Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 12

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Cố ý ***ng Ngũ Y Y một cái Ngũ Nhân Tâm giả bộ vô tội nói, “Ai nha, thật vô ý quá, hôm nay trong nhà có tiệc đính hôn, mấy chị em chúng ta bận đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cô không sao chứ ?”
Ngũ Nhân Tâm nói xong liền phóng ánh nhìn lên trên người Hàn Giang Đình.
Ngũ Y Y nhăn mày, “Tôi xem chính là chị cố ý, ***ng tôi một chút thì chị có thể xinh đẹp lên sao ? Thật là nhàm chán”
Ngũ Nhân Tâm nghe vậy tức giận phản bác ,” Người nào nhàm chán?”
Ngũ Nhân Ái kéo Ngũ Nhân Tâm đang xúc động lại, giọng điệu đầy châm chọc nói, “ Bình tĩnh, Nhân Tâm, cùng loại người này nói chuyện thì có gì tốt, thứ như nó nghe không hiểu tiếng người đâu”
Ngũ Y Y trợn hai mắt nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Aí, cơ hồ muốn phun hỏa đốt người.
“Ngũ Nhân Aí! Chị nói cho rõ ràng a! Chị nói ai không hiểu tiếng người ? Tôi xem chính chị mới không hiểu tiếng người nha! Mấy người đều là súc sinh đội lốt người”
Ngũ Nhân Aí kiềm chế tức giận, âm hiểm nói , “Súc sinh ? Ở chỗ này có thể xứng với súc sinh chỉ có mình mày đi ? Có một người mẹ không biết xấu hổ, muốn bay cao làm phượng hoàng không tiếc phá hư gia đình của người khác, còn không nhận mình là Tiểu Tam, mẹ mày tài giỏi như vậy mới xứng đáng là súc sinh! Ngũ Y Y, mẹ con mày đều hạ tiện như nhau”
Ngũ Y Y nghẹn đỏ bừng cả mặt, cô nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Aí, thở hồng hộc vì tức giận lẫn xấu hổ, tay siết chặt quả đấm.
“Không cho phép chị hạ nhục mẹ tôi! Bà ấy chưa từng nghĩ muốn leo cao cái gì, bà ấy chỉ vì một phần chân tình”
Ngũ Y Y nén lệ gằn từng câu từng chữ, cả người run rẩy lợi hại
Cố ý ***ng Ngũ Y Y một cái Ngũ Nhân Tâm giả bộ vô tội nói, “Ai nha, thật vô ý quá, hôm nay trong nhà có tiệc đính hôn, mấy chị em chúng ta bận đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cô không sao chứ?”
Ngũ Nhân Tâm nói xong liền phóng ánh nhìn lên trên người Hàn Giang Đình.
Ngũ Y Y nhăn mày, “Tôi xem chính là chị cố ý, ***ng tôi một chút thì chị có thể xinh đẹp lên sao? Thật là nhàm chán”
Ngũ Nhân Tâm nghe vậy tức giận phản bác, “Người nào nhàm chán?”
Ngũ Nhân Ái kéo Ngũ Nhân Tâm đang xúc động lại, giọng điệu đầy châm chọc nói, “ Bình tĩnh, Nhân Tâm, cùng loại người này nói chuyện thì có gì tốt, thứ như cô ta nghe không hiểu tiếng người đâu”
Ngũ Y Y trợn hai mắt nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Ái, cơ hồ muốn phun hỏa đốt người
“Ngũ Nhân Ái! Chị nói cho rõ ràng a! Chị nói ai không hiểu tiếng người? Tôi xem chính chị mới không hiểu tiếng người nha! Mấy người đều là súc sinh đội lốt người”
Ngũ Nhân Ái kiềm chế tức giận, âm hiểm nói, “Súc sinh? Ở chỗ này có thể xứng với súc sinh chỉ có mình mày đi? Có một người mẹ không biết xấu hổ, muốn bay cao làm phượng hoàng không tiếc phá hư gia đình của người khác, còn không nhận mình là Tiểu Tam, mẹ mày tài giỏi như vậy mới xứng đáng là súc sinh! Ngũ Y Y, mẹ con mày đều hạ tiện như nhau”
Ngũ Y Y nghẹn đỏ bừng cả mặt, cô nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Ái, thở hồng hộc vì tức giận lẫn xấu hổ, tay siết chặt quả đấm.
“Không cho phép chị hạ nhục mẹ tôi! Bà ấy chưa từng nghĩ muốn leo cao cái gì, bà ấy chỉ vì một phần chân tình”
Ngũ Y Y nén lệ gằn từng câu từng chữ, cả người run rẩy lợi hại!
Ngũ Nhân Ái bĩu môi, “Thôi đi! Cái gì mà chân tình! Ba tôi nếu không có tiền, mẹ mày sẽ chịu theo ông sao? Lén lút hạ sinh mày, không phải vì muốn lấy chút tiền sao?”
Hàn Giang Đình ôm Ngũ Y Y muốn cản cô lại, phòng ngừa Y Y tức giận nhào tới đánh nhau với ba đầu heo này, như vậy thì coi như mất thể diện. Hàn Giang Đình chán ghét hướng ba chị em nhà Ngũ gia trầm giọng quát “Kêu la cái gì! Đừng tưởng mấy người ở chỗ này thì trở nên cao qúy! Dáng dấp giống như khúc than, căn bản chẳng ai thèm lấy! Tôi xem, chính là mấy người ghen tị Y Y xinh đẹp hơn mấy ngưới. Chuyện của người lớn chưa đến lượt mấy người phán xét! Các người còn dám nói bậy, xem Hàn Giang Đình tôi xử mấy người như thế nào”
Ngũ Nhân Tâm nhìn Hàn Giang Đình giận đến phát khóc, “Hàn Giang Đình! Vì cái gì mả anh luôn muốn bệnh vực Y Y? Cô ta có gì tốt? Có phải hay không các người đã lên giường với nhau?
Hàn Giang Đình vừa rồi vì con tiện nhân đó nói ba chị em cô là khúc than! Khinh người quá đáng!
Ngũ Y Y giận quá hóa cười, chỉ có Hàn Giang Đình đứng gần cô mới cảm nhận được người cô khẽ run. Ngũ Y Y nhìn ba chị em Ngũ gia cười nói, “Đúng a, chị đoán đúng nha, tôi chính là cùng Giang Đình lên giường, thế nào? Chị ghen tị sao? Chị cũng *** áo thử chút đi a, có bản lãnh thì thử xem Giang Đình có hứng thú với chị không a, Hắc Qủy!”
Ngũ Nhân Tậm giận điên hướng Ngũ Y Y hét ầm lên, “ Ngũ Y Y ! Đồ tiện nhân, mày với mẹ mày đều đồng dạng không biết xấu hổ! Hạ lưu, tiện nhân! Tao *** mày!’
Ngũ Y Y cũng không sợ mất mặt hướng về phía Ngũ Nhân Tâm đấm đá loạn xạ.
Ngũ Nhân Ái thấy tình hình không ổn liền tiến lên kéo Ngũ Nhân Tâm ra, Hàn Giang Đình cũng một bên lôi kéo Ngũ Y Y, hôm nay trong nhà có nhiều người nếu để cho họ thấy thì thật không còn mặt mũi.
“Tốt lắm! Các người đánh đủ chưa? Mau dừng tay a!” Hàn Giang Đình ở chính giữa mặt tức giận hét lên.
Ngũ Nhân Tâm đầu tóc rối loạn, giận đến mức *** kich liệt phập phồng, hung tợn nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, sau đó liền khóc đến thương tâm, “Giang Đình, ô ô ô, anh thật thích Y Y sao? Giang Đình , em cũng tốt vậy, anh xem ,Y Y chỉ là con gái riêng ,em mới chính là tiểu thư Ngũ gia a”
Hàn Giang Đình hất bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, phiền não nói, “Nhàm chán muốn ૮ɦếƭ ! Các người ai khi dễ Y Y tôi đều ghét cả”
Ngũ Nhân Tâm tuyệt vọng kêu lên, “Ngũ Y Y, mày là đồ tiện nhân! Tao hận mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Ngũ Y Y cười lạnh nói, “Hận đi ! Dùng sức mà hận! Tốt nhất kêu tất cả mọi người đến mà hận tôi”
Ngũ Nhân Tâm vô năng khóc thét lên.
Hàn Giang Đình ôm Ngũ Y Y, cúi đầu nhìn cô dịu dàng hỏi, “Như thế nào ? Cậu có bị thương chỗ nào không ?”
Ngũ Y Y giống người mất hồn lắc đầu, chĩ dùng Ng'n t chỉ xuống tim, bi thương nói, “Chỉ là nơi này, rất đau”
Hàn Giang Đình nhất thời hiểu được, đau lòng lấy tay sờ sờ tóc cô, thương tiếc nói, “ Việc này dù đúng hay sai, đều không lien quan đến cậu, cậu không cần đễ ý”
Ngũ Y Y thê lương mà cười.
Sẽ không liên quan sao ?
Cô làm sao mà không biết, thật ra mẹ mình đã phạm sai lầm không thể tha thứ!
Mặc kệ có phải hay không vì chân tình, bà không nên khiến cho mọi người khinh ghét gọi mình là Tiểu Tam.
Mẹ cùng ba ở một chỗ, cũng bằng như làm tổn thương mẹ con nhà Ngũ gia. Người ta mắng không có sai, không phải sao?
Mẹ của cô, chính là Tiểu Tam!
Đây là sự thật không thể nào thay đổi được.
Đây cũng là lý do Ngũ Y Y không thể đứng thắng lưng trước mặt ba chị em Ngũ Gia.
Mặc dù lần này đánh nhau không có gây ầm ĩ nhưng cũng khiến người xung quanh đễ ý.
Mà ngưới đầu tiên, chính là Cố Dĩ Mặc.
Hắn vốn đang vò đầu bứt tai vì buồn chán, ngó trái ngó phải, đột nhiên thấy Ngũ Y Y phía bên kia.
Ah! Đó không phải là con nhóc đó sao?
Hiện tại trong lòng Cố Dĩ Mặc đã nổi lên một cái xưng hô nhất định _Con nhóc.
Nha đầu kia đang làm gì?
Gây gổ sao?
TNND, phụ nữ đánh nhau mà hung bao thế sao ?
Con nhóc đánh nhau rất giống Tiểu Lão Hổ.
Cố Dĩ Mặc không nhịn được mà nói ra tiếng, “Mẹ kiếp! Ba người kia đang làm gì? Ba đánh một, lấy nhiều đánh ít tính là cái gì a”
Cố Dĩ Mặc không chút suy nghĩ hướng về phía Ngũ Y Y chạy tới.
Hắn vừa đi, Tiêu rơi vì chú ý từ trước liền xoay mặt đi xem, cùng lúc đó, Hoắc Phi Đoạt đứng bên cạnh cũng theo qua.
Sau đó…Ngũ Phong Tập cũng nhìn thấy cãnh bốn nữ nhi của mình đang đánh nhau thành một đoàn.
Đúng là không thể sống nổi, bốn cô nàng này cũng không biết thu liễm, trong trường hợp này mà còn đanh nhau như vậy.
Vì vậy, Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai, Tiêu Lạc, Hoắc Phi Đoạt, Cố Dĩ Mặc đều hướng chỗ Ngũ Y Y đi tới.
Ngũ Phong Tập từ trước tới giờ lần đầu tiên thấy Ngũ Nhân Tâm đầu tóc rối loạn, khóc rối tinh rối mù, hết sức đáng thương.
Mà Ngũ Y Y thì ngược lại, bộ dạng kiên cương không chút sức mẻ. Ngũ Phong Tập đầu tiên liến đối với Ngũ Y Y không hài long.
Ngũ Nhân Tâm vừa nhìn thấy ba, lập tức uất ức khóc vô cùng bi thương nhơ giúp đỡ, “Ba …Ô ô ô, Y Y em đánh con, ô ô ba xem a”
Ngũ Nhân Ái nhìn lướt qua Tiêu Lạc, e lệ nói, “Ngượng ngùng a, khiến mọi người phải chê cười, Y Y đứa nhỏ này chính là tính tình ***….”
Cô ta nói những lời này, trực tiếp đem mọi sai lầm đổ lên đầu Ngũ Y Y.
Ngũ Pong Tập cảm giác thật là mất mặt trước mặt mọi người, mấu chốt là bên cạnh còn có vị tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương lừng lẫy, Hoắc tổng.
“Y Y! Sao con lại không lễ phép như vậy hả?”
Ngũ Y Y ai cũng không quan tâm, gắt gao cắn môi dưới, người mặt nhìn trời.
Ngũ Phong Tập càng tức giận, bàn tay liền đánh ngay vai Ngũ Y Y một cái, kêu lên, “Cái con bé không hiểu chuyện này, sao con cứ hay gây phiền toái khắp nơi vậy! Một chút giáo dục cũng không vấy!Chị hảo hảo sống vui vẻ không được sao! Nhất định phải gây gổ với nhau sao! Con dù cho có nóng tính cũng phải biết thu lại thu lại!Đúng là không hiểu chuyện”
Hàn Giang Đình đứng bên cạnh nhịn không được chen miệng, “Ngũ thúc thúc, hôm nay chuyện này không thể trách Y Y”
“Được rồi!Được rồi! Cháu không cần phải giải thích, cháu luôn giúp đõ cho nó!” Ngũ Phong Tập *** cắt đưt lời nói của Hàn Giang Đình.
Cố Dĩ Mặc vén tay áo, không vui la lên, “Ai ai ai, ta nói lão tiên sinh, làm sao ngài không phân biệt tốt xấu a, ta rõ àng ở bên kia trông thấy ba da đen Châu Phi này xúm nhau khi dễ nhóc con này, lấy nhiều hiếp ít, tính là chuyện gì a”
Cố Dĩ Mặc vừa nói xong,m mọi người đều kinh ngạc.
Đầu tiên, Cố Dĩ Mặc không phải nhân vật tầm thường, hắn chính là Đại thiếu gia của Cố Thị, tiếp theo, hắn còn là anh em tốt của Hoắc Phi Đoạt.
Cố Dĩ Mặc là người yêu ghét rõ ràng, nhưng lại không định hình, thích người nào ghét người nào, đều không kiên định.
Mọi người nghe được Cố Dĩ Mặc thay Ngũ Y Y nói chuyện thêm mấy phần khiếp sợ, lại nghe Cố Dĩ Mặc nói “da đen Châu Phi” để ám chỉ chị em Ngũ gia, nhịn không được cười khẽ.
Dĩ nhiên, không cười ra ngoài là ba chị em Ngũ gia.
Trong bụng ba người đang cuộn sóng giận dữ
Da đen Châu Phi?
A a a a, kinh tởm quá, nghe người ta nói mình như vậy nhịn không được ba chị em Ngũ gia đều cảm thấy uất ức.
Các nàng không tính là trắng, nhưng cũng không đến nỗi đen như người Châu Phi chứ.
Ngũ Phong Tập kinh ngạc nhìn đi nhìn lại Cố Dĩ Mặc, liền cười khan nói, “Hoắc tổng, Cố tổng, ngượng ngùng a, trong nhà có đứa nhỏ không hiểu chuyện, khiến các ngài chê cười”
Không muốn bị mất mặt Ngũ Phong Tập liền nghĩ cách dụ mấy vị quan lớn đi chỗ khác. Hoắc Phi Đoạt một bước cũng không động, cặp mắt đàng sau kính mát vần nhìn chăm chú tiểu nha đầu quật cường kia.
Cái mèo con lông xù này, luôn thích ngụy trang bên ngoài cho kiên cường.
“Nha đầu” Hoắc Phi Đoạt giọng dễ nghe gọi.
Câu Này không chỉ khiến Ngũ Phong Tập sợ hãi, mà còn khiến Cố D ĩ Mặc khiếp sợ mấy phần
Ba chị em Ngũ gia đồng loạt giương mắt nhìn chăm chăm tuyệt thế mĩ nam nhưng lại phát hiến, người này nghiêng mặt về phía khác, người này chính là gọi Y Y.
Hàn Giang Đình lặng lẽ dùng cạnh tay ***ng nhẹ Ngũ Y Y một cái, có ý muốn giúp cô hoàn hồn, Ngũ Y Y lúc này mới chậm chạp quan sát xung quanh.
Ưhm, Hoắc đại thúc? Là Hoắc đại thúc gọi cô sao ?
Ngũ Y Y cặp mắt đầy sương mù.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên tháo kính mát xuống, nhất thời, xung quanh liền hút một ngụm lãnh khí, mọi người bị dung nhan của Hoắc Phi Đoạt làm cho konh diễm.
Trong truyền thuyết Hoắc Phi Đoạt quả thật là khuynh thành khuynh quốc, tuyệt là một kĩ nam hiếm có.
Hoắc Phi Đoạt ném một cái nhìn không tệ về phía Ngũ Y Y.
“Chú gọi tôi sao?” Ngũ Y Y đĩnh đạc nói.
Ngũ Phong Tập lập tức khẩn trương nói, “Y Y, đây là Hoắc tổng, ngoan ngoãn nghe Hoắc tổng hỏi chuyện, không cần mạnh miệng!”
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y thật lâu, “Lần sau không cần tổn thương chính mình. Nhớ…muốn thắng hãy công kích nhược điểm của đối phương”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc