước:Đúng vật họp theo loài….)
Phúc Hi đen mặt, “Được rồi….mình sẽ tiếp tục quan sát, không chừng bạn lại nó đúng rồi”
Cúp điện thoại, Phúc Hi ngủ không yên giấc.
Trời a, có thể như vậy thật sao!
Phi Đoạt ca bị chướng ngại về T*nh d*c, như vậy…..
Lúc ở bên Mĩ, anh ấy cũng không có quen bạn gái
Sau lại về đây phát triển sự nghiệp,nghe ba nói, Phi Đoạt ca vẫn không có cùng nữ nhân nào gần gũi.
Hai mươi sáu tuổi, chính là lúc cơ thể tinh tráng nhất, làm sao lại không có quan hệ thân thể với nữ nhân cơ chứ.
Phúc Hi che miệng tỉnh ngộ, “Thượng đế a! Phi Đoạt ca xuất chúng nổi bật như vậy, phương diện kia lại không được? Không trách được mọi người gọi anh ấy là băng sơn, thì ra phương diện T*nh d*c này quả thật rất băng sơn nha”
Phúc Hi lại khổ sở thương tâm cho Hoắc Phi Đoạt.
Cô quyết định, phải đem Phi Đoạt ca biến thành nam nhân bình thường
Sáng sớm hôm sau, tám giờ
Hoắc Phi Đoạt ngồi ở trước bàn ăn, người giúp việc vùa đem bữa sáng bưng lên, Phúc Hi liền bưng một phần canh chạy tới, gấp gáp kêu, “Đợi đã nào………..”
Hoắc Phi Đoạt để máy tính xuống, nghi ngờ hỏi, “Phúc Hi? Làm sao hôm này lại ngủ dậu sớm vậy?”
Phúc Hi Đem phần canh trên tay đặt xuống trước mặt Hoắc Phi Đoạt, xoa xoa tay nó, “Không mệt nên đậy sớm thôi, thuận tay làm cho anh một phần canh.Nhanh một chút uống lúc còn nóng a”
A Trung tiến tới, hít hà, “Oa, không tệ a, Phúc Hi tiểu thư, trù nghệ của cô thật tốt a, canh này mùi vị không tệ nha”
Vừa muốn cầm cái muỗng múc một muỗng nếm thử, liền bị Phúc Hi hung hăn vỗ một cái ngay tay của A Trung, vội vàng nói, “Anh không thể uống….uố…ng!Canh này là đặc biệt làm cho Phi Đoạt ca! Phi Đoạt ca, anh mau uống đi, không thể để cho người khác uống”
A Trung trợn mắt lên, co rụt cổ lại.
“Đây là canh gì?” Hoắc Phi Đoạt nhìn chén canh, rồi nhìn sang Phúc Hi
Phúc Hi cà lăm nói, “Chỉ là canh thôi, uống nhiều canh bổ thân thể, anh uống đi, thuận phổi thôi.Uống đi, uống đi”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc