Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 40

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt nhìn sang, khóe miệng khẽ kéo lên, “ Cậu nói”
“Ngũ Y Y lúc đang thủ giọng, phía đen ne-on rớt xuống, đúng lúc nện trúng cánh tay của bạn ấy, cứ như vậy”
Ban học trai âm thanh nòi chuyện đều run rẩy, vừa nhìn chính là bị dọa sợ.
Hoắc Phi Đoạt cua mày, con người nhíu lại, “A Trung , đem cái đen treo đó lại đây”
“Dạ, lão đại”
A Trung hướng thủ hạ vung tay lên, hô lạp lap xuất hiện mười tráng hán.
Ngũ Nhân Aí nhìn Ngũ Nhân Lệ, sắc mặt trắng bệch, giống như sợ người khác nghe thấy, nhỏ giọng hỏi, “Nhân Lệ, em làm sao vậy? Không sao chứ? Không cần hù dọa chị a”
“Em…em….thở không được………” Ngũ Nhân Lệ giông như cá lên bờ hổn hển nói.
Ngũ Phong Tập lo lắng nhìn Ngũ Nhân Lệ, vẻ mặt đau khổ hương Hoắc Phi Đoạt cầu cạnh, “Hoắc tổng….Ngài xem….Con gái của tôi có chút không thoải mài, chúng tôi có thể hay không đi trước, đưa nó đến bệnh viện?”
Hoắc Phi Đoạt mặc kệ người nào là mình tinh, chỉ nhìn Nũ Nhân Lệ, từ đôi mắt cô ta thấy được sự sợ hãi
Ngũ Nhân Lệ con ngươi chợt căng lớn, tất cả đều là hoảng sợ.
Toàn thân run rẩy giông như bị động kinh vậy.
Ngũ Phong Tập tiếp tục cầu xin Hoắc Phi Đoạt, “Hoắc tổng van cầu ngài, tôi xem bệnh của Ngũ Nhân Lệ rất nghiêm trọng….”
“Nha đầu này tay bị phế, không phải là con của ông sao?”
Hoắc Phi Đoạt một câu nói trúng tim đen( Chu tước: Hoắc ca good job^.^)
Ngũ Phong Tập run lên, gật đầu, “Y Y cũng là con gái của tôi. Cũng vậy”
“Cái này cánh tay con gái ông cũng bị thương, ông không them quan tâm? Ngũ lão tiêng sinh, đối với khoản nợ phong lưu của mình lại không thể phụ trách, là sẽ bị trời phạt, hiểu không?”
Ngũ Phong Tập sắc mặt chợt chuyển sang trắng bệch, vội vội vàng vàng đi xem Ngũ Y Y, “Y Y, cánh tay con có sao không? Ba mang con đi tới bệnh viện kiểm tra”
Ngũ Y Y vụt một cái đứng dậy, trong đôi mắt nén lệ, “Con không sao, ba đi xem Ngũ Nhân Lệ đi”
Cần người khác nhắc nhở, ông ta mới nghĩ tới cô là con của ông ta sao………..Đây là người cha mà mẹ cô đã nhắc với cô đây sao
Hoắc Phi Đoạt cau mày nhìn Ngũ Y Y.
Các tráng hán đang canh ngay cửa lui lại nhường đường, Ngũ Y Y lưng thẳng tắp đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn nhón chân lên, tiến tới bên tai Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng nói,”Em tương đối hiểu tâm lí nữ nhân, đai ca vừa rồi anh hùng cứu mỹ nhân, cái đó là đắc đội với nhóc con rồi”
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, quét mắt nhìn Cố Tại Viễn.
Âm thầm mắng một câu”Shit”, đẩy Cố Tại Viễn ra,xải bước đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn len lén nở nụ cười, âm dương bát quái hướng mấy người đang đứng ở đây cao giọng nói, “Giờ sao? Tiết mục quyên tiền Cố thiếu tôi quyên tiền cho Ngũ Y Y, giờ người biểu diễn lại bị thương, mặt mũi thiếu gia ta để ở đâu đây? A Trung, lão đại bảo phải tìm hiểu ngọn nguồn, hôm nay chúng ta phải đưa đáp án rõ ràng cho lão đại a”
A Trung lên tiêng, “Vâng!”
Ngũ Nhân Lệ sợ hãi thét lên một tiếng, liền lăn ra bất tỉnh.
Ngũ Nhân Aí sợ hãi kêu lên, Ngũ Phong Tập hoảng hốt liền đem Ngũ Nhân Lệ đưa đi bệnh viện
Ngũ Y Y chạy đi, nước mắt trong háy mắt liền rơi xuống.
Muốn dùng cánh tay trái lau đi lệ rơi, lại đau đến cau mày.
“Đáng ૮ɦếƭ! Cánh tay này ta cần mày làm gì! Bỏ đi!Bỏ đi”
Ngũ Y Y khuôn mặt nhỏ nhắn nén đau, ngước mắt nhìn bầu trời, không muốn nước mắt dễ dàng chảy xuống như vậy.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ngũ Y Y căn bản không có xoay người lại, quát lên “Hàn Giang Đình ૮ɦếƭ tiệt! Cậu là cái đuôi sao? Ai cho cậu tới đây hả! Không cảm thấy mình rất đáng ghét sao? Đi chỗ khác đi!!”
Phía sau truyền đến âm thanh rất ngầu, “Không phải Hàn Giang Đình”
“Hả?”
Ngũ Y Y cau mày, sửng sốt, nhanh chóng xoay người lại.
Hoắc Phi Đoạt dáng người dong dỏng đứng phái sau cách cô hai thước.
“Tại sao lại là chú?”
Ngũ Y Y mặt nhăn lại, miệng vểnh lên
“Thế nào,là tôi, làm em buồn bực sao?”
Ngũ Y Y cúi đầu, dùng chân đá cục đá dưới chân, lười biếng nói, “Không kém bao nhiêu đâu”
Hoắc Phi Đoạt nhăn mặt, nghiến răng, dám chê mình, nha đâu này, “Tôi làm em tức giận?”
Ngũ Y Y trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, “Đây không phải rõ ràng sao?”
Hoắc Phi Đoạt buồn bực.
Hắn vì cô giận dữ, hắn vì cô ra mặt bào thù, cô dám nói hắn đắc tội với cô?
Chưa từng dủ dỗ nữ nhân, hắn Hoắc Phi Đoạt, giờ phút này vô cùng uất ức
“Rốt cuộc, tôi chỗ nào làm em mất hưng? Tôi phụ lòng em chỗ nào”
Hoắc Phi Đoạt chống nạnh, đi tới mấy bước, đên trước mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y nhìn ***g *** Hoắc Phi Đoạt, mặt càng nhăn hơn, cuối cùng, cái gì cũng không quản, đánh vào *** Hoắc Phi Đoạt không ngừng.
Hoắc Phi Đoạt mặc cho cô đang, dù thế nào hắn cũng da thô thịt béo, cô có đánh cũng chẳng ăn nhằm gì, ngược lại lại nhìn chăm chú mặt cô, xem xem chưng nào thì hết giận.
Hắn sống lâu như vậy, lần đầu tiên đem tâm tình người khác đặt lên trên tâm tình của mình.
Ngũ Y Y, trong tim tôi em đã chiếm hết rồi, em có biết hay không?
“Có thể nói rồi? Tôi chỗ nào đắc tội với em? Chỗ nào làm em không vui đây?”
Ngũ Y Y hận hận nén lện , nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, nói, “Chú nói chú làm cái gì? Hôm nay chú chạy đến hậu đài, chú đã làm gì với tôi a”
“Tôi không phải là gặp em bị thương,tôi thay em ra mặt sao?”
“Ai cho chú thay mặt tôi? Ai cho phép hả? Chú thay tôi ra mặt, làm gì còn phải công khai nói những lời đó với Ngũ Phong Tập? Đó không phải muốn nói cho toàn thế giới biết , tôi, Ngũ Y Y là con riêng sao, không muốn cho tất cả mọi người đều biết, tôi không có ai quan tâm sao? Đều tại chú! Nếu như không phải chú ở đó nói những lời như vậy, tôi căn bản sẽ không cảm thấy mình đáng thương! Đều là nữ nhi , đều là con của ông ta, trong mắt ông ta từ đầu không hề coi tôi là con gái, trong mắt ông ta chỉ có Nhân Lệ…..tôi đã rất khổ sở rồi, ai cho chú còn nói những lời đó? Không biết tôi đã rất đau lòng sao?Tôi chán ghét chú, chán ghét chú!”
Nói xong Ngũ Y Y liền khóc lớn.
Hoắc Phi Đoạt ngây ngẩn cả người
Hắn mới vừa rồi đã không nghĩ như vậy.
Hắn chỉ vì đau lòng cô bị thương nên mới tức giân như vậy, hắn nghĩ phải tìm được kẻ đã làm cô bị thương, muốn đem kẻ đó hung hắn dạy dỗ, thay nha đầu này trút giận.
Tốt bụng, thật không có tốt báo.
Hoắc Phi Đoạt thở dài, đem Ngũ Y Y ôm lấy, tay vuốt vuốt lưng cho cô, “Là tôi sai rồi, có được hay không?”
Ngũ Y Y ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa, vẫn nhất quyết không tha, la hét, “Cái gì gọi là coi? Vốn chính là chú sao trước? Sao có thể nói qua loa như vậy?”
Hoắc Phi Đoạt gật đầu khuất phục, "Được được được, là tôi sai rồi, được chưa? Nữ hoàng bệ hạ của tôi?"
Ngũ Y Y phồng má, hừ hừ lỗ mũi.
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt một tiếng, khom lưng, nhìn thẳng vào Ngũ Y Y, ngón trỏ chỉ chỉ chóp mũi của nha đầu này, dụ dỗ, "Không cho khóc nữa. Có phải đã tha lỗi cho tôi hay không? Tôi đã xin lỗi rồi mà."
Ngũ Y Y gạt tay Hoắc Phi Đoạt ra, con người đảo loạn, vẫn dùng giọng nói tức giận, "Chú phải đảm bảo một chuyện, tôi mới có thể hoàn toàn tha thứ cho chú."
"Được! Nói đi, để tôi đảm bảo cái gì?"
Ngũ Y Y cắn cắn môi, ánh mắt như kẻ trộm hề hề liếc gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt mấy lần, nhỏ giọng nói, "Chủ đảm bảo, vừa rồi tôi đánh chú một cái, chú không thể mang thù, không thể báo thù, không thể trả thù."
Dựa vào! Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa mắng ra.
Cái nha đầu đần này, cô cho là hắn sẽ làm như vậy với cô sao?
Thật không biết trong đầu cô chứa cái gì, hắn có lúc muốn mở đầu cô ra, thay đổi lại tư duy của cô, dựng lại tính cách.
Ngũ Y Y xị mặt xuống, híp mắt, "Thế nào? Chú không muốn bảo đảm?"
Hoắc Phi Đoạt hướng về phía Ngũ Y Y đầu hàng, "Bảo đảm, bảo đảm, nhất định bảo đảm! Tôi bảo đảm, một đấm kia của em vừa mới đánh tôi, tôi không mang thù, không báo thù, không trả thù. Xong chưa?"
Ngũ Y Y vẫn xấu xa nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, "Nếu như chú nói mà không giữ lời, thì sẽ biến thành lão ô quy." (con rùa già)
Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ thở dài, "Được, em nói như thế nào cũng được. Chỉ cần em không tức giận."
Ngũ Y Y mỉm cười.
Thật ra thì cô vừa mới đánh xong Hoắc lão đại thì liền hối hận. Má ơi, cô giống như là đang trêu chọc con báo vậy, dám đi đánh Thủ lĩnh hắc bang?
Người này tính khí không ổn định, tính tình nóng nảy như vậy, thủ đoạn cay độc như vậy, phạm vi thế lực rộng như vậy, cô đánh hắn, vậy còn không biết sẽ ૮ɦếƭ kiểu gì đây!
Hiện tại được rồi, Hoắc lão đại đã bảo đảm, cô không chỉ an toàn, mà dường như còn vô cùng trong sạch.
Hoắc Phi Đoạt đi bên cạnh Ngũ Y Y, một đầu đầy vạch đen.
Lòng của phụ nữ, thật khó đoán.
Lúc A Trung chạy tới, thiếu chút nữa ***ng phải lưng của Cố Tại Viễn đang ẩn núp.
"Ai nha, má ơi, Cố thiếu cậu trốn ở chỗ này làm gì, tôi thiếu chút nữa coi cậu như tảng đá mà giẫm lên!"
Cố Tại Viễn trợn to hai mắt, "Cái rắm! Tôi đây to như vậy, cậu như thế nào lại coi tôi như tảng đá? Cậu nghĩ dùng cái so sánh này để hình dung cậu cao hơn tôi hay sao? Hình dung dụng ý bất lương! Hừ!"
A Trung lau mồ hôi lạnh, kéo về đề tài, "Cố thiếu, cậu ở nơi này làm gì đó?"
Cố Tại Viễn lập tức đứng lên than thở, "Ai nha, A Trung, cậu tới thật đúng lúc, mau mau mau, mau đi cùng tôi tưởng niệm một đời kiêu hùng ngã xuống đi!"
A Trung giật mình, "Lão đại thế nào?"
Chẳng lẽ có nguy hiểm?
Cố Tại Viễn siết chặt khăn tay nhỏ bé, điệu bộ lau nước mắt, "Đáng thương Hoắc Phi Đoạt một đời kiêu hùng, lại bị một con nhóc trị cho phải vâng vâng dạ dạ. Ông trời a, ông quá tàn nhẫn."
A Trug thở phảo nhẹ nhõm, thiết một tiếng, "Thôi đi, Cố thiếu cậu cũng quá phô trương. Đây là quy luật bình thường, anh hùng nào, đều phải thua bởi một mỹ nhân. Không thua bởi mỹ nhân, thì không phải chân chính là anh hùng!"
A Trung kiêu ngạo nói xong, chắp tay sau lưng rời đi.
Cố Tại Viễn nhe răng, "Tiểu tử thúi, cùng tôi văn vẻ, đọc sách được mấy năm!"
Ngũ Nhân Lệ bị đưa đến bệnh viện, cúp treo ngược bài. (cái này mình ko hiểu)
Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, chỉ bởi vì tâm tình khẩn trương mà dẫn đên thiếu máu não bị sốc.
Ngũ Phong Tập cùng Tiêu Mai cũng bị khuyên đi rồi.
Chỉ có Ngũ Nhân Ái cùng Ngũ Nhân Tâm ở lại nơi đo, chăm sóc Ngũ Nhân Lệ.
Ngũ Nhân Tâm nghi vấn hỏi, "Chị cả, cái nhân vật truyền kỳ Hoắc Phi Đoạt đó, tại sao lại chú ý tới vết thương của Ngũ Y Y như vật?"
Ngũ Nhân Ái híp mắt lại cũng đang suy nghĩ tới vấn đề này, "Cái loại đàn ông đó ở thật cao trên đám mây, nhất định sẽ không coi trọng cái loại không có nữ tính như Ngũ Y Y. Chị đoán, cái này có liên qua tới Cố thiếu."
"Liên quan tới Cố thiếu? Tại sao liên quan tới Cố thiếu?"
"Em xem, Ngũ Y Y hát có phải rất không đáng để xem hay không, tại sao Cố thiếu quyên tiền cho tiết mục của cô ta nhiều như vậy? Đây là tới tâng bốc Ngũ Y Y. Cố thiếu là bạn tốt của Hoắc Phi Đoạt, người phụ nữ của Cố thiếu bị thương, Hoắc Phi Đoạt chắc chắn sẽ tức giận."
Ngũ Nhân Tâm gật đầu một cái, "Ừ, có lý! Chị cả, em thật sợ, con tiện nhân Ngũ Y Y này một khi có cái núi dựa là Cố thiếu, sau này sẽ chèn ép chúng ta."
Ngũ Nhân Ái đảo con ngươi, "Gần đây trước tiên không cần trực tiếp ***ng chạm tới nha đầu này, theo dõi một chút quan hệ của nó cùng Cố thiếu rồi hãy nói."
"Dạ. Là chị cả thông minh."
Ngũ Nhân Ái lại nghĩ đến cái gì, "Nhân Lệ tìm cái tên sửa đường ống làm chuyện xấu, chuyện này chỉ sợ bị tra được."
Tài xế lái xe, Ngũ Phong Tập cùng Tiêu Mai ngồi ở phía sau.
Tiêu Mai híp mắt suy nghĩ, con ngươi lộ ra ác độc nói, "Chồng à, anh không cảm thấy Y Y rất làm cho người ta quan tâm sao?"
"Ừ? Em nói cái gì?" Ngũ Phong Tập giật mình.
Tiêu Mai dịch dịch cái ௱o^ЛƓ, ôm cánh tay của Ngũ Phong Tập, phân tích, "Anh xem, hôm nay Cố thiếu đó quyên tiền nhiều như vậy, Hoắc tổng đó, cũng bởi vì Ngũ Y Y bị thương mà giận giữ, những chuyện này không bình thường. Một cô gái, tại sao lại vô duyên vô cớ được những nhân vật có địa vị che chở như vậy?"
"Ý của em là . . . . ."
Tiêu Mai cười lạnh, "Chồng à, anh cũng đừng chê em nói khó nghe, em xem, Y Y của anh, không đơn giản. Sợ là. . . .. . "
"Sợ là cái gì?"
"Sợ là làm chuyện mà người khác không thể trông thấy, tùy ỳ Bán th*n thể. . . . . ."
"A!"
Ngũ Phong Tập trợn to hai mắt, hồi lâu mới cắn răng, "Con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt không biết xấu hổ! Trở lại, tôi nhất định đánh ૮ɦếƭ nó!"
Sau khi Ngũ Y Y chạy đi, Tiêu Lạc cũng đi theo ra ngoài, không đến vài bước, lại bị Hàn Giang Đình kéo lại.
Tiêu Lạc kinh ngạc nhìn Hàn Giang Đình, "Cậu có chuyện gì sao?"
Hàn Giang Đình lôi kéo nói, "Sư phụ tôi cũng đuổi theo Ngũ Y Y, chú vẫn còn muốn đi sao? Tôi đây là anh em thân thiết cũng không có đi, sao tới lượt chú?"
Tiêu Lạc cau mày, "Tôi là sợ Y Y khó chịu . . . .. . "
"Cô ấy tất nhiên là khó chịu! Đám người các người luôn luôn khi dễ cô ấy, cô ấy không có ai quan tâm không có ai yêu thương, cô ấy tất nhiên là khó chịu rồi! Nhưng mà nói những thứ này có ích không? Chú vẫn luôn là người đứng xem, chú không có hành động thực tế nào đối với cô ấy."
Tiêu Lạc giật mình.
Hàn Giang Đình huýt sáo, lôi kéo Tiêu Lạc đi sát bên người.
Hoắc Phi Đoạt đi tới sau lưng Ngũ Y Y, đột nhiên, tốc độ nhanh nhẹn, đem Ngũ Y Y bế lên.
Ngũ Y Y bị dọa sợ, "A! Chú làm gì vậy?"
"Dẫn em đi trị liệu cánh tay." Hoắc Phi Đoạt nói xong rất nhẹ nhàng mà đi.
"Tôi cũng đã băng lại, không cần trị liệu nữa! Chú buông tôi xuống có được không? Tôi là bị thương ở tay, cũng không phải là chân?"
Hoắc Phi Đoạt liếc gương mặt hồng hồng của Ngũ Y Y một cái, vẫn dùng giọng điệu rất khốc nói, "Em nặng như heo, trên người còn bẩn thỉu, em tưởng rằng tôi nguyện ý ôm em."
Ngũ Y Y nổi đóa, "Tôi, tôi giống heo chỗ nào? Không bẩn có được không?"
Hoắc Phi Đoạt xị mặt, "Cho nên thừa lúc tôi còn có chút kiên nhẫn, không có đem em ném ra ngoài, liền ngoan ngoãn bớt nói đi."
"Kia, vậy tai sao chú lại ôm tôi?"
Nếu tôi nặng như vậy, bẩn như vậy . . . ..
"Em hạn chế đi bộ, tránh cho máu chảy quá nhanh, ảnh hưởng đến bước tiếp theo chữa vết thương cánh tay lành lại."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc