Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 11

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ba chị em Ngũ gia đứng sau Ngũ Phong Tập, đóng vai người thân hạnh phúc vui vẻ.
Người phụ nữ kia khoảng bốn mươi tuổi, chính là chị của Tiêu Lạc sao?
Đúng là rất xinh đẹp.
Ngũ Y Y đứng giữa những quan khách, thờ ơ lạnh nhạt, tưởng như cô chỉ là một người khách qua đường.
Mẹ, người xem, người đàn ông mẹ yêu, tại sao mẹ chỉ mới ra đi một năm, ông ta liền có niềm vui mới.
Cơ bản ông ta đối với mẹ không phải là tình cảm thật lòng!
Cử hành xong nghi thức, chính là mời khách khứa nói chuyện, dùng cơm.
Bởi vì Ngũ Phong Tập đã lớn tuổi, nên không chuẩn bị đi du lịch trong ngày, muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới đi.
Ngũ Phong Tập ôm vợ mới cưới Tiêu Mai cùng đến kính R*ợ*u khách mời, nét mặt hạnh phúc.
Ngũ Y Y hung hăng ăn bánh ngọt, nhìn ngó xung quanh, phát hiện Hàn Giang Đình bên kia đang trò chuyện vui vẻ với hai người phụ nữ, cái đồ háo sắc, đi chỗ nào cũng không thể thiếu phụ nữ.
"Biết không? Hôm nay khách bên nhà gái có cả tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương!"
"Thật không? Thật là tập đoàn Đế Vương sao?"
"Nghe nói quan hệ với nhà gái rất tốt, muốn đến chúc mừng, thật là có mặt mũi, tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương đã trở về."
"Nghe nói, tập đoàn Đế Vương phú khả địch quốc, tiền bạc của anh ta a, đốt mấy đời cũng không hết."
"Nếu ai có thể gả cho tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương thì thật có phúc, nghe nói người kia cực kỳ đẹp trai!"
"Đừng nói là gả, có trở thành tình nhân của anh ta cũng được a! Lại nói công chúa thứ bảy của vương quốc Anh cũng để ý anh ta, tập đoàn Đế Vương rất lớn nha, công chúa cũng bị từ chối, quá trâu bò rồi!"
Mấy người phụ nữ đứng sau Ngũ Y Y kích động thì thầm.
Cái gì mà tập đoàn Đế Vương, tập đoàn Đế Vương, đầy tai đều là những từ này.
"Ngừng, mấy người háo sắc đần độn! Bề ngoài tốt, đàn ông có tiền là đàn ông tốt sao? Thật thiếu hiểu biết!"
Ngũ Y Y tiếp tục hung hăng ăn bánh ngọt.
"Xem ra mùi vị không tệ, ăn ngon như vậy." Đột nhiên, một người dán vào bên người Ngũ Y Y.
"A...?" Ngũ Y Y tò mò ngẩng mặt nhìn, trực tiếp choáng váng.
Người đàn ông đeo kính râm ------ một giây, Ngũ Y Y tức thì nhận ra anh!
"Chú, chú Hoắc?" Âm thanh Ngũ Y Y có chút sợ sệt run rẩy, "Sao chú lại tới đây."
A a a a, không phải chú Hoắc đến đòi tiền chứ? Thật nhân ngày tốt ba kết hôn tìm tận gốc rễ đấy chứ?
Bugatti a!
Ai biết được phí sửa chữa Bugatti tốn bao nhiêu?
Hoắc Phi Đoạt cao lớn tuấn tú quan sát con mèo nhỏ Ngũ Y Y đang diễn trò, cười ra tiếng, nha đầu kia thật buồn cười, ăn bánh ngọt đến nỗi kem dính đầy mặt. Giờ phút này cô chống lên đôi mắt to tròn, ngạc nhiên nhìn anh.......
Thật đáng yêu a!
Môi mỏng dường như hơi kéo lên, có thể xem như đang cười không? "Nhìn em ăn thật ngon, hương vị chắc là không sai đâu?"
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt dùng ngón tay quẹt qua cằm Ngũ Y Y, lấy xuống một chút kem, sau đó đưa ngón tay vào miệng, nếm thử, "Vị sữa chua....."
Ách......
Ngũ Y Y bị động tác của chú Hoắc dọa đến kinh ngạc.
Anh, anh, anh, anh vậy mà.......... Ăn kem trên mặt cô!
A a a a a..... Trời muốn cô ૮ɦếƭ a!
"Tỉnh, tỉnh lại, mùi vị cũng được......" Ngũ Y Y hoàn toàn không còn khí thế mạnh mẽ như trước, khuôn mặt nho nhỏ hồng hồng lắp bắp, nói, "Chú, chú Hoắc, có muốn ăn một chút không? Tôi đi lấy cho chú."
"Không cần, không quá đói. Lau đi."
Hoắc Phi Đoạt như bình thường giọng nói lạnh lùng, mở một chiếc khăn tay đưa cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y lúng túng, "Đưa tôi làm gì?"
Cô không chảy nước mũi đưa khăn tay cho cô làm gì?
Ông chú kỳ quái!
Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, "Lau mặt mèo của em......"
"A? Ừ............" Lúc này Ngũ Y Y mới hiểu được, bộ dạng lúc ăn uống của cô không quá dễ coi, lấy khăn tay lau lung tung lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nếu ba chị em Ngũ gia lau lung tung như cô, có lẽ sẽ thành nữ quỷ mất ------ khuôn mặt ba người trang điểm hơn nữa còn rất đậm.
Ngũ Y Y không trang điểm, lau mặt xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hồng, rất mê người.
Kính râm trên mặt Hoắc Phi Đoạt chặn lại ánh mắt của anh, Ngũ Y Y không nhìn được biểu tình thật của anh.
Ngũ Y Y len lén đưa mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn, khó xử nhỏ giọng nói, "Cái kia, cái kia, chú Hoắc......."
Hoắc Phi Đoạt nghe được tiếng "Chú Hoắc" này nhịn không được đau lòng.
Nha đầu này, thật sự cô nhận định anh đáng tuổi chú sao?
"Tôi mới 26 tuổi." Hoắc Phi Đoạt rất ít khi chủ động nói với người khác. Đúng là hiện tại, anh rất rất muốn giải thích.
Nhất định phải nói rõ ràng, anh không phải chú, anh chỉ mới có 26 tuổi!
26 tuổi a, chính là thời điểm đàn ông phong độ nhất!
"A..., chú Hoắc 26 tuổi....." Đầu óc Ngũ Y Y có chút loạn, "A không phải không phải, điểm chính tôi muốn nói không phải cái này, chú Hoắc, cái này, cái này, tôi muốn nói là......."
Ngũ Y Y nhìn xung quanh một chút, như tên trộm nắm bàn tay Hoắc Phi Đoạt kéo vào chỗ khuất.
Hoắc Phi Đoạt không nói tiếng nào, ánh mắt không chớp cúi đầu nhìn cô đang nắm tay anh.
Cảm xúc thật mềm mại........
Ngũ Y Y giống như tên trộm, "Tôi nói này chú Hoắc, tại sao hôm nay chú lại tới đây vậy?"
Hoắc Phi Đoạt cười như không cười, "Vậy em nói xem, tôi nên tới ngày nào?"
"Ai nha, hôm nay nhiều khách như vậy, chú lại tới, không phải muốn mạng già này của tôi sao?"
"Tôi tới, là muốn mạng của em? Tôi không hiểu."
Ngũ Y Y lung tung gãi đầu, miệng nhỏ vểnh lên, "Chú là muốn phí sửa xe, cũng không thể chọn ngày như vậy, tình huống này mà lộ ra thì thật mất mặt, ba tôi mất mặt, chắc chắn sẽ không đưa tiền cho chú. Tôi không hù dọa chú đâu...., ba tôi là người như thế chú không biết đâu, ông ta hay mắng chửi, lại vô cùng keo kiệt....."
"Ha ha ha......" Ngũ Y Y còn đang nói một tràng dài, Hoắc Phi Đoạt nhịn không được thấp giọng cười rộ lên.
Ngũ Y Y bị chọc tức, đánh vào cánh tay Hoắc Phi Đoạt, "Ai nha, chú không cần cười nữa, nhanh chóng đi đi!"
Bình thường đã quen bắt nạt Hàn Giang Đình, sau khi ý thức được mình mới đánh chú Hoắc, vừa khẩn trương vừa nghiêm túc giải thích, "Thật xin lỗi a chú Hoắc, tôi không phải đánh chú, là tôi có chút gấp gáp, mà thôi, thôi. Cái kia, thật ra, chú vẫn nên đi đi, muốn phí sửa xe, hôm nào tôi lại nói với chú trả như thế nào, có được hay không?"
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên đưa tay, làm Ngũ Y Y sợ hãi nhanh chóng rụt cổ lại, cho rằng chú Hoắc muốn đánh cô, ai ngờ, Hoắc Phi Đoạt chỉ là đưa tay qua, đem lá cây vướng trên tóc cô lấy xuống, Ngũ Y Y vỗ vỗ ***.
Thật là, để cho người võ thuật cao cường như chú Hoắc ђàภђ ђạ chắc điên mất.
"Tôi hôm nay tới......"
Ngũ Y Y chắp tay làm lễ, "Xin chú, hôm nay tới đây thôi, về đi, nhanh chóng đi đi."
"Hôm nay tôi tới không phải đòi tiền."
"A?" Ngũ Y Y trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng quyến rũ của Hoắc Phi Đoạt.
Không nhìn tới mắt, chỉ có thể nhìn môi thôi.
Phải nói, môi chú Hoắc thật đẹp thật quyến rũ, nếu hôn, cảm giác nhất định vô cùng tuyệt vời.
Phải nói, đôi môi chú Hoắc thật đẹp thật quyến rũ, nếu hôn, cảm giác nhất định vô cùng tuyệt vời.
Được rồi, cô lại mất hồn rồi.
"Phù! Chú không phải tới đòi tiền sửa xe a! Vậy sao không nói sớm! Sợ đến mức tim tôi muốn nhảy ra ngoài rồi đây!"
Ngũ Y Y lại theo thói quen đánh lên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt không thèm để ý.
Hoắc Phi Đoạt cong môi, lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh, "A..., em muốn trả tiền sửa xe sao, không sai, tôi cơ bản không tính toán mấy chuyện này, nếu.... Em đã chuẩn bị trả rồi, vậy được rồi, mau trả nợ đi."
"A? Cái gì?" Mắt, miệng Ngũ Y Y há thật to, thiếu chút nữa phát điên rồi.
Chú Hoắc ૮ɦếƭ tiệt!
Anh không phải đang đùa với cô đấy chứ?
Anh nói cơ bản không tính đòi tiền sửa xe?
A a a a a.........
Đồ đầu đất Ngũ Y Y! Sao cô lại chủ động nói đến "tiền sửa xe" a?
A Trung đứng cách Hoắc Phi Đoạt mấy mét ra hiệu, Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, xoay người đi tới.
Cố Tại Viễn đứng cạnh A Trung trợn mắt kêu lên, "Ai ai ai, người phụ nữ kia! Cái con nhóc kia! Đó không phải là con nhóc xấu xa đã phá hoại Bugatti sao? Tôi muốn qua bắt cô ta! Đừng để cô ta chạy trốn!"
Hoắc Phi Đoạt đi qua, một tay, giữ cổ Cố Tại Viễn, cứng rắn kẹp Cố Tại Viễn lại.
Cố Tại Viễn không cam lòng quơ quơ cánh tay, "Không thể thả con nhóc đó đi! Khó khăn lắm mới gặp được, nhất định phải bắt cô ta ta ta ta ta ta........
Ngũ Y Y cong miệng buồn chán, xoay người đi tìm Hoắc Phi Đoạt, rốt cuộc nhìn thấy, một đám người áo đen khỏe mạnh đang vây quanh Hoắc Phi Đoạt, đi tới giữa đám người, rất nhiều người vẻ mặt tươi cười cung kính chờ Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt giống như một vị vua, trước sau người người ủng hộ rầm rộ, những người đang đứng đợi anh, hơi hơi gật đầu, coi như đã chào hỏi qua.
Tiêu Lạc cười đi đến, bắt tay với Hoắc Phi Đoạt.
Tiêu Lạc........ Cũng quen biết với chú Hoắc?
"Trời ạ! Hoắc tổng tập đoàn Đế Vương thật đẹp trai!"
"Người ta đeo kính râm mà ngươi cũng biết anh ta đẹp trai? Ngươi nhìn thấy bộ dáng anh ta rồi sao?"
"Chưa thấy qua..... Nhưng mà đeo kính mắt như thế cũng rất đẹp trai a!"
"Ừm, tôi nghe nói, gương mặt anh ta khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến rối tinh rối mù a...!"
......
Lỗ tai Ngũ Y Y tràn ngập tiếng la hét của mấy người phụ nữ háo sắc, cô mới hiểu được, chú Hoắc, dĩ nhiên là người nổi tiếng khắp châu Á ---- Tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương.
Thảo nào nhiều người lại gọi anh "Anh hai".
"Ai ai ai, Y Y, Y Y a, mình cuối cùng cũng biết chú Hoắc võ thuật cao cường kia là ai rồi......." Hàn Giang Đình chạy đến bên cạnh Ngũ Y Y, xúc động nói.
Ngũ Y Y thản nhiên, "Cậu không cần nói, mình đã biết rồi."
Tổng kết mà nói, đó chính là, cô Ngũ Y Y vì học theo người ta làm chuyện tốt, cứu bà lão qua đường, đập hư Bugatti của Tổng giám đốc Hoắc tập đoàn Đế Vương.
Mặt khác, cô còn muốn bồi thường tiền sửa xe.
Bốp! Ngũ Y Y đánh lên gương mặt nhỏ nhắn của mình.
"Cậu làm gì vậy Y Y, điên rồi à, sao lại tự đánh chính mình?"
Hàn Giang Đình giật mình.
Ngũ Y Y bi thương, "Cái miệng xui xẻo này! Hở chút là nhiều chuyện? Sao phải chủ động nói cài gì mà tiền bồi thường sửa xe a!"
Hàn Giang Đình đồng tình nói, "Mình thăm dò được, chú Hoắc này không chỉ là tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương, nghe nói....... Còn chi phối cả xã hội đen, là người đứng đầu tổ chức xã hội đen lớn nhất châu Á...... Nhưng mà, đây chỉ là tin đồn thôi....., không chắc đã là sự thật......"
Ngũ Y Y rơi nước mắt đầy mặt, "A a a a, sao cậu lại nói với mình mấy chuyện xui xẻo này! ૮ɦếƭ tiệt, thiếu tiền người khác cũng thôi đi, làm sao lại để mình thiếu tiền xã hội đen chứ?"
Thảo nào võ thuật của anh lại xuất sắc đến tuyệt diệu như vậy, thảo nào anh chỉ đi ăn bữa sáng cũng bị người khác đuổi giết, thì ra, anh thật sự là anh hai trong giới xã hội đen!
"Ai, mình thật hối hận hôm đó đã nói bậy nói bạ với chú Hoắc." Hàn Giang Đình buồn phiền xoa xoa thái dương.
"Ừm? Cậu cảm thấy mình không nên hỏi chú có phải là người đứng đầu bang phái nhỏ? Người ta không phải là người đứng đầu nhỏ nhoi a, là thủ lĩnh trong thủ lĩnh đó! Lúc đó cậu cũng thật mất mặt!" Ngũ Y Y chu môi, nhìn mấy người xa xa đang bao quanh Hoắc Phi Đoạt như sao vây quanh mặt trăng.
"Không phải a! Mình thật hối hận, hôm đó sao không nhờ cậy chú Hoắc, nhận làm thầy a, cho dù là không tập võ, chỉ cần đem cái danh chú Hoắc ra ngoài, cho dù thế nào, mình Hàn Giang Đình chính là học trò của anh hai Hoắc! A hô hô, chắc chắn tất cả mọi người phục mình sát đất, bị dọa một phen!"
Hàn Giang Đình lập tức chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân, khuôn mặt cười ngây ngốc.
Ngũ Y Y vô cùng khinh bỉ anh, "Đồ đần độn!"
"Chúc mừng." Khuôn mặt Hoắc Phi Đoạt không chút tươi cười, bắt tay Tiêu Lạc, còn gật đầu với Ngũ Phong Tập và Tiêu Mai chị gái Tiêu Lạc.
Không cười thì không cười, dù sao cái người Hoắc Phi Đoạt kia vẫn luôn như vậy, tính tình lạnh như núi băng, nói chuyện với ai cũng kiêu ngạo sai bảo như vậy, mọi người sớm đã thành thói quen.
Tiêu lạc vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, cười nói, "Tôi còn nghĩ anh không đến đấy, nếu anh không đến, chị của tôi sẽ buồn ૮ɦếƭ mất, chị ấy cứ ầm ĩ muốn gặp mặt người đàn ông đẹp trai trong truyền thuyết một lần a. Chị, đây là người em đã nói với chị, tổng giám đốc Hoắc. Hoắc Phi Đoạt."
Chị Tiêu Lạc nhìn Hoắc Phi Đoạt với vẻ kính trọng, nhanh chóng đi qua bắt tay với Hoắc Phi Đoạt, "Anh là người đẹp trai họ Hoắc sao, tôi sớm đã muốn chiêm ngưỡng anh rồi! Hôm nay thật sự rất rất vui!"
Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, anh vô cùng không thích những động tác thân thiết với phụ nữ như thế này, đừng nói là nắm tay, ngay cả cách một lớp quần áo ôm cánh tay anh, anh đều chán ghét. Cho nên Hoắc Phi Đoạt chỉ chạm nhẹ tay của Tiêu Mai, rất nhanh, chỉ tích tắc một giây, anh đã lui về sau một bước, tránh được.
Ngũ Phong Tập vừa nghe nói người này là người nổi tiếng trong những người rất giàu có, tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương, hai mắt lập tức sáng lên, kề đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cười nịnh bợ, "Ai nha nha, thật vinh hạnh, thật sự rất vinh hạnh a, tổng giám đốc Hoắc đến nhà, thật vẻ vang cho kẻ hèn này! Tổng giám đốc Hoắc, nghe nói tập đoàn anh chuẩn bị tiếp nhận hai công trình lớn, anh xem..... Có thể cho công ty chúng tôi hợp tác? Ha ha, ha ha."
Ngũ Phong Tập vừa lùn vừa béo lại đứng cùng một chỗ với Hoắc Phi Đoạt cao lớn càng làm nổi bật sự bỉ ổi của ông ta, thật kém cỏi.
Hoắc Phi Đoạt vừa vặn cao hơn Ngũ Phong Tập một cái đầu!
Cái lão béo này chính là ba ba của con mèo nhỏ kia?
Hoắc Phi Đoạt kiềm chế sự chán ghét với Ngũ Phong Tập, tính tình khó được tốt như lúc này, mở miệng, "Đến lúc đó xem đi."
Cố Tại Viễn đứng gần Hoắc Phi Đoạt, trên mặt lộ ta biểu tình vô cùng kinh ngạc.
Không đúng a, binh thường nhiều lắm anh hai cũng chỉ "Hừ", lần này lại cùng lão già kia nói một câu.
Cố Tại Viễn thật sự cảm thấy Hoắc Phi Đoạt có gì đó không đúng!
Cụ thể là từ bao giờ trở nên kỳ lạ như vậy?
Cố Tại Viễn sờ sờ trán Hoắc Phi Đoạt có phải bị sốt không.
Ngũ Y Y đột nhiên bị người nào đó ***ng trúng, làm cho cô lảo đảo.
"Người nào, không có mắt sao! Đi đứng như thế nào vậy?"
Cũng may có Hàn Giang Đình đứng bên cạnh, vừa rồi cô nắm lấy Hàn Giang Đình mới không bị ngã sấp xuống, nếu không bị ***ng một cái mạnh như vậy , cô có thể đã té sấp xuống đất như chó gặm bùn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc