Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 107

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Hắn nhất định là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, còn ngồi như vậy canh cho cô nguyên đêm?
Không biết từ lúc nào, người đàn ông mang tên Hoắc Phi Đoạt cứ như vậy mà tiến vào thế giới của cô
Hắn mang theo uy nghiêm và ấm áp, lại luôn bao dung với cô
“Không thích em, tại sao lại đối xử với em tốt như vậy?”
Ngũ Y Y nhẹ giọng nỉ non, giơ một cánh tay khác, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn
Cái người bền ngoài nhìn cực kì lãnh khốc vô tình như vậy, thật ra nội tâm luôn chứa đựng một thế giới khác, hắn cũng là người sẽ lộ ra vẻ mặt nhu tình với người khác
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên tỉnh lại, hít sâu một hơi, đầu ngẩng lên
Vừa nhìn lên, liền đối chọi với ánh mắt của Ngũ Y Y đang nhìn mình
“Có mệt hay không?”
Ngũ Y Y bướng bỉnh cười một tiếng
Hoắc Phi Đoạt ngây ngốc nhìn cô, sau đó sửng sốt mấy giây, mới nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cảm tạ thượng đế, em rốt cuộc cũng tỉnh lại”
“Tôi ngủ rất lâu sao?”
Hoắc Phi Đoạt không trả lời, đột nhiên đứng dậy, lấy tay ôm chặt Ngũ Y Y
Mặt của hắn, chôn ở cô, kích động thở hổn hển từng phen
Khí nóng hắn thở ra đều phun bên tai cô, ngứa một chút , nóng một chút
“Cảm ơn! Cảm ơn em đã tỉnh lại! Cảm ơn em còn sống, cảm ơn!”
Hoắc Phi Đoạt miệng không ngừng cảm ơn
Ngũ Y Y sửng sốt một lát, sau đó mới bật cười, từ đáy lòng không ngừng truyền đến cảm giác ấm áp
Hắn rất lo lắng cho cô
“Tôi không sao, yên tâm”
Ngũ Y Y vỗ nhẹ đầu vài của hắn, cảm giác bên tai hơi ươn ướt, nong nóng!
Hắn khóc?
Bởi vì cô tỉnh lại, người đàn ông này lại có thể khóc?
“Em làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ! Em thiếu chút nữa hù ૮ɦếƭ tôi rồi! Tối qua em như vậy….như vậy….Có biết tôi lo lắm không, lúc đó thiếu chút nữa phát điên rồi….May quá, em đã tỉnh lại, đã sống lại…Cảm ơn em đã tỉnh lại…”
Lời nói đứt quãng, từ tối hôm qua tới giờ Hoắc Phi Đoạt luôn đè nén tâm tình của mình, giờ phút này mới thả lòng hoàn toàn
Hắn gặp qua vô số người sinh ly tử biệt, thấy qua vô số trường hợp máu tanh , hắn có thể làm như không nhìn thấy gì khi đối diện với tử vong của bất kỉ kẻ nào , nhưng với Ngũ Y Y , sống ૮ɦếƭ của cô hắn không thể coi như không thấy gì, không thể tỏ ra lạnh nhạt, không thể lãnh khốc mà đối mặt được
Thời điểm kia hắn không muốn lặp lại nữa!
Hắn sợ cô cứ như vậy mà bỏ hắn đi mất!
Sẽ không thể mạnh miệng với hắn, không thể đùa giỡn vui vẻ với hắn, không còn líu ríu la hét dài dòng bên tai hắn nữa
Hắn thậm chí cầu mong thượng đế lấy mạng hắn đi, chỉ cần cô còn sống, bình an mà sống!
Giờ này mới nhận ra, những thứ tình yêu ૮ɦếƭ đi sống lại mà những nhà văn hay viết kia, thật sự có tồn tại trên đời này!
Tối hôm qua, lúc cô nằm trên bàn mổ, hắn đã từng nghỉ tới, chỉ cần có thể đổi mạng của hắn để cô sống, rất đáng giá!
Ngũ Y Y chưa từng nghe Hoắc Phi Đoạt nói nhiều như vậy bao giờ, cũng chưa từng thấy hắn luống cuống như vậy bao giờ
Hắn luôn luôn lạnh lùng, trầm ổn, luôn nắm giữ tất cả trong tay mình
Ngũ Y Y cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp đã mất từ lâu, đó là một người, lo lăng quan tâm tới cô mà không có chút tâm cơ nào
“Thả ra, nghẹt thở quá”
“A? Xin lôĩ….”
Hoắc Phi Đoạt giật mình, vội vàng buông Ngũ Y Y ra
Không ngờ tay của cô vẫn còn đang ôm hắn nên trong nháy mắt, môi cô chuẩn xác hôn lên môi của hắn
Rầm!
Hoắc Phi Đoạt trực tiếp bị cái hôn này bất ngờ này *** trong nháy mắt
Ngây người vài giây, Ngũ Y Y vội buông hắn ra, nhe rằng cười xấu xa, "Mất hứng sao? Muốn chuẩn bị quăng tôi đi sao?"
Hoắc Phi Đoạt lúc này mới phản ứng lại, ôm sát cô, đáp lại bằng một nụ hôn nhiệt tình
Ngũ Y Y lần đầu tiên cảm nhận được sự ngọt ngào từ đáy lòng của hai người
Cùng hắn hôn môi, cùng hắn quấn quít, cùng hắn dây dưa
Cô y tá lúc đẩy cửa đi vào, đột nhiên phát hiện một người đàn ông to cao đang đè lên bệnh nhân đang nằm trên giường
Từ góc độ của mình, cô y tá chỉ phát hiện bệnh nhân kia đang co chân lại, nhìn giống như, giống nhân vật trong phim hoạt hình bị cá mập ăn thịt vậy (Chu tước: Ôi so sánh)
“A!”
Cô y tá sợ hết hồn, quay người bỏ chạy ra ngoài
Lúc quay ra liền ***ng phải Cố Tại Viễn, “Ai yêu! Không phải nhìn thấy tôi đẹp trai, nên muốn dùng loại phương thức này để làm quen chứ?”
Cố Tại Viễn xoa xoa chỗ bị ***ng phải, *** cười
“A…ThẬT xin lỗi, thật xin lỗi…”Cô y tá bị gương mặt yêu nghiệt của Cố Tại Viễn làm nhất thời quên mất khung cảnh bên trong phòng bệnh kia
“Thế nào? Nhìn bộ dạng của cô kia, thấy quỷ sao?”
Cố Tại Viễn liếc về cửa phòng bệnh hỏi
Cô gái này từ trong phòng của Ngũ Y Y đi ra lại có bộ mặt sợ hãi như vậy?
A Trung con ngươi căng thẳng, cả kinh kêu lên, “Hư! Không phải Ngũ tiểu thư xảy ra việc gì chứ?”
“A! Không cần, Y Ya….”
Hàn Giang Đình phản ứng khoa trương nhất, trực tiếp mở miệng khóc lớn, giống như trâu điên chạy vọt vào phòng bệnh
Cố Tại Viễn cùng A Trung cũng vội vàng chạy vào
Vọt vào trong, liền ***ng phải Hàn Giang Đình đang đang đứng sững sờ
Hai người cùng nhìn sang, cũng choáng váng không kém
Mẹ ơi, nhìn phải hình ảnh 18 cộng rồi
“Lão đại cũng hôn môi sao? Mới lạ à nha!”
Cố Tại Viễn xấu xa bình phẩm
Hàn Giang Đình trợn mắt, không dám tin, “Hoắc lão đại thật sự để ý Y Y nhà tôi a! Thật không tưởng tượng nổi a!Nha đầu kia thật có tiềm năng a”
A Trung thở dài, “Hôn môi không ai dạy cũng biết, có cần phải khoa trương như vậy không?”
Chỉ có Cố Tại Viễn cùng A Trung mới biết, Hoắc Phi Đoạt bài xích hôn môi cỡ nào. Hắn luôn thích sạch sẽ, luôn nói, cùng phụ nữ hôn môi, mới suy nghĩ thôi đã cảm thấy bẩn rồi
Mà nay….
Hoắc lão đại đang toàn tâm toàn lực làm chuyện vốn rất dơ bẩn kia, còn rất là đang hưởng thụ nữa kìa
Ngũ Y Y liếc mắt thấy có người đang đứng ở cửa, nhất thời xấu hổ vô cùng, đá đá chân, dùng sức đẩy Hoắc Phi Đoạt ra
“Ưhm, uhm…Có người tới kìa…”
Ngũ Y Y gương mặt đỏ bừng nói
A a a, có người nhìn thấy cô đang hôn môi với người khác, thật là xấu hổ a!
Hoắc Phi Đoạt vẫn chưa thỏa mãn *** *** miệng, buông Ngũ Y Y ra, môi mỏng ****(Ực!!!) con ngươi tĩnh mịch, giống như núi lửa chuẩn bị phun trào vậy
Hắn dán vào mặt cô nói, “Còn muốn hôn tiếp”
Ngũ Y Y đỏ mặt
A a a, không ngờ Hoắc lão đại lại sắc lang như vậy
Hoắc Phi Đoạt chống thân thể lên, trên mặt đã rút đi vẻ động tình vừa rồi, thay vào đó là khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi, âm trầm hỏi, “Các người vào đây làm gì?”
“Y Y cậu tỉnh rồi à? Thật tốt quá, ô 6o, mình thật vui mừng a ! Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi !"
Hàn Giang Đình mới mắc kệ Hoắc Phi Đoạt đang như thế nào, hắn chạy tới bên giường nhìn Ngũ Y Y, vui vui mừng mừng lau nước mắt nói
Ngũ Y Y trừng to mắt nhìn Hàn Giang Đình, " Thối tiểu tử, sao cậu lại ở đây ? "
Xong rồi, cô vừa rồi đang hôn môi với Hoắc Phi Đoạt lại bị kẻ này nhìn thấy rồi
" Mình ở chỗ này câu không vui sao ? "
“Mình đã nói rồi mà, mình là bạn thân của cậu, cho nên nhất định phải ngồi đây để chăm sóc cho cậu, đúng không? Chỉ là bọn họ không cho mình làm …….”
Hàn Giang Đình một bên tố cáo, một bên u oán nhìn Hoắc Phi Đoạt
Ngũ Y Y tức thì đáp lại, “Ai nói muốn cậu chăm sóc cho mình hả? Cút xa một chút đi!”
“Hắc hắc, mình hiểu mà, mình hiểu mà , cậu chắc chắc không muốn rời xa mình nên mới nói như vậy ha?”
Hàn Giang Đình quen thói trêu chọc Ngũ Y Y
Hắn không biết, an toàn của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng , trong phòng còn có một vị đại thần bị bỏ qua một bên đang không vui chút nào
hoắc Phi Đoạt khuôn mặt âm trầm nhìn hai người đang nào loạn kia
Cố Tại Viễn bĩu môi, A Trung đang nghĩ có cách nào có thể an toàn thoát thân không?
Ngũ Y Y rốt cuộc cũng phát hiện trên d9nh3 đâu của Hoắc Phi Đoạt đang bốc lên từng luồn oán khí nặng nề
Im lặng… Cuối cùng đại thần cũng mở miệng
“Nếu không phải do cậu, Y Y cũng sẽ không gặp phải thảm trạng này, cậu copn2 có mặt mũi nói như vậy?”
Két
Hàn Giang Định lập tức im bặt, há miệng hồi lâu không nói nên lời
“Tôi…tôi, tôi…không….”
“Cậu cái gì! Cậu từ hôm qua tới giờ toàn thần đều bẩn như tên ăn mày, trên người không biết có bao nhiêu tỷ vi khuẩn, còn chạy tới phòng vô khuẩn này? Chẵng lẻ cậu muốn lây bệnh cho Y Y sao?”
“Tôi không có…Chỉ là tôi….”
“Nếu tối qua tôi đồng ý cho cậu ở lại chổ này, ngộ nhỡ cậu đem mấy khuẩn đó lây sang cho Y Y thì sai đây, sức đề kháng của cô ấy đang cực kỳ thấp, lỡ cô ấy có chuyện gì, có phải cậu cũng là bộ dáng vô tội hay không?”
“Tôi không có…tôi…”
Ha ha ha
Cố Tại Viễn cùng A Trung thật sự chịu không nổi mà cười nghiêng ngả
Hàn Gaing Đình gã gãi đầu, “Mình đi ra ngoài sửa sang lại một chút. Một lúc nữa lại vào thăm cậu”
Hàn Giang Đình khoát khoát tay vơí Ngũ Y Y, rồi lại làm mặt quỷ với Hoắc Phi Đoạt(Mồ hôi chú Hàn), vội vàng chạy ra ngoài
Cố Tại Viễn buồn cười không chịu được, “Cái kia, lão đại, em đây khuyên anh một câu, cái kia lúc hôn cô ấy, vẫn nên kiềm chế một chút, anh giống như muốn ăn sống người ta vậy. Có biết là anh đã dọa chay một tiểu y tá không hả?”
Hoắc Phi Đoạt âm thầm cười một tiếng
Ngũ Y Y xấu hổ, mắc cỡ muốn ૮ɦếƭ, lập tức kéo chăn lên trùm kín người
“Tôi có thể chứng minh nè, quả thật lão đại đã dọa chay một cô y tá rồi a” A Trung cười xấu xa bổ sung
Hoắc Phi Đoạt chau mày, giống như không có chuyện gì nói, “Hai người….Rảnh rỗi không có việc gì làm?”
Ặc!!
Cố Tại Viễn A Trung liếc nhau một cái đồng thanh nói
“Làm sao có? Em với A trung chỉ ghé qua đây một lát thôi, công ty có rất nhiều việc a, làm không hết làm sao mà rảnh rỗi chứ”
Cố Tại Viễn gian nhất, nhanh chóng tìm lý do thoát thân
A Trung chậm chạp nói sau, “Cái kia, tôi cũng có chuyện, vậy tôi ra ngoài trước”
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Hoắc Phi Đoạt với Ngũ Y Y
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng vén chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y
Ngũ Y Y chớp chớp mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, tò mò hỏi, “Bọn họ đi hết rồi à?”
“Ừ” Hoắc Phi Đoạt gật đầu một cái, đôi mắt vẫn nhìn cô
Ngũ Y Y bị nhìn chằm chằm mà hoảng, “Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì sao? Hay mắt tôi có ghèn à?”
Hoắc Phi Đoạt tiến tới gần một chút, nghiêm trang nói, “Tiếp tục chuyện vừa rồi”
Ác…Ngũ Y Y trợn mắt, lập tức hiểu ra, vội vàng kéo chăn trùm lên
Chỉ là , động tác của cô vẫn chậm hơn so với Hoắc Phi Đoạt, hắn đã sớm chặn lấy chăn của cô lại, vui vẻ nói, “Lúc này mới biết xấu hổ? Là ai hồi nãy quyến rũ tôi hả?”
Nói xong không chờ Ngũ Y Y đáp lại, vội vàng hạ xuống nụ hôn nồng nhiệt
Phúc HI gọi điện cho Hoắc Phi Đoạt, đoán chừng hôm nay đã về nước rồi
Cao hứng gọi điện cho anh ây, điện hoại có tiếng chuông, nhưng lại không có người trả lời
Cô không biết, để tránh ảnh hưởng tới Ngũ Y Y nghĩ ngơi, Hoắc Phi Đoạt đã đặt điện thoại ở chế độ im lăng
“Tại sao không có người nghe máy? Chẵng lẻ đang ở trạm kiểm quan?”
Phúc Hi cho là Hoắc Phi Đoạt còn đang trên mày bay bay từ Ý về nê không thể nghe điện thoại, vậy nên cô ta gọi điện cho Cố Tại Viễn
Cố Tai Viễn đang ăn sáng, điện thoại trong túi kêu lên, hắn nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhấn nút nghe
Mồ hôi, chắc lại là tên thư kí bám dai như đĩa kia rồi, thúc dục cái gì a
Cũng không biết là kẻ khốn kiếp nào phát minh ra cái nghề thư kí này, đúng là quỷ đòi mạng a
“Làm gì! Ngay cả bữa sáng cũng không cho gia ăn tử tế? Có gì mau nói ! Lão tử đêm qua con chưa được ngủ chút nào đâu, mệt muốn ૮ɦếƭ rồi”
Cố Tại Viễn lớn tiếng mắng người, một tay cầm điện thoại, tay kia vẫn đang gắp mì trong bát ăn lia lịa
Phúc Hi bên kia giật mình
Tối hôm qua không ngủ?
Như vậy tối qua bọn họ không phải đang làm việc sao?
Lúc này đang ăn bữa sáng, chẳng lẽ đã về rồi?
Phúc HI hí mắt, cẩn thận hỏi, “Anh đang ở đâu vậy?”
Cố Tại Viễn không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời,”Còn ở đâu? Không phải đang ở trong tiệm mì ngay cạnh công ty sao?”
“A?”
Phúc Hi hung hăng hít một hơi
“Các người trở về nước hồi nào vậy?”
“Cái gì mà về, không phải ông đây vẫn đang ở trong nước sao? Ah? Cô là ai a?”
Cố Tại Viễn cảm giác không đúng, ngừng ăn, lấy điện thoại ra, nhìn màn hình
Thôi ૮ɦếƭ!!!
Hắn hung hăng che miệng.
Là Phúc Hi…..Xong đời rồi!
Là em gái của Hoắc Phi Đoạt
Mẹ ơi, cha ơi, hắn vừa nói cái gì a! Sao lại có thể lỡ miệng như vậy a?
Đáng ૮ɦếƭ!
Cố Tại Viễn tay run lên, vội vàng đem điện thoại tắt đi, cũng không quan tâm trực tiếp tắt máy luôn
Làm sao đây?
Hắn lỡ miệng nói ra rồi
Hắn không cẩn thận đem huynh đệ bán đi rồi…Sẽ không bị lão đại bắt bán đi chứ!!!!
Ô ô ô……..
“Cố thiếu, ngài làm sao lại không ăn nữa vậy?”
Một đàn em đang ngồi ăn cùng ân cần nhắc nhở Cố Tại Viễn
“Ăn ăn ăn! Chỉ biết có ăn thôi! Máy ăn cho thành heo luôn đi, chờ đó chuẩn bị đem đi mổ! Còn ăn nữa!”
Cố Tại Viễn một bụng ảo não, đứng lên vỗ bàn cái rầm
Tên đàn em bị mắng oan vẻ mặt vô tội nhìn hắn
Phúc Hi để điện thoại xuống, gương mặt âm u
Lâu sau, cô ta vẫn giữ vẻ mặt đó, đứng sát bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn khung cảnh bên ngoài
“Tiểu thư, sao vậy?”
Thạch Ưng đi tới, ân cần hỏi thăm
Phúc Hi giống như chịu rất nhiều đả kích, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, một hồi lâu, mới sâu kín nói, “Hắn không có đi nước ngoài”
“Cái gì?” Thạch Ưng nhất thời không hiểu cô đang nói gì
“Phi Đoạt ca, hắn căn bản không có đi nước ngoài, hắn đang gạt tôi”
“A? Làm sao cô biết? Chẳng lẽ hắn không đi nước ngoài ? Hắn đang ở trong nước sao?”
Phúc Hi xoay người, ưu thương nhìn Thạch Ưng, “Tôi mới vừa gọi điện cho Phi Đoạt ca, nhưng hắn không có nghe máy. Tôi liền gọi cho Cố Tại Viễn, tên kia có lẽ không nhớ, hắn nói hắn không có đi nước ngoài, hắn bây giờ đang ở phụ cận Hắc đế”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc