Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 111

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“Chị cả, tối hôm qua chị có cùng với Tiêu Lạc làm cái gì không?” Ngũ Nhân Tâm nhiều chuyện chớp mắt.
Ngũ Nhân Ái vẻ mặt ngưng trọng, cô tất nhiên hiểu được những lời em gái mình nói là có ý gì.
Nhưng mà, cô không thể ăn ngay nói thật, nói Tiêu Lạc ghét bỏ mình, cô còn *** đứng trước mặt anh ta, anh ta đều sở vi bất động đi? Như vậy đã có thể mất mặt lắm rồi.
“Chị không hiểu em đang nói cái gì.”
“Ôi chào, không phải là *** thôi, chị cả, tối hôm qua chị và anh rể có *** kịch liệt không?”
Ngũ Nhân Tâm H**g phấn chớp chớp mắt.
Ngũ Nhân Lệ cũng cuồng nhiệt hỏi: “Chỗ đó của Tiêu Lạc như thế nào? Kích cỡ như thế nào? Có phải rất đau không chị cả?”
Ngũ Nhân Ái mặt đã rất thối, cô thở dài, miễn cưỡng nói: “Có tới kịp làm đau đâu, không phải chị bị thương sao?”
“A đúng nha, chị còn chưa kịp, thật sự là đáng tiếc.” Ngũ Nhân Tâm nhìn trần nhà tha hồ suy nghĩ: “Em thường xuyên suy nghĩ, nếu em và Hàn Giang Đình có xảy ra chuyện kia, có phải xấu hổ đến ngất đi không. Hàn Giang Đình nhà em là cao thủ trên giường, chắc chỗ đó của anh ta rất lớn.”
Ngũ Nhân Lệ phẫn nộ: “Làm sao chị biết Hàn Giang Đình là cao thủ về mặt này?”
“Rất nhiều có gái đồn đại nha.”
“Đúng, Hàn Giang Đình ngủ với nhiều cô gái như vậy, em còn muốn cậu ta sao?”
Ngũ Nhân Tâm tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ: “Ngũ qua với nhiều cô gái thì thế nào? Điều này chúng tỏ Hàn Giang Đình nhà chị có có sức quyến rũ có bản lĩnh! Tuổi trẻ bây giờ người nào mà không ngủ qua với rất nhiều người rồi sao đó mới tiến vào hôn nhân, chuyện bé xé to!”
Ngũ Nhân Lệ nói không lại Ngũ Nhân Tâm, nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên kinh ngạc hô to: “Ơ? Đó không phải là Hàn Giang Đình sao? Sao cậu ta cũng đến bệnh viện vậy?”
“Chỗ nào? Chỗ nào? Ngũ Nhân Tâm kích động chạy đến bên cửa sổ, trừng to hai mắt nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, bên dưới gốc cây là một cậu thanh niên đẹp trai, không phải là tên Hàn Giang Đình thối tha kia sao?
Tên tiểu tử này hôm nay mặc một thân quần áo màu cà phê rất soát khí, đôi chân thon dài, nhiều cô gái đi ngang qua người cậu không nhịn được phải ngoái đầu lại nhìn.
“Thật là Giang Đình nha! Thật là Giang Đình của mình!”
Ngũ Nhân Tâm kích động vỗ cửa sổ.
Ngũ Nhân Lệ trợn to hai mắt: “Cái gì mà Giang Đình nhà chị? Người ta có quan tâm đến chị sao?”
“Nha đầu thối, đừng nói những lời mất hứng! Ai da, nhìn từ xa như vậy, liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra Hàn Giang Đình nhà chị đẹp trai hơn người nha.” Ngũ Nhân Tâm chớp đôi mắt đào hoa, say mê không biết trời đất.
Ngũ Nhân Lệ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao anh ta đến bệnh viện này?”
Ngũ Nhân Ái nhíu chặt chân mày: “Hàn Giang Đình có quan hệ tốt với Ngũ Y Y, chẳng lẽ là vì Ngũ Y Y?”
“Cái gì?” Ngũ Nhân Tâm trừng to hai mắt: “Hàn Giang Đình cũng không thể làm bụng Ngũ Y Y lớn lên, rồi đưa cô ta đến đây Pa' thai chứ? Trời ạ, nếu là như vậy, chị nhất định phải nói cho ba biết, để ba đem con tiện nhân này đuổi ra khỏi nhà.”
Ngũ Nhân Ái suy nghĩ: “Sẽ không.”
Ngũ Nhân Tâm sùng bái chỉ số thông minh của Ngũ Nhân Ái, lập tức vỗ vỗ *** thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, không phải là tốt rồi.”
Ngũ Nhân Lệ nói: “Em đã biết! có phải cậu ta đến đây thăm chị cả không?”
Ngũ Nhân Tâm võ tay mấy tiếng: “Chắc là đúng! Các người nghĩ xem, nhà cậu ta và nhà mình có quan hệ tốt như vậy, lúc chị cả phát bệnh nằm bệnh viện, nhất định ba sẽ báo cho bác Hàn biết, Giang Đình nhất định thay mặt nhà cậu ta đến thăm chị cả! Nói không chừng Giang Đình vừa nghe nói em cũng ở đây với chị cả, càng cao hứng đi về rồi.”
Ngũ Nhân Lệ bị Ngũ Nhân Tâm tưởng tưởng không giống sự thật khiến cô khiếp sợ bĩu môi.
Ngũ Nhân Tâm cao hứng ngập tràn phấn khởi: “Em phải đi ra đón anh ấy! Em đi đón Hàn Giang Đình!”
Nói xong, Ngũ Nhân Tâm chạy lạch cạch ra ngoài.
Hàn Giang Đình lắc lắc hai cây kẹo hồ lô, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa đi lên lầu.
Đợi Y Y nhìn thấy kẹo hồ lô, chắc chắc sẽ vui vẻ.
Hôm nay nhiệu vụ của cậu là phải dỗ Y Y vui vẻ.
“Giang Đình!”
“Ôi cha mẹ ơi, hù ૮ɦếƭ tôi rồi!” Hàn Giang Đình cả người run rẩy, chớp mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm cười quá đáng, bực bội quát to: “Cô làm gì vậy? Có biết dọa người như thế là có thể hù ૮ɦếƭ người không? Cô tốt nhất là đi đường khác đi, cô ầm ĩ xuất hiện ở đây, còn gào to tên như vậy, tôi còn tưởng gặp quỷ chứ!”
Ngũ Nhân Tâm dẩu môi, nhíu mày, nhỏ giọng nói: “không phải người ta nhìn thấy anh rất vui sao?”
“Tất nhiên, cô vui vẻ, người khác thì muốn khóc. Sao tôi lại gặp xui xẻo thế này?”
“Giang Đình, anh đến thăm chị cả à, có đúng không?”
“Cái gì?” Hàn Giang Đình quắc mắt nói: “Tôi có bệnh sao mà đến thăm cô ta?”
“Anh không đếm thăm chị cả của em, vậy anh đến đây làm gì?”
Hàn Giang Đình ngước mắt nhìn trời: “Tất nhiên là đến thăm con dâu nuôi từ bé của tôi rồi.”
“Cái gì?”
Những lời con dâu nuôi từ bé này, đây không phải là lần đầu Hàn Giang Đình nói những lời này.
Ngũ Nhân Tâm giật giật khóe môi: “Anh nói anh đến thăm Ngũ Y Y?”
Hàn Giàng Đình gật gật đầu: “Tất nhiên, nếu không thì còn có ai? Có thể khiến bổn đại gia tự mình hành động, ngoại trừ Ngũ Y Y nhà tôi ra, thì còn có thể là ai? Ai da, cô tránh ra một chút, cản trở tôi đi lên lầu rồi, chó ngoan không cản đường!”
Hàn Giang Đình không thèm nhìn đến Ngũ Nhân Tâm, nhảy từng bậc thang đi lên lầu.
Ngũ Nhân Tâm lỗ mũi phóng to, dùng sức thở hổn hển: “thật ra là đến thăm con tiện nhân Ngũ Y Y kia mà!”
Ngũ Nhân Tâm vui vẻ khi đi, mất hứng khi về.
Ngũ Nhân Ái nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm nắm chặt nắm đấm mặt tối đen đi về, thì đoán được tám chín phần.
“Chị hai, thế nào? Nhìn thấy Giang Đình nhà chị không?”
“Tiểu tử ૮ɦếƭ tiệt, nếu không phải bộ dạng anh ta đẹp trai, anh ta đối với chị như vậy, chị đã đạp bẹp anh ta từ lâu rồi. Thật quá đáng! Anh ta lại đến đây thăm Ngũ Y Y!”
“Cái gì?”
Cả Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều ngạc nhiên mở to hai mắt.
Sau một lúc lâu Ngũ Nhân Ái mới nhíu mày, run giọng nói: “Chẳng lẽ………..Ngũ Y Y ở trong bệnh viện này?”
Nếu là thế này, như vậy Tiêu Lạc thường biến mất một chút, vậy là có thể giải thích rồi.
Nhất định là anh ấy đi xem Ngũ Y Y rồi!
Ngũ Nhân Ái nghĩ đến đây, dùng sức cắn chặt môi.
“Giang Đình Ngũ Y Y ở đây, ngược lại còn đi mua kẹo hồ lô cho con tiện nhân đó, tức ૮ɦếƭ tôi rồi! Ngũ Y Y, cho mày ăn, ăn ăn ăn, ăn ૮ɦếƭ mày đi!”
Ngũ Nhân Tâm ở trong phòng rống to.
Khi môi Tiêu Lạc sắp chạm vào môi Ngũ Y Y, Ngũ Y Y dùng môi tay đè môi anh ta lại, che kín miệng cô.
Tiêu Lạc cứng đờ người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y.
Trong ánh mắt của Ngũ Y Y, giống như trước đây anh nhìn thấy, quật cường mà quyết tuyệt.
“Không thể! Tiêu Lạc, em nói không thể!” Ngũ Y Y kiên quyết nói.
Tiêu Lạc hít thở ngày càng tăng lên, lửa giận trong con người tụ tập ngày càng đậm: “Vì sao? Vì sao bắt đầu cự tuyệt anh? Vì sao không cần anh? Chẳng lẽ vì cái tên Hoắc Phi Đoạt kia? Có phải hay không?”
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tóm lại là, giữa em và anh đã kết thúc. Chúng ta vốn không qua lại với nhau. Em chỉ xem anh là chồng chưa cưới của con nhóc lớn họ Ngũ kia. Cứ như vậy đi.”
“Anh không muốn như vậy.” Tiêu Lạc hét lớn, tâm tình kích động: “Em vốn yêu anh như vậy, thích anh như vậy, trong mắt em đều mê muội vì anh. Vì sao bây giờ đột nhiên trở nên như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tên Hoắc Phi Đoạt kia sao? Bởi vì anh ta, cho nên em mới không yêu anh? Anh nói cho em biết, Hoắc Phi Đoạt sẽ không nhiệt tình với em, anh ta có lý luận hôn nhân của anh ta, anh ta còn đường hôn nhân của anh ta, em không có khả năng đến được tâm của anh ta đâu, anh ta không thật lòng yêu em! Anh ta chỉ đùa giỡn với em, chỉ có anh! Chỉ có anh là thật lòng với em, Y Y, hãy nghe anh nói, hãy để anh tiếp tục bảo vệ em, quan tâm em, cho em một gia đình ấm ấp có được không? Anh có thể cam đoan với anh, anh sẽ giải quyết mối quan hệ giữa anh và Ngũ Nhân Ái rất nhanh, anh dùng mạng sống của mình để cam đoan với em, có được không?”
Tiêu Lạc nói xong, cầm chặt tay Ngũ Y Y, cả người đè trên người cô, tiến lên, muốn hôn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y lắc đầu né tránh, muốn tránh xa xiềng xích của Tiêu Lạc, nhưng mà sức lực của anh ta quá lớn.
“Tiêu Lạc, nếu anh muốn làm như vậy, tôi sẽ hận anh!”
Ngũ Y Y rống lên.
Tiêu Lạc chợt ngẩn ra.
Trong mắt tràn ngập bi thương, sau đó, một chút tức giận mang theo mãnh liệt đến.
“Hận anh? Anh chạm vào em một chút em lại hận anh? Vậy thì hận! Dùng sức hận! Hận cả đời đi!”
Trong mắt Tiêu Lạc lộ ra tia hung ác, điên cuồng hung hăng ngậm chặt môi Ngũ Y Y.
Hơi thở của Tiêu Lạc phả vào mặ Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình đẩy cửa bước vào, vốn là giơ kẹo hồ lồ lên, trên mặt còn treo nụ cười tươi, nhưng lúc cậu ta vào phòng nhìn thấy cảnh này, cậu ta lập tức trợn to hai mắt.
“MD! Tiêu Lạc cái tên khốn nạn này! Anh ở đây làm gì?”
Thế nhưng còn không ném bỏ cây kẹo hồ lô đi, một tay đưa kẹo hồ lô lên cao, một tay lôi kéo quần áo Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc bị kéo ra xa một thước, Ngũ Y Y mới bừng tỉnh thở hổn hển, lấy mu bàn tay dùng sức chà môi mình.
“Buông tôi ra!”
Lúc này Tiêu Lạc đã tức giận, quay người lại nhất chân ném Hàn Giang Đình ra, quăng cậu ta vào một góc tường, mắt nổ đom đóm.
Tiêu Lạc chợt xoay người ác độc nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sợ tới mức cả người đều run rẩy, mò mẫn tìm ly trà trên bàn trà, đập nát ly trà, trong tay còn cầm mảnh thủy tinh chỉ vào Tiêu Lạc, run giọng nói: “Anh đừng qua đây! Tôi sẽ đâm anh!”
Tiêu Lạc cười lạnh một tiếng, tiếp tục bước về phía Ngũ Y Y, vỗ ***: “Đâm? Đến đây đi, đâm vào chỗ này! Nếu anh có thể ૮ɦếƭ trong tay em, anh coi như là được an ủi. Đến! đâm đi! Anh nguyện ý đem mạng sống này giao cho em, em có nhẫn tâm không?”
Tiêu Lạc bước đến trước mặt Ngũ Y Y, nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y không chớp mắt, trong con ngươi Ngũ Y chứa đầy nước mắt, cô run run cánh môi, tay cầm mảnh thủy tinh không ngừng run rẩy.
“Tiêu Lạc đừng ép tôi…………. Tôi cầu xin anh đừng ép tôi.”
Ánh mắt Tiêu Lạc dần dần cố chấp, một tay nắm chặt cằm cô, gương mặt tuấn tú đến gần, thổi hơi nóng: “Em yêu anh, có đúng không? Trong lòng em vẫn luôn yêu anh, có đúng không? Đừng lừa gạt chính mình, không cần lừa gạt tim em, đồng ý yêu anh đi.
“Không……….Không…………” Nước mắt Ngũ Y Y rơi xuống như mưa.
“Anh cũng yêu em, chỉ yêu một mình em, Y Y, đi cùng với anh cả đời, anh sẽ yêu thương em cả đời.”
Tiêu Lạc nói những lời này, bước từng bước một đi qua, ánh mắt si mê khóa chặt cánh môi Ngũ Y Y, môi mỏng của anh đến gần môi cô.
Ngũ Y Y cắn răng, dùng sức nâng mảnh vụn lên, đột nhiên đâm về phía cổ mình.
Đừng!”
Ánh mắt Tiêu Lạc run run, hét lớn một tiếng, cánh tay nhanh chóng bắt được mảnh vụn.
Mảnh vụn nhọn, cách động mạch cổ của Ngũ Y Y vài ly.
“Đừng như vậy, Y Y!”
Tiêu Lạc nhíu mày, gắt gao cầm chặt mảnh vụn.
Máu tươi theo cổ tay anh ta chảy một đường xuống.
“Tiêu Lạc, anh đang ép tôi ૮ɦếƭ.”
Ngũ Y Y nghẹn ngào.
Tiêu Lạc thở dài, khí thế yếu dần: “Là anh không đúng, là anh sai rồi, anh không nên bức bách em như vậy, tuy rằng anh rất yêu em.”
Tiêu Lạc túm lấy mảnh vụn nhỏ, ném về phía sau, Hàn Giang Đình vừa mới tỉnh lại lập tức ôm chặt đầu, suýt chút ném trúng đầu cậu ta rồi.
“Anh không bức em, tin tưởng anh, em vẫn là của anh. Y Y, hãy nhớ, anh vẫn yêu em.”
Tiêu Lạc nói xong, nhìn Ngũ Y Y thật lâu, sau đó đi ra ngoài.
Ngũ Y Y vừa chuyển động con người, liền đưa tay bụm mặt khóc rống lên.
Hàn Giang Đình kích động, nhanh chóng chạy qua dỗ cô: “Đừng khóc, cậu xem, đây là kẹo hồ lô mà cậu muốn.”
Ngũ Y Y vẫn run run bả vai khóc thúc thít.
Cô không biết vì sao mình lại khổ sở như vậy.
Cả người Tiêu Lạc đều kinh hồn bạt vía rồi.
Phàm là chỗ nào anh đi qua, đều có máu tươi nhỏ giọt.
Rốt cuộc có vài cô y tá nhìn thấy máu tươi trên mặt đất, sau đó lại nhìn đến cánh tay Tiêu Lạc, sợ tới mức la hoảng lên.
“Máu, có máu, người này bị thương rồi.”
Tiêu Lạc ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt vẫn ngơ ngác, bước chân vẫn bước đi về phía trước.
Thẳng cho đến khi đứng trước cửa sổ, anh ta mới dừng bước lại, dùng sức đấm một đấm vào tường.
Cô thế như lại ghét bỏ sự thân mật của anh, hận không thể dùng cái ૮ɦếƭ để phản kháng?
Chẳng lẽ trái tim cô từng mê luyến anh như vậy, lại thay đổi nhanh vậy sao?
Chẳng lẽ Ngũ Y Y yêu Hoắc Phi Đoạt?
Không cần! Anh không thể chấp nhận chuyện này!
Anh quyết không cho phép người phụ nữ của mình yêu người đàn ông khác.
“Anh rể, sao bên ngoài ầm ĩ như vậy?”
Ngũ Nhân Tâm ló đầu ra, nhìn thấy Tiêu Lạc, liền hỏi.
Tiêu Lạc vẫn mắt điếc tai ngơ.
Vẫn ngơ ngác dựa vào tường.
“Anh rể? Anh rể? A, anh rể! tay anh chảy máu rồi!”
Lúc này Ngũ Nhân Tâm mới phát hiện, Tiêu Lạc đứng ở chỗ kia, phía dưới lại đọng một vũng máu.
“Sao lại như vậy? Anh rể, vào đây nhanh lên, em lập tức gọi bác sĩ đến băng bó cho anh.”
Ngũ Nhân Tâm cứng rắn kéo cánh tay Tiêu Lạc vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Ái, Tiêu Lạc vẫn ngây ngốc, tùy người khác muốn làm gì thì làm.
Ngũ Nhân Ái, sợ hết hồn, suýt chút ngã từ trên giường bệnh xuống đất.
“Lạc, sao lại thế này? Ai tổn thương anh?”
Tiêu Lạc cúi đầu không nói.
Bác sĩ nhanh chóng vọt vào băng bó cho Tiêu Lạc.
“Đây là vết cắt, chắc là do dao nhỏ hoặc mảnh vụn bình hoa làm bị thương. Mấy ngày này không được ***ng nước, để tránh bị nhiễm trùng.”
Bác sĩ khó hiểu nói: “người bị chảy máu từ tầng năm lên đây chính là anh? Vì sao không lập tức đi tìm bác sĩ? May mà không tổn thương nhiều đến động mạch, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
Tầng năm?
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều chú ý đến từ này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc