Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 45

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Nhân Ái vừa lái xe vừa nghe hai em gái kể lại sự việc, suy nghĩ một hồi liền cười lạnh hai tiếng: “Hai em không cần sợ hãi. Loại người như Ngũ Y Y sẽ không có người đàn ông giàu có nào yêu nó đâu. Có thể Cố Tại Viễn cảm thấy nó còn mới mẻ, qua vài ngày nữa hắn sẽ không xem nó như bảo bối nữa. Tạm thời chúng ta không cần quan tâm tới Ngũ Y Y.”
Ngũ Nhân Tâm nhíu mày hỏi: “Như vậy chúng ta chỉ cần im lặng theo dõi là được sao?”
Ngũ Nhân Ái gật đầu: “Sau này sẽ có kịch hay để xem.”
Tiêu Lạc đứng trước cửa sổ sát đất, trên tay cầm ly R*ợ*u nhìn vào màn đêm trong thành phố, đôi mắt từ từ nheo lại, lầm bầm lầu bầu: “Muốn ςướק đi thứ tôi thích, tuyệt đối không thể!”
Hoắc Phi Đoạt nhìn Phúc Hi ngủ say, sửa lại góc chăn cho cô rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
A Trung đứng ở dưới chờ đợi, Hoắc Phi Đoạt từ trên cầu thang lớn đi xuống nhìn A Trung hỏi: “Chuyện vừa rồi cậu ra ngoài làm xong chưa?”
A Trung gật đầu: “Vâng. Tôi đã cảnh cáo Ngũ Nhân Lệ rồi.”
Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu: “Tốt. Cậu vất vả rồi. Đi nghĩ ngơi đi.”
“Lão đại…”
Hoắc Phi Đoạt lẩm bẩm: “Nên giám sát nha đầu kia, rốt cuộc có uống thuốc hay không….”
“Lão đại, chuyện lần trước đã điều tra ra, là Châu Cụ Phong xen vào.”
“Hử?” Hoắc Phi Đoạt trầm ngâm, ngẩng đầu lên nhìn A Trung: “Ha ha, vậy mà Cụ Phong sẽ chống đối lại chúng ta.”
“Chắc chúng ta đưa thế lực vào Italy làm cho Cụ Phong chú ý, bọn họ muốn tranh giành địa bàn đó với chúng ta. Lão đại, không thể coi thường Cụ Phong được, mười năm gần đây, Cụ Phong mở rộng tổ chức rất nhanh , vượt xa phạm vi thế lực của Mafia.”
Hoắc Phi Đoạt híp mắt, trầm ngâm: “Gần đây phải tăng cường bảo vệ an toàn, phía bên sư phụ tôi cũng phải tăng cường bảo vệ an toàn, Phúc Hi là con gái duy nhất của sư phụ tôi, rất dễ làm mục tiêu tấn công chủ yếu của kẻ thù, mỗi khi Phúc Hi ở trong nước, đều phải phái người đi theo bảo vệ thật tốt! Không được để cho huyết mạch của sự phụ tôi bị tổn thương một chút nào.”
“Đã hiểu, Lão đại.”
Hoắc Phi Đoạt gõ gõ bàn: “Vài năm trước Cụ Phong đã thay đổi người đứng đầu, không biết bây giờ hội trưởng của bọn họ là thần thánh phương nào.”
Khi Ngũ Y Y mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng.
Vừa nhìn ánh nắng chíu vào khắp nơi, cô đã biết hôm nay là một ngày trời rất đẹp.
“Ôi chao, ngủ thật ngon.” Ngũ Y Y ngồi dậy đấm đấm vài cái thật thoải mái rồi ngáp một cái thật to.
Cô chợt ngẩn ngơ, đôi mắt chuyển động liếc nhìn cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế đang ngáp, “A? Là cảm giác của mình chậm chạp sao? Cánh tay lại không đau nửa à? Không phải đâu? Không cần phải kì diệu như vậy?
Ôi!
Thuốc Đông Y cái gì , đừng thần kì như vậy chứ?
Ngũ Y Y bĩu môi nở nụ cười, lẩm bẩm: “Chú Hoắc kia, mặc dù tính tình hơi xấu xa, nói chuyện lạnh nhạt, nhưng mà có lúc dùng được.”
Quần áo đi làm ngày hôm qua được để trên bàn, Ngũ Y Y vừa hát vừa đi rửa mặt.
“Trời ơi, em lại ngủ quên đến gần mười giờ. Hi hi, thật không biết xấu hổ.” Ngũ Y Y đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Lạc đang bận rộn trong nhà bếp, cười nói.
“Không sao, anh cũng vừa thức dậy, tay em thế nào? Còn đau không?”
Tiêu Lạc làm món bánh trứng rất khéo léo , món mì xào hải sản thơm phức đã làm xong được đặt trên bàn ăn.
Ngũ Y Y cúi xuống ngửi mùi thơm của mì xào, trả lời “Ừ, thật sự nó không đau nữa, yên tâm đi.”
Nhìn kĩ, mùi vị của mì cũng rất ngon.
Lúc Tiêu Lạc không để ý, Ngũ Y Y cầm lên một miếng bỏ vào miệng ăn.
Ôi, Tiêu Lạc có thể làm đầu bếp cao cấp nha.
Mùi vị của mì xào này thật là quá tuyệt vời.
Tiêu Lạc dáng người thon dài đang mặc tạp dề bưng bánh trứng đi ra, nhìn như thế thật dễ thương ấm áp làm sao.
“Em rửa tay chưa?”
“Sạch rồi.” Ngũ Y Y giơ móng vuốt nhỏ lên: “Không tin anh ngửi thử xem, vẫn còn mùi thơm của nước rửa tay nha.”
Ngũ Y Y chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Tiêu Lạc lại đến gần ngửi tay của cô, chóp mũi của hắn chạm vào ngón tay cô, làm cô hoảng sợ rút tay lại.
Tiêu Lạc cười yếu ớt nói: “Ừ, thật sự rửa sạch. Được rồi, rửa tay xong em có thể ăn.”
“Vậy! Rốt cuộc có thể hoạt động. Thật ra em muốn ăn lâu rồi, bởi vì không có đũa thôi.”
“Thôi nào! Em nghĩ rằng anh không thấy gì à? Nhưng mà em lại lén trộm lấy tay cầm lên ăn.”
“Không có nha. Thật không có.”
Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ. Tuy là bửa ăn sáng đơn giản nhưng ấm áp.
Ăn cơm xong, Tiêu Lạc rửa chén, quét dọn vệ sinh phòng bếp.
Ngũ Y Y cầm điện thoại nói chuyện với Hàn Giang Đình.
“Đi đi, tên Hàn Giang Đình ૮ɦếƭ tiệt, sớm muộn gì cậu cũng ૮ɦếƭ trên tay con gái. Tôi và cậu đoạn tuyệt.” Ngũ Y Y tức giận gào thét, cúp điện thoại Hàn Giang Đình.
“Sao vậy? Ai chọc giận em?” Tiêu Lạc vừa lau tay vừa hỏi.
“A, Em muốn đi mua một đôi che tai hình con thỏ nhỏ và khăn choàng cổ, nhưng cái tên Hàn Giang Đình kia nói không rảnh đi với em, hắn lại đi tán gái, Thật ghê tởm! Ngày mai gặp hắn, trước tiên em sẽ cắt hắn.”
Ngũ Y Y híp mắt sau nghĩ, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau giống như Lý Tiểu Long.
Tiêu Lạc cười khẽ đứng dậy: “Khụ khụ, anh tưởng rằng có chuyện gì lớn, không phải là mua đồ che tai và khăn choàng cổ sao? Anh đi với em, chúng ta đi mua nó.”
Ngũ Y Y mở to mắt, không dám tin nói lắp bắp: “Không, không phải đâu?”
Cô không biết xấu hổ làm phiền Hàn Giang Đình, nhưng có tuyệt đối ngại làm phiền Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cúi người, gương mặt anh tuần kề gần sát gương mặt Ngũ Y Y, cười nói: “Thế nào? Anh không đủ tư cách sao? Anh cam đoan sẽ làm một tùy tùng không oán trách một câu nào được chưa? Tuyệt đối không sợ mệt mỏi, không sợ bị làm phiền.”
“Việc của anh còn nhiều như vậy….”
Tiêu Lạc đưa tay nhéo nhéo gương mặt Ngũ Y Y, cười sủng ái nói: “Bất cứ chuyện gì của em đều quan trọng cả. Đi thôi nào.”
Trái tim Y Y đập loạn lên, cô bị Tiêu Lạc kéo ra khỏi nhà.
Hai người đến chỗ hai cô gái trẻ trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Nơi đó có bán rất nhiều đồ trang sức dành cho các cô gái trẻ, nào là đồ trang sức, túi xách, mỹ phẩm.
“Oa, cậu xem cậu xem, người nam sinh kia rất đẹp trai.”
“Ánh mắt thật mê người.”
“Giống như minh tinh điện ảnh của Hàn Quốc vậy, có phải là minh tinh không?
Rất nhiều cô gái nhìn Tiêu Lạc tự nhiên, phóng khoáng rối rít bàn luận.
Ngũ Y Y ho khan một tiếng, cô dựa sát vào người Tiêu Lạc nói: “Ai ai, anh thấy không? Mọi người phụ nữ ở đây đều nhìn anh.”
Đi ra ngoài cùng người đàn ông đẹp, trai áp lực thật là lớn, làm hại cô muốn xem thứ gì đó cũng rất xấu hổ không dám đứng lại xem quá lâu, sợ rằng nếu ở đó thêm lúc nữa giao thông thật sự sẽ tắc ngẽn mất.
Phụ nữ bây giờ da mặt thật dày, dày còn hơn so với tường nữa, chỉ là chưa nhào vào thôi, thật không còn gì để nói."
Ngũ Y Y lén nhìn qua bên cạnh Tiêu Lạc, nuốt vài ngụm nước bọt.
Quả thực Tiêu Lạc rất tuấn tú. Giống như một đại thiếu gia được nuôi dưỡng trong một môi trường tốt, mi thanh mục tú, ngọc thụ lâm phong, nụ cười của anh ấy làm rung động lòng người khác.
Thật giống như đang nằm mơ, người đàn ông tuấn tú này sẽ thích mình sao? Hắn thổ lộ với mình, không phải chỉ để đùa giỡn chứ?
Tiêu Lạc rất tự nhiên ôm vai Ngũ Y Y, bộ dáng như đang bảo vệ cô, hắn cúi đầu, cắn vành tai của Ngũ Y Y nói: “Nhìn xem, bạn gái của anh đã tức giận kìa. Em có muốn anh nói cho các cô ấy biết rằng anh là hoa đã có chủ rồi không?”
Gương mặt Ngũ Y Y chợt đỏ lên, nói nhỏ: “Trăm ngàn lần anh đừng làm vậy, anh làm vậy em xấu hổ ૮ɦếƭ mất.”
Bạn gái?
Anh ấy mới nói mình là bạn gái của anh ấy sao?
Úi, thật là xấu hổ mà.
Tiêu Lạc và Y Y đi chọn một bộ che tai hình con thỏ nhỏ màu hồng, cùng với găng tay và khăn choàng cổ.
Ngũ Y Y đeo vào một bộ, nhìn vào gương xem, rất tự nhiên quay người lại nhìn Tiêu Lạc: “Thế nào? Có xinh đẹp không?”
Tiêu Lạc nhìn cô ngây ngốc.
“Này…..” Ngũ Y Y quơ tay trước mặt Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc si ngốc trả lời: “Y Y của anh…Thật đẹp.”
Ngũ Y Y xấu hổ cúi đầu nhìn mũi giày.
Ngũ Y Y chợt nghĩ đến Hoắc Phi Đoạt, thì thầm: “Nhưng vì sao Hoắc Phi Đoạt kia chưa bao giờ nói mình đẹp?”
Chú Hoắc luôn nói cô cái này không được, cái kia không tốt, nói cô càng lớn lên càng xấu, hắn nói cô cần phải phẩu thuật thẩm mỹ lại mười mấy lần mới vừa mắt, hắn còn nói thà nhìn người mẫu đẹp hơn chứ không nhìn cô.
Bị chú Hoắc đả kích, cô trực tiếp đem chính mình làm thành một cô gái xấu xí.
“Em nói gì đó?” Hai tay Tiêu Lạc vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cười gượng nói: “Không có gì.”
Tiêu Lạc nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, hai người cùng đi trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Có rất nhiều người đi đường dừng lại nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Người nam cao lớn, khôi ngô tuấn tú.
Người nữ vóc dáng nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo điềm đạm đáng yêu.
“Y Y, em nhìn xem mặc quần áo này thế nào?”
Tiêu Lạc kéo tay Ngũ Y Y đi vào một cửa hàng chuyên bán quần áo tình nhân.
Ngũ Y Y nhìn qua một vòng rồi nói: “Wow, ở đây đều là quần áo tình nhân.”
“Đúng vậy, chúng ta vào xem.” Tiêu Lạc quay mặt cười nói với Ngũ Y Y, khoảnh khắc ấy tim của Ngũ Y Y đập nhanh hơn.
Quần áo tình nhân a.
Cô cùng với Tiêu Lạc mặc quần áo tình nhân sao?
Ngũ Y Y lén nhìn một bên mặt khôi ngô tuấn tú của Tiêu Lạc, hai tay cô đặt lên vị trí trái tim rồi thầm bật cười.
“Ai da, hai bộ quần áo này đắt quá, nhất định là muốn cắt cổ khách hàng mà! Chúng ta đến cục vật giá tố cáo họ đi. Hừ! Anh cũng thật là, em đã nói chúng quá đắt không nên mua làm gì, anh lại không nghe lời em.”
Gương mặt Ngũ Y Y xụ xuống, từ trong cửa hàng đi ra.
Tiêu Lạc đi đến bên cạnh Ngũ Y Y, đánh nhẹ vào tay cô, hắn cười vui vẻ nói: “Cũng không tính là đắt tiền. Hơn nữa, đừng xem thường anh, anh có thể kiếm rất nhiều tiền nuôi gia đình. Sau này, cứ xài thiền thoải mái, anh nuôi em được mà.”
Ngũ Y Y xấu hổ nói nhỏ: “Ai cần anh nuôi.”
Hai người đều mặc áo T-shirt kẻ sọc trắng đen, ở giữa có hình con chó nhỏ đang le lưỡi rất đáng yêu.
Ngũ Y Y chợt phát hiện có mấy người đi tới trước mặt, cô suy nghĩ một chút, lập tức chủ động ôm lấy cánh tay Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc thoáng rùng mình, nhịp tim đập nhanh, hắn cúi đầu nhìn vật nhỏ đang dựa sát vào người mình.
Ngũ Y Y nâng lên khuôn mặt tươi cười, hướng Tiêu Lạc nhe ra hai cái răng nanh nho nhỏ.
Tiêu Lạc liền nghe được tiếng tim đập thình thịch phát ra từ ***g *** mình, không khống chế được đập cuồng loạn.
Cô, không cần chủ động, chỉ cần làm nũng một chút, hắn liền không chịu nổi
“Tiêu Lạc, cúi người xuống một chút”, Ngũ Y Y hề hề cười, cộng thêm vô hạn quyến rũ.
“Hả?” Tiêu Lạc mất hồn nhìn, nghe lời giai nhân, cúi người đem đầu kê sát cô.
Ngũ Y Y đưa tay, phủi phủi tóc hắn, mềm mại nói, “Trên tóc anh có vật bẩn. Hiện tại tốt rồi”
Tiêu Lạc không rõ đầu đuôi nâng người lên, nhìn phía xa liền hiểu được tại sao cô làm như vậy.
Cách đó không xa, Ngũ Nhân Aí cùng Ngũ Nhân Tâm đang đướng ở đó.
Ngũ Nhân Aí sắc mặt trắng bệch, tay nắm túi xách khẽ run lên.
Ngũ Y Y thắng lợi cười, làm bộ nhìn Ngũ Nhân Aí, như cũ ôm cánh tay Tiêu Lạc,nói, “Nha , thật trùng hợp nha, chị cả, chị hai, cũng đi dạo phố sao?”
Ngũ Nhân Aí giận đến nội thương, kéo Ngũ Nhân Tâm cất bou7c1 đi, “Chúng ta đi!”
Ngũ Y Y không buông tha cho Ngũ Nhân Aí, cười mị, “Thế nào? Nhìn tôi cùng Tiêu Lạc cùng một chỗ, chị liền khó chịu sao?Làm thế nào đây, Nhân Aí, tôi với Lạc rất hợp nhau a, chị thua rồi. Không cần quá đau thương như vậy”
Ngũ Nhân Aí khổ sở nhìn Tiêu Lạc, ánh mắt rơi xuống hai cánh tay đang dán vào nhau kia, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, miễn cưỡng nói, “Ta không muốn cùng loại người như ngươi nói chuyện”
Ngũ Nhân Tâm giận kêu lên, “Tiêu Lạc! Anh làm sao có thể cùng loại nữ nhân này ở cùng một chỗ a? Có biết hay không nó là kỉ nữ? Chính lá gái làm tiền cao cấp, ở chúng với không biết bao nhiêu nam nhân rồi, vạn kẻ cùng chắn gối với nó rồi, loại như nó không đáng giá a! Chị em thanh cao hơn nó a”
Tiêu Lạc híp mắt, quát, “Nhân Tâm! Không được vũ nhục Ngũ Y Y! Nếu không tôi kiền không khách khí với em”
Ngũ Y Y giơ chân, chuẩn bị đá ngã Ngũ Nhân Tâm, nhưng không ngờ.
Bốp!
Mặt Ngũ Nhân Tâm, bị người khác hung hắn xán một bạt tai.
Cái tát kia cơ hồ xuất hết lực, mặt Ngũ Nhân Tâm liền lộ ra mấy dấu ngón tay đỏ tươi.
thình lình xảy ra một cái tát, này đem mấy người đứng đó đều ngu người.
Ngũ Y Y nhìn, liền phát hiện, không biết từ lúc nào Hoắc Phi Đoạt đã đứng đó, mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Tâm
Hoắc Phi Đoạt lạnh giọng nói, “Đối phó với loại chó hoang hay sủa bậy này, không cần dùng biện pháp giáo dục của loài người. Muốn nó ngoan ngoãn, liền như vậy cho tới khi hết sủa thì thôi”
Nói xong, một tay giơ lên mạnh mẽ vung xuống, đập thẳng vào náy của Ngũ Nhân Tâm.
Phụt!
Ngũ Nhân Tâm miệng ho ra một ngụm máu, mặt trợn lên, ngã xuống đất.(Chu tước:Chú Hoắc muôn năm ^=^)
Xung quanh yên tĩnh thấy sợ.
!!!
Ngũ Y Y bị dọa hung ác hít một ngụm khí.
Ngũ Nhân Aí trợn to hai mắt, ba giây đồng hồ sau mời nhớ tới sợ hãi kêu to, “Nhân, Nhân Tâm ! Nhân Tâm! Em làm sao vậy?”
Ngũ Nhân Aí giương mắt nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, kêu lên “Ngươi tại sao dám xen vào việc của người khác? Ngươi tại sao dám đánh người a?”
Cô ta vừa mở miệng, đám người A Trung liền rút ra khẩu S***g đen nhánh , họng S***g nhắm ngay đầu Ngũ Nhân Tâm.
Dám mắng lão đại của bọn ho?
Chán sồng rồi hả!
Ngũ Nhân Aí nhất thời câm miệng, cả người run run rẩy rẩy giống như cẩu mắc mưa.
Hoắc Phi Đoạt giơ tay lên, không để cho bọn A Trung hành động thiếu suy nghĩ, lãnh khốc nói, “Chuyên hôm nay, là do ta thấy bất bình nên ra tay”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc