Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 27

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“Chú…..Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt” Ngũ Y Y thật sự không có thói quen gọi trực tiếp tên tuổi của Hoắc Phi Đoạt, bây giờ gọi có chút không quên, “Hoắc Phi Đoạt, chúng ta đi đâu đây? Y phục mua xong rồi, nên xuống dưới thôi”
Hoắc Phi Đoạt tiêu sái sải bước đi, Ngũ Y Y vất vả đuổi theo sau.
Thiệt là, dáng dấp cao lớn như vậy thì thôi đi, tại sao lại còn có một đôi chân dài như vậy?
“Không phải đem cô bán đi, nói nhiều như vậy”
A Trung không kìm hãm được mở miệng chen vào, “ Thật nhiều lời”
Ngũ Y Y không tức giận, ngược lại Hoắc Phi Đoạt hung hăng trợn mắt nhìn A Trung một cái, khiến a Trung sợ hãi cúi đầu.
Lão đại đúng là, chỉ cho mình phóng hỏa, không cho người khác đèn.
A, lão đại có thể nói Ngũ Y Y nói nhiều, người khác thì không thể a.
Hừ, có cần phải lấy lòng như vậy không!
Căm tức nha.
“Chưa chắc a! Lỡ may các người đem tôi bán đi thì sao đây?”
ở bên cạnh Hoắc Phi Đoạt bính bính khiêu khiêu, hiếu động giống cón sóc nhỏ.
Hoắc Phi Đoạt châm biếm, “Em? Em cảm thấy tôi bán em thì sẽ lấy lại được số tiền kia hay sao?”
Hoắc Phi Đoạt ưu nhã lấy tay nâng cằm Ngũ Y Y lên, Ngũ Y Y híp mắt nhìn, cười hết sức quyến rũ.
Hoắc Phi Đoạt giật giật khóe miệng, lắc đầu, “Chậc chậc, ngũ quan bình thường, da cũng rất thô, cười lên nhìn không đáng yêu chút nào”
“Cái gì đó, chú nói tôi đó hả?” Ngũ Y Y nhíu mặt lại xem thường lời Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt cơ hồ muốn cười lên, “Cũng không nha, chỉ là loại tư chất này, nói thật, đem em đến Thái Lan bán đi, cũng không đủ tiền để tôi mua vé máy bay bay trở lại, lỗ vốn rồi”
“A a a , tôi mới không có kém như vậy,” Ngũ Y Y cười vỗ vỗ Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt cũng không né tránh, mắc cho móng vuốt của cô gãi ngứa trên người mình.
Ngũ Y Y trợn mắt, không muốn cho Hoắc Phi Đoạt nhìn mình, tức giận nói, “Chú xem, đôi mắt tôi có bao nhiêu to tròn, vị tiên sinh này thỉnh chú ý a, tôi chính là mắt đẹp thiên tiên a!Da tôi thô sao? Da tôi chính là đuộc xem mềm mại có muốn dưỡng cũng không được a! Dám nói tôi như vậy, chú chê bai tôi hơn chú sao?”
Hoắc Phi Đoạt gật đầu một cái,”Được rồi, tôi thừa nhân, ngũ quan dáng dấp của em coi như thích hợp, nhưng mà mắt mũi hợp lại một chỗ, nhìn lại thấy không ổn”
Ngũ Y Y giận.
A Trung nhịn không được, nghiêng đầu sang một bên cười ha ha.
Ngũ Y Y nhảy a nhảy, muốn cùng Hoắc Phi Đoạt nói lý lẽ, thật sự, về đạo lý, cô không có kém như vậy a.
Mà Hoắc Phi Đoạt, gương mặt vốn lãnh khốc , khóe môi thật mỏng kéo lên, lặng lẽ nở nụ cười.
A Trung lén liếc Hoắc Phi Đoạt một cái. Thật ra, tâm tình lão đại lúc này đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Trong chốc lát Ngũ Y Y cùng A Trung nhìn muốn hôn mê.
Ngũ Y Y gào thét, “Hoắc Phi Đoạt………..Như thế nào muốn mua giày sao?”
Một nữ nhân mà thôi, hai ngày cuồi tuần đến dọn vệ sinh cho nhà anh, có cần phải tốn nhiều tiền như vậy không?
Vừa mua giày, vừa mua quần áo.
A Trung thở dài, “Lão đại, đã mua 5 đôi giày rồi, có tiếp tục không?”
Trong đống giày ở cửa hàng, mắt đẹp lướt một vòng, dùng lại trên đôi giày không xa phía trước, “Đôi kia, lấy số giày cho cô ấy”
Nữ phục vụ lần đầu tiên thấy lão bản, cơ hồ muốn cúng bái, hai mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, hoa si đáp lời Hoắc Phi Đoạt.
Ông chủ thật trẻ tuổi.
Ông chủ thật đẹp trai.
Đôi mắt của ông chủ thật mê người.
Đợi đến khi Hoắc Phi Đạt chọn xong sáu đôi giày xoay người nhìn lên, lại phát hiện bên kia chiếc ghế dài có thêm một người ngồi, đều đang nâng quai hàm lộ vẻ suy sụp.
Ngũ Y Y lười biếng mí mắt cũng không nhấc lên được.
A Trung nâng quai hàm nhìn trời thở dài.
Hoắc Phi Đoạt không nhịn được cười một tiếng, đi tới, kéo vành tai nhỏ của Ngũ Y Y," Cô bé, mua đồ cho em mà em lại bày bộ dáng thật uất ức. Tôi còn chưa ngại mệt mỏi đâu!"
Ngũ Y Y cong môi, "Chúng ta không mua mấy đôi giày này có được hay không?"
"Không được" Hoắc Phi đoạt quả quyết cự tuyệt.
"Này, vậy mua rồi tôi không mang có được hay không?"
"Càng không được?"
"AAAA, vậy đống giày này tôi đi đến khi nào mới hư?"
"Em mang giày về nhà, một ngày một đôi, thay phiên mang" Hoắc Phi Đoạt vô sỉ nói.
Ngũ Y Y cắn răng, "Một ngày một đôi? Chú rằng tôi quảng cáo giày hay sao? Này, một tuần tổng cộng bảy ngày, chú dứt khoát gom đủ bảy đôi giầy đi, vậy thì một ngày một đôi rồi, hừ!"
Không ngờ Hoắc Phi Đoạt lại anh tuấn 乃úng tay "Đúng, vậy thì bảy đôi."
Lại tiếp tục chọn đôi giày thứ bảy, Ngũ Y Y nhăn mặt than thở.
A Trung cũng than thở theo.
Mấy người từ siêu thị bước ra, phía sau là một đoàn người đi theo tặng đồ.
Ngũ Y Y thở dài, một bộ dáng mệt rã rời," Nhà giàu mới nổi cũng không tiêu tiền như vậy chứ? Giống như buôn bán sỉ vậy."
Hoắc Phi Đoạt đính chính với Ngũ Y Y, "Cô bé, tôi không phải là nhà giàu mới nổi, tôi giàu từ lâu rồi."
Ngũ Y Y xoa mồ hôi lạnh, đi theo lên xe hơi.
Ngũ Y Y nhìn điện thoại di động một chút, thở dài nói, "Trời ạ , vậy mà hơn 8h rồi, chờ tôi đến nhà chú, làm quen hoàn cảnh, tôi nên về nhà rồi, không thể về quá muộn."
Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, nhàn nhạt, lại vô cùng cứng rắn nói, "Hôm nay em không cần trở về. Ở chỗ của tôi là được!"
"À...À? Cái gì? Ngũ Y Y trợn tròn mắt, "Ở chỗ của chú? Sao có thể? Khẳng định là không được đâu!"
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, gò má hết sức anh tuấn, "Thế nào? Chẳng lẽ em còn định làm việc ở nhà tôi trong hai ngày, buổi tối còn định trở về?"
"Dĩ nhiên, chú cho rằng là gì." Ngũ Y Y nâng mặt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Ấy da da, ông chú Hoắc này có lông mi thật dài, lúc nhìn người , ánh mắt giống như có dòng điện chạy qua, ừ, rất giống ánh mắt của Lưu Xuyên Phong nha.
Này, Ngũ Y Y, mày thất thần rồi. Thật đáng xấu hổ!
Hoắc Phi Đoạt không vui, "Vậy em hãy gọi điện cho cha em, nói cho ống ấy biết, sau này mỗi tuần em đều ở bên ngoài."
"À? Nói với cha tôi? Chú đùa gì thế, cha tôi mới không đồng ý! Tôi là một sinh viên năm nhất mà có thể đêm không về nhà ngủ, còn không bị ông ấy mắng ૮ɦếƭ à? Không được không được, khẳng định là không được."
"Em hãy nói với ông ta, ở công ty làm việc ngoài giờ, buổi tối không thể trở về nhà."
"Vậy cũng ko được! Con đường này không thông, buổi tối tôi phải về nhà, ko thể ở chỗ của chú được, vậy thật quá đáng rồi."
Hoắc Phi Đoạt trầm mặc một hồi lâu, trực tiếp móc ra điện thoại di động, tìm được một cái số, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Tiêu Lạc, là tôi, Phi Đoạt."
Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt liếc Ngũ Y Y.
A a a, hắn đang nói chuyện với ai?
Tiêu Lạc?
Ông chú Hoắc này rốt cuộc muốn làm gì?
Ai nha nha, muốn điên rồi.
Ngũ Y Y quỳ gối trên ghế ngồi, cố gắng cho cao bằng Hoắc Phi Đoạt, hai tay giống hư phát điên,dùng sức lắc lư trước mặt Hoắc Phi Đoạt , khoa tay múa chân, miệng tạo khẩu hình: Không được, đừng nói nữa!
Hoắc Phi Đoạt thản nhiên nhìn Ngũ Y Y khoa tay múa chân lung tung, vẫn đều đều nói, "Tiêu Lạc, có chuyện này muốn cậu giúp."
Khuôn mặt Ngũ Y Y bị dọa trắng, nhào lên phía trước, muốn ςướק diện thoại trên tay Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt liền lùi xuống phía sau, Ngũ Y Y đi qua, người dựa sát trên người Hoắc Phi Đoạt, tay dùng sức với lên.
Hoắc Phi Đoạt né tránh, lại lợi dụng võ của hắn không cho Ngũ Y Y giành được điện thoại, giọng nói không hề loạn, "Là như thế này, Ngũ Y Y muốn làm việc ngoài giờ ở chỗ của tôi...Đúng, chính là Ngũ Y Y, cô ấy cần ở tại bên này, không thể về nhà, cậu hãy nói với anh vợ của cậu, tôi nghĩ cậu nói chuyện này, anh vợ của cậu nhất định đồng ý. Được, cứ như vậy."
Hoắc Phi Đoạt ngắt điện thoại, cả người Ngũ Y Y đều như tan ra, suy sụp ngã vào bên kia.
"Đã nói xong rồi, Tiêu Lạc đồng ý rồi, chuyện này sẽ do cậu ta nói cho cha em nghe, em cứ yên tâm thoải mái ở nhà tôi đi."
Hoắc Phi Đoạt quan sát nét mặt của Ngũ Y Y.
Vài giây đồng hồ sau, Ngũ Y Y đứng lên, gào thét điên cuồng, "Ai cho chú nhiều chuyện? Hả? Ai cho chú xen vào việc của người khác? Vì sao chú nói thế nào chính là thế ấy? Vì sao muốn cho Tiêu Lạc biết chuyện này? Vì sao không cho tôi về nhà? Vì sao chú cố tình muốn cho Tiêu Lạc biết!"
Hoắc Phi Đoạt híp mắt, con ngươi trở nên nguy hiểm, hạ giọng nói, "Thế nào? Cho Tiêu Lạc biết chuyện này rất quan trọng đối với em sao?"
"Đương nhiên quan trọng! Đó là Tiêu Lạc! Vì sao cố tình lại là Tiêu Lạc!" Ngũ Y Y muốn khóc, cổ họng hầm hừ, "Thật là, nếu để Tiêu Lạc biết, không biết anh ấy nghĩ tôi thế nào, anh ấy nghĩ tôi là con người tùy tiện thì làm sao bây giờ."
Ngũ Y Y trút giận, lại không chú ý tới, sắc mặt Hoắc Phi Đoạt thật khó coi.
"Không phải là quét nhà vệ sinh cho chú sao? Có cần làm cho ai cũng biết không? Tôi không nên ở trong nhà chú làm gì! Rất không có ý nghĩa! Đầu óc chú rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Phiền muốn ૮ɦếƭ!"
Sắc mặt Hoắc Phi Đoạt xanh mét, môi mỏng mím chặt, đột nhiên khẽ quát một tiếng, "Dừng xe!"
Két!
Tái xế không biết tại sao, nhưng vẫn lập tức phanh xe lại.
Mấy chiếc xe hộ vệ phía sau đều vang lên tiếng phanh xe rối rít.
Ngũ Y Y mới giật mình dừng không oán trách, sợ hãi nhìn mặt Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt cũng không nhìn Ngũ Y Y, mặt lạnh lùng, mở cửa xuống xe.
"Chú à!"
Ngũ Y Y mới biết sợ.
Không đúng sao? Cô nói sai chỗ nào sao?
Vừa rồi cô oán trách quá mức đúng không?
Người bình thường còn tức giận, nói gì đến thủ lĩnh Hắc bang nói một không hai!
Trời ạ, nếu ông chú Hoắc tức giận thật, coi cô như con kiến nhỏ mà xử lí thì làm sao bây giờ?
Ô ô ô, Ngũ Y Y, mày thật ngu ngốc quá, mày đắc tội ai không được, lại muốn đắc tội thủ lĩnh Hắc bang?
A Trung sốt ruột gọi, "Lão đại!"
Hoắc Phi Đoạt quay lưng về phía Ngũ Y Y, hít một hơi thật sâu, nói, "A Trung, cậu đưa cô ấy quay về nhà của cô ấy đi."
A Trung đau xót, "Lão đại..."
Lão đại anh bớt giận đi!
Ngũ Y Y vội vàng cầu xin, "Chú à, chú đừng nóng giận, a, không phải chú, là Phi Đoạt, Phi Đoạt, đừng tức giận, tôi rút lại lời nói vừa rồi."
Hoắc Phi Đoạt không quay đầu lại, cũng không nói thêm điều gì, trực tiếp đóng cửa xe lại, đi về chiếc xe phía sau.
Ngũ Y Y tội nghiệp nhìn về phía sau, cắn ngón tay, lầm bầm lầu bầu,"Chú tức giận thật rồi? Mình không muốn chọc chú giận mà."
A Trung tức giận nói, "Cô còn dám nói là cô không trêu trọc anh ấy tức giận? Vậy thì cô nói cái gì! Vẫn là tiếng người sao? Nào có ai oán trách lão đại của chúng tôi như cô? Còn không có ai dám không biết lớn nhỏ mà nói lão đại của chúng tôi đâu! Cô ăn gan báo à! Lão đại của chúng tôi đối với cô thật tốt, mua quần áo cho cô, còn mua giày, lão đại của chúng tôi chưa từng đối tốt với ai như vậy, chỉ có cô! Cô thật nhẫn tâm như vậy sao? Người khác đối với cô như vậy, cô không có cảm giác gì sao?"
Ngũ Y Y quyệt miệng thật muốn khóc," Chú A Trung, ô ô ô, chú đừng nói nữa, chú càng nói tôi càng sợ."
Cô rất sợ hãi thủ lĩnh Hắc bang- Hoắc Phi Đoạt, trong cơn tức giận, ném cô cho cá sông Trường giang.
Ô tô khởi động, vòng vo một hồi, hướng đến nhà của Ngũ Y Y .
A Trung tức giận đến vung nắm tay, "Trên thế giới này sao lại có loại phụ nữ như cô chứ? Chúng tôi thực xui xẻo muốn ૮ɦếƭ! Tại sao lại gặp phải cô chứ! Tức ૮ɦếƭ tôi! Tức ૮ɦếƭ lão tử rồi!"
Ngũ Y Y núp ở phía sau, bĩu môi, run rẩy yếu ớt hỏi," Chú A Trung, Hoắc lão đại có tức giận không, có thể răng rắc xử lí tôi không?"
"Có thể! Thực có thể! Vô cùng có thể!" A Trung bị tức giận, đi về phía ngược lại.
Cái miệng nhỏ nhắn của Ngũ Y Y quắt lại, cuối cùng, oa một tiếng, khóc thét lên.
Cô không muốn ૮ɦếƭ mà, không muốn ૮ɦếƭ đâu.
Bị A Trung làm cho sợ hãi.
Mẹ ơi, mẹ của con ơi, chọc chú tức giận, lỗi này thật lớn.
Ở cạnh ông chú này sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.
"Này này này, cô khóc gì chứ, dọa cô thôi mà, không phải thật đâu, cô rất an toàn được chưa? Cô sẽ sỗng lâu khỏe mạnh hơn tôi, xin cô tiểu tổ tông, xin cô đừng khóc, cô mà khóc nữa là tôi sẽ khóc đấy!"
Hoắc Phi Đoạt ngồi trên chiếc xe phía sau, khuôn mặt xanh mét vì tức giận.
Ngũ Y Y lại quan tâm tới Tiêu Lạc!
Có phải cô ta thích Tiêu Lạc không?
Yêu Tiêu Lạc sao?
Ý nghĩ này làm cho Hoắc Phi Đoạt suýt nữa muốn Gi*t người.
Hai nắm tay, rất nhanh siết chặt.
Hoắc Phi Đoạt định đi xem Ngũ Y Y ngồi trên chiếc xe kia. Chiếc xe quẹo qua đi về một hướng khác.
Hoắc Phi Đoạt cười khổ một tiếng.
Vừa rồi hắn còn ảo tưởng, cô bé kia sẽ nhảy xuống xe, ôm cánh tay của hắn nói, cô không quay về, cô vừa mới nói đùa, cô muốn ngủ ở chỗ của hắn.
Xem ra, đây đều là ý nghĩ của một mình hắn.
Chính mình thật buồn cười!
"Lão đại, đi đâu?"
Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại, dặt quả đám trên trán, phiền muộn nói, "Tùy tiện!"
Ách...Tài xế mắt choáng váng.
Tùy tiện là nơi nào?
Được rồi, vậy thì tùy tiện lái đi, cùng lắm thì phí chút tiền xăng, lái trên đường cả đêm.
Điện thoại trong tay Hoắc Phi Đoạt vang lên, chẳng lẽ cô bé kia gọi tới?
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt dấy lên hi vọng, nhanh chóng nhận điện thoại.
"A lô?"
"Trời ơi, lão đại, anh đang ở đâu hả? Buổi tối có hạng mục gì sao? Tôi ở bên này nhàm chán đến cả trứng cũng đau rồi.” Âm thanh của cà lơ phất phơ của Cố Tại Viễn truyền tới.
Hoắc Phi Đoạt lại thất vọng, mày lập tức nhăn lại, thuận miệng nói," Vậy đến biệt thự Vọng Hải đi."
"Hả? Thật sao? Hắc hắc hắc, lão đại, anh thật sự cho tôi đi biệt thự của anh sao? Rất thích thú! Lão đại, cuối cùng anh cũng cho tôi đi?"
Hoắc Phi Đoạt phiền chán nói ngắn gọn, "Dong dài cái gì! Muốn đến thì đi nhanh đi!"
"Được, đi ngay lập tức! Đúng rồi, lão đại, tôi mang qua đó vài cô nhóc mới nhé! Rất tốt rất tốt.”
Âm thanh của Cố Tại Viễn biến mất trong tiếng cười nham hiểm.
Hoắc Phi Đoạt thở dài, gợi không nổi một chút hứng thú, "Vậy tới biệt thự Vọng Hải đi."
"Dạ, lão đại."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc