Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 23

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Thân là một nam tử hán, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đứng trước mặt, Hàn Giang Đình cũng không khỏi chảy nước miếng.
Hàn Giang Đình hiện tại đang tỏ lòng sùng bái với Hoắc Phi Đoạt.
Dáng dấp 1m9, hai chân thon dài và cường tráng.
Bởi vì thường xuyên rèn luyện thân thể, bắp thịt toàn thân, dáng người thì khopi3 cần phải bàn, hoàn mĩ đến mức người khác phải ghen tị.
Kiện mĩ mà không thô tục, cũng không phải thuộc loại gầy khô như que tăm.
Người ta chình chính là tốt!
Bộ dáng này kết hợp kính mát màu đen kia vô cùng thích hợp.
Tà tình, lãnh khốc, tự nhiên hấp dẫn.
Tóc khẽ lay động, tà tà rơi xuống trán cao, khuôn mặt thanh tú, còn mang theo vài phần khí tức của người học thức.
Một lão đại Hắc bang luôn luôn quyết đoán sát phạt, nhưng lại có kí tức của kẻ thư sinh?
Một tổ hợp kì dị.
Hàn Giang Đình cứ như vậy , mặt ngây ngô, chảy nước miếng, ngu ngốc đần độn hắc hắc cười khúc khích trước mặt Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng dường như người ta vốn không thèm để ý tới hắn a.
Hoắc Phi Đoạt bên trong mặc chiếc áo đen ôm sát người, để lộ ra bắp thịt rắn chắc.
Bên ngoài tùy ý bên ngoài khoát một chiếc áo khoác dài màu xanh nhạt, không cài nút. ( Chu tước: ta thật không biết nên tả thế nào, màu rất quái dị >.
Ngũ Y Y nắm tay Hoắc Phi Đoạt, dùng tiểu móng vuốt mập mạp xoa xoa mặt, con ngươi to tròn không ngừng lườm nguýt, bất mãn nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.
Nhìn bộ dạng bất mãn của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt tâm tình liền cực tốt, ha ha khẻ cười.
Ngạnh…..
Ngũ Y Y trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Chú Hoắc…………..cười lên rất đẹp a, thật có thể nói là mê hoặc chúng sinh nha.
Hoắc Phi Đoạt giơ tay, vò rối tóc Ngũ Y Y, trước sau giọng nói vẫn lãnh khốc nhưng lại có mấy phần cưng chiều, “Đi, lên xe”
Ở đây có không ít người qua lại, mặc dù người của anh đã phong tỏa xung quanh, nhưng vẫn có người dướn cổ để nhìn.
Anh không sợ.
Nhưng anh lại sợ cuộc sống của Ngũ Y Y bị ảnh hưởng.
Ngũ Y Y vểnh miệng cao lên, “Này, đại nhân không nên khi dễ đứa bé a, tóc của tôi cũng bị chú làm cho rối loạn rồi, khi dễ người a”
Ngây ngốc đi theo mấy bước, chợt nhớ điều gì liền đứng lại hỏi, “ Gìơ đi chỗ nào a?”
Hàn Giang Đình nhìn hai bên, phát hiện mình bị lơ rối, gấp gáp kêu lên, “Sư phụ, sư phụ! Các người đi chỗ nào a, mang tôi theo có được hay không?”
Hoắc Phi Đoạt giờ mới nhìn tới Hàn Giang Đình, Hàn Giang Đình lập tức nịnh hót dao động cái đuôi sau lưng, cười đến rối tinh rối mù.
Hoắc Phi Đoạt khẽ nhăn đầu lông mày, “Không thể mang theo cậu”
Đàn ông bên cạnh Ngũ Y Y, anh đều nhìn không vừa mắt.
Hàn Giang Đình muốn khóc, “Tại sao a, sư phụ? Tôi rất ngoan, tôi lấy sinh mạng của Ngũ Y Y ra bảo đảm a. Vang người sư phụ, cho tôi theo nha”
Hoắc Phi Đoạt một cánh tay ôm lấy Ngũ Y Y, không vui nói, “Không thể”
Tiểu tử này là keo sao? Dính như vậy!
Là keo dính người?
Ngũ Y Y vùi trong *** của Hoắc Phi Đoạt kêu lên, “Này này, hai người có nhìn thấy tôi không vậy, tại sao không hỏi ý kiến của tôi hả? Tôi còn chưa nói muốn đi mà! Hai người ở chỗ này thảo luận cái gì ? Còn cậu nữa, Hàn Giang Đình, dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm cho cậu? Ai cho cậu cái quyền này hả? Tiểu tử thúi”
Hàn Giang Đình nhe răng, “Bạn tốt nha, không phải nên đồng cam cộng khổ sao? Đúng không?”
“Đúng cái đầu cậu” Ngũ Y Y theo thói quen khi dễ Hàn Giang Đình.
A Trung nhìn không nổi liền thúc giục, “Mau lên xe đi, người ở đây càng ngày càng nhiều, giao thông muốn tắc nghẽn rồi”
Ngũ Y Y cau mày, “ Chú, tôi nên về nhà rồi, còn muốn đi đâu a?”
Hoắc Phi Đoạt thở d,ài, “Đi ăn cơm, chẳng lẽ em không phải loài người, không cần ăn cơm?”
“Tôi đương nhiên là muốn ăn cơm…., chỉ là…Tôi vì cái gì phải theo chú đi ăn cơm a, tôi muốn về nhà”
Hoắc Phi Đoạt dùng sức suy nghĩ mốt, “Ngày mai là thứ bảy”
“Ưhm, thứ bảy, tôi biết, như thế nào?”
Cùng hôm nay ăn cơm tối có quan hệ sao, Ngũ Y Y thật sự không hiểu.
Hoắc Pgi Đoạt đen mặt nói, “Ngày mai là thứ bảy, em phải đến chỗ tôi để làm việc, chẳng lẽ hôm nay không muốn làm quen hoàn cảnh một chút trước sao?”
Nhất thời Ngũ Y Y hiểu được ý tứ câu nói của Hoắc Phi Đoạt.
“Nha…..Là bởi vì cái này”
“Lên xe thôi”
“Không được”
Nghe được Ngũ Y Y từ chối lần nữa, A Trung tưởng tượng là có trở ngại rồi.
A a a a, đáng ૮ɦếƭ Ngũ Y Y, nha đầu này tại sao không am hiểu như vậy a, Hoắc lão đại anh minh thần võ của bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa bao dung người như vậy a
Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, đem hai tay đặt lên vai Ngũ Y Y, cúi đầu, quan sát Ngũ Y Y, thất bại hỏi: "Vì sao không được? Nha đầu? Còn có lý do gì?"
Ngũ Y Y cực lỳ thật thà nói: "Rõ ràng là ngày mai mới bắt đầu công việc, vì sao hôm nay phải quen thuộc hoàn cảnh, đây không phải là làm tăng lượng công việc lên sao? Đúng là nhà tư bản thật biết cách bóc lột người khác, không sai."
"Là bởi vì cái này?"
"Lý do này còn chưa đủ sao? Dựa vào cái gì tôi không được tăng lương mà lại tăng công việc? Tôi không có ngốc, mới không đồng ý. Ngày mai tôi sẽ qua chỗ chú..."
Nói còn chưa xong, Ngũ Y Y kinh ngạc phát hiện, hai chân của cô không còn cách mặt đất rồi!
"Oa nha nha, buông ra, sao lại thế này?"
Tất cả kiên nhẫn của Hoắc Phi Đoạt vừa rồi đã đem ra sử dụng rồi, trực tiếp bế bổng cô lên, ôm vào trong ***, sải bước đi đến ô tô.
Hàn Giang Đính choáng váng mặt mày.
Ngoan ngoãn, sức của anh hai thật lớn nha....
Đây chính là kiểu ôm công chúa trong tiểu thuyết nha...
Tư thế này, nhìn thì đẹp mắt, nhưng làm được thì cực kỳ khó.
Đàn ông thông thường, nếu ôm phụ nữ ở tư thế này, cơ bản là vừa đi vừa hự hự thở gấp như trư, đi đường khó khăn như sắp ngã quỵ rồi.
Hoắc Phi Đoạt đúng là người đàn ông đáng sợ... Không chỉ ôm Ngũ Y Y bước nhanh như gió, hô hấp cũng không hỗn loạn, có thể nhẹ nhàng nói cười?
"Nha đầu, thật là khó đối phó, được rồi, cho em thêm tiền lương.
Mặt Ngũ Y Y kề sát *** Hoắc Phi Đoạt, ngửi được mùi hương đặc biệt trên cơ thể anh, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Hoắc Phi Đoạt, tim Ngũ Y Y đột nhiên đập nhanh hơn.
Hắc hắc hắc, đầy không phải giống như ăn đậu hũ của Hoắc đại mĩ nam sao?
Cạc cạc cạc dát.
Chẫm đã, chú nói cái gì, thêm tiền lương?
"Tăng bao nhiêu? Nếu chỉ thêm mấy chục đồng, vẫn là chú bắt buộc tôi, buông tôi xuống thì tốt hơn."
Hai chân Ngũ Y Y bắt đầy đạp lung tung, giống như mèo con không chịu nằm yên.
Hoắc Phi Đoạt giận quá hóa cười, "tăng một nửa tiền lương được không? Tiểu mê tiền thích cò kè mặc cả."
Một nửa?
Ngũ Y Y cố kiềm chế ánh mắt như thủy tinh.
"Có phải tăng một vạn khối không? Vậy một tháng được ba vạn khối a!"
Ngũ Y Y xem xét cằm Hoắc Phi Đoạt.
Không nghĩ tới, liền thấy được hầu kết Khêu g** của anh.
Rống rống, thật muốn lấy tay sờ thử hầu kết đang chạy chạy....
"Đúng, tăng một vạn khối, vừa lòng rồi chứ?" Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, bật hơi.
Môi hai người, khoảng cách rất gần.
Ngũ Y Y giống chú mèo nhỏ mới đầy tháng, rúc vào trong lòng anh, dính sát lấy thân thể anh, giờ phút này tiểu mê tiền kia đang lộ ra vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Tim Hoắc Phi Đoạt đang đập, đột nhiên dừng lại.
Hơi hơi hé môi mỏng, thở ra chút hơi nóng. Thiếu chút nữa, liền cúi thấp người, hôn cô.
Ý nghĩ này vừa xoẹt qua, thân thể cường tráng nam tính lập tức xảy ra liên tiếp các phản ứng hóa học.
*** nóng, nhanh chóng căng lên.
Một luồng khí nóng dồn lại ở bụng.....
Ngũ Y Y đang tính toán kế hoạch kiếm tiền vĩ đại, đột nhiên phát hiện, chú Hoắc đang nhìn chằm chằm mình.
Ngũ Y Y nhíu nhíu mày, một Ng'n t chọc chọc vào *** Hoắc Phi Đoạt, kêu lên, "Chú làm gì đó? Muốn đổi ý sao? Nói cho chú biết, lời nói của đại ca xã hội đen, tám con *** cũng không đuổi kịp! Có nghe hay không? Không thể lại đổi ý! Một vạn thì một vạn!"
Hoắc Phi Đoạt chợt tỉnh táo, cười nhạo chính mình một phen, ngẩng đầu nhìn trời.
Được lắm, Hoắc Phi Đoạt, không thể tưởng tượng được, ta cũng có ngày hôm nay a.
Hoắc Phi Đoạt bước vài bước đã đến cạnh ô tô, đem Ngũ Y Y nhét vào trong xe.
Sợ Ngũ Y Y nhân cơ hội nhảy xuống xe chạy trốn, Hoắc Phi Đoạt không nói gì thêm, nhanh chóng lên xe, ngồi cạnh Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ngồi trong xe chỉnh lại mái tóc rối, vuốt thẳng đồng phục.
Hàn Giang Đình chậm chạp giật mình tỉnh táo, giống như con vịt, chạy lạch bạch lạch bạch tới, gõ lên cửa xe, điên cuồng nói, "Cho mình đi với, nhất định phải cho mình theo a, bỏ lại mình thật là đáng xấu hổ!"
Ngũ Y Y hạ cửa xe xuống, cùng Hàn Giang Đình mặt đối mặt, "Giang Đình, đừng ầm ĩ nữa, mình là đi làm việc, làm người hầu, kiếm tiền, kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho cậu nha."
"Mình cũng muốn đi, mình cũng muốn làm việc! Mình cũng sẽ làm việc, mình có thể giúp làm nhanh hơn a."
Hàn Giang Đình đáng thương tội nghiệp nhìn Hoắc Phi Đoạt ngồi bên trong.
Ngũ Y Y chịu không được, chuyển mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, cầu tình, "Chú.... cho Hàn Giang Đình đi cùng được không, hai chúng tôi làm việc cực kỳ ăn ý, có thể cùng làm cho chú, đương nhiên, cậu ta không cần nhận lương, cậu ta làm miễn phí, có được hay không?"
Ăn ý? Em với tên nhóc xấu xí đó cực kỳ ăn ý?
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng ra lệnh, "Lái xe. Tăng tốc."
Không chỉ có lái xe, còn phải tăng tốc.
Ngũ Y Y trố mắt nhìn, chiếc xe đã vù một cái chạy đi.
Để lại Hàn Giang Đình tức giận đến giậm chân, "Ai nha, người ta muốn cùng sư phụ có cơ hội ở chung, lúc nào ta mới có thể học được một thân võ công lợi hại a."
Hàn Giang Đình quay người lại, rõ ràng nhìn thấy một người quái dị đang mở ô tô của anh, anh hoảng hốt kêu lên, "Này! Cái người kia! Làm gì đó hả? Không được làm loạn xe tôi!"
Ngũ Y Y ngồi trên xe, đột nhiên nhớ đến, không biết vết thương sau lưng Tiêu Lạc như thế nào rồi.
Hôm nay cả ngày rối loạn, vẫn chưa nhắn tin nào, mình thật là đầu củ cải! Tự khinh bỉ a.
Ngũ Y Y lấy điện thoại di động, bắt đầu nhắn tin cho Tiêu Lạc.
"Lưng anh như thế nào rồi? Tốt hơn nhiều không? Cảm ơn anh."
Suy nghĩ đến đôi mắt dịu dàng của Tiêu Lạc, trái tim Ngũ Y Y không khỏi bối rối.
Ai nha, mình làm sao vậy a, sao trong lòng lại loạn như vậy?
Tiêu Lạc, là em trai của Tiêu Mai, là chú nhỏ trên danh nghĩa của mình, không cùng vai vế a, không cần nghĩ lung tung nữa.
Ngũ Y Y nghĩ như vậy, liền nhịn không được giơ tay tự vỗ đầu mình, làm cho Hoắc Phi Đoạt chú ý.
Hả?!
Nha đầu kia nhắn tin cho Tiêu Lạc?
Hoắc Phi Đoạt híp híp mắt, ngắm Ngũ Y Y một chút.
Nha đầu kia, vì nhắn tin cho Tiêu Lạc, làm cho cô lo âu, nhíu chặt mày, biểu tình liên tục biến đổi.
Ngũ y Y đang muốn gửi tin nhắn đi, điện thoại lại bị người khác ςướק mất.
"Ai!"
Ngũ Y Y giương mắt, điện thoại đang ở trong tay Hoắc Phi Đoạt, "Ai nha, chú, chú lấy điện thoại của tôi làm gì, tôi đang vội a, chú trả lại tôi đi."
Khó khăn mới nhắn xong tin nhắn gửi cho Tiêu Lạc, còn chưa kịp gửi đi đâu!
Chú Hoắc này, sao lại phá rối lúc này.
Hoắc Phi Đoạt nhìn thoáng qua tin nhắn cho Tiêu Lạc, âm thầm cười gằn, tiện tay xóa tin nhắn, sau đó bắt đầu nhấn số.
Ngũ Y Y muốn lấy lại, Hoắc Phi Đoạt lại duỗi tay lên cao, Ngũ Y Y với thế nào cũng không tới.
"Ai nha, trả điện thoại lại cho tôi, chú! Chú muốn làm gì? Di động của tôi....."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc