Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 118

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“Cút, cút, tất cả các người đều cút đi! Tôi không muốn gặp các người, cút đi, cút đi!”
Bảo vệ bên ngoài nghe được âm thanh thì tiến vào, nhìn Ngũ Y Y thương tâm muốn ૮ɦếƭ, sợ hãi nói: “Ngũ tiểu thư! Không có việc gì chứ? Có gì phân phó không?”
Ngũ Học Phong lập tức cười lấy lòng.
“Để cho bọn họ cút đi! Để cho bọn họ cút nhanh đi!”
Bảo vệ gật gật đầu, đi qua kéo Tiêu Mai và Ngũ Học Phong ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Ngũ Y Y, cô ngẩn ngơ thật lâu, sau đó hét chói tai, đem tất cả đồ trên bàn ném xuống đất.
Tình nhân?
Ngũ Y Y cô như thế chỉ xứng đáng *** nhân thôi sao?
Hoặc nói là, ở trong mắt bọn họ, cô ngay cả tình nhân cũng không xứng?
Ha ha ha… từ tận đáy lòng đau khổ, thương tâm không nói nên lời!
Khi bác sĩ chạy vào, trong phòng bệnh một đống bừa bộn.
Tất cả đều rơi trên mặt đất, một nửa cái chăn cũng rơi trên mặt đất, trên mặt đất đều là đồ đạc linh tinh.
“Trời ơi! Đây là như thế nào vậy?”
Bác sĩ há to miệng, không dám tin nhìn tất cả.
Lại nhìn bên ngoài cửa sổ, Ngũ Y Y đứng ngay đó.
Cô đưa lưng về bác sĩ và y tá, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngũ tiểu thư, này…”
“Bây giờ tôi muốn xuất viện, ngay bây giờ…….”
“A, nhưng không được sự cho phép của tổng giám đốc Hoắc, chúng tôi không dám…”
“Không để cho tôi xuất viện, tôi lập tức nhảy xuống tự sát.”
“A? Không thể!”
Bác sĩ nhanh chóng ra hiệu cho y tá, y tá gật đầu, lập tức chạy đến công ty Hắc Đế báo cáo.
“Để tôi đi! Tôi tất cả đều tốt! Bây giờ tôi muốn xuất viện!”
Ngũ Y Y nói giọng kiên định mà lãnh khốc.
“Được, được rồi.”
Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài, cúi thấp đầu đi ra ngoài.
Ngũ Học Phong và Tiêu Mai bị kéo ra ngoài rất chật vật.
“Ai da, con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, nó có gì không được, cảm thấy mình có bản lĩnh gì, dám để cho bọn họ đuổi chúng ta? Đồ đê tiện không biết người trên kẻ dưới.”
“Được rồi! Cô câm miệng lại đi.” Ngũ Học Phong hung dữ quát, nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Nơi này đều là người của công ty Hắc Đế, ngộ nhỡ chuyện khó nghe này để Hoắc lão đại nghe được, hai chúng ta xong đời rồi! Nếu công ty phá sản, hai chúng ta ta đường làm ăn mày đi.”
Tiêu Mai sợ hãi che miệng lại, còn trừng lớn hai mắt, thần thần bí bí nhìn hai bên một chút.
Hai người lôi kéo nhau chạy nhanh ra khỏi bệnh viện.
“Ông xã, thái độ lúc nãy của Ngũ Y Y, thật cứng rắn giống như tảng đá lớn, ngang ngược giống như con lừa! Nghe ý tứ của nói, nó hoàn toàn không cần *** nhân của Hoắc lão đại, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ngũ Học Phong lo lắng thở dài: “Ngũ Y Y này từ nhỏ đã thích phản đối, nói cái gì cũng đều đối nghịch. Dựa theo tính cách của nó, nó nhất định không kiên trì đến cùng *** nhân của Hoắc lão đại.”
“Người có tiền có sở thích thật cổ quái nha, ngộ nhỡ Hoắc lão đại cố tình coi trọng Ngũ Y Y, phải muốn Y Y *** nhân nhỏ bé của anh ta, Y Y không làm, vậy làm sao bây giờ? Có phải làm cho Hoắc lão đại không vui?”
“Đó là khẳng định rồi! Hoắc lão đại chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt, cũng không có ai đầu đất cự tuyệt Hoắc lão đại! Nếu không thì Y Y này quá ngu ngốc, *** nhân thì thế nào? Cũng không phải là người tình bình thường, nhưng mà sẽ cho Hoắc lão đại tình nhân lớn!”
“Không được, không được để nó tùy hứng làm theo ý mình nữa! Ngộ nhỡ chọc giận Hoắc lão đại, Hoắc lão đại ra lệnh khiến cho công ty mình phá sản, vậy thì muộn rồi!”
“Vậy cũng xong đời rồi! Anh tuyệt đối không để Y Y tùy hứng thêm nữa! Chuyện này nhất định phải lấy đại cục làm trọng, phải lo cho công ty nhà mình! Nhìn nó như con chó nhỏ tức giận, chúng ta có lòng tốt đi thăm nó, còn chưa nói được hai câu, đã bị nó đuổi ra. Anh có thể tính là nuôi nó không nổi rồi!”
“Aiz, phải nghĩ biện pháp, phải làm cho nó ngoan ngoãn *** nhân của Hoắc lão đại.”
Hai người vừa đi trên đường vừa bàn luận vấn đề này.
Trong bệnh viện, nhân viên công ty Hắc Đế phụ trách an toàn đều choáng váng cả mắt.
“Tránh ra!” Ngũ Y Y tay cầm cây kéo nhỏ nhắm ngay vào cổ họng mình, trợn tròn mắt trừng đám người của công ty Hắc Đế.
“Ngũ tiểu thư, cô không thể xuất viện! Chúng tôi không có lá gan để cô đi! Ngộ nhỡ lão đại biết được, chắc chắn sẽ xé xác chúng tôi ra.”
“Đúng đó Ngũ tiểu thư, chúng tôi cũng không dễ dàng đâu, trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng gì, van xin cô, đừng làm khó các anh em chúng tôi.”
Đám người kia chặn đường, than vãn với Ngũ Y Y.
“Nếu các người không để tôi đi, tôi sẽ tự sát ngay bây giờ! Nếu tôi ૮ɦếƭ, cho dù là tôi không ૮ɦếƭ, tôi có bị thương gì, đoán chứng Hoắc lão đại không chỉ xé xác các người, mà còn tru di cửu tộc các người.”
“Ôi!”
Tất cả mọi người đều hít ngụm khí lạnh.
Bởi vì theo lời Ngũ Y Y, căn bản không phải nói chuyện giật gân, đó chính là kết quả!
Nếu Ngũ Y Y ૮ɦếƭ ở chỗ này, sẽ có vô sô người chôn cùng theo cô.
Rầm rầm…
Những người đàn ông cường tráng đều quỳ trên mặt đất, cầu xin Ngũ Y Y: “Ngũ tiểu thư, van xin cô đừng đi!”
Ngũ Y Y tức giận trợn to hai mắt.
Nhìn qua, đám người đông nghìn nghịt đều quỳ gối trước hành lang.
Rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt phái bao nhiêu người bảo vệ cô?
Mẹ ơi, cô không phải là nhân vật quan trọng gì, cần nhiều người đến bảo vệ cô như vậy sao?
Thật sự là lãng phí nhân lực!
“Được, các người cố ý muốn bức tôi ૮ɦếƭ phải không? Tôi đếm đến ba, các người còn không đứng lên, tôi sẽ lập tức đâm vào cổ mình.”
Ngũ Y Y đột nhiên giơ kéo lên, làm động tác muốn đâm xuống.
“A, đừng!”
Tất cả đám đàn em đều đứng lên, nhanh chóng nhường cho Ngũ Y Y.
“Không được đi theo tôi, nếu dám đi theo tôi, tôi sẽ cắt cổ mình, các người không tin có thể thử xem.”
Ngũ Y Y từ trong đám người đi ra, vừa nhìn xung quanh uy hiếp.
Thật là buồn cười, cô thế nhưng dùng mạng mình để uy hiếp người khác.
Chưa từng gặp qua đi?
Tất cả đám đàn em công ty Hắc Đế đều nhìn nhau, rồi đưa mắt nhìn Ngũ Y Y biến mất ở đầu thang.
“Xong đời rồi, liên lạc với anh Trung không? Nhanh đi, nhanh chóng báo đi.”
Ngũ Y Y từ trong bệnh viện chạy ra, lên xe taxi rời đi.
Phía sau có rất nhiều người nhanh chóng lên xe ô tô đuổi theo cô.
Công viên tưởng niệm.
Ngũ Y Y dựa lưng vào mộ mẹ cô, uống một lon coca, hai mắt lưng tròng.
“Mẹ, con thật sự không chịu nổi nữa rồi. Con đồng ý với mẹ, trở thành một thành viên trong nhà họ Ngũ, hoàn thành tâm nguyện của mẹ. Nhưng mà bây giờ con thật sự không chịu nổi nữa.”
"Con rất khó chịu. Mẹ, con ở trong nhà kia, ngoại trừ lòng con rất đau, con không chiếm lấy được một tia ấm áp và quan tâm, con được tất cả đều là do thương hại! Mẹ à, người đừng trách Y Y, con gái bất hiếu, không thể thục hiện lời hứa với mẹ. Con phải rời khỏi nhà họ Ngũ, con muốn tự lập, thà rằng con làm một người cô đơn không nơi nương tựa cũng không muốn gặp lại người nhà họ Ngũ! Mẹ, mẹ có thể hiểu cho con không? Mẹ sẽ hiểu cho con đúng hay không? Mẹ đau lòng Y Y nhất, mẹ nhất định sẽ không đồng ý để con ở trong nhà đó chịu cảnh bị khi dễ có đúng không?"
Nói đi nói lại, nước mắt chảy dài.
Ngũ Y Y lấy tay quẹt nước mắt, cầm lon coca uống từng ngụm.
A Trung nhìn bóng dáng Hoắc Phi Đoạt trong phòng, sốt ruột gọi điện thoại, đầu dây bên kia nhận được liền hỏi: "Bắt được cô ấy không? Hiện tại cô ấy ở đâu?"
"Anh Trung, người đã biến mất, lúc đi qua đường Đông Nam, đột nhiên có chiếc xe tải chạy gần, chặn ngang xe Ngũ Y Y lại."
"Ngu ngốc! Chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được, đầu của các người đều là nước tương sao? Phải tra rõ chiếc tắc xi kia, đến hỏi người tài xế đó."
"Vâng, chúng tôi đang liên lạc với người tài xế đó."
"Có tình tin tức gì lập tức báo cho tôi, hiện tại lão đại còn đang trong cuộc hội nghị, tạm thời không biết chuyện này, nếu đợi đến lúc không tìm thấy Ngũ Y Y các người chuẩn bị rơi đầu đi."
"Hu hu hu, đã biết, anh Trung."
A Trung cúp điện thoại, sốt ruột ở bên ngoài đi qua đi lại.
Xong đời, Ngũ Y Y đã chạy mất, vậy phải làm sao bây giờ?
Một người ngồi trong xe là Phúc Hi.
"Thế nào? Đã ngăn cản được người của anh phi Đoạt không?"
Thạch Ưng cười nhe răng: "Đã thành công chặn được người của Hoắc Phi Đoạt, cả tài xế xe của Ngũ Y Y cũng đã thủ tiêu."
"Tốt lắm, tiếp theo đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi."
Thạch Ưng gật đầu.
Ngũ Y Y từ nghĩa trang đi ra, luôn cúi đầu thở dài thở ngắn.
Cô muốn tự lập, cô quyết định chuyển ra khỏi nhà họ Ngũ, cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ Học Phong!
Cô không bao giờ khát vọng có một gia đình ấm áp, cô cũng không cần về nhà nữa.
Bây giờ, chuyện cần phải làm là tìm một nơi ở, sau đó tìm một việc làm, kiếm một khoản tiền nuôi sống bản thân mình.
Ngũ Y Y đá cục đá nhỏ, đột nhiên phát hiện đôi giày cao gót trước mặt mình.
Ơ, đôi giày này thật đẹp! Trên mặt có gì đó sáng long lanh chẳng lẽ là kim cương?
Ai, mang đôi giày đẹp như vậy, đem kim cương khảm lên giày!
" Y Y?"
Một giọng nói ôn nhu truyền đến.
Ngũ Y Y hậu tri hậu giác ngẩng đầu nhìn, nhìn theo đôi chân thon dài thấy Phúc Hi đứng trước mặt.
"Phúc Hi? Sao cô lại ở đây?"
Phúc Hi không trả lời vấn đề này của Ngũ Y Y, chỉ cười khổ một tiếng, bước vài bước về phía Ngũ Y Y: "Y Y, tôi đến đây cầu xin cô, cầu xin cô đừng ςướק người đàn ông của tôi, xin cô đừng làm tiểu tam."
"Cái gì?"
Ngũ Y Y ngạc nhiên trừng to hai mắt.
Tiểu tam, từ ngữ này làm Ngũ Y Y đau đớn.
"Ngũ Y Y tôi sẽ không làm tiểu tam, cô yên tâm! Tôi và Hoắc Phi Đoạt ở cùng với nhau, là vì anh ấy nói anh ấy không có bạn gái, anh ấy nói cô chính là em gái của anh ấy, tôi mới có thể ở chung với anh ấy. Tôi không phải là tiểu tam!"
Phúc Hi bắt đầu rơi nước mắt, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
“Y Y, tôi biết cô rất tốt bụng, cô cũng rất đơn thuần. Chúng ta là bạn bè, tôi biết cô nhất định sẽ không làm tổn thương tôi. Sự tình không phải giống như lời anh Phi Đoạt nói đâu, thực ra từ nhỏ tôi và anh Phi Đoạt đã đính hôn, chúng tôi thân nhau từ bé, từ khi ba tôi thu nhận và giúp đỡ anh Phi Đoạt, thì quan hệ của chúng tôi đã được xác định. Nếu không, ba tôi sẽ không đem võ họ cả đời truyền cho anh ấy, cũng sẽ không giúp đỡ anh ấy phát triển. Hơn nữa… Y Y, tôi có chút không biết xấu hổ, thực ra tôi đã sớm là người của anh Phi Đoạt, anh Phi Đoạt rất mê luyến cơ thể tôi…”
“A!”
Ngũ Y Y há to miệng, kinh hoang đứng tại chỗ.
Phúc Hi vừa nói cái gì?
Cô ta và Hoắc Phi Đoạt thân nhau từ bé?
Sớm đã định quan hệ rồi?
Hoắc Phi Đoạt còn ngủ với Phúc Hi?
Hoắc Phi Đoạt, sao anh có thể lừa gạt tôi?
Ngũ Y Y nắm chặt nắm đấm, thật lâu mới nói chuyện: “Tôi đã hiểu… tôi đã biết…”
“Y Y, tôi biết hôm nay tôi đến cầu xin cô như vậy là rất mất mặt, nhưng mà, hu hu, vì tình yêu, vì hôn nhân của tôi, vì đứa bé trong bụng tôi… Hu hu, tôi chỉ có thể làm như vậy thôi.”
“Đứa nhỏ? Cô đã có con?”
Ngũ Y Y không dám tin nhìn bụng Phúc Hi.
Ở nơi đó, đã có một tiểu Hoắc Phi Đoạt đang phát triển?
Ầm!
Ngũ Y Y như bị sét đánh, cả người run rẩy, lui về phía sau nửa bước.
Ngũ Y Y ơi là Ngũ Y Y, mày luôn miệng nói sẽ không *** nhân, sẽ không làm tiểu tam, nhưng mà hiện tại buồn cười như vậy, mày bất tri bất giác coi là tiểu tam của người khác!
Đột nhiên Phúc Hi cúi đầu một góc 90 độ chào Ngũ Y Y: “Y Y, cầu xin cô, cầu xin cô đừng ςướק anh Phi Đoạt của tôi!”
Phúc Hi cúi người rất lâu vẫn không đứng dậy.
Ngũ Y Y giật giật khóe mắt, cười khổ một tiếng, nâng Phúc Hi lên: “Đã có đứa nhỏ rồi, vậy thì phải càng yêu quý thân thể, hiện tại không phải một mình cô. Cô yên tâm đi Phúc Hi, tôi không phải là loại người như vậy, tôi không muốn làm tiểu tam của người khác. Mặc kệ nói thế nào, tôi đều phải xin lỗi cô, tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không có quan hệ gì với Hoắc Phi Đoạt nữa, tôi sẽ không ςướק ba của đứa bé.”
“Y Y! Cảm ơn cô, cô thật tốt.”
Phúc Hi nhào vào ôm chầm lấy Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y rơi từng giọt nước mắt.
Trong mắt Phúc Hi lại chứa ý cười lạnh.
Ngũ Y Y và Phúc Hi tác ra, lại có chút thất thần, cô ngồi trên xe taxi, vừa lên xe đã bắt đầu khóc rống lên trông rất khổ sở.
Tim như bị dao cắt thành vô số mảnh nhỏ, đau không thể thở được!
Nhớ đến Hoắc Phi Đoạt, nhớ đến anh từng yêu thương cô, anh bá đạo với cô, anh cười quỷ dị với cô, co đều đau muốn ૮ɦếƭ!
Thì ra… Rời bỏ một người đàn ông, lại có thể đau đến thế!
“Hu hu hu…”
Hoắc Phi Đoạt, anh là quả trứng thối, anh đã đính hôn, anh đã ngủ với Phúc Hi, anh đều đã làm ba, vì sao anh còn đến trêu chọc tôi?
Vì sao còn nói với tôi những lời cảm động? Hẹn tương lai hạnh phúc với tôi?
“Thạch Ưng, anh nhìn con nha đầu đơn thuần này, tôi nói tôi mang thai mà nó cũng tin. Chuyện còn lại anh phải đi làm.”
“Vâng!”
Thạch Ưng gọi điện thoại ra lệnh: “Đuổi theo xe taxi của Ngũ Y Y, sau khi cô ta xuống xe, tạo ra sự cố tai nạn giao thông, phải làm lưu loát một chút.”
Phúc Hi vui vẻ, soi vào cái gương nhỏ, cảm thán nói: “Từ khi về nước, tôi còn chưa làm quá mức đâu, Thạch Ưng, đi tìm nhà thiết kế tóc, tôi muốn làm tóc. Hôm nay tâm tình rất tốt, ha ha ha ha.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc