Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 127

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y giơ quả đấm lên, "Muốn ăn đòn phải không! Anh đừng cho là cô gái nào ở trường cũng được hoan nghênh! Dung mạo em rất tồi tệ!"
Hoắc Phi Đoạt nhe răng cười, "Bình thường thôi, không tính là tệ, mùi vị cũng không tệ lắm. *** áo ra dễ nhìn hơn nhiều." Nói xong, ánh mắt liền dừng trên *** cô.
Ngũ Y Y nheo mắt lại, "Hừ! Đại Sắc Quỷ! Đi thôi!"
Ngũ Y Y xuống xe, chạy vào trường.
Hoắc Phi Đoạt hạ cửa sổ xe xuống, cất giọng, "Nhớ xin nghỉ ngày mai, chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn!"
A. . . . . . Tất cả người nghe thấy đều hét chói tai. Ngũ Y Y muốn kết hôn sao? Mới đại học năm nhất đã kết hôn sao?
Ngũ Y Y giận đến phát điên.
Anh cố ý đây mà! Hoắc Phi Đoạt cười, nghênh ngang lái xe rời đi, để lại một cô bé cười nhạt giải thích với bạn học: "Đùa thôi, chỉ là đùa thôi, không phải thật đâu."
Ngũ Y Y học hết một tiết liền đi xuống lầu, đang chuẩn bị đến lớp khác thì ***ng phải một người.
"A!" Ngũ Y Y ngẩng đầu lên nhìn, hoảng sợ.
"Tiêu Lạc?"
Cả người Tiêu Lạc tỏa ra khí lạnh, đứng đó giống như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp. Rất nhiều nữ sinh đi qua người anh ta đều si mê nhìn lại.
"Đi theo anh!" Tiêu Lạc bắt được tay Ngũ Y Y, kéo cô đi.
"A, anh làm gì vậy, có gì thì nói ở đây đi, buông tôi ra!" Một lúc sau Ngũ Y Y mới hiểu ra, giãy cánh tay.
Rốt cuộc, hai người đi tới một rừng cây nhỏ, yên tĩnh không một bóng người.
"Buông tôi ra!" Ngũ Y Y kéo tay lại, xoa cổ tay.
Tiêu Lạc đưa lưng về phía Ngũ Y Y, đứng lại, hít sâu.
"Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi! Tôi không có gì muốn nói với anh đâu, tôi rất ghét anh!" Ngũ Y Y nhón chân lên, vẻ mặt buồn bực.
"Em thật sự muốn kết hôn với Hoắc Phi Đoạt?" Tiêu Lạc đột nhiên xoay người lại, đe dọa nhìn ngũ Y Y.
Ngũ Y Y bị dọa sợ đến lui về phía sau nửa bước, "Có kết hôn hay không cũng không liên quan đến anh."
"Em không thể gả cho hắn!" Tiêu Lạc kích động ôm lấy Ngũ Y Y, "Em không thể gả cho hắn, em chỉ có thể gả cho anh! Em là người yêu của Tiêu Lạc anh, bây giờ anh đã không còn bất cứ quan hệ gì với Ngũ Nhân Ái nữa, anh độc thân, Y Y, xin em, đừng giận anh, trở lại bên cạnh anh đi!"
"Anh buông tôi ra! Tôi không giận anh! Tôi thật sự không yêu anh nữa! Anh bảo tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu đây? Tôi thật sự không yêu anh nữa, người tôi yêu là Hoắc Phi Đoạt!"
"Em gạt anh, anh biết em đang gạt anh, em tức giận chuyện anh đính hôn với Ngũ Nhân Ái, em cố ý giận anh, có đúng không? Em căn bản không yêu hắn, em vẫn luôn thích anh! Y Y, anh sai rồi, cầu xin em trở lại bên cạnh anh! Xin em!" Tiêu Lạc ôm chặt Ngũ Y Y, dù cô có giãy thế nào cũng không đẩy anh ta ra được.
"Tiêu Lạc! Bây giờ tôi không chỉ không yêu anh, tôi còn hận anh! Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Tôi hận anh!"
"Cái gì?" Tiêu Lạc không dám tin nhìn Ngũ Y Y.
"Hận anh? Tại sao phải hận anh? Anh vẫn đối xử với em tốt như vậy, tâm ý của anh đối với em chẳng lẽ em còn không biết sao?"
Ngũ Y Y nén lệ, cắn răng, nặn ra từng chữ, "Nhưng! Anh hại ૮ɦếƭ Ngũ Nhân Ái! Anh hại ૮ɦếƭ chị hai của tôi!"
Thân thể Tiêu Lạc run lên, lui về phía sau một bước.
"Nhân Ái lựa chọn con đường đó không phải lỗi của anh, là cô ta thích để tâm vào chuyện vụn vặt!"
"Chính anh đã hại ૮ɦếƭ chị ấy! Nếu anh từ chối thẳng thừng, không đính hôn với chị ấy thì chị ấy cũng không sao. Anh đã đính hôn, vậy thì đừng giải trừ hôn ước, để chị ấy mất hết mặt mũi! Chính anh lật lọng mới hại ૮ɦếƭ chị ấy! Chính là anh! Tôi hận anh!"
Tiêu Lạc ngây dại ra.
Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, thở một hơi thật sâu.
Sau đó, anh ta mắt chặt hai mắt cười rộ lên.
"Ha ha ha.... ........ha ha ha.... .... Hận anh sao? Phải không? Em hận anh sao?"
Tiếng cười lạnh lẽo, âm trầm như vậy thật quá dọa người.
Ngũ Y Y bị bộ dáng của Tiêu Lạc dọa sợ hãi tới mức ôm hai tay lui về phía sau.
Bộ dạng này của Tiêu Lạc thật xa lạ!
Cả người đều tỏa ra hơi thở thật đáng sợ.
Giống như một ác quỷ satan lên cơn.
Đây vốn là nụ cười ấm áp khiêm tốn của người này sao?
Ngũ Y Y sợ tới mức toàn thân nổi da gà!
Xoẹt! Tiêu Lạc chợt mở mắt ra, ánh mắt tinh quang nhìn xung quanh, rồi nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn người.
"Nói cho anh biết, hiện tại em rất hận anh phải không?"
Tiêu Lạc tiến lên một bước, động tác sắc bén và nhanh nhạy, chớp mắt đã xê dịch đến trước mặt Ngũ Y Y, hai tay bắt lấy hai cánh tay cô, cúi thấp người, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Tuy rằng giờ phút này Ngũ Y Y hơi sợ hãi Tiêu Lạc, vẫn kiên trì gật đầu: "Ừ, hận anh, hận anh tàn nhẫn với Ngũ Nhân Ái như vậy. Nếu không anh cho rằng lúc đầu anh cho cô ta một chút hi vọng, cô ta cũng sẽ không tuyệt vọng đến ૮ɦếƭ, đều oán hận anh."
Tiêu Lạc cười nhẹ: "Còn nhớ rõ ban đầu không? Em si mê anh, lúc anh hôn em, em ngây ngô như vậy, giống như quả táo xanh, vừa kích động vừa hoảng loạn. Em còn nhớ rõ không?"
Trong ánh mắt Tiêu Lạc đều rơi vào ký ức tốt đẹp.
Ngũ Y Y lắc đầu: "Nhưng cái đó đã qua rồi, qua rồi thì anh không nên nhắc lại, hiện tại tôi cũng không còn thích anh nữa."
"Ha ha ha ha ha..."
Tiêu Lạc như gông xiềng xiết chặt Ngũ Y Y, anh ta nâng cằm cô lên, cười lạnh vài tiếng rồi dừng lại, liếc qua liếc lại đôi mắt đẹp, nhìn Ngũ Y Y" Em chỉ có thể là người phụ nữ của anh, em chỉ có thể yêu một mình anh, anh sẽ không cho em ở với người khác. Làm sao bây giờ? Hiện tại em hận anh, anh làm sao có thể biến em thành bảo bối của một mình anh?"
Tiêu Lạc cười nhẹ nói, Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn người.
Vì sao cô lại có cảm giác sởn gai ốc như vậy chứ? rõ ràng Tiêu Lạc đang cười mà.
"Tất cả đều đã qua rồi, anh tuấn tú như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái tốt thích anh, không nhất thiết phải là tôi. Trước tiên anh hãy buông tôi ra, anh làm tôi đau quá."
Tiêu Lạc si ngốc nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, giống như muốn đem Y Y nuốt vào bụng mình: "Thật không muốn dùng cách này để buộc em lại, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy thôi."
"Hả? Anh muốn làm gì?"
Ngũ Y Y mở to hai mắt, dùng sức tránh né, nhưng sức lực Tiêu Lạc rất lớn, gắt gao ôm chặt lấy cô.
"Chỉ có thể hủy bỏ hết trí nhớ ban đầu của em, để cho quá khứ của em trống rỗng. Khi đó ở bên cạnh em chỉ có mình anh, em không có quá khứ, chỉ có em và anh cùng nhau đi đến tương lai. Như vậy em sẽ hoàn toàn thuộc về anh, em mới chính là người yêu của Tiêu Lạc này."
"A, anh không nên nói bậy."
"Làm sao bây giờ, ai bảo anh yêu em như vậy, không muốn rời xa em, anh làm sao có thể trơ mắt nhìn em thuộc về người khác, em đi theo người khác chứ?"
Tiêu Lạc cười một chút rồi im lặng, một tay anh cầm lấy cánh tay Ngũ Y Y, một tay rút ống tiêm ra.
Trong chớp mắt Ngũ Y Y nhìn thấy ống tiêm thì lập tức hiểu rõ.
Tiêu Lạc muốn tiêm vào người cô một loại thuốc làm cho cô quên hết quá khứ.
Đó không phải là bộ dạng bị tẩy não sao?
Không muốn!
Ngũ Y Y hung hăng cắn vào cánh tay Tiêu Lạc, Tiêu Lạc đến nhăn mặt than nhẹ, sức lực trong tay cũng giảm đi một chút, nhưng mà có cắn răng anh ta cũng không buông cô ra.
Ngũ Y Y nhất chân đá vào đầu gối Tiêu Lạc, mặc dù Tiêu Lạc phòng bị, nhưng không muốn đánh trả lại cô, cắn rắng chống lại ai đó.
Ngũ Y Y nhờ vậy tránh thoát được ràng buộc của Tiêu Lạc, cô xoay người nhanh chân bỏ chạy.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai không? Cứu mạng!"
Ngũ Y Y vừa nhanh chóng bỏ chạy, vừa sợ hãi kêu to.
Giờ phút này, cô rất hy vọng Hoắc Phi Đoạt từ trên trời rơi xuống.
"Y Y! Em đứng lại, Y Y!"
Tiêu Lạc thấp giọng mắng một câu, nhất chân đuổi theo cô.
Tiêu Lạc chân dài bước lớn, cộng thêm đã luyện võ, rất nhanh đã đuổi theo kịp Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y sợ hết hồn hết vía, thuận tay cầm một nhánh cây đán về phía Tiêu Lạc, Tiêu Lạc vội vàng nhảy dựng lên tránh thoát.
Ngũ Y Y bỏ nhánh cây lại, tiếp tục chạy như điên.
Ngũ Y Y bị dọa đến nổi kêu to, cúi người xuống nhặt một tảng đá rồi dùng sức ném về phía Tiêu Lạc.
Thình thịch!
Tảng đá hung hăng nện vào trán Tiêu Lạc, máu lập tức chảy ròng ròng.
"A! anh bị thương!"
Ngũ Y Y bị dọa đến cả người run rẩy, gào to, vẫn chạy trốn như cũ.
Tiêu Lạc dùng một tay lau trán, trong lòng bàn tay là máu đỏ.
Tiêu Lạc hít sâu một hơi, nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất lên, âm thầm dùng nội lực ném về phía Ngũ Y Y.
Chân sau của Ngũ Y Y đột nhiên đau đớn, một chân cũng không chạy được, lập tức té lăn trên cỏ.
"Cứu mạng! có người không? Có ai không? Cứu mạng!"
Ngũ Y Y lo lắng nhìn Tiêu Lạc bước từng bước đến gần, lại nhìn xung quanh một chút.
Đáng ૮ɦếƭ, tại sao xung quanh đây một người cũng không có, những người ngày thường nói chuyện yêu đương chạy đâu mất rồi?
Tiêu Lạc không quan tâm máu tươi đang chảy trên trán, lại để cho máu chảy xuống, ánh mắt anh nhìn Ngũ Y Y không rời, môi mỏng chứa ý cười nhạt, anh bước từng bước đi về phía Ngũ Y Y.
"Không muốn tiếp tục chạy trốn anh à, anh nói rồi, em chỉ có thể thuộc về mình anh, em nhất định là của anh, đừng làm những việc vô ích, hai chúng ta đều đi đến suốt cuộc đời."
Ngũ Y Y hoảng sợ nhìn bóng dáng Tiêu Lạc, không nhịn được cả người run rẩy.
"Tránh ra.... ......anh tránh ra.... ...... ...... ... tôi không muốn tiêm cây kim này, tôi không muốn.... ........"
Tiêu Lạc đến trước bàn chân Ngũ Y Y, ngồi xổm xuống, giơ ống tiêm lên.
Ngũ Y Y nổi điên, cánh tay dùng sức đánh vào người Tiêu Lạc.
Một tay Tiêu Lạc ôm chặt Ngũ Y Y, một tay khác kéo tay áo cô lên, đem kim tiêm đâm vào thịt cô.
"A, a a! Tôi không muốn như vậy, tôi hận anh, tôi hận anh ૮ɦếƭ đi được, không muốn!"
Ngũ Y Y rơi nước mắt, uốn éo người đẩy Tiêu Lạc ra.
Chất lỏng từ từ chảy vào người cô, Tiêu Lạc rút ống tiêm ra, mỉm cười nói: "Ngoan, đừng kêu, không đau đúng không?"
"Cái đầu anh! Anh đi ૮ɦếƭ đi! Tiêu Lạc, tôi hận tổ tông tám đời nhà anh! Anh là cái tên khốn kiếp! Anh không phải là con người!"
"Ha ha, mắng chửi đi, chờ sau khi em tỉnh lại, cái gì nên quên đều quên hết. Yên tâm, anh đảm bảo, anh sẽ chăm sóc em cả đời, yêu thương em cả đời."
"Anh........Anh.... ...... ..." Ngũ Y Y muốn mắng chửi Tiêu Lạc, cảm giác mí mắt ngày càng nặng.
"Anh.......Anh.... ........." Ngũ Y Y còn muốn mắng chửi Tiêu Lạc, lại cảm giác mí mắt ngày càng nặng, thần trí ngày càng mơ hồ, còn muốn nói thêm gì, ánh mắt nhắm lại, ngất đi.
Tiêu Lạc vứt ống tiêm xuống, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, trong đôi mắt anh tràn đầy nhu tình: "Y Y, chỉ có anh mới thật sự yêu em, chỉ có anh mới đem lại cho em ấm áp cả đời, hai chúng ta phải sống đến bạc đầu có đúng không? Ngoan, ngủ một giấc thật ngon. Bên cạnh em vẫn luôn có Tiêu Lạc anh."
Tiêu Lạc nhẹ nhàng ôm Ngũ Y Y, cô nhẹ như vậy, giống như ôm một con mèo nhỏ.
Thần trí Ngũ Y Y không rõ, gương mặt nhỏ nhắn tựa vào *** Tiêu Lạc, bị anh ôm lên xe hơi.
Hàn Giang Đình đi qua đi lại trong trường học, cũng không tìm được Ngũ Y Y.
"Thật là, con bé này, bởi vì tình yêu, ngay cả bạn bè cũng không cần sao? Chẳng lẽ bữa trưa muốn mình ăn với sự phụ à?"
Hàn Giang Đình cau mày gọi điện thoại cho Ngũ Y Y, vừa lầm bầm lầu bầu: "Mình không có ghen một chút nào nha, mình mới không phải ghen, mình sẽ không ăn dấm của sư phụ."
Chờ trong chốc lát, điện thoại của Ngũ Y Y bên kia vẫn không có người nghe, Hàn Giang Đình tức giận dậm chân: "Con bé ૮ɦếƭ tiệt kia! Ngay cả điện thoại của mình cũng không nhận! thấy sắc quên bạn! Cậu dám để mình ăn trưa một mình, kỳ cục a a a!"
Ngũ Nhân Tâm từ bên kia đi đến, nếu là trước đây, cô giống như con ruồi nhìn thấy phân chó, nhanh chóng chạy về phía Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm, bị dọa sợ hãi đến mức vội vàng che mặt lại, sợ Ngũ Nhân Tâm quấn lấy mình.
Nhưng Ngũ Nhân Tâm vẫn một bộ dạng lo lắng, căn bản không thấy Hàn Giang Định, trái lại Hàn Giang Đình giật mình không ít, há hốc mồm, mất hứng đi đến, ***ng vào cánh tay Ngũ Nhân Tâm: "Ai ai ai, nghĩ gì thế, đi đường không có mắt à?"
"A? Là cậu à, Giang Đình."
Lúc này Ngũ Nhân Tâm giật mình, hoàn hồn lại, nhưng mà ánh mắt vẫn không vui khi nhìn về phía Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình quắc mắt: "Tôi nói cậu đã xảy ra chuyện gì, đi đường sắp ***ng vào tường rồi, cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Ngũ Nhân Tâm cười khổ: \'không có suy nghĩ gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chị cả.... ...... ..."
Hàn Giang Định lập tức áy náy gãi gãi đầu: "Thật xin lỗi, mình không cố ý nhắc đến chuyện chị cả, mình biết gần đây cậu nghỉ ngơi không tốt, còn uống nhiều thuốc an thần mới có thể ngủ được."
Ngũ Nhân Tâm cúi đầu, lau nước mắt: "Không có sao, chỉ là trong lúc nhất thời mình không thể chấp nhận được. Mỗi khi nghĩ đến chị cả, lòng của mình cũng rất đau."
Ngũ Nhân Tâm nói xong, xoay người rời đi.
Hàn Giang Đình trợn to hai mắt, nhanh chóng đuổi theo kéo lấy cánh tay Ngũ Nhân Tâm: "Này này này, cậu cũng đi đến đây rồi, còn chưa ăn trưa nữa, làm sao cậu lại đi chứ?"
"Mình không muốn ăn, thật xin lỗi, cậu đi ăn đi.... ...... ...... ..."
Ngũ Nhân Tâm cúi đầu chạy mất.
"Ai da, đây là thế nào." Hàn Giang Đình gãi gãi đầu, phiền muốn ૮ɦếƭ: "từng người một đều chơi trò chơi mất tích, lão tử cũng không bắt được một người!"
Đang phát điên, đột nhiên nhìn thấy vài chiếc xe xa hoa chạy thẳng vào sân trường tiến về phía mình.
Hàn Giang Đình nhìn choáng đầu hoa mắt.
"Lại gần! không phải trong khu vực trường học không cho xe chạy vào sao? sao lại cho những người này chạy vào? Bảo vệ cổng trường ở đây không phải nhất bên trọng, nhất bên khinh sao?"
Đang tức giận, xe hơi dừng lại cách Hàn Giang Đình khoang 20 mét, tất cả hoc sinh khác đều đi mua cơm, họ hoảng hốt khi nhìn thấy đoàn xe xa hoa này.
Cạch cạch, cửa xe mở ra.
A Trung xuống xe trước, ngoắc tay về phía Hàn Giang Đình: "Tiểu tử!"
Hàn Giang Đình lập tức mừng rỡ, há to mồm, dùng sức khoát tay: "Này! Anh Trung!"
Sau đó Han Giang Đình khoe khoan với bạn học đứng bên cạnh: "Thấy không! đây là người đứng đầu công ty Hắc Đế, tôi đều biết, quan hệ giữa chúng tôi tối lắm, hâm mộ không?"
A Trung mở cửa xe ra, Hoắc Phi Đoạt bước xuống xe với ánh sáng rực rỡ.
Ôi.... .........
Mọi người ở đây lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Tất cả nữ sinh đều phát ra âm thanh si mê.
"Sư phụ!"
Hàn Giang Đình hú lên một tiếng quái dị, vui vẻ chạy về phía Hoắc Phi Đoạt.
"Sư phụ! Ngài cũng đến à?"
Hàn Giang Đình nhìn vào trong xe một chút, hy vọng nhìn thấy Ngũ Y Y: "Ha ha, Y Y đâu?"
"Hả?" Hoắc Phi Đoạt thoáng nhíu mày: "Tôi đến đây đón Y Y đi ăn trưa. Thuận tiện đưa cậu đi luôn. Cậu không ở cùng với Y Y sao?"
"Không phải chứ? Tôi cũng đang đi tìm cô ấy!" Hàn Giang Đình trợn to hai mắt: "Tôi tìm cô ấy khắp nơi khoảng nửa giờ rồi, đã tìm tất cả những nơi cô ấy có thể đến, ngay cả nhà vệ sinh nữ cũng vào tìm rồi, nhưng không có bóng dáng Y Y đâu. Tôi còn nói cô ấy theo người ra ngoài nữa chứ!"
"Cái gì?" Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, vẻ mặt đề phòng.
"Y Y không ở cùng với cậu? cậu ở trong trường học không tìm được cô ấy sao?" Hoắc Phi Đoạt một tay bắt được cổ áo Hàn Giang Đình, nhấc cả người Hàn Giang Đình lên.
Hàn Giang Đình sắp bị anh P0'p ૮ɦếƭ, lắc lắc hai chân: "Thả tôi xuống trước, thả tôi xuống, sự phụ, tôi thật sự không có nhìn thấy Y Y!"
A Trung sợ đến nổi biến sắc.
Hoắc Phi Đoạt để Hàn Giang Đình xuống, chửi thầm một câu, nhanh chóng chui vào xe hơi. Chớp mắt một cáu, đoàn xe xe hoa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Giống như là đóng phim, cũng giống như làm ảo thuật, chớp mắt cũng không thấy bóng dáng đâu.
"Này, sư phụ! Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi còn phải ở trong trường tìm Y Y nữa sao?"
Hàn Giang Đình hô to về phía chiếc xe hơi kia.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe, mặt hung ác nói: "Lập tức phong tỏa tất cả các con đường, phi trường cũng hạn ૮ɦếƭ tất cả máy bay cất cánh!"
"Vâng, lão đại!"
"Gửi hình cho tất cả các anh em đi tìm Y Y, dựa theo hình ảnh để kiểm tra mỗi người!"
"Đã hiểu, lão đại!"
A Trung theo lệnh của Hoắc Phi Đoạt sắp xếp xuống cấp dưới.
Hoắc Phi Đoạt vẫn vẻ mặt sốt ruột, Ng'n t lo lắng xoa xoa trán của anh.
Rốt cuộc Y Y đã đi đâu?
Lần này, nhất định không phải là chuyện của Phúc Hi rồi.
Phúc Hi bị giam lỏng, cô ấy tự lo còn không xong.
Như vậy.... ...... ......
Người có thể bắt Y Y đi, ngoài hai trường hợp.
Một là kẻ thù!
Hai là.... .........Tiêu Lạc.
"Shit! nhất định là tên khốn Tiêu Lạc kia!" Hoắc Phi Đoạt đấm vào trên ghế, híp mắt quát: "Lập tức gọi điện thoại hỏi người theo dõi Tiêu Lạc một chút, hành trình hôm nay của Tiêu Lạc!"
"Dạ!"
Một lúc sau, A Trung lau trán đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi hồi báo: "Lão đại, tiểu đệ theo dõi Tiêu Lạc báo cáo, bọn họ vừa phát hiện, theo dõi lầm người rồi!"
"Cái gì? Theo dõi lầm người? Bọn họ làm ăn cái gì thế không biết! Vừa nhìn thì biết đây chính là chiêu kim thiền thoát xác*! Lũ ngu ngốc này! chuyện cũng bị phá hỏng trên đầu bọn họ!"
Hoắc Phi Đoạt giận đến phát điên, càng lo lắng cho Y Y, tâm tình càng nóng nảy, hận không được *** bao nhiêu người tài này.
Kim thiền thoát xác: Kim Thiền Thoát Xác là kế thứ 21 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử, hàm nghĩa ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp.
"Điều tra cho tôi! Một con kiến cũng không bỏ qua cho tôi! tra từng người từng người một!" Hoắc Phi Đoạt gầm thét, xe hơi cũng run run theo.
A Trung điên cuồng gật đầu, bị dọa sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tất cả mọi người trong công ty Hắc Đề đều bị phái đi ra ngoài, ở các đầu đường, các nhà ở cũng bị tra xét.
Phi trường phải hoãn lại tất cả chuyến bay, có rất nhiều người ở lại trong đại sảnh.
Có người mặc đồng phục, lần lượt xếp hàng vô cùng nghiêm túc nhìn mặt từng người phụ nữ.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đẩy xe lăn đến Hải Cảng.
"Mỗi người đều phải kiểm tra!"
Hải cảng bị phong tỏa, có rất nhiều nhân viên hải cảng mang S***g, phàm là tất cả những người ra biển đều phải kiểm tra.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước chân tập tễnh đẩy xe lăn đến trước mặt nhân viên kiểm soát, còn không nhịn được ho khan vài tiếng.
Mấy tiểu đệ công ty Hắc Đế cầm S***g, nhìn ông lão, chất vấn: "Người ngồi xe năm không cho độ mũ, lấy xuống, nhất định phải kiểm tra lần lượt từng người! Nhanh lên một chút"
"Cơ thể vợ tôi không tốt, có chứng hôn mê, chỉ cần mở mắt sẽ cực kỳ choáng váng."
Người đàn ông năm mươi tuổi có nếp nhăn trên mặt, khom lưng xuống, bộ dạng giống như bện***. Làm mấy tên tiểu đệ công ty Hắc Đế cảm thấy ghê tởm.
Họng S***g chỉa đến trước *** người đàn ông: "Ít nói nhảm đi! Mỗi người đều phải kiểm tra! Tôi nói cho ông biết, đừng nói là ông, ngay cả thị trưởng cũng phải kiểm tra, ngay cả con chó chúng tôi cũng không bỏ qua! Mau lấy cái mũ xuống!"
"Được được được.... ...... ...."
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng gỡ cái mũ của người ngồi trên xe lăn xuống.
Mấy tên tiểu đệ đều trợn mắt nhìn.
Thì ra là một bà lão!
Tóc đều đã bạc phơ, sắc mặt vàng như nghệ, trên mặt đều là nếp nhăn.
"Bà ấy đang ngủ sao?"
Một tên tiểu đệ không nhịn được hỏi.
"Phải, trong cơ thể bà ấy không tốt, động một chút là ngủ mất, dù có có tỉnh cũng không dám mở mắt, vừa mở mắt lập tức hôn mê. Kiểm tra xong chưa? tôi có thể đội mũ lên cho bà ấy chưa, bên này gió biển quá lớn, bà ấy sẽ bị lạnh."
Mấy tên tiểu đệ gật đầu, một tên tiểu tử còn cười hỏi một tên khác: "Này này này, chờ chúng ta già rồi, có phải sẽ có bộ dạng như vậy không?"
"Nói nhảm! Ai già đi đều cũng như vậy!"
"Còn có ý gì nữa. Ngay cả đường cũng không đi được, e rằng khi làm cả phụ nữ cũng bất động."
"Ha ha ha.... .........Vì vậy mới nói, Cho nên nói, bây giờ tốt nhất để cậu làm nhiều hơn cho đủ.\'"
Mấy tên tiểu đệ kia cười một trận, chợt có người nhỏ giọng nói: "Đừng cười nữa, Hoắc lão đại đến!"
"A!"
Chà! Tất cả tiểu đệ công ty Hắc Đế đều im lặng, cười cũng không dám cười.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi đẩy xe lăn tiến vào Hải Cảng, ông ta quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy từ xa có một chiếc xe xa hoa nhanh chóng chạy đến, két một tiếng dừng lại kiểm tra cửa khẩu bên kia.
A Trung bước xuống xe trước, mở cửa xe, Hoắc Phi Đoạt khôi ngô tuấn tú bước xuống xe, nhíu đầu lông mày, một bộ dang nặng nề bước nhanh đến.
"Lão đại!"
Tất cả tiểu đệ đều đồng loạt hành lễ.
Chim hải âu kêu líu ríu, bay tới bay lui.
Gió biển rất lớn, thổi lên mái tóc và vạt áo của Hoắc Phi Đoạt.
"Lão đại, hễ là tất cả mọi người đi vào đều được kiểm tra xong, ngay cả bệnh nhân cũng không bỏ qua! Kiểm tra lần lượt từng người một!"
Hoắc Phi Đoạt nhìn người đàn ông đẩy xe lăn đi xa, hỏi: "Cái xe lăn đó là chuyện gì xảy ra?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc