Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 120

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y nhìn người đang tựa vào cửa thì hoảng hốt, miệng lập tức mở to, lui về sau một bước.
"Thế nào, thế nào lại là anh?"
Trên cổ tay Tiêu Lạc quấn băng gạc, nhưng mà không ảnh hưởng đến khí chất phong lưu của anh ta.
"Không muốn gặp anh sao?" Tiêu Lạc cười nhẹ.
Hai con ngươi sáng như trăng vẫn tinh quan như cũ, ánh sáng chiếu vào một chút trông thật mê người.
Tiêu Lạc....hàm răng vẫn trắng sáng, phong phong vận vận.
Ngũ Y Y mím chặt môi, vẻ mặt không chào đón: \'Làm sao anh biết tôi ở đây, Anh theo dõi tôi sao?"
Trong đôi mắt sáng đều là đề phòng và địch ý.
Aiiz....
Tiêu Lạc nhịn không được nhẹ nhàng thở dài, trong ánh mắt anh ta đều là ưu thương: "Em nói anh như vậy.....Có biết anh rất thương tâm. Nơi này rất đau!"
Tay anh ta hung hăng chọc vào иgự¢ trái của mình, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y thật hoảng hốt, tâm nhịn không được đập mạnh.
Mặc kệ thế nào, cho dù không thành tình nhân, Tiêu Lạc cũng là người đối xử với cô không tệ.
Vẫn là một người tràn ngập hơi thở gia đình!
"Ý này của anh là anh không hề theo dõi tôi đúng không?"
Tiêu Lạc cười thê lương, trả lời.
"Anh chưa từng theo dõi tôi vậy làm sao anh biết tôi ở trong này?"
Tuy rằng Ngũ Y Y cứng rắn nói, nhưng đã mở cửa ra, đi vào bên trong.
Tiêu Lạc đi theo sau vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
"Anh ở công viên gần đây, vừa vặn thấy em, cho nên anh đi theo đến đây."
"A, đúng là trùng hợp."
Ngũ Y Y cầm lấy bình thủy điện: "Anh uống nước không? Ở đây không có cà phê và nước trà, chỉ có nước lọc."
Tiêu Lạc đi qua, từ phía sau Ngũ Y Y ôm chầm lấy tay cô, để Ngũ Y Y dựa vào lòng anh ta, Ngũ Y Y sợ tới mức cả người run lên, xoay mặt, trừng mắt với Tiêu Lạc: "Anh muôn làm gì?"
Sau khi Tiêu Lạc sửng sốt, tiếp nhận bình nước trong tay cô: "Không muốn làm gì, chẳng qua là muôn nấu nước thôi."
Lúc này Ngũ Y Y mới thở phào một hơi, đem bình thủy đưa cho Tiêu Lạc cô từ trong иgự¢ anh thoát ra ngoài, trốn qua một bên.
Tiêu Lạc hơi thất vọng nhận lấy bình nước, đặt trên cái đế rồi cắm điện vào.
"Bây giờ....Em rất chán ghét anh sao? Anh đến gần em một chút, em lại chán ghét anh sao?"
Tiêu Lạc nhướng mày, đè nén cảm giác đau xót, thật lâu mới có thể xoay mặt nhìn Ngũ Y Y.
Từ trong ánh mắt anh ta toát ra một tia ưu thương.
Loại ưu thương này, Ngũ Y Y sẽ không chống đỡ được!
"Không, cũng không phải......Tôi không chán ghét anh, không thể dùng từ chán ghét này...."
"Vậy thì không phải chán ghét?"
Cũng không phải chán ghét....chính là....."
"Bài xích?"
"Cũng không phải bài xích....Tiêu Lạc, anh nghĩ xem, hiện tại anh là người đàn ông của Ngũ đại con nhóc, giữa tôi và anh cũng chỉ là người thân bình thường, tôi và anh đến gần một chút, Ngũ đại con nhóc sẽ ăn dấm chua, đều sẽ nhất quyết không tha cho tôi, hơn nữa, tôi...."
"Chúng ta không cần để ý đến Ngũ Nhân Ái!" Tiêu Lạc kích động bước lên một bước, bắt được cánh tay Ngũ Y Y, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
"Y Y, hai chúng ta không cần thiết để ý đến Ngũ Nhân Ái, chuyện của hai chúng ta, anh và cô hoàn toàn không có quan hệ gì! Anh không thích cô ta, một chút cũng không thích cô ta, trong lòng anh chỉ có một mình em, em hẳn là nên biết, từ đầu đến cuối người trong lòng anh đều là em!"
"Nhưng mà anh và cô ta đính hôn rồi." Ngũ Y Y ầm ĩ lên, cô hơi kích động thở gấp. "Tiêu Lạc, anh luôn nói với tôi, anh yêu tôi bao nhiêu, nhưng mà sự thật đâu? Sự thật là, anh và Ngũ đại con nhóc đính hôn rồi. Anh đã yêu tôi như vậy, vì sao lại đính hôn với cô gái khác? Bây giờ anh đã đính hôn với Ngũ Nhân Ái rồi, vì sao còn nói những lời không có ý nghĩa và lập trường với tôi? Anh không biết anh làm như vậy thật tham lam sao? Chẳng lẽ anh muốn được sở hữu?"
Ngũ Y Y nói xong mở tay Tiêu Lạc ra, đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống.
Tiêu Lạc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thật lâu sau mới mở mắt ra, đau xót nhìn Ngũ Y Y nói: "Nếu anh nói...anh có nỗi khổ tâm thì sao?"
Hả?
Nỗi khổ tâm?
"Cái gì khổ tâm?"
"Anh không muốn chị anh vì chuyện này mà thương tâm, không muốn chị ấy quan tâm anh, nhiều năm như vậy, cô ấy vì anh mà không lập gia đình, đều để lỡ hạnh phúc của mình, lúc chị ấy ở thời kỳ đẹp nhất của tuổi thanh xuân, chị ấy vì anh mà không có tình yêu, mà là làm việc khổ cực, kiếm tiền cho anh, cho anh đến trường. Vì chị ấy, anh không thể để chị ấy thương tâm nữa. Chị ấy thích Nhân Ái, chị ấy hy vọng anh và Nhân Ái đính hôn, anh không muốn làm chị ấy thất vọng."
Ngũ Y Y trừng to hai mắt: "Anh không muốn chị anh thương tâm, chẵng lẽ anh muốn tôi thương tâm và thất vọng sao? Anh cũng biết, khi tôi biết tin anh và Ngũ đại con nhóc đính hôn, lòng tôi đau đớn khó chịu thế nào không? Bây giờ anh đã lựa chọn hoàn thành tâm nguyện của chị anh rồi, lựa chọn ở cùng với Ngũ đại con nhóc, vậy anh hãy kiên quyết đi theo con đường anh đã chọn đi! Anh làm gì chạy đến đây, tìm tôi rồi không ngừng kể tôi nghe sao? Anh cho rằng tôi sẽ vì những lời lói lý do đó của anh mà ở cùng với anh sao? Anh cho rằngNgũ Y Y tôi là tình nhân không thể lộ ra ngoài sao?"
"Anh không nghĩ như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ để em ℓàм тìин nhân không thể lộ ra ngoài, anh muốn cho, thì cho em tất cả, sẽ cho em một địa vị vinh quang nhất, anh muốn cưới em..."
"Đủ rồi! Anh phải cưới Ngũ Nhân Ái."
"Anh sẽ lập tức giải trừ hôn ước với cô ta."
"Hả? Anh nói cái gì?"
Ngũ Y Y hoảng hốt.
"Này, đây không phải là chuyện đùa... Anh cũng biết, chuyện đính hôn là chuyện trong nhà chúng ta, kỳ thật cũng quan trọng như chuyện kết hôn, anh làm sao có thể giải trừ là giải trừ?"
Nếu đột nhiên Tiêu Lạc giải trừ hôn ước với Ngũ đại con nhóc, Ngũ đại con nhóc sẽ mất hết tất cả, sau đó ngay cả danh tiếng cya3 cô ta cũng trở thành trò cười, cô ta vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
"Tiêu Lạc! Anh không thể làm như vậy, như vậy đối với Ngũ đại con nhóc mà nói, bất công vô cùng! Anh là đàn ông, anh phải gánh vác tất cả áp lực!"
"Anh thật sự chịu đựng đủ rồi!" Tiêu Lạc bước đến vài bước, quỳ gối bên cạnh Ngũ Y Y, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình vuốt ve, "Y Y, em cũng biết, mấy ngày qua anh bị dày vò đến mức nào? Mỗi khi anh bất đắc dĩ đối mặt với Ngũ Nhân Ái, anh đều hận không thể quay đầu bước đi. Trong đáy lòng anh không ngừng kêu gào, vì sao người ở cùng anh không phải là Y Y, vì sao không phải? Mỗi phút anh ở cùng với Ngũ Nhân Ái, đều là dày vò! Anh ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô ta một cái, ngay cả ngón tay cô ta anh cũng không chạm vào. Y Y, nếu để cho anh tiếp tục kéo dài nữa, anh nhất định sẽ ૮ɦếƭ mất! Chẳng lẽ em muốn nhìn anh ૮ɦếƭ sao?"
Cả người Ngũ Y Y run lên.
Hai người cứ như vậy, ánh mắt giao nhau.
Một lúc lâu sau, Ngũ Y Y lắc đầu, bi thương nói: "Nhưng mà Tiêu Lạc....Đã muộn rồi..."
"Cái gì?"
Tiêu Lạc sốt ruột nắm chặt tay Ngũ Y Y: "Vì sao lại nói vậy?"
Ngũ Y Y buồn cười: "Tất cả đều không thể trở lại, đã muộn rồi. Có rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Tôi và anh, hai chúng ta đều không thể trở lại như trước nữa, anh không còn là Tiêu Lạc mà tôi thích, tôi cũng không còn đơn thuần mà là Ngũ Y Y quật cường rồi. Hai chúng ta, tất cả đều không thể trở lại như trước nữa."
"Không muộn! Y Y, một chút cũng không muộn, anh vẫn yêu em như trước, em vẫn yêu anh như trước, hai chúng ta có thể ở cùng nhau như trước đây! Anh nói rồi, anh muốn cùng em trải qua cả đời này."
Ha ha ha....
Ngũ Y Y nhẹ giọng cười.
Cười đủ rồi, cô mới liếc mắt nhìn Tiêu Lạc, nhẹ nhàng nói: "Tôi bây giờ....Đã không còn thương anh nữa....Tôi yêu người khác. Vì vậy tôi nói, hai chúng ta không thể trở lại như lúc trước nữa."
Ầm!
Tiêu Lạc ngạc nhiên bỗng chốc ngây ngẩn cả người
"Không....Không! Em là đang gạt anh! Em không thể không thương anh! Em sẽ không yêu người khác! Em đang giận anh, đang cố ý nói dỗi với anh đúng không? Anh biết, em vẫn yêu anh như trước, giống như em vẫn đang yêu anh! Y Y, đừng tùy hứng, anh nhận sai với em, anh hối lỗi với em, hai chúng ta làm lại từ đầu, có được không?"
Ngũ Y Y ngơ ngác, gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ hiện lên vẻ khổ sở: "Tôi không hy vọng tất cả đều thay đổi, như vậy, tôi sẽ không bất lực và khổ sở như bây giờ, tôi sẽ không cảm thấy mình không thể quy y. Đáng tiếc....Tất cả đều đã thay đổi, Tiêu Lạc nhận thực tế đi, tôi không yêu anh nữa."
Nước sôi, kêu lên.
Tiêu Lạc ngẩn ngơ, hai mắt mở to: "Được rồi, anh đi lấy nước."
Ngũ Y Y xoa xoa huyệt thái dương, thở dài.
Ào ào!
Ngũ Y Y giật mình, quay mặt nhìn ngạc nhiên.
"Tiêu Lạc, anh không sao chứ?"
Một bàn tay Tiêu Lạc giơ lên cao, trên mặt nở nụ cười khổ: "Không có việc gì, cổ tay đang bị thương, thậm chí ngay cả ấm nước cũng cầm không được."
Hả?
Ngũ Y Y bước đến, ấm nước rơi trên mặt đất, nước nóng chảy ra đất.
Cánh tay Tiêu Lạc đang bị thương kia, một mảng đỏ bừng!
"A, anh nóng không? Sao anh không cẩn thận vậy?" Ngũ Y Y nhíu mày, lôi kéo Tiêu Lạc đến bên ghế sô pha.
"Anh không sao, nóng một chút cũng không sao. Em xem cái ấm nước kia có hỏng không, nếu không em uống nước lọc đi."
"Một cái ấm nước sao quan trọng bằng tay anh."
Ngũ Y Y rống to, tức giận nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc giật mình nhìn Ngũ Y Y, từ từ, anh ta nở nụ cười: "Em vẫn còn quan tâm anh, đúng không?"
Ngũ Y Y run bắn người, cúi đầu, đi đến ngăn kéo tìm băng gạc.
Tiêu Lạc nhìn bóng lưng Ngũ Y Y: "Bỏng ૮ɦếƭ cũng đáng thôi."
Tay Ngũ Y Y chợt dừng lại.
Đáy lòng nhịn không được thương tiếc cho Tiêu Lạc.
"Tiêu Lạc, anh cần gì phải ở trước mặt tôi làm như vậy...."
"Anh vui như vậy." Tiêu Lạc cắt ngang lời nói của Ngũ Y Y, nhìn cô chằm chằm: "Anh cảm thấy rất hạnh phúc. Ở bên cạnh em, mặc dù đã ૮ɦếƭ nhưng cũng đáng."
Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, tìm được thuốc trị bỏng, ngồi bên cạnh Tiêu Lạc rồi nhẹ nhàng thoa thuốc cho anh ta.
Ngũ Y Y híp mắt, nhìn tay anh ta, rồi nhìn thuốc.
Tiêu Lạc si ngốc nhìn Ngũ Y Y, hô hấp ngày càng dồn dập.
"Y Y"
"....."
"Chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được không?"
"Thời gian không có cách nào quay ngược lại."
"Anh yêu em, là có thể."
Tiêu Lạc nỉ non, anh ta bước từng bước đến gần Ngũ Y Y.
"Anh nhớ em, Y Y, nhớ đôi môi em, nhớ nụ hôn của em, nhớ cái ôm ấm áp của em, nhớ tất cả về em...Y Y.....?"
Khi bờ môi của anh sắp chạm vào môi Ngũ Y Y, cô xoay mặt, né qua một bên: "Đừng như vậy, Tiêu Lạc. Anh còn như vậy, tôi chỉ có thể đem anh ra ngoài."
Tiêu Lạc khẽ động tay anh ta, nhịn không được than nhẹ: "A, đau quá."
Ngũ Y Y sợ tới mức xem xét tay anh ta.
Tiêu Lạc thừa cơ hôn vào mặt cô.
Ngũ Y Y như bị điện giật, bỗng chốc giật bắn người, gương mặt đỏ bừng: "Anh, anh vẫn nên đi thôi."
Tiêu Lạc chần chờ một lát, gật gật đầu: "Tốt lắm. Ngày mai anh lại đến thăm em."
"Ngày mai anh đừng đến nữa." Ngũ Y Y sợ hãi kêu lên.
Tiêu Lạc nở nụ cười: "Ngày mai em sẽ nhận được tin anh và Ngũ Nhân Ái giải trừ hôn ước."
"A! Không cần đâu! Tiêu Lạc, anh đừng làm như vậy!" Ngũ Y Y cũng không biết vì sao lại sốt ruột như vậy, bắt lấy tay áo Tiêu Lạc, Tiêu Lạc chậm rãi xoay người nhìn Ngũ Y Y.
"Vì sao cản trở anh khôi phục tự do?"
"Đừng như vậy, Tiêu Lạc, anh làm như vậy, sẽ làm Ngũ đại con nhóc rất khó coi. Mặt mũi của cô ta đều mất sạch rồi."
Tiêu Lạc cười khổ: "Ngũ Nhân Ái khi dễ em như vậy, cả ngày nói những lời khó nghe với em, bây giờ em còn quan tâm cô ta sao?"
"Không phải quan tâm." Ngũ Y Y cúi đầu: "Chỉ là cảm thấy một cô gái gặp phải cảnh đó sẽ bất lực."
Tiêu Lạc nhìn chỗ khác, hít một hơi nói: "Bây giờ anh càng bất lực! Y Y, em không thương tiếc đẩy anh cho cô gái khác, anh thật đáng thương. Em rộng lượng như vậy khiến lòng anh tan nát."
Ách....Ngũ Y Y ngớ ra.
Tiêu Lạc bước đi cũng không quay đầu lại.
Thật lâu sau, Ngũ Y Y ngồi phịch xuống ghế sô pha, chán nản cào tóc: "A a a a, sao tất cả đều lộn xộn như vậy! Đây đến cùng là làm sao? Phiền ૮ɦếƭ rồi!"
Không thể không thừa nhận, Tiêu Lạc xuất hiện quấy rầy suy nghĩ của cô.
Cô chán ghét loại tâm tình này, cô chán ghét cô sẽ đau lòng cho Tiêu Lạc.
Ngũ Nhân Ái ở trong phòng bệnh nhìn đồng hồ rồi thở dài.
"Chị cả, rốt cuộc anh rể có đến đón chị không? Đây đã hơn chín giờ rồi, không phải đã nói bảy giờ xuất viện sao?"
Ngũ Nhân Tâm nhàm chán nghịch tóc, nói dò xét Ngũ Nhân Ái.
"Anh ấy nói anh ấy sẽ đến đón chị, cũng không nói mấy giờ, ai biết bây giờ còn chưa đến?"
"Vậy chị gọi điện thoại cho anh ấy đi, rốt cuộc sao lại thế này, chúng ta đầu ngây ngốc chờ mấy tiếng, thật là."
"Em câm miệng cho chị, em ồn ào muốn ૮ɦếƭ." Ngũ Nhân Ái chán nản quát Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Tâm méo miệng, không dám lên tiếng nữa.
Ngũ Nhân Ái yếu ớt nói: "Chị gọi rất nhiều cuộc cho anh ấy, anh ấy không nghe máy."
"Hả? Không tiếp?" Ngũ Nhân Tâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Lệ luôn không nói gì, hiện tại cũng giật mình một chút.
Cuối cùng Ngũ Nhân Ái nhìn bóng đêm bên ngoài, thở dài: "Thôi, không đợi anh ấy nữa, có lẽ anh ấy có chuyện gì quan trọng. Chúng ta đi thôi."
Ngũ Nhân Ái đi ra ngoài, Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ xách đồ đi theo.
"Chính là có chuyện gì quan trọng, dù sao cũng nên gọi một cú điện thoại đến chứ, làm cho người ta ngây ngốc chờ đợi, tính là chuyện gì!"
Ngũ Nhân Tâm bất mãn lầm bầm, Ngũ Nhân Lệ nhanh chóng kéo tay áo Ngũ Nhân Tâm, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc