Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 29

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y đi đường cũng quyệt miệng, lẩm bẩm có thể ૮ɦếƭ hay không
A Trung ngồi ở phía trước nghe cô nói thầm thật muốn ૮ɦếƭ.
Cô bé này thật quá là gian xảo.
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại của Ngũ Y Y đã cứu vớt A Trung.
"Cô Ngũ? Cô Ngũ? Cô bé! !"
Gọi cô là Cô Ngũ vậy mà cô cũng để ngoài tai.
Choáng váng.
"Hả? Cái gì?"
Đúng là, gọi cô là cô bé thì mới có hiệu quả.
A Trung nghiến răng, "Điện thoại của cô reo kìa, cô còn không nghe?"
A Trung khó chịu xoa đầu mình một cái, thở dài mệt mỏi.
Hắn suốt ngày *** ςướק của, thủ đoạn độc ác, mặt mày còn chưa nhăn, vậy mà hôm nay bị cô bé này giày vò phát sợ.
"Hả? Di động? À, cám ơn chú đã nhắc nhở, chú A Trung."
Ngũ Y Y chậm chạp tìm di động, dùng con mắt của người vô tội nhìn màn hình điện thoại đang có người gọi đến, bỗng nhiên mở to mắt, hút khí.
Vậy mà lại là Tiêu Lạc?
A a a a, ૮ɦếƭ rồi ૮ɦếƭ rồi, Tiêu Lạc gọi tới chắc chắn để hỏi tội?
Ngũ Y Y dùng sức mín môi, cắn đến sắp nát, sau đó mới do dự nghe điện thoại.
"A lô?"
"Y Y, là tôi, Tiêu Lạc."
Tiếng nói của Tiêu Lạc dịu dàng truyền lại, không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói ôn hòa kia của Tiêu Lạc, tâm trạng của Ngũ Y Y, liền yên tĩnh lại.
Thật giống như là, mẹ đang ở bên cạnh vậy, rất yên tâm.
"À, là anh à, tôi đang nghe."
Tiêu Lạc thở dài, thật ra lòng của hắn cũng không bình tĩnh giống như giọng nói của hắn, hắn đứng trước cửa sổ, trên mặt có phần sốt ruột, "Em...đêm nay em định không về nhà sao?"
"Hả? Việc này...không phải như anh nghĩ, thật đấy. . . . ."
"Y Y, tôi biết em thật khó khắn, tình cảnh trong nhà cũng rất gian khổ, tôi nghe người giúp việc nói, em vì chuyện làm mộ cho mẹ mà vô cùng lo lắng, tôi hiểu cho em. Em làm việc ngoài giờ tôi không phản đối, ha ha, với lại tôi cũng không có lý do phản đối, chỉ là. . . . .Y Y, Hoắc Phi Đoạt là một người không bình thường, em vẫn nên cố gắng tránh va chạm với anh ta."
Ngũ Y Y nở nụ cười nhàn nhạt, "Ừ, tôi đã biết. Tôi đang trên đường về nhà đây, yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng không ngủ ở bên ngoài. Đúng rồi, eo của anh thế nào rồi?
Vừa nghe thấy Ngũ Y Y về nhà, Tiêu Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói cũng trở nên thoải mái, "Eo à, nói thật còn hơi đau."
"Hả? Thế nào? Eo bị đau lắm sao? Có lưu lại di chứng về sau không?"
Tiêu Lạc dựa vào cửa sổ cười yếu ớt, "Ha ha, nếu em muốn tôi cõng, thật sự có chút khó."
Ngũ Y Y sửng sốt, sau mới biết được Tiêu Lạc chọc cô, cau mặt oán trách, "Ai nha, anh làm sao lại là người như vậy, làm sao có thể lấy sức khỏe của bản thân ra nói đùa chứ, không biết người ta rất lo lắng cho anh sao?"
Lời nói, bật thốt lên, Ngũ Y Y nói xong mới thấy giật mình, tay nhỏ bé che miệng, thật muốn khâu miệng lại.
Trời ơi, ૮ɦếƭ chắc rồi, mất mặt muốn ૮ɦếƭ, làm sao mà cô lại nói những lời như vậy chứ?
Ngũ Y Y, mày còn mặt mũi nữa sao?
Tiêu Lạc ngớ người, sau đó thì nở nụ cười, "Thật sao? Thật lo lắng cho tôi sao?"
Vẻ mặt Ngũ Y Y đau khổ rối loạn, cười ha ha, "Ha ha ha, như thế nào anh cũng là vì tôi nên mới bị thương, tôi cũng phải có chút lương tâm, ha ha ha. . . . Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều."
Không không!
Mình thật không nên nói thêm một câu cuối cùng "Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều."
Không không!
Mình thật không nên nói thêm một câu cuối cùng " Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều." Đây không phải dấu đầu lòi đuôi sao.
Ngũ Y Y dùng tay gõ vào đầu mình, cái đầu đần độn này không dùng được rồi.
Tiêu Lạc tao nhã cười, "Tôi sẽ không nghĩ ngợi nhiều, tôi sẽ coi như trong lòng em có tôi. Ha ha ha."
Ngũ Y Y đen mặt lại.
Cô thực muốn ૮ɦếƭ.
"Vậy, vậy cái kia, gặp lại sau, tôi đến nhà rồi, bye bye!"
Cúp điện thoại, bộ dạng hoảng hốt như chạy chối ૮ɦếƭ.
Ngũ Nhân Ái bưng một mâm hoa quả trong tay, đẩy cửa phòng Tiêu Lạc, lại nhìn thấy Tiêu Lạc dựa vào cửa sổ cười yếu ớt, vui vẻ, mặt đẹp như ngọc, nhìn đến ngây người.
"Sao lại xuống giường? Eo thế nào rồi?"
Khuôn mặt Ngũ Nhân Ái đỏ ửng, đi vào.
Tiêu Lạc nghe thấy nhìn qua, mỉm cười gật đầu, "Không có gì, Nhân Ái, không cần lo lắng."
"Lại đây ăn chút hoa quả đi, em vừa mới gọt, còn rất tươi."
Ngũ Nhân Ái không chịu được nụ cười thân thiết của Tiêu Lạc, mặt thoáng cái nóng lên.
"Ừ, cảm ơn em, Nhân Ái, em thực hiền lành."
Tiêu Lạc khen Ngũ Nhân Ái, ngồi trên sô pha, đối diện với Ngũ Nhân Ái, cùng nhau ăn hoa quả.
Ngũ Nhân Ái hạnh phúc nhìn Tiêu Lạc.
Tâm trạng của Ngũ Y Y thật tốt, còn hiện ra chút ngượng ngùng của cô gái nhỏ.
Trời ạ, có phải Tiêu Lạc biết được cái gì rồi hay không?
Vì sao ban nãy anh ấy nói cô "Trong lòng có anh"?
A a a a, xấu hổ ૮ɦếƭ người rồi.
Ngũ Y Y xấu hổ tức giận, dùng tay xoa loạn trên mặt, như muốn đem nặn mặt mình thành bột mì.
Điện thoại cùa A Trung vang lên, hắn nối máy, "Gì? Ai?. . . . . Cái gì? Cố thiếu đến biệt thự Vọng Hải? Cái gì? Cậu ta còn mang qua đó mấy người phụ nữ? Cái gì? Chuốc R*ợ*u? Cậu nói, mấy người...đàn bà kia cố ý chuốc R*ợ*u cho lão đại? Được được, tôi sẽ về ngay!"
Động tác của Ngũ Y Y cứng đờ, lỗ tai nhỏ liền dựng thẳng lên.
Cái gì?
Chú A Trung nói cái gì?
Cố thiếu dẫn vài người phụ nữ đi đến biệt thự của chú Hoắc? Còn cố ý chuốc R*ợ*u chú Hoắc?
Muốn làm cho chú Hoắc say khướt? . . . . . . Sau đó sẽ. . . . . .
Không phải chứ?
Phụ nữ bây giờ sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ!
Đàn ông không chuốc R*ợ*u cô thì thôi, cô lại còn đi chuốc R*ợ*u đàn ông? Có còn là lẽ thường không?
A Trung nói với tài xế, "Cho đến bây giờ Cố thiếu chưa bao giờ là người ngu ngốc, lại thích diễn kịch cùng mấy người phụ nữ. Cậu ta nói chuyện lung tung với phụ nữ, lão đại của chúng ta đều không để ý, này cũng thôi, vị gia kia lại còn đem phụ nữ đến biệt thự, tốt thôi, phải đi nói cho lão đại mới được.
Ngũ Y Y càng mở to mắt.
Tái xế trẻ tuổi, thích xem náo nhiệt, cười đến sung sướng, " Không phải có rất nhiều phụ nữ sao? Ha ha ha, lão đại của chúng ta có thể ỷ vào thân thể khỏe mạnh, sẽ chơi Np hay không?
"P cái đầu mày! Nói bậy nói bạ!" A Trung không nể tình cốc đầu cậu ta một cái, "Lão đại của chúng ta là loại người như vậy sao?"
Tài xế quyệt miệng, ứa nước mắt, gật gật đầu, "Không phải. không phải, Lão đại của chúng ta cực kỳ không phải. . . . "
A Trung thở dài đứng lên, "Muốn nói đến sức khỏe của lão đại chúng ta. . . .bao nhiêu P ở dưới cũng không đủ. . . ."
Ngũ Y Y nghe được một đầu khói thuốc S***g, đột nhiên hét to một tiếng, " Sao có thể như vậy! ! !"
A. . .
A Trung và tài xế đều sợ hết hồn.
Lúc nãy, hai người bọn họ lại quên đi cô bé ngồi phía sau này rồi.
Lúc này, hai người bọn họ hoàn toàn quên sạch sự có mặt của cô gái ngồi ở phía sau.
“Bà nội của tôi ơi, cô muốn hù ૮ɦếƭ tôi hả? Cô muốn lên tiếng trước tiên phải chuẩn bị trước có được hay không? Hù ૮ɦếƭ lão tử, lão tử sắp bị hù đến có bệnh vàng da rồi. Cô gái!” A Trung trừng lớn mắt, vỗ ***, quay đầu nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y mặc kệ A Trung nói gì, trừng lớn hai mắt, móng vuốt nhỏ hướng về phía trước cào ghế dựa, đầu gần như chui vào hàng trước, cao giọng kêu lên như cái loa: “Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể để người khác rót R*ợ*u lung tung với chú Hoắc? Còn nói chuyện sao? Tại sao nhìn thấy chú Hoắc bị khi dễ còn làm ngơ mặc kệ? Làm sao có thể như vậy?”
A Trung sững sờ thì thầm: “Lão đại bị khi dễ?”
Ông trời ơi, lúc nào Lão đại của bọn họ cũng không bị khi dễ nha. Lão đại không khi dễ người khác đã là khai ân hồi.
Ngũ Y Y lại lớn giọng thét lên một tiếng: “Thật quá đáng rồi!”
Thét đến tay tài xế cũng run run, thiếu chút nữa quẹo xe vào trong cống rồi.
Trong phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, không khí vô cùng nóng.
Ngải Mễ hai má phấn hồng, cứ như vậy dính sát vào người Hoắc Phi đoạt.
Từ góc độ Hoắc Phi Đoạt nhìn xuống, đó là một màn vô cùng nhiệt huyết, tất cả đường cong trên người của người phụ nữ mỹ lệ này đều có thể nhìn một cái không sót gì.
*** giương cao, ௱o^ЛƓ nhếch lên.
“Hoắc tổng… tôi có lòng tin, làm cho ngài có cảm giác Cực ***, không bằng ngài thử xem kĩ thuật của tôi?”
Ngải Mễ thổi khí nóng, cười yêu mị, tay linh hoạt xẹt qua hông Hoắc Phi Đoạt, hướng xuống phía dưới tìm kiếm.
“Bộp”.Tay cô sắp chạm vào khóa kéo quần của hắn, lại bị Hoắc Phi Đoạt nắm lấy
Ngải Mễ bên dưới hơi sửng sốt, cô không tin, tại thời điểm mấu chốt người đàn ông nào có thể chống cự lại sức hấp dẫn mạnh mẽ này từ cô, lập tức dịu dàng cười, cả thân thể yếu đuối không có xương trực tiếp nghiêng về phía Hoắc Phi Đoạt, miệng nũng nịu nói: “Ai da, Hoắc tổng, đột nhiên người ta thật choáng váng nha…”
Đôi mắt của Hoắc Phi Đoạt chợt căng thẳng, không đợi hắn có phản ứng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Cố Tại Viễn lên tiếng trước: “Lão đại, ngài chưa ngủ à….hả?”
Cố Tại Viễn nhất thời cả kinh đôi mắt mở to, da đầy run rẩy, đến khi hắn nhìn xem trong phòng xảy ra chuyện gì thì cười xấu xa nói “Tính tôi không có tới, cái gì tôi cũng không thấy, các người tiếp tục, tiếp tục nha.”
“Cạch”. Cố Tại Viễn đóng cửa lại thật mạnh.
Sau khi Cố Tại Viễn ra ngoài, suy nghĩ một chút liền đứng lên cười xấu xa “lần này Lão đại cũng đừng ra vẻ trong sạch nữa, Lão đại cũng gặp nạn, về sau xem ngài làm sao chê cười tôi?”
Cố Tại Viễn lắc lư đi xuống lầu, trong miệng còn ngâm nga bài hát, nhìn về phía bốn người phụ nữ còn lại vẫy tay nói: “Các cô gái, các cô cùng đi phục vụ gia tốt, đêm nay miệng của ai làm gia thích nhất thì một xấp tiền này gia sẽ cho người đó.”
Cố Tại Viễn nói, đem một xấp tiền giá trị lớn để trong tay.
Bốn người phụ nữ kia nhìn nhau, phát cáu với Cố Tại Viễn: “Cố thiếu, ăn bốn chúng tôi cả đêm, không sợ bị nghẹn à?”
“Đúng đó Cố thiếu, eo ngài thận ngài thế nào, số lượng tồn kho đủ cho chị em chúng tôi dùng sao? Ha ha ha.” Mấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp cười rộ lên.
Cố Tại Viễn nổi lên sắc tâm, cắn răng: “Các vật nhỏ, sẽ khiến cho các cô mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của anh các cô, xem xem các em ai kêu vui vẻ nhất.”
Cố Tại Viễn nổi lên sắc tâm, cắn răng: “Các vật nhỏ, sẽ khiến cho các cô mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của anh các cô, xem xem các em ai kêu vui vẻ nhất.”
Trên ghế sofa lớn ở phòng khách, bốn người phụ nữ lôi kéo Cố Tại Viễn trực tiếp cởi bỏ cái quần của hắn.
Trong phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, Ngải Mễ giả vờ suy yếu ngã xuống ***g *** Hoắc Phi Đoạt, hai tay cô ấy thừa dịp vuốt ve lung tung trên người hắn.
“Tôi cho cô ba giây….” Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc mở miệng vàng.
Ngải Mễ đã muốn rơi vào trạng thái mê loạn, thở hồng hộc, lắc ௱o^ЛƓ, lắc lắc ௱o^ЛƓ, nói không trọn vẹn: “ Ừ, ba giây, ba giây cái gì? Ba giây để cho tôi tách chân ra sao? Ha ha, anh trai, người ta đã sẵn sàng rồi, tại sao ngài còn mặc? Đến đây, đến đây, buông thả chính mình nha.”
Hai tay Ngải Mễ vội vàng cởi dây nịt của Hoắc Phi Đoạt.
Vèo….Rầm!
Ngải Mễ như một cái túi bị Hoắc Phi Đoạt đá ra xa sáu, bảy mét.
“A!”
Ngải Mễ ngã thật mạnh vào góc tường, toàn thân đau nhức, đáng thương nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Hoắc tổng, ngài…”
Hoắc Phi Đoạt chán ghét nói: “Tôi vừa mới nói cho cô ba giây ra khỏi phong tôi, cô không nghe.”
Ngải Mễ phun ra một ngụm máu tươi, ngẻo đầu, ngất đi.
Hoắc Phi Đoạt nhấn nút call: “Quản gia nhanh chóng cho người lên dọn dẹp đi!”
Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày đẹp, quan sát y phục của mình một chút.
Mới bị người phụ nữ này chạm qua, tại sao lại thấy ô uế như vậy chứ?
Hoắc Phi Đoạt đi về phía phòng tắm cực lớn của hắn, một lúc sau, từng món y phục từ ngoài vào trong, tất cả đều bị hắn ném ra ngoài.
Tiếp theo, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Quản gia dẫn theo vài người đàn ông cao to đi vào, chỉ vào người phụ nữ hôn mê trong góc, vài người đàn ông im lặng đi qua, dùng một tấm thảm cuốn người phụ nữ trực tiếp khiêng ra ngoài.
Quản gia đi đến cửa phòng tắm nhặt từng món quần áo lên đem ra ngoài.
Lập tức có hai người phụ nữ vào phòng khử trùng.
Vài phút ngắn ngủi, trong phòng liền khôi phục lại không khí trong lành, ga giường, áo gối, thảm, nệm, gối dựa hoàn toàn mới.
Vòi sen phun nước ấm rơi trên thân thể cường tráng.
Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại đứng dưới vòi nước như một vi thần, khiến cho nước chảy lên tóc hắn. *** của hắn co dãn săn chắc, cả người đều là cơ bắp khỏe mạnh, từng khối thịt hết sức to lớn nhô lên, phát ra vẻ đẹp lộng lẫy.
“Ai…” Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại hướng về phía nước, nhịn không được khẽ thở dài.
“Tại sao lại có người không giống như những người phụ nữ đáng ghét khác, thấy tôi liền dựa sát vào tôi chứ?”
Hắn nói “có người”, chỉ mình hắn biết rõ đó là người đặc biệt nào.
Cô gái kia sẽ không đến đây nữa, còn muốn trốn ra xa, giống như hắn là một loại dịch bệnh, đáng ghét!
Trong đầu đột nhiên hiện ra đêm hôm đó, cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp bày ra, cưỡng chế cô, xuyên vào trong cơ thể cô, có một mùi vị mất hồn.
Cọ!
Trước mặt Hoắc Phi Đoạt run rẩy thật mạnh, đột nhiên cảm thấy dâng nào trên.
Cái kia nhỏ bé như vậy, quả thật làm cho người ta cực kì sợ hãi.
“Shit! Chưa từng thất bại như vậy.”
Hoắc Phi Đoạt dùng nắm đấm hung hăng đánh vào tường, toàn bộ cơ bắp đều nổi lên.
Nếu vóc dáng hắn tắm vòi sen bị phụ nữ nhìn thấy, đoán chừng người phụ nữ nào nhìn đều phải hóa thành nước ngay tại chỗ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc