Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 41

Tác giả: Chân Huyến Lệ

A Trung len lén nhìn hai người ngồi sau qua kính chiếu hậu, không nhịn được âm thầm thở dài, quả thật là vui mừng oan gia, Ngũ Y Y cùng lão đại ở chung, thật đúng là cãi nhau không ngừng.
Hoắc Phi Đoạt ngồi bên trái Ngũ Y Y, một tay P0'p tay phải của cô, âm thầm dùng lực, đưa tới trong cánh tay của cô, một tay điểm vài huyệt vị xung quanh vết thương trên tay cô.
Mặt Ngũ Y Y nhăn lại như trái mướp đắng, dùng tay phải gãi gãi đầu, oán trách, "Chú rốt cuộc đang làm gì? P0'p rất đau!"
Căm hận trừng mắt nhìn đôi mắt dài mê người.
"Hiểu Trung y sao?" Hoắc Phi Đoạt nâng mắt trong suốt, nhìn Ngũ Y Y một cái, đem khuôn mặt mất hứng của nha đầu này thu vào trong mắt.
Dựa vào, đây không phải là hắn bị coi thường sao?
Hắn hao tốn nội lực quý báu, chữa thương cho cô, co lại mang dáng vẻ hết sức chán ghét.
Bỏ qua cô cũng không được, bây giờ hắn lại không thể bỏ được.
Quả nhiên, đây chính là bị coi thường!
"Không hiểu!" Ngũ Y Y quyệt miệng, "Tôi chỉ biết, cánh tay này của tôi nếu bị chú P0'p nữa sẽ ૮ɦếƭ lặng!"
"Muốn cánh tay có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn, hiện tại sẽ phải che lại chút huyệt vị, nói em cũng không hiểu."
"Thôi đi, tôi xem đây là chú thay đổi biện pháp báo thù đi? Vừa rồi tôi đánh chú một cái, miệng chú đã bảo đảm không báo thù, nhưng đáy lòng chú vẫn không thoải mái, nên chú chuyển biện pháp báo thù. Có đúng không?"
Hoắc Phi Đoạt lim dim ánh mắt, hé ra gương mặt tuấn tú ૮ɦếƭ người, lập tức tràn đầy uy nghiêm, Ngũ Y Y không có tiền đồ sợ tới mức rụt cổ lại.
"Em, vừa nói cái gì? Lập lại một lần nữa?"
Ngũ Y Y sợ, nhỏ giọng nói, "Lời hay không nói hai lần, không nghe thấy cói như xong."
"Tôi là người điếc sao mà không nghe được giọng nói lớn như cái loa của em?"
Tim gan phổi của Ngũ Y Y đều run rẩy, hơi sợ nói thầm, "Nếu đã nghe được, vì sao chú còn để cho tôi nhắc là lần nữa? Đùa bỡn sao."
"Vật nhỏ! Gan thật lớn rồi, có phải không?"
Hoắc Phi Đoạt mặc dù có vẻ nghêm khắc, nhưng nội lực trong tay vẫn không dừng lại.
Ngũ Y Y quắt miệng nhỏ, sợ hãi nhìn ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt.
Mẹ nó, thật là sắc tâm hại ૮ɦếƭ người, vì sao cô sắp bị chú Hoắc P0'p ૮ɦếƭ, cô lại còn có tâm tư đi thưởng thức dung nhan tuyệt sắc của chú Hoắc đây?
Bờ môi chú Hoắc, thật mê người!
Vừa khốc vừa hấp dẫn!
Vai nam chính đẹp trai nhất trong Manga cũng không có đôi môi khiến cho người ta nhìn vào muốn ăn.
Hoảng hốt ba giây đồng hồ, con ngươi mở to của Ngũ Y Y mới khép lại cúi đầu nhận lối, "Tôi sai rồi. Tôi mới vừa nói sai rồi, có được không? Cầu xin chú đừng hung dữ với tôi."
Trái tim của mình cũng đã bị rèn luyện vô cùng bền chắc, thường bị Hoắc lão đại hung dữ, quả thực rất dễ dàng rèn luyện tâm lý.
Cho Hoắc lão đại khi dễ nữ giúp việc, lại có thêm một phần lợi ích.
Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa bật cười.
Cái vật nhỏ này, thời điểm gay gắt, líu ríu, liều mạng cái gì cũng dám nói.
Lúc người này nhát gan, vừa giống như con sóc muốn dùng cái đuôi to bao lấy đầu, vô cùng khả ái.
Giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ cô mềm mềm phấn nộn, một bụng lửa của Hoắc Phi Đoạt, liền không nhịn được tăng lên.
Nội lựa trong tay vẫn cuồn cuộn không ngừng truyền vào cho cô, gương mặt tuấn tú lại hướng về phía Ngũ Y Y áp sát.
"Nha đầu . . . . ."
"Ừ?"
Ngũ Y Y cảm giác được một mảnh khí nóng bên tai, gương mặt tuán tú đầu độc lòng người kia đã gần như muốn dán tại trên mặt cô, Ngũ Y Y bị tình huống này của Hoắc Phi Đoạt làm nhịp tim chợt loạn, thình thịch thình thịch thình thịch nhảy càng lợi hại.
Mẹ ơi, Chú Hoắc muốn làm gì a.
Không phải muốn hôn cô chứ?
Cường hôn nha…Có phải muốn cạy miệng của cô không? Đưa lưỡi của hắn vào thăm dò? Còn cùng nước miếng của cô hòa chung một chỗ sao?
Mình nên làm cái gì bây giờ? Phản kháng lại hay đón nhận là tốt đây?
Nếu phản kháng…có vẻ như đánh không lại chú Hoắc, kết quả phản kháng vẫn là số không.
Vậy thì không phản kháng, dứt khoát ôm chặt cổ chú Hoắc, chủ động nhiệt tình phối hợp với hắn.
Ách, nhưng nghĩ tới dáng vẻ quả thật rất mất hồn, khẳng định là rất mất mặt nữa.
Chỉ có vài giây, nhưng trong đầu Ngũ Y Y đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện.
Đôi môi Hoắc Phi Đoạt chỉ cách đôi môi Ngũ Y Y vài cm, hô hấp của hai người hòa vào nhau.
Mùi hương thơm mát tỏa ra từ cơ thể hắn hòa lẫn với hơi thở nam tính của đàn ông bay vào mũi cô, bao bọc cô chặt chẽ.
Hoắc Phi Đoạt nhìn bộ dạng Ngũ Y Y không biết làm sao, ánh mắt chớp lia lịa, bộ dạng bối rối không thôi. Hắn cật lực đè nén lửa nóng trong người mình, cười xấu xa, nói: "Cô bé, coi như em có mắt nhìn, biết nhận sai đúng lúc."
A? Ngũ Y Y trợn to hai mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt nhếch lên: “Nếu không tôi sẽ ném em từ trên xe xuống, sau đó cho xe trực tiếp nghiền nát thành nhân bánh.”
“Hả?” Này, sao chú độc ác như vậy?
Hu hu, chú Hoắc, dù sao tôi cũng là người giúp việc của chú mà.
Hoắc Phi Đoạt rời khỏi Ngũ Y Y, ngồi thẳng người lại, tuy ánh mắt nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng âm thầm cười xấu xa, nói thản nhiên: “Em nghĩ gì thế?”
Ngũ Y Y vẫn chưa hoàn hồn lại, sững sốt vài giây rồi quay lại nhìn một bên mặt đẹp đẽ của Hoắc Phi Đoạt: “Cái gì?”
Hoắc Phi Đoạt thản nhiên xoay mặt, nhìn trực tiếp vào Ngũ Y Y, hiện tại không nhìn ra thái độ của hắn là gì: ‘Tôi hỏi em hiện tại đang hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm?” Ngũ Y Y cắn môi.
Mẹ ơi, Lão đại Hắc Bang này có phải là thần tiên không? Làm thế nào hắn biết mình ở trước hắn nghĩ những chuyện vô sỉ háo sắc kia chứ ?
“Không có, không có hiểu lầm cái gì a. Tôi, cái gì tôi cũng không muốn.”
Kiên quyết không thể thừa nhận được!
Nếu để cho hắn biết, lúc nãy khi hắn dựa gần mình, đã nghĩ đến các chi tiết của nụ hôn lưỡi…muốn cười nhạo cô à!
Hoắc Phi Đoạt tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lóe lên: “Đúng không? Cô bé ngang ngạnh, tại sao mặt em đỏ vậy?”
“A?” Ngũ Y Y khiếp sợ, vội vàng lấy tay vuốt vuốt gương mặt mình.
Tiêu rồi, mặt của cô đỏ đã bán đứng cô! Gương mặt của cô nóng quá thật là nóng a.
“Ách ha ha, tôi, tôi cảm thấy trong xe này rất nóng, nóng ૮ɦếƭ người. Thế nào? Ở trong xe không cho tôi đỏ mặt sao? Thật là!”
Ngũ Y Y nói qua loa, mở cửa kiếng xe ra, nhìn ra bên ngoài thở ra một hơi.
Mẹ ơi, cùng Hoắc Phi Đoạt ở chung một chỗ, đúng là rất nguy hiểm.
Người này rất thông minh, dường như có thể nhìn thấu được lòng người.
Hoắc Phi Đoạt lén nhìn Ngũ Y Y,rồi âm thầm cười
Cô bé, có phải đã động lòng rồi không?
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, lòng của em sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.
Đến bệnh viện Mã Thị, Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y xuống xe, đi thẳng lên lầu.
Lần này Ngũ Y Y rất ngoan, không dám nói lung tung.
Quên đi, dù sao cô cũng không mệt, hắn muốn ôm thì cứ để cho hắn ôm.
Tuy là có chút mất mặt, hơi giống như đang ôm ấp một chú chó vậy.
Nhìn bản thân mình có khác gì một con chó là mấy a.
“Chú Mã! Xem cánh tay cho cô ấy một chút.”
“Chú Mã! Nhanh xem cánh tay cho cô ấy một chút.”
Hoắc Phi Đoạt ngựa quen đường cũ đi vào, đem Ngũ Y Y đặt ở trên giường.
Một ông lão đeo kính đang ngồi trên ghế đọc sách dược liệu từ từ quay lại, nhìn Hoắc Phi Đoạt, nhìn Ngũ Y Y hỏi: “Đây là người phụ nữ của cậu?”
Ông ta không bị chứng viễn thị chứ? Ngạc nhiên khi thấy Phi Đoạt lo lắng ôm một người phụ nữ đến đây?
Hoắc Phi Đoạt cắn chặt môi, không tỏ thái độ gì, Ngũ Y Y lên tướng trước: “Gia gia, không phải cháu, cháu là người giúp việc của chú ấy.”
Hai chữ bên cạnh, cô nhật định sẽ không nói. Bên cạnh cái gì a, cô không phải là cái áo bông bên cạnh, mà là cận vệ.
Bạn có nghe nói người giúp việc nữ muốn làm người bên cạnh chưa? Nhưng cô cho tới bân giờ vẫn không dám mơ tưởng đến cơ thể Hoắc Phi Đoạt.
Sắc mặt Hoắc Phi Đoạt đen lại.
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, không cần phải hoảng sợ mà nói rõ quan hệ với hắn chứ.
Hoắc Phi Đoạt ho khan một tiếng: “Chú Mã! Nhanh lên xem cho cô ấy chột chút đi.”
Mới vừa nói xong, Hoắc Phi Đoạt phản ứng kịp, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y hỏi: “A? Tại sao tôi gọi ông ta là chú Mã, còn em lại gọi ông ta là gia gia?”
Ngũ Y Y giống như một đứa bé, lấy tay vuốt vuốt chóp mũi, ồm ồm nói: “Chú là trưởng bối của tôi a, tôi nhất định phải gọi ông ấy là gia gia rồi.”
Hoắc Phi Đoạt bị chọc tức, nâng cao giọng: “Tôi đã nói tôi không phải là trưởng bối của em sao?”
“Rốt cuộc có muốn xem bệnh không? Nếu không xem, thì ra ngoài âm ĩ được rồi.”
Chỉ một câu nói của chú Mã đã làm 2 người phục tùng rồi.
Hoắc Phi Đoạt căm giận trợn mắt nhìn Ngũ Y Y, cô theo thói quen nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt rồi làm mặt quỷ với hắn. Hoắc Phi Đoạt nhìn chú Mã nói: “Chú Mã, cánh tay của cô ấy bị đèn đập trúng, tôi sợ sẽ lưu lại sẹo, chú xem thử có cách gì để không lưu lại vết sẹo cho cô ấy, nhanh một chút cũng được.”
Chú Mã không để chút mặt mũi nào nói: “Nếu cánh tay bị thương tại sao lại muốn nằm trên giường, đứng lên? Không phải chân rất tốt sao? Lại còn ôm vào đây, tôi còn tưởng rằng chân bị sao chứ.”
Hoắc Phi Đoạt đen mặt lại.
Ngũ Y Y vui vẻ vỗ tay cười nói: “Lão gia gia, người nói rất đúng a, loại người có tính khí xấu xa này, phải để cho người dạy dỗ hắn thật tốt.”
Vỗ tay xong, lại động đến vết thương bên tay trái, cô lặp tức nhíu mày hít một hơi khí lạnh.
“Em đang bị thương không được lộn xộn, như vậy sẽ không ngoan.”
Hoắc Phi Đoạt cau mày đi đến ấn vào huyệt vị của cô.
Chú Mã ngẩng đầu lên nhìn, trầm ngâm: “Thế nào? Đi dọc theo con đường này, cậu có thể dùng lực của mình để truyền vào cho cô ấy.”
Hoắc Phi Đoạt ngừng lại một chút, nhíu mày, hừ mũi nói: “Ừ”
Chú Mã nhíu mày nói: “Tôi nói thật. Cô gái rất có phúc.”
Ngũ Y Y rất nhanh nói tiếp: “Có gì mà phúc a, đều xui xẻo ૮ɦếƭ.”
Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ nhìn chú Mã đang vui vẻ cười trộm.
Sau khi từ bệnh viện cổ truyền của Mã thị đi ra, Ngũ Y Y ca ngợi Y học Trung Quốc thật kì diệu.
Trời ơi, thât không thể tin tưởng, vừa rồi trước khi đi cánh tay còn đau không thể cử động được, sau khi được chú Mã châm cứu, bây giờ cánh tay đã hết đau, y thuật của chú ấy quả thật là lợi hại. Thật ra tôi còn không tin được Y học của Trung Quốc đây này, sau khi tôi trải qua rồi, hiện tại mới hiểu rõ Y học Trung Quốc thật là giỏi! Đúng không?
Ngũ Y Y ngồi trong xe nhìn Hoắc Phi Đoạt, hắn lại bày ra bộ dạng chán ghét không thèm nghe, nhíu mày nhăn mặt nói: “Thật sao? Ù ù cạc cạc giống như con ếch? Tại sao em và Tại Viễn có thể làm bạn?”
“Tôi nào có a, tại sao tôi lại giống cái tên Cố Tại Viễn lưu manh háo sắc kia chứ? Tôi và hắn khác nhau à.” Ngũ Y Y đặt biệt không thích Cô Tại Viễn, không phải không thích mà là không quen nhìn.
Không quen nhìn bộ mặt cà lơ phất phơ của hắn, không quen nhìn những người phụ nữ liên tục giả bộ bên cạnh hắn, không quen nhìn phong cách hoa hoa công tử của hắn
Hoắc Phi Đoạt xoa tâm mi nói: “Đợi khi đến biệt thự Vọng Hải, sẽ sắc thuốc đông y cho em uống trước, ngày mai vết thương sẽ hoàn toàn hết đau. Tuy là chú Mã có tính tình cổ quái, nhưng y thuật của ông ta rất cao.”
Ngũ Y Y gật đầu, lại cau mày nói: “hôm nay tôi sẽ không đến nhà chú được, dù sao tay tôi đang bị thương, ngày mai không thể nào làm việc cho chú, cuối tuần đi. Chú có thể trừ vào tiền lương của tôi một ngày.”
“Không được, tôi phải nhìn em uống thuốc.”
Mới yên tâm… ba chữ kia suýt chút nữa nói ra miệng.
Ngũ Y Y bĩu môi nói: “Ngày mai không thể làm việc, tôi lại ở chỗ chú sắc thuốc, vậy hơi kì quái nha. Không đến chỗ của chú được, chú đưa tôi về nhà đi, nhà tôi cũng có thể sắc thuốc được mà.”
Hoắc Phi Đoạt cau mày: “Chỗ của tôi thế nào? Ở lại một đêm, tôi sẽ không lấy tiền phòng của em.”
Đúng lúc này điện thoại của Hoắc Phi Đoạt vang lên, hắn định không nhân điện thoại, cầm điện thoại lên nhìn một chút, hai mắt hắn lập tức tối sầm lại, giọng không vui nghe điện thoại.
“Là tôi…chuyện gì? Tại sao cậu không báo trước với tôi?...Được rồi, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày, trông có vẻ rất mất hứng.
Ngũ Y Y lén nhìn Hoắc Phi Đoạt, trong lòng sợ run lên.
Mẹ ơi, chú Hoắc lại tức giận rồi. Quên đi, tính khí của hắn tranh chấp bất hòa như vậy, hắn muốn đến biệt thự Vọng Hải thì đi đi, dù sao cô cũng quyết định ngày mai sẽ không làm việc cho hắn.
Cô còn chưa mở miệng nói đi đến nhà của hắn, thì Hoắc Phi Đoạt đã nói: “A Trung, đưa Y Y về nhà của cô ấy.”
Ngũ Y Y ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt một mảnh đen.
“Vâng, Lão đại.”
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng thở dài, nhìn Ngũ Y Y rồi dặn dò: “Sau khi về nhà, em ngâm thuốc trước, sau đó đem sắc thuốc, nước sôi lên dùng lửa nhỏ nấu từ từ.”
“A, đã biết.”
Ngũ Y Y trả lời, lại suy nghĩ trong lòng, vậy chú làm gì chứ?
Dáng vẻ Hoắc Phi Đoạt có chút mệt mỏi, nói: “Dừng xe.”
Hoắc Phi Đoạt bước xuống xe, đi được vài bước rồi quay lại, nhìn Ngũ Y Y nói: “Không được lười biếng, một ngày phải uống hai lần, không được phép quên uống.”
Ngũ Y Y gật đâu: “Tôi biết rồi.”
Hoắc Phi Đoạt gật đầu lại rồi đi qua chiếc xe khác.
Ngũ Y Y quay đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt lên xe, chiếc xe kia đi về hướng khác.
Aiz. Ngũ Y Y không nhịn được thở dài.
Chú Hoắc nguy hiểm xuống xe, cô vui mừng mới phải a, hắn đi, cô cũng không gặp nguy hiểm. Hiện tại rất an toàn a.
Nhưng mà… Tại sao cô lại thấy tâm tìn*** trĩu vậy?
Bản thân mình thế nào?
Mình thật kì quái.
Hoắc Phi Đoạt lái xe đến biệt thư Đa Phúc.
Đó là một biệt thự khác của hắn, một biệt thự cũ.
Xe hơi vừa dừng lại, Hoắc Phi Đoạt bước xuống xe, còn chưa kịp đứng vững thì từ bên trong một cô gái cười vui vẻ vọt ra, nhảy vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Anh Phi Đoạt, sao bây giờ anh mới về, em rất nôn nóng muốn gặp anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc