Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 19

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Đã không mặc váy áo nhẹ nhàng, vậy mà còn mặc áo sơ mi bình thường.
Mặc gì cũng không vấn đề, quan trọng là, nha đầu kia cầm theo cái hòm, đi lại tùy tiện, giống như nam sinh không chút câu nệ, đâu có giống phong cách thục nữ mà hoa hậu giảng đường nên có?
Không chỉ có mấy học trưởng ngoài ý muốn đầu đầy vạch đen, ngay cả Hàn Giang Đình cũng vậy.
"Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia! Tại sao không nể mặt mình một chút! Không chịu nghe lời, dám mặc quần bò đến!
Hàn Giang Đình âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
"Y Y! Ngũ Y Y!" Hàn Giang Đình hét lớn.
Ngũ Y Y mới dừng việc tính toán trong đầu, hai mắt mờ mịt nhìn phía trước tìm kiếm.
"A...?"
Khó hiểu xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, khe khẽ mở miệng.
Oanh!
Ba vị học trưởng đứng cạnh Hàn Giang Đình tập thể máu lên não!
Dĩ nhiên..... Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy!
Mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt to hút hồn, ươn ướt nước, vô cùng long lanh linh động.
Cái mũi nhỏ thẳng, thanh tú.
Môi cực kỳ gợi cảm!
Mặc dù cô không nhìn họ, trong lòng cô là sự hồn nhiên ngây thơ, tất cả đều khiến người khác toàn thân tê dại.
Áo sơ mi màu đen càng làm nổi bật làn da tuyết trắng sáng long lanh của cô, trắng giông như sữa thơm ngọt.
Quần áo bao bọc dáng người đầy đặn khỏe mạnh của cô, ௱ô** nhỏ vểnh cao no đủ. (Miu: Ax, mấy anh này háo sắc quá, sắp chảy nước miếng ùi kìa....)
Tất cả, đều làm cho ba học trưởng không chịu nổi bị đánh gục.
Có một người thậm chí còn khom lưng, cực kỳ chật vật lấy tay che mũi, hắn chảy máu mũi rồi.
Ha ha.
Ba người đồng thời hướng về phía Ngũ Y Y ngây thơ lộ ra nụ cười toe toét.
Hàn Giang Đình còn đang bực mình, nào biết đâu rằng, vài giây ngắn ngủi, ba lão kia đã thay đổi thái độ, không vui oán giận, " Y Y, sao cậu lại mặc thế này, tất cả váy của cậu nửa đêm bay đi hết rồi hả? Lại mặc quần bò! Cậu bị quần bò điều khiển à! Có biết lúc mình nhìn cậu từ bên kia đi tới, mình rất muốn gõ vỡ đầy cậu không!"
Ngũ Y Y mờ mịt, "Ai ai, tên nhóc con xấu xí này, cậu muốn ૮ɦếƭ hả? Cậu không phải buổi sáng đã biết mình mặc như vậy sao? Hiện tại lại giả vờ như gặp quỷ! Cẩn thận mình nhéo rách lỗ tai cậu đó!"
Hàn Giang Đình hướng Ngũ Y Y ra sức nhăn mặt. Ngũ Y Y nghiêm mặt thưởng thức biểu tình buồn cười của Hàn Giang Đình, mới chậm chạp nhòn ba thằng ngốc đứng sau lưng Hàn Giang Đình, nhất thời hiểu rõ.
"A..., ha ha ha, thì ra là thế a, thì ra là thế. Đúng, đúng, sáng nay cậu chưa gặp mình, đó là ngày hôm qua."
Ngũ Y Y nhe răng, da đầy nhức nhối.
Hàn Giang Đình cũng cảm nhận được, anh cũng bị ba học trưởng này oanh tạc ૮ɦếƭ rồi.
Ai ngờ, ba người kia đột nhiên đồng thời trở nên rộng rãi, hiểu lý lẽ rồi.
"Giang Đình, xem cậu nói kìa, mặc quần bò cũng tốt nha! Có sức sống!" Một người nói với Hàn Giang Đình, ánh mắt liếc nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.
Hừ, thật muốn móc mắt tên xấu xa kia, háo sắc. Ngũ Y Y âm thầm bĩu môi.
"Đúng vậy, đúng vậy, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp nha! Ha ha, ha ha." Lại thêm một người lập tức nịnh nọt.
Cái đầu anh! Anh muốn nói tôi cái gì cũng không mặc anh mới thật cao hứng a, tôi khinh thường anh! Ngũ Y Y liếc xéo tên kia một cái.
Sau cùng người còn lại xoa xoa mũi, tức tối nói, "Hai tên khốn các cậu, các cậu thông đồng đem tôi đẩy ra sau, ςướק lời tôi muốn nói, thật không có suy nghĩ! Vị hoa hậu giảng đường xinh đẹp này, em đừng để ý đến hai người kia, hai người bọn họ đều là đồ giả dối, theo ý kiến nghiêm túc của anh, anh chưa bao giờ mới nhìn thấy người đẹp là đã nghĩ đến việc lên, giường....."
Hai người kia đồng thời nâng tay đánh về phía người kia.
Cắt, anh không nghĩ muốn lên, giường, chẳng lẽ muốn xe chấn? Các người cút hết đi!
Ngũ Y Y trợn tròn mắt.
Ngũ Y Y ho khan một tiếng, hí mắt cười đáng yêu, nhìn ba học trưởng, "Ai nha, ba học trưởng đều ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự a, em thật chỉ hận không sớm biết các anh!"
Ba người kia tập thể phun máu mũi.
Chỉ có Hàn Giang Đình hiểu được thâm ý của Ngũ Y Y, sao lại cảm thấy nha đầu kia cười xấu xa như vậy?
"Này này, Y Y, mình nói, Y Y." Hàn Giang Đình muốn ngăn Y Y nói tiếp, lại bị ba người tràn đầy cuồng nhiệt kia đẩy sang một bên.
Hàn Giang Đình đứng bên cạnh thở ra một hơi. Được rồi, các người muốn bị nha đầu hư hỏng kia chính đến ૮ɦếƭ, lại vận ngu ngốc vội vã đi chịu ૮ɦếƭ, tùy các người thôi.
Ngũ Y Y thè đầu lưỡi phấn hồng, vẻ mặt đáng yêu gợi cảm, "Em thật sự muốn cùng các học trưởng tìm hiểu làm quen một chút. Đúng là, làm sao bây giờ? Em chỉ có một a..., không thể chia làm ba cùng ba người hẹn hò? Cho nên mới nói, ba học trưởng thương lượng một chút, cuối cùng là ai muốn cùng em hẹn hò? Được rồi, em chờ các anh quyết định rồi tới gặp em nha."
Ngũ Y Y nói xong, hướng ba người kia khoát tay áo, thướt tha đi qua.
Ba người ngẩn ra một hồi, mãi đến sau khi say mê nhiệt tình tan dần, mới bắt đầu khắc khẩu.
"Tôi lớn nhất, tôi đi!"
"Dựa vào cái gì cho anh đi? Anh là người kém cỏi nhất! Nên là tôi đi mới đúng!"
"Hai người các anh mới rồi đều chen lên trước, đẩy tôi ra sau, phải là tôi đi!"
Hàn Giang Đình ở bên cạnh nhìn, cũng không mở miệng khuyên bảo, được thôi, để cho ba người kia đánh nhau đi.
Hàn Giang Đình hít hít mũi, "Đã biết ba người các ngươi thế nào cũng bị đùa giỡn mà, đáng ૮ɦếƭ, đồ ngu!"
Hàn Giang Đình lấy tay vén vén tóc, một tay *** túi quần, huýt sáo đi về phía Ngũ Y Y vừa đi.
Lúc tan học buổi chiều, Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y như thường lệ đi chung, đột nhiên thấy phía trước có nhiều người tụ tập.
"Lại có chuyện lạ gì sao? Đi đến xem thử?" Hàn Giang Đình rướn cổ, hỏi Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y vẫn như cũ tự tin đi về phía trước, "Nhìn cái gì vậy, cũng không phải tin tức người ngoài hành tinh xâm lược, có gì hay, đi thôi."
Ngũ Y Y nắm y phục Hàn Giang Đình kéo đi.
Lúc này, một người thanh niên chạy đến, thở hổn hển, tức giận nói với Hàn Giang Đình, "Giang ĐÌnh, Giang Đình! Cậu mau tới xem một chút, mấy tin tức kia đều liên quan đến Ngũ Y Y....."
Nói đến đây thì không dám nói tiếp, nhìn Ngũ Y Y liếc mắt một cái.
Mặt Ngũ Y Y lập tức lạnh xuống.
"Mẹ nó! Mình đến nhìn xem chuyện gì!" Hàn Giang Đình nhảy dựng lên, đi nhanh tới bảng thông báo.
Ngũ Y Y hít sâu một hơi, cũng đi tới.
"Này, thật khó tin a..., thì ra hoa hậu giảng đường là con riêng...."
"Là con gái của người phụ nữ làm ở quán bar..., thân thế thật ly kì."
"Có phải cái loại không biết ai là cha?"
Một đám người vây quanh bảng thông báo, bàn tán lao nhao.
Hàn Giang Đình đẩy mọi người ra, vọt tới phía trước, lướt qua từng mục.
Chỉ thấy trên bảng thông báo dán ảnh chụp của Ngũ Y Y, bên cạnh dùng Pu't xóa viết mấy chữ:
Hoa hậu giảng đường là con riêng!
Phía dưới còn có mấy chữ: mẹ đẻ là vũ nữ ở quán bar!
Sau cùng viết: Không biết ai là cha.
Oanh!
Đầu Hàn Giang Đình nổ mạnh.
"Mẹ nó, đây là tên khốn nào dám viết bậy? Đây không phải là nói bậy sao? Người nào dám tung tin bậy bạ? Cái này cũng không chính xác! Viết lung tung vu oan người khác, muốn bị bắt đến cục cảnh sát sao! Để tôi biết được tên khốn nào làm mấy chuyện xấu này, tôi nhất định không tha cho người đó, chờ tôi xé xác người đó đi!"
Hàn Giang Đình tức giận xé mấy bức ảnh.
Một bàn tay nhỏ chặn lại động tác của anh, Hàn Giang Đình đỏ mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ngũ Y Y.
"Y Y?" Hàn Giang Đình khẩn trương muốn che giấu những thông tin này, "Y Y, cậu đừng nhìn, chuyện ở chỗ này, cậu đừng để ý."
Ngũ Y Y đột nhiên nở nụ cười, ánh sáng lạnh trong con ngươi giảm dần, "Có thể đi viết tiểu thuyết, quay phim truyền hình rồi. Giang Đình, cậu xem, tấm hình này chụp mình thật tốt nha, không thể tưởng tượng mình lại đẹp như vậy. Ha ha."
Sắc mặt Hàn Giang Đình xanh mét.
Anh hiểu rõ Ngũ Y Y, cô càng tức giận, càng giả vờ kiên cường, giả vờ không sao, thật sự thì rất đau, rồi lại tìm chỗ không người, chính mình vụng trộm tiêu hóa nó.
"Y Y, để mình bắt tên khốn dám nói hươu nói vượn kia, mình nhất định giết hắn!"
Ngũ Y Y cười gượng xoay người, "Mình thành người nổi tiếng vậy, thật vinh hạnh nha."
"Y Y....." Hàn Giang Đình khẩn trương xé tất cả ảnh trên bảng thông báo, ném vào thùng rác, bước nhanh đuổi theo Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình tìm, nhưng không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.
"Shit! Nha đầu kia chạy thật nhanh!" Hàn Giang Đình không có cách, dành phải tìm dọc theo đường về nhà Ngũ Y Y.
Đôi mắt Ngũ Y Y híp lại, cúi người, đạp xe thật nhanh.
Không biết đi tới đâu, đi đường nào, giống như người điên, điện cuồng đạp xe.
Vì sao lại muốn đem huyết thống của cô công khai trước mặt mọi người?
Vì sao phải tàn nhẫn như vậy!
Tôi là con gái riêng, mà tôi không phải là đứa không cha!
Tôi có cha!
Mẹ tôi cũng không phải là tiểu tam xấu xa, bà chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc, ngốc đến nỗi đem sinh mạng làm của hồi môn tặng cho người đàn ông không nên yêu.
Bất tri bất giác, cô đã đên trước mộ mẹ.
Ngôi mộ được tân trang, bia mới, cỏ xanh mới mọc.
Ngũ Y Y thất thần ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ, dựa vào, giống như dựa vào trong lòng mẹ.
"Mẹ, con đến rồi đây, Y Y đến thăm mẹ, mẹ có phải rất vui không?" Mộ chuỗi nước mắt chảy xuống. Ngũ Y Y hít hít mũi, cũng không lau sạch nước mắt.
Trước mặt mẹ, cô không cần ngụy trang thật tốt?
"Mẹ, con nhớ mẹ, con muốn ôm mẹ một cái, giống như trước kia lúc con bị người khác bắt nạt, mẹ cũng ôm con như vậy. Con nhớ mẹ, mẹ ơi."
Ngũ Y Y rốt cuộc nhịn không được, hu hu lớn tiếng khóc.
Sắc trời, dần dần tối.
Bên ngoài nghĩa trang gió nổi lên, làm cho nơi này càng trở nên tĩnh mịch vắng vẻ.
Ngũ Y Y khóc mệt, nói hết tất cả trong lòng, tâm tình bình phục đôi chút.
Cô đứng lên, sờ sờ mộ bia, nhàn nhạt, "Mẹ, con đi đây, mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt. Hôm khác con lại đến thăm mẹ."
Ngũ Y Y bước cao bước thấp rời đi.
Đi khỏi nghĩa trang, nhưng không tìm thấy xe đạp leo núi của cô, Ngũ Y Y thở dài, "Trời đất, thật là nóc nhà lủng còn gặp mưa dằm, sao tôi lại xui xẻo như vậy?"
Làm sao về đây? Đi bộ? Đi từ ngoại ô về trang viên Ngũ gia? Ông trời ơi, vậy phải đi đến ngày tháng năm nào.
"Có phải cô đang tìm xe đạp không?" Một người đột nhiên hỏi.
"Làm ơn, sao ai cũng goi nó là xe đạp a, đó là xe leo núi có được hay không!" Ngũ Y Y tức giận xong, mới nhìn người vừa tới.
Á?
"Tiêu Lạc? Anh làm gì ở đây?"
Ngũ Y Y nhìn đến *** Tiêu Lạc đang hút.
Không thể tưởng tượng được, Tiêu Lạc ôn hào như ngọc cũng ***.
Nhưng mà, tư thế *** của Tiêu Lạc vô cùng tao nhã, giống như không phải anh đang ***, mà đang cũng TL yêu đương.
Tiêu Lạc vứt *** đi, đi về phía Ngũ Y Y, trên mặt mang theo sự thương hại đối với Ngũ Y Y.
Đó là vẻ mặt thương hại sao? Ngũ Y Y đoán không ra.
"Em liều mạng chạy xe, đến đèn xanh đèn đỏ cũng không chú ý, vừa lúc tôi đứng ở giao lộ, nhìn em giống như gió chạy qua, nên tôi cũng tới đây."
Ngũ Y Y chấn kinh, "Anh ở đây hơn một tiếng để chờ tôi?"
"Không có." Tiêu Lạc cười nhẹ, "Em mơ tưởng tôi ngu ngu ngốc ngốc ở đây chờ một tiểu nha đầu như em sao, tôi ở chỗ này chơi game! Cũng không phải chỉ ngồi chờ em a..."
Lòng Ngũ Y Y cứng rắn, dần dần hào tan.
Tiêu Lạc sờ tóc Ngũ Y Y, *** khoác của mình xuống, phủ lên người Ngũ Y Y, trách cứ, "Buổi tối sương lạnh, cũng không biết mặc nhiều quần áo một chút, có phải không biết lạnh?"
"Không lạnh..."
Ngũ Y y còn nói chưa xong, hai bàn tay nhỏ của cô đã bị Tiêu Lạc nắm lấy, anh dùng hai bàn tay to của mình xoa xoa hai bàn tay nhỏ nhắn của Ngũ Y Y, "Còn cậy mạnh, em xem tay đều đã lạnh thế này! Đi, nhanh vào xe, tôi mở máy sưởi rồi."
Ngũ Y Y cụp mắt, không dám nhìn Tiêu Lạc.
Có đôi khi, người đã quen lạnh lẽo, không dám dễ dàng tiếp nhận sự ấm áp.
Bởi vì, họ sợ mất đi.
Tiêu Lạc nắm tay Ngũ Y Y, một tay ôm vai Ngũ Y Y, một tay mạnh mẽ đem cô nhét vào chiếc Land Rover của anh.
Trong xe quả nhiên đã mở máy sưởi, vừa tiến vào, Ngũ Y Y đã bị không khí ấm áp vây quanh.
Thân thể, lúc này dần dần ấm lên.
"Xe leo núi của tôi đâu?"
"À, ở phía sau, không dám vứt xe bảo bối của em lại đâu, mà có bỏ đi, cũng đừng có nôn nóng."
Tiêu Lạc nhợt nhạt mỉm cười, chuẩn bị lại gần thắt dây an toàn cho Ngũ Y Y, Ngũ Y Y đã tự động cầm dây an toàn, thắt lại.
Cái loại hưởng thụ của mấy cô gái nhỏ để đàn ông thắt dây an toàn, cô không nghĩ muốn có kinh nghiệm.
Tiêu Lạc sợ run lên, cười khổ nói, "Vật nhỏ, luôn kiên cường như vậy, phải để cho người khác có thể đến gần một chút chứ."
Ngũ Y Y xoay mặt nhìn Tiêu Lạc, "Cuối cùng có muốn lái xe không, dài dòng, bụng đã đói dẹp lép rồi."
"Tuân lệnh, nữ hoàng của tôi. Bây giờ lái xe." Tiêu Lạc cười khởi động xe, nhìn Ngũ Y Y.
Nha đầu kia, rõ ràng bị oan uất, trong lòng yếu ớt, nhưng trước mặt người ngoại lại ngụy trang mình thành cứng rắn mạnh mẽ.
Thật là chọc cho người khác phải yêu thương nha.
Ngũ Y Y nghe Tiêu Lạc gọi "Nữ hoàng" giọng điệu trêu chọc, nhìn không được vụng trộm nở nụ cười.
Không thể tưởng tượng được người hào hoa phong nhã như Tiêu Lạc cũng có thể nói những lời hài hước như vậy.
Quả nhiên, đàn ông cũng có nhiều bộ mặt.
Đột nhiên nghĩ tới ông chú Hoắc Phi Đoạt.
Có vẻ như chú Hoắc không phải là người thích đùa giỡn, giọng điệu luôn lạnh lùng, lợi hai giống như một vị hoàng đế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc