Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 25

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Bà chủ?
Cho ai làm?
Ơ, đột nhiên nghĩ đến nếu để cho Tiêu Lạc làm bà quản gia, Tiêu Lạc sẽ giống người vợ, chăm sóc một nhà lớn bé, trông coi việc mua sắm, vệ sinh vân vân.
Ngũ Y Y cười nhe răng: “Ai cho tôi trông coi nhà cho người ta.”
Hoắc Phi Đoạt không nhìn Ngũ Y Y mà nhìn phía trước, thản nhiên nói: “Chính xác, vậy giúp tôi trông coi.”
Khi làm người phụ nữ của tôi, trông coi việc nhà của tôi.
Ngũ Y Y lại hiểu lầm, cau mày thở dài: “Không được, khẳng định ở đó có rất nhiều mối tình của ngài, tôi không làm bà chủ.”
Quản gia khác biệt với nữ chủ nhân.
Ngón tay Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng gõ đầu Ngũ Y Y mội cái.
Nha đầu kia có lúc thật là ngốc.
Hai người vừa nói vừa đi vào trong cửa hàng cao cấp nhất.
Vừa vào cửa, Ngũ Y Y liền chú ý đến những bảng hiệu đẳng cấp thế giới.
Trong tủ của từng nhãn hiệu đựng theo rất nhiều vật phẩm quý.
“Quả nhiên là nhãn hiệu thế giới , giá phí cái ví tiền mà mấy nghìn đồng.” Ngũ Y Y nhìn quầy, lắc đầu thở dài: “Chú Hoắc, ngài nói, cái ví tiền này là dùng da cá sấu tốt để làm à, vậy cũng mấy nghìn đồng sao? Mấy nghìn đồng tôi có thể mua vài con cá sấu sống về nuôi.”
Hoắc Phi Đoạt chưa từng sánh đôi cùng người phụ nữ nào đi dạo cửa hàng, hắn vẫn chưa thích ứng, đang dùng ánh mắt sắt bén quan sát một vòng trên lầu.
Trong lòng còn đang lo lắng nếu hiện tại bị kẻ địch phục kích, bọn họ nên tìm chỗ tốt nhất để trốn.
Ngũ Y Y không đợi được câu trả lời của Hoắc Phi Đoạt, gương mặt nhỏ bé nhăn lại, không một chút khách sáo lấy khuỷu tay đánh vào bụng hắn, oán giận: “Này, Có nghe người ta nói chuyện không? Chú ngài chưa có già đâu, sao tai lại điếc hả?
Một cánh tay này lại làm cho A trung ở xa đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
Ôi, cô bé này, xin cô về sau có muốn đánh thì đánh A Trung tôi đi. Để cho Đại ca chúng tôi chịu khổ như vậy, tôi còn đau khổ hơn Đại ca
Ai, Đại ca của bọn họ bình thường đều giống với máy bay chiến đấu, hắn thật sự không quen nhìn Đại ca trong hoàn cảnh xấu.
Ví dụ, bạn xem tiểu bạch thỏ suốt ngày bị đánh, từ lâu đã quá quen thuộc.
Ngược lại, bạn nhìn thấy con sư tử xấu xa bị khi dễ thì rất cổ quái, không được tự nhiên.
Ngũ Y Y nói đến “già” làm cho Hoắc Phi Đoạt vô cùng đau đầu, một cánh tay khoát lên vai Ngũ Y Y, ép sát cô vào trong *** hắn, tay kia nhân tiện sờ trên lỗ tai cô, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai nhỏ bé của cô, xoay người môi gần như kề sát vào da mặt Ngũ Y Y, thổi khí nóng: “Vật nhỏ, nói tôi già sao, tôi sẽ không khách sáo.”
Hắn nhất định sẽ dùng một loại vận động kịch liệt thật lớn nào đó chứng minh với cô, hắn vẫn chưa già.
Hai mươi sáu tuổi mà bị cô gọi là già, thật là buồn ૮ɦếƭ mất.
Cả người Ngũ Y Y như có dòng điện chạy qua, gương mặt đỏ lên.
Vì sao khi nghe được câu nói uy hiếp, cả người cô như bị điện giật, cảm giác như vậy…Như vậy thật mập mờ?
“Đã biết, không nói ngài già, ngài không hề già, ngài còn rất trẻ, được rồi chứ?”
Tay chân Ngũ Y Y hơi luống cuống.
Ờ trước mặt thần linh, lần đầu tiên cô có cảm giác mình chính là con gái.
Hoắc Phi Đoạt đưa mắt nhìn Ngũ Y Y có chút xấu hổ, chỉ chỉ vào cái ví tiền nữ dưới quầy, nói: “Thích cái này sao? Mua cho em một cái.”
Ngũ Y Y trừng lớn hai mắt, nói lắp bắp: “Chú, chú, ngài điên rồi sao? Ngài dụi mắt nhìn kĩ giá tiền đó một chút nha, Hơn ba mươi nghìn, một cái ví nhỏ hơn ba mươi nghìn nha.”
Hoắc Phi Đoạt lơ đễnh: “Thích thì mua. Không cần nói giá tiền.”
Ngũ Y Y cong môi: “Thôi đi, đừng mơ tưởng.”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt khẽ nhíu đầu chân mày.
Ngũ Y Y khêu lông mi xinh đẹp: “Không mua đâu. Cái ví chú mua cho tôi, khẳng định là dính lông cừu thật, tiền này nhất định là muốn trừ vào tiền lương của tôi mà, tôi thiếu nợ chú tiền sửa xe, vậy có thể trả hết số tiền nợ sao? Không được.”
Hoắc Phi Đoạt không cãi nhau với Ngũ Y Y nữa, tự mình suy nghĩ: “Vậy thì không mua. Cô nhìn xem, những cái ví đắt tiền này, cái nào thiết kế đẹp nhât?”
Quả nhiên Ngũ Y Y bị lực chú ý hấp dẫn rồi, bắt đầu nghiêm túc so sánh những cái cặp tiền nhỏ đó, sau cùng nàng chỉ vào một cái nói: “Cái này vẫn tốt hơn một chút, hoa văn màu sắc đều đặc biệt.”
Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu: “Ừ, quả thật không tồi. Đi thôi.”
Hoắc Phi Đoạt kéo Ngũ Y Y đi vào bên trong, tay kia chỉ vào cái ví tiền đặc biệt ở hàng dưới tủ bày. Nhân viên hiểu ý lập tức cúi chào.
A Trung đi theo phía sau, vừa lấy thẻ ra vừa hỏi: “Hoắc tổng vừa ý cái nào?”
Nhân viên phục vụ đi đến chỗ Ngũ Y Y chỉ vào cái kia: “Là cái này.”
A Trung gật đầu “Được rồi, tôi chỉ có thể nói, Hoắc tổng ngài thật hào phóng.”
Hoắc Đại ca chưa từng hào phóng với người nào như vậy.
Trên thương trường, Hoắc Đại ca nổi tiếng khôn khéo gian xảo, dùng lông chim nhạn bay qua để hình dung thật không quá đáng.
Nhưng mà….
Vì sao Hoắc Đại ca tốt với Ngũ Y Y như vậy?
Thân là đàn ông, thân là người hầu, hắn đều phải ghen tị.
Một cái cặp tiền nhỏ, lại bảy mươi nghìn đồng.
Đời sau, hắn nên sinh con gái.
Dĩ nhiên, nếu đầu thai thành Đông Thi thì cũng không được.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y nhỏ nhắn đi vào cửa hàng, giống như dẫn một đứa bé.
“Oa, cái đồng hồ kia thật không rẻ nha, Hàn Giang Đình có một cái, tên tiểu tử thối kia dám gạt tôi nói không đắt.”
“À, à, chú Hoắc, ngài mau nhìn, cái đó không phải là trên ti vi mới vừa quảng cáo sao? Ngoại hình của diễn viên quảng cáo đó như vậy.”
Ngũ Y Y líu ríu giống như một chú chim nhỏ đáng yêu.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên rất thích cảm giác này.
Ôm thân hình nhỏ bé mũm mĩm của cô, có thể vuốt ve nhẹ nhàng lỗ tai trơn mềm của cô.
Hai người cùng nhau đi vào cửa hàng, nhìn đông, nhìn tây.
Loại cảm giác này…rất nhàn rỗi, rất ấm áp.
Hai người họ giống như là vợ chồng mới cưới.
Trên mặt anh tuấn phi phàm của Hoắc Phi Đoạt lộ ra nụ cười nhạt.
Theo thường lệ Hoắc Phi Đoạt xuất hiện vẫn gây sự chú ý cho rất nhiều khách hàng.
Có rất nhiều người phụ nữ lớn tuổi khác nhau đều rướn cổ nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt.
Trời ạ, đây là anh đẹp trai nhà ai, đẹp trai, vóc dáng tốt như vậy, không cần nói, người đàn ông này ở trên giường khẳng định rất lợi hại.
Một đám phụ nữ lớn tuổi khóe miệng chảy nước miếng.
Đàn em bang phái phải xua đuổi những người phụ nữ si ngốc kia.
Đi vào một cửa hàng trang phục nữ, Hoắc Phi Đoạt nhìn thoáng qua, ừ, phong cách nơi này không tệ lắm, có vẻ áp phích, thế này mới thích hợp với người phụ nữ kia.
“Váy này thế nào? Xinh đẹp không?”
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y, chỉ vào một cái áo đầm.
“Thật là đẹp mắt nha. Rất có khí chất của một công chúa.” Ngũ Y Y cười híp mắt đi tới, nhặt bảng giá lên xem, nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Nhanh chóng xoay người, kéo cánh tay Hoắc Phi Đoạt đi ra bên ngoài: “Không nhìn không nhìn, cái váy này đắt ૮ɦếƭ! áo đầm rách gì hả, hơn một nghìn. Thật là lừa bịp mà, cảm thấy khách hàng xem tiền như rác à. Đi thôi!”
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, kéo tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, kiên quyết kéo cô đi vào.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trên ghế salon lớn, nói với người bán hàng: “Áo đầm này, cho cô ấy thử xem.”
Ngũ Y Y nói to “Tôi không muốn mặc! Quá đắt! Không mặc.”
Hoắc Phi Đoạt cau mày “Ầm ĩ ૮ɦếƭ mất…Sao em và Tại Viễn đều lớn họng như nhau
vậy. Ngoan, đi thử đi.”
“Chú, quần áo này quá đắt, tôi không thử.”
“Đi mặc thử một chút. Cho dù mua, cũng không trừ từ tiền lương của em, đi được rồi chứ? Đi theo tôi ra ngoài, em không cần lo lắng cái ví tiền của em, cái này tôi mua cho em, sẽ không trừ vào tiền lương. Em yên tâm đi.”
Hoắc Phi Đoạt nhìn vạt áo Ngũ Y Y khoát tay bảo cô đi vào trong thử đồ thoải mái.
Ngũ Y Y vẫn không tình nguyện bĩu môi “Thật là, phải thử quần áo đắt tiền như vậy làm gì chứ, tôi không muốn mua quần áo, nhà của tôi có quần áo, có rất nhiều quần áo mà.”
Tuy rằng quần áo này rất cũ kỷ, đều là những thứ khi mẹ cô còn sống tiết kiệm tiền mua cho cô.
Cô chưa từng nói đến cuộc sống của cô bây giờ túng thiếu cỡ nào, căn bản không giống với cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư. Ngũ Phong Tập vô cùng hẹp hòi keo kiệt, cho cô tiền tiêu vặt rất ít, không bằng một đứa nhỏ bình thường. Ông tà là người tham lam, nên không muốn cho Y Y mua quần áo.
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa “Thế nào? Muốn tôi giúp em thay quần áo? Đúng không?”
Ách.
Nghe nói thế, Ngũ Y Y liền choáng váng.
Đổi một nụ cười tươi nói: “hắc hắc, chú, tôi lập tức đi vào trong thay liền.”
Xoay người, Ngũ Y Y lè lưỡi làm bộ mặt quỷ.
Mẹ ơi, thật không thể làm trái lệnh của chú Hoắc, nếu chọc hắn nóng nảy, đoán chừng hắn sẽ thay quần áo cho cô thật.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện lại cảnh tượng, Hoắc Phi Đoạt trong cơn giận dữ xé nát quần áo của cô, ôm cơ thể trơ trụi lạnh run của cô.
Ai da, đáng ghét, sao mình lại háo sắc như vậy, sao lại nghĩ đến những hình ảnh không sạch sẽ này?
Ngũ Y Y, cô thật xấu.
Ngũ Y Y được mấy người nhân viên phục vụ, lúc mặc cái váy kia đi ra, Hoắc Phi Đoạt đang nghe điện thoại.
Ngũ Y Y đứng ở trước gương sửa sang lại váy, buột miệng hỏi: “Chú, nhìn xem thế nào?”
Hoắc Phi Đoạt nghe tiếng quay đầu lại, nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Thật là đẹp!
Cô bé kia có làn da rất trắng, xương nhỏ nhắn, đúng là rất đáng yêu.
Cái ao đầm này giống như được làm theo số đo của cô, đột nhiên biến thành một tiểu công chúa hiền lành dịu dàng.
Trong điện thoại Hoắc Phi Đoạt vang lên tiếng Cô Tại Viễn phát điên; “Đại ca? Đại ca! Anh còn đó không? Còn nghe không? Này này này này….Tại sao không nói?
Ngũ Y Y quay một vòng, nhìn Hoắc Phi Đoạt cười một tiếng: “Kiểu dáng thế nào? Có phải tôi rất buồn cười hay không?
Nụ cười đáng yêu kia của Ngũ Y Y làm cả người Hoăc Phi Đoạt run lên như bị điện giật, trực tiếp cúp điện thoại ho khan một tiếng để làm giảm bớt sự kích động trong tim hắn, lạnh nhật nói; “Đẹp lắm, vô cùng hợp với em, lấy nó.”
Con ngươi của Ngũ Y Y trợn muốn lồi ra, "Hả? Thật sự mua nó?!! Chú, nó mắc quá nha!"
Hoắc Phi Đoạt không để ý tới Ngũ Y Y, nhìn sơ qua những y phục khác, đơn giản chỉ vào, "Món đó, món đó, món đó, còn có còn có một số kia, giúp tôi đóng gói lại tất cả, đều lấy theo số đo cái cô ấy đang mặc".
Ngũ Y Y điên mất rồi, "Không phải đâu? Chú! Chú điên rồi sao? Tại sao mua nhiều y phục như vậy? Cái nhãn hiệu này đắt đến hổng giống ai á, không cần mua nhiều như vậy nha.”
Ngũ Y Y chạy đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, bởi vì khiếp sợ, hai cánh tay ôm chầm lấy cả người của hắn, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa cằm vào *** Hoắc Phi Đoạt, khẩn cầu nhìn người đàn ông trước mắt.
"Chú, làm ơn đi, đừng mua nhiều như vậy nha."
Hoắc Phi Đoạt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được cô gái nhỏ ôm, cúi đầu, cười nhẹ với Ngũ Y Y, mở ra môi mỏng Kh**u gợi, bật hơi, "Dài dòng nữa, tôi liền tự tay giúp em mặc thử tất cả những y phục này”.
Ặc, được rồi.
Ngũ Y Y cắn môi một cái, cúi đầu.
Đột nhiên sau đó lại ngẩng đầu, một đầu ngón tay chỉ vào Hoắc Phi Đoạt, "Chú phải nói chắc chắn, tiền mua những món đồ này, không cho phép chú trừ vào trong tiền lương của tôi!"
Hoắc Phi Đoạt thấy buồn cười, "Em vẫn còn đang rối rắm vấn đề này hả, có muốn tôi thề với em không?"
Tiền mấy bộ y phục, người giàu nhất châu Á như hắn sẽ quan tâm sao? Cô gái nhỏ!
Thật đúng là đơn thuần đến đáng yêu.
Ngũ Y Y nghe vậy mới nhe răng mà cười, vui sướng còn mang theo vài phần ngượng ngùng dùng thân thể béo ụt ịt của mình cọ Hoắc Phi Đoạt, "Chú, ai nha, chú tốt với tôi như vậy, hào phóng như vậy, làm tôi thật không thể không biết xấu hổ a..., nhiều y phục đắt tiền như vậy, quá lãng phí."
Hoắc Phi Đoạt đẩy thân hình mềm mại của Ngũ Y Y ra, nhàn nhạt nói, "Không nên suy nghĩ nhiều, chỉ là vì để cho em an tâm làm việc mà thôi. Hơn nữa, thân là người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt tôi, cũng không thể quá thấp kém."
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt dẫn trước bước chân đi ra ngoài.
Ngũ Y Y chau mặt.
Nghĩ thầm, thủ lĩnh hắc bang đúng là rất dễ dàng biến sắc mặt.
Mới vừa rồi còn giống như chúa cứu thế, hiện tại liền chê cô dơ bẩn, trực tiếp đẩy cô ra. Hừ hừ.
Người chủ này xem ra vô cùng khó khăn phục vụ.
Thật ra thì Hoắc Phi Đoạt vừa đi, vừa hít khí lạnh, vừa vận nội lực điều chỉnh hơi thở.
Cái cô nhóc này, thật không hiểu chuyện nam nữ chút xíu nào.
Cô thế nhưng. . . . . .lại cọ vào cơ thể của hắn. . . . . . Lúc ấy hắn liền có phản ứng.
Ngẫm lại, hắn thật là mất thể diện.
Ở lại một lát nữa, hắn thật sợ mình không khống chế được, giam cô gái nhỏ ngay Dưới ***
Hoắc Phi Đoạt vẫn luôn tự xưng là tự chủ siêu cường, thật sự không thích ứng cảm giác lúc nào cũng mất khống chế.
Ngũ Y Y nhìn qua đống túi y phục kia, kêu la, “Chú! Chú còn chưa trả tiền oh!"
A Trung đi vào, vừa xách đi những túi y phục kia, vừa ký tên trên hóa đơn trả tiền, Ngũ Y Y lại gần tò mò hỏi, "Chú A Trung, chỉ ký tên thôi là được sao? Đều không cần cà thẻ trả tiền hả?"
A Trung hầm hừ nhìn sang Ngũ Y Y, nói, “Cô không biết thật hay là giả vờ không biết? Cái trung tâm thương mại này đều là của đại ca chúng ta, còn trả tiền gì?"
"Gì?" Ngũ Y Y thực khiếp sợ.
Một hồi lâu mới nỉ non ra ngoài, “Thủ lĩnh hắc bang thật có tiền.”
A Trung không vui trừng mắt liếc Ngũ Y Y.
Thật là con nhóc phá của!
Quá phá của!
Ngũ Y Y chạy nhanh về phía Hoắc Phi Đoạt kêu, "Chú, chú, chờ tôi một lát.”
Ngũ Y Y đuổi theo Hoắc Phi Đoạt, nhảy qua, cũng không để ý, ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt, tựa hết thân thể mềm mại của mình vào người hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc