Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 22

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“……….” Hàn Giang Đình im lặng.
Thật lâu sau, Hàn Giang Đình hơi khàn giọng lên tiếng, “ Đứa ngốc, đột nhiên hỏi cái này làm gì? Nếu không có cậu, mình sống không phải có chút nhàm chán sao?”
Ngũ Y Y chưa kịp hỏi lại chỉ nghe Hàn Giang Đình nói” Ngày mai tới đón” sau đó cụp một tiếng ngắt điện thoại.
Ngũ Y Y vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài, tự nhủ với bản thân.
Ngũ Y Y, mày phải nhanh lớn lên.
Mặc kệ hiên tại có cực khổ thế nào, mày cũng không được sợ hãi, nhất định phải kiên cường, nhất định phải chịu đựng tới ngày đó!
Cố gắng phấn đấu , cố gắng lớn lên, nhất định sau này sẽ sống tốt hơn bây giờ.
Để cho bọn họ xem, cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn bọn họ rất nhiều.
Cố gắng lên a Y Y!
Tiêu Lạc đỡ eo, rón rén đi tới phòng Ngũ Y Y.
Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt, một thân thể nhỏ bé co rúc ngay cạnh cửa sổ.
“Cái tiểu nha đầu này, như thế nào lại ngủ dưới sàn nhà? Không biết lạnh sao?”
Tiêu Lạc đi tới, khom lưng, nhẹ nhàng bế Ngũ Y Y lên.
Bởi vì dùng quá sức, phần thịt ngay lưng kéo căng ᴆụng tới vết thương, Tiêu Lạc đau đến nỗi hít một ngụm khí.
Chỉ là trong иgự¢ còn có một thân thể ấm áp, hắn cắn răng, bế Ngũ Y Y tới chỗ giường, đặt cô lên, đắp chăn lại.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô, Tiêu Lạc nhìn đến xuất thần.
Tiểu nha đầu, trong lúc ngủ mày luôn nhíu lại, cô nhất định đã trải qua rất nhiều khổ sở.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng vuốt chân mày của cô.
“Nha đầu, mau lớn nhanh một chút, anh chờ em”
Khẽ cười một tiếng, sau đó đứng dậy li khai.
Ngày thứ hai thức dậy, bên ngoài vẫn mưa như cũ, chỉ là mưa không còn lớn như hôm qua.
Ngũ Y Y duỗi lưng, mở mắt, ngồi dậy.
Ah ? Cô như thế nào lại ngủ trên giường?
Cô nhớ mang máng, là cô ngủ dưới đất mà?
Nghe tiếng mưa rơi mà ngủ quên.
Tại sao lại bò lên giường mà ngủ đây?
Thật sự là kì quái!
Đánh răng, Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ tới, hộp trang sức của Tiêu Mai tại sao lại chạy tới phòng của mình, khỏi cân nghĩ, nhất định là có người giở trò bỏ thứ đó trong phòng của cô.
Có thể bày ra loại sự tình này, khẳng định chính là ba con heo Ngũ gia kia.
Chờ xem, ba đầu heo , nếu để cô tra ra được, cô nhất định không tha cho bọn họ.
Hôm nay trời vẫn mưa, mặc váy thì được nhưng mang giày có vẻ không ổn, nếu mang mà chơi bóng sẽ bị ướt.
Ngũ Y Y chọn một cái áo màu xanh, phía dưới một cái quần màu xám tro, đem ống quần vén cao lên một chút, mặc như vậy, trời có chút lạnh, mặc như vậy rất ấm.
Bên ngoài mặc thêm một cái áo khoát, như vậy ok rồi.
Ngũ Y Y xuống lầu liên ᴆụng phải Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Tâm trợn mắt, mắng, “Đồ ăn trộm”
Ngũ Y Y nheo mắt , một bước đi tới, kéo lấy cổ áo của Ngũ Nhân Tâm, ả bị dọa sợ liền trợn to hai mắt hét lên , “Mày làm gì đấy, đồ điên! Chẳng lẽ còn muốn đánh nhau?”
Ngũ Y Y lãnh khốc nói, “ Ba người mấy người nên cẩn thận một chút! Cái danh ăn trộm này là của ai, các người rõ nhất, đừng tưởng tôi cái gì cũng không biết”
Ngũ Nhân Tâm nhất thời trên khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi.
Hừ, cô đoán đnúng rồi, hộp trang sức xem ra là do ba con heo này trộm rồi bỏ vào phòng cô giá họa đây mà, nhìn vẻ mặt của Ngũ Nhân Tâm giông như nhìn thấy quỷ thì biết.
Ngũ Y Y bỏ qua Ngũ Nhân Tâm, tiêu sái đi xuống lầu.
Ngũ Nhân Tâm hồi lâu mới phản ứng lại, bấu chặt tay váo thành cầu thang, chối, “ Mày noi lung tung cái gì hả? Ai nói chúng ta có liên quan? Chuyện chính mày làm không dám nhận còn muốn đổ lỗi cho người khác sao?”
Trong giọng nói không giấu được vẻ sợ hãi.
Ngũ Nhân Aí đang ở dưới lầu ăn sáng, lạnh lùng nhìn Ngũ Y Y một cái, liền không thèm nhìn nữa, trực tiếp bỏ qua Ngũ Y Y.
Ngũ Nhân Lệ cũng đang ăn sáng, nhìn thấy khí thế lãnh khốc của Ngũ Y Y, lại liếc trộm về phía chị cả, bị dọa sợ vội vả cúi xuống ăn cơm.
Má ơi, tại sao Ngũ Y Y có ánh mắt dọa người như vậy, thật độc ác?
“Dì Trương, đem điểm tâm mang lên cho tôi”
Ngũ Y Y ngồi trước bàn ăn cố ý lơn tiếng kêu.
“Tới rối Tứ tiểu thư, điểm tâm của cô” Dì Trương ngày hôm qua bị dọa sợ, làm sao còn dám lên mặt với Ngũ Y Y, nhanh chóng mang điểm tâm lên.
Ngũ Y Y ai cũng không thèm nhìn, chăm chú ăn đồ ăn của mình.
Nhất định phải đem mình nuôi tráng tráng kiện kiện, mới có thể nhanh lớn lên.
Ngũ Nhân Tâm vừa ngồi xuống, bên ngoài liền có tiếng xe ngừng trước nhà, ánh mắt cùa ả rất nhanh, liền chạy nhanh ra cửa, lộ ra nụ cười tươi, “ Giang Đình, anh đến rồi! Nhanh một chút vào đây ăn một chút điểm tâm đi”
Ngũ Nhân Tâm hương Hàn Giang Đình ngoắc tay.
Hàn Giang Đình gật đầu một cái, xuống xe, đi vào phòng ăn, hướng Ngũ Y Y liếc mắt nhìn, liền hô, “Hot girl, không cần ăn no, mình có mang sandwich cho cậu, đầu bếp nhà mình làm đồ ăn tuyệt đối ngon nha”
Ngũ Nhân Tâm bị lơ, giận đến bĩu môi.
Ngũ Y Y không them cảm kích đáp trả, “ Mình sợ bị độc”
“Chời ơi, lần trước mình mang sandwich không phại bị cậu ςướק ăn sạch sao, mình đây chỉ đoạt được có một chút từ tay cậu, nói lời này không thấy phản cảm sao?”
Ngũ Y Y khe khẽ cười, kết thúc điểm tâm, đứng lên, “Sán sớm tinh mơ liền dài dong thành ra như vậy, không có thei6n lí, đi thôi”
Hàn Giang Đình một cái cũng không thèm liếc nhìn Ngũ Nhân Tâm, khéo léo mở dù ra, làm độn tác mời, “ Tuân lệnh! Lão phật gia, ngài chậm một chút, coi chưng đường trơn”
Ngũ Y Y nhìn sang sắc mặt trắng bệch của Ngũ Nhân Tâm, đưa tay khoát lên cánh tay của Hàn Giang Đình, nghịch ngợm nói, “ Tiểu Hàn tử, đợi ai gia chải tóc lại đã, rơi một cọng tóc liền chặt đứt một ngòn tay của ngươi”
Hàn Giang Đình hắc hắc cười, đem gương mặt anh tuấn dán tới, không biết xấu hổ nói, “Chém ngón tay không thú vị, không bằng, đổi lại rơi một cọng tóc, sẽ để mình phục vụ một đêm, như thế nào?”
“Cút xa một chút!! Hàn Giang Đình, cậu sáng nay đánh răn chưa?” Ngũ Y Y đẩy khuôn mặt Hàn Giang Đình ra xa.
“Dĩ nhiên là rồi! Đây là nhãn hiệu kem đánh răng nổi tiếng của Hàn Quốc nha! Cậu ngửi xem” Hàn Giang Đình há miệng ra, hà hơi vào mặt cô.
Ngũ Y Y nhíu mày, “Thật khó ngứi! Thật hôi, nên đánh răng lại đi”
Hai người giống như bình thường, ba hoa cười dùa đi lên xe.
Ngũ Nhân Tâm giận điên lên, hung hăng giậm chân, mắng, “Ngũ Y Y con tiện nhân này, không hổ mẹ của mày là con hát, từ bụng mẹ liền lãng! Lãng ૮ɦếƭ mày! Một thân hồ mị! Dàm mê hoặc Giang Đinh nhà ta, khinh người quá đáng!”
Ngũ Nhân Aí cười lạnh một tiếng, nói, “Yên tâm, Nhân Tâm. Mặc kệ Hàn Giang Đình có thích Ngũ Y Y cỡ nào, nó đều đừng nghĩ gả cho Hàn Giang Đình, cha mẹ của Giang Đình sẽ không để cho Thái tử gia duy nhất của bọn họ cưới laoi5 người như Ngũ Y Yđâu”
Ngũ Nhân Tâm cười gằn, “ Ta đây chủ nhật phải đi tới Hàn gia thăm viếng bá phụ bà mẫu một chuyến, Hừ”
Giờ tự học trên lớp, Ngũ Y Y đang xem sách, ngồi cạnh cô Âu Dương Linh sa sầm mặt thì thầm, “ Thật không có thiên lý a, mình nói Ngũ Y Y, cậu chính là không phải nhân loại bình thường a, thiết kế lần này cậu lại đạt được danh hiệu Xuất sắc rồi nha”
“ Thật sao?”
Ngũ Y Y lạnh nhạt hỏi.
“Cậu xem xem a, trên web đã công bố tên rồi này, cậu cái đó thiết kế đạt được danh hiệu xuất sắc a. Cậu vận khí thật không phải bính thướng Không hiểu sao, nữ nhân vô tài mới là đức, cậu giỏi như vậy, lớn lên rất khó gả nha, nữ nhân lên không cần phải có thành tựu lơn lao, nên gả cho một đại siêu cấp phú hào, sau này chỉ cần ở nhà chờ ông xã đạp trai kiếm tiền nuôi là được, blablabla”
Ngũ Y Y thở dài, “ Đây chính là cậu Âu Dương đại tiểu thư hướng tới hả? Thật đúng là chí hướng vĩ đại đó, tiếp tục cố gắng đi ha”
Âu Dương Linh chỉ vào quyển tạp chí đang mở ở trên bàn, nói, “ Cậu thì biệt cái gì? Hiện tại đang lưu hành phong trào đại gia bao nuôi, cậu cho răng có thể nuôi nử nhân là người bình thường sao? Nói cho cậu biết, nữ nhân phải là xuất sắc mới được người khác bao nuôi. Cậu xem mình chỉ muốn gả cho loại đại gia như thế này thôi, cậu xem, tông tài tập đoàn Đế Vương, Hoắc Phi Đoạt, độc thân, mình chính là muốn gả cho người như vậy a vừa có tiền vừa có địa vị! Oa...”
Âu Dương Linh bắt đầu vì ước mơ của mình mà....chảy nước miếng.( Chu tước: Oa...kinh )
“Ai? Câu nói ai?” Ngũ Y Y nghe được hai danh từ chủ yếu tập đoàn Đế Vương, Hoắc Phi Đoạt.
Không phải là nói cùng một người chứ?
Ngũ Y Y lấy quyển tạp chí của Âu Dương Linh qua nhìn, quả nhiên, phía trên có giới thiệu về tập đoàn Đế Vương, tài sản đếm không xuể, cỡ nào có tiến, còn thuận tiện dẫn thêm câu nói, tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương vẫn còn độc thân.
Chỉ là, không có hình của Hoắc Phi Đoạt.
Ngũ Y Y trêu chọc Âu Dương Linh, “Sao, lỡ may tổng giám đốc của công ty này là một lão già 70 thì sao? Cậu cũng nguyện ý gả cho hắn”
“Ông già! Lớn hơn mình 30 tuổi thì sao cũng được. Vượt qua 30 thì không được, mình sợ hắn gặp ba mình thì không biết ai già hơn ai, không biết phải gọi như thế nào thôi” ( Chu tước: ૮ɦếƭ cười với chị này)
Ngũ Y Y thiếu chút nữa ngã quỵ, “ 30 tuổi? Cậu sức chịu đựng thật khiến người khác khâm phục a”
“Đây coi là cái gì, bây giờ thịnh hành tình yêu đại thúc, bá bá....”
Ngũ Y Y tức xạm mặt, “Có hay không tình yêu đại thúc ?”
“Rất ít, chỉ là, nêu như có thì chắc chắn vô cùng ưu tú, cũng không phải không thể suy tính”
“Có bệnh a!” Ngũ Y Y thật sự không thể tiếng nhận.
Lại chỉ vào quyển tạp chí nói, “Nếu như Hoắc Phi Đoạt là người vô cùng lãnh khốc, Gi*t người không chớp mắt”
“Ha ha, như vậy thì càng kích thích chứ sao, hắn đối với toàn thế giới đều lãnh khốc vô tình như vậy, duy chỉ có với tình nhân là để tâm, dịu gàng, chu đáo, mà ơi, bộ dáng kia thật là ý loạn tình mê nha”
Ngũ Y Y thiếu chút nữa hộc máu, “Không phải dâu? Cứ như vậy cũng được?”
Ngũ Y Y xoa mồ hôi lạnh.
Bây giờ tất cả thiếu nữ đều mơ như vậy sao? Ý nghĩ như vậy mà cũng nghĩ được thật kì quái!
Âu Dương Linh vỗ vai Ngũ Y Y,” Ai ai, nói cho cậu biết, nêu như cậu có biết Hoắc tổng này, nhớ giới thiệu cho mình nữa nha”
Ngũ Y Y lung tung gật đầu, nhìn Âu Dương Linh.
Đừng nói, Âu Dương Ling cùng Hoắc Phi Đoạt nhìn rất xứng đôi.
Gia đình Âu Dương Linh là giới tri thức cao quý, cha là bác sĩ nỗi tiếng, mẹ là giáo viên đại học, Âu Dương Linh lại không chê Hoắc Phi Đoạt lớn tuổi, hai ngươi họ thật xứng đôi.
Ừ, được rồi, nên giới thiệu cho chú Hoắc một chút, Âu Dương Linh mọi mặt đều không tệ.
Cả ngày, Ngũ Y Y hồn vía đều bay bay theo suy nghĩ vẫn vơ của mình.
Cô ba phen mấy lần lấy điện thoại của mình ra, tìm số của Tiêu Lạc, định nhắn tin hỏi sức khỏe của hắn , lại cảm thấy quá mức đường đột, cuối cùng cất điện thoại vào trong túi.
A a a a, thật là bực bội, ruốt cuộc có nên nhắn tin cho Tiêu Lạc hay không đây ?
Cho đến khi tan học, Ngũ Y Y vẫn còn đắm chìm trong cái suy nghĩ này.
“Tin….Tin”
Một chiếc xe hơi ở gần đó Ϧóþ còi khiến cô giật mình, Hàn Giang Đình thò đầu ra gọi, “ Nghĩ gì mà y như đức ngốc vậy, mau lên xe”
Ngũ Y Y xoay người, mới vừa mở cửa xe bên ghế phụ, đang muốn bước lên, trước mặt lại nhảy ra một người.
“ Ngũ Y Y tiểu thư”
A Trung một thân tây trang màu xám, cung kính cúi đầu chắn trước mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giật mình, “À? Là ông?”
Vệ sĩ bên cạnh chú Hoắc!
“Ông tới đây có chuyện gì sao?”
Đây chính là trước cửa đại học a.
A Trung gật đầu, “ Lão đại tới đón cô”
Nói xong, khẽ khom người, hướng sau lưng làm tư thế mời.
Ngũ Y Y nhìn theo hướng A Trung chỉ liền thấy, một chiếc xe bên cạnh còn có một người, người kia cung kính mở cửa xe, sau đó Hoắc Phi Đoạt mang kính đen bước xuống, hình như, hướng cô bên này bĩu môi, được rồi, là nở nụ cười, sau đó khẽ vuốt cằm nhìn cô
Ngũ Y Y ngẩn ngơ.
Thế nào mà lão đại hắc bang lại rảnh rỗi như vậy?
Chán đến đau chim thôi.
Động một cái là xuất hiện trước mặt cô,
Hàn Giang Đình kích động không thôi, nhảy xuống xe, xo xoa tay kêu lên, “Sư phụ! Sư phụ , ngài đã tới”
Từng câu sư phụ thân thiết khiến Ngũ Y Y tối mặt lại
Hàn Giang Đình đáng ૮ɦếƭ, thật không có tiền đồ, làm mất mặt cô, nhận tặc làm sư phụ! Đáng ghét
Ngũ Y Y lặng lẽ dùng chân đá Hàn Giang Đình một cái, “Không có tiền đồ, kêu cái gì mà kêu, hắn có gì tốt, để cho cậu phải hưng phấn như vậy hả?”
Hàn Giang Đình trực tiếp coi thường Ngũ Y Y, hai tay vung lên, cười khúc khích, “Sư Phụ! Sư phụ”
Ngũ Y Y thật muốn ૮ɦếƭ ngất.
Thấy Ngũ Y Y một bước cũng không nhúc nhích, A Trung giận đến nỗi hương mũi lên trời.
CMN, nha đầu này, nhìn thấy lão đại anh mình của chúng ta, nha đầu này một cái cũng không động đậy?
Phải biết, lão đại chưa từng đối với nữ nhân nào nhiệt tình như vậy a, Ngũ Y Y thật không biết trời cao đất rộng.
Ho8ac1 Phi Đoạt không thể làm gì khác hơn là từng bước từng bước đi tới chỗ Ngũ Y Y, bước chân tự nhiên và co dãn, toàn thẩn tỏa ra khí thế của người học võ lão luyện.
Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt giống như một con báo đen đi về phía cô, nhất thời da đầu tê dại, không nhịn được suy nghĩ lung tung, Âu Dương Linh muốn gả cho người này, lỡ may hai người họ sau khi kết hôn, trên giường, làm đến điên loan đảo phượng cái ấy ấy tiến hành thì cái nam nhân võ công cao cường này một khi hơi dùng lực, Âu Dương Linh có thể bị hắn Gi*t ૮ɦếƭ không…………Ô ô, cảnh tượng thật đáng sợ… ( Chu tước: nhìn xa trông rộng ghê)
Gả cho một người đàn ông là cao thủ võ thuật, chính là phi thường nguy hiểm.
Như vậy ngổn ngang suy nghĩ, Ngũ Y Y đối với Hoắc Phi Đoạt không nhịn được khi*p đảm, xoa xoa chân, nhỏ giọng hẹp hòi hỏi, “ Chú, sao lại tới đây?”
Cái chữ “ lại” đó khiến Hoắc Phi Đoạt cau mày.
Thế nào? Vật nhỏ này không muốn gặp anh sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc